Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 134: Hoàng Hôn (3)
" Cũng chỉ là một nam phi, còn muốn mê hoặc hoàng thượng? Không biết liêm sỉ." Nữ tử gay gắt định tội.
Phó Kim Phong rõ ràng không hiểu, bị tội danh từ trêи trời rơi xuống làm cho choáng váng, y mỗi ngày đều im lặng trong viện tử, không hề có suy nghĩ không an phận, chỉ hận không thể đem bản thân tàn hình, những gì không nên làm, y đều không bao giờ nghĩ đến, từ lúc nào y đã có ý định quyến rũ hoàng thượng rồi?
Phó Kim Phong cắn môi, cố gắng duy trì tỉnh táo:" Quý phi nương nương, ta không có."
Chỉ hận lần này y quá bất cẩn dính phải bẫy của người khác, lại không thể tính ra đường lui cho mình.
" Ngươi không có? Tiện nam như ngươi mà dám nói không có?" Nữ tử hung ác trừng Phó Kim Phong.
" Với cái mặt đáng ghét ghê tởm này, có đánh cũng bẩn tay bản cung, nhưng bởi vì ngươi đã có ý định không an phận với hoàng thượng bị bản cung phát hiện, vậy thì có muốn thử với cận vệ của ta trước không đây?"
" Ta không có, ta không muốn... quý phi nương nương. tha mạng." Phó Kim Phong khó khăn cầu xin nữ tử. Y không biết chính mình có tâm tư không đàng hoàng với hoàng thượng từ khi nào, càng không rõ tại sao nữ tử trước mặt lại có thể khẳng định chắc chắn y có tâm tư bất chính như thế.
3 năm sống trong hậu cung, y bị hãm hại không ít lần, nhưng bởi vì cái danh ân công của tân hoàng mà vẫn có thể giữ lại một mạng, y khó khăn nhẫn nhục, cố gắng giảm bớt giá trị tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, vẫn không rõ vì sao đám nữ nhân này lại luôn chán ghét y.
Phó Kim Phong đơn giản, đương nhiên không rõ, với tâm địa độc ác của nữ nhân trong cung, chỉ cần y là phi tần, không cần biết có an phận hay không, các nàng đều cố gắng tìm cách hãm hại. Tình tỷ muội đẹp đẽ gì đó, hoàn toàn đều là diễn cho bên ngoài nhìn.
Phó Kim Phong không muốn để ý những thứ đó, y chỉ cần yên bình mà sống, tại sao lại khó khăn như vậy?
Y phục đột ngột bị xé rách, Phó Kim Phong hoảng hốt níu lại mảnh vải trêи thân.
" Lột sạch y ra, hôm nay tốt nhất là khiến y vài hôm cũng không xuống được giường." Nữ tử dùng ánh mắt không khác gì rắn rết nhìn xuống cơ thể bại lộ của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong toàn thân run rẩy, cố gắng kìm ném không để nước mắt yếu đuối rơi xuống, quật cường nhìn về phía ba tên cận vệ đang lục đục cởi đai lưng.
Nốt ruồi nơi đuôi mắt ngày càng trở nên trầm đục mất đi sức sống.
Y thật sự sống không nổi nữa rồi!
Phó Kim Phong chậm chạp nhắm mắt, môi khẽ mím chặt.
" Y muốn cắn lưỡi tự sát, mau bóp miệng." Một tên cận vệ nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của y, đai lưng vừa được cởi bỏ, nhanh chóng được vòng qua đầu Phó Kim Phong, mạnh mẽ tách mở hai môi hồng nhuận.
ɖu͙ƈ vọng của tên cận vệ lọt vào mắt Phó Kim Phong khiến y không nhịn được càng thêm run rẩy, đau đớn, tuyệt vọng điên cuồng cắn nuốt tâm trí Phó Kim Phong.
Y muốn có người cứu mình, nhưng y biết ở cái nơi này, không một ai có thể cứu y cả.
Y muốn tự mình phản kháng, nhưng y cũng hiểu rõ sức lực của mình không thể nào phản kháng được.
Hàm bị bóp chặt, ɖu͙ƈ vọng xấu xí kề đến bên miệng, Phó Kim Phong cho dù hít thở khó khăn, vẫn sống chết phản kháng.
" Thành thực cho tao. Thằng điếm này." Cận vệ hung hăng giáng xuống một bạt tai.
Phó Kim Phong bị đánh choáng váng, nhưng vẫn không quên phản kháng, nhất quyết không để bọn chúng chiếm lợi dễ dàng. Y phục trêи người bị xé rách, bàn tay ma quá không ngừng chạm vào cơ thể khiến Phó Kim Phong cồn cào ruột gan, khó chịu đến mức muốn nôn.
Một bên đào đột ngột bị bóp mạnh, Phó Kim Phong không nhịn được la lên, một tên cận vệ ngay lập tức nhân cơ hội, đem ɖu͙ƈ vọng của mình đâm vào miệng nhỏ đỏ mọng.
Dị vật đột ngột đâm tới cuống họng, nước mắt sinh lý khi kìm được trào ra.
Cũng không rõ đây là nước mắt sinh lý, hay là tủi lệ không kìm nén được mà ào ạt tuôn ra.
" Hoàng..." Tiếng nữ tử quen thuộc nhiều thêm phần cả kinh cùng hoảng sợ, ả chưa kêu hết câu, cơ thể đã bị đạp ngã xuống nền đất, chỉ bằng một chiêu, cổ họng đã không ngừng sặc ra máu, khó khăn ngất đi.
Ba tên cận vệ kia thì càng không phải nói, nhìn thấy người vừa đến, liền gấp gáp đẩy Phó Kim Phong ra, tự mình tìm quần mặc vào.
Phó Kim Phong toàn thân không có khí lực bị ném dưới đất, bộ dạng không khác gì búp bê vải rách rưới bị chủ nhân nhẫn tâm ném bên lề đường. Lệ quang bao phủ hoàn toàn tiêu cự, Phó Kim Phong không thể nhìn ra người tới là ai, càng không có tâm tư mà nhìn. Phó Kim Phong tràn đầy tủi nhục, cam chịu nhắm chặt mắt.
Cho dù người tới là ai, y đã bị đẩy đến cảnh ngộ này, thanh danh vốn không còn giữ được nữa.
Cơ thể lạnh lẽo đột ngột được phủ lên một tầng vải vàng óng còn mang theo hơi ấm của chủ nhân, cơ thể vô lực dịu dàng được đặt vào trong vòng tay cứng rắn.
Phó Kim Phong không muốn để tâm tới người xung quanh, duy trì trạng thái hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ thế sự.
" Hoàng thượng, không phải lỗi của chúng thần, là hắn ta câu dẫn chúng thần."
" Đúng vậy, là hắn chịu không nổi cô quạnh."
Đám cận vệ nhìn chủ nhân ngã trêи đất không rõ sống chết, hai chân đều mềm nhũn.
" Nói xong chưa?" Nhiễm Thanh Vân ổn trọng bảo hộ lò sưởi ở trong lòng, âm thanh phát ra từ cổ họng lạnh lẽo tựa băng nơi nam cực.
" Thần..."
" Chúng thần..."
Đám cận vệ bị dọa càng sợ hãi.
" Lôi ra ngoài chém hết đi."
Âm thanh lạnh lẽo mang theo tia giận giữ điên cuồng vang lên trong tiểu viện, tựa như là nút thắt để từ đó những câu cầu xin tuyệt vọng điên cuồng vang lên, nối tiếp nối tiếp, không ngừng nghỉ.
" Hoàng thượng, tha mạng."
" Tha mạng cho tiểu nhân đi mà hoàng thượng."
Hoàng thượng này rảnh đâu mà nghe đám người kia giải thích, một chiêu chém đầu bọn họ đã là quá mức nhân từ rồi. Lò sưởi của ta, ta còn chưa dám bắt nạt đâu.
Phó Kim Phong rõ ràng không hiểu, bị tội danh từ trêи trời rơi xuống làm cho choáng váng, y mỗi ngày đều im lặng trong viện tử, không hề có suy nghĩ không an phận, chỉ hận không thể đem bản thân tàn hình, những gì không nên làm, y đều không bao giờ nghĩ đến, từ lúc nào y đã có ý định quyến rũ hoàng thượng rồi?
Phó Kim Phong cắn môi, cố gắng duy trì tỉnh táo:" Quý phi nương nương, ta không có."
Chỉ hận lần này y quá bất cẩn dính phải bẫy của người khác, lại không thể tính ra đường lui cho mình.
" Ngươi không có? Tiện nam như ngươi mà dám nói không có?" Nữ tử hung ác trừng Phó Kim Phong.
" Với cái mặt đáng ghét ghê tởm này, có đánh cũng bẩn tay bản cung, nhưng bởi vì ngươi đã có ý định không an phận với hoàng thượng bị bản cung phát hiện, vậy thì có muốn thử với cận vệ của ta trước không đây?"
" Ta không có, ta không muốn... quý phi nương nương. tha mạng." Phó Kim Phong khó khăn cầu xin nữ tử. Y không biết chính mình có tâm tư không đàng hoàng với hoàng thượng từ khi nào, càng không rõ tại sao nữ tử trước mặt lại có thể khẳng định chắc chắn y có tâm tư bất chính như thế.
3 năm sống trong hậu cung, y bị hãm hại không ít lần, nhưng bởi vì cái danh ân công của tân hoàng mà vẫn có thể giữ lại một mạng, y khó khăn nhẫn nhục, cố gắng giảm bớt giá trị tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, vẫn không rõ vì sao đám nữ nhân này lại luôn chán ghét y.
Phó Kim Phong đơn giản, đương nhiên không rõ, với tâm địa độc ác của nữ nhân trong cung, chỉ cần y là phi tần, không cần biết có an phận hay không, các nàng đều cố gắng tìm cách hãm hại. Tình tỷ muội đẹp đẽ gì đó, hoàn toàn đều là diễn cho bên ngoài nhìn.
Phó Kim Phong không muốn để ý những thứ đó, y chỉ cần yên bình mà sống, tại sao lại khó khăn như vậy?
Y phục đột ngột bị xé rách, Phó Kim Phong hoảng hốt níu lại mảnh vải trêи thân.
" Lột sạch y ra, hôm nay tốt nhất là khiến y vài hôm cũng không xuống được giường." Nữ tử dùng ánh mắt không khác gì rắn rết nhìn xuống cơ thể bại lộ của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong toàn thân run rẩy, cố gắng kìm ném không để nước mắt yếu đuối rơi xuống, quật cường nhìn về phía ba tên cận vệ đang lục đục cởi đai lưng.
Nốt ruồi nơi đuôi mắt ngày càng trở nên trầm đục mất đi sức sống.
Y thật sự sống không nổi nữa rồi!
Phó Kim Phong chậm chạp nhắm mắt, môi khẽ mím chặt.
" Y muốn cắn lưỡi tự sát, mau bóp miệng." Một tên cận vệ nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của y, đai lưng vừa được cởi bỏ, nhanh chóng được vòng qua đầu Phó Kim Phong, mạnh mẽ tách mở hai môi hồng nhuận.
ɖu͙ƈ vọng của tên cận vệ lọt vào mắt Phó Kim Phong khiến y không nhịn được càng thêm run rẩy, đau đớn, tuyệt vọng điên cuồng cắn nuốt tâm trí Phó Kim Phong.
Y muốn có người cứu mình, nhưng y biết ở cái nơi này, không một ai có thể cứu y cả.
Y muốn tự mình phản kháng, nhưng y cũng hiểu rõ sức lực của mình không thể nào phản kháng được.
Hàm bị bóp chặt, ɖu͙ƈ vọng xấu xí kề đến bên miệng, Phó Kim Phong cho dù hít thở khó khăn, vẫn sống chết phản kháng.
" Thành thực cho tao. Thằng điếm này." Cận vệ hung hăng giáng xuống một bạt tai.
Phó Kim Phong bị đánh choáng váng, nhưng vẫn không quên phản kháng, nhất quyết không để bọn chúng chiếm lợi dễ dàng. Y phục trêи người bị xé rách, bàn tay ma quá không ngừng chạm vào cơ thể khiến Phó Kim Phong cồn cào ruột gan, khó chịu đến mức muốn nôn.
Một bên đào đột ngột bị bóp mạnh, Phó Kim Phong không nhịn được la lên, một tên cận vệ ngay lập tức nhân cơ hội, đem ɖu͙ƈ vọng của mình đâm vào miệng nhỏ đỏ mọng.
Dị vật đột ngột đâm tới cuống họng, nước mắt sinh lý khi kìm được trào ra.
Cũng không rõ đây là nước mắt sinh lý, hay là tủi lệ không kìm nén được mà ào ạt tuôn ra.
" Hoàng..." Tiếng nữ tử quen thuộc nhiều thêm phần cả kinh cùng hoảng sợ, ả chưa kêu hết câu, cơ thể đã bị đạp ngã xuống nền đất, chỉ bằng một chiêu, cổ họng đã không ngừng sặc ra máu, khó khăn ngất đi.
Ba tên cận vệ kia thì càng không phải nói, nhìn thấy người vừa đến, liền gấp gáp đẩy Phó Kim Phong ra, tự mình tìm quần mặc vào.
Phó Kim Phong toàn thân không có khí lực bị ném dưới đất, bộ dạng không khác gì búp bê vải rách rưới bị chủ nhân nhẫn tâm ném bên lề đường. Lệ quang bao phủ hoàn toàn tiêu cự, Phó Kim Phong không thể nhìn ra người tới là ai, càng không có tâm tư mà nhìn. Phó Kim Phong tràn đầy tủi nhục, cam chịu nhắm chặt mắt.
Cho dù người tới là ai, y đã bị đẩy đến cảnh ngộ này, thanh danh vốn không còn giữ được nữa.
Cơ thể lạnh lẽo đột ngột được phủ lên một tầng vải vàng óng còn mang theo hơi ấm của chủ nhân, cơ thể vô lực dịu dàng được đặt vào trong vòng tay cứng rắn.
Phó Kim Phong không muốn để tâm tới người xung quanh, duy trì trạng thái hai mắt nhắm nghiền, mặc kệ thế sự.
" Hoàng thượng, không phải lỗi của chúng thần, là hắn ta câu dẫn chúng thần."
" Đúng vậy, là hắn chịu không nổi cô quạnh."
Đám cận vệ nhìn chủ nhân ngã trêи đất không rõ sống chết, hai chân đều mềm nhũn.
" Nói xong chưa?" Nhiễm Thanh Vân ổn trọng bảo hộ lò sưởi ở trong lòng, âm thanh phát ra từ cổ họng lạnh lẽo tựa băng nơi nam cực.
" Thần..."
" Chúng thần..."
Đám cận vệ bị dọa càng sợ hãi.
" Lôi ra ngoài chém hết đi."
Âm thanh lạnh lẽo mang theo tia giận giữ điên cuồng vang lên trong tiểu viện, tựa như là nút thắt để từ đó những câu cầu xin tuyệt vọng điên cuồng vang lên, nối tiếp nối tiếp, không ngừng nghỉ.
" Hoàng thượng, tha mạng."
" Tha mạng cho tiểu nhân đi mà hoàng thượng."
Hoàng thượng này rảnh đâu mà nghe đám người kia giải thích, một chiêu chém đầu bọn họ đã là quá mức nhân từ rồi. Lò sưởi của ta, ta còn chưa dám bắt nạt đâu.
Bình luận truyện