Hậu Cung Kế

Chương 68: Tối nay



Edit: ThatLac

Beta: HueKhanh92

Về phần người nhà của Trương quý nhân không ở trong kinh thành, cho nên mọi người đều không biết tình huống thế nào. Chỉ là nghĩ đến khi biết được tin tức này, khẳng định cũng sẽ có nhiều người tới cửa bái phỏng.

Võ Chính Đạo thấy công việc của mình vẫn chưa được định, còn muốn hối thúc một hồi, nhưng không ngờ lại có một chuyện tốt như vậy đến.

Nói như vậy, nếu như nữ nhi của mình sinh hoàng tử, như vậy mình ít nhất cũng là quận công!

Nếu như có được một chức quan có thực quyền, như vậy càng mỹ mãn, cho nên hắn ngược lại không có nóng nảy đi thúc giục.

Bởi vì Võ Chính Đạo cũng biết, đứa nhỏ trong bụng của Thục tần chính là liên quan đến sự nghiệp của mình. Nếu như là hoàng tử, vậy thì không cần phải nói, sự nghiệp của chính mình cũng có thể như ý.

Nếu như sinh công chúa cũng không sợ, không phải Hoàng Thượng còn có phong thưởng sao?

Hơn nữa, có người tiết lộ vài lời với hắn, có Ngự Sử buộc tội hắn, chỉ là bị Hoàng Thượng đè xuống nên không có truyền ra ngoài, nếu không thì có khả năng hắn phải tự biện hộ.

Những Ngự Sử này, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm, liền nhìn chằm chằm người khác. Mọi chuyện lớn nhỏ, đều có thể dâng tấu chương buộc tội.

Có điều, hắn thật sự sợ nếu không khiêm tốn lại, bị Hoàng Thượng theo dõi, về sau tiền đồ của hắn liền không xong.

Hơn nữa, Võ Chính Đạo cũng hiểu rõ, chuyện này nếu để cho Thục tần nương nương biết, nàng nghe xong tức giận, khiến hoàng tử trong bụng bị chọc tức, vậy thì phải làm sao?

Việc này Võ gia bọn họ cam đoan, lúc này, tuyệt đối không thể làm việc gì khác người.

Lý Già La bên này, bởi vì không có người nói với nàng, nàng cũng không biết Võ Chính Đạo bị người buộc tội rất thảm, Hoàng Thượng bên này đều giấu người của Trường Xuân cung.

Khi thời điểm sinh sản của Thục tần càng ngày càng gần, bà đỡ cùng thái y đều đã chuẩn bị xong. Trước kia thì mỗi ngày để cho thái y xem qua một lần, bây giờ thì buổi sáng cùng chạng vạng tối đều xem qua một lần, cũng không phải là một thái y, mà là dùng vài thái y thay phiên nhau xem.

Chỉ là bọn họ đều nói, thân mình của Thục tần nương nương tốt, xương cốt rắn chắc, đứa nhỏ trong bụng cũng không có vấn đề gì.

Hoàng Thượng nghe xong, đương nhiên là vui mừng.

Mà Triệu Hoàng Hậu bên này, đưa đến bốn bà vú, đều là chuẩn bị cho tiểu hoàng tử khi sinh ra liền trực tiếp dùng được.

Bình thường lúc đầu hoàng tử có tổng cộng bốn bà vú, thay phiên nhau chiếu cố, cũng là vì để cho bọn họ giám sát ý tứ lẫn nhau.

Nếu chỉ có một bà vú, sợ sẽ xảy ra bất trắc, nếu có bốn bà vú thì sẽ dễ dàng hơn.

Bốn bà vú đến bái kiến Thục tần, Thục tần ban thưởng cho bọn họ, tỏ vẻ chỉ cần bọn họ làm việc thật tốt, nàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.

Những bà vú này, đều được Nội vụ phủ tỉ mỉ chọn lựa, cũng là mới sinh mấy tháng, càng gần ngày tiểu hoàng tử sinh ra càng tốt.

Hổ Phách tự mình an bài chỗ ở cho bốn bà vú, cũng sai Anh Đào cho người ngầm chú ý những người này, miễn cho trong lòng bọn họ có ý đồ xấu.

Tóm lại, sau này bốn người bọn họ là bà vú của tiểu hoàng tử, nếu thật sự làm ra chuyện gì, đến lúc phát hiện cũng đã chậm.

Chỉ là bây giờ bởi vì tiểu hoàng tử còn chưa có sinh, cho nên đều rất quy củ.

Từ khi tiết đoan ngọ qua đi, thái y cũng đã nói, có bầu chín tháng cũng rất có khả năng sinh sớm vài ngày, cho nên Trường Xuân cung từ trên xuống dưới đều luôn khẩn trương.

Hầu như mỗi ngày Triệu Hoàng Hậu đều phái người đến xem tình huống.

Có điều đến tận tháng 5, bụng của Lý Già La còn chưa có động tĩnh, mọi người đều nghĩ, lần này Thục tần hẳn là mang thai 10 tháng.

Vậy là sinh như bình thường, bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật sự là lúc ấy Tĩnh phi mới bảy tám tháng liền sinh, sinh ra tiểu hoàng tử thân thể không tốt, đến tận bây giờ Hoàng Thượng vừa nghĩ đến cái này, đều cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Cho nên Thục tần bên này cần phải chăm sóc thật tốt.

Mọi người đều biết lúc này là thời kỳ nhạy cảm, cho nên phi tần trong cung cũng không có ai đến cửa tìm phiền toái, dù nhìn Hoàng Thượng mỗi ngày đều tới Trường Xuân cung, cũng không có đỏ mắt ghen tị.

Bởi vì nếu các nàng đi Trường Xuân cung, nhỡ Thục tần có cái gì sơ xuất, thì không phải các nàng thành người gánh tội sao?

Đạo lý đơn giản như vậy mọi người đều hiểu, cho nên Trường Xuân cung bên này thật sự là rất im lặng.

"Mẫn công công, bản cung tín nhiệm ngươi, cho nên bất kể hiềm khích lúc trước đem ngươi tới nơi này của bản cung, còn cho ngươi làm quản sự. Nhưng nay chuyện gì ngươi cũng không hoàn thành. Thật là khiến bản cung hoài nghi ánh mắt của mình!" Vương Vũ Lộ thật sự nóng nảy.

Nàng tự nhận mình so với bộ dạng của Võ Thục tần thì tốt hơn. Nhưng bây giờ rõ ràng Võ Thục tần lại được sủng ái hơn mình. Nay bên kia đã sắp đến thời cơ chín muồi, Mẫn công công hắn lại một chuyện cũng không thành.

"Nương nương, còn nhiều thời gian, nay người của Trường Xuân cung nhìn chằm chằm, còn có người của hoàng thượng, người của chúng ta đưa vào thật không dùng được. Chỉ là, Thục tần sau khi sinh có biết bao nhiêu việc không thể xử lý? Một đứa bé muốn lớn lên, cũng không phải dễ dàng."

Lúc trước dùng người của Phương Linh điện, khiến Lệ thục viện động thủ, Lệ thục viện cũng không ngu ngốc, biết cùng Vương Hiền phi hợp tác, đáng tiếc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Chuyện lần đó cũng đã đánh rắn động cỏ, thời gian còn lại, hắn cũng không dám manh động.

Vốn kế hoạch tốt cỡ nào, có thể lặng yên không một tiếng động khiến cho Võ Thục tần đẻ non, ai ngờ lại có kết quả như vậy.

"Nương nương, việc cấp bách là nhanh chóng sinh một tiểu hoàng tử, như vậy mới có thể tăng phân vị của mình lên một bậc." Mẫn công công nói.

Vương Vũ Lộ nói: "Được rồi, tạm thời không nói đến cái này. Phụ thân của bản cung sẽ mang đến tin tức tốt."

Cho dù hiện tại nàng không có hoàng tử, nhưng nàng có một người cha tốt. Người phụ thân này vẫn là được Hoàng Thượng coi trọng, chờ đến mùa đông, phụ thân nàng lại lập công, khi đó không cần phải nói, nàng cũng có thể thăng lên một bậc.

Về phần Mẫn công công này, làm việc không tốt, trong lòng nàng cũng không thể nào tín nhiệm hắn. Nếu không phải bị hắn nắm thóp, nàng cũng sẽ không trọng dụng hắn. Trong lòng nàng, vẫn cảm thấy mọi chuyện đều là tự mình mới có thể tin tưởng được.

Tuy rằng hiện tại Vương Hiền phi sụp đổ, nhưng không phải Vương gia còn muốn tiếp tục cho người vào sao?

Đến thời điểm nói không chừng lại là một Vương Hiền phi khác. Vốn vị trí tứ phi có mấy cái, còn có người đi cửa sau, khiến Vương Vũ Lộ rất là không vui.

Vương Vũ Lộ không thỏa mãn với phân vị quý tần, còn chưa tới cửu tần đứng đầu chiêu nghi, không coi là cái gì.

Nàng đẹp hơn Vương Hiền phi, thông minh hơn Vương Hiền phi, Vương Vũ Lộ cười tự tin.

Hiện tại để Thục tần sinh nở thật tốt, nay Hoàng Thượng trẻ trung, khoẻ mạnh, cho dù là nàng ta sinh một hoàng tử khỏe mạnh, chờ thêm hai mươi năm, xem lúc đó Hoàng Thượng có còn thích hoàng tử trẻ tuổi, nhìn chằm chằm vị trí của hắn nữa hay không.

Cho nên nàng tính bốn năm sau lại sinh con cũng không sao, hoàng tử càng nhỏ uy hiếp càng ít, ngược lại thì càng được Hoàng Thượng thích.

Nàng không vội, nàng gấp cái gì?

Mẫn công công rất tin tưởng chính mình có thể trừ bỏ đứa nhỏ trong bụng Thục tần, vậy thì để cho hắn cho là vậy đi. Chỉ cần hắn có bản lĩnh, cứ việc làm, nếu có thể xóa sổ được đứa nhỏ trong bụng Thục tần thì quá tốt. Nếu không làm được, nàng cũng sẽ không tiếc nuối.

Đối với Mẫn công công - người luôn áp chế mình, Vương Vũ Lộ sẽ không tín nhiệm hắn.

Cái nóng bức của tháng 6 đã đến, Lý Già La vẫn ăn ngon ngủ ngon, nhưng đứa nhỏ trong bụng thì vẫn không vội đi ra.

Ngược lại khiến Hoàng Thượng sốt ruột, mỗi ngày đều hỏi thái y đứa bé có khỏe hay không.

Hoàng Thượng bị thân thể không tốt của hai hoàng tử khiến hắn có chút sợ, sợ đứa thứ ba cũng giống như vậy. Ở trong lòng hắn đã nhận định đứa bé trong bụng Thục tần là một hoàng tử.

Thái y cũng nói tất cả đều mạnh khỏe, nhưng không có động tĩnh vẫn là không có động tĩnh.

Tiến vào tháng 6, Hoàng Thượng cũng không ở Dưỡng Tâm điện, trực tiếp ngủ tại Trường Xuân cung, do hắn tự mình nhìn, miễn cho có chút thủ đoạn tiểu xảo gì đó xảy ra.

Như vậy mãi cho đến cuối tháng 6, vẫn không có động tĩnh. Nếu tính, đứa nhỏ trong bụng Thục tần đã sắp được 11 tháng.

Trong cung, ngoài cung mọi người đều nhìn, nhưng đứa nhỏ thì không chịu ra, người khác cũng không có cách nào.

Hoàng Thượng nói đùa: "Chờ nó được sinh ra, trẫm nhất định phải đánh cái mông của nó, làm cho phụ hoàng cùng mẫu phi của nó chờ đến nóng lòng, hắn ngược lại một chút cũng không nóng nảy. Có điều tính tình này tốt, trầm ổn!"

Lý Già La cười nói: "Hoàng Thượng, trách không được mọi người đều nói, đứa nhỏ nhà mình đương nhiên là tốt. Thì ra Hoàng Thượng cũng không ngoại lệ."

Ngay cả lâu như vậy cũng không chịu ra, đó là bởi vì tính tình trầm ổn cơ đấy!

Hoàng Thượng cũng không cảm thấy mình nói sai chút nào, hài tử của hắn, trầm ổn là phải. Đối với đứa nhỏ này, hắn thật sự rất là chờ đợi.

Có một vài người nói linh tinh vô căn cứ, Hoàng Thượng Tiêu Cảnh cũng nghe được một ít. Bọn họ nói thân thể hắn có vấn đề, cho nên hoàng tử sinh ra đều suy nhược. Loại lời nói này, mặc dù là lời nói vô căn cứ, nhưng đến cuối cùng vẫn làm cho người nghe không thoải mái, nhưng hắn cũng không muốn đem những việc Tĩnh phi đã làm nói ra nói cho mọi người biết, tốt khoe xấu che.

Nhưng đối với Tĩnh phi, trong lòng hoàng thượng càng chán ghét. Nhất là từ khi Nhị hoàng tử được sinh ra, mỗi lẫn Tĩnh phi đều thích dùng Nhị hoàng tử sinh bệnh làm cớ, sai người gọi hắn đến.

"Hoàng Thượng, thần thiếp đau bụng quá, giống như giống như, là muốn sinh!" Lý Già La đau nhíu mày.

Hoàng Thượng lập tức hô: "Người đâu, gọi bà đỡ cùng thái y đến!"

"A di đà Phật, Thục tần rốt cuộc có động tĩnh?" Nhận được tin tức, Vương thái hậu đang lễ Phật, bà hướng phía tượng Quan Âm nói: "Bồ Tát phù hộ, phù hộ Thục tần có thể bình an sinh con. Bất kể là nam hay nữ, đều là huyết mạch của Hoàng Thượng, là công thần của Đại Sở."

Trên mặt Quan Âm lộ vẻ nhân từ, phảng phất trên đời này tất cả mọi chuyện khó khăn đều không ở trong mắt của bà.

"Phái người đi Trường Xuân cung nhìn xem, sau khi Thục tần sinh xong, lập tức báo cho ai gia! Nếu Hoàng Thượng đang ở tại Trường Xuân cung, thì khuyên hắn nhanh về nghỉ đi. Mỗi ngày hắn đều rất bận rộn, thời gian nghỉ không đủ, làm sao có thể ở đó?" Thời gian khi sinh của thai đầu bình thường đều rất dài, Vương thái hậu cũng vì nhi tử của mình mà suy nghĩ.

Cũng là tránh cho bị va chạm, vua của một nước - tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Không thì hối hận cũng không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện