Chương 25: Chương 3 .5
Hạt mưa ngày ấy - Chương 03.05
6) Những bức ảnh
Không khí lạnh tràn về trong con phố, nhưng cũng đi theo đó là không khí vui vẻ vì một năm sắp qua. Cô nữ sinh trẻ vẫn đang cặm cụi bên bàn học, dù ngày mai cả trường nghỉ Tết dương lịch nhưng lớp cô vẫn bận kế hoạch vẽ bức tranh chào mừng trường sắp được 20 năm nên ngày mai lớp cô bàn nhau vẫn sẽ đến trường.
Cô nhìn đồng hồ, đã 23h30 rồi. Ở chỗ này thì vẫn bắn pháo hoa dù chỉ là năm mới tính theo lịch dương. Những người bạn ở lớp vừa rủ cô đi xem pháo hoa, nhưng không biết cô có nên đi không nhỉ? Tú Phong giờ này còn chưa về, cậu tất bật với Ngọc Thuỷ từ trưa đến giờ.
Cạch cạch. Có tiếng mở cửa nhà và tiếng bước chân bước vào. Hương Ly liền đứng ngay dậy chạy ra phía cầu thang thì thấy Tú Phong đang ở dưới nhà.
“Cậu về rồi à?”
“Ừ chị Lan và bố có giận không, tớ toàn đi suốt à!”
“Không giận đâu, hai người đó cũng hiểu hoàn cảnh của Ngọc Thuỷ mà. Em ấy thế nào rồi?”
“À khoẻ hơn rồi, cứ nằng nặc muốn đi chơi nhưng tiếc là chưa đi được. Giờ thì đành xem pháo hoa trong bệnh viện thôi.”
“Cậu có đi xem pháo hoa với lớp không?”
“Không, tớ hứa xem cùng với Ngọc Thuỷ rồi. Tớ về đây cất mấy cái đồ lỉnh kỉnh đi thôi rồi tớ phải quay lại đây.” – Tú Phong quay ra phía cửa.
“Này Tú Phong!”
“Hử?”
Hương Ly rụt rè:
“Cho tớ…đi cùng được không…?”
“Muốn đi cùng tớ à? Không đi với lớp sao?” – Tú Phong mỉm cười.
“Nhưng tớ…thích xem cùng Ngọc Thuỷ…” – Hương Ly cười hì hì (chẳng biết có thật là thích xem cùng Ngọc Thuỷ không đây ^^).
“Thế thì đi nhanh đi không lại không kịp bây giờ.”
Nghe thấy thế Hương Ly cười rạng rỡ (vui quá ý mà) và chạy xuống đi theo Tú Phong ngay. Cả hai đi ra ngoài, đường phố ban đêm thật đẹp, nhất là nơi yên tĩnh như vùng này thì lại càng đẹp hơn. Bầu trời không có mây, chỉ có trăng sáng và những ngôi sao lấp lánh. Nhưng gió thì vẫn cứ thổi, càng về đêm càng rét làm Hương Ly xuýt xoa, thở ra hơi. Tú Phong quay lại cô:
“Trời đất, ra ngoài mà ăn mặc thế kia à?” – Cậu nhìn Hương Ly mặc có mỗi chiếc áo len.
“À không sao đâu, áo len này dày mà.”
“Dày đến mấy mà mặc có một cái thì làm sao mà ấm được chứ!” – Tú Phong cởi chiếc áo khoác bò của mình choàng lên người Hương Ly.
Chiếc áo rất dày, lại có hơi ấm của Tú Phong nên Hương Ly cảm thấy ấm đến lạ. Nhất là lúc choàng áo cho cô, Tú Phong còn mỉm một nụ cười hài lòng thì cô càng cảm thấy ấm áp hơn. Người đi xem pháo hoa trên phố rất đông nhưng trong dòng người ấy Tú Phong vẫn nổi bật như một vì sao sáng.
Tú Phong nhìn đồng hồ:
“Sao nhanh thế, đã 23h55 rồi á? Nhanh lên kẻo muộn bây giờ!”
Cậu nắm tay Hương Ly chạy đi, không để cô kịp phản ứng. Nhưng cũng đâu cần chứ, bởi vì dù thế nào thì Hương Ly cũng đồng ý để bàn tay đó nắm lấy mình. Cả hai chạy đi thật nhanh để kịp thời gian, quên đi cả giá lạnh. Lạnh làm sao khi nụ cười của hai người vẫn đang hiện diện trên môi? Lạnh làm sao khi đôi bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm đến tận trái tim? Tưởng rằng mọi thứ đều đã tan biến hết, chỉ còn hai người vẫn đang chạy cùng nhau, chạy trên con đường hạnh phúc, chạy trên những ký ức ấm áp, êm đẹp của ngày tuổi thơ.
Có một nơi mà em không thể nhớ
Có một nơi mà em đã từng quên
Nơi đó cất giữ biết bao kỷ niệm, lưu giữ những trang ký ức
Em đã đánh mất đi, đã chìm vào bóng tối
Đã để mình lạc lõng giữa những giấc mơ không lối thoát
Và rồi, người mở cửa giấc mơ ấy vẫn là anh
Vẫn là hình ảnh anh, vẫn là bàn tay của anh
Anh như một cơn gió nhẹ nhàng đến bên em
Anh khiến trái tim em cảm thấy ấm áp, hạnh phúc như em đang ở nơi đó
Cơn gió là anh, đưa em đi đến khắp mọi miền
Cả cuộc đời này, em có thể đến bất cứ nơi đâu
Chỉ cần nơi đó có bàn tay của anh…
…Nắm lấy tay em…
…Nắm lấy định mệnh của chúng ta…
Pháo hoa nổ trên bầu trời, màu sắc rực rỡ lung linh sáng cả bầu trời đêm, tưởng rằng pháo hoa đang rơi từ trên trời xuống đất vậy. Tú Phong và Hương Ly dừng lại nhìn pháo hoa vài phút. Cứ ngỡ chỉ có hai người đang đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa kia vậy. Họ vẫn nắm tay nhau không rời, để cho pháo hoa kia rơi xuống tay họ, rơi xuống trái tim họ…
Tú Phong kéo Hương Ly về phía bệnh viện. Họ chạy lên phòng thì thấy Ngọc Thuỷ đang nằm đó nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp của cô bé phản chiếu lại hình ảnh pháo hoa rực sáng. Nghe tiếng động, cô quay lại cười tươi khi thấy hai người thân yêu:
“Anh Tú Phong, chị Hương Ly, hai người cùng đến ư?”
“Đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi.” – Hương Ly vội chạy đến chỗ Ngọc Thuỷ.
Ngọc Thuỷ định ngồi dậy nhưng nghe Hương Ly nói vậy thì vẫn nằm, dẫu sao nằm lại nhìn pháo hoa rõ hơn.
“Pháo hoa đẹp quá, anh chị nhỉ?”
“Ừ rất đẹp!” – Tú Phong và Hương Ly vừa nhìn pháo hoa vừa đáp.
“Giá mà lúc nào pháo hoa cũng sáng thế này.”
“Sao em lại mong như vậy?” – Hương Ly ngạc nhiên.
“Bởi vì em thích nhìn thấy ánh sáng!” – Ngọc Thuỷ cầm viên rubi trên chiếc vòng cổ của mình lên.
Hương Ly và Tú Phong lặng đi không nói được gì. Câu trả lời đó của Ngọc Thuỷ hàm ý muốn nói rằng cô bé muốn cuộc đời mình luôn tràn ngập ánh sáng, cô bé sợ căn bệnh một ngày nào đó sẽ mang ánh sáng đi và khiến cô bé chìm vào bóng tối. Hương Ly nắm tay cô:
“Chị cũng thế, Thuỷ ạ.”
Ngọc Thuỷ nhìn Hương Ly, nắm chặt tay cô:
“Chị Hương Ly, ai gây ra vết thương trên mắt chị vậy?”
“Chị không biết, hồi đó chị còn quá nhỏ…” – Hương Ly vẫn cố cười nhưng là một nụ cười buồn.
“Nhất định chị sẽ tìm lại ánh sáng, chị thiệt thòi quá. Kẻ đó độc ác thật đấy, nếu em không bị bệnh em sẽ cho kẻ đó một trận luôn, em cũng thích học võ lắm đấy.”
Tú Phong mỉm cười, vỗ vai Ngọc Thuỷ:
“Thuỷ tốt bụng ghê à, thế này thì bảo vệ chị Hương Ly giỏi hơn anh đấy!”
“Tất nhiên, anh đừng có thèm bảo vệ chị ấy. Em sẽ là bạn thân của chị ấy hơn cả anh, chị nhỉ?”
“Á à dám phản bội anh theo phe người khác à, anh mách bố mẹ bây giờ chứ bộ.”
“Anh cứ mách, bố mẹ em về rồi, mai mới đến cơ. Em thích chị Hương Ly hơn anh nhiều, hehe!”
“Em dám…” – Tú Phong làm bộ tức giận nhưng trong lòng lại rất vui, còn Hương Ly thì chỉ biết cười.
Pháo hoa trên trời giòn giã như tiếng cười của họ vang trong đêm…
Pháo hoa đã hết, Hương Ly và Tú Phong quay về để chuẩn bị mai vẫn phải đến trường. Về đến nhà cũng đã gần 1h sáng rồi, cả nhà đều ngủ hết cả. Mọi thứ giờ thật là yên tĩnh. Hương Ly cởi cái áo khoác của Tú Phong đưa cho cậu:
“Vào nhà ấm rồi, trả cậu cái áo này!”
“Cứ nhận lấy đi!” – Tú Phong bỗng cười nhưng ánh mắt thì có vẻ rất “gian”.
“Hả? Nhận làm gì chứ?”
“Chỉ cần giữ nó thì cậu sẽ không bao giờ quên tớ được!” – Tú Phong cười rồi chạy ngay.
Hương Ly đơ người ra rồi quay ngay lại, nắm lấy áo Tú Phong:
“Định chạy đằng trời, vừa nói cái gì vậy hả?”
“Á á tớ có nói gì đâu, trời ơi ai cứu tôi cái nào!” – Tú Phong kêu ầm lên.
“Nói nhỏ thôi, mọi người dậy bây giờ!”
“Không nói nhỏ, nói to để còn chạy được chứ. Cứu tôi…”
“Này thì cứu!” – Hương Ly luồn ra trước mặt Tú Phong và hôn cậu một cái lên má.
Khỏi nói Tú Phong bất động thế nào, căn nhà không một tiếng gì chỉ có cậu đứng trơ ra đó. Còn Hương Ly thì cười:
“Đã lần đầu rồi thì cho thêm lần thứ hai để nhớ lâu hơn, hehe!” – Rồi cô cầm cái áo của cậu chạy vù lên nhà.
Tú Phong ngơ ngẩn mãi rồi cũng tỉnh ra, cậu mỉm cười nhìn về phía cầu thang:
“Cám ơn đã không quên tớ!”
Cậu đâu biết rằng không phải điều gì cũng là mãi mãi…
“Ôi trời hôm qua cậu chủ đi đâu vậy?” – Sáng ra Cường (anh chàng giúp việc của Tú Bình) và Lan đã hỏi han Tú Phong.
“Bận thì đi thôi, hai người có gì ăn không?”
“Sao lại không có nhỉ? Mời cậu chủ ăn sáng, phu nhân đang đợi, ông chủ đi rồi!”
“Phu nhân?”
“Còn ai vào đây nữa, mẹ kế cậu ấy!”
“Xin hai người đó, làm ơn đừng gọi phu nhân nữa, cứ kêu họ tên ra cho tôi. Bằng tuổi tôi đó!”
“Ừ ừ thì Hương Ly, mau ra ăn sáng đi.”
Tú Phong bước vào bếp, Hương Ly đang ngồi chén miếng bánh mì:
“Chào buổi sáng con trai!”
Suýt tí nữa Tú Phong ngã rầm một cái. Nhưng cậu vẫn cố bình thản và ngồi vào bàn:
“Vâng chào mẹ!”
Hương Ly bỏ ngay miếng bánh ra:
“Tú Phong lại lạnh lùng rồi, con trai mẹ thật là…”
“Thôi đi, ai là con trai cậu?”
“Vừa gọi người ta là mẹ đó thôi!”
“Cậu…” – Tú Phong gầm gừ rồi cầm cái bánh lên ngoạm.
“Hì giận rồi à? Thôi mà đùa tí thôi, tớ chẳng thèm làm mẹ cậu đâu.”
“Chẳng thèm hay thèm cũng được.”– Vẫn “lạnh lùng như con thạch sùng”.
“Làm mẹ cậu lại phải chăm sóc cậu thì mệt.”
“Này!” – Tú Phong đang uống nước đập bộp cái cốc xuống bàn một cái – “Ai cần cậu chăm sóc?”
“Thôi mà, đã bảo đùa xíu thôi, cậu giận tớ thật à? Không phải vì…” – Hương Ly véo má Tú Phong một cái.
“Thôi con lạy mẹ, ăn cũng chẳng yên!” – Tú Phong cầm miếng bánh lên đi luôn ra khỏi nhà, vừa đi vừa ăn cho xong.
Hương Ly bật cười rồi cũng đứng lên đi theo cậu. Nhưng cậu đi nhanh quá, có vẻ giận thật rồi đây. Ôi chán chưa, tên Tú Phong này mà giận thì mình tính sao đây? Đang cười Hương Ly xị mặt xuống, đi theo Tú Phong như một tên trộm vậy, cứ đi đằng sau không dám đi trước. Cô đâu biết rằng cái tên kia chỉ giả vờ giả vịt, hắn ta đang cười tủm tỉm trêu cô kia chứ. Cuối cùng Tú Phong buộc phải quay lại:
“Nào đi nhanh lên, làm gì cứ như ăn trộm thế?”
“Ơ thì…”
“Con không thèm giận mẹ đâu, mẹ có đi nhanh lên không cho con nhờ!” – Tú Phong chìa tay ra.
Thấy cậu như vậy Hương Ly cũng chẳng ngại ngần gì nữa, nắm lấy tay cậu để cậu kéo đi nhanh hơn. Đường phố buổi sớm vắng vẻ chỉ có vài người qua lại, chính vì thế mà cả hai nghe rõ những tiếng của mấy đứa con gái đi đường:
“Trông kìa, hai người kia đẹp đôi nhỉ?”
“Lạy Chúa, anh kia đẹp trai thế! Phúc cho chị kia đấy.”
“Còn chìa tay ra cho nắm nữa, eo ôi ước gì anh đó là bạn trai mình.”
“Mày thật là, trông cái mặt non choẹt cỡ học sinh lớp 10 kia định làm “máy bay bà già” cho nó đó à? Nhìn người cũng không biết nhìn, anh anh cái gì chứ.”
“Ôi dào ôi trẻ hơn tao mà đẹp trai thế kia tao cũng thích. Tao ghen tỵ với cô bé quá!”
Hay mấy đứa con trai cũng chẳng khác gì:
“Ôi tao đẹp trai vậy mà thằng đó còn đẹp trai hơn! Tao ghen tỵ đó!”
“Bạn gái nó xinh dã man nữa, cặp đôi trời sinh à nha.”
“Tao muốn thế chỗ cái thằng đó, sao bạn gái nó đẹp vậy cà? Bạn gái mình cũng thua.”
Hương Ly nghe vậy thì xấu hổ đỏ cả mặt, cái gì mà bạn gái ở đây chứ? Cô định rút tay ra nhưng Tú Phong vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô, còn nói:
“Muốn mấy thằng đó ra thế chỗ tớ không?”
Hương Ly chẳng hiểu sao lắc đầu ngay được, là do tụi con trai đó không đẹp bằng Tú Phong hay là cái gì đây? Tú Phong lại được dịp cười, cậu cứ thế nắm tay cô đi trong những ánh mắt ghen tỵ của người khác. Cô lại cảm thấy vui, cái nắm tay của cậu chỉ là cái mác “bạn thân” nhưng vẫn có gì đó ấm áp và đầy yêu thương.
Chẳng ai biết ở phía sau vẫn có bóng người đi theo, khẽ cười:
“Yên tâm đi sẽ có thằng này ra thế chỗ!”
Cổng trường B. đã tụ tập đông đủ lớp 10E. Hương Ly bỏ tay Tú Phong ra liền, chạy về phía lũ bạn:
“Mọi người đến sớm thế?” – Cô đã càng lúc càng quen lớp học này.
“Phải sớm để còn đi chơi chứ, ngày nghỉ kia. Có cái lớp nào Tết dương lịch cũng đến như cái lớp này đâu, haha!” – Mấy đứa nói.
“Đúng rồi đấy, lớp 10E này là chăm chỉ nhất luôn, đừng có nghĩ là lớp nổi loạn lười biếng nhá.” – Lớp trưởng hưởng ứng.
Hương Ly mỉm cười đứng ra chỗ các bạn gái, còn Tú Phong đi ra phía BOD. Mấy anh chàng của nhóm vẫn vậy, duy chỉ có Hoàng Vũ hôm nay hình như khang khác…
Cả lớp lục đục kéo nhau vào trường. Bác bảo vệ biết hôm nay có lớp đến nên bác cũng đến để mở cửa, trường B. sướng hơn trường H. ở đoạn có bác bảo vệ hiền và vui tính, không cáu gắt việc ngày nghỉ cũng phải đến thế này chứ ở trường H. là còn lâu mới được thế. Cả lũ kéo nhau lên lớp, lúc này bàn ghế đã chồng chéo hết ở một góc để lại một khoảng sàn rộng. Mấy chục đứa ngồi bệt ra sàn, trải tờ giấy A0 to đùng ra. Đứa thì bắt đầu vẽ chì, đứa pha màu bột, đứa lấy nước làm màu nước, đứa chuẩn bị màu sáp, đứa gọt bút chì, đứa lấy tẩy,…Dù rằng rất ồn ào nhưng lại vui. Đến BOD cũng hăng hái giúp các bạn để hoàn thành được bức tranh. Mà BOD vẽ đẹp chẳng kém ai, nhất là Thiên Duy, Tùng Lâm, Hoàng Vũ, còn Tú Phong và Bảo Nam lại tô màu đẹp. Hương Ly tự dưng nhận ra rằng: có nhiều người dù rằng về khoản học các môn chính như anh văn toán thì lại chẳng giỏi nhưng cứ về nghệ thuật thì họ lại rất giỏi. Cô cũng từng đọc một cuốn sách nói rằng đa phần những ai mà học không tốt, lúc nào cũng thích nổi loạn họ lại sống tình cảm, vui vẻ, đặc biệt là rất giỏi về nghệ thuật, thể thao,…Và lớp 10E là một điển hình. Dù là cái lớp nghịch nhất trường nhưng vẫn được giao cái trọng trách vẽ bức tranh chào mừng kỷ niệm 20 năm thành lập trường. Quả thực, bức tranh này xét về tiêu chuẩn hội hoạ thì chẳng đẹp gì, nhưng đảm bảo ai nhìn cũng cảm thấy đẹp vì nó rất chân thực. Nó không vẽ “tâng bốc” một ngôi trường yên bình, học sinh chăm ngoan, giáo viên hiền lành mà nó vẽ lại đúng cảnh một ngôi trường “tưng bừng” những vết tích của lũ học trò “nhất quỷ nhì ma”, học sinh thì chạy tứ tung khắp sân trường đùa nghịch với nhau, giáo viên thì bất lực trước đám học sinh. Nếu như là học sinh ngoan hay một thầy cô giáo tốt ở trường H. chẳng hạn, ai cũng sẽ khó chịu về bức tranh này nhưng với lớp 10E, cái gì cũng chân thật, đúng với lứa tuổi học trò, tranh vẽ cũng phải thật chứ không thể “bịa” được.
Có lẽ, Hương Ly đã cảm thấy vui hơn về ngôi trường cũng như lớp học này. Cả lớp cô cũng vậy, cũng rất vui vì được đùa nghịch, nổi loạn như thế. Ai nấy vừa vẽ vừa cười, vì càng vẽ lại càng nhớ thêm được những kỷ niệm vui, dẫu cho lớp 10 có lẽ sẽ không nhiều kỷ niệm cho lắm.
Nhưng, cuộc vui ấy không được đến phút chót…
Tiến đang loay hoay tẩy tẩy cái nét vẽ nguệch của cậu ta thì bỗng có ai đó đập vào vai khiến cậu ta giật mình:
“Hả? Hoàng Vũ, có chuyện gì thế?”
“Nhờ cậu một việc được không, cậu chạy nhanh hơn tôi mà.”
“À ừ cậu cứ nhờ đi!” – Tiến gật đầu ngay, dù cho là Hoàng Vũ có muốn nhờ hay ra lệnh thì cậu ta cũng phải làm thôi, cả trường này ai mà không sợ Hoàng Vũ chứ?
“Tôi đang cần băng dính để dán lại cái tờ giấy này không nó bị nát, cậu xuống phòng Đoàn đội lấy giùm tôi được chứ. Phòng không khoá đâu.”
“Ôi xời chuyện nhỏ, phòng Đoàn đội ở ngay tầng dưới, đợi mấy giây nhé!”
“Ừ nhanh lên.” – Hoàng Vũ nở một nụ cười, nhưng có ai nhận ra sự thâm hiểm trong nụ cười đó. Cậu quay lại, nhìn cô bạn đang cặm cụi vẽ không hay biết gì.
Tiến chạy xuống phòng Đoàn đội, do chạy nhanh quá nên cậu ta trượt phải cái gì đó ngã dập cả mông. Cậu ta kêu ầm lên:
“Của nợ, cái gì làm ông mày ngã đấy?”
Cậu ta im ngay khi nhìn thấy tờ giấy vừa làm mình trượt đang nằm dưới đất. Nhận ra cái gì đó trong tờ giấy, cậu ta liền cầm lấy, phủi bụi đi và suýt tí nữa thì ngất xỉu. Đó không phải là tờ giấy, mà là một bức ảnh khổ lớn. Tiến đứng ngay dậy thì càng choáng hơn khi nhìn thấy xung quanh phòng Đoàn đội từ trên tường tới dưới đất đều có hàng chục tấm ảnh khác nhau, nhưng cũng giống nhau…
Tiến quên cả việc làm cho Hoàng Vũ, cậu ta nhặt sạch toàn bộ chỗ ảnh đó lại, chạy như bay lên lớp, vừa thở hồng hộc vừa cố hét to:
“Cả lớp ơi, shock nặng, shock nặng đây!” – Cậu ta giơ xấp ảnh lên.
“Cái gì đấy?” – Cả lớp bỏ cả tranh vẽ chạy về phía Tiến.
“Đây này, xem hết đi!” – Cậu ta thở hổn hển, ném xấp ảnh xuống đất.
Liệu rằng có thể dùng từ “shock” hay là phải dùng từ “quá bàng hoàng”, “đại shock” đây? Trong những bức ảnh đó là Tú Phong và Ngọc Thuỷ. Bức thì là Tú Phong đút cho Ngọc Thuỷ ăn cháo, bức thì là Tú Phong cười với Ngọc Thuỷ, và nhiều nhất vẫn là bức ảnh chụp riêng cô bé xinh xắn cười rất tươi và hạnh phúc. Từ ngạc nhiên, shock, bàng hoàng cho đến tức giận, cả lớp (trừ BOD) đứa nào cũng giật lấy từng tấm ảnh, nhất là bọn con gái:
“Con này là bạn gái của Prince sao?”
“Nó dám mê hoặc Prince, đúng là con khốn mà!”
“Xé hết, xé hết đi!”
“Đừng xé, phải làm gì thâm độc vào. Lấy màu với bút vẽ ra đây.”
Lũ con gái quá tức giận mặc cho BOD và Kiều Diễm ngăn cản vẫn dùng bút và màu vẽ tô lem nhem lên bức ảnh có Ngọc Thuỷ. Họ còn xé đôi những bức ảnh có Tú Phong và Ngọc Thuỷ ra, vẽ và bôi bẩn bê bết lên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Thuỷ, kèm theo những lời ****** rủa cay nghiệt:
“Cho mày chết đi, mày đòi xinh hơn ai?”
“Mày giả vờ ốm để được thương hại à, này thì ốm!”
“Vẽ nhiều vào, cho cái mặt của nó xấu như yêu quái vào!”
“Hơn cả yêu quái luôn, tao sẽ cho nó người không ra người, ngợm không ra ngợm!”
Hương Ly nóng mặt, vội vàng ngăn bạn lại:
“Đừng có làm thế nữa, cô bé ấy đâu có làm gì mọi người chứ! Các bạn không sợ Tú Phong à?”
“Sao phải sợ, nhưng nó là bạn gái Prince thật hả?” – Một đứa lên tiếng.
“Các cậu nói thế là sao chứ?”
“Là sao ư? Haha Prince, có dám nhận con bé này là bạn gái không? Nếu cậu dám nhận thì chúng tôi sẽ không vẽ bẩn lên mặt nó thế này nữa! Prince mà nhận mình có bạn gái thì nhục lắm nhỉ, mất cả hình tượng lạnh lùng bất cần con gái, haha!” – Tụi con gái hết giận Ngọc Thuỷ lại quay sang trêu ngươi Tú Phong.
Nhưng Tú Phong không nói gì cả, cậu cúi mặt đứng đờ ra đấy. Tụi con gái càng được thể:
“Dám làm mà không dám nhận kìa, thôi chúng mày, vẽ tiếp đi, cho con bé này xấu vào, quái vật vào!”
Tú Phong đứng lặng nhìn lũ con gái tiếp tục bôi bẩn vào bức ảnh của Ngọc Thuỷ. Chúng nó đang phá hoại đôi mắt long lanh ấy, đang huỷ diệt nụ cười ngọt ngào ấy. Dù chỉ là bức ảnh nhưng cũng là một hành động nhục nhã. Ngọc Thuỷ đâu có làm gì? Ngọc Thuỷ đâu có đắc tội gì với lũ con gái này chứ? Ngọc Thuỷ chỉ là một cô bé yếu ớt, không làm được gì, chỉ biết lặng thầm ước mong cho cuộc đời mình ánh sáng.
Ánh sáng của cô bé ấy đã khiến trái tim cậu rung động từ cái ngày cách đây mười mấy năm rồi.
Từ khi có Ngọc Thuỷ, Tú Phong mới biết học hành chăm chỉ, mới tin rằng trên đời không gì là không thể. Nụ cười của cô bé, ánh mắt của cô, nghị lực của cô đều đã khiến cho cậu cảm thấy mọi thứ tươi sáng hơn. Cậu tìm được niềm vui sau những tháng ngày mất mát quá nhiều, mỗi ngày chăm sóc cô bé ấy, tìm cho cô bé ấy ánh sáng len lỏi nhất cũng khiến cậu hạnh phúc và tự hào. Ngọc Thuỷ – đúng như cái tên của cô, cô là một viên ngọc trong sáng như nước, tinh khiết giữa định mệnh trái ngang. Bệnh tật có hành hạ, ước mơ có bị vùi chôn thì viên ngọc ấy vẫn cứ toả sáng, vẫn cứ long lanh như giọt nước trong veo không bị vấy bẩn, không bị mòn đi.
Vậy mà, những đứa con gái kia chỉ vì thói ghen tỵ thấp hèn mà dám làm Ngọc Thuỷ thành ra thế kia ư? Tú Phong điên tiết như giọt nước tràn ly:
“ĐỦ RỒI ĐẤY!” – Tiếng quát của cậu vang lên làm cả lớp như bị đứng lại. Ngay cả Hương Ly cũng giật mình run sợ.
Cậu tiến đến phía lũ con gái, giật lại chỗ bức ảnh đó, gầm lên:
“Phải, trong lòng tao chỉ có mỗi cô bé ấy thôi, như thế đã đủ chưa? Đừng có làm người ta nhục nhã như vậy nữa nếu chúng mày không muốn phải trả giá đắt hơn!”
Lũ con gái kinh sợ, không ngờ họ chỉ trêu mà khiến Tú Phong tức giận như vậy. Còn cô, cô đứng lặng bất động trước những gì mà Tú Phong vừa nói…
Tú Phong cầm xấp ảnh, đôi mắt hằn lên ngọn lửa:
“Tao mà biết được kẻ nào dám làm chuyện này, đừng hòng tao tha cho!” – Rồi cậu bỏ ngay đi, không quên đánh đổ mấy lọ màu nước và màu bột của lũ con gái tung toé ra sàn nhà.
Bình luận truyện