Chương 12: Chương 2 .3
Hạt mưa ngày ấy - Chương 02.03
Chàng trai đó bỗng khuỵu xuống ôm lấy vai. Hương Ly hốt hoảng:
“Này cậu có sao không? Sao lại cứu tôi?”
Không có tiếng trả lời, cô không thấy rõ mặt bởi chiếc mũ lưỡi trai nhưng thấy nam sinh đó đang nghiến răng vì đau. Hình như vai của cậu ấy không phải là đau vì quả bóng đập phải mà là đau từ lâu rồi. BOD thấy vậy vội chạy lại.
“Cậu đau ở đâu vậy?” – Chưa bao giờ Hương Ly hốt hoảng như thế.
“Ê cậu, cho chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không cố ý…” – Tùng Lâm vội vàng xin lỗi nam sinh đó, nhưng khi nhìn kỹ thì cậu giật mình – “Trời đất, Pr…”
“Im!” – Cậu nam sinh bỗng quát một tiếng rồi vươn chân đá quả bóng một phát ý muốn đội bóng mau quay về chỗ thi đấu tiếp. Quả bóng bay vút về phía sân vận động một đường cong chuẩn xác khiến ai cũng bất ngờ. Đường bóng đẹp như thế ngoài ai khác…
Khán giả bắt đầu tò mò về nam sinh đội mũ lưỡi trai sụp xuống kín mặt kia, quên cả đội bóng:
“Nè cậu là ai?”
“Cậu đá bóng giỏi vậy? Sao đá giống Prince thế?”
“Cho chúng tôi xem mặt cậu đi!”
“Bỏ cái mũ ra đi anh bạn!”
Nhưng nam sinh đó không hề có phản ứng gì, cậu đứng lên, tay vẫn ôm vai lạnh lùng đi thẳng, để lại đằng sau cô nữ sinh đang ngỡ ngàng không hiểu đó là ai mà lại như thế.
Chỉ có Hương Anh biết rõ đó là ai…
Trận bóng hôm đó, đội BOD thắng nhờ có cú đá từ “kẻ lạ” ấy.
Đội trường H. hậm hực ra về, suýt nữa họ cũng thắng rồi. Bọn con gái của cả hai trường quay sang Hương Ly, vừa vì việc thua của đội và vừa vì nụ hôn “động trời” ban nãy.
“Tất cả là tại mày, mày đến làm đội mình thua!”
“Mày còn ngang nhiên cặp kè với Devil à?”
“Mày là trường nào? Trường H. á? Devil không thèm chơi với cái loại như mày.”
“Một con chột mà cũng được Devil hôn cơ á, chắc là cậu ấy nhầm người rồi!”
“Cậu ấy chỉ thử con này thôi chứ cái loại như nó thì chả ai thèm đâu!”
“Chuẩn đấy!”
Trước bão tố như thế Hương Ly chỉ biết im lặng cúi đầu bỏ đi khỏi sân vận động. Hương Anh cũng đi sau, gương mặt cô chưa hết bàng hoàng vì nhận ra nhóm bạn cũ của mình hoá ra học ngay ở ngôi trường “hàng xóm” nhưng cũng là ngôi trường đáng sợ toàn học sinh cá biệt.
“Cậu có chuyện gì với Devil à?” – Đang đi Hương Anh chợt hỏi.
“Bố…À không, không có chuyện gì cả!”
“Không có chuyện gì mà tự nhiên cậu ta lại hôn cậu à?”
“Thì chắc cậu ta…thử thôi, lũ kia nói chắc đúng đấy!” – Hương Ly đi nhanh khiến Hương Anh cảm thấy lạ.
Hương Ly về nhà nhanh vì cũng đã đến giờ nấu cơm chiều. Nhưng vừa bước vào nhà cô đã ngạc nhiên vô cùng khi đã thấy mâm cơm bày biện sẵn toàn món ăn thơm ngon. Quây quanh bàn ăn là “bố mẹ” cô, gương mặt họ có vẻ rất tươi tỉnh.
“Ly, vào đây ngồi đi con!” – Gã “bố” cất giọng ngọt như mía đường khiến cô không tin nổi.
“Dạ…” – Cô đành phải ngồi vào mâm.
“Mẹ nấu cơm rồi, con ăn luôn đi!” – Bà “mẹ” cũng vậy khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô gái vốn ngây thơ nên vẫn cúi xuống ăn luôn.
Đang ăn bỗng gã đàn ông cười:
“Cậu ta bảo 3 ngày là phải nộp tiền, tức là ngày nào?”
“Cậu ta tính cả ngày hôm qua, hôm nay, và với cậu ta thì ngày thứ 3 chính là ngày mai.” – Hương Ly nói nhỏ vì sợ nghe vậy gã “bố” sẽ tức giận.
Nhưng không ngờ hắn gật gật đầu:
“Tốt lắm!”
“Sao ạ?”
“Nếu có gặp thì cứ bảo là ngày mai bố sẽ đưa cho trăm triệu chứ không cần phải chục triệu đâu.”
“Bố đã có tiền rồi sao?” – Hương Ly tròn mắt nhưng không giấu được sự vui mừng.
Gã đàn ông nhấp một ngụm nước rồi nhìn Hương Ly bằng ánh mắt nham hiểm:
“Bố đã quyết định bán con làm vợ kế cho ông bạn bố – đại gia Hoàng Tú Bình.”
4)Cuộc chạm trán bất ngờ
Đôi đũa trên tay Hương Ly rơi đánh cạch một cái!
“Bố…bố nói cái gì?” – Cô run run không tin vào tai mình nữa.
“Con yên tâm đi, giờ con mới 16 tuổi chưa kết hôn vội, con vẫn sẽ được học đến hết cấp III sau đó khi đủ tuổi sẽ lấy ông ấy. Nhưng mà ông ta cho phép con đến nhà ông ta ở. Ông ta rất giàu, li dị vợ, yên tâm sẽ làm cho con có một cuộc sống sung sướng đủ đầy chứ không khổ cực vất vả đâu. Tối nay bố sẽ đưa con đến đó luôn để nhận tiền, mai trả cho thằng bé ấy là gọn gàng xong xuôi.”
“Bố! Bố bảo con phải lấy một ông già ư!!!??” – Hương Ly bất bình đứng dậy.
“Già gì mà già, ông ta mới hơn 40 thôi, trông rất đẹp trai phong độ, lại là giám đốc của một công ty lớn, ai cũng ước được tái hôn với ông ta đấy!”
“Ai cũng ước nhưng con không ước!” – Hương Ly không thể chịu được.
Gã đàn ông tức giận đập bàn một cái:
“Mày muốn cả nhà này đều chết không có chỗ chôn à!!!????”
Hương Ly sững lại. Hình bóng Hoàng Vũ lại hiện ra trước mặt cô như bóng đen một ác quỷ. Nụ hôn lúc chiều lại khiến cho cô bật run người. Dường như nụ hôn đó thay ọi những gì Hoàng Vũ muốn nói. Nếu như gia đình cô không trả tiền cho cậu ta thì mãi mãi cô sẽ không thể thoát khỏi cậu ta được.
“Vậy thì tôi giao cho cô điều kiện: về bảo gã mà cô gọi là bố trả cho tôi đúng số tiền mà hắn đã nợ tôi, đúng 3 ngày nữa tôi sẽ gặp cô và nhận tiền. Nếu như hắn không trả tiền cho tôi thì tôi sẽ cho cả gia đình hắn, và cả cô không có chỗ để sống!”
“Cô chỉ là của tôi, nghe rõ chưa?”
Lời của Hoàng Vũ vang vọng bên tai khiến cô hoảng sợ ôm đầu cố đẩy nó ra khỏi trí nhớ. Nhưng càng cố thì cô lại càng nhớ thêm. Cô lại nhớ “điều khủng khiếp” mà Thiên Duy nói về Hoàng Vũ, có lẽ với một người như vậy thì đúng là sẽ chẳng bao giờ tha cho gia đình cô, nhất là người bố.
Điều khủng khiếp đó là:
“Mẹ Hoàng Vũ đã bị chính bố cậu ta giết chết vì một lý do mà đến giờ cậu ta chưa được tiết lộ! Và bố cậu ta vẫn đang ở tù chung thân chứ không tử hình. Nếu như bố cậu ta mà tử hình thì chắc là cậu ta có thể không biết gì cả, nhưng đã biết thì cậu ta sẽ thay đổi vậy đấy.”
Cô sẽ không thể quên được lời của Thiên Duy.
Cô sẽ không thể chạy trốn được con người mang dòng máu ác quỷ đó.
Trừ phi…cô nghe theo lời của gã “bố” nhẫn tâm.
Con mắt trong veo tuyệt đẹp của cô rơi lệ. Dù thế nào thì cuộc sống của cô cũng đã khổ lắm rồi, có khổ thêm nữa cũng chẳng đáng gì.
“Thế nào? Mày có nghe lời không?”
Hương Ly lau nước mắt…
…rồi gật đầu.
21h, người “bố” chở cô đến một ngôi nhà to đẹp nằm ngay giữa một con phố lớn. Nhà của “bố mẹ” cô cũng phải nói là rất đẹp rồi nhưng ngôi nhà này còn đẹp hơn nữa, có người ra người vào, chắc hẳn phải là một ngôi nhà rất giàu thuộc quyền sở hữu của tỉ phú chứ chẳng chơi. Mà có nên gọi là “nhà” không hay gọi là “biệt thự” đây? Hai bên cổng nhà là vườn hoa, đài phun nước,…Dù trời tối nhưng Hương Ly có thể thấy khu vườn ấy đẹp như một khung cảnh thần tiên.
Thấy bố con Hương Ly, một người vội chạy ra mở cửa. Cả hai bước vào, mới là cái phòng khách mà đã to đẹp thế rồi, đèn bật sáng trưng. Giữa phòng là một người đàn ông đang ngồi trên cái ghế salong hàng hiệu. Ông ta thấy vậy vội vàng chạy ra:
“Ông bạn, đến rồi đấy à?”
“Bình, lâu lắm mới gặp!”
“Ừ ngồi đi! Đây là…”
“Là vợ tương lai của ông đấy. Ông thấy chứ, con gái tôi rất xinh đẹp phải không?”
Tú Bình nhìn Hương Ly, ông ngỡ ngàng một hồi rồi ghé tai bạn:
“Sao tôi tưởng nó bị mù?”
“Không thấy nó để mái tóc che một bên mắt thế kia à? Mà yên tâm đi, nó mù một mắt nhưng nó còn đẹp hơn khối đứa, và chẳng ảnh hưởng đến ai đâu. Con bé rất tháo vát, chăm chỉ, nó chắc chắn sẽ là người vợ tốt của ông đấy.”
“Mà trẻ quá nhỉ…”
“Trẻ thì tốt chứ sao? Vợ già thì còn gì là vui nữa. Thôi, mau đưa tiền đi rồi tôi để nó lại cho ông.”
Tú Bình cau mày:
“Dạo này ông có vụ gì mà phải cần số tiền lớn thế?” – Ông không hề biết thói ăn chơi cờ bạc của bạn mình vì đã lâu không liên lạc.
“Một vụ trọng đại không nói với ông được. Sao? Ông không có tiền à? So với tài sản kếch xù của ông thì vài triệu là cái gì, đúng không?” – Gã đàn ông vẫn cười lấy lòng.
“Ờ ờ…Thôi ông ngồi xuống uống nước chơi chút để tôi gọi người vào lấy tiền.”
“Được!” – Ông “bố” kéo Hương Ly ngồi xuống nhưng vẫn ra hiệu cho Tú Bình phải lấy tiền nhanh lên.
Biết bạn sốt ruột, Tú Bình đành phải gọi:
“Cường, lấy cho tôi cái vali trong phòng ra đây!”
“Vâng ông chủ đợi chút ạ!” – Một cậu phục vụ trẻ măng vội vàng chạy lên cầu thang.
Bỗng “SẦM”. Cường đi quá nhanh, cắm đầu xuống đất nên đâm cả vào một người đang từ cầu thang đi xuống.
“Á cậu chủ, tôi xin lỗi, tôi…” – Cậu ta cuống quýt.
Tú Bình, gã đàn ông và Hương Ly liền quay lại nhìn ra phía cầu thang.
Đứng trên chiếc cầu thang rất đẹp kiểu xoắn ốc là một chàng trai trẻ trạc tuổi Hương Ly. Trời đang vào mùa đông lạnh nhưng cậu vẫn chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay tôn lên vóc dáng cao lớn khoẻ mạnh không kém gì Hoàng Vũ. Chàng trai đó bất chợt quay lại nhìn Hương Ly. Cô bỗng cảm thấy như có cái gì đó rất thân thuộc quay về với mình. Ánh mắt ấy, lạnh lẽo như băng tuyết, dường như nhìn về một nơi nào đó rất xa xăm chứ không nhìn thẳng vào ai cả nhưng cô có cảm giác đằng sau sự lạnh lùng đó vẫn có ánh mắt ấm áp thân quen. Không chỉ ánh mắt mà cả gương mặt của chàng trai cũng lạnh lùng, xa cách, nhưng gương mặt ấy quả thật là rất đẹp. Một vẻ đẹp mà Hương Ly không thể rời mắt khỏi. Đột nhiên, cô thấy chàng trai đó khẽ giật mình, ánh mắt lạnh bỗng hơi xôn xao…
Hai tay cậu đút túi quần, đi xuống không nói năng gì, định đi về phía bếp thì Tú Bình gọi giật lại:
“Phong, ra đây chào khách đã!”
Chàng trai buộc phải quay lại. Thấy cậu đang tiến về phía mình thì Hương Ly quay lại cúi mặt xuống. Sao cô có thể nhìn cậu không chớp mắt vậy chứ?
Nhưng chàng trai đó cũng chẳng đoái hoài gì đến cô, chỉ buông một tiếng cũng lạnh như sắt đá:
“Chào bác!”
“Ừ chào cháu!” – Ông “bố” cũng đáp lại.
Tú Bình thấy con kiệm lời quá liền cười:
“Đây là con trai tôi, Hoàng Tú Phong. Nó lúc nào cũng lầm lì như thế, ông bỏ qua nha!”
“Ồ không sao, cậu bé rất đẹp trai và cũng lễ phép mà.” – Ông “bố” vẫn phải cố nịnh để còn được lấy tiền chứ thực tình hắn cũng chẳng ưa gì cái câu vừa rồi của Tú Phong.
“Nếu không có gì thì con xin phép!” – Tú Phong định quay đi.
“Này đứng lại đây đã, bố muốn giới thiệu với con một người. Ngồi xuống đây!”
Tú Phong bực mình:
“Sao bố…”
“Ngồi đi!” – Tú Bình lừ mắt.
Tú Phong buộc phải ngồi đối diện với Hương Ly. Thấy thế cô lại càng cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên.
“Phong, đây là bạn của bố, người mà bố đã nói với con sáng nay đó. Và đây là con gái của ông ấy, sắp trở thành mẹ kế của con.” – Tú Bình nói hơi nhỏ mấy từ cuối nhưng vẫn để lọt vào tai Tú Phong.
Gương mặt lạnh lùng của Tú Phong bỗng tối sầm lại. Cậu định nói gì đó nhưng đúng lúc ấy Cường mang tiền ra:
“Thưa ông, đây ạ!”
“Được rồi! Đây, của ông đây.” – Tú Bình đưa vali cho gã đàn ông kia.
Hắn ta hí hửng cầm tiền đứng lên:
“Vậy tôi xin phép đi luôn, tôi đang có việc. Con bé này gửi lại cho ông đấy! Hương Ly, ở lại đây ngoan nhé, thỉnh thoảng về thăm bố mẹ.”
Rồi hắn chuồn thẳng trong sự ngỡ ngàng của Hương Ly. Vậy là…cô bị gả đi dễ dàng thế này sao?
Bỗng Tú Phong lên tiếng:
“Bố ra đây, con muốn nói chuyện với bố!”
Cậu đứng lên đi thẳng về phía ban công. Tú Bình thấy vậy cũng không biết làm thế nào đành phải đi theo, dù ông biết khi nào con trai ông mở miệng muốn nói chuyện với ông thì phải là chuyện ghê gớm lắm.
Vừa đặt chân ra ngoài ban công, Tú Phong đã quay lại nói với bố bằng giọng thực sự tức giận:
“Bố bảo rằng cô ta chính là mẹ kế của con sao?”
“Phong, bố biết cô ta còn rất trẻ, nhưng…”
“Nhưng nhị gì? Bố bỏ m.ẹ con còn chưa đủ hay sao mà còn lấy một cô gái bằng tuổi thằng con của bố? Bố nghĩ là con gọi cô ta là mẹ được à?” – Tú Phong tức giận thực sự.
“Vậy con để bố sống thế đến hết đời sao? Con ngày nào cũng đi, có bao giờ con về nhà đâu? Bố không thể chịu được cái cảnh như vậy! Bố quyết định rồi, khi Hương Ly đủ tuổi thì sẽ là vợ hai của bố, con đừng có can ngăn nữa!” – Tú Bình cũng tức tối không kém.
“Nếu thế thì đừng có coi con là con của bố nữa!” – Tú Phong hét lên một tiếng rồi bỏ đi, để lại người bố thở dài không biết nói sao.
Cậu vừa bước ra thì đã thấy Hương Ly đứng đó. Cô cũng đã nghe thấy hết những gì bố con cậu vừa nói. Thấy cậu phát hiện ra mình nghe lén, cô lúng túng định nói gì đó nhưng Tú Phong chỉ nhìn cô một cái rồi đi tiếp một cách lạnh lùng và nhẫn tâm.
Bỗng cậu dừng lại, một tay cậu ôm lấy vai phải, khẽ nghiến răng vì đau. Hành động đó đã lọt vào mắt Hương Ly…
Vai phải của cậu ấy…
“Cậu…cậu là người đó…?” – Hương Ly ngạc nhiên tột độ.
Tú Phong nghe thế vội bước đi nhanh nhưng cô đã chạy đến giữ cậu lại:
“Cậu là người đã đỡ quả bóng cho tôi chiều nay đúng không?”
“Bỏ ra!” – Tú Phong gạt cô ra.
“Vai cậu bị thương đúng không, mau đưa tôi xem!” – Cô rất hốt hoảng, quên mất cậu đang rất giận cô.
Tú Phong quay lại cô:
“Cậu nhớ tôi là người lúc chiều sao?”
“Phải, tôi nhớ!”
Cậu bỗng kéo cô lại gần mình, hai tay cậu siết chặt lấy eo cô khiến cô đau điếng:
“Vậy tôi là ai, cậu nhớ không?” – Giọng cậu lạnh lẽo đáng sợ đến run người.
“Cậu…cậu nói gì tôi không hiểu?”
“Đồ lừa bịp! Cậu có thể nhớ một tên không rõ mặt nhưng một người lúc nào cũng ở bên cậu suốt gần 5 năm thì cậu không nhớ. Tôi không ngờ cậu lại giả dối như vậy!” – Tú Phong giận dữ rít lên.
“Tú Phong, cậu nói thế nghĩa là sao? Hãy giải thích rõ hơn cho tôi được không?”
Tú Phong buông cô ra, nói một câu không liên quan đến câu hỏi của cô:
“Rồi sẽ có ngày cậu phải biến mất khỏi đây, cậu đừng mơ vào được nhà tôi!”
Cậu bỏ đi nhanh về phía cầu thang, để lại cô đã ù đặc cả hai tai. Nhưng vết thương trên vai khiến cậu không thể đi nổi, nó càng lúc càng đau hơn khiến cậu khuỵu xuống. Hương Ly quên cả sợ, vẫn chạy đến:
“Đưa tôi xem nào!”
“Đừng có động vào tôi, tôi không cần cậu quan tâm!”
“Dù không quan tâm thì cậu vẫn cần phải lên được đến phòng chứ?” – Cô nói to khiến cậu im bặt chẳng nói được gì, đành để cô muốn làm gì thì làm.
Hương Ly đỡ cậu đứng dậy. Tú Phong nhìn cô, tự dưng cảm thấy đau lòng. Cô vẫn là cô, vẫn tốt bụng như vậy, nhưng dường như thời gian và biết bao bi kịch đã biến đổi cô, để cô ngày hôm nay vẫn không thể nhận ra cậu là ai.
Cậu thực sự ghét.
Ghét cô thì ít…
..mà ghét việc cô làm mẹ kế của cậu thì nhiều!
Cuối cùng thì Tú Phong cũng lên được đến phòng, khi ngồi xuống giường cậu nói luôn:
“Đi xuống đi.”
“Để tôi xem vết thương của cậu được không?” – Cô vẫn không đi – “Dẫu sao vết thương của cậu cũng là do tôi.”
Tú Phong thở dài, Hương Ly thế mà lì lợm thật.
“Vậy tôi xin lỗi nhé…”
Hương Ly vén tay áo cậu lên, cũng đơn giản vì cậu mặc áo cộc tay (mùa đông mà dám mặc vậy). Cô sững sờ khi thấy vai cậu chỉ quấn một lớp băng mỏng manh, máu đã loang ra khắp lớp băng, không cần bỏ băng ra cũng đủ biết vết thương này rất nặng. Cô nhìn vào phòng cậu thì thấy có một cái lọ đựng lá thuốc đã giã nhưng cái lọ đó bị vứt chỏng chơ ở một xó.
“Hình như cậu chỉ quấn băng, không quấn thuốc vào à?”
“Tôi ghét cái thứ thuốc đó. Mùi buồn nôn khiếp, vả lại xót lắm!”
“Thuốc Đông y tốt lắm đấy, phải có thuốc mới khỏi được.” – Cô cầm cái lọ ấy lên.
“Đã bảo là tôi không bôi cái thuốc đó đâu!” – Tú Phong tức giận (nhưng trông thật đáng yêu).
“Vết thương của cậu nặng lắm đấy, để thế thì sao mà đi đá bóng được.”
Tú Phong ngạc nhiên nhìn cô như muốn hỏi: “Sao lại biết tôi đi đá bóng?”
“Tôi nhìn cái vai áo của cậu có cái gì là tôi biết cậu là ai rồi.” – Cô chỉ vào vai áo cậu có thêu ba chữ BOD – “Cậu là Prince – trưởng nhóm BOD đúng không? Tôi nghe nói cậu đá bóng rất giỏi, thấy cú đá chiều nay của cậu rất tuyệt. Thế mà BOD không có cậu cũng tiếc thật, suýt nữa trường tôi thắng đấy.”
Tú Phong chẳng nói gì cả.
“Cậu lạnh lùng thế? Thảo nào tụi con gái chỉ đi theo Hoàng Vũ chứ chẳng đi theo cậu!”
“Thế cậu cũng đi theo cậu ta còn gì?” – Bỗng cậu lên tiếng liền.
“Hả? Ai bảo vậy chứ?”
“Thế nụ hôn động trời chiều nay không phải là minh chứng à?” – Giọng cậu rất thờ ơ.
“Đó đâu phải là tại tôi, tự nhiên cậu ta hôn tôi đó chứ…” – Cô bỗng buồn buồn – “Nhưng chính vì thế mà tôi phải đến đây.”
Tú Phong lại ngạc nhiên thêm nữa.
“Bố tôi chơi bài nợ nần cậu ta, nếu tôi không đến làm vợ bố cậu thì nhà tôi sẽ không có tiền để trả cho cậu ta và chính tôi cũng không chạy thoát được.”
Sự ngạc nhiên của Tú Phong có thể đến độ rơi cả mắt ra.
“Tôi thực sự không thể có một gia đình tốt.”
“Ai bảo thế? Gia đình cậu…” – Bỗng Tú Phong ngưng lại. Có nói ra thì cô sao có thể tin cậu cơ chứ.
“Gia đình tôi làm sao?”
“Ờ chắc là không tốt thật! Nhưng mà cậu vẫn được đi học ở trường tốt còn gì?” – Cậu lúng túng kiếm chủ đề khác để nói.
“Vậy à? Thế cậu thì sao? Cậu giỏi thế sao không vào trường H. mà vào trường B. toàn học sinh cá biệt thế?”
“Trường H. toàn học giỏi…”
“À vậy cậu học dốt hả?”
“Này ai bảo thế? Tôi học hơi bị giỏi nhá!” – Tú Phong đỏ mặt.
“Thôi không đùa nữa, làm trưởng nhóm BOD nổi điên thì chắc tôi cũng chết đấy! Xong rồi.”
“Hả? Xong gì?” – Tú Phong nhìn lại bên vai mình thì đã thấy cô quấn xong một lớp băng gọn gàng kèm theo thuốc.
“Không xót đúng không? Cậu mải ngồi buôn quá nên xót gì nữa! Mà có băng rồi nên cũng chả có cái mùi gì đâu mà cậu lo. Giờ an tâm ngủ đi, nhưng nhớ để báo thức đêm dậy mà thay lần băng nữa không nó lại thối ra thì chết!” – Hiếm lắm mới thấy Hương Ly biết cười đùa.
“Vậy cậu làm báo thức cho tôi đi!”
“Là sao?” – Hương Ly giật mình.
Tú Phong không nói gì, cậu bỗng kéo tay cô khiến cô ngã xuống giường.
Bình luận truyện