Chương 51: Chương 5 .5
Hạt mưa ngày ấy - Chương 05.5
“Hương Ly, tỉnh lại rồi à?”
Cô từ từ mở mắt, và nhìn thấy Hương Anh ngồi bên cạnh. Cô đang ở đâu thế này? Bệnh viện ư? Chuyện gì vậy?
“Chuyện gì xảy ra thế? Sao tớ lại ở đây?”
“Muốn biết chuyện gì thì đi ra ngoài này nói chuyện!” – Hương Anh đáp.
Hương Ly theo Hương Anh ra ngoài. Trời đang về đêm, trên trời có mấy ngôi sao lấp lánh chiếu soi bóng xuống mặt biển. Hương Anh ngồi xuống bên bờ biển, nhìn ra phía chân trời xa. Hương Ly cũng ngồi xuống. Hương Anh khoác thêm cho cô cái áo ấm:
“Tú Phong đã nhìn thấy cậu tự vẫn và nhảy theo cậu.”
“Có lẽ tớ biết rồi…Tớ và anh ấy đã…”
“Đã lao xuống đáy biển cùng nhau phải không? May mắn là đội cứu hộ đã đến kịp lúc đó, trời chưa tối hẳn và họ thấy cả một vùng biển đầy máu nên họ cứu được các cậu đấy. May là chỗ đó không phải sâu thẳm như đáy đại dương nên cứu kịp. Cậu mê man từ tối qua đến giờ là 4h sáng rồi.”
“Vậy anh ấy…”
“Vết thương trên vai Tú Phong chưa khỏi, mà có vẻ đã truyền hết hơi thở cho cậu nên giờ anh ấy vẫn bất tỉnh. Tú Phong bị nặng hơn cậu nhiều.”
“Tớ…” – Hương Ly đau lòng vô cùng.
“Cậu đừng day dứt làm gì, cứ vui lên đi.” – Hương Anh mỉm cười – “Bây giờ cậu nhận ra cái chết là quá ngu ngốc rồi chứ?”
“Ừ…”
“Yên tâm, tớ không trách cậu đâu. Con người ai cũng phải có lúc yếu đuối mà. Có hai thứ mà ai nghe cũng phải ghét cay ghét đắng đó chính là yếu đuối và ích kỷ, nhưng tớ chắc chắn là khi đã là con người thì ai cũng phải có hai thứ đó!”
“Hương Anh…”
“Hương Ly đang nghĩ cậu thật đáng trách vì ích kỷ, tham lam, yêu một lúc hai người, để rồi chính cậu đã làm họ đau khổ phải không? Đừng nghĩ như thế vì nếu là Hương Ly tớ không chỉ yêu Tú Phong, Hoàng Vũ đâu mà Bảo Nam, Tùng Lâm, Thiên Duy khéo tớ cũng “lăng nhăng” được đấy, cả 5 đều yêu cậu như thế mà. Đơn giản vì tớ cũng hiểu điều gì là ích kỷ chứ. Khi tớ tát cậu, đó là lúc tớ ích kỷ, tớ chỉ muốn giành Hoàng Vũ cho bản thân mình. Chẳng có ai là hoàn hảo, trong trái tim đều phải có cái phần gọi là độc ác, tham lam, chứa đựng những điều xấu. Chỉ là có người thì luôn thể hiện cái xấu ra còn có người rất biết che lấp cái xấu đó. Khi ta đọc một câu chuyện cổ tích, câu chuyện nào cũng đều có hai phe: phe công chúa, hoàng tử, nàng tiên thì lúc nào cũng lương thiện, hoàn hảo, xứng đáng có kết thúc hậu còn phe phù thuỷ, ác ma, dì ghẻ thì luôn độc ác đến hết truyện, cuối cùng phải có cái kết là chết. Nhưng rồi ta lớn lên ta mới hiểu cổ tích thì cứ là cổ tích, còn trên thế giới này chẳng bao giờ có những con người như thế. Ai tưởng là hiền lành thì cũng sẽ phải có phần độc ác, ai tưởng độc ác thì cũng có phần đáng thương, đáng trân trọng, dù cái phần đó chỉ là nhìn ở một góc cạnh nào đó rất nhỏ mà thôi.”
Hương Ly nhìn Hương Anh, không biết nói gì hơn nữa.
“Vì thế Hương Ly đừng bao giờ nghĩ cậu là một người đáng trách! Cậu đúng là đã giống như “hai lòng”, không chung thuỷ với một người, nhưng đó là vì cậu không muốn phụ đi tình yêu của Tú Phong hay Hoàng Vũ. Cậu muốn yêu cả hai, muốn đáp lại cả hai vì tình yêu của ai cũng đẹp cả, phải không? Chính điều đó khiến cậu yếu đuối, cậu không biết làm thế nào khi Hoàng Vũ đã ra đi. Tớ hiểu chứ, tớ cũng đã muốn chết theo Hoàng Vũ đấy, nhưng tớ nhận ra khi đã sống thì luôn phải mạnh mẽ. Tớ cũng có phần xấu xa ích kỷ trong mình và cách duy nhất để vượt qua nó là tớ phải đứng lên, phải vượt qua mọi khổ đau để dù không có một trái tim hoàn hảo thì tớ vẫn hạnh phúc vì biết đâu còn được về phe lương thiện. Hương Ly, tớ hiểu Hương Ly đang đau khổ lắm, nhưng Hương Ly hãy tin là ai cũng sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu biết mạnh mẽ đứng lên nhé!”
“Nhưng Hoàng Vũ…”
“Đừng bao giờ day dứt vì cái chết của anh ấy nữa!” – Hương Ly đứng lên – “Cuộc đời anh ấy đã quá đau khổ, chỉ có cái chết là giải thoát cho anh ấy mà thôi. Nếu giờ anh ấy sống lại thì sẽ còn đau khổ hơn nhiều cho cả anh ấy, Tú Phong và cậu. Hãy để anh ấy bình yên nơi xa kia. Và cậu phải nhớ: anh ấy đã ra đi vì hạnh phúc của cậu, cậu nhớ lúc trước khi ra đi anh ấy nói cái gì chứ?”
Hương Ly im lặng một lúc.
“Hãy dành tình yêu đó cho người xứng đáng với em, còn anh thì đủ rồi.”
Khoé mắt cô cay cay. Hoàng Vũ dù rất muốn yêu cô, muốn cô là của mình nhưng vẫn luôn mong cô hạnh phúc.
“Người xứng đáng với cậu là Tú Phong, dù cậu ấy không có tình yêu mãnh liệt như Hoàng Vũ nhưng cậu ấy không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn, mà còn là người đã cứu cậu, cho cậu hiểu thế nào là giá trị sống. Hãy đem cả trái tim của mình dành cho cậu ấy, tớ nghĩ đây cũng là điều mà Hoàng Vũ mong muốn.”
“Vậy còn Hương Anh?”
“Tớ sẽ sống tiếp cuộc sống như những ngày bình thường thôi. Anh ấy sẽ trở thành một ký ức đẹp nhất trong cuộc đời tớ.” – Hương Anh nhìn ra nơi bầu trời đã bắt đầu rực sáng ánh bình minh.
Hương Ly đứng lên. Đôi khi ta nghĩ cuộc sống này vô vị đau khổ biết bao, nhưng đó chỉ là vì ta chưa biết niềm vui của cuộc sống ở đâu mà thôi. Sống để được nhìn thấy ngày mai, đó chính là điều mà ai cũng phải nhớ.
Phòng bệnh. Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của chàng trai đang ngủ yên. Cô bước vào, ngồi xuống cạnh cậu. Cô nắm lấy bàn tay ấy – bàn tay cậu lạnh ngắt vì thiếu bàn tay cô. Cô nhìn cậu – gương mặt đẹp dịu dàng và thân thương đến lạ. Gương mặt ấy đã xuất hiện khi cô cận kề cái chết. Chính cậu mới là người quan trọng với cô, quan trọng hơn bất kỳ ai khác.
“Nhìn gì mà kỹ vậy? Bộ mặt anh có cái gì hả?” – Bỗng tiếng nói cất lên và Tú Phong mở mắt.
“Anh tỉnh rồi à?”
“Thế em nghĩ anh ngỏm củ tỏi rồi hả?” – Tú Phong mỉm cười. Nụ cười ấy đẹp biết bao.
“Không, làm gì có chứ…”
“Anh nằm đây nghe lỏm cuộc nói chuyện của em với Hương Anh từ bấy đến giờ đấy.”
“Anh nghe hết rồi à?” – Cô bối rối.
Tú Phong ngồi dậy, quàng tay ôm chặt cô vào lòng.
“Này vết thương của anh…”
“Kệ nó, có đau đâu mà! Giờ anh vui lắm, cuối cùng em cũng ở bên anh lúc này.”
Hương Ly rưng rưng nước mắt:
“Tú Phong, hiện tại em không biết liệu trái tim mình đã dành cả cho anh nữa không…?”
“Ai cần chứ! Anh đợi! Đợi đến già rụng răng cũng được. Chỉ cần lúc nào cũng được thấy em bên cạnh, em không rời xa nữa là anh thấy hạnh phúc rồi.”
“Tú Phong…” – Cô mỉm cười.
“Sao nữa đây?”
“Dù bây giờ trái tim chưa hoàn toàn dành cho anh, nhưng một ngày nào đó trái tim ấy sẽ dành cho anh với một tình yêu lớn hơn tất cả.”
“Ừ, anh đợi ngày đó.” – Tú Phong siết chặt cô trong vòng tay mình.
Ngày đó là ngày nào, thì anh không biết.
Nhưng anh vẫn sẽ đợi chờ, vì anh biết, em luôn là tia nắng trong cuộc đời anh. Cuộc đời anh đã gắn bó với tia nắng ấy. Anh sẽ đợi ngày nào nắng quay về bên anh.
***
“Đỗ rồi đỗ rồi!”
Mọi người ai cũng tròn mắt nhìn chàng trai mập ú nhìn rất dễ thương đang chạy vù ra phía nhóm bạn của mình.
“Bảo Nam, cái gì thế?”
“Hehe Hương Ly, vậy là tất cả chúng ta đều thi đỗ đại học hết! Thôi mau ăn mừng đi thôi!”
“Thật sao? Vậy ước mơ làm bác sĩ của Bảo Nam càng trải rộng rồi.”
“Bảo Nam béo béo tròn tròn mà làm bác sĩ thì rất hợp.” – Hương Anh đùa.
“Hương Anh, đừng có đùa tớ nữa. Phải gầy như Tùng Lâm làm bác sĩ mới gọi là đ-ẹ-p t-r-a-i!”
Tùng Lâm cáu:
“Nè ông mập kia, đá đểu tôi đấy à? Tôi phải tiếp tục sự nghiệp ca sĩ của tôi chứ bộ! Tôi đang đứng trên đỉnh cao của âm nhạc, làm sao đi làm bác sĩ được, nhất là bác sĩ chuyên khoa Béo Phì như ông, há há há!”
“Ông có thể thôi chém gió đi không? Đứng trên đỉnh cao phải là Hương Anh ấy! Học không khác gì thiên tài, sau này chắc đỗ tiến sĩ vẫn còn bình thường.”
“Bảo Nam, cậu đang khen tớ đấy à, ngại quá đi!”
“Giỏi quá, thế thì chúc mừng tất cả các cậu luôn!” – Bỗng có tiếng nói vang lên.
Ai cũng giật mình quay lại phía sau, không ai tin vào mắt mình nữa . Đứng đằng sau họ là một chàng trai dáng vẻ cao gầy, chững chạc, gương mặt vô cùng tuấn tú điển trai cùng đôi mắt sáng hiền dịu không ai quên được.
“Trời ơi có phải Thiên Duy đấy không?” – Hương Ly reo lên đầu tiên.
“Tớ đây! Mấy năm rồi, tớ nhớ các cậu quá, nhất là Hương Ly đó.”
“Hura, Thiên Duy về rồi!” – Cả nhóm lao đến ôm chầm Thiên Duy.
Họ ôm nhau đến nghẹt thở thì mới buông ra. Thế mà lại có tiếng ai chanh chua vang lên:
“Thiên Duy, cậu về rồi!!!”
Thiên Duy tí nữa thì ngã vì cô gái đó lao đến ôm mình.
“Hả, bà Diễm đó hả?”
“Sao cậu bỏ đi không biệt tích thế? Tớ chờ cậu mãi đấy! Về rồi thì mau làm bạn trai tớ đi!”
Ai nấy toát mồ hôi vì độ mạnh dạn của Kiều Diễm.
“Tôi làm bạn trai của ma còn hơn là làm bạn trai cậu.”
“Này này cậu khinh thường tớ thế à? Tớ vì cậu mà học hành chăm chỉ mấy năm qua, còn thi đỗ để đến với nghề người mẫu à nha. Cậu xem, xinh đẹp như tớ thì làm người mẫu quá hợp còn gì. Thế nên mau làm bạn trai tớ đi.”
“Có bạn gái như cậu chắc tôi khổ cả đời mất thôi!” – Thiên Duy đi ra chỗ Hương Ly – “Mấy năm qua, cậu khoẻ không?”
“Tớ khoẻ, còn mẹ cậu thế nào rồi?”
“Mẹ tớ đỡ nhiều rồi, khi nào bà có thể về thì tớ sẽ đưa bà đến gặp cậu.”
“Được rồi được rồi, Thiên Duy đã trở về thì chúng ta phải ăn mừng cái gì đã chứ nhỉ?” – Hương Anh lên tiếng.
“Tớ đề nghị chúng ta sẽ đi ăn một bữa!” – Bảo Nam nói.
“Sao ta không đi hát karaoke nhể?” – Tùng Lâm lại nói.
“Chúng ta có thể đi xem phim!” – Kiều Diễm nêu ý kiến.
“Dẹp tất đi!” – Giọng nói đầy quyết đoán vang lên.
Mọi người quay lại. Chàng trai đứng dưới gốc cây phượng đỏ đã nghe hết mọi chuyện. Cánh hoa phượng rơi trong cơn gió càng làm anh thêm đẹp, một vẻ đẹp đầy trưởng thành của những chàng trai hơn hai mươi. Anh mỉm cười nhìn Thiên Duy:
“Đồng chí, cuối cùng cậu trở về rồi, tớ sẽ khao cậu một bữa luôn.”
“Khao gì?”
Tú Phong lấy ra mấy tấm thiệp đỏ:
“Khao ăn cưới!”
“Ô cái gì cơ???” – Ai nấy đồng thanh – “Sao mà cưới nhanh thế Tú Phong!?”
Hương Ly đỏ bừng mặt, vội thanh minh:
“Không phải, là lễ cưới của chị Lan và anh Cường.”
“Ôi bộ đôi ô-sin dễ thương đã thành đôi rồi sao?”
“Ừ, hai anh chị ấy tổ chức lễ cưới ở vùng biển, mình đến đó nghỉ hè luôn.”
“Thế thì còn không mau đi luôn!” – Hương Anh reo lên, chạy ra đường.
“Không chuẩn bị hành lý hành leo gì sao?” – Tùng Lâm lên tiếng.
“Đến đó mua sắm tha hồ, cần quái gì hành lý. Tớ muốn ra biển lắm rồi. Taxi!!!” – Cô vẫy tay.
Một chiếc taxi đỗ xịch lại. Nhóm bạn chen chúc nhau đi lên. Lần lượt Hương Anh, rồi Bảo Nam, Tùng Lâm, Thiên Duy. Kiều Diễm nhỏ con nên cũng chui lọt vào trong xe. Chỉ còn Tú Phong và Hương Ly.
“Ơ này thế Hương Ly…?” – Thiên Duy nói.
“Không sao, sư tử cứ phải đi với người canh chuồng chứ.” – Tú Phong hồn nhiên đáp mà không biết không khí tự dưng nóng ngay sau lưng.
Thiên Duy bật cười, đóng cửa xe lại. Chiếc xe taxi vừa đi khuất thì…
“Nè người canh chuồng, có muốn làm bữa ăn của sư tử không hả?”
“Á đau, sao lại véo tai anh? Anh nói đúng rồi còn gì?”
“Còn muốn đùa à?” – Hương Ly véo thêm cái nữa.
“Đau! Bỏ ra nào, được rồi Hương Ly dịu dàng như thỏ, không phải sư tử, được chưa?” – Tú Phong kêu oai oái.
“Thế thì mau đi thôi!”
Cả hai đi lên chiếc xe riêng của Tú Phong. Tú Phong đúng là một tay lái ô tô thiện nghệ, anh phóng rất nhanh để đuổi kịp được chiếc xe taxi kia. Đang đi thì bỗng Tú Phong nhìn sang Hương Ly:
“Mặt em sao đỏ bừng lên thế?” – Anh cười cười làm Hương Ly sởn da gà.
“Làm gì có! Anh cứ tưởng tượng!”
“Không phải lúc anh nói “Khao ăn cưới” là hiểu nhầm thành cái gì đó chứ?”
“Anh…” – Hương Ly xấu hổ – “Thế anh nghĩ là hiểu thành cái gì chứ?”
“Hương Ly có lẽ đến tuổi “chống lầy” rồi còn gì, phải không?” – Tú Phong bật cười.
“Hứ, em có “chồng lầy” thì phải đủ tiêu chuẩn chứ không phải thấy ai là lấy đâu.”
“Vậy tiêu chuẩn của em có phải là một anh chàng đẹp trai, dễ thương, giàu có, tốt bụng nhất quả đất không?”
Sặc! Tí nữa Hương Ly đập đầu vào cửa kính rồi.
“Không! Em phải lấy một anh chàng xấu trai, nghèo nàn, hiền lành chứ không phải suốt ngày nói em là sư tử. Đó là người mà em muốn chung sống cả đời đấy!”
“Thế còn anh, em bỏ xó à?”
“Ừ cho anh ế luôn.” – Hương Ly cười.
“Ế không được đâu cô ạ, giờ tôi bắt cóc cô đi thì đừng có mơ chạy được khỏi tôi.” – Tú Phong lên tiếng hăm doạ.
“A sợ quá đi! Thôi tôi sợ anh rồi, anh muốn bắt tôi đi đâu thì bắt.”
Tú Phong cười khoái chí, phóng xe đi nhanh hơn. Mùi mặn của biển đã xuất hiện. Không khí mát mẻ và thoáng hơn. Một giọt, hai giọt, ba giọt…Từng hạt mưa rơi vào cửa kính. Lại mưa rồi, không phải mưa to, chỉ là những hạt mưa nhỏ rơi. Hương Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nói:
“Dừng xe đi!”
“Vừa bảo để anh bắt đi đâu thì bắt mà?”
“Dừng một lúc đi rồi em lên.”
Tú Phong nhìn theo hướng cô nhìn, và nhận ra vì sao cô lại đòi xuống xe. Cậu dừng xe lại:
“Cẩn thận nhé, đang mưa đấy.”
“Mưa nhỏ mà, em lên luôn. Đợi em mấy phút nhé!”
Cô gái chạy ra ngoài. Trước mặt cô là một đồng cỏ xanh tươi đang hứng những hạt mưa long lanh rơi xuống. Cô nhẹ nhàng hái mấy bông hoa trắng bước tới hai ngôi mộ nhỏ. Mộ của một người phụ nữ và một chàng trai. Dù chàng trai được mai táng ở biển nhưng người ta vẫn xây cho anh một ngôi mộ bên cạnh mẹ mình. Hương Ly đặt mấy bông hoa trắng xuống mộ người phụ nữ, lạy bà ba cái rồi nhìn sang ngôi mộ bên cạnh. Cô khẽ đưa tay lên bức ảnh trên ngôi mộ. Vẫn là gương mặt ấy thân thuộc vô cùng, đôi mắt đẹp như đang nhìn cô trìu mến.
“Em lại được đến đây thăm anh rồi! Thời gian qua em bận quá, không đến đây với anh và cô thường xuyên được.”
Những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi.
“Dì anh giờ đã có một cuộc sống an nhàn cùng với Hương Anh, Tuấn Hoàng và Tuấn Hiệp đã phải trả giá cho tội ác của mình bằng bản án tù chung thân, nhóm H.V.H đã bị bắt hết. Còn chúng em ai cũng sống tốt cả, nhất là Hương Anh trở thành một sinh viên học giỏi nhất nhì, anh có thể yên tâm rồi.”
Cô mỉm cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi.
“Em vẫn luôn nhớ anh, và yêu anh. Nhưng em sẽ dành tình yêu đó cho Tú Phong. Đó là điều anh mong muốn phải không? Em sẽ sống thật hạnh phúc để anh luôn luôn được mỉm cười. Anh là một người tốt, nhất định rồi anh sẽ được sống thật tốt, và hạnh phúc hơn em nữa. Anh đang hạnh phúc, phải không anh?”
Một tia nắng bỗng sáng rực lên giữa cơn mưa lạnh lẽo. Hương Ly giật mình đứng dậy. Nắng lan toả khắp không gian, xua đi đám mây đen hiện ra bầu trời xanh thẳm. Hương Ly nhìn bầu trời đó. Anh đáp lại cô. Ở nơi bầu trời ấy, anh đang nhìn thấy cô, nghe lời cô nói.
“Hương Ly, hãy yên tâm nhé! Anh sẽ ở bên em mãi mãi…”
Lời nói cuối cùng của anh, mãi mãi cô sẽ không bao giờ quên.
Cô bước đi. Trong ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp, chàng trai ấy đứng tựa vào chiếc xe ô tô, nhìn cô thật dịu dàng. Cô mỉm cười, chạy đến ôm chặt lấy anh. Anh cũng ôm cô, vòng tay của anh ấm áp biết bao.
“Giờ đi được rồi chứ?”
“Vâng!”
Họ lên xe. Chiếc xe phóng đi hướng về phía bờ biển rộng lớn với nắng trải dài chân trời.
Ngày nắng quay về, chính là ngày hiểu điều gì mới thực sự là hạnh phúc. Hạnh phúc không ở nơi nào xa xôi cả, chỉ cần bạn tự đứng lên đi tìm, thì sẽ nhận ra nó đang ở ngay trong tầm tay bạn.
********************** THE END **********************
Bình luận truyện