Chương 19
Tin tức Lạc Vũ trở thành Thủ khoa cả nước nhanh chóng lan truyền trong tiểu khu, rất nhiều hàng xóm đều đổ xô tới nhà Lạc Vũ.
"Lưu Phương, chị giấu cũng thật kỹ, nếu không phải có phóng viên tìm tới cửa, chúng ta cũng không biết con trai chị học giỏi như vậy đâu.
Thủ khoa đại học a, nếu ở thời cổ đại hẳn con chị sẽ được làm quan nha".
Một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi trang điểm rất thời thượng nói.
"Đúng, đúng, chị thật khiêm tốn a, ngày thường không thấy chị nhắc tới con mình, hại bọn tôi không biết con chị lợi hại như thế.
Bây giờ trở thành Thủ khoa cả nước, với thành tích này, Kinh Đại hay Thanh Đại, còn không phải tùy ý lựa chọn sao? Thường này không có để ý, nhưng vừa rồi nghiêm túc quan sát, tôi thấy Tiểu Vũ rất đẹp trai nha, so với mấy minh tinh hiện nay thì đẹp hơn gấp mấy lần.
Chị à, cháu nó có bạn gái chưa, nếu chưa có thì có muốn tôi giới thiệu không? Cháu gái tôi tuy không đẹp như con trai chị, nhưng ngoại hình cũng được lắm, hơn nữa cháu nó còn rất siêng năng...."Một phụ nữ trung niên khác bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ cháu gái nhà mình.
"Đừng nghe bà ta nói, cháu gái bà ta trông thì như giá đỗ.
Mà con gái tôi cũng không tồi, mông to dễ đẻ a."
"Con gái tôi cũng đa tài đa nghệ!"
"Con gái tôi cũng......"
......!
Lưu Phương không biết phải trả lời thế nào, trước đây không nhắc đến Tiểu Vũ là vì thành tích của con mình không tốt, cũng không có ưu điểm gì, cho nên trước mặt người khác, bà cũng rất ít khi khắc tới con mình.
Nhưng hiện tại lại bị coi thành khiêm tốn, còn nữa, sao tự nhiên lại nhảy sang chủ đề giới thiệu bạn gái cho con mình rồi? Nhìn bọn họ thiếu chút nữa đánh nhau, Lưu Phương thực sự dở khóc dở cười.
Lạc Triệu Quốc ngồi bên cạnh nhìn vào tờ báo tầm trên tay, làm bộ như không thấy gì.
Lạc Vũ luôn không thích chỗ đông người, vì vậy khi hàng xóm tìm đến cửa, vốn dĩ muốn tìm lý do ra ngoài, kết quả lại nhận được điện thoại của Tôn Minh Hạo, nhân cơ hội này cậu nói với Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc rồi đi ra ngoài.
........!
Lục lạc treo trên cửa tiệm vang lên, một thiếu niên đẩy cửa đi vào, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, khí chất cao quý, cậu giống như một vì sao tinh tú luôn hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Đôi mắt thâm thúy mê người đảo quanh quán ăn, giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua tâm mỗi người, tựa hồ mang theo một tia điện lưu.
Trong quán, không ít cô gái trẻ đỏ bừng cả mặt.
Ánh mắt thiếu niên tạm dừng lại ở một góc của quán ăn rồi trực tiếp đi về hướng đó.
Nguyên bản quán ăn đang náo nhiệt bỗng đột nhiên an tĩnh lại, dù Tôn Minh Hạo có trì độn đến mấy cũng sẽ phát hiện có gì đó không thích hợp.
Lúc nhìn thấy Lạc Vũ đang đi về hướng này, hắn không khỏi ngạc nhiên, mình không nhìn lầm đi? Trang phục Lạc Vũ đang mặc là của Địch Tư Nhạc, hơn nữa, đó còn là bộ mà lần trước hắn dẫn cậu đến cửa hàng thời trang Địch Nhạc Tư, lúc đó Lạc Vũ cầm bộ quần áo đó trong tay rồi đi vào phòng thử đồ.
Một bộ quần áo như vậy có giá hơn 10 vạn tệ, Lạc Vũ thật sự mua nó?
Khi đến cửa tiệm mà Tôn Minh Hạo nhắc tới trong điện thoại, vừa mới bước vào liền thấy Tôn Minh Hạo đang ngấu nghiến ăn mì.
Lần trước, từ ngày mua quần áo, thì đã lâu rồi Lạc Vũ mới gặp lại Tôn Minh Hạo.
Nhìn hắn bây giờ chẳng những đen hơn trước, mà cỗ ngạo khí trên người cũng không còn, bộ dạng này ngược lại làm cho người ta cảm thấy hắn nghiêm túc cứng rắn hơn nhiều.
Lại nhìn bộ dạng ngấu nghiến ăn mì như quỷ chết đói mới đầu thai, nơi nào còn dáng vẻ thiếu gia nhà giàu trước đây, nói đúng hơn hiện tại Tôn Minh Hạo chẳng khác nào dân tị nạn mới từ Châu Phi trở về.
Tôn Minh Hạo biết bộ dạng bây giờ của mình rất chật vật, trong quán già trẻ gái trai thỉnh thoảng lại nhìn qua đây, nhưng hắn thực sự rất đói, nào còn quan tâm hình tượng của mình thế nào.
Thoải mái hào phóng mà ngồi đối diện Tôn Minh Hạo, Lạc Vũ liếc nhìn tô mì Tôn Minh Hạo đang ăn, sau đó lại nhìn tên to xác trước mặt, nhàn nhạt hỏi: "Mấy ngày không ăn rồi?"
"Mười mấy ngày nay tôi bị Cửu cửu ném vào quân đội, hơn mười ngày, không một ngày nào tôi ngủ đủ tám tiếng, không có một ngày ăn no, cậu nói xem tôi có đáng thương không?"
Tôn Minh Hạo bưng tô mì húp từng ngụm nước lèo, sau khi húp một ngụm cuối cùng, lấy khăn giấy trên bàn lau miệng, nói tiếp: "Hôm nay tôi vất vả lắm mới trốn ra ngoài được, hiện tại không một xu dính túi, một chút nữa cậu có thể giúp tôi trả tiền tô mì được không, sau này nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu".
Nói xong, Tôn Minh Hạo không khỏi đỏ mặt.
Không nghĩ tới, hắn đường đường là Tôn đại thiếu mà cũng có ngày không ăn nổi hai tô mì, đã vậy còn muốn bằng hữu tới trả tiền.
Lạc Vũ không có trả lời hắn, ngược lại hỏi: "Ăn no chưa?"
"No rồi, no rồi".
Tôn Minh Hạo gật đầu lia lịa.
"Vậy đi thôi." Lạc Vũ cầm hóa đơn trên bàn rồi đi đến quầy thu ngân, Tôn Minh Hạo lập tức đứng dậy đi theo.
Trong quá trình thanh toán, Lạc Vũ đột nhiên bị mấy cô gái trẻ vây quanh xin số điện thoại, bất quá đều bị Lạc Vũ từ chối, nguyên nhân là vì cậu hiện tại không có điện thoại, nhưng nếu cậu thực sự có điện thoại thì cũng không tùy tiện cho người lạ số điện thoại của mình.
Khi ra khỏi quán, hai người vẫn có thể nghe thấy mấy câu như "Đẹp trai quá", "Soái ca",.....!
Tôn Minh Hạo thở dài: "Đứng chung một chỗ với cậu, mọi người cứ coi tôi như người vô hình vậy, tốt xấu gì tôi cũng là soái ca, tại sao bọn họ nhìn không thấy a".
Lạc Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Bởi vì cậu quá đen nên mọi người nhìn không ra."
Tôn Minh Hạo tức khác vạn tiễn xuyên tâm, trái tim Rắc một tiếng rồi vỡ tan tành.
Bởi vì Tôn Minh Hạo mặt dày mày dạn đi theo, Lạc Vũ thấy hắn đáng thương không có nhà để về nên mới miễn cưỡng thu lưu.
Nhìn Tôn Minh Hạo đang chọn lựa quần áo, Lạc Vũ nhàm chán mà trò chuyện với hệ thống.
[Ký chủ, cậu mềm lòng.
Nếu là trước đây, cậu sẽ không để ý tới giống đực này]
"Có lẽ đi!" Lạc Vũ cũng phát hiện bản thân có điểm khác biệt.
Trước đây, cho dù Tôn Minh Hạo có ngất xỉu trước mặt cậu thì cậu cũng không quan tâm, nhưng bây giờ đã khác.
Lúc đầu, cậu không muốn tiếp xúc với ba người Tôn Minh, nhưng ba tên gia hỏa mặt dày lại chủ động quấn lấy cậu.
Sau khi quen thuộc, cậu phát hiện bọn họ tuy có một ít tật xấu của phú nhị đại, nhưng đối với bằng hữu lại rất có nghĩa khí.
Bằng hữu, không sai, bọn họ đều đối xử với cậu như bằng hữu, có lẽ bất tri bất giác, cậu cũng coi bọn họ như bằng hữu.
[Ký chủ, cậu còn dư một lần rút thăm trúng thưởng, hiện tại cậu muốn bắt đầu rút thăm không?]
"Được, bắt đầu đi." Không có hệ thống nhắc nhở, Lạc Vũ suýt chút nữa đã quên.
[Đinh....!Chúc mừng kí chủ, cậu đã quay trúng một lọ dược tề thần bí, bởi vì điều kiện bị hạn chế nên hiện tại ký chủ không thể dùng]
Dược tề thần bí? Thời điểm rút thăm trúng thưởng Lạc Vũ không quá để ý, bởi vì hiện tại không có nhiệm vụ nên cậu cũng không có yêu cầu gì với phần thưởng, nhưng giờ quay trúng dược tề thần bí, Lạc Vũ không khỏi tò mò: "Dược tề thần bí có công dụng gì?"
[Dược tề thần bí đang bị phong ấn, nó chỉ có thể mở ra khi ký chủ đạt được điều kiện nào đó, cho nên hiện tại bổn hệ thống không thể phân tích được]
"Quên đi".
Vừa lúc Tôn Minh Hạo từ phòng thử đồ đi ra, Lạc Vũ kết thúc đối thoại với hệ thống.
"Chất lượng quần áo bình thường, kiểu dáng cũng bình thường".
Tôn Minh Hạo vừa nói vừa giật giật quần áo trên người, bộ quần áo hắn đang mặc nhiều nhất cũng hơn 200 tệ, chất lượng và kiểu dáng đương nhiên không thể so sánh với những bộ hàng ngàn vạn tệ trước kia hắn mặc được.
"Cậu có thể không cần miễn cưỡng".
Lạc Vũ hai tay ôm ngực.
"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng, sao có thể miễn cưỡng được, tôi rất thích".
Tôn Minh Hạo nói với nhân viên: "Lấy bộ này với hai bộ vừa nãy tôi mặc trong phòng thử đồ nữa".
Tôn Minh Hạo sợ giây tiếp theo Lạc Vũ sẽ hối hận.
Ba bộ quần áo tổng cộng hơn 700 tệ, khi ra ngoài Lạc Vũ không mang nhiều tiền mà chỉ mang đủ sài.
Tôn Minh Hạo cầm quần áo của mình đi bên cạnh Lạc Vũ, vẻ mặt cảm động nói: "Lạc Vũ, cảm ơn, cậu không những thu lưu mà còn mua quần áo cho tôi, về sau tôi sẽ theo cậu lăn lộn".
"Không cần cảm ơn, chỉ cần trả tiền cho tôi là được".
Từng mảnh vỡ vất vả lắm mới dán lại được, chỉ vì lời này của Lạc Vũ mà một lần nữa tan nát.
"Lạc Vũ, có phải gần đây cậu trúng vé số?" Tình huống gia đình Lạc Vũ, Tôn Minh Hạo tương đối hiểu, hơn nữa với tính cách của Lạc Vũ, nếu không phải thực sự có tiền, cậu ta sẽ không mua quần áo cao cập như vậy.
"Không có, gần đây chơi cổ phiếu, kiếm lời." Lạc Vũ lời ít mà ý nhiều.
"Cổ phiếu? Gần đây thị trường chứng khoán không tốt lắm, cậu còn có thể kiếm chút tiền, quả thật rất lợi hại, nhưng cậu cũng nên cẩn thận".
Tôn Minh Hạo biết cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi.
Đương nhiên, làm một bằng hữu tốt, đúng lúc nhắc nhở vẫn rất cần thiết.
Lạc Vũ gật đầu: "Tôi biết".
Giúp Tôn Minh Hạo mua xong quần áo, Lạc Vũ ghé vào cửa hàng điện thoại di động, một hơi mua ba chiếc điện thoại trị giá hơn hai ngàn tệ.
Khi vào đại học, trên người không thể không có điện thoại di động được.
Đúng lúc điện thoại của ba mẹ cũng đã cũ, cậu thuận tiện giúp hai người đổi luôn.
Thời điểm Lạc Vũ dẫn Tôn Minh Hạo về nhà, trong nhà có một nhóm người đang chuẩn bị rời đi.
Khi nhìn thấy Lạc Vũ trước cửa, một đám cười tươi như hoa.
"Nhà cậu sao có nhiều người vậy?" Tôn Minh Hạo tự giác đổi sang dép lê.
"...."
Khi nhìn thấy Tôn Minh Hạo, Lưu Phương nhiệt tình nói: "Minh Hạo, mau vào đi, muốn uống cái gì, dì lấy cho."
"Không, không, dì Phương, hiện tại con không khát.
Trong khoảng thời gian này, trong nhà có chuyện nên có khả năng con sẽ quấy rầy mọi người một đoạn thời gian rồi".
Tôn Minh Hạo ngượng ngùng gãi đầu.
"Không sao, không sao, trong nhà còn một phòng cho khách, cháu có thể ở bao lâu tùy thích.
Ba mẹ cháu lại đi công tác à? Làm cha mẹ như vậy sao được, lúc nào cũng bỏ mặc con mình ở nhà mà đi công tác...." Lưu Phương dẫn Tôn Minh Hạo đến phòng dành cho khách, căn phòng này nằm kế bên phòng của Lạc Vũ: "Mau lấy đồ đạc đem vào đi, sáng nay dì vừa mới quét dọn căn phòng này xong, một hạt bụi cũng không còn".
Đối với ba mẹ nằm không cũng trúng đạn, Tôn Minh Hạo không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Dù sao bọn họ quả thật rất bận, cũng không có thời gian mà quản hắn.
Hiện tại, tùy tiện gửi tin nhắn thông tri là được rồi..
Bình luận truyện