Hậu Cung Kế

Chương 148: Điệu hổ ly sơn



Edit: Chang Phi

Beta:Sutháiphi

Lý Già La ở trong cung mỗi ngày trôi qua rất thanh nhàn.

Hôm nay, có thái giám quản lý ngoại vụ lại đây bẩm báo, nói là Dương thị ở Hoàng Giác Tự bị bệnh nặng. Dương thị chính là Dương Ngọc Dung bởi vì chuyện nguyền rủa nên bị đưa đến Hoàng Giác Tự, mấy năm nay đều không có tin tức gì.

"Bệnh nặng? Không phải cứ nửa tháng là có thái y đến Hoàng giác Tự xem bệnh sao? Sao trước kia không có tin tức Dương thị sinh bệnh?" Tới khi bệnh nặng mới bẩm báo.

Thái giám kia cúi đầu, ai cũng biết người ở Hoàng Giác Tự sống chết đều không có người quản. Đến lúc sắp chết mới báo tin cho người trong cung, dù sao những người này đều là người phạm sai lầm. Hơn nữa người trong cung cũng không muốn nghe tin tức của tội nhân, bọn họ cũng không tự tìm mất mặt.

Lý Già La nói: "Thỉnh thế tử phu nhân của phủ Uy Viễn Hầu tiến cung một chuyến, cả Ninh phi cùng Tứ công chúa cũng mời đến đi."

Dương thị làm ra chuyện này, Lý Già La cũng không thèm nghĩ nữa người đã bị bệnh nặng, để cho nàng ta gặp người nhà một lần đi. Không phải Lý Già La giả nhân giả nghĩa, mà là đã không cần phải ta tay tàn nhẫn nữa.

Tô Ninh phi tới trước, Tứ công chúa ngồi ở phòng khác chơi. Lý Già La cũng nói cho Tô Ninh phi biết tình huống bây giờ. "Mặc kệ thế nào, nàng ta cũng làm được một việc tốt là sinh ra Tứ công chúa, ngươi mang Tứ công chúa đi một chuyến đi, đến đó làm thế nào thì ngươi cứ xem mà làm đi."

Vốn dĩ cung phi không có lệnh là không thể ra cung nhưng Hoàng Quý Phi lại có quyền lợi, có thể quyết định được chuyện này. Đặc biệt là ở dưới tình huống không có Hoàng Hậu.

Tô Ninh phi cũng biết, Dương thị này sắp không chịu được nữa rồi. Cho nên để Tứ công chúa gặp mặt mẹ đẻ một lần cuối cùng cũng không sao. Tô Ninh phi không nghĩ gì, Dương thị sinh ra Tứ công chúa, trước khi lâm chung gặp mặt nữ nhi một lần cũng là đúng.

Chỉ là Tô Ninh phi sợ Dương thị nói với Tứ công chúa những lời khó nghe gì, vậy thì thật không tốt.

Một lát sau, Trường Ninh quận chúa cũng tới Trường Xuân Cung, nàng đã biết được mọi chuyện từ trong miệng thái giám truyền tin.

Nói thật, Dương thị tuy rằng là cô em chồng của nàng nhưng nàng chưa từng gặp qua Dương thị. Cho dù ở trong cung, cũng chưa có gặp qua. Nghe nói cô em chồng này sắp không xong, nàng cũng không có cảm giác gì, nhưng chắc là bà bà sẽ khó chịu.

"Ngươi mang tin cho nhà chồng ngươi nếu muốn đi gặp nàng, thì đi thôi. Bên này ta sẽ viết thủ dụ, mang đi qua đấy là được." Lý Già La nói.

"Tạ Hoàng Quý Phi nương nương ân điển."

Nhìn nhìn Tô Ninh phi, trong lòng hai người đều biết rõ lần này chỉ sợ thật sự là gặp mặt lần cuối cùng rồi. Bởi vì sự tình tương đối gấp, Trường Ninh quận chúa từ trong cung ra, liền nhanh chóng trở về nhà.

Trở về nhà, còn chưa kịp thay quần áo, liền đi tìm bà bà, đem sự tình nói ra. Chuyện này giấu cũng không phải là chuyện tốt gì, vẫn nên nói ra đi.

Dương phu nhân vừa nghe xong muốn té xỉu! Đó chính là nữ nhi của mình, vừa nghe được tin nàng bệnh nặng, trong lòng bà sao có thể chịu được? Trước kia tuy rằng ở Hoàng Giác Tự nhưng người vẫn còn sống. Còn hiện tại, lại nghe được tin tức nữ nhi bị bệnh nặng.

"Mẫu thân, ngài sao rồi?" Trường Ninh quận chúa vội đỡ Dương phu nhân.

Dương phu nhân che ngực, miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng nước mắt lại chảy ra.

Đây là tạo cái gì nghiệt, làm cho bà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Lúc trước nếu mình kiên quyết không cho nàng tiến cung thì tốt rồi, sẽ không có việc như hôm nay.

"Mẫu thân, trong cung đã viết thủ dụ, ta đã nhận được. Ngài xem, có muốn đi gặp muội muội hay không?" Trường Ninh quận chúa nói.

Dương phu nhân thở dài. "Cũng chỉ có thể như vậy, bên Tứ công chúa ngươi có thể nghĩ được biện pháp gì không?" Tốt xấu gì cũng là nữ nhi mình sinh, thế nào cũng muốn gặp một lần.

Trường Ninh quận chúa nói: "Hoàng Quý Phi đã an bài, Tô Ninh phi sẽ mang theo tứ công chúa cùng đi Hoàng Giác Tự."

Dương phu nhân lại thở dài, Hoàng Quý Phi cũng đã hết lòng rồi, chính nữ nhi mình trước kia đã làm sai. Hiện tại còn có thể làm được đến mức này, đổi lại là bà, bà cũng làm không được.

Trường Ninh quận chúa ôm nhi tử lại đây, Dương phu nhân thấy tôn tử, tâm tình bình phục hơn chút ít.

Trước đây những cung phi phạm phải sai lầm giống Dương thị, cho dù có chết cũng không có khả năng nhìn thấy người nhà. Hiện giờ mình có cơ hội này, cũng là ân điển từ trong cung.

Uy Viễn Hầu nói: "Đi đi, ngươi đi gặp nàng lần cuối, coi như đời này duyên phận đã hết. Nàng một mình ở Hoàng Giác Tự, như vậy cũng coi như là được giải thoát."

Tâm tình của Uy Viễn Hầu cũng không tốt, nữ nhi từ khi sinh ra đến lúc lớn lên, hắn vẫn luôn yêu thương. Bây giờ lại sắp mất đi, trong lòng tất nhiên là khó chịu, từ khi nữ nhi bị đưa đến Hoàng Giác Tự, hắn biết cả đời này đã mất nữ nhi này.

"Nếu không phải Hoàng Quý Phi không so đo, mấy năm trước nàng ta đã không còn nữa. Mấy năm nay là cho nàng ta sống thêm rồi, nếu ngươi nghĩ như vậy, trong lòng sẽ không khó chịu." Uy Viễn Hầu nói với Dương phu nhân.

Chuyện lúc trước nếu Hoàng Thượng so đo, Dương gia bọn họ sẽ không thoát được. Hiện giờ còn giữ lại cho nàng sống thêm mấy năm, vậy còn có thể có oán giận gì nữa?

Dương phu nhân khóc lóc. "Ta biết, ta biết, ta đi gặp nàng, để nàng an tâm thôi."

Bà còn có nhi tử cùng tôn tử, mọi chuyện đã không thể vãn hồi, chỉ có thể đi gặp mặt nữ nhi một lần cuối cùng. Cho dù có thương tâm không thôi nhưng sự thật chính là sự thật, không thể chỉ vì mình thương tâm chuyện này liền không xảy ra.

Uy Viễn Hầu để con dâu Trường Ninh quận chúa cùng Dương phu nhân mang theo gia đinh đi Hoàng Giác Tự.

Hoàng Giác Tự nằm ở vùng ngoại ô, cách kinh thành một đoạn đường. Lúc Dương phu nhân và Trường Ninh quận chúa tới, Tô Ninh phi cũng dẫn theo Tứ công chúa tới rồi.

Dương phu nhân hành lễ với Tô Ninh phi, Tô Ninh phi nói: "Dương phu nhân xin đứng lên, chuyện hôm nay, bổn cung cũng đã biết. Nếu Dương thị muốn gặp Tứ công chúa, còn nhờ Dương phu nhân dẫn theo Tứ công chúa đi qua đó."

"Thần thiếp hiểu rõ." Nhìn ngoại tôn nữ lớn lên có chút giống nữ nhi nhưng lại không muốn xa rời dưỡng mẫu. Suy nghĩ một chút, đều chua xót. Nếu nữ nhi mình không làm sai chuyện, hiện tại nuôi Tứ công chúa, sẽ có bao nhiêu hạnh phúc.

Tô Ninh phi nhẹ giọng nói với Tứ công chúa: "Đi gặp bà ngoại của con đi."

Đối với Tứ công chúa, nàng cũng không có dấu diếm. Tứ công chúa còn nhỏ, không biết mẹ đẻ và dưỡng mẫu có gì khác nhau.

Tứ công chúa gật gật đầu, gọi một tiếng bà ngoại, Dương phu nhân lập tức chảy nước mắt. "Thiếp thân thỉnh an công chúa."

Tô Ninh phi nói. "Bổn cung ở bên ngoài chờ, các ngươi qua đi nhìn một chút đi." Nàng không muốn đi, để cho nhà người ta gặp nhau một lần. Tứ công chúa có chút không nỡ nhìn Tô Ninh phi, Tô Ninh phi mỉm cười gật gật đầu với nàng, Tứ công chúa liền đi theo Dương phu nhân.

Kỳ thật Dương thị ở Hoàng Giác Tự cũng không tệ lắm, tuy rằng không thể ăn mặn nhưng cũng không bị hà khắc cái gì. Chẳng qua mỗi ngày phải niệm kinh sám hối mà thôi. Ban đầu, Dương thị còn phản kháng, chỉ là người ở Hoàng Giác Tự nào sẽ để ý tới? Nàng nháo liền tùy nàng nháo, tóm lại là không có ai để ý đến.

Hiện tại Dương thị đã ở đây mấy năm, lại triền miên trên giường bệnh. "Ngọc Dung, nương tới gặp ngươi đây!" Dương phu nhân vừa vào cửa, thấy nữ nhi mình như vậy, nhịn không được bật khóc.

"Nương? Là người sao?" Dương Ngọc Dung không thể tin được, nàng sao còn có thể được nhìn thấy nương?

"Là ta, là nương tới!" Dương phu nhân tiến lên một bước, bắt được tay Dương Ngọc Dung. Dương Ngọc dung trước kia rất béo, hiện tại cũng gầy đi rồi.

"Nương, có phải Hoàng Thượng muốn đón ta hồi cung? Có phải hay không?" Dương Ngọc Dung nôn nóng hỏi.

Dương phu nhân vừa nghe, trong lòng càng khó chịu, sao đến lúc này rồi mà nữ nhi vẫn nghĩ tới Hoàng Thượng. Nàng thấy mình, sao không hỏi xem mấy năm nay bà sống thế nào, hiện tại trong nhà ra sao? Còn có cha nàng, đại ca nàng cũng không hỏi, cả nữ nhi nàng ta là Tứ công chúa nàng sinh ra sao rồi. Con cái là đầu quả tim của nương, nàng không phải nên hỏi đến Tứ công chúa đầu tiên sao?

Dương phu nhân lòng có chút lạnh, nhưng vẫn nói. "Thân thể của ngươi thế nào, thái y có lại đây xem không? Nương tới đây là muốn chiếu cố ngươi!"

Dương Ngọc Dung như không nghe thấy gì: "Chẳng lẽ không phải Hoàng Thượng cho các ngươi tới? Vậy các ngươi sao có thể tới? Không có Hoàng Thượng lên tiếng, các ngươi không có khả năng đi vào nơi này, có phải hay không? Nhất định là Hoàng Thượng nhớ tới ta, cho nên mới cho các ngươi tới gặp ta! Nương, ta đây liền dậy, ta thu thập tốt rồi hồi cung đi. Ta biết Hoàng Thượng sẽ không quên ta, nhất định là trong lòng vẫn nhớ đến ta, như vậy thật là tốt quá!" Trên đời này, còn có ai yêu Hoàng Thượng hơn nàng nữa?

Trường Ninh quận chúa nhìn không được nữa, vội nói: "Mẫu thân hay là trước nghỉ một chút rồi lại tới gặp muội muội?" Nàng là cảm thấy cô em chồng tinh thần có chút không bình thường.

"Ngươi là ai? Thấy bổn cung sao không hành lễ?"Dương Ngọc dung rất cao ngạo nói.

"Ngọc Dung, sao lại nói chuyện như vậy, đây là tẩu tử của ngươi!"

"Tẩu tử thì sao, bổn cung chính là nữ nhân của Hoàng Thượng, thấy bổn cung cũng phải hành lễ!"

Trường Ninh quận chúa nghe xong cười: "Nương nương nói đúng, thần thiếp hành lễ với nương nương!" Nàng là quận chúa cho dù hiện tại Dương Ngọc Dung vẫn là cung phi, cũng không tới lượt nàng hành lễ với Dương Ngọc Dung. Chỉ là nể mặt bà bà, nàng cũng không thèm chấp nhặt. Dù sao người này cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Dương phu nhân lại nhìn không được, nói: "Tẩu tử ngươi là được ngự tứ tước vị Quận chúa, ngươi để nàng hành lễ với ngươi, còn ra thể thống gì nữa?"

Dương Ngọc dung nói: "Nàng là quận chúa thì sao? Bổn cung chính là Hoàng Quý Phi trừ Hoàng Hậu, bổn cung là lớn nhất. Chờ bổn cung sinh được hoàng tử, vị trí Hoàng Hậu kia chính là của bổn cung, các ngươi thấy bổn cung đều phải quỳ xuống với bổn cung! Ha ha, đến lúc đó, Võ thị cái tiện nhân kia, bổn cung phải chỉnh nàng thật tốt, khiến cho nàng muốn sống không được, muốn chết không xong! Nhìn xem, hiện tại không phải là Hoàng Thượng muốn đón bổn cung hồi cung sao? Còn có ai, có thể từ Hoàng Giác Tự lại được đón trở về? Chỉ có một mình bổn cung, đây chứng minh cái gì? Chứng minh người trong lòng Hoàng Thượng chính là bổn cung!"

"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Sao có thể hồ ngôn loạn ngữ? Ngọc Dung ngươi xem xem, chúng ta là ai? Ngươi chẳng lẽ không muốn trông thấy nữ nhi của ngươi sao? Nàng lớn như vậy, ngươi đều không nghĩ tới nàng?"

Dương Ngọc Dung lầm bầm lầu bầu: "Nữ nhi? Vì cái gì là nữ nhi? Nếu là hoàng tử Hoàng Thượng khẳng định sẽ không giận ta, nàng vì cái gì lại là nữ nhi? Nàng không phải nữ nhi của ta, nàng hại ta! Vì cái gì không phải là con trai?" Trên mặt Dương Ngọc Dung hiện ra biểu tình chán ghét.

Tứ công chúa có chút sợ hãi tránh ở phía sau Trường Ninh quận chúa, người này thật là đáng sợ!

Nhưng mẫu phi nói người này là mẹ đẻ của mình, sao nàng ta vì cái gì lại là như thế này?

Dương phu nhân nói với Trường Ninh: "Ngươi ôm Tứ công chúa đi ra ngoài trước đi, nàng thành cái dạng này, cũng không ra thể thống gì!"

Trường Ninh quận chúa gật gật đầu, ôm Tứ công chúa đi ra ngoài, Dương phu nhân lúc này mới nói: "Ngọc Dung, ngươi tỉnh lại đi, Hoàng Thượng sẽ không tới đón ngươi, ngươi cuối cùng có cái tâm nguyện gì, chỉ cần nương có thể làm được nhất định sẽ giúp ngươi làm!"

"Ngươi nói cái gì? Hoàng Thượng không có phái người tới đón ta? Vậy làm sao các ngươi tới được? Ta không tin! Nương, ta biết Hoàng Thượng trong lòng khẳng định là có ta, chỉ là bị Võ thị cái tiện nhân kia làm mờ mắt, hắn sớm muộn gì cũng sẽ biết rốt cuộc là ai đối tốt với hắn! Chỉ có ta mới thật tình đối tốt với hắn, người khác đều là muốn dựa vào hắn để bò lên trên, ta có thể vì hắn mà chết! Thật sự, ta thật sự có thể! Nương, ngài đừng gạt ta, khẳng định là Võ thị đã rơi đài, sau đó Hoàng Thượng biết ta tốt, cho nên mới để ngài lại đây xem ta có phải hay không?"

Dương phu nhân thấy nữ nhi bộ dáng điên cuồng, hoá ra mấy năm nay ở đây tu thân dưỡng tính cũng không được gì ngược lại là thành cái dạng này. Nàng đột nhiên tát cho nữ nhi một cái.

"Ngươi nên tỉnh táo lại đi, ta không nghĩ nữ nhi của ta tới lúc cuối cùng rồi vẫn hồ đồ như vậy. Mấy năm nay, chỉ sợ là ngươi một chút cũng không nghĩ tới mấy người chúng ta, cho dù là nữ nhi của ngươi. Trong lòng ngươi cũng hận nàng, vì cái gì không phải con trai. Ngươi như vậy, sao có thể xứng làm mẫu thân? May là Tứ công chúa không có dưỡng ở trong tay ngươi bằng không chính là huỷ hoại nàng! Ngươi đã làm những chuyện như thế với Hoàng Quý Phi nương nương nhưng nàng ta đã không có trách tội ngươi, đến bây giờ ngươi còn không biết hối cải? Ngươi có biết hay không, ngươi làm ra những chuyện này cho dù là tru sát toàn bộ Dương gia cũng không quá? Lúc trước ngươi làm những việc đó có nghĩ đến người thân của ngươi không? Chẳng lẽ cha mẹ dưỡng dục ngươi mười mấy năm cũng không quan trọng sao? Chính ngươi vì bản thân mình làm ra loại chuyện này, đến bây giờ cũng không biết hối cải, mở miệng ngậm miệng đều là tiện nhân. Ngươi nói đi, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói Hoàng Quý Phi như vậy? Nếu không phải có Hoàng Quý Phi, người Dương gia chúng ta tất cả đều xong đời rồi, ta hiện tại cũng không thể ngồi ở chỗ này gặp ngươi! Ngươi vì cái gì không biết cảm ơn? Ngược lại còn oán hận như vậy? Ngươi với cái tâm địa như vậy rốt cuộc là lớn lên như thế nào?"

"Hoàng Quý Phi? Ngươi nói cái gì Hoàng Quý Phi? Ta mới là Hoàng Quý Phi." Dương Ngọc Dung nói.

Hoá ra nói nửa ngày, nàng chỉ nhớ rõ ba chữ Hoàng Quý Phi này. Dương phu nhân xem như hoàn toàn thất vọng, nữ nhi này ban đầu đáng yêu bao nhiêu bây giờ có bấy nhiêu thất vọng. Đây không phải nữ nhi của mình mà là người đời trước bà thiếu nợ mới đúng!

"Ngươi không phải Hoàng Quý Phi, ngươi chỉ là tội nhân Dương thị!" Dương phu nhân nhàn nhạt nói.

"Ta không phải tội nhân ta là Hoàng Quý Phi, sau này ta sẽ là Hoàng Hậu, chỉ có ta mới xứng đôi với Hoàng Thượng những người khác đều không xứng, đều là tiện nhân!" Dương Ngọc Dung kêu lên.

Dương phu nhân lau nước mắt, nói với Trường Ninh quận chúa: "Trở về đi, lần này là lần cuối cùng!" Tâm đã bị thương tới chỉ uổng công.

Trường Ninh quận chúa nói: "Không để Tứ công chúa đi gặp một lần sao?"

"Không cần!" Ở trong mắt nàng Tứ công chúa là một cái tội, gặp rồi nói không chừng còn có chuyện đáng sợ xảy ra.

Tô Ninh phi thấy nhanh như vậy đã ra, lại hỏi: "Dương phu nhân sao không ở lâu thêm một chút? Bên Hoàng Quý Phi nương nương rất dễ nói chuyện mà."

"Người cũng đã gặp, ngồi tiếp cũng chỉ càng thêm thương tâm. Cứ coi như là đời này duyên phận mẹ con của chúng ta đã hết rồi". Có một số việc, bà không muốn nói cho người khác những thống khổ cùng khó khăn trong chuyện này, có nói cũng chỉ là tự mình tìm phiền phức.

Tô Ninh phi nói: "Vậy các ngươi tạm thời chờ một chút, bổn cung muốn đi gặp Dương thị một lần, dù sao, nàng cũng tặng cho bổn cung một nữ nhi tốt."

Tô Ninh phi muốn gặp Dương thị, Dương phu nhân cũng không có ý kiến gì, chỉ sợ nữ nhi mình lại nói ra lời gì đó khó nghe, chỉ là chuyện này mình cũng không có khả năng ngăn cản.

Tô Ninh phi vào, Dương Ngọc Dung vừa nhấc đầu, thấy một người xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc nàng ta không nói gì.

Tô Ninh phi nói: "Ngọc Dung muội muội, sau khi ngươi đi Tứ công chúa là do bổn cung nuôi dưỡng. Cho nên bổn cung muốn nói với ngươi một tiếng, ngươi yên tâm, bổn cung sẽ nuôi dạy Tứ công chú thành người, để nàng lớn lên thật tốt."

Dương Ngọc Dung hỏi: "Ngươi là ai?"

Nữ nhân này khá lớn tuổi, khẳng định không phải là sủng phi gì, đối với nữ nhi kia, Dương Ngọc Dung một chút tưởng niệm cũng không có. Bởi vì lúc trước không phải là con trai, cho dù liếc mắt một cái nàng cũng không muốn.

"Ta sao? Trước kia là Tô chiêu nghi, hiện tại là Tô Ninh phi, ngươi chắc không nhớ rõ bổn cung. Nhưng ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta hiện tại là dưỡng mẫu của Tứ công chúa là được. Ta không có hài tử của mình, cho nên nuôi Tứ công chúa, về sau sẽ phụ trách với Tứ công chúa."

"Hừ, nuôi hài tử của người khác, ngươi lại có thể yên tâm thoải mái."

"Ta có cái gì mà không thể yên tâm thoải mái? Ngươi không muốn cũng không đại biểu người khác cũng không thích. Lại nói, ta cũng không đoạt hài tử của người khác, ta tự nhận là ở phương diện chiếu cố hài tử, so với ngươi nhiều một phần tâm địa của từ mẫu!"

Dương Ngọc Dung nói: "Ngươi hiện tại thấy ta nghèo túng cho nên mới nói như vậy, nếu là ta còn ở trong cung, người như ngươi cũng xứng nói chuyện với ta?"

Tô Ninh phi cười: "Ngươi nói cũng đúng, hiện tại ngươi đang ở lại Hoàng Giác Tự, hơn nữa ngươi cũng vĩnh viễn không được hồi cung. Hoàng Thượng vĩnh viễn sẽ không để cho ngươi trở lại, lần này ngươi sinh bệnh, hẳn là do cố ý đi chỉ là không nghĩ tới, ngươi đem mình cố ý bệnh nghiêm trọng như vậy, thật là người tính không bằng trời tính. Người ở Hoàng Giác Tự, sao có thể vì ngươi, một tội phi mà thỉnh thái y đây?

Chỉ có thể tự mình chịu khổ, ta nếu là ngươi chỉ cần nghĩ mình có nữ nhi ở trong cung, nên an an phận phận sống sót, cũng là vì nữ nhi mình mà tích phúc. Nhưng nhìn thấy ngươi, ta nghĩ lần này sinh bệnh cũng là chuyện tốt, ít nhất Tứ công chúa sẽ không vì nghĩ mình còn có một mẹ đẻ như vậy sống trên đời, mà khó chịu."

"Ngươi dám nói ta như vậy?" Dương Ngọc Dung căm tức nhìn Tô Ninh phi.

"Ta vì cái gì không dám nói ngươi như vậy? Luận tư cách, ta so với ngươi lớn hơn, luận phẩm cấp ta là Ninh phi ngươi là tội nhân. Ngươi nói thử xem ta có cái gì không thể nói? Nếu không phải nể mặt Dương phu nhân, bổn cung đã sớm cho ngươi mấy cái vả miệng rồi. Người như ngươi mà cũng xứng làm nữ nhi, trong lòng phụ mẫu của mình cũng không có, chỉ nghĩ cho mình. Ngươi ích kỷ như vậy có kết cục này, cũng là xứng đáng! Bổn cung hỏi lại ngươi, ngươi vì sao muốn người nhà ngươi tới Hoàng Giác Tự? Không nói rõ ràng, bổn cung cũng không phải dễ bị lừa như vậy!"

Nàng cảm thấy chuyện hôm nay, không đơn giản như vậy. Dương thị sao lại cố tình gọi người Dương gia tới vào lúc này đây?

Dương Ngọc Dung ha ha cười: "Ngươi đoán xem, ta vì cái gì muốn làm như vậy? Đoán không được là ngươi xứng đáng! Bất quá, ta nghĩ ngươi cũng đoán không ra đâu, ha ha. Chỗ này của bổn cung không giữ người, dù sao ở trong mắt các ngươi, bổn cung cũng là người sắp chết, người sắp chết, còn có cái gì phải làm đây?"

Lý Già La ở trong cung, đến buổi chiều mới nhận được tin tức.

"Cái gì? Tứ công chúa các nàng bị tai nạn xe cộ? Dương phu nhân bị ngã gãy chân?" Lý Già La nhận được tin tức này, thật là có chút giật mình sao lại khéo như vậy?

Bất quá hiện tại phải xử lý chuyện này, không phải lúc nghĩ ngợi, Lý Già La nói: "Dương phu nhân bị ngã gãy chân, để Dương thống lĩnh nhanh chóng qua đó xem sao".

Mẫu thân Dương Phấn gặp chuyện không may, bên này cũng không thể không để ý đến tình cảm. Tiểu Lục Tử vội đi báo cho Dương Phấn, nhưng Lý Già La lập tức nói với đám người Anh Đào: "Ôm Tứ hoàng tử lại đây, thu thập một chút đồ vật, chúng ta đổi tới nơi khác."

Trên cổ Lý Già La mang theo ngọc bài, mặc kệ chuyện của Dương phu nhân là vừa khéo hay là người khác cố ý an bài, nàng đều tính toán đi tới Yêu Nguyệt cung, tóm lại, cẩn thận không có sai.

Tiểu Lục Tử cũng chạy về nói cho Lý Già La, Dương Phấn đã đi ra ngoài, bất quá người ở trong cung đều đã an bài tốt. Sẽ không có người nào lại đây.

Lúc này, Dương phu nhân bị ngã gãy chân, Dương Phấn đi cũng không sai. Hơn nữa phía mình cũng không có xảy ra chuyện gì, nếu không cho Dương Phấn qua đó thì lại quá không hợp tình hợp lý.

"Nhanh lên, Tiểu Lục Tử ngươi ôm Tứ hoàng tử, chúng ta đi Yêu Nguyệt cung!" Hoàng Thượng ngầm an bài người cho mình, tin tưởng đã biết an bài của mình.

Tiểu Lục Tử cái gì cũng không nói, chẳng sợ Yêu Nguyệt cung là lãnh cung. Hắn biết chủ tử luôn luôn không làm ra chuyện không có mục tiêu gì.

Vài người yên lặng đi tới Yêu Nguyệt Cung, không bao lâu, liền có hai người mặc quần áo thái giám đi tới bên cạnh Lý Già La hành lễ: "Ti chức phụng chỉ Hoàng Thượng, tới bảo hộ nương nương cùng hoàng tử. Mời nương nương cùng ti chức đi qua bên này."

Hai người kia tuy rằng mặc đồ thái giám, nhưng nói chuyện không phải là tiếng của thái giám.

Lý Già La nói: "Hoàng Thượng trước khi đi, cùng bổn cung nói đến cái gì?"

Hai người kia lập tức nói: "Ngọc bài!"

Cái này đúng rồi, không phải người khác giả mạo. Lý Già La gật đầu với Tiểu Lục Tử, sau đó các nàng liền tới Yêu Nguyệt cung, thuận lợi đi vào.

Chẳng được bao lâu, bên ngoài liền có thanh âm ồn ào, rất xa đều nghe thấy có người kêu " cháy "!

Tiểu Lục Tử nói: "Nương nương, nô tài đi qua nhìn xem tình huống như thế nào!"

"Không cần đi ra ngoài cứ ở chỗ này đi, ở Yêu Nguyệt cung còn có cái Thái Dịch Trì, muốn đốt tới nơi này, không dễ dàng như vậy."

Xem ra, thật đúng là có người muốn nhân cơ hội này quấy rối, may mắn mình cảnh giác, sớm đi tới nơi này.

Một trong hai người kia nói: "Còn thỉnh nương nương đem ngọc bài lấy ra, ti chức phải dùng một chút!"

Lý Già La lấy từ trên cổ xuống, người nọ cầm đi tới một cái vách tường đem ngọc bài để vào, vách tường liền mở ra, bên trong là một cái thông đạo: "Nương nương, thỉnh nương nương tạm thời vào trong mật thất một lát."

Không thể không nói, Lý Già La cũng giật mình, ở địa phương này sao lại có một chỗ như vậy? Ai có thể nghĩ ở lãnh cung, sẽ có một nơi như vậy?

Bên trong không chỉ có ngọn đèn dầu, còn có cả đồ ăn uống, Lý Già La tính toán, phỏng chừng mấy người ở trong này mười ngày cũng không có chuyện gì.

Hoàng Thượng thế nhưng lại đem cái địa phương này nói cho mình biết, như vậy chứng minh, trong lòng Hoàng Thượng mình rất quan trọng? Lý Già La có chút dao động, đúng vậy, nữ nhân cùng hài tử của mình, hắn cũng muốn bảo vệ tốt.

Mật thất này, ngăn cách với tất cả bên ngoài. Bên trong thực an tĩnh, Lý Già La hỏi: "Bên ngoài có an bài người đi xử lí hay không?"

Nàng không tin lần cháy này không có người khác cố ý.

"Hồi bẩm nương nương, nương nương yên tâm đã có người đi xử lí!"

Lý Già La không nói gì. Lại nói bên ngoài, chỗ cháy là một cung điện cách Trường Xuân Cung không xa. Lúc khói bốc lên, người trong cung liền bắt đầu loạn cả lên. Có người vội vàng cứu hoả, cũng có người vội vàng trốn chạy, sợ lửa không dập được sau đó mình liền bị thiêu chết.

Nhưng cũng có một vài người, mặc quần áo nội thị, trong tay lại cầm đao kiếm, lặng lẽ đi vào Trường Xuân Cung.

"Mẹ nó! Chuyện gì xảy ra? Sao không có người nào?" Một kẻ trong đó mắng.

Trường Xuân Cung chỉ còn lại một ít cung nhân thô sử, không biết Hoàng Quý Phi kia chạy đi đâu. Vốn dĩ bọn họ lẩn vào vài ngày, chính là chờ cơ hội này, nhân lúc hỗn loạn giải quyết Hoàng Quý Phi nhưng mà người này cũng không thấy, còn giải quyết như thế nào?

Bọn họ mười mấy người trong tay đều có đao, cho dù bên này có an bài hộ vệ cũng thắng không nổi bọn họ trong tay có đao kiếm.

Lại còn có bởi vì cháy, tất cả mọi người đều đi cứu hoả, lúc này, ai còn quan tâm tới chuyện bên này? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là lúc tốt nhất, đến lúc đó liền có thể để lửa cháy lớn hơn chứng cứ gì cũng đều bị đốt sạch. Tính kế thì thật tốt nhưng tới lúc này lại không thấy người đâu?

"Không phải nói, hôm nay con đàn bà kia nhất định ở trong cung sao? Vì sao lại không thấy? Các ngươi rốt cuộc là tìm hiểu tin tức kiểu gì đấy?" Tên dẫn đầu tức giận mắng.

Chuyện lần này làm không xong, về sau trở về bẩm báo kiểu gì.

"Rõ ràng vừa rồi còn thấy người, sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi đâu? Không phải là trốn ở nơi nào chứ, nhanh tìm xem khẳng định là chạy không xa. Một thai phụ có thể chạy đi đâu? Trong cung, hiện tại phần lớn đều đi cứu hoả, chỉ cần tìm được người rồi, một đao chém xuống không phải là xong sao? Chạy nhanh đi."

Một nữ nhân còn mang theo hài tử, có thể chạy đi đâu? Chỉ cần là ở trong cung, hôm nay nhất định có thể giải quyết đến lúc đó liền nói là lửa lớn cháy chết, còn có thể thế nào?

Bọn họ tưởng tượng, thấy cũng đúng nhưng không phải vẫn tay không mà về. Vì thế ở Trường Xuân Cung tìm một vòng, cũng không thấy người đâu, liền chạy nhanh ra ngoài chuẩn bị đi tìm người ở gần Trường Xuân Cung.

"Lão Tứ, làm gì vậy? Nhanh lên!"

"Đại ca, ở đây nhiều thứ tốt như vậy, chúng ta có thể cầm đi một ít, đến lúc đó còn phải khổ cái gì nữa?" Lão Tứ nhìn thấy đồ trong cung, liền có chút không nhấc chân được.

"Ngu xuẩn! Hiện tại là lúc muốn mấy thứ này sao? Mấy thứ này đều có ấn ký, ngươi cầm ở trong tay cũng không dùng được. Còn có khả năng bị người điều tra ra cho nên đồ vật trong cung, con mẹ nó đều đừng có lấy, làm tốt chuyện này xong chúng nhanh rời đi, bằng không liền chờ rơi đầu đi."

Tuy rằng đều là bỏ mạng nhưng lúc có thể che chở mạng sống cũng muốn che chở cho tốt. Nếu không phải nợ nhân tình người khác, bọn họ cũng sẽ không làm chuyện này, động thủ với một thai phụ.

Lão tứ luyến tiếc rời đi, nhiều thứ tốt như vậy, thật là tiếc, lão Tứ nói. "Hoàng đế sủng Hoàng Quý Phi này nhất, cũng không biết Hoàng Quý Phi lớn lên trông như thế nào."

Nếu có thể nếm thử thì tốt rồi, đáng tiếc là thai phụ, lại còn không có thời gian.

"Ngươi, con mẹ nó sớm muộn gì cũng bị chính ngươi hại chết, lúc này còn nghĩ tới mấy thứ lung tung rối loạn! Lớn lên có tốt, cũng là người chết nhanh thu hồi cái bản mặt kia của ngươi cho lão tử! Nếu bởi vì ngươi mà làm hỏng chuyện này, lão tử chém chết ngươi!" Làm lão đại cũng không dễ dàng gì, có thủ hạ như vậy thật là đau gan.

Mẹ nó, lúc này còn muốn nữ nhân, thật là không biết sống chết! Cho dù nữ nhân kia là sủng phi nhưng bọn họ muốn giết chết người ta, hơn nữa còn là nữ nhân bụng to, con mẹ nó ai có hứng thú được.

"Các vị, nếu đã tới sao có thể đi nhanh như vậy?" Một thanh âm vang lên, trong chốc lát liền vây quanh mười mấy người này.

"Đại ca, chúng ta trúng mai phục!" Lão Tứ hoảng sợ nói, những người này vừa thấy chính là cao thủ đại nội, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là người khác để lộ tiếng gió? Nhưng chuyện này không có khả năng.

Bọn họ đã ra khỏi Trường Xuân Cung, ở bên ngoài bị người vây quanh còn có thể thế nào, đương nhiên là ra sức phản kháng rồi. Con mẹ nó ai có thời gian nói chuyện cùng bọn họ, tất cả mọi người đều là một bộ dáng liều mạng, cầm lấy đao liền chém. Trước kia cũng không phải chưa có chém người. Lần này vì muốn chạy thoát, càng phải dốc ra toàn sức lực toàn thân.

Chỉ là những người này, ở bên ngoài vào nhà cướp của vẫn là có bản lĩnh. Dù sao, đó là đối phó với bình dân áo vải nhưng lần này đối mặt với cao thủ đại nội. Trong chốc lát, mười người cũng chỉ dư lại một người cuối cùng, chính là lão đại kia.

"Đầu nhi, muốn bắt sống hay không? Chúng ta cũng muốn hỏi hắn một chút."

Lão đại kia vừa nghe thấy, càng thêm liều mạng, tìm một con đường sống trực tiếp xông ra vòng vây, thế nhưng lại chạy thoát.

"Được rồi, không cần đuổi theo! Cứ như vậy đi!"

Nói như vậy, người sau lưng kia đã cho hắn giữ lại cái mạng này. Rốt cuộc, chuyện gì bọn họ cũng chưa có làm, vừa chạy ra tới ngoài đã bị người khác bao vây. Đây rõ ràng là có người tiết lộ hành tung nhưng là ai làm việc này? Bọn họ giữ mạng cho hắn, hắn cũng ko cảm kích.

Người như vậy giữ lại, sẽ khiến cho kẻ khác phải lo lắng đề phòng.

Lý Già La ở Yêu Nguyệt Cung tới lúc trời tối, hai người nói với Lý Già La: "Hoàng Quý Phi nương nương, bên ngoài đã tẩy rửa sạch sẽ, thỉnh nương nương hồi cung!"

"Làm phiền các vị." Lần này tới đây, Lý Già La chỉ dẫn theo Tiểu Lục Tử cùng Anh Đào, những người khác ở Trường Xuân Cung, đều để cho bọn họ đi chỗ khác. Cho nên chỉ có Anh Đào cùng với Tiểu Lục Tử biết có cái mật đạo này. Hai người đều là người bên mình, sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Chờ Lý Già La đeo ngọc bài lên trên cổ, rất bình tĩnh mang theo nhi tử trở về Trường Xuân Cung.

Ở Trường Xuân Cung, trước khi Lý Già La trở về, đều đã quét tước sạch sẽ. So với lúc rời đi cũng không khác gì. Bất quá, Lý Già La cũng không muốn làm người mù. Tuy Hoàng Thượng bảo vệ cho nàng thực tốt, nhưng nàng cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Lý Già La nói với hai người kia: "Hoàng Thượng có cho các ngươi nói cho bổn cung biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Hai người lắc đầu, một người trong đó nói: "Nương nương muốn hỏi cái gì, ti chức biết cái gì sẽ nói hết."

"Tốt, chuyện hôm nay rốt cuộc là sao?"

"Có người phóng hỏa, khiến cho rối loạn. Sau đó muốn nhân cơ hội vào Trường Xuân Cung gây bất lợi cho nương nương, bất quá những người này đã bị đồng liêu ti chức xử lý sạch." Người nọ nói đơn giản một chút.

Dương Phấn ra roi thúc ngựa chạy tới Hoàng Giác Tự, trên đường gặp được mẫu thân cùng thê tử.

Dương phu nhân thấy Dương Phấn, vội chịu đựng đau đớn nói: "Phấn nhi, sao ngươi lại tới đây? Trong cung làm sao bây giờ?"

Dương Phấn nói: "Nương, thương thế của ngươi thế nào? Sao không ở lại Hoàng Giác Tự, bị thế này không dễ đi lại. Trong cung, nhi tử cũng an bài người xong đâu đó. Là Hoàng Quý Phi nương nương để nhi tử lại đây."

"Nương nương rộng lòng nhưng chúng ta cũng không thể ỷ vào như vậy mà không quan tâm, lỡ như trong cung xảy ra chuyện gì, ngươi không thể thoái thác tội của mình."

"Nhi tử hiểu rõ, sau này tất nhiên sẽ không như vậy nữa."

Tô Ninh phi thấy Dương Phấn đã lại đây, đối với sự tình trong cung liền ẩn ẩn bất an, cách xe ngựa nói với Dương Phấn: "Dương thống lĩnh, bổn cung cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ quặc, Dương phu nhân bên này đã có bổn cung, ngươi vẫn là đi về trước đi."

"Đa tạ nương nương nhắc nhở, thần trở về ngay."

Chỉ là còn không chờ Dương Phấn trở về đã có người chạy vội tới, xuống ngựa lập tức nói với Dương Phấn: "Thống lĩnh, không xong rồi, trong cung xảy ra chuyện! Trong cung bị cháy!"

Dương phu nhân trong lòng run sợ, vội nói với Dương Phấn: "Ngươi chạy nhanh trở về, chạy nhanh trở về! Ta nơi này đã có nàng dâu của ngươi chiếu cố, không có chuyện gì. Thân là thần tử, nên toàn tâm toàn ý làm tốt việc của mình!"

Dương Phấn vội cưỡi ngựa trở về cung. Dương phu nhân nói với Tô Ninh phi: "Nương nương, có phải ngài thấy có chuyện gì không ổn không?" Dương phu nhân không dám nghĩ, nhưng những chuyện này xảy ra đều không thể không làm bà nghĩ tới bên kia. Tại sao lại như vậy?

Tô Ninh phi thở dài, nàng vốn dĩ không nghĩ đem cuộc nói chuyện của mình cùng với Dương Ngọc Dung nói cho Dương phu nhân biết. Nhưng sự tình đã tới tình trạng này, không nói cũng không được. Nàng cảm thấy rất kỳ quái ở đâu có chuyện khéo như vậy? Vừa lúc Dương Ngọc Dung sinh bệnh thì lúc này Hoàng Thượng lại không ở trong cung. Sau đó thì lúc đi trên đường Dương phu nhân còn té bị thương chân, Dương thống lĩnh chạy tới bên này, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn mà.

Dương thống lĩnh biết mẫu thân mình bị thương, là nhi tử duy nhất của Dương phu nhân, hắn không đến là không thể. Hơn nữa khoảng thời gian này trong cung thực an tĩnh, Hoàng Quý Phi lại là người thông tình đạt lý biết Dương phu nhân xảy ra chuyện, khẳng định sẽ để Dương thống lĩnh lại đây đón mẫu thân mình.

Dương thống lĩnh vừa đi trong cung liền cháy, nhiều trùng hợp như vậy, nào có cái gì mà trùng hợp nhiều vậy? Chỉ hy vọng Hoàng Quý Phi cùng Tứ hoàng tử trong cung không có xảy ra chuyện gì, bằng không các nàng tất cả đều chạy không thoát!

Dương phu nhân thống khổ không thôi. "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy, ta đây là tạo cái nghiệt gì lại nuôi ra một cái súc sinh như vậy, không đem thân nhân của mình hại hết, nàng sẽ không bỏ qua hả!"

Nếu lúc này, còn không biết chính nữ nhi mình cố ý an bày, Dương phu nhân là kẻ ngu. Lúc trước làm hại người trong nhà còn chưa đủ, hiện tại còn muốn tiếp tục hại người.

Con trai của nàng cùng tôn tử, phải làm sao bây giờ. Trường Ninh quận chúa cũng hận không nhịn được, cô em chồng này vì cái gì muốn đánh đổ Hoàng Quý Phi, lại nhẫn tâm với người trong nhà mình như vậy. Đây chính là mẹ ruột nàng ta, có thể làm cho bà bị thương thì có thể thấy được nàng ta tàn nhẫn đến cỡ nào. Chuyện này, một mình nàng ta tuyệt đối làm không được, nàng ta không có cái năng lực kia. Nhất định là có người lợi dụng cô em chồng này nhưng cô em chồng này còn không phải là cam tâm tình nguyện bị người lợi dụng sao?

Nàng cho rằng diệt trừ được Hoàng Quý Phi, nàng có thể hồi cung? Nằm mơ đi! Hiện tại chỉ mong Hoàng Quý Phi cùng Tứ hoàng tử bình an, bằng không Hoàng Thượng nổi giận lôi đình, ai có thể thừa nhận nổi?

Không lâu sau, bên Hoàng Giác Tự cũng truyền đến tin tức, nói là Dương thị đã bệnh nặng bỏ mình.

Dương phu nhân khóc lóc. "Tạo nghiệt! Nàng chết vẫn còn muốn cho chúng ta không được sống yên ổn, ta chính là tội nhân của Dương gia!"

Trường Ninh quận chúa thầm nghĩ, nàng ta biết mình phải chết, còn muốn tính kế người. Đúng thật là không buông tha bất luận một cơ hội nào! Quả thực là phát rồ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện