Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 116: Ma tu bất kiếm (5)
Nhiễm Thanh Vân có chết cũng không chịu hầu hạ tông chủ, còn vì chuyện này mà muốn rút khỏi thi đấu... Lại Lợi muốn Nhiễm Thanh Vân thi đấu lấy danh tiếng cho môn phái, lại không thể để tông chủ không có ai chăm sóc, đành tự mình sắp xếp thêm một vị trí, để y đi theo chăm sóc cho tông chủ.
" Như vậy được rồi chứ?"
" Cũng tạm." Nhiễm Thanh Vân không cần chăm sóc người khác, liền không quá gay gắt nữa.
Cuối cùng cũng sắp đến ngày diễn ra thi đấu giao hữu, bởi vì cách nơi diễn ra thi đấu khá xa cho nên bọn họ đã phải lên đường di chuyển từ hôm nay. Lại Lợi đóng vai trò là quản lý nhỏ, mang theo túi càn khôn đựng hành lý, cẩn thận đi phía sau tông chủ. Nhiễm Thanh Vân nhận nhiệm vụ là môn hộ đại diện môn phái tham gia thi đấu, mỗi ngày chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Lại Lợi phụ trách toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của tông chủ, Nhiễm Thanh Vân không cần phải tiếp xúc với y quá nhiều, mỗi sáng tỉnh dậy, chào hỏi một câu là được rồi.
" Sư tôn, đến nơi rồi." Lại Lợi cẩn thận đỡ rèm cửa, để tông chủ chui ra khỏi thuyền. Xung quanh cũng có rất nhiều người đến tham dự thi đấu như bọn họ, tràng cảnh bến sông có chút hỗn loạn.
" ấy, kia không phải lá Phó tông chủ cùng với đại đồ đệ của y sao? Lần này thật không ngờ các hạ lại đến sớm như vậy nha?" Có người mang theo đồ đệ đi tới gần, còn không tiếng mở lời chào hỏi.
Lại Lợi đứng một bên nở nụ cười khách sáo, thấy tông chủ không có ý định chào hỏi, liền cẩn thận đứng ra đáp lời:" Linh tông chủ, lâu rồi mới gặp."
" Vẫn Trúc cơ Trung kỳ? Môn phái của mấy người nhân tài đều chết hết rồi sao? Năm nào cũng đem một người trúc cơ tới thi đấu?" Vị Linh tông chủ kia lời nói thì nhẹ nhàng, ý tự lại không hề nhân nhượng, hướng đến bọn họ mà khinh bỉ.
" Để Linh tông chủ chê cười rồi, đại đồ đệ của ngài không biết đã kết đan chưa?" Lại Lợi khách sáo hỏi lại.
" Nó thì mới ở trúc cơ hậu kì đỉnh phong, vẫn chưa có duyên kết đan, còn phải chờ đợi duyên kiếp." Linh tông chủ không ngừng khoe khoang.
" Đi được chưa?" Nhiễm Thanh Vân không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, mất kiên nhẫn nói với Lại Lợi. Lại Lợi vốn vẫn còn muốn cùng Linh tông chủ kia đối đáp, thấy Nhiễm Thanh Vân đã xuống, đành phải cáo từ trước,
" Vị này cũng là đồng môn của ngươi sao? Trúc cơ hậu kì, cũng không tệ nha." Linh tông chủ nhìn thấy tu vi của Nhiễm Thanh Vân không kìm được cảm thán.
" Sư đệ tôi cũng đã xuống rồi, đường xa mệt mỏi, chúng tôi xin phép rời đi trước." Lại Lợi đưa vị tông chủ vẫn luôn giữ im lặng đi đằng trước, Nhiễm Thanh Vân bình thản cách họ vài bước chân mà theo phía sau. Đối với những người xung quanh, Nhiễm Thanh Vân đều tận lực giảm tiếp xúc xuống mức thấp nhất, chỉ cần không cần thiết, Nhiễm Thanh Vân sẽ không để người ta động vào mình.
Bọn họ được bố trí ở một căn phòng nhỏ, chỉ có hai cái giường, nếu mỗi người một giường, vậy thì chắc chắn sẽ có người nằm đất.
" Đệ nằm giường đi, ngày mai đệ phải thi đấu rồi, ta nằm đất cho."
" Không cần." Nhiễm Thanh Vân không thích mang ơn của người khác, tự mình bỏ ra ngoài:" Đệ đi tu luyện một lát."
Dùng lý do tu luyện để rời đi vẫn luôn đạt được hiệu quả cao trêи mong đợi.
" Nếu đệ có gặp sư tôn thì gọi ngài ấy cùng về nghỉ ngơi sớm nhé."
" Được." Nhiễm Thanh Vân hờ hững đáp ứng.
Tên sư tôn gà mờ kia, Nhiễm Thanh Vân vốn không hề để tâm.
Nhiễm Thanh Vân tìm được một cái mái nhà vừa ý liền leo lên trêи, ở nơi đó, bắt đầu tu luyện.
Nhiễm Thanh Vân còn đang chuyên trú tu luyện, ở cái thời điểm trăng thanh gió mát, Vương Bội không một giấu hiệu báo trước ngoi lên phát ra cảnh báo
[ Cảnh cáo, mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm, mời chủ nhân ra tay ứng cứu kịp thời.]
Cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Nhiễm Thanh Vân chờ lò sưởi đến héo mòn rồi, thời điểm nhận được cảnh cáo của Vương Bội, tâm trạng bình lặng trở lên cực kì cao hứng, động tác nhanh chóng rời khỏi mái nhà, tiến tới vị trí được Vương Bội chỉ định.
Đi gặp lò sưởi thôi!
Nhiễm Thanh Vân cố ý không tìm đến cánh rừng sau núi để tu luyện mặc dù biết nơi đó hội tụ nhiều linh khí hơn bởi vì y biết ở những cái hội thi như thế này sẽ có rất nhiều người lựa chọn nơi này làm điểm tu luyện. Có lẽ lò sưởi cũng là một trong các môn hộ đại diện cho môn phái tham gia thi đấu.
Nhiễm Thanh Vân phát hiện lò sưởi không hề đứng yên, tốc độ di chuyển còn rất nhanh, nếu y chỉ đi với tốc độ bình thường vậy thì chắc chắn sẽ không thể nào đuổi kịp...
Có lẽ lò sưởi đang di chuyển bằng cách ngự kiếm.
Nếu ngự kiếm... thân thể này chưa hề có kiếm khí của riêng mình, một phần bởi vì tài nguyên môn phái không đủ, cả môn phái chỉ có đúng 2 người sở hữu kiếm khí... một là tông chủ, hai là Lại Lợi.
Thân thể này không có kiếm khí, Nhiễm Thanh Vân lại đặc biệt có một cái kiếm khí khá lợi hại nha!
Bất Vong mặc dù không phải vật của thế giới này, nhưng với ngoại hình bình thường của nó, để nó trở thành một cái kiếm khí bình thường, có lẽ cũng không bị thiên đạo phát hiện đâu.
" Như vậy được rồi chứ?"
" Cũng tạm." Nhiễm Thanh Vân không cần chăm sóc người khác, liền không quá gay gắt nữa.
Cuối cùng cũng sắp đến ngày diễn ra thi đấu giao hữu, bởi vì cách nơi diễn ra thi đấu khá xa cho nên bọn họ đã phải lên đường di chuyển từ hôm nay. Lại Lợi đóng vai trò là quản lý nhỏ, mang theo túi càn khôn đựng hành lý, cẩn thận đi phía sau tông chủ. Nhiễm Thanh Vân nhận nhiệm vụ là môn hộ đại diện môn phái tham gia thi đấu, mỗi ngày chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.
Lại Lợi phụ trách toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của tông chủ, Nhiễm Thanh Vân không cần phải tiếp xúc với y quá nhiều, mỗi sáng tỉnh dậy, chào hỏi một câu là được rồi.
" Sư tôn, đến nơi rồi." Lại Lợi cẩn thận đỡ rèm cửa, để tông chủ chui ra khỏi thuyền. Xung quanh cũng có rất nhiều người đến tham dự thi đấu như bọn họ, tràng cảnh bến sông có chút hỗn loạn.
" ấy, kia không phải lá Phó tông chủ cùng với đại đồ đệ của y sao? Lần này thật không ngờ các hạ lại đến sớm như vậy nha?" Có người mang theo đồ đệ đi tới gần, còn không tiếng mở lời chào hỏi.
Lại Lợi đứng một bên nở nụ cười khách sáo, thấy tông chủ không có ý định chào hỏi, liền cẩn thận đứng ra đáp lời:" Linh tông chủ, lâu rồi mới gặp."
" Vẫn Trúc cơ Trung kỳ? Môn phái của mấy người nhân tài đều chết hết rồi sao? Năm nào cũng đem một người trúc cơ tới thi đấu?" Vị Linh tông chủ kia lời nói thì nhẹ nhàng, ý tự lại không hề nhân nhượng, hướng đến bọn họ mà khinh bỉ.
" Để Linh tông chủ chê cười rồi, đại đồ đệ của ngài không biết đã kết đan chưa?" Lại Lợi khách sáo hỏi lại.
" Nó thì mới ở trúc cơ hậu kì đỉnh phong, vẫn chưa có duyên kết đan, còn phải chờ đợi duyên kiếp." Linh tông chủ không ngừng khoe khoang.
" Đi được chưa?" Nhiễm Thanh Vân không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, mất kiên nhẫn nói với Lại Lợi. Lại Lợi vốn vẫn còn muốn cùng Linh tông chủ kia đối đáp, thấy Nhiễm Thanh Vân đã xuống, đành phải cáo từ trước,
" Vị này cũng là đồng môn của ngươi sao? Trúc cơ hậu kì, cũng không tệ nha." Linh tông chủ nhìn thấy tu vi của Nhiễm Thanh Vân không kìm được cảm thán.
" Sư đệ tôi cũng đã xuống rồi, đường xa mệt mỏi, chúng tôi xin phép rời đi trước." Lại Lợi đưa vị tông chủ vẫn luôn giữ im lặng đi đằng trước, Nhiễm Thanh Vân bình thản cách họ vài bước chân mà theo phía sau. Đối với những người xung quanh, Nhiễm Thanh Vân đều tận lực giảm tiếp xúc xuống mức thấp nhất, chỉ cần không cần thiết, Nhiễm Thanh Vân sẽ không để người ta động vào mình.
Bọn họ được bố trí ở một căn phòng nhỏ, chỉ có hai cái giường, nếu mỗi người một giường, vậy thì chắc chắn sẽ có người nằm đất.
" Đệ nằm giường đi, ngày mai đệ phải thi đấu rồi, ta nằm đất cho."
" Không cần." Nhiễm Thanh Vân không thích mang ơn của người khác, tự mình bỏ ra ngoài:" Đệ đi tu luyện một lát."
Dùng lý do tu luyện để rời đi vẫn luôn đạt được hiệu quả cao trêи mong đợi.
" Nếu đệ có gặp sư tôn thì gọi ngài ấy cùng về nghỉ ngơi sớm nhé."
" Được." Nhiễm Thanh Vân hờ hững đáp ứng.
Tên sư tôn gà mờ kia, Nhiễm Thanh Vân vốn không hề để tâm.
Nhiễm Thanh Vân tìm được một cái mái nhà vừa ý liền leo lên trêи, ở nơi đó, bắt đầu tu luyện.
Nhiễm Thanh Vân còn đang chuyên trú tu luyện, ở cái thời điểm trăng thanh gió mát, Vương Bội không một giấu hiệu báo trước ngoi lên phát ra cảnh báo
[ Cảnh cáo, mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm, mời chủ nhân ra tay ứng cứu kịp thời.]
Cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Nhiễm Thanh Vân chờ lò sưởi đến héo mòn rồi, thời điểm nhận được cảnh cáo của Vương Bội, tâm trạng bình lặng trở lên cực kì cao hứng, động tác nhanh chóng rời khỏi mái nhà, tiến tới vị trí được Vương Bội chỉ định.
Đi gặp lò sưởi thôi!
Nhiễm Thanh Vân cố ý không tìm đến cánh rừng sau núi để tu luyện mặc dù biết nơi đó hội tụ nhiều linh khí hơn bởi vì y biết ở những cái hội thi như thế này sẽ có rất nhiều người lựa chọn nơi này làm điểm tu luyện. Có lẽ lò sưởi cũng là một trong các môn hộ đại diện cho môn phái tham gia thi đấu.
Nhiễm Thanh Vân phát hiện lò sưởi không hề đứng yên, tốc độ di chuyển còn rất nhanh, nếu y chỉ đi với tốc độ bình thường vậy thì chắc chắn sẽ không thể nào đuổi kịp...
Có lẽ lò sưởi đang di chuyển bằng cách ngự kiếm.
Nếu ngự kiếm... thân thể này chưa hề có kiếm khí của riêng mình, một phần bởi vì tài nguyên môn phái không đủ, cả môn phái chỉ có đúng 2 người sở hữu kiếm khí... một là tông chủ, hai là Lại Lợi.
Thân thể này không có kiếm khí, Nhiễm Thanh Vân lại đặc biệt có một cái kiếm khí khá lợi hại nha!
Bất Vong mặc dù không phải vật của thế giới này, nhưng với ngoại hình bình thường của nó, để nó trở thành một cái kiếm khí bình thường, có lẽ cũng không bị thiên đạo phát hiện đâu.
Bình luận truyện