Chương 11: Ngâm tẩy kinh phạt tủy
Sáng hôm sau, Cố Phong tỉnh lại, hắn ngồi dậy. Hành động đầu tiên hắn làm chính là lấy tay xoa đầu. Cố Phong bỏ chăn sang một bên, hắn nhẹ nhàng bước xuống.
Cố Phong vừa ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt hắn lại chính là khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh cùng với mái tóc màu trắng của Nguyên Quân Bạch, hắn bất ngờ nhanh chóng đi tới mới thấy đôi mắt lạnh lùng kia đang nhắm mắt.
Nguyên Quân Bạch tay chống đầu vẫn không biết bên cạnh xuất hiện thêm một người. Cố Phong nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ của y có chút hứng thú, hắn nhón chân lên, đôi mắt đầy bất ngờ cùng với nghi hoặc nhìn Nguyên Quân Bạch đang ngủ. Y ở đây từ tối hôm qua sao?
Cố Phong cảm thấy Nguyên Quân Bạch ngủ rất đẹp, vài phần lạnh lùng thanh lãnh của y giảm xuống cùng với đó là vài phần quyến rũ mê người tăng lên lại thêm mái tóc trắng khiến Cố Phong nhìn mãi không thấy chán, chợt đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Quân Bạch bỗng nhiên mở ra.
Nguyên Quân Bạch nhanh chóng kéo Cố Phong ôm vào lòng, hành động này của y khiến cơ thể y mất cân bằng. Nguyên Quân Bạch thấy tình thế có chút khiến y bất ngờ, y nhanh chóng vươn tay vịn lên mặt bàn, chân phải lùi về sau một bước. Cơ thể y ngay lập tức cân bằng trở lại, Nguyên Quân Bạch cúi đầu xuống. Đôi mắt của y vô ý va chạm với đôi mắt đen láy của Cố Phong.
Nguyên Quân Bạch mặt không cảm xúc, tay y đang chạm vào mặt bàn nhanh chóng chuyển sang xoa đầu Cố Phong, y buông Cố Phong ra rồi ngồi xổm, đôi mắt y nhìn quanh Cố Phong thấy không có vết thương y cũng yên tâm vài phần nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng, y nhìn Cố Phong đang còn ngây người hỏi:”Không sao chứ?”
Nguyên Quân Bạch lắc đầu nhìn hắn nói:”Ta không sao, sau này nhớ cẩn thận. Đói chưa??”
Cố Phong cúi đầu xuống nhỏ giọng, dáng vẻ này khiến cho Nguyên Quân Bạch có chút cảm thấy trong lòng nổi lên một thứ rung động với dáng vẻ này của Cố Phong. Cố Phong nói xong khiến cho căn phòng chìm vào im lặng, hắn nói:”Dạ, đói.”
Mặc dù âm thanh ngắt quãng khá đúng nhịp nhưng nó khiến cho Nguyên Quân Bạch có chút thương cảm với đứa trẻ này.
Nguyên Quân Bạch vươn tay bế Cố Phong lên ghế ngồi, y ngồi bên cạnh hắn. Nguyên Quân Bạch nhanh chóng kêu người chuẩn bị thức ăn cho Cố Phong, thức ăn được nhanh chóng mang lên. Trên bàn đầy thức ăn, Nguyên Quân Bạch tiện tay đưa cho Cố Phong một cái chén và đôi đũa, Cố Phong nhanh tay nhận lấy, hắn thấy y đưa cho rồi vươn tay rót chén trà uống. Hành động này của Nguyên Quân Bạch, hắn sớm đã quen.
Nguyên Quân Bạch lau xong thấy trên khuôn mặt nhỏ xíu của Cố Phong xuất hiện một tầng hồng nhạt, y vươn tay nhẹ nhàng sờ vào trán hắn, y nghi hoặc hỏi:”Sốt sao??”
Cố Phong vươn tay nắm lấy bàn tay đang sờ trán của Nguyên Quân Bạch, hắn lắc đầu nói:”Con không sao, người đừng lo lắng.”
Nguyên Quân Bạch cũng gật đầu, y nhìn sang hai bàn tay nhỏ xíu đang nắm lấy tay y. Cố Phong mới để ý thấy y đang nhìn bàn tay mình, hắn nhanh chóng rút tay về, Cố Phong nhìn sắc mặt Nguyên Quân Bạch nhưng trên khuôn mặt tuấn tú đó chẳng có một biểu cảm hay cảm xúc gì.
Nguyên Quân Bạch đứng dậy bế Cố Phong lên, y dẫn hắn sang phòng bên cạnh, y đẩy cửa đi vào. Bên trong căn phòng đã chuẩn bị sẵn một thùng nước lớn, Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng để Cố Phong xuống. Y đi tới thùng nước, lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc. Nguyên Quân Bạch mở nắp lọ thuốc, y nhanh chóng đổ vào thùng nước, đổ được một lúc liền ngừng lại. Nguyên Quân Bạch đậy nắp lọ thuốc rồi cất đi, y đi đến trước mặt Cố Phong không nhanh không chậm nói:”Vi sư có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Cố Phong nhìn y với dáng vẻ nghi hoặc, hắn chậm chậm gật đầu. Nguyên Quân Bạch chẳng lộ ra cảm xúc hỏi tiếp:”Ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không?”
Cố Phong gật đầu nói:”Đồ nhi muốn, đồ nhi muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ một người.”
Nguyên Quân Bạch nghe xong câu trả lời này của Cố Phong liền hài lòng, y gật đầu cúi người xuống xoa đầu Cố Phong nói:”Nếu ngươi đã có quyết định như vậy thì ta không cản.”
Nguyên Quân Bạch chỉ vào thùng nước nói tiếp:”Ngâm cái này, ngươi sẽ có thể tu luyện như bao tu sĩ khác. Bên trong đó có tẩy kinh phạt tủy, nó sẽ tẩy gân cốt của ngươi nhưng ngâm trong đó hơi đau, ngươi có chịu được không?”
Cố Phong mạnh mẽ gật đầu nói:”Đồ nhi chịu được.”
Nguyên Quân Bạch nghe xong, y nhanh chóng cởi lớp y phục bên ngoài của Cố Phong chỉ chừa lại y phục bên trong, y cởi xong nhẹ nhàng nhấc Cố Phong lên. Y nhẹ thả người Cố Phong vào trong, y đang định quay người đi thì tay áo bị hai bàn tay nhỏ xíu của Cố Phong nắm lấy.
Nguyên Quân Bạch quay người lại xem thì thấy cả người Cố Phong run rẩy, y cúi người xuống, y vươn tay xoa đầu Cố Phong nói:”Cố gắng chịu trong hai canh giờ.”
Cố Phong run run gật đầu nhưng hai bàn tay hắn vẫn không buông, hắn run giọng nói:”Sư tôn có thể ở đây với con được không?”
Bình luận truyện