Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
Chương 34: Tu sĩ Nguyên Hà Cảnh, lại giật cho ngươi một cái?
Dịch giả: Đường Huyền Trang
Bởi vì sáng sớm nay bọn Tống Thanh Phong có khóa nên tạm thời không đến.
Mặc dù hôm nay Phương Khải mở không sớm, nhưng người đứng trước cửa tiệm vẫn ít hơn mọi ngày một chút.
Chẳng qua...
Khi mấy người Lương Thạch, Hắc Đại, Ngô Sơn nhìn thấy Phương Khải đi cùng Nạp Lan Minh Tuyết, Lam Yên từ bên ngoài đi về, mấy người đứng hình luôn tại chỗ.
- Như kia là như nào?
- Không phải chứ?
- Chủ quán, ngươi cô phụ kỳ vọng của chúng ta.
- Chủ quán... Ngươi...
Mấy người nhìn nhau, lắp bắp chỉ vào hai người.
Sáng sớm Phương Khải cùng Nạp Lan Minh Tuyết từ bên ngoài trở về, điều này làm cho người ta cảm thấy có chút mở tưởng viển vông.
- Mau mau cút đi! Các ngươi bị ảo sao, ta đi ra ngoài ăn sáng chút thôi mà kinh ngạc cái gì.
Phương Khải lườm bọn hắn một cái.
- Một đám già đầu đều mỗi sáng chờ lên máy, học sinh tiểu học à!
- Hóa ra là chủ quán đi ăn sáng?
Hắc Đại cười hắc hắc, thở dài một hơi.
- Chủ quán, học sinh tiểu học là cái gì?
Lương Thạch sờ lên đầu, thấy không hiểu.
- Đấy là một đoàn thể khổng lồ vô cùng đáng sợ, ví dụ như chuyên lừa gạt, ăn hiếp trẻ em, khỏe như kỳ nhông, nhanh như sói vân vân.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
- Đáng sợ hơn cả Zombie sao?
Lam Yên hồn nhiên hỏi một câu.
- Từ một góc độ nào đó mà nói, đáng sợ hơn với zombie.
Phương Khải nói đầy ẩn ý.
- Còn có cái đáng sợ như thế?
Ngay khi nàng đang lo lắng học sinh tiểu học mà Phương Khai nói đến đáng sợ như thế nào, thì nàng chợt phát hiện:
- A!? Làm sao lại không còn chỗ?!
Đương nhiên là không có chỗ! Lấy Lương Thạch làm trung tâm, đoàn thể võ giả cũng dần dần gia nhập, đồng thời cũng tạo lên một đoàn thể người chơi không thể khinh thường.
Không phải sao, sáng sớm đã đến hơn mười người!
Phương Khải đi sang cửa hàng bên canh, cầm chìa khóa Lam Yên đưa cho để mở cửa.
Cửa hàng bên cạnh vốn là một tiệm rèn, lớn hơn không ít so với quán Phương Khải.
Nơi này đã bỏ hoang từ lâu, phía trên còn dính đầy tro bụi.
Phương Khải bắt đầu vứt hết đồ, sau đó quét dọn.
Nạp Lan Minh Tuyết không hổ là đệ nhất thiên tài của Lăng Vân học phủ đợt này, chơi trò chơi cũng chơi rất cẩn thận.
Chỉ thấy nàng đang cầm một thanh dao găm đi qua hành lang, trải qua ngày hôm qua đã quen thuộc với trò chơi, đến nơi nào nàng cũng tìm kĩ, để tránh mất đi một cái đầu mối, một lời nhắc nhở hay tiếp tế nào đó.
Làm viên ngọc quý của Nạp Lan gia, cho dù gặp nhiều loại đấu đá lục đục trong gia tộc, nhưng một thân một mình vào hiểm cảnh như này cũng là lần đầu tiên.
Mà tòa Arklay nguy cơ tứ phía, làm cho nàng thật sự cảm nhận được cái gọi là tuyệt cảnh cùng tử vong!
Hơn nữa lại bị chết dưới cơ quan được thiết kế xảo diệu của tòa Arklay này, chính là trải nghiệm trước đây chưa từng có.
Mặc dù tử vong hôm qua là bởi vì chưa quen thuộc, nhưng thất bại, đối với thiên kiêu chi tử như nàng mà nói, đều là rất xa xỉ!
Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được mị lực của trò chơi!
Có cao thủ trong tộc âm thầm bảo vệ, cho lên không bao giờ gặp phải nguy hiểm thực sự, mãi mãi đứng trên chiến trắng cùng tính toán tất cả, đó không phải điều mà nàng mong muốn.
Đóng vai một nhân vật khác, mạo hiểm ở một thế giới khác, không có người chăm sóc, thời khắc đều có cảm giác nguy hiểm cùng tử vong, làm cho nàng cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là kích thích.
Trong nội tâm nàng, giống như có thông đạo dẫn đến một cái thế giới khác ---- một cánh cửa đến thế giới mới.
Tiểu đao bay mua như một con hồ điệp màu bạc trên ngón tay nàng, cũng biểu thị tâm tình của nàng, khác với ngày thường.
- Thật lợi hại!
- Thời gian lâu như vật, mà chưa chết một lần nào?
- Mấy kiểu tìm lời giải đối với nàng mà nói dường như không cần để ý a!
- Nghe nói hôm qua mới chơi, bây giờ cũng đã đánh xong một nửa cốt truyện! Sắp đuổi kịp Tống Thanh Phong đi?
- Tê----! Nhanh thật!
Không biết từ lúc nào, đã có một đống người tụ tập phía sau nàng.
- A, không tệ nha.
Phương Khải trở về quán, thoáng nhìn qua.
- Ngay cả sở nghiên cứu thực vật cũng đã qua?
- Đó là đương nhiên!
Lam Yên đắc ý nói.
- Loại vật này làm sao làm khó được tiểu thư.
Bên ngoài tiểu điếm, bỗng nhiên xuất hiện mấy hàng tu sĩ mặc áo trắng, áo bào màu vàng.
Đi ở đằng trước, ngoại trừ Tiêu Ngọc Luật, còn có một trung niên dáng người mập lùn mặc áo bào rộng màu vàng.
Hai mắt tên trung niên mập lùn này híp lại, nhưng không hề che giấu hàn mang, chỉ thấy người này chắp hai tay sau lưng, đi tuy chậm nhưng lại rất nhanh, nhìn như đang đi bộ, nhưng đám tu sĩ sau lưng phải chạy toàn lực mới có thể không bị bỏ lại.
Rất nhanh, tên trung niên mập lùn này đã đứng trước cửa, ngẩng đầu liếc qua, hỏi:
- Tiểu sư đệ? Chính là quán này hôm qua thi triển lôi pháp khiến ngươi cùng Lưu sư đệ bị thương, rồi ném ra khỏi tiệm?
- Đúng vậy!
Tiêu Ngọc Luật hơi cúi đầu, trung niên mập lùn này tên là Hứa Phúc Uy, mặc dù cùng thế hệ với hắn, nhưng nhập môn rất sớm, một thân tu vi đã đạt đến nhất giai Nguyên Hà Cảnh! Hiện tại đang là Đại chấp sự trong Lưu Vân Đạo Cung của Vô Vi Đạo Minh, trên thân có không ít pháp bảo lợi hại!
Đừng nói một cái tiểu điếm vắng vẻ, xem như phủ thành chủ cũng chưa chắc không thể xông vào!
Chi thấy Hứa Phúc Uy lấy từ trong túi màu nâu ra một hạt châu màu lam nhạt, nói:
- Tu sĩ ẩn tàng trong tiệm này am hiểu lôi pháp, lại không biết viên Tị Lôi Châu của ta chuyên khắc chế lôi pháp! Ỷ vào chỗ dựa là tu sĩ, vậy mà một tên bình dân dám khi nhục tiểu sư đệ như vậy! Đợi chút nữa ta bắt hăn rồi mặc ngươi xử trí!
- Được!
Tiêu Ngọc Luật hung hăng nói.
- Hôm nay nhất định phải xả cơn giận này!
Ngay sau đó, Tiêu Ngọc Luật hướng về mười tên tu sĩ Lưu Vân Đạo Cung sau lưng nóiL
- Chư vị sư đệ, canh ở cửa cho ta, đừng để tiểu tử kia chạy!
Ngoài cửa rối loạn, khiến Phương Khải chú ý, hắn nhìn thấy một tên tu sĩ mập lùn, mang theo Tiêu Ngọc Luật cùng ba bốn tên tu sĩ mạc áo bào vàng đẩy cửa đi vào, tu sĩ mập lùn nhìn một lượt rồi lạnh giọng nói:
- Ai là chủ quán?
Hai đầu lông mày Phương Khải nhảy kên, nhìn về Tiêu Ngọc Luật đứng phía sau:
- Ngươi lại tới đây gây chuyện?
- Lại tới gây chuyện?
Phần lớn ánh mắt trong quán nét cũng nhìn lại, thấy chiến trận ngoài cửa, trong lòng lấy làm kinh hãi!
- Nhiều tu sĩ vậy!
Đối với võ giả mà nói, tu sĩ rất cao cao tại thượng, một lần mà xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy, quả thật rất hiếm thấy.
- Chủ quán sẽ không chịu thiệt chứ?
Lương Thạch có chút thấp thỏm.
- Hứa Phúc Uy của Lưu Vân Đạo Cung, ngay cả người này cũng tới....
Sắc mặt bọn Tống Thanh Phong có chút ngưng trọng.
- Có chút phiền phức...
- Hứa Phúc Uy? Tu sĩ rất nổi tiếng sao?
Lý Khoan nghi ngờ hỏi.
- Đại chấp sự của Lưu Vân Đạo Cung, tu sĩ Nguyên Hà Cảnh, ngươi cứ nói đi?
- Nguyên... Nguyên Hà Cảnh?
Nghe được ba chữ này, tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi thật sâu, tu sĩ Nguyên Hà Cảnh, dựa theo phân chia cấp bậc, tương đương với Đại Võ Sư, nhưng tính theo thực lực, lại bằng với cả Võ Tông.
Thậm chí còn mạnh hơn ở một vài điểm!
Cũng chính bởi vậy, cho nên từ Võ Tông trở xuống, địa vị của võ giả đều thấp hơn tu sĩ rất nhiều.
- Tốt nhất là đánh thật mạnh cho hắn biết thế nào là lễ độ, sau đó lại để tiểu thư ra mặt...
Lam Yên thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Ngọc Luật cười nói:
- Hôm nay Hứa sư huynh mang theo Tị Lôi Châu, chuyên khắc chế lôi pháp của tên tu sĩ sau lưng ngươi! Ta thật muốn xem ngươi càn rỡ như thế nào?
Hắn khua tay về năm, sáu tên tu sĩ sau lưng:
- Đánh cho ta!
- Kiểm tra thấy có kể đến gây chuyện, khởi động lôi phạt.
Mấy tên tu sĩ sau lưng Tiếu Ngọc Luật vừa nổi lên linh quang, ngay sau đó thấy mấy đạo bạch quang hiện lên!
Grac...!
Trong nháy mắt, toàn thân mấy tên tu sĩ đều cháy đen, sau đó bị ném ra ngoai!
- Tiểu sư đệ! Đến bên cạnh ta, ta có tị lôi...
Ầm ầm!
Còn chưa nói xong, liền nhìn thấy mấy người khoa chân múa tay nhảy ra ngoài!
Lương Thạch:
-... Đây chính là thực lực Võ Tông?
Tống Thanh Phong:
-... Vừa rồi ta mới nói tới cái gì?
Lam Yên:
-....
- Mẹ nó thiểu năng.
Phương Khải thấp giọng mắng một câu, nhìn về đám tu sĩ đang vây quanh ngoài cửa.
- Cút nhanh lên!
Nhất thời đám tu sĩ ngoài quán lập tức giải tán!
- Không sao, không sao!
Phương Khải khoát tay một cái.
- Chuyện nhỏ thôi.
- Nạp Lan tiểu thư....
Khóe miệng Lam Yên khẽ co quắp, thấp giọng nói:
- Hứa Phúc Uy bị đuổi ra ngoài.
- Ừm, biết.
Bởi vì sáng sớm nay bọn Tống Thanh Phong có khóa nên tạm thời không đến.
Mặc dù hôm nay Phương Khải mở không sớm, nhưng người đứng trước cửa tiệm vẫn ít hơn mọi ngày một chút.
Chẳng qua...
Khi mấy người Lương Thạch, Hắc Đại, Ngô Sơn nhìn thấy Phương Khải đi cùng Nạp Lan Minh Tuyết, Lam Yên từ bên ngoài đi về, mấy người đứng hình luôn tại chỗ.
- Như kia là như nào?
- Không phải chứ?
- Chủ quán, ngươi cô phụ kỳ vọng của chúng ta.
- Chủ quán... Ngươi...
Mấy người nhìn nhau, lắp bắp chỉ vào hai người.
Sáng sớm Phương Khải cùng Nạp Lan Minh Tuyết từ bên ngoài trở về, điều này làm cho người ta cảm thấy có chút mở tưởng viển vông.
- Mau mau cút đi! Các ngươi bị ảo sao, ta đi ra ngoài ăn sáng chút thôi mà kinh ngạc cái gì.
Phương Khải lườm bọn hắn một cái.
- Một đám già đầu đều mỗi sáng chờ lên máy, học sinh tiểu học à!
- Hóa ra là chủ quán đi ăn sáng?
Hắc Đại cười hắc hắc, thở dài một hơi.
- Chủ quán, học sinh tiểu học là cái gì?
Lương Thạch sờ lên đầu, thấy không hiểu.
- Đấy là một đoàn thể khổng lồ vô cùng đáng sợ, ví dụ như chuyên lừa gạt, ăn hiếp trẻ em, khỏe như kỳ nhông, nhanh như sói vân vân.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
- Đáng sợ hơn cả Zombie sao?
Lam Yên hồn nhiên hỏi một câu.
- Từ một góc độ nào đó mà nói, đáng sợ hơn với zombie.
Phương Khải nói đầy ẩn ý.
- Còn có cái đáng sợ như thế?
Ngay khi nàng đang lo lắng học sinh tiểu học mà Phương Khai nói đến đáng sợ như thế nào, thì nàng chợt phát hiện:
- A!? Làm sao lại không còn chỗ?!
Đương nhiên là không có chỗ! Lấy Lương Thạch làm trung tâm, đoàn thể võ giả cũng dần dần gia nhập, đồng thời cũng tạo lên một đoàn thể người chơi không thể khinh thường.
Không phải sao, sáng sớm đã đến hơn mười người!
Phương Khải đi sang cửa hàng bên canh, cầm chìa khóa Lam Yên đưa cho để mở cửa.
Cửa hàng bên cạnh vốn là một tiệm rèn, lớn hơn không ít so với quán Phương Khải.
Nơi này đã bỏ hoang từ lâu, phía trên còn dính đầy tro bụi.
Phương Khải bắt đầu vứt hết đồ, sau đó quét dọn.
Nạp Lan Minh Tuyết không hổ là đệ nhất thiên tài của Lăng Vân học phủ đợt này, chơi trò chơi cũng chơi rất cẩn thận.
Chỉ thấy nàng đang cầm một thanh dao găm đi qua hành lang, trải qua ngày hôm qua đã quen thuộc với trò chơi, đến nơi nào nàng cũng tìm kĩ, để tránh mất đi một cái đầu mối, một lời nhắc nhở hay tiếp tế nào đó.
Làm viên ngọc quý của Nạp Lan gia, cho dù gặp nhiều loại đấu đá lục đục trong gia tộc, nhưng một thân một mình vào hiểm cảnh như này cũng là lần đầu tiên.
Mà tòa Arklay nguy cơ tứ phía, làm cho nàng thật sự cảm nhận được cái gọi là tuyệt cảnh cùng tử vong!
Hơn nữa lại bị chết dưới cơ quan được thiết kế xảo diệu của tòa Arklay này, chính là trải nghiệm trước đây chưa từng có.
Mặc dù tử vong hôm qua là bởi vì chưa quen thuộc, nhưng thất bại, đối với thiên kiêu chi tử như nàng mà nói, đều là rất xa xỉ!
Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được mị lực của trò chơi!
Có cao thủ trong tộc âm thầm bảo vệ, cho lên không bao giờ gặp phải nguy hiểm thực sự, mãi mãi đứng trên chiến trắng cùng tính toán tất cả, đó không phải điều mà nàng mong muốn.
Đóng vai một nhân vật khác, mạo hiểm ở một thế giới khác, không có người chăm sóc, thời khắc đều có cảm giác nguy hiểm cùng tử vong, làm cho nàng cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là kích thích.
Trong nội tâm nàng, giống như có thông đạo dẫn đến một cái thế giới khác ---- một cánh cửa đến thế giới mới.
Tiểu đao bay mua như một con hồ điệp màu bạc trên ngón tay nàng, cũng biểu thị tâm tình của nàng, khác với ngày thường.
- Thật lợi hại!
- Thời gian lâu như vật, mà chưa chết một lần nào?
- Mấy kiểu tìm lời giải đối với nàng mà nói dường như không cần để ý a!
- Nghe nói hôm qua mới chơi, bây giờ cũng đã đánh xong một nửa cốt truyện! Sắp đuổi kịp Tống Thanh Phong đi?
- Tê----! Nhanh thật!
Không biết từ lúc nào, đã có một đống người tụ tập phía sau nàng.
- A, không tệ nha.
Phương Khải trở về quán, thoáng nhìn qua.
- Ngay cả sở nghiên cứu thực vật cũng đã qua?
- Đó là đương nhiên!
Lam Yên đắc ý nói.
- Loại vật này làm sao làm khó được tiểu thư.
Bên ngoài tiểu điếm, bỗng nhiên xuất hiện mấy hàng tu sĩ mặc áo trắng, áo bào màu vàng.
Đi ở đằng trước, ngoại trừ Tiêu Ngọc Luật, còn có một trung niên dáng người mập lùn mặc áo bào rộng màu vàng.
Hai mắt tên trung niên mập lùn này híp lại, nhưng không hề che giấu hàn mang, chỉ thấy người này chắp hai tay sau lưng, đi tuy chậm nhưng lại rất nhanh, nhìn như đang đi bộ, nhưng đám tu sĩ sau lưng phải chạy toàn lực mới có thể không bị bỏ lại.
Rất nhanh, tên trung niên mập lùn này đã đứng trước cửa, ngẩng đầu liếc qua, hỏi:
- Tiểu sư đệ? Chính là quán này hôm qua thi triển lôi pháp khiến ngươi cùng Lưu sư đệ bị thương, rồi ném ra khỏi tiệm?
- Đúng vậy!
Tiêu Ngọc Luật hơi cúi đầu, trung niên mập lùn này tên là Hứa Phúc Uy, mặc dù cùng thế hệ với hắn, nhưng nhập môn rất sớm, một thân tu vi đã đạt đến nhất giai Nguyên Hà Cảnh! Hiện tại đang là Đại chấp sự trong Lưu Vân Đạo Cung của Vô Vi Đạo Minh, trên thân có không ít pháp bảo lợi hại!
Đừng nói một cái tiểu điếm vắng vẻ, xem như phủ thành chủ cũng chưa chắc không thể xông vào!
Chi thấy Hứa Phúc Uy lấy từ trong túi màu nâu ra một hạt châu màu lam nhạt, nói:
- Tu sĩ ẩn tàng trong tiệm này am hiểu lôi pháp, lại không biết viên Tị Lôi Châu của ta chuyên khắc chế lôi pháp! Ỷ vào chỗ dựa là tu sĩ, vậy mà một tên bình dân dám khi nhục tiểu sư đệ như vậy! Đợi chút nữa ta bắt hăn rồi mặc ngươi xử trí!
- Được!
Tiêu Ngọc Luật hung hăng nói.
- Hôm nay nhất định phải xả cơn giận này!
Ngay sau đó, Tiêu Ngọc Luật hướng về mười tên tu sĩ Lưu Vân Đạo Cung sau lưng nóiL
- Chư vị sư đệ, canh ở cửa cho ta, đừng để tiểu tử kia chạy!
Ngoài cửa rối loạn, khiến Phương Khải chú ý, hắn nhìn thấy một tên tu sĩ mập lùn, mang theo Tiêu Ngọc Luật cùng ba bốn tên tu sĩ mạc áo bào vàng đẩy cửa đi vào, tu sĩ mập lùn nhìn một lượt rồi lạnh giọng nói:
- Ai là chủ quán?
Hai đầu lông mày Phương Khải nhảy kên, nhìn về Tiêu Ngọc Luật đứng phía sau:
- Ngươi lại tới đây gây chuyện?
- Lại tới gây chuyện?
Phần lớn ánh mắt trong quán nét cũng nhìn lại, thấy chiến trận ngoài cửa, trong lòng lấy làm kinh hãi!
- Nhiều tu sĩ vậy!
Đối với võ giả mà nói, tu sĩ rất cao cao tại thượng, một lần mà xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy, quả thật rất hiếm thấy.
- Chủ quán sẽ không chịu thiệt chứ?
Lương Thạch có chút thấp thỏm.
- Hứa Phúc Uy của Lưu Vân Đạo Cung, ngay cả người này cũng tới....
Sắc mặt bọn Tống Thanh Phong có chút ngưng trọng.
- Có chút phiền phức...
- Hứa Phúc Uy? Tu sĩ rất nổi tiếng sao?
Lý Khoan nghi ngờ hỏi.
- Đại chấp sự của Lưu Vân Đạo Cung, tu sĩ Nguyên Hà Cảnh, ngươi cứ nói đi?
- Nguyên... Nguyên Hà Cảnh?
Nghe được ba chữ này, tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi thật sâu, tu sĩ Nguyên Hà Cảnh, dựa theo phân chia cấp bậc, tương đương với Đại Võ Sư, nhưng tính theo thực lực, lại bằng với cả Võ Tông.
Thậm chí còn mạnh hơn ở một vài điểm!
Cũng chính bởi vậy, cho nên từ Võ Tông trở xuống, địa vị của võ giả đều thấp hơn tu sĩ rất nhiều.
- Tốt nhất là đánh thật mạnh cho hắn biết thế nào là lễ độ, sau đó lại để tiểu thư ra mặt...
Lam Yên thầm nghĩ trong lòng.
Tiêu Ngọc Luật cười nói:
- Hôm nay Hứa sư huynh mang theo Tị Lôi Châu, chuyên khắc chế lôi pháp của tên tu sĩ sau lưng ngươi! Ta thật muốn xem ngươi càn rỡ như thế nào?
Hắn khua tay về năm, sáu tên tu sĩ sau lưng:
- Đánh cho ta!
- Kiểm tra thấy có kể đến gây chuyện, khởi động lôi phạt.
Mấy tên tu sĩ sau lưng Tiếu Ngọc Luật vừa nổi lên linh quang, ngay sau đó thấy mấy đạo bạch quang hiện lên!
Grac...!
Trong nháy mắt, toàn thân mấy tên tu sĩ đều cháy đen, sau đó bị ném ra ngoai!
- Tiểu sư đệ! Đến bên cạnh ta, ta có tị lôi...
Ầm ầm!
Còn chưa nói xong, liền nhìn thấy mấy người khoa chân múa tay nhảy ra ngoài!
Lương Thạch:
-... Đây chính là thực lực Võ Tông?
Tống Thanh Phong:
-... Vừa rồi ta mới nói tới cái gì?
Lam Yên:
-....
- Mẹ nó thiểu năng.
Phương Khải thấp giọng mắng một câu, nhìn về đám tu sĩ đang vây quanh ngoài cửa.
- Cút nhanh lên!
Nhất thời đám tu sĩ ngoài quán lập tức giải tán!
- Không sao, không sao!
Phương Khải khoát tay một cái.
- Chuyện nhỏ thôi.
- Nạp Lan tiểu thư....
Khóe miệng Lam Yên khẽ co quắp, thấp giọng nói:
- Hứa Phúc Uy bị đuổi ra ngoài.
- Ừm, biết.
Bình luận truyện