Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1362: Đại kết cục (102)



Editor: Chi Misaki

“Lão Đại, đã đến giờ đưa Khả Hinh đi khám thai rồi!”Tiêu Đồng tay cầm văn kiện, trên mặt nở nụ cười đi tới.

Trên mặt Trang Hạo Nhiên không biểu lộ vui buồn, cầm trên tay văn kiện 13 triệu, nhìn hàng chữ xanh bị nhòe kia, nhíu mày, nói: “Thật không dễ dàng gì mới ký được hợp đồng này, cứ như vậy liền bị nước mực làm hỏng, thật là phiền toái lớn mà!Bút máy này bị làm sao vậy? Đang êm đẹp, sao tự dưng lại hỏng?”

Tiêu Đồng cũng có chút khó hiểu nhìn về phía tập văn kiện quan trọng kia,: “Đúng vậy, bút máy này anh cũng dùng lâu rồi, sao đột nhiên lại bị hỏng chứ?”

“Mặc kệ đi!”Trang Hạo Nhiên thở hắt, trực tiếp ném bút máy cùng phần văn kiện lên trên bàn làm việc, cầm lấy khăn tay lau lòng bàn tay, sau mới cầm âu phục mặc vào, cài xong nút áo nói: “Cô soạn lại một phần văn kiện khác, rồi hãng đưa đến tổng công ty xét duyệt, sau đó mang sang bên bộ phận thiết kế lập kế hoạch rồi mang trở lại đây.”

“Vâng!” Tiêu Đồng mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên lại thở dài, hôm nay kỳ thật anh cũng có chút lo lắng, dù sao cũng là bồi Đường Khả Hinh đi kiểm tra một lần cuối cùng. Trong khoảng thời gian này người trong nhà càng lúc càng khẩn trương, ngay cả Trang Tĩnh Vũ ngẫu nhiên buổi trưa cũng sẽ chạy về, càng không cần phải nói đến Ân Nguyệt Dung cả ngày ở bên Khả Hinh, chỉ hận không thể làm người hầu cho con dâu, chỉ sợ vạn nhất xảy ra điều gì không may đối với Bảo Bảo. Hôm nay Trang Ngải Lâm vốn định sang Pháp nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại lùi thời gian lại. Lúc trước ở khoa phụ sản cũng từng có bà mẹ mang thai đôi khả năng vẫn luôn sinh sớm hơn mấy bà mẹ bình thường vài ngày. Đương nghiên ai cũng hy vọng đứa trẻ sẽ được đủ thàng sinh ra, cũng may hai Bảo Bảo ở trong bụng mẹ, vẫn vô cùng khỏe mạnh, số lần máy thai cũng bình thường giống như bao đứa trẻ khác!!

Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, Trang Hạo Nhiên lập tức đi vào, Tiêu Đồng cũng thuận tiện theo sau. Trang Hạo Nhiên thuận tay đè nút ấn, thang máy liền đi xuống, không bao lâu sau liền “cạch” một tiếng, bên trong thang máy rơi vào một mảng tối, di chuyển cũng theo đó mà dừng lại!!

“Làm sao vậy?”Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía tất cả các thang máy khác cũng đều tối thui, dừng lại, anh liền kinh ngạc: “Vài chục năm qua cũng không bị là sao, hôm nay tự dưng sao lại như vậy?”

“A, đúng vậy!”Tiêu Đồng cũng kỳ quái bấm chuông báo nguy của thang máy, nghi hoặc nhìn xung quanh!!

Khách sạn Á châu!!

Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng lại, lái xe nhanh chóng ra phía sau tôn kính mở cửa xe.

Đường Khả Hinh một thân váy bầu màu xanh cánh sen, nụ cười dịu dàng ngọt ngào, sau khi được Thi Ngữ cùng Giai Kỳ nâng xuống, liền gắng gượng vác theo bụng bầu 9 tháng bước lên thảm đỏ. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cả khách sạn Á Châu như lâm vào khủng hoảng, điện áp không ổn định, bóng đèn nháy liên tục, mấy chiếc đèn thủy tinh có cảm giác như sắp nổ tung. Các cô đều kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện này chưa từng xảy ra ở Khách Sạn Á Châu, rốt cuộc là vấn đề gì đây?

“Chuyện này là sao...”Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh đèn nơi đại sảnh khách sạn, cô vừa đi vừa nghi hoặc hỏi.

“Có thể là điện áp không ổn đi... Giờ đã là cuối mùa xuân, mưa cùng sấm sét cũng sắp đến rồi...”Thi Ngữ cũng chỉ có thể giải thích như thế.

Đường Khả Hinh có chút bất an nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang đi từ phía thang máy ra thị sát tình huống, cô lập tức điềm đạm gọi nhỏ: “Tổng giám đốc Tưởng...”

Tưởng Thiên Lỗi vừa muons đi hỏi xem bên bộ phận kỹ thuật rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy giọng nói của Khả Hinh. Thời điểm anh xoay người lại đã nhìn tháy cô một thân váy bầu lam nhạt, mái tóc dài đến eo, khuôn mặt vẫn tươi cười ngọt ngào ấy, khí chất vẫn dịu dàng thanh thoát ấy đang ngóng nhìn anh. Anh liền nở nụ cười đi về phía cô cất giọng quan tâm hỏi; “Lúc này em đến đây làm gì?”

“Em qua cùng Hạo Nhiên theo giúp em đến bệnh viện khám thai...”Đường Khả Hinh nói.

Tưởng Thiên Lỗi liền hiểu rõ, cười gật đầu,; “Nếu không... Anh dẫn em đến phòng nó. nhé”

“Không cần, em ở đây ngồi một chút... Cảm giác thời tiết có phần ấm áp, em ngược lại có chút không thích ứng được, miệng hơi khô...”Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Vậy qua chỗ này nghỉ một chút đi...”Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười vươn tay, nâng Đường Khả Hinh đi về phía ghế chờ bên trái đại sảnh, chọn cho cô vị trí tốt nhất, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó kêu người chuẩn bị một ít điểm tâm cũng nước ấm. Đường Khả Hinh vừa ngồi xuống liền nhìn thấy một nhân viên phục vụ đang cầm một quả táo màu hồng siêu bự, chuẩn bị cắt bỏ vào đĩa hoa quả, cô liền muốn ăn.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy cô muốn ăn, liền gọi nhân viên phục vụ kia tới, cầm lấy quả táo cùng dao găm, sau khi tỉ mỉ gọt xong liền cắt thành những miếng nhỏ, bày lên đĩa. Sau lại lấy cái dĩa mà hôm nay Hoàng tử Anh quốc đã tặng trong một bộ dụng cụ ăn ra, xiên một miếng đưa tới cho cô.

“Oa...Cuộc đời em có thể ăn được miếng táo do đích thân tổng giám đốc Tưởng gọt, thật sự là vô cùng vinh hạnh a...”Đường Khả Hinh mỉm cười như cố ý trêu anh.

“Sao thế... Sau này muốn ăn mỗi ngày đều có...”Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền đưa một miếng tới trước mặt Đường Khả Hinh: “Nào, ăn đi... Từ từ ăn.”

“Được... Anh nếu vội thì cứ đi đi...Em biết anh đang bận xem tại sao đèn điện lại như vậy.” Đường Khả Hinh cầm miếng táo bên cạnh đưa lên môi, mới mỉm cười nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

“Vâng, cám ơn phu nhân tổng giám đốc...”Tưởng Thiên Lỗi nói đùa Đường khả Hinh một câu xong liền nhanh chóng đứng lên, sang bên kia đại sảnh hỏi kỹ sư xem tại sao đèn lại như vậy?Vị kỹ sư kia cũng không rõ lắm, cũng đang muốn đến xem xem là tại sao, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra tình huống như thế này...

Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy vây liền cũng kỹ sư đi vào phòng theo dõi. Vừa rồi chỉ nghe thấy máy biến thế phịch một tiếng, tất cả các máy theo dõi cũng tắt theo, tất cả hệ thống bảo vệ cũng đóng lại, thang máy bị đình chỉ, mọi người không ra cũng không vào được!!!

“Tới cùng là chuyện gì đây?”Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái, ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối bao trùm, trong lòng có chút lo lắng bất an.

Đường Khả Hinh vừa mới đặt được miếng táo vào miệng thì liền tháy bóng đèn lại nhấp nháy liên tục, thậm chí có nhiều chỗ còn vang lên cảnh báo, cô thấy lạ ngẩng đầu, nhìn tình huống xung quanh”Ai, này...Đến cùng là bị làm sao? Sao đột nhiên lại như vậy...”

Thi Ngữ, Giai Kỳ, cùng tất cả mọi người đều không hiểu hai mắt nhìn nhau...

Đường Khả Hinh cũng muốn đứng dậy xem tình hình, nhưng ai biết vừa mới để cái dĩa xuống liền cảm thấy bụng truyền đến một trận đau đớn như kim châm xen lẫn cảm giác như bị điện giật, khiến mồ hôi cô chảy ròng ròng, chỉ có điều trận đau đớn này rất nhanh đều biến mất... Cô thở hổn hển, cảm giác đau đớn kia đã dịu đi, lại thấy Thi Ngữ cũng mọi người đang để tâm đến chuyện bên kia, cô cũng không tiện lên tiếng nữa. Cô thong thả ngồi lại trên ghế sofa, điều tức lại hơi thở...

Từ từ, hít vào thở ra.

Đường Khả Hinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiện tay muốn lấy cốc nước trên bàn trà uống một ngụm, dưới bụng lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt khiến cô trong nháy mắt không chịu nổi kêu lên...”A, đau quá!”

Dĩnh Nhi, Giai Kỳ cùng Thi Ngữ ba người lập tức xoay người lại, nhanh chóng đi về phía Đường Khả Hinh đang ngồi trên ghế sofa, tay còn đang đặt trên bụng, đau đớn kêu lên. Các cô khẩn trương nhào tới trước mặt cô: “Thiếu phu nhân!! Cô sao vậy? Xác định là đau bụng đẻ sao?”

Đường Khả Hinh hổn hển hít thở, cảm giác ở bụng càng ngày càng đau, nước mắt không nhịn được ứa ra, cô vội vàng gật đầu, thống khổ kêu rên: “Hình như là vậy...”

“Trời ạ!! Hôm nay lại đúng lúc còn chưa tới khám bác sĩ!!”Gia Kỳ thấy cô đau đớn như vậy liền nói: “Thiếu phu nhân chỉ sợ muốn sinh rồi!”

Thi Ngữ cùng Dĩnh Nhi tức khắc trừng to mắt, nhất thời sợ tới mức không thốt nên lời, run rẩy một hồi, mới khẩn trương đỡ cô dậy, đề cao âm thanh: “Nhanh đến bệnh viện! Nhanh!”

Đường Khả Hinh trong nháy mắt nắm chặt bàn tay của Dĩnh Nhi, cảm giác đau đớn so với trước ngày một mãnh liệt hơn, cô liền thở dốc, ánh mắt nghẹn ngào “Hạo Nhiên... Hạo Nhiên...”

“Hiểu rồi, Hiểu rồi!”Thi Ngữ biết khi người phụ nữa sinh, người mong muốn ở bên cạnh lúc này nhất chính là chồng mình. Vì vậy cô liền đứng dậy hô to: “Người tới a!! Trang phu nhân muốn sinh rồi!! Tất cả nhân viên ở đây nhanh chóng tản ra đi tìm tổng giám đốc Trang cùng bác sĩ của khách sạn a!”

Lời này vừa vang lên, tất cả nhân viên trong đại sảnh đều hoảng lên, quản lí Từ Trạch Minh nghe thấy thế, lập tức xông tới xem tình huống chỗ Đường Khả Hinh. Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gọi điện thoại thông báo cho Trang Hạo Nhiên. Còn anh thì nhanh chóng chạy tới phòng cứu thương tìm bác sĩ. Vừa vặn lúc này, đám người Lam Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành đi họp trở lại, nghe thấy Đường Khả Hinh muốn sinh, bọn họ lập tức chạy như bay tới “Khả Hinh - - - - - - “

Đường Khả Hinh ngồi ở trên trên sofa, đau đến một trận hoa mắt chóng mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi con ngươi tán loạn, bàn tay vẫn như cũ nắm chặt lấy tay Dĩnh Nhi kêu rên: “Hạo Nhiên... Hạo Nhiên...”

“Trời ạ!!Sắp sinh rồi!”Tô Lạc Hoành nhìn thấy bộ dáng này của Đường Khả Hinh, liền thấy vừa thương vừa vội, Lãnh Mặc Hạn lúc này cũng nhanh chóng chạy về phía cầu thang!!

Nhân viên đứng trong thang máy dừng tại tầng 18 đang muốn mượn lực mở cửa ra thì đúng lúc này ánh đèn vụt tắt. Mà Trang Hạo Nhiên cũng Tiêu Đồng đứng ở bên trong thang máy cũng đầu đầy mồ hôi, anh đang lo lắng Đường khả Hinh không biết đã phải chờ bao lâu rồi...

“Lão Đại!!” Thanh âm Tô Lạc Hoành đâu đó ở bên ngoài thang máy kêu to: “Khả Hinh muốn sinh rồi!!Cô ấy hiện tại đang ở đại sảnh, sắp sinh rồi!!”

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong, nghe thấy thế, toàn thân trong nháy mắt run rẩy, khẩn trương gầm lên: “Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện