Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
Chương 21: Bản di chúc
"Có chuyện gì vậy?" giọng nói Lôi Thiệu Hành lộ vẻ kinh ngạc, gương mặt cũng không biểu lộ điều gì, ánh mắt ngược lại quét về phía hai người.
Úy Mặc Doanh cũng không hề hốt hoảng, hiển nhiên đã sớm nghĩ tới cô sẽ nói như thế, cái cằm của Mặc Doanh dương cao, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười nói: “em gái, chị cho rằng người dễ quên là em mới đúng. Em hãy nhìn kỹ tập tài liệu trong tay đi rồi hãy nói, đừng chỉ nhìn vào trang đầu tiên, ngàn vạn đừng bỏ qua những trang phía sau, tờ quan trọng mới chính là trang phía sau đấy."
Có một dự cảm xấu dâng lên từ đáy lòng, Úy Hải Lam không đáp lời.... cô lật sang trang. Sờ sờ là hợp đồng mua bán Cẩn Viên, liên tiếp mười mấy tờ, cô lật xem, tầm mắt nhanh chóng lướt qua tất cả việc nhỏ không đáng kể, xem qua một lượt. Cho đến khi xem xong hoàn toàn bản hợp đồng mua bán, một văn bản chợp đập vào mắt, đây là một bản sao chép, hai chữ “Di chúc” cực kỳ kinh ngạc, chiếm hết tầm mắt cô, khiến cho cô không thể rời mắt.
Đây chính là bản sao chép”Di chúc” của ông nội Úy Quang Điềm để lại.
Thật ra thì năm đó Úy Quang Điềm cũng đã nói qua cho mọi người biết rằng mình có lập di chúc, khi đó ông đã rất yếu, nhưng ông cũng không hè tiết lộ một chút nội dung của di chúc, càng không để cho ai nhìn thấy phần di chúc này. Chỉ là trong bữa ăn tối, ông tuyên bố với mọi người rằng trừ Úy Hùng Khiêm ra thì còn có Úy Hải Lam sẽ là người thừa kế. Chỉ là một câu nói như vậy liền đủ phân lượng, mọi người trong lòng biết rõ, không dám nhiều lời, chỉ có âm thầm cắn răng giận dỗi ghen ghét.
Mà giờ khắc này, phía trên bản di chúc ghi rõ các ý kiến phân chia và xử lý tài sản của Úy Quang Điềm.
Tất cả các phần tài sản, bao gồm các cổ phần công ty nhỏ, các vốn đầu tư cổ phiếu, các bất động sản, mấu chốt nhất chính là Cẩn Viên. Đưa ra tất cả các ý kiến xử lý tài sản cho mọi người trong nhà, toàn bộ giao cho con trai độc nhất là Úy Hùng Khiêm xử lý, không hề nhắc một chữ nào tới cô.
Úy Hải Lam lại nhìn thời gian lập di chúc, cũng chính là năm ông nội bệnh nặng qua đời.
Phía dưới của bản di chúc, có chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo, có cảm giác như đã cố hết sức mới làm xong, nhưng rõ ràng đây chính là bút tích của ông nội.
Chữ của Úy Quang Điềm, một nửa bên phải thường bị giản lược, ông luôn có thói quen rút gọn, dựng thẳng Loan Câu sẽ chỉ kéo dài, Diễn Sinh vì nại.
Nhìn chữ ký của ông nội, trong nháy mắt Úy hải Lam cũng không muốn thừa nhận đây là sự thực, cái này không hề lien quan tới tiền bạc lợi ích, mà chỉ là tình thân nồng đậm không hề dính dấp một chút tạp chất nào cả.
"Nếu như còn có cái gì không rõ ràng, vậy em hãy liên lạc với bác Phương, bác ấy sẽ giải thích cặn kẽ cho em." Nụ cười Úy Mặc Doanh không chê vào đâu được.
Mà người trong miệng cô chính là vị luật sư vẫn đi theo ông nội lúc ông còn sống, bác Phương đã theo ông hơn nửa đời người rồi.
"Không cần." Úy Hải Lam nhìn chằm chằm chữ ký yên lặng nói, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cuối cùng của Úy Quang Điềm, ông đưa tay về phía cô, chưa kịp chạm tới mái tóc cô, liền rũ xuống, tiếng thở dài kia cho tới bây giờ cô cũng không thể nào quên.
"Lôi tiên sinh, đã không còn vấn đề gì nữa, tất cả còn lại xin nhờ vào anh rồi."
"Đâu có đâu có, Úy tiểu thư quá khách khí."
Hai người lại hàn huyên mấy câu, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói: "Tôi đi trước."
Cô gập tài liệu lại, đứng lên, Lôi Thiệu hành lúc này đang ngồi đối diện cô cũng đồng thời đứng dậy nói: "Đúng lúc tôi cũng có việc phải đi, Lam Tiểu Thư, tôi tiễn cô một đoạn."
———
Úy Mặc Doanh cũng không hề hốt hoảng, hiển nhiên đã sớm nghĩ tới cô sẽ nói như thế, cái cằm của Mặc Doanh dương cao, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười nói: “em gái, chị cho rằng người dễ quên là em mới đúng. Em hãy nhìn kỹ tập tài liệu trong tay đi rồi hãy nói, đừng chỉ nhìn vào trang đầu tiên, ngàn vạn đừng bỏ qua những trang phía sau, tờ quan trọng mới chính là trang phía sau đấy."
Có một dự cảm xấu dâng lên từ đáy lòng, Úy Hải Lam không đáp lời.... cô lật sang trang. Sờ sờ là hợp đồng mua bán Cẩn Viên, liên tiếp mười mấy tờ, cô lật xem, tầm mắt nhanh chóng lướt qua tất cả việc nhỏ không đáng kể, xem qua một lượt. Cho đến khi xem xong hoàn toàn bản hợp đồng mua bán, một văn bản chợp đập vào mắt, đây là một bản sao chép, hai chữ “Di chúc” cực kỳ kinh ngạc, chiếm hết tầm mắt cô, khiến cho cô không thể rời mắt.
Đây chính là bản sao chép”Di chúc” của ông nội Úy Quang Điềm để lại.
Thật ra thì năm đó Úy Quang Điềm cũng đã nói qua cho mọi người biết rằng mình có lập di chúc, khi đó ông đã rất yếu, nhưng ông cũng không hè tiết lộ một chút nội dung của di chúc, càng không để cho ai nhìn thấy phần di chúc này. Chỉ là trong bữa ăn tối, ông tuyên bố với mọi người rằng trừ Úy Hùng Khiêm ra thì còn có Úy Hải Lam sẽ là người thừa kế. Chỉ là một câu nói như vậy liền đủ phân lượng, mọi người trong lòng biết rõ, không dám nhiều lời, chỉ có âm thầm cắn răng giận dỗi ghen ghét.
Mà giờ khắc này, phía trên bản di chúc ghi rõ các ý kiến phân chia và xử lý tài sản của Úy Quang Điềm.
Tất cả các phần tài sản, bao gồm các cổ phần công ty nhỏ, các vốn đầu tư cổ phiếu, các bất động sản, mấu chốt nhất chính là Cẩn Viên. Đưa ra tất cả các ý kiến xử lý tài sản cho mọi người trong nhà, toàn bộ giao cho con trai độc nhất là Úy Hùng Khiêm xử lý, không hề nhắc một chữ nào tới cô.
Úy Hải Lam lại nhìn thời gian lập di chúc, cũng chính là năm ông nội bệnh nặng qua đời.
Phía dưới của bản di chúc, có chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo, có cảm giác như đã cố hết sức mới làm xong, nhưng rõ ràng đây chính là bút tích của ông nội.
Chữ của Úy Quang Điềm, một nửa bên phải thường bị giản lược, ông luôn có thói quen rút gọn, dựng thẳng Loan Câu sẽ chỉ kéo dài, Diễn Sinh vì nại.
Nhìn chữ ký của ông nội, trong nháy mắt Úy hải Lam cũng không muốn thừa nhận đây là sự thực, cái này không hề lien quan tới tiền bạc lợi ích, mà chỉ là tình thân nồng đậm không hề dính dấp một chút tạp chất nào cả.
"Nếu như còn có cái gì không rõ ràng, vậy em hãy liên lạc với bác Phương, bác ấy sẽ giải thích cặn kẽ cho em." Nụ cười Úy Mặc Doanh không chê vào đâu được.
Mà người trong miệng cô chính là vị luật sư vẫn đi theo ông nội lúc ông còn sống, bác Phương đã theo ông hơn nửa đời người rồi.
"Không cần." Úy Hải Lam nhìn chằm chằm chữ ký yên lặng nói, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh cuối cùng của Úy Quang Điềm, ông đưa tay về phía cô, chưa kịp chạm tới mái tóc cô, liền rũ xuống, tiếng thở dài kia cho tới bây giờ cô cũng không thể nào quên.
"Lôi tiên sinh, đã không còn vấn đề gì nữa, tất cả còn lại xin nhờ vào anh rồi."
"Đâu có đâu có, Úy tiểu thư quá khách khí."
Hai người lại hàn huyên mấy câu, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói: "Tôi đi trước."
Cô gập tài liệu lại, đứng lên, Lôi Thiệu hành lúc này đang ngồi đối diện cô cũng đồng thời đứng dậy nói: "Đúng lúc tôi cũng có việc phải đi, Lam Tiểu Thư, tôi tiễn cô một đoạn."
———
Bình luận truyện