Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
Chương 83: Phiền phức có chân (16)
Nhiễm Thanh Vân làm như không nghe thấy tiếng cảnh cáo của y, tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong, túm lấy cánh tay của Phó Kim Phong kéo y vào trong lòng, ẩn ý nói:" Em... muốn... anh... làm... hết... thì... có... thể... nói... thẳng... ra..."
Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân mờ ám thổi hơi vào tai... đỏ mặt, tránh né:" Anh nói gì khó nghe thế? Tôi không hiểu gì hết."
Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng chối bỏ của Phó Kim Phong, dễ thương đến không kìm được mà bật cười, không thể trêu lò sưởi quá... y sẽ tự ái mà giận dỗi mất:" không... có... gì."
Nhiễm Thanh Vân tạm dừng việc tu luyện, ngoan ngoãn nghe theo lò sưởi, nổi lửa nấu cơm. Cuộc sống của hai người cứ bình dị trôi qua như vậy, Nhiễm Thanh Vân cực kì hài lòng, cũng không quá đặt nặng vấn đề có tăng cấp lên nữa hay không. Mỗi ngày rảnh rỗi thì sẽ tu luyện một chút, bận bịu thì cùng lò sưởi ôm ôm tăng tiến độ trị liệu.. sinh hoạt thật sự rất hoàn hảo.
Thế nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, ông trời cho y tư sắc lại lấy mất của y sự bình yên, muốn một đời ẩn cư an nhàn? Nằm mơ.
Hôm đó là vào một ngày đẹp trời, gió mát nắng vàng, nền trời trong xanh không một gợn mây, không khí trong lành không hề có mùi xác sống hôi thôi... lại từ khu rừng phía dưới bọn họ điên cuồng bốc lên một ngọn lửa nuốt trọn tất cả, nơi được Nhiễm Thanh Vân coi là hàng rào bảo vệ đột nhiên trở thành mối đe dọa nguy hiểm. Khói từ dưới cánh rừng bốc lên dày đặc, điên cuồng bao phủ hang động của bọn họ.
Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân đang ngồi dùng cơm trưa, bị hun đến ho sặc sụa. Nhiễm Thanh Vân là xác sống, cơ bản không bị khói làm ảnh hưởng, nhưng Phó Kim Phong là người, nếu không mau chóng rời khỏi đây cho dù lửa có không cháy đến nơi đi chăng nữa thì khói độc vẫn có thể khiến Phó Kim Phong bị ngạt khí mà mất mạng.
Lao ra ngoài quan sát, bên dưới bốn bề đều là lửa lớn, muốn rời khỏi an toàn, chỉ có thể mọc cánh mà bay. Trong đầu Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng nảy ra suy nghĩ về việc "mọc cánh bay."
[ Chủ nhân, người bình tĩnh lại... bây giờ mà làm như vậy, chắc chắn sẽ bị thiên đạo phát hiện. Thế giới mạt thế, sử dụng linh lực đã là sự tồn tại đặc biệt đang bị để ý rồi.] Vương Bội lo lắng Nhiễm Thanh Vân sẽ làm càn, gấp gáp khuyên can.
Nhưng nếu không dùng cách đó thì đâu còn cách nào? Lò sưởi là người phàm, không thể tự mình rời khỏi đây được. Lò sưởi tiêu tùng sẽ phải đổi một thế giới khác, ngươi thích như vậy hơn à?
[ Chủ nhân giỏi nhất, chủ nhân nhất định sẽ nghĩ ra cách.] Nói chung là chỉ cần không dùng cái cách điên rồ kia là được. Chủ nhân thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách khác.
Cái quần...
Nhiễm Thanh Vân điên cuồng bật ngón giữa với Vương Bội
" Khụ khụ khụ... Nhiễm Thanh Vân, anh đang ở đâu vậy?" Khói đen đặc bao phủ toàn bộ thân ảnh hai người, dày đến nỗi giơ tay cũng không thấy năm ngón chứ đừng nói là có thể nhìn thấy mặt nhau. Phó Kim Phong bị bọc trong khói độc, hoảng loạn vươn tay về phía Nhiễm Thanh Vân.
" Đây." Nhiễm Thanh Vân đón lấy tay y, cẩn thận kéo người vào trong lòng, dùng linh lực tạo thành một tầng kết giới nhỏ, ngăn cách hai người với làn khói dày đặc bên ngoài. Khu rừng rất lớn, nếu cứ dùng linh lực như thế này cũng không phải là cách... Nhiễm Thanh Vân sợ lỡ như y dùng hết linh lực rồi... khói độc vẫn còn thì lò sưởi phải làm sao đậy?
" Thanh Vân, xảy ra chuyện gì vậy? Khu rừng tại sao lại đột nhiên bốc cháy?" Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, hoang mang hỏi.
" Đi." Nhiễm Thanh Vân không có nhiều thời gian trả lời câu hỏi của Phó Kim Phong, cúi người bế y lên lưu loát chạy xuống chân núi, lao về phía rừng rậm cháy ngùn ngụt.
Quãng thời gian này Nhiễm Thanh Vân luôn ở bên cạnh lò sưởi, một bước không rời, lò sưởi không biết nguyên nhân, y làm sao có thể biết nguyên nhân mà trả lời câu hỏi của lò sưởi được chứ!
" Thanh... Thanh Vân, anh làm cái gì vậy?" Phó Kim Phong đột ngột bị bế lên, không khỏi run sợ, hai chân theo bản năng mà vòng qua eo Nhiễm Thanh Vân, hai tay cũng không chậm ôm chặt cổ y.
" Ngoan." Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy đầu Phó Kim Phong, để mặt y úp vào hõm cổ, cẩn thận lấy ra một cái áo khoác, phủ lên người Phó Kim Phong, nói cực kì dịu dàng:" Tin... anh."
Nhiễm Thanh Vân giọng nói không chút chập trùng, lưu quang di chuyển quanh người, tiến vào đám lửa. Lửa lớn bị kết giới xanh lam ngăn cản, nếu không phải bởi vì nhiệt độ xung quanh nóng đến chảy mỡ thì Phó Kim Phong vẫn chưa tin là mình thật sự cùng tên xác sống này chạy vào trong lửa.
Cũng may nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân thấp, Phó Kim Phong ở trong lòng người ta, cũng không bị nóng thành thịt nướng nhiệt.
Khó khăn lắm mới ra khỏi khu rừng, Nhiễm Thanh Vân liền nhanh chóng đặt Phó Kim Phong xuống, chuyển sang hình thức nắm tay, dắt Phó Kim Phong rời đi, trong toàn bộ quá trình, Nhiễm Thanh Vân đều không nói bất cứ lời nào.
Ra khỏi phạm vi khu rừng liền gặp phải xác sống.
Nhiễm Thanh Vân bảo hộ Phó Kim Phong tránh khỏi công kϊƈɦ của xác sống cấp cao, tìm một nơi có công trình xây dựng, chọn một căn nhà đủ an toàn, không chút chậm trễ tiến vào, Phó Kim Phong đứng ở phía sau, tâm tình phức tạp nhìn Nhiễm Thanh Vân lưu loát dùng toàn bộ những thứ có trọng lượng chặn lên cửa chính.
Lúc này, y mới có thời gian để quan sát từ đầu đến chân xác sống kia một lượt, quần áo cơ bản đã bị đốt đến không còn nguyên vẹn, miễn cưỡng bị máu thịt bê bết dính lại trêи người, mái tóc mềm mại cũng bị thiêu cháy một góc... từ trêи xuống dưới, có chút thảm.
....
....
Được rồi, y có thể bỏ từ "có chút" ở phía trước đi.
Lồng ngực không hiểu vì sao mà co thắt dữ dội, chỉ hít thở bình thường cũng đau đớn đến khó tả. Phó Kim Phong tiến đến bên cạnh Nhiễm Thanh Vân, vươn tay muốn chạm xuống, cánh tay đang ở giữa không trung liền ngay lập tức bị một bàn tay khác túm chặt.
" Làm... gì?" Đôi mắt đen láy kia vẫn sâu thẳm, hiện tại đã không còn được mái tóc dài che khuất, hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng, Phó Kim Phong đối diện với nó, tựa như bị dìm vào vạc dầu nóng hổi.
" Không có, tôi chỉ muốn xem vết thương của anh." Phó Kim Phong mất tự nhiên né khỏi ánh mắt sâu thẳm kia.
Y sợ nếu còn nhìn nữa, y sẽ chết chìm trong đó mất.
" Anh... không... sao... em... đừng... động... loạn... cẩn... thận... bị... thương." Nhiễm Thanh Vân nói rất chậm, từng chữ đều rời rạc khó nghe nhưng Phó Kim Phong vẫn kiên nhẫn đứng đợi Nhiễm Thanh Vân nói hết câu, từng câu từng chữ đều chuyên tâm mà nghe.
" Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh canh trừng, có gì bất thường sẽ báo cho anh." Phó Kim Phong lo lắng đề nghị, còn kéo Nhiễm Thanh Vân đến bên giường lớn.
Không hiểu sao khi nhìn thấy xác sống này bị thương thì lại không kìm được mà đau lòng.
" Được... thôi." Nhiễm Thanh Vân xác định nơi này cũng tương đối an toàn, linh lực trong cơ thể không còn nhiều, y phải tranh thủ mà bổ sung lại liền không từ chối đề nghị của lò sưởi, ngoan ngoãn ngồi lên trêи.
Sớm biết sẽ rơi vào hoàn cảnh này, trước đây liền chăm chỉ tu luyện thêm nhiều chút.
- --
tui nhoi lên thông báo với các bạn nhỏ....
23 chương nữa có cảnh giường chiếu nha
Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân mờ ám thổi hơi vào tai... đỏ mặt, tránh né:" Anh nói gì khó nghe thế? Tôi không hiểu gì hết."
Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng chối bỏ của Phó Kim Phong, dễ thương đến không kìm được mà bật cười, không thể trêu lò sưởi quá... y sẽ tự ái mà giận dỗi mất:" không... có... gì."
Nhiễm Thanh Vân tạm dừng việc tu luyện, ngoan ngoãn nghe theo lò sưởi, nổi lửa nấu cơm. Cuộc sống của hai người cứ bình dị trôi qua như vậy, Nhiễm Thanh Vân cực kì hài lòng, cũng không quá đặt nặng vấn đề có tăng cấp lên nữa hay không. Mỗi ngày rảnh rỗi thì sẽ tu luyện một chút, bận bịu thì cùng lò sưởi ôm ôm tăng tiến độ trị liệu.. sinh hoạt thật sự rất hoàn hảo.
Thế nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, ông trời cho y tư sắc lại lấy mất của y sự bình yên, muốn một đời ẩn cư an nhàn? Nằm mơ.
Hôm đó là vào một ngày đẹp trời, gió mát nắng vàng, nền trời trong xanh không một gợn mây, không khí trong lành không hề có mùi xác sống hôi thôi... lại từ khu rừng phía dưới bọn họ điên cuồng bốc lên một ngọn lửa nuốt trọn tất cả, nơi được Nhiễm Thanh Vân coi là hàng rào bảo vệ đột nhiên trở thành mối đe dọa nguy hiểm. Khói từ dưới cánh rừng bốc lên dày đặc, điên cuồng bao phủ hang động của bọn họ.
Phó Kim Phong cùng Nhiễm Thanh Vân đang ngồi dùng cơm trưa, bị hun đến ho sặc sụa. Nhiễm Thanh Vân là xác sống, cơ bản không bị khói làm ảnh hưởng, nhưng Phó Kim Phong là người, nếu không mau chóng rời khỏi đây cho dù lửa có không cháy đến nơi đi chăng nữa thì khói độc vẫn có thể khiến Phó Kim Phong bị ngạt khí mà mất mạng.
Lao ra ngoài quan sát, bên dưới bốn bề đều là lửa lớn, muốn rời khỏi an toàn, chỉ có thể mọc cánh mà bay. Trong đầu Nhiễm Thanh Vân nhanh chóng nảy ra suy nghĩ về việc "mọc cánh bay."
[ Chủ nhân, người bình tĩnh lại... bây giờ mà làm như vậy, chắc chắn sẽ bị thiên đạo phát hiện. Thế giới mạt thế, sử dụng linh lực đã là sự tồn tại đặc biệt đang bị để ý rồi.] Vương Bội lo lắng Nhiễm Thanh Vân sẽ làm càn, gấp gáp khuyên can.
Nhưng nếu không dùng cách đó thì đâu còn cách nào? Lò sưởi là người phàm, không thể tự mình rời khỏi đây được. Lò sưởi tiêu tùng sẽ phải đổi một thế giới khác, ngươi thích như vậy hơn à?
[ Chủ nhân giỏi nhất, chủ nhân nhất định sẽ nghĩ ra cách.] Nói chung là chỉ cần không dùng cái cách điên rồ kia là được. Chủ nhân thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách khác.
Cái quần...
Nhiễm Thanh Vân điên cuồng bật ngón giữa với Vương Bội
" Khụ khụ khụ... Nhiễm Thanh Vân, anh đang ở đâu vậy?" Khói đen đặc bao phủ toàn bộ thân ảnh hai người, dày đến nỗi giơ tay cũng không thấy năm ngón chứ đừng nói là có thể nhìn thấy mặt nhau. Phó Kim Phong bị bọc trong khói độc, hoảng loạn vươn tay về phía Nhiễm Thanh Vân.
" Đây." Nhiễm Thanh Vân đón lấy tay y, cẩn thận kéo người vào trong lòng, dùng linh lực tạo thành một tầng kết giới nhỏ, ngăn cách hai người với làn khói dày đặc bên ngoài. Khu rừng rất lớn, nếu cứ dùng linh lực như thế này cũng không phải là cách... Nhiễm Thanh Vân sợ lỡ như y dùng hết linh lực rồi... khói độc vẫn còn thì lò sưởi phải làm sao đậy?
" Thanh Vân, xảy ra chuyện gì vậy? Khu rừng tại sao lại đột nhiên bốc cháy?" Phó Kim Phong ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân, hoang mang hỏi.
" Đi." Nhiễm Thanh Vân không có nhiều thời gian trả lời câu hỏi của Phó Kim Phong, cúi người bế y lên lưu loát chạy xuống chân núi, lao về phía rừng rậm cháy ngùn ngụt.
Quãng thời gian này Nhiễm Thanh Vân luôn ở bên cạnh lò sưởi, một bước không rời, lò sưởi không biết nguyên nhân, y làm sao có thể biết nguyên nhân mà trả lời câu hỏi của lò sưởi được chứ!
" Thanh... Thanh Vân, anh làm cái gì vậy?" Phó Kim Phong đột ngột bị bế lên, không khỏi run sợ, hai chân theo bản năng mà vòng qua eo Nhiễm Thanh Vân, hai tay cũng không chậm ôm chặt cổ y.
" Ngoan." Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy đầu Phó Kim Phong, để mặt y úp vào hõm cổ, cẩn thận lấy ra một cái áo khoác, phủ lên người Phó Kim Phong, nói cực kì dịu dàng:" Tin... anh."
Nhiễm Thanh Vân giọng nói không chút chập trùng, lưu quang di chuyển quanh người, tiến vào đám lửa. Lửa lớn bị kết giới xanh lam ngăn cản, nếu không phải bởi vì nhiệt độ xung quanh nóng đến chảy mỡ thì Phó Kim Phong vẫn chưa tin là mình thật sự cùng tên xác sống này chạy vào trong lửa.
Cũng may nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân thấp, Phó Kim Phong ở trong lòng người ta, cũng không bị nóng thành thịt nướng nhiệt.
Khó khăn lắm mới ra khỏi khu rừng, Nhiễm Thanh Vân liền nhanh chóng đặt Phó Kim Phong xuống, chuyển sang hình thức nắm tay, dắt Phó Kim Phong rời đi, trong toàn bộ quá trình, Nhiễm Thanh Vân đều không nói bất cứ lời nào.
Ra khỏi phạm vi khu rừng liền gặp phải xác sống.
Nhiễm Thanh Vân bảo hộ Phó Kim Phong tránh khỏi công kϊƈɦ của xác sống cấp cao, tìm một nơi có công trình xây dựng, chọn một căn nhà đủ an toàn, không chút chậm trễ tiến vào, Phó Kim Phong đứng ở phía sau, tâm tình phức tạp nhìn Nhiễm Thanh Vân lưu loát dùng toàn bộ những thứ có trọng lượng chặn lên cửa chính.
Lúc này, y mới có thời gian để quan sát từ đầu đến chân xác sống kia một lượt, quần áo cơ bản đã bị đốt đến không còn nguyên vẹn, miễn cưỡng bị máu thịt bê bết dính lại trêи người, mái tóc mềm mại cũng bị thiêu cháy một góc... từ trêи xuống dưới, có chút thảm.
....
....
Được rồi, y có thể bỏ từ "có chút" ở phía trước đi.
Lồng ngực không hiểu vì sao mà co thắt dữ dội, chỉ hít thở bình thường cũng đau đớn đến khó tả. Phó Kim Phong tiến đến bên cạnh Nhiễm Thanh Vân, vươn tay muốn chạm xuống, cánh tay đang ở giữa không trung liền ngay lập tức bị một bàn tay khác túm chặt.
" Làm... gì?" Đôi mắt đen láy kia vẫn sâu thẳm, hiện tại đã không còn được mái tóc dài che khuất, hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng, Phó Kim Phong đối diện với nó, tựa như bị dìm vào vạc dầu nóng hổi.
" Không có, tôi chỉ muốn xem vết thương của anh." Phó Kim Phong mất tự nhiên né khỏi ánh mắt sâu thẳm kia.
Y sợ nếu còn nhìn nữa, y sẽ chết chìm trong đó mất.
" Anh... không... sao... em... đừng... động... loạn... cẩn... thận... bị... thương." Nhiễm Thanh Vân nói rất chậm, từng chữ đều rời rạc khó nghe nhưng Phó Kim Phong vẫn kiên nhẫn đứng đợi Nhiễm Thanh Vân nói hết câu, từng câu từng chữ đều chuyên tâm mà nghe.
" Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh canh trừng, có gì bất thường sẽ báo cho anh." Phó Kim Phong lo lắng đề nghị, còn kéo Nhiễm Thanh Vân đến bên giường lớn.
Không hiểu sao khi nhìn thấy xác sống này bị thương thì lại không kìm được mà đau lòng.
" Được... thôi." Nhiễm Thanh Vân xác định nơi này cũng tương đối an toàn, linh lực trong cơ thể không còn nhiều, y phải tranh thủ mà bổ sung lại liền không từ chối đề nghị của lò sưởi, ngoan ngoãn ngồi lên trêи.
Sớm biết sẽ rơi vào hoàn cảnh này, trước đây liền chăm chỉ tu luyện thêm nhiều chút.
- --
tui nhoi lên thông báo với các bạn nhỏ....
23 chương nữa có cảnh giường chiếu nha
Bình luận truyện