Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 24



Edit by Tử Hàm & Beta by Nhi

-

Đến khi Cửu Kiến trở lại lớp, trên người cậu ấy đã mang theo một mùi hương bạc hà tươi mát.

Mũi của Lâm Tiếu rất nhạy cảm. Không phải vì cô muốn soi mói đời tư người khác nhưng trong lúc vô tình, cô ngửi được mùi thuốc lá chưa được che dấu kỹ.

Lục Cửu Kiến ngồi xuống chỗ của mình, mắt dừng ở trên sách. Lâm Tiếu liếc mắt, sườn mặt của cậu ấy rõ ràng mang theo hơi thở âm trầm lạnh đến thấu xương, không thấy một chút vui vẻ nào.

Lâm Tiếu cầm đề thi, thu tầm mắt lại, không dám hỏi cậu ấy nữa.

——

Tháng mười dần dà trôi qua, thời tiết cũng chuyển lạnh đôi chút. Học sinh ai cũng đều mặc thêm áo len xám bên trong bộ đồng phục của mình. Vào những ngày có gió thường xuyên, bọn họ đều mặc thêm áo khoác thật dày.

Miệng vết thương của Lâm Tiếu đã hoàn toàn khép lại, bắt đầu học tiết vũ đạo. Giờ đây cô không còn có ngày nghỉ nữa. Thời gian cuối tuần đều bị lớp huấn luyện biểu diễn chiếm cứ, những thứ chưa học chỉ có thể tự mình bổ sung.

Thời gian này Trịnh Lãng Yến im lặng hơn rất nhiều. Lâm Tiếu học bài, cậu cũng chỉ có thể dán đầu vào bàn nửa tấc không rời.

Mấy người Đoạn Nghị Cách tới kêu đi chơi bóng cậu không đi. Ngoài cửa lớp có người tìm cũng không ra. Nói chung là tất cả các việc không liên quan tới cậu và Lâm Tiếu, cậu đều trả lời giống nhau "Không rảnh" hoặc "Không đi", thậm chí bỏ mặc bọn họ.

Lâm Tiếu mỗi ngày đều sẽ giảng cho cậu một ít kiến thức cùng với bài tập cơ bản mỗi môn học. Xem đồng hồ, cô làm đề tiếng Anh đã nửa giờ, đáp án đều đúng nên Lâm Tiếu đi tới kiểm tra kết quả học tập của Trịnh Lãng Yến.

"Ngữ văn và tiếng Anh có tiến bộ rất nhiều. Lịch sử cũng ghi nhớ rất chuẩn xác, nhưng toán học, đề trắc nghiệm lại sai rất nhiều." Chất giọng mềm mại của Lâm Tiếu tổng kết từng cái đáp án đúng: "Nhìn vào tình huống trước mắt, cậu rất thông minh, chỉ có điều hơi bị lệch môn. Hình như cậy không thích toán học lắm thì phải."

Trịnh Lãng Yến xoay bút trong tay, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở khi nói chuyện của Lâm Tiếu. Cảm nhận luồng máu trong cơ thể sôi trào theo giọng nói của cô, giọng cậu trầm thấp đến không thể trầm hơn nói: "Thật hiếm lắm mới thích một thứ, sao có thể lãng phí cho toán học chứ."

Lâm Tiếu cầm bài thi của cậu, không biết nên nói gì mà chỉ nghe cách cậu nói về thứ cậu yêu thích.

Trước cửa, Đoạn Nghị Cách không mời mà đến. Cậu ta cẩn thận thò qua, cánh tay để lên bàn Trịnh Lãng Yến, đôi mắt mang ý cười nhìn Lâm Tiếu: "Lâm tỷ, cho bọn tôi mượn Yến ca một chút được không?"

Gần đây cậu ta rất thích dùng bộ dạng này để nói giỡn, giống như Trịnh Lãng Yến là vật sở hữu của Lâm Tiếu và được cô kiểm soát vậy.

Trên mặt Lâm Tiếu chợt nóng lên, chậm rãi dời ánh mắt, đi làm việc của mình.

Đoạn Nghị Cách cười, giơ tay vẫy vẫy mấy người Chử Cương vừa mới đi chơi bóng về. Không chờ Trịnh Lãng Yến mở miệng đuổi người, nhanh chóng lên tiếng: "Yến ca, thứ năm là sinh nhật cậu, cậu có kế hoạch tổ chức gì không?"

"Nên như thế nào thì như thế đó." Bộ dáng Trịnh Lãng Yến rất hờ hững, mấy chuyện này mỗi năm trong nhà đều tổ chức rất long trọng, đâu có chỗ nào cần cậu suy nghĩ: "Năm nay cậu để bụng như vậy là muốn làm gì đây?"

Đoạn Nghị Cách chống tay lên lưng ghế của Trịnh Lãng Yến, hạ người xuống áp sát vào người cậu, nói ám chỉ: "Giờ không như trước nữa. Năm ngoái chúng ta tác hợp lầm người nhưng mục tiêu năm nay không phải rất rõ ràng à. Ca, đây là thời cơ tốt......"

Cậu ta vừa nói vừa hất cằm, nhìn về phía Lâm Tiếu, giọng hạ xuống càng thấp: "Sinh nhật cậu, muốn nói cái gì đó chắc cũng không quá phận đâu nhỉ?"

Trịnh Lãng Yến ngẩng đầu nhìn cậu ta, Chử Cương đứng cách đó không xa cũng điên cuồng gật đầu, hắn kích động xoa xoa tay.

Trịnh Lãng Yến xoay bút, lâm vào trầm tư, không có đồng ý cũng không có phản đối.

Chử Cương ở bên kia vội nhắc nhở, thanh âm hắn ta cố tình âm dương quái khí nói: "Chỉ là danh sách khách mời cậu nên kiểm soát cho tốt. Đừng để đến lúc đó bị người khác trà trộn vào phá hư đó."

Trước cửa lớp, Lục Cửu Kiến vừa đi đâu đó trở về, vẫn là mùi hương bạc hà lạnh lẽo trên người.

Đoạn Nghị Cách bất mãn mà "Xuy" một tiếng, tiếng này như là nhắm vào Lục Cửu Kiến.

Trịnh Lãng Yến nhìn, hơi hơi nhíu mày. Không chờ những người khác nói cái gì nữa, cậu đột nhiên đập lên mặt bàn một cái, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu cười như không cười mà nhìn mấy người bọn họ: "Trước kia vẫn không phát hiện các cậu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ nha."

Đoạn Nghị Cách hoảng sợ, lại bị Trịnh Lãng Yến mỉa mai, sắc mặt ngay lập tức có chút khó coi. Lâm Tiếu cũng bị dọa tới, tay run một cái đụng vào chồng sách của Lục Cửu Kiến làm tất cả sách trên bàn rớt xuống đất, gây ra tiếng vang không nhỏ.

Cô bình tĩnh lại, lập tức khom lưng xuống nhặt.

"Thực xin lỗi."

Lâm Tiếu vừa nhặt vừa xin lỗi, bỗng nhiên lọt vào tầm mắt cô đôi giày không dính một hạt bụi của Lục Cửu Kiến, cậu ấy cũng cúi xuống nhặt sách, giọng nói lại thanh lãnh thờ ơ.

"Không sao đâu."

Lâm Tiếu tăng tốc độ tay, ôm một ít trong lòng ngực, rất nhanh đã nhặt xong quyển cuối cùng.

Vừa khéo lúc này Lục Cửu Kiến cũng duỗi tay, cầm một đầu khác của quyển sách.

Lâm Tiếu ngây người một chút, lúc chuẩn bị buông tay, ánh mắt lại nhìn đến mấy chữ ở trên bìa sách màu đỏ.

—— "Hướng dẫn thi IELTS được điểm cao".

Cô sửng sốt, đột nhiên buông lỏng, khó xử mà đứng lên.

Thần sắc Lục Cửu Kiến vẫn hờ hững như cũ, nhẹ nhàng sách lên, thuận tiện phủi bụi phía trên, cũng sửa sang lại mấy quyển sách khác.

Lâm Tiếu bình tĩnh nhìn cậu ấy, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Lục Cửu Kiến...... Cậu muốn ra nước ngoài sao?"

Lưng Lục Cửu Kiến cứng lại một chút, thực mau thả lỏng ra.

"Ừ."

Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

Trịnh Lãng Yến vẫn luôn nhìn hai người, nghe vậy, dáng vẻ tức giận cứng lại. Qua một lát, cậu mở miệng, chuyển sang đề tài khác.

"A Kiến, thứ năm là sinh nhật tôi, cậu nhất định phải tới đó."

Lục Cửu Kiến ngước mắt nhìn cậu.

Trịnh Lãng Yến ngồi tại chỗ, cũng ngửa đầu nhìn cậu ấy, biểu tình trên mặt nghiêm túc mà âm trầm.

Một lúc lâu sau.

"—— Được."

Phía bên kia, Lục Cửu Kiến lên tiếng đồng ý.

——

Thứ năm là ngày tổ chức. Mọi người đều có tiết học, nhưng bọn huynh đệ của Trịnh Lãng Yến chẳng quan tâm, đều xin nghỉ hết, có người còn trốn học luôn.

Khổng gia cũng nhận được thư mời nhưng không bắt buộc Lâm Tiếu, chỉ nói nếu cô không muốn xin nghỉ thì có thể chờ tan học xong rồi tới.

Tan học chiều thứ tư, Lâm Tiếu đã đồng ý sẽ theo Khổng Kỳ đi mua quà nên dọn đồ rất nhanh. Chưa kịp rời đi, Lục Cửu Kiến đã gọi cô lại.

"Ngày mai là sinh nhật A Yến, cậu sẽ tới chứ?"

Lâm Tiếu ngẩn người giây lát, sau bầu không khí xấu hổ lúc trước, hai người vẫn chưa có nói chuyện với nhau.

Cô gật đầu: "Buổi tối sẽ qua đó."

"Sao sáng không đi?" Lục Cửu Kiến nhìn cô, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc: "Ngày mai không có tiết học gì quan trọng, tiết dương cầm cùng với vũ đạo không học hai tiết cũng đâu có sao. Những môn khác tôi có thể cho cậu mượn ghi chép."

Lâm Tiếu nghi hoặc nhìn cậu.

Lục Cửu Kiến vẫn như thường. Nhưng lúc nhìn cô, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhợt nhạt. Không giống kiểu lười biếng câu dẫn người như trước kia, không biết có phải Lâm Tiếu bị ảo giác hay không, cô nhìn thấy trong nụ cười đó ngược lại có vài phần nghiêm túc xen lẫn bi thương.

"—— Được."

Ma xui quỷ khiến, Lâm Tiếu đã đáp ứng cậu ấy.

Tiệc sinh nhật của Trịnh Lãng Yến đương nhiên được tổ chức ở khách sạn thuộc quyền quản lý củaTrịnh gia..

Ngày hôm đó, khách sạn đều để trống các phòng tiệc mà không tổ chức yến hội nào khác. Tất cả nhân viên đều tập trung ở sảnh lớn chuyên tâm phục vụ cho tiệc sinh nhật của con trai độc nhất Trịnh gia.

Nghe cô muốn đi vào buổi sáng, Khổng Kỳ vô cùng vui mừng, thuận tiện mua cho cô một cái váy màu xanh biển nhạt, cùng với đôi giày cao gót ren có dây cột.

Khổng Kỳ cùng Lâm Tiếu đi chung một chiếc xe. Trước khi lên xe, cô nghiêm túc kiểm tra lại quà đã được đóng gói lần nữa.

Khổng Kỳ thấy lúc ra cửa cô co lại một chút nên lấy áo khoác từ ghế sau đưa cho cô, thuận tiện mở máy sưởi trong xe lớn hơn chút.

Đại sảnh đã tụ tập rất nhiều người, công tác bảo an cũng rất chu toàn. Mỗi một phần quà đều phải đăng ký ở đại sảnh làm người khác có chút khẩn trương.

Lâm Tiếu đưa thiệp mời, hơi do dự mà không giao quà ra. Bảo an liền cảm thấy nghi ngờ mà thúc giục một tiếng.

Cách đó không xa có người gọi tên cô, Lâm Tiếu mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trịnh Lãng Yến cong môi đi tới.

Cậu mặc một thân tây trang màu xám nhạt, dáng người thiếu niên vừa trưởng thành cao lớn tuấn tú. Tóc cắt ngắn một ít, góc cạnh rõ ràng trên gương mặt cũng nổi bật hơn.

Ngay lúc nhìn về phía Lâm Tiếu, cậu liền vẫy tay để bảo an thả người.

Khổng Kỳ vỗ vai cậu chúc sinh nhật vui vẻ, bỗng có người gọi anh, Khổng Kỳ dặn dò Lâm Tiếu cứ chơi vui vẻ đừng chạy loạn sau đó mới bước tới bên kia tìm bạn bè.

Trịnh Lãng Yến nhìn bộ dáng trắng nõn thanh nhã của Lâm Tiếu khi mặc lễ phục, có chút hưng phấn khó nén. Cậu kéo tay Lâm Tiếu muốn dẫn cô vào trong nhưng Lâm Tiếu tránh đi. Cô lơ đi biểu tình bất mãn của Trịnh Lãng Yến, đem cánh tay bị cậu kéo đưa ra sau người, một cái tay khác tặng quà cho cậu.

Trịnh Lãng Yến nhướng mày đón lấy, hỏi cô: "Bên trong có cái gì vậy?"

Lâm Tiếu cũng không biết cậu thích cái gì, hỏi: "Cậu hy vọng là cái gì?"

Trịnh Lãng Yến nghiêng đầu, bỗng nhiên vui vẻ, ánh mắt nhìn cô vô cùng thâm sâu, chất giòn trầm thấp ám ách: "Mình hy vọng —— là ba cái vỏ sò."

Lâm Tiếu ngây ngốc.

"Mình đã có bốn cái, thêm ba cái thì đã đủ bảy cái. Không phải cậu nói thu thập đủ bảy cái thì sẽ có một điều ước hay sao?"

Trong đại sảnh người đến người đi, Trịnh Lãng Yến không chút cố kỵ mà áp sát vào người cô, tư thế có chút thân mật, giọng nói cũng thật câu dẫn người: "Trùng hợp mình cũng có một nguyện vọng."

Lâm Tiếu nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt cậu, mím môi, thành thật nói: "Không phải vỏ sò, là kẹp cà vạt."

Trịnh Lãng Yến lập tức bất mãn mà nhíu mày, vừa mới chuẩn bị giận dỗi thì đột nhiên phản ứng lại, có chút kinh ngạc ngẩn ra một chút.

"Lâm Tiếu, cậu có biết đưa kẹp cà vạt cho đàn ông có ý nghĩa gì không?"

Lâm Tiếu nghiêm túc mà nhìn cậu, giải thích: "Mình thấy ngày thường cậu ——"

Không hề đeo cà vạt chỉn chu chút nào......

Cô chưa nói hết Trịnh Lãng Yến đã giơ tay chỉ hộp quà, chen ngang lời nói đường hoàng của cô: "Bây giờ mình có thể mở ra không vậy?"

Lâm Tiếu khó hiểu nhìn cậu: "Đã tặng cho cậu rồi. Cậu muốn làm gì thì làm chứ."

Trịnh Lãng Yến liền mau chóng mở quà ra.

Kẹp cà vạt kiểu dáng phổ thông, thực bình thường, cũng không mắc, nhưng Trịnh Lãng Yến lại nhìn thật lâu.

"Mình muốn đeo ngay bây giờ được không?"

Lâm Tiếu bị câu hỏi của câu làm cho sững sờ. Nhìn biểu hiện không thể nắm bắt trên gương mặt cậu, cô cắn ngón tay, nghiêm túc góp ý: "Tốt nhất là đừng...... Kẹp cà vạt này rất rẻ tiền, không xứng với quần áo trên người cậu."

Tuy là dùng tiền cô tích góp để mua, nhưng rõ ràng là nó kéo thấp giá trị tây trang trên người của Trịnh Lãng Yến.

Trịnh Lãng Yến nghe vậy không vui nhíu mày, cẩn thận dùng kẹp ở trên cà vạt, giọng nói bá đạo lại mang theo chút ấu trĩ: "Mình thích là được, cậu đừng quản mình."

Vừa nói vừa rủ mắt nhìn thoáng qua, lại đắc ý nói: "Không xứng chỗ nào chứ? Rất đẹp nha, mắt thẩm mỹ của cậu rất được."

Mấy người Đoạn Nghị Cách đang đứng nói chuyện ở đại sảnh tầng ba, trên tay mỗi người đều cầm vài ống pháo hoa bằng dải lụa. Lâm Tiếu nhớ tới lúc trước, trong lòng sợ hãi không dám bước tới.

Trịnh Lãng Yến chỉ vào mấy người kia, cảnh cáo bọn họ: "Nghỉ một chút. Nếu lỡ làm dơ kẹp cà vạt của lão tử, tôi đánh chết các cậu."

Một đám người lúc này mới chú ý tới trên ngực của Trịnh Lãng Yến có thêm một cái kẹp cà vạt. Cậu ngẩng đầu hung tợn nhìn đăm đăm bọn họ.

Không cần nghĩ cũng biết là ai đưa.

Chử Cương áp sát vào một chút: "Ai da cái kẹp này thật đẹp, chị dâu......à không mắt nhìn của Lâm tỷ thật tốt. Tốn không ít tiền đó phải không?"

Phía sau lưng lập tức liền ăn một đấm, Đoạn Nghị Cách hận sách không thành thép, cười bổ sung cho hắn: "Cậu cút đi, tục nhân như cậu có biết cái gì là quý ở cái tâm không?!"

Chử Cương lập tức ha ha cười.

Một người phục vụ đẩy xe bánh kem tới, hỏi bạn bè Trịnh Lãng Yến đã tới hết chưa, để có thể cắt bánh kem.

Trịnh Lãng Yến cùng Lâm Tiếu đi nhìn một vòng, người cậu mời tới đã gần đủ hết rồi, trừ Lục Cửu Kiến.

Hai người liếc nhau, Trịnh Lãng Yến dặn dò phía sau: "Còn chưa đủ, khoan cắt đã."

Cậu xoay người nhìn Lâm Tiếu: "Mình xuống dưới xem một chút."

Lâm Tiếu gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu.

Người trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, cũng không ai dám tùy ý nói chuyện cùng Lâm Tiếu.

Trịnh Lãng Yến rời đi chỉ vài phút, cửa yến hội lầu ba bỗng ồn ào lên, Lâm Tiếu xoay người, nhìn thấy gương mặt đạm nhiên của Lục Cửu Kiến đang đi tới.

Tiếng nghị luận nhỏ ở phía sau còn vang lên, "phá sản", "gái điếm", "tự sát" mấy chữ đó không ngừng bay vào lỗ tai Lâm Tiếu.

Lục Cửu Kiến phảng phất như không nghe được, dáng người đĩnh đạt, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Tiếu, cầm hộp trong tay đưa cho cô.

Lâm Tiếu sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: "Trịnh Lãng Yến đi ra ngoài, chờ chút nữa cậu tự tay đưa cho cậu ấy đi."

Lục Cửu Kiến tỏ vẻ hờ hững, tay vẫn giơ lên: "Cho cậu, của cậu ấy tôi để ở đại sảnh."

Lâm Tiếu có chút không biết làm sao, giơ tay tiếp nhận.

Lục Cửu Kiến hơi dời tầm mắt, giống như tùy ý hỏi cô: "A Yến đi làm cái gì?"

"Tìm cậu, lúc vào cậu không thấy cậu ấy sao?"

Lục Cửu Kiến lắc đầu: "Không có, chắc là do không để ý. Không có gì đâu, tài xế sẽ nói cho cậu ấy là tôi đã lên đây."

Sau đó, cậu ấy chỉ hộp quà, hỏi: "Không mở ra xem à?"

Lâm Tiếu thụ sủng nhược kinh, lại có chút do dự.

Lục Cửu Kiến hôm nay có chút không bình thường. Không phải, là rất không bình thường. Cái loại cảm giác quỷ dị này mấy ngày nay cô liên tục cảm nhận được.

Cô nhìn ánh mắt âm trầm của Lục Cửu Kiến, trốn tránh một chút, cuối cùng rũ mắt mở hộp quà ra.

Trong hộp chỉ có một cái bình đựng đầy vỏ sò nhỏ.

—— chúng rất giống những cái mà cô có.

Lâm Tiếu nhất thời có chút khiếp sợ nghi hoặc nhìn cậu ấy.

Thần sắc Lục Cửu Kiến vẫn như bình thường, giải thích cho cô: "Mấy cái này tôi nhặt được ở đảo Thiên Lâm vào kỳ nghỉ đông năm ngoái, tặng cho cậu đó."

Lâm Tiếu như là không nghe rõ, hỏi lại: "Cậu nói chỗ nào?"

"Đảo Thiên Lâm." Ánh mắt Lục Cửu Kiến nhìn cô, giống một mặt gương, chiếu thẳng vào trong lòng Lâm Tiếu. Thanh âm của cậu ấy lại lạnh lẽo hơn một chút, giống như hàn băng giữa mùa đông, lạnh đến thấu xương: "Lâm Tiếu, nếu cậu nhớ ông ta thì hãy tới đó gặp đi. Gặp xong rồi thì buông xuống, thành tích của cậu không tồi, người nọ không đáng để cậu dùng cuộc sống và tương lai của mình mạo hiểm."

Lâm Tiếu nghe xong cả người đều ngây dại.

Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt lạnh thấu xương của Lục Cửu Kiến, môi phát run. Một lúc lâu sau, cô mới run rẩy nắm chặt lấy cánh tay của cậu ấy.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới lúc Lục Cửu Kiến đưa kẹo cho cô, cậu ấy hỏi cô có muốn gặp ba hay không.

Hiện tại xem ra làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Cô bắt lấy cánh tay cậu ấy, thanh âm gần như vỡ nát: "Lục Cửu Kiến, cậu đã gặp ông ấy? Cậu gặp ba tôi rồi đúng hay không? Cậu biết những gì rồi?!"

Lục Cửu Kiến bỏ mặc cánh tay bị bắt lấy, nhìn Lâm Tiếu, cô giống như một nhánh lục bình lênh đênh trên mặt nước không biết trôi về đâu.

Thiếu niên nhăn mặt, môi mới khẽ mấp máy, còn chưa nói gì, Lâm Tiếu đã cảm thấy một trận gió lướt qua bên người. Giây tiếp theo, xung quanh vang lên tiếng hô nhỏ, hàm dưới của Lục Cửu Kiến đột nhiên bị ăn một đấm, cả người không hề phòng bị mà ngã xuống đất.

Lâm Tiếu đang bắt lấy tay cậu ấy cũng bị kéo theo nên có chút lảo đảo. May là có Trịnh Lãng Yến nắm lấy cánh tay mới đứng vững được.

Cô quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trịnh Lãng Yến. Ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy, mang theo một chút bi thương nhìn Lục Cửu Kiến.

Ngực cậu phập phồng kịch liệt, giống như núi sâu trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện