Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
Chương 4: Đụng độ - bạn mới
Nó chạy đuổi theo 2 con bạn ra đến cửa thì....
RẦM..
Mắt nó mở tròn xoe nhìn cái người trước mặt không chớp mắt, tình hình bây giờ rất ư là tình cảm, hắn 1 tay ôm eo nó tay kia chóng vào thành cửa, còn nó tay vịn vào 2 bên eo của hắn. Mặt nó cách mặt hẳn chỉ còn 3 cm nữa thôi.... 1s...... 2s...... 3s........
- Tôi biết tôi đẹp trai rồi cô không cần nhìn như thế đâu, cô nhìn tôi nhưng họ thì đang nhìn chúng ta kia kìa.
Mặt nó bây giờ đỏ như trái cà chua chín đang mùa thu hoạch, nhanh chóng rời khỏi tư thế ban nãy, nó ngước đôi mắt bồ câu lên nhìn hắn.
- Sao lúc nào gặp anh tôi cũng xui xẻo thế này, đồ sao chổi.
- Này cô ăn nói với người đã cứu cô thoát khỏi cảnh hôn đất như thế hả?
- Tôi có nhờ anh giúp à! Lắm lời, tôi đang vội không thèm đôi co với anh bye nhé!!
Chưa để hắn kịp lên tiếng nó đã phi đi như tên lửa mất hút. Hắn lắc đầu nhìn theo rồi cũng bước vào quán. Mọi nhân viên trong quán thấy hắn đều cuối đầu chào. Hắn bước vào ngồi cạnh anh chàng phục vụ khi nãy.
- Hôm nay rãnh sao mà ra đây? Em làm gì ở ngoài cửa mà ồn ào thế?
- Cãi nhau với khỉ con đấy anh quan tâm làm gì. Quán đông khách không?
- Hôm nay khai trương nên cũng khá đông, ai đến cũng khen cách bày trí của em đấy, vậy mới biết em trai anh có tài như thế nào.
- Anh cũng có công mà, có phải quán là của riêng em đâu. ( Giờ mọi người biết ai là chủ quán rồi chứ?)
- Rồi của chúng ta. Em không định đi thăm bác trai sao?
- Chẳng phải có người chăm sóc rồi sao anh lo làm gì. Thôi em về ,quán nhờ anh trông coi vậy hôm khác em ghé.
Quốc Nam đưa đôi mắt buồn nhìn theo dáng đứa em của mình, phải đến khi nào nó mới vui vẻ lại đây, khi nào thì không còn dáng vẻ cô độc ấy nữa đây. Anh thương nó, từ nhỏ đã mất mẹ, cha thì chỉ quan tâm đến công việc và những cô gái khác bên ngoài quên đi sự tồn tại của đứa con trai này.
----------------------------------------
Phạm Quốc Nam: anh họ của hắn, 20 tuổi tốt nghiệp bằng xuất sắc ngành quản trị kinh doanh.
Tính tình rất vui vẻ luôn dành cho hắn sự yêu thương quan tâm, rất điển trai đặc biệt là nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu.
Cha anh là chủ tập đoàn địa ốc, nhưng anh lại đam mê ẩm thực.
-------------------------------------------------------------
Nó lê thân về tới nhà sau 1 ngày trời mệt mỏi, chẳng qua là lúc nãy sau khi rời khỏi quán ăn + uống smile gì đó ( quán của hắn í) nó đã đuổi theo 2 con bạn nhưng phủ phàng là chúng nó đứa nào về nhà nấy mà lúc về thì nhỏ Linh chở, nên nó đành đi bộ về nhà vừa đi vừa ngắm cảnh nên đụng phải 1 người đang đạp xe ngược chiều. Thế là nó đã có 1 cuộc gặp gỡ với bác sĩ chìu nay hậu quả là chân trái của nó sưng tấy lên...
- Dì út ơi con mới về.
- Ừ.. dì nấu cơm xong rồi con đói không dì dọn cho ăn.
- Dạ thôi dì ăn đi con lên phòng đây, à mà ba mẹ con khi nào mới về?
- Ông bà chủ nói 2 tuần nữa, này Nhi chân con bị làm sao thế?
- Dạ con bị ngã xe đạp thôi không sao dì đừng lo thôi con lên lầu.
Nó đi thẳng lên phòng, tắm rửa xong nó lăn ra giường ngủ mặc dù chỉ mới 5h chiều.
Sáng....
Nó đang đứng trước gương, việc này là việc hiếm hoi đối với cái đứa theo chủ nghĩa nướng đến khét của nó. Chẳng qua là vì hôm qua nó ngủ sớm nên sáng nay nó mới trở chứng ấy mà, khoát lên mình chiếc áo khoát jean, nó sách cặp bước xuống phòng.
- Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả Nhi?
- Dì cứ chọc con.
- Thôi vào ăn sáng rồi còn đi học.
sau khi ăn sáng, nó từ chối đi xe nhà mà tự mình đi học, hôm nay nó muốn bắt đầu ngày mới với nhiều điều mới mẽ bù cho cái ngày xui xẻo hôm qua. Bước lên xe bus nó chọn cho mình một chỗ ngồi dễ dàng quan sát bên ngoài. Xe bắt đầu chạy, các gian hàng đã mở cửa, những cụ ông cụ bà đi tập dưỡng sinh về, lâu lắm rồi nó mới có cảm giác thoải mái thế này.
Mãi lo quan sát và đắm chìm trong suy nghĩ mà nó không hề hay biết chàng trai ngồi cạnh đang nhìn nó không chớp mắt. Mãi một lúc sau mới cất tiếng:
- Hi! Chào cậu tớ là Tường Quân chúng ta làm bạn nhé!
-------------------------------------------
ĐỖ TƯỜNG QUÂN: là hotboy khối 12 của trường lucky star, cũng là con trai duy nhất của Đỗ Mạnh Tường ông chủ hàng loạt các quán bar ở đất sài thành, có hôn ước với con gái bạn thân của cha cậu cũng là ông chủ các quán bar như cha cậu. có niềm đam mê ca hát.....
----------------------------------------------
Nó giật mình, quay sang bắt gặp một nụ cười tỏa nắng, "ôi anh ta cười đẹp thật" Đấy là nó nghĩ thôi chứ sao dám nói ra, mặc dù nó đã từng tiếp xúc với trai đẹp (đại khái là hắn) nhưng vẫn không miễn nhiễm nổi.
- này cậu gì đấy ơi! Được không?
Thấy nó đã quay sang một lúc lâu mà không trả lời Quân lên tiếng, kéo nó về thực tại.
- À... à.... được chứ, tớ tên Hiểu Nhi.
- Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Tớ học lớp 11
Sau câu trả lời của nó Quân bật cười, asii lại cười làm nó ngượng ngùng mà có bao giờ nó như thế này đâu chết tiệt. Còn Quân cứ cười, nụ cười của cậu như cuốn hút người khác vào rất đẹp.
- Này cậu cười gì mãi thế tớ nói gì sai à?
- Tớ có hỏi cậu học lớp mấy đâu, tớ hỏi cậu bao nhiêu tuổi mà.
Giờ nó chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi, thấy nó bối rối cậu lên tiếng.
- Này đùa thôi, gọi là anh đi nhé, anh học 12 đấy chúng ta cùng trường.
- Sao...sao anh biết chúng ta cùng trường? Mà anh học 12 mấy?
- Đồng phục dễ hiểu mà, anh học 12a1.
- Ừ nhỉ em không để ý!
Quân cảm thấy thích thú với cô gái trước mặt, ở cô gái này cậu tìm thấy một cảm giác chân thật và tin tưởng lại thú vị nữa chứ.
Xe dừng lại, mọi người bước xuống xe, còn lại nó với cậu bạn, loay hoay mãi mà không tìm được ví tiền, mặt nó nhăn nhó.
- Chết đâu mất rồi, hôm qua nó còn ở trong cặp cơ mà ôi!!!
Nó vò đầu bức tóc, Quân thấy nó tìm mãi như vậy có khi trễ học mất, cậu móc ví đưa cho anh tài xế tờ 500 nghìn.
- Khỏi trả lại tiền dư đâu.
cậu kéo cái đứa kia xuống xe khi mà nó vẫn trong tình trạng vừa rồi.
RẦM..
Mắt nó mở tròn xoe nhìn cái người trước mặt không chớp mắt, tình hình bây giờ rất ư là tình cảm, hắn 1 tay ôm eo nó tay kia chóng vào thành cửa, còn nó tay vịn vào 2 bên eo của hắn. Mặt nó cách mặt hẳn chỉ còn 3 cm nữa thôi.... 1s...... 2s...... 3s........
- Tôi biết tôi đẹp trai rồi cô không cần nhìn như thế đâu, cô nhìn tôi nhưng họ thì đang nhìn chúng ta kia kìa.
Mặt nó bây giờ đỏ như trái cà chua chín đang mùa thu hoạch, nhanh chóng rời khỏi tư thế ban nãy, nó ngước đôi mắt bồ câu lên nhìn hắn.
- Sao lúc nào gặp anh tôi cũng xui xẻo thế này, đồ sao chổi.
- Này cô ăn nói với người đã cứu cô thoát khỏi cảnh hôn đất như thế hả?
- Tôi có nhờ anh giúp à! Lắm lời, tôi đang vội không thèm đôi co với anh bye nhé!!
Chưa để hắn kịp lên tiếng nó đã phi đi như tên lửa mất hút. Hắn lắc đầu nhìn theo rồi cũng bước vào quán. Mọi nhân viên trong quán thấy hắn đều cuối đầu chào. Hắn bước vào ngồi cạnh anh chàng phục vụ khi nãy.
- Hôm nay rãnh sao mà ra đây? Em làm gì ở ngoài cửa mà ồn ào thế?
- Cãi nhau với khỉ con đấy anh quan tâm làm gì. Quán đông khách không?
- Hôm nay khai trương nên cũng khá đông, ai đến cũng khen cách bày trí của em đấy, vậy mới biết em trai anh có tài như thế nào.
- Anh cũng có công mà, có phải quán là của riêng em đâu. ( Giờ mọi người biết ai là chủ quán rồi chứ?)
- Rồi của chúng ta. Em không định đi thăm bác trai sao?
- Chẳng phải có người chăm sóc rồi sao anh lo làm gì. Thôi em về ,quán nhờ anh trông coi vậy hôm khác em ghé.
Quốc Nam đưa đôi mắt buồn nhìn theo dáng đứa em của mình, phải đến khi nào nó mới vui vẻ lại đây, khi nào thì không còn dáng vẻ cô độc ấy nữa đây. Anh thương nó, từ nhỏ đã mất mẹ, cha thì chỉ quan tâm đến công việc và những cô gái khác bên ngoài quên đi sự tồn tại của đứa con trai này.
----------------------------------------
Phạm Quốc Nam: anh họ của hắn, 20 tuổi tốt nghiệp bằng xuất sắc ngành quản trị kinh doanh.
Tính tình rất vui vẻ luôn dành cho hắn sự yêu thương quan tâm, rất điển trai đặc biệt là nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu.
Cha anh là chủ tập đoàn địa ốc, nhưng anh lại đam mê ẩm thực.
-------------------------------------------------------------
Nó lê thân về tới nhà sau 1 ngày trời mệt mỏi, chẳng qua là lúc nãy sau khi rời khỏi quán ăn + uống smile gì đó ( quán của hắn í) nó đã đuổi theo 2 con bạn nhưng phủ phàng là chúng nó đứa nào về nhà nấy mà lúc về thì nhỏ Linh chở, nên nó đành đi bộ về nhà vừa đi vừa ngắm cảnh nên đụng phải 1 người đang đạp xe ngược chiều. Thế là nó đã có 1 cuộc gặp gỡ với bác sĩ chìu nay hậu quả là chân trái của nó sưng tấy lên...
- Dì út ơi con mới về.
- Ừ.. dì nấu cơm xong rồi con đói không dì dọn cho ăn.
- Dạ thôi dì ăn đi con lên phòng đây, à mà ba mẹ con khi nào mới về?
- Ông bà chủ nói 2 tuần nữa, này Nhi chân con bị làm sao thế?
- Dạ con bị ngã xe đạp thôi không sao dì đừng lo thôi con lên lầu.
Nó đi thẳng lên phòng, tắm rửa xong nó lăn ra giường ngủ mặc dù chỉ mới 5h chiều.
Sáng....
Nó đang đứng trước gương, việc này là việc hiếm hoi đối với cái đứa theo chủ nghĩa nướng đến khét của nó. Chẳng qua là vì hôm qua nó ngủ sớm nên sáng nay nó mới trở chứng ấy mà, khoát lên mình chiếc áo khoát jean, nó sách cặp bước xuống phòng.
- Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả Nhi?
- Dì cứ chọc con.
- Thôi vào ăn sáng rồi còn đi học.
sau khi ăn sáng, nó từ chối đi xe nhà mà tự mình đi học, hôm nay nó muốn bắt đầu ngày mới với nhiều điều mới mẽ bù cho cái ngày xui xẻo hôm qua. Bước lên xe bus nó chọn cho mình một chỗ ngồi dễ dàng quan sát bên ngoài. Xe bắt đầu chạy, các gian hàng đã mở cửa, những cụ ông cụ bà đi tập dưỡng sinh về, lâu lắm rồi nó mới có cảm giác thoải mái thế này.
Mãi lo quan sát và đắm chìm trong suy nghĩ mà nó không hề hay biết chàng trai ngồi cạnh đang nhìn nó không chớp mắt. Mãi một lúc sau mới cất tiếng:
- Hi! Chào cậu tớ là Tường Quân chúng ta làm bạn nhé!
-------------------------------------------
ĐỖ TƯỜNG QUÂN: là hotboy khối 12 của trường lucky star, cũng là con trai duy nhất của Đỗ Mạnh Tường ông chủ hàng loạt các quán bar ở đất sài thành, có hôn ước với con gái bạn thân của cha cậu cũng là ông chủ các quán bar như cha cậu. có niềm đam mê ca hát.....
----------------------------------------------
Nó giật mình, quay sang bắt gặp một nụ cười tỏa nắng, "ôi anh ta cười đẹp thật" Đấy là nó nghĩ thôi chứ sao dám nói ra, mặc dù nó đã từng tiếp xúc với trai đẹp (đại khái là hắn) nhưng vẫn không miễn nhiễm nổi.
- này cậu gì đấy ơi! Được không?
Thấy nó đã quay sang một lúc lâu mà không trả lời Quân lên tiếng, kéo nó về thực tại.
- À... à.... được chứ, tớ tên Hiểu Nhi.
- Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Tớ học lớp 11
Sau câu trả lời của nó Quân bật cười, asii lại cười làm nó ngượng ngùng mà có bao giờ nó như thế này đâu chết tiệt. Còn Quân cứ cười, nụ cười của cậu như cuốn hút người khác vào rất đẹp.
- Này cậu cười gì mãi thế tớ nói gì sai à?
- Tớ có hỏi cậu học lớp mấy đâu, tớ hỏi cậu bao nhiêu tuổi mà.
Giờ nó chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi, thấy nó bối rối cậu lên tiếng.
- Này đùa thôi, gọi là anh đi nhé, anh học 12 đấy chúng ta cùng trường.
- Sao...sao anh biết chúng ta cùng trường? Mà anh học 12 mấy?
- Đồng phục dễ hiểu mà, anh học 12a1.
- Ừ nhỉ em không để ý!
Quân cảm thấy thích thú với cô gái trước mặt, ở cô gái này cậu tìm thấy một cảm giác chân thật và tin tưởng lại thú vị nữa chứ.
Xe dừng lại, mọi người bước xuống xe, còn lại nó với cậu bạn, loay hoay mãi mà không tìm được ví tiền, mặt nó nhăn nhó.
- Chết đâu mất rồi, hôm qua nó còn ở trong cặp cơ mà ôi!!!
Nó vò đầu bức tóc, Quân thấy nó tìm mãi như vậy có khi trễ học mất, cậu móc ví đưa cho anh tài xế tờ 500 nghìn.
- Khỏi trả lại tiền dư đâu.
cậu kéo cái đứa kia xuống xe khi mà nó vẫn trong tình trạng vừa rồi.
Bình luận truyện