Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 131: Ma tu bất kiếm (xong)
Nhiễm Thanh Vân đột ngột ôm lấy Phó Kim Phong, xoay người để y đối mặt với mình, hai tay ôm lấy cặp bông đào nhỏ mềm mại, ɖu͙ƈ vọng bên dưới không hề được rút ra, bởi vì tư thế mà thuận lợi đâm vào điểm nhạy cảm.
" Ưm..." Phó Kim Phong mất trọng tâm, hai tay nhanh nhẹn ôm lấy vai Nhiễm Thanh Vân, hai chân mềm mại tựa như rắn nhỏ quấn chặt lấy hông y. Đem hai người dính càng chặt.
Nhiễm Thanh Vân vừa hôn Phó Kim Phong vừa đi lại phía giường, mỗi bước chân, ɖu͙ƈ vọng bên dưới đều một lần di chuyển ra vào động nhỏ, kϊƈɦ thích đến mức cả hai không kìm được mà rêи rỉ.
Phó Kim Phong được đặt xuống giường lớn mềm mại, cơ thể tựa như đang bay trêи mây, eo đột ngột bị nắm chặt lấy.
" A." Phó Kim Phong mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm cái người đang quỳ trở phía dưới.
Hai chân Phó Kim Phong vẫn đang quấn chặt lấy eo Nhiễm Thanh Vân, hai ʍôиɠ đặt trêи đùi y, ɖu͙ƈ vọng to lớn vẫn chôn chặt trong động nhỏ, hai tay hữu lực bất ngờ nắm chặt lấy eo Phó Kim Phong điên cuồng dùng sức.
Eo bị keo lên xuống, hông lại không ngừng nhấp khiến mỗi lần di chuyển đều là gần rút ra toàn bộ và đâm vào đến tận cùng, kϊƈɦ thích đột ngột va vào như thủy triều, Phó Kim Phong chịu không nổi mà tự mình phóng thích trước. Tiểu động không ngừng co rút cắn ɖu͙ƈ vọng của Nhiễm Thanh Vân càng chặt, Phó Kim Phong cả người nhạy cảm xụi lơ không thể động, phía dưới Nhiễm Thanh Vân lại không hề có ý định dừng lại.
" Không... không được... ngươi dừng lại đã... ngươi đợi một chút..." Phó Kim Phong nói như người sắp hết hơi:" Ta... vừa mới ra... ngươi dừng lại... đợi ta một chút."
Nhiễm Thanh Vân lúc này làm gì còn nghe được lời cậu xin lung tung náo loạn của Phó Kim Phong nữa chứ, hai tay đặt ở eo y vẫn không ngừng dùng lực, ɖu͙ƈ vọng bên dưới không ngừng ra vào.
Không được bắn bên trong!
Đại não đột nhiên xoẹt qua một tia lý trí, Nhiễm Thanh Vân dùng ánh mắt nhiễm đầy ɖu͙ƈ vọng nhìn người đang không ngừng cầu xin dưới thân, hông vẫn không ngừng nhấp, tay lại rời khỏi eo Phó Kim Phong, trượt xuống đùi nhỏ, cẩn thận tách hai chân Phó Kim Phong ra khỏi eo mình.
" A..." Kϊƈɦ thích lần này càng thêm lớn, chất lỏng đặc nóng điên cuồng bắn vào vách động kết hợp với co rút kịch liệt của ɖu͙ƈ vọng bên trong cơ thể khiến Phó Kim Phong không kìm được mà phóng thích một lần nữa... **** **** nóng ẩm ở cả hai lần đều đọng ở ổ bụng trắng nõn.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Y vốn muốn rút ra rồi, y vốn là đã rút kịp rồi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn hai chân mềm mại cho dù không còn khí lực vẫn cứng rắn quấn chặt eo mình, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Phó Kim Phong bị kϊƈɦ thích to lớn làm mệt muốn chết, vốn muốn trực tiếp ngất đi, lại bị xúc cảm bên dưới khiến tâm trí tỉnh táo.
" Ngươi... ngươi... ngươi... dừng lại cho bổn tôn." Phó Kim Phong đáy lòng chết mất một nửa, muốn dùng thân phận uy hϊế͙p͙ Nhiễm Thanh Vân, không ngờ chất giọng khản đặc vừa phát ra liền ngay lập tức phản tác dụng.
ɖu͙ƈ vọng trong người Phó Kim Phong không ngừng lớn mạnh, lần này bởi vì có **** **** làm ướt vách động, thời điểm di chuyển bên trong càng thêm thoải mái, Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân cúi người ôm lấy, để y ngồi đè lên người mình, tư thế này giúp ɖu͙ƈ vọng tiến vào càng sâu, lượng chất lỏng bên trong vốn rất nhiều, theo từng đợt di chuyển mà nhỏ xuống ga đệm.
Sau lần phóng thích đầu tiên, động tác của Nhiễm Thanh Vân trở nên ôn nhu kì lạ, nếu như lần đầu là lửa nóng điên cuồng, vậy thì lần này chính là nước suối dịu dàng, cẩn thận vỗ về Phó Kim Phong.
Thế nhưng cho dù Nhiễm Thanh Vân có ôn nhu đến đâu, sáng hôm sau Phó Kim Phong mở mặt tỉnh giấc, việc làm đầu tiên vẫn là dùng chân đạp Nhiễm Thanh Vân xuống giường.
Nhiễm Thanh Vân bị đạp xuống giường cũng không oán trách một lời, tự mình leo lên lại, không quản Phó Kim Phong lộn xộn, một lần nữa ôm người vào lòng, cẩn thận giúp Phó Kim Phong xoa nắn vòng eo.
" Ngủ thêm chút đi." Nhiễm Thanh Vân tựa như con chó lớn gục đầu vào hõm cổ Phó Kim Phong, không khí đã không còn mùi vị của ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thế nhưng chất lỏng vẫn chậm rãi chảy ra từ miệng nhỏ bên dưới khiến Phó Kim Phong không thể không thẹn thùng tức giận.
" Ngủ cái đầu ngươi, cút."
Mặc dù hôm qua hành động quá mực kịch liệt, sáng thức dậy Phó Kim Phong cũng không cảm thấy chỗ nào đau rát... có điều eo nhức mỏi chính là dấu hiệu báo hiệu đêm qua là sự thật. Có lẽ linh lực chỉ có thể chữa trị vết thương bên ngoài, tổn thương gân cốt lại không thể chữa trị tận gốc.
" Không ngủ thì làm một lần nữa." Nhiễm Thanh Vân lười biếng ôm lấy eo nhỏ, cố ý để quả đào của Phó Kim Phong cảm nhận được ɖu͙ƈ vọng đang ngẩng cao của mình.
Phó Kim Phong không khác gì bị kiếm kể cổ, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, miệng không tình nguyện sửa lời:" Ngủ... ngủ thì ngủ, dù sao ta cũng ngủ chưa đủ giấc."
Nhiễm Thanh Vân vốn cũng chỉ muốn đe dọa Phó Kim Phong một chút, không có ý định làm thật, thấy Phó Kim Phong ngoan ngoãn, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
" Nhóc con khốn khϊế͙p͙, lần này để ngươi chiếm lợi, lần sau chắc chắn ngươi không có cửa." Phó Kim Phong uất ức ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân lẩm bẩm, cuối cùng lại bởi vì nhiệt độ vừa mát mẻ vừa ấm áp cực kì dễ chịu của Nhiễm Thanh Vân mà ngủ mất.
Người bên cạnh hơi thở đều đều, Nhiễm Thanh Vân lúc này mới nhẹ nhàng mở mắt, đáy mắt tràn ngập ý cười mà nhìn Phó Kim Phong. Một lời cũng không nói, ôn nhu giúp Phó Kim Phong chỉnh một tư thế thoải mái, cẩn thận gạt đi những sợi tóc mai vướng víu.
Nhiễm Thanh Vân chậm rãi sờ một lượt ngũ quan thanh tú của Phó Kim Phong.
Nếu có thể cứ mãi như thế này thì thật tốt.
" Ưm..." Phó Kim Phong mất trọng tâm, hai tay nhanh nhẹn ôm lấy vai Nhiễm Thanh Vân, hai chân mềm mại tựa như rắn nhỏ quấn chặt lấy hông y. Đem hai người dính càng chặt.
Nhiễm Thanh Vân vừa hôn Phó Kim Phong vừa đi lại phía giường, mỗi bước chân, ɖu͙ƈ vọng bên dưới đều một lần di chuyển ra vào động nhỏ, kϊƈɦ thích đến mức cả hai không kìm được mà rêи rỉ.
Phó Kim Phong được đặt xuống giường lớn mềm mại, cơ thể tựa như đang bay trêи mây, eo đột ngột bị nắm chặt lấy.
" A." Phó Kim Phong mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm cái người đang quỳ trở phía dưới.
Hai chân Phó Kim Phong vẫn đang quấn chặt lấy eo Nhiễm Thanh Vân, hai ʍôиɠ đặt trêи đùi y, ɖu͙ƈ vọng to lớn vẫn chôn chặt trong động nhỏ, hai tay hữu lực bất ngờ nắm chặt lấy eo Phó Kim Phong điên cuồng dùng sức.
Eo bị keo lên xuống, hông lại không ngừng nhấp khiến mỗi lần di chuyển đều là gần rút ra toàn bộ và đâm vào đến tận cùng, kϊƈɦ thích đột ngột va vào như thủy triều, Phó Kim Phong chịu không nổi mà tự mình phóng thích trước. Tiểu động không ngừng co rút cắn ɖu͙ƈ vọng của Nhiễm Thanh Vân càng chặt, Phó Kim Phong cả người nhạy cảm xụi lơ không thể động, phía dưới Nhiễm Thanh Vân lại không hề có ý định dừng lại.
" Không... không được... ngươi dừng lại đã... ngươi đợi một chút..." Phó Kim Phong nói như người sắp hết hơi:" Ta... vừa mới ra... ngươi dừng lại... đợi ta một chút."
Nhiễm Thanh Vân lúc này làm gì còn nghe được lời cậu xin lung tung náo loạn của Phó Kim Phong nữa chứ, hai tay đặt ở eo y vẫn không ngừng dùng lực, ɖu͙ƈ vọng bên dưới không ngừng ra vào.
Không được bắn bên trong!
Đại não đột nhiên xoẹt qua một tia lý trí, Nhiễm Thanh Vân dùng ánh mắt nhiễm đầy ɖu͙ƈ vọng nhìn người đang không ngừng cầu xin dưới thân, hông vẫn không ngừng nhấp, tay lại rời khỏi eo Phó Kim Phong, trượt xuống đùi nhỏ, cẩn thận tách hai chân Phó Kim Phong ra khỏi eo mình.
" A..." Kϊƈɦ thích lần này càng thêm lớn, chất lỏng đặc nóng điên cuồng bắn vào vách động kết hợp với co rút kịch liệt của ɖu͙ƈ vọng bên trong cơ thể khiến Phó Kim Phong không kìm được mà phóng thích một lần nữa... **** **** nóng ẩm ở cả hai lần đều đọng ở ổ bụng trắng nõn.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Y vốn muốn rút ra rồi, y vốn là đã rút kịp rồi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn hai chân mềm mại cho dù không còn khí lực vẫn cứng rắn quấn chặt eo mình, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Phó Kim Phong bị kϊƈɦ thích to lớn làm mệt muốn chết, vốn muốn trực tiếp ngất đi, lại bị xúc cảm bên dưới khiến tâm trí tỉnh táo.
" Ngươi... ngươi... ngươi... dừng lại cho bổn tôn." Phó Kim Phong đáy lòng chết mất một nửa, muốn dùng thân phận uy hϊế͙p͙ Nhiễm Thanh Vân, không ngờ chất giọng khản đặc vừa phát ra liền ngay lập tức phản tác dụng.
ɖu͙ƈ vọng trong người Phó Kim Phong không ngừng lớn mạnh, lần này bởi vì có **** **** làm ướt vách động, thời điểm di chuyển bên trong càng thêm thoải mái, Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân cúi người ôm lấy, để y ngồi đè lên người mình, tư thế này giúp ɖu͙ƈ vọng tiến vào càng sâu, lượng chất lỏng bên trong vốn rất nhiều, theo từng đợt di chuyển mà nhỏ xuống ga đệm.
Sau lần phóng thích đầu tiên, động tác của Nhiễm Thanh Vân trở nên ôn nhu kì lạ, nếu như lần đầu là lửa nóng điên cuồng, vậy thì lần này chính là nước suối dịu dàng, cẩn thận vỗ về Phó Kim Phong.
Thế nhưng cho dù Nhiễm Thanh Vân có ôn nhu đến đâu, sáng hôm sau Phó Kim Phong mở mặt tỉnh giấc, việc làm đầu tiên vẫn là dùng chân đạp Nhiễm Thanh Vân xuống giường.
Nhiễm Thanh Vân bị đạp xuống giường cũng không oán trách một lời, tự mình leo lên lại, không quản Phó Kim Phong lộn xộn, một lần nữa ôm người vào lòng, cẩn thận giúp Phó Kim Phong xoa nắn vòng eo.
" Ngủ thêm chút đi." Nhiễm Thanh Vân tựa như con chó lớn gục đầu vào hõm cổ Phó Kim Phong, không khí đã không còn mùi vị của ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thế nhưng chất lỏng vẫn chậm rãi chảy ra từ miệng nhỏ bên dưới khiến Phó Kim Phong không thể không thẹn thùng tức giận.
" Ngủ cái đầu ngươi, cút."
Mặc dù hôm qua hành động quá mực kịch liệt, sáng thức dậy Phó Kim Phong cũng không cảm thấy chỗ nào đau rát... có điều eo nhức mỏi chính là dấu hiệu báo hiệu đêm qua là sự thật. Có lẽ linh lực chỉ có thể chữa trị vết thương bên ngoài, tổn thương gân cốt lại không thể chữa trị tận gốc.
" Không ngủ thì làm một lần nữa." Nhiễm Thanh Vân lười biếng ôm lấy eo nhỏ, cố ý để quả đào của Phó Kim Phong cảm nhận được ɖu͙ƈ vọng đang ngẩng cao của mình.
Phó Kim Phong không khác gì bị kiếm kể cổ, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, miệng không tình nguyện sửa lời:" Ngủ... ngủ thì ngủ, dù sao ta cũng ngủ chưa đủ giấc."
Nhiễm Thanh Vân vốn cũng chỉ muốn đe dọa Phó Kim Phong một chút, không có ý định làm thật, thấy Phó Kim Phong ngoan ngoãn, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
" Nhóc con khốn khϊế͙p͙, lần này để ngươi chiếm lợi, lần sau chắc chắn ngươi không có cửa." Phó Kim Phong uất ức ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân lẩm bẩm, cuối cùng lại bởi vì nhiệt độ vừa mát mẻ vừa ấm áp cực kì dễ chịu của Nhiễm Thanh Vân mà ngủ mất.
Người bên cạnh hơi thở đều đều, Nhiễm Thanh Vân lúc này mới nhẹ nhàng mở mắt, đáy mắt tràn ngập ý cười mà nhìn Phó Kim Phong. Một lời cũng không nói, ôn nhu giúp Phó Kim Phong chỉnh một tư thế thoải mái, cẩn thận gạt đi những sợi tóc mai vướng víu.
Nhiễm Thanh Vân chậm rãi sờ một lượt ngũ quan thanh tú của Phó Kim Phong.
Nếu có thể cứ mãi như thế này thì thật tốt.
Bình luận truyện