Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 62: Người qua đường tốt bụng



Trong lúc Tư Không Vân chưa nhận ra sự biến mất của Bối An, thì Bối An đã đi lạc đến một góc vắng ở phía xa trên bãi biển.


Một đám người có lẽ là du khách đang tiến về phía cậu, cậu nghĩ họ có thể là cứu tinh của mình lúc này, nhưng cậu đã sai rồi đó là những tên côn đồ ở nơi này, chúng tìm những con mồi như cậu để bóc lột xin tiền.


Tên đàn em báo cáo "Đại ca có một con mồi thật xinh đẹp ở đằng kia kìa"


Tên đại ca mặt có vết sẹo ở mắt trái, cổ đeo dây chuyền vàng to như xích chó, hai bàn tay là mười chiếc nhẫn vàng trông cứ như kiểu có bao nhiêu của cải là mang hết trên người.


Hắn nghe đàn em nói ngoảnh đầu nhìn theo hướng Bối An, nước miếng ứa ra miệng hắn từ lúc nào hắn cũng không hay biết, nội tâm hắn gào thét "Thật là một tiểu mỹ nhân"


Chân hắn cũng tự giác bước nhanh về phía có cậu "Bảo bối em đang tìm ai à, anh có thể giúp em đó"


Bối An nghe thấy tiếng nói lại nhìn vẻ mặt của người đang nói, thật lòng không thể tin tưởng người này có ý tốt, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng tên mặt sẹo nào có thể để ý đồ của cậu thành hiện thực, ngay lập tức kêu đàn em chắn đường cậu.


Ý định tẩu thoát bất thành Bối An có chút chật vật "Anh muốn cái gì, tôi sẽ kêu cứu đó"


"Được em có thể kêu cứu, hay anh giúp em gọi người nhé, ... cứu với x 10" Sau đó là nhiều tiếng cười giễu cợt của lũ đàn em tên mặt sẹo.


Bối An thật sự bị chọc giận bởi những câu nói cợt nhã đó, nhưng với sức lực của mình cậu, e rằng cũng không thể tự giải cứu mình, cậu thầm quyết tâm lần này có thể thoát nạn phải về học ngay một lớp võ tự vệ.


"Hey các người đang làm gì đó?"


"Đại ca, cái tên phiền phức đó lại đến kìa"


"Tiểu mỹ nhân lần như xem như em may mắn" Tên đại ca nói xong không kịp cho Bối An tiêu hóa đã chạy biến như một làn gió.


"Cậu bé không sao chứ?"


"Cám ơn chú, cháu không sao"


"Có cần tôi giúp cậu về nhà không?"


"Dạ nếu được thế thì tốt quá"Nhìn khuôn mặt tuấn tú của người vừa cứu cậu, cậu chắc chắn đây là người tốt nên cũng thật thà trả lời


"Cậu đến từ đâu ?"


"Tôi sống ở Liên Quốc, đang đi du lịch bị lạc mất bạn bè" Bối An dùng vẻ mặt đáng thương nói chuyện


"Ta cũng sắp trở về Liên Quốc, nếu cậu không ngại ta sẽ dẫn cậu đi cùng tới khi cậu tìm lại bạn của mình"


"Cậu tên gì?"


"Cháu là Bối An, còn tên chú ?"


"Ta là Max"


Hai người đồng hành tới một ngôi nhà nhỏ phía rìa bên kia của bãi biển, nội thất bên trong nhà được bố trí rất đơn giản, chứng tỏ chỉ có một người sống do tất cả đồ vật đều chỉ có một cái.


Max nhận ra sự bối rối của cậu "Ta chỉ sống một mình nên cậu có thể ngồi trên ghế đằng kia, chờ ta đi tìm cho cậu bộ quần áo sạch để thay"


"Cảm ơn chú nhiều lắm"


_______///_______












Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện