Hãy! Giữ Em Đi!

Chương 14



......

...

..

.

Dương Lâm bừng tỉnh, quệt đi khóe mắt hoen ướt, vơ đại con gấu trúc bông to sụ bên cạnh....... quật vào người hắn.

Hai mắt cậu đỏ ngàu.

Hét lên.

Cậu dùng hết sức lực để hét.

Hét khản cổ.

Đau họng.

" Cút!!! Con mẹ anh đi!!!"

Hắn chút chống cự cũng không.... chỉ đứng im chịu đòn...

Thật ra từng lần đánh của cậu chẳng khác nào muỗi đốt inox!

Gào hét đập đánh một hồi.... cậu thấm mệt.... bất lực ngồi sụp xuống......

" Đừng...... giày xéo tôi nữa.... đi đi...."

Hắn vẫn lẳng lặng đứng im nhìn cậu đang ra sức chửi mắng.

" Anh.. độc ác..."

" Vô liêm sỉ"

" Hỗn đản..."

" Anh vô tâm..."

" Máu lạnh..."

" Chập mạch..."

Hắn " Ừm " một tiếng.

" Đồ.... thần kinh..." - Tí tách từng giọt lệ rơi xuống thấm đẫm ga giường " Ngu si.... Ghét anh...."

Hắn lại " Ừm" một tiếng.

Vẻ mặt ngoài của hắn bình tĩnh là vậy nhưng mà... trong lòng lại dâng lên đừng đợt chua chát... Giọt nước mắt của cậu như thể đang tràn vào ruột gan hắn.... mặn chát!

" Tôi mệt mỏi.... đi đi"

" Không"

Cậu ngẩng lên, dùng sức hai tay đẩy hắn ra xa .

" Biến! TÔI GHÉT ANH! TÔI CHÁN GHÉT ANH!"

Hắn bắt giữ lấy hai tay cậu, rống lên:

" Con bà nó! Cậu ngậm miệng cho tôi!"

Cậu bị quát thẳng mặt... nhất thời giật mình, câm nín.

" Tôi không cho phép cậu từ bỏ nghe không? Giờ thì theo tôi đi học"

Quá vô lí!

" Anh điên rồi!" - Cậu ra sức vùng vẫy thoát khỏi hắn.

Cậu càng gắng sức bao nhiêu hắn lại dùng sức bấy nhiêu.

Cổ tay cậu lúc này đau lên một trận.... Cậu " A!" Lên một tiếng thảm thiết.

Hắn thả lỏng tay, song vẫn không để cậu có cơ hội thoát ra.

" Cấm lộn xộn!"

Cậu uất ức, trừng đôi mắt đỏ ngàu lườm hắn.

" Điên rồi... con mẹ nó ăn nhiều quá anh bị lú mề à?"

" Hả?"

" Chó dạ-..... Ưm... a... ư....."

Hắn hung hăn hôn xuống cánh môi của cậu. Không kiêng nể cắn cánh môi đó bật máu.

Cậu dùng chân đạp hắn ra, sống chết thở gấp.

" Anh đã....chán ghét....kinh tởm tôi đến thế thì làm ơn buông tha tôi...... được không? Đừng... như vậy.... Đừng như vậy..." - Cậu vò loạn mái tóc nâu của mình " Tôi sẽ từ bỏ anh mà.... Đi đi... Đi đi... cho tôi tự chấm dứt cái hi vọng viển vông này.... Anh cứ như vậy ... tôi... tôi phải làm sao? Phải...phải từ bỏ anh thế nào?....Anh... Anh...."

Hắn lại đi đến gần cậu, lại giữ chặt đôi tay đang làm loạn kia. Giận giữ gào lên.

" Tôi đây con mẹ nó khó chịu! Đừng có thốt ra mấy câu như "từ bỏ"......" - Hắn cay cay sống mũi -" ... Chính cậu là người theo đuổi tôi mà.... Đừng có tự ý ... nói " Từ bỏ" dễ dàng như thế! Lão tử không cho phép!"

" Anh có bệnh..."

- - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Vẫn là hôm đó cậu nghỉ cả buổi.

Hôm sau:

Cậu nặng nhọc đặt cặp sách xuống. Lôi chiếc gương nhỏ ra soi lại nhan sắc.

Nhìn cặp mắt gấu mèo trong gương.... quả thực dọa người!

Cậu cả đêm qua lăn lội khóc xong lăn lội đấu tranh tư tưởng.... kết quả 5h sáng mắt vẫn mở thao láo, 5h55p mắt bắt đầu lim dim thì đồng hồ lại vang lên!!!

Cậu lười nhác úp mặt xuống bàn..... Lấy chiếc mũ thỏ tư cơ to sụ đội lên đầu che kín mặt....

" Ngọc Hân! Bà lớn gan quá nha!!!" - Nữ sinh 1.

" Hứ! Không thử sao biết!" - Ngọc Hân hiệu là Bích-chan nói.

" Bà hẹn Trúc Du ra đó rồi bắt đầu .... Á!! Trời! Bạo quá!!" - Nữ sinh 2.

Cậu ngồi ngay đó vừa nghe thấy "Trúc Du" liền tỉnh.

" Ảnh ý dịu dàng với tui lắm!! Chắc chắn không từ chối!!" - Bích-Chan tự tin.

" Hứ! Để xem bà làm ra trò chống gì!!"

" Hứ!Để tan học này tui thực thi luôn!"- Bích-Chan tự tin +1.

Ngọc Hân khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn về phía Dương lâm, nở nụ cười.... ờ thì.... TỞM!

Dương Lâm cúi gằm mặt, gương mặt dễ thương cau lại....

_________________________________________

Hắc Trúc Du uể oải lết xác đến trường, cả đêm qua hắn không có ngủ!

Hắn cả đêm qua làm gì? A!

..... Hắn đã đấu tranh tư tưởng rất dữ dội!

Tại sao lại đau lòng trước cậu ta?! Tim mình.... đã kiểm tra rồi! Không hề bị bệnh tim!!

Tại sao lại hôn cậu ta..?... Tại sao lại muốn cậu ta?!..... A!..... điên rồi... Dạo này không có phát tiết ... đói quá hả?

" Anh Du!"

Lại cô ta -_-! Quá phiền!

" Sao em?" - Hắn nở nụ cười chói lóa.

Ngọc Hân hớn hở ôm lấy cánh tay hắn.

" Ừm... Cuối giờ... A~ Anh ... ừm.... dành chút thời gian nói chuyện với em được không..?" �

Hắn nhíu mày, hiểu được hàm ý sâu xa của câu nói. Có thể dùng cô ta để kiểm chứng đấy nhỉ?

_____________________________________________

Tan học.

Tất cả học sinh đều ào ào chạy ra, chỉ có hắn và Bích-Chan ngồi tại chỗ.

Thấy tất cả học sinh đã về hết, Bích-chan khe khẽ khép cửa lại, nhưng vẫn là để một khe hở.

.....

...

________________________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện