Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 27: Hủ Thực Dược Tề, Chân Thực Dược Tề



Sau một hồi hưng phấn, Tiểu Nguyệt mới xấu hổ ho khan một tiếng: “Khụ khụ, chủ nhân! Cái này thật sự không phải là tính cách thật của em, xin chủ nhân đừng hiểu lầm!”

“Ta có cái gì hiểu lầm sao?” Trên mặt Trần Vũ hiện ra một câu hỏi như vậy.

Đương nhiên, Tiểu Nguyệt cũng không dại gì mà kéo dài ở cái đề tài này, nàng nhanh chóng lấy ra hai lọ thuốc, đưa cho Trần Vũ nói: “Chủ nhân, đây là hai loại dược tề có tên là Hủ Thực Dược Tề và Chân Thực Dược Tề! Loại Hủ Thực Dược Tề này có thể làm cho phòng ngự linh khí của tên mục sư kia bị vô hiệu. Còn Chân Thực Dược Tề có thể làm cho ẩn nặc khí tức của hắn lộ ra bên ngoài. Sau khi bị trúng phải Chân Thực Dược Tề, hắn sẽ không thể nào che dấu được thân phận Hắc Ám Mục Sư của mình nữa!”

“Lợi hại như vậy?” Trần Vũ kinh ngạc hô lên.

“Còn phải nói, để mua được hai lọ dược tề này, em đã trừ hết số xu bên trong tích lũy của chủ nhân rồi đấy!” Nàng vô cùng đắc ý gật đầu.

“Cái gì?” Trần Vũ nghe xong thì trợn trừng hai mắt lên nhìn nàng.

“Chủ nhân nhìn em như vậy làm cái gì? Hai lọ dược tề này trị giá hơn năm ngàn xu lận đó! Không phải hệ thống bị tên mục sư kia lừa gạt, em cũng không đem chúng ra bán cho chủ nhân đâu!” Nàng không những không cảm thấy xấu hổ, mà còn cảm giác như mình thật sự quá oan ức.

“Được rồi, được rồi! Coi như ngươi lợi hại!” Nhìn vẻ mặt của nàng, Trần Vũ cảm thấy rất là bất lực, hắn hiện tại không thể nào không cúi đầu trước nàng được nha! Dù sao nàng cũng chính là hệ thống, mà hệ thống thì lợi hại nhất!

Sau khi lui ra khỏi hệ thống, Trần Vũ cảm giác trên người mình dường như có thứ gì đó phát sinh không được đúng cho lắm. Hắn nhận thấy có một vật gì đó đang phóng lên trên người mình, sau đó nó lại thò cái đầu lưỡi nhớp nháp của nó ra, rồi không ngừng liếm qua liếm lại trên mặt hắn. Cúi đầu nhìn kỹ lại, Trần Vũ mới chợt nhận ra, đó là một con tiểu hồ ly có bộ lông màu trắng tinh.

“Ai da, ngươi ở đâu lại trèo lên trên người của ta nằm thế này?” Trần Vũ đưa tay đem con vật nhỏ đáng yêu nâng lên trên tay.

Mà tất cả những chuyện này, chỉ xảy ra trong thoáng chốc. Ngay sau đó, một tiếng hô thất thanh vang lên: “Ngươi đang làm gì? Mau buông thánh nữ xuống?”

Người vừa lên tiếng là một trong bốn thiếu nữ đi cùng với nữ nhân có bộ ngực sữa cao vót, dáng người thanh lệ thoát tục kia.

“A, ai là thánh nữ?” Trần Vũ cũng cảm thấy kinh hoảng.

Mà ánh mắt tên mục sư và đồng bọn đều nhìn chăm chăm đến con hồ ly nhỏ trên tay hắn.

“Các ngươi muốn làm gì? Mau cút đi cho ta!” Cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, mấy thiếu nữ kia đều hô to.

“Các ngươi là Hồ tộc?” Gã mục sư đột nhiên nhìn các nàng, rồi lên tiếng.

“Hả? Cuối cùng cũng có người nhận ra được chủng tộc của bọn ta! Một tên Hắc Ám Mục Sư, sống cũng không dễ dàng gì đâu nhỉ?” Lần này, người lên tiếng là nữ nhân có bộ ngực sửa cao lớn.

“Ngươi ăn nói bậy bạ cái gì đó?” Lời này của nàng, thật sự đã làm cho tên mục sư sợ hãi hơn trước rất nhiều. Hắn rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ từ trên người nàng tản mát ra ngoài. Nữ nhân Hồ tộc này, tuyệt đối không thể chạm vào!

Mà lời của nàng, lần nữa làm cho ánh mắt của tất cả thực khách ở đây đều đồ dồn về phía hắn.

“Các ngươi nhìn cái gì? Muốn chết hay sao? Tất cả đều cút hết cho ta!” Tên Cuồng Chiến Sĩ có màu tóc hung tức giận hô lên.

Nhưng lần này, tất cả mọi người đều không ai sợ hắn, mọi người vẫn rất bình tĩnh đứng ở một bên quan sát trò vui.

“Tiểu đệ đệ, thánh nữ dường như rất thích ngươi, trên người ngươi có mùi vị thật sự là rất thuần khiết!” Mà nữ nhân Hồ tộc dường như cũng chẳng hề quan tâm đến bộ dạng của tất cả những người ở đây, nàng chỉ thản nhiên đi về phía Trần Vũ, mặc cho đám người kia đang vây ở xung quanh hắn.

“Con bà nó, nữ nhân ngực bự, ngươi cũng bị điếc hay sao ha?” Tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung thật sự là muốn phát điên, hắn vừa rồi bị kẻ khác ám toán, còn bị một tên Chiến Sĩ cấp thấp đánh cho một trận. Bây giờ còn bị nữ nhân xem thường, thật sự là không thể nhịn được.

“Cẩn thận, chớ có manh động!” Cảm nhận được động tác của tên tóc hung, tên mục sư không khỏi kinh hoảng hô lên.

Nhưng âm thanh của hắn vang lên có vẻ hơi chậm. Chỉ thấy, tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung đã dữ tợn lao tới, đem thanh đao từ trên cao bủa xuống, khí thế cực kỳ bạo liệt. Đám thực khách ở xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh, thậm chí có người còn lắc đầu tiếc thầm không thôi, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu như bị thương thì thật là quá đáng tiếc.

“Hừ!”

Nàng dường như rất lãnh đạm, chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng, sau đó một luồng lực lượng khổng lồ từ trên người của nàng tán mát đi ra, tạo thành một bức tường chắn trong suốt, ngăn cho tên Cuồng Chiến Sĩ kia chỉ có thể dừng lại ở cách nàng khỏi nửa thường. Ngay sau đó, trên tay nàng hiện lên một tầng hàn băng, một mũi băng tiễn, từ ngón tay của nàng phóng ra ngoài.

“Ầm!”

Như là một ngọn núi nhỏ bị đổ sập, tên Cuồng Chiến Sĩ kia bị chấn bay ra ngoài, mang theo một ngụm máu tươi vảy lên trời.

“Lão đại!” Cả tên pháp sư râu cá trê và tên Kiếm Sĩ đều sợ hãi hô lên.

Lão đại mạnh mẽ thường ngày mà bọn hắn thấy, hôm nay thật sự là quá thê thảm a! Một lần bị một tên Chiến Sĩ cấp thấp trấn đánh, sau đó lại bị một nữ nhân tùy tiện phất tay một cái, cả ngươi như là một viên sao băng, bay rớt ra ngoài. Thật sự là không thể nào tưởng tượng được, chẳng lẽ, hôm nay lão đại đi ra ngoài mà không coi ngày hay sao?

“Thật là phiền!” Sau khi đánh bay tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung bay ra ngoài, nữ nhân Hồ tộc phủi phủi tay một cái, giống như vừa mới đập chết một con ruồi vậy. Bước chân không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía Trần Vũ đang ngồi.

“Tiểu Nguyệt, mau trở về đây nào!” Nàng hơi cúi người ngồi thấp xuống, vẫy vẫy tay gọi con tiểu hồ ly kia quay trở về.

Dường như có chút tiếc nuối, con hồ ly nhỏ hơi cúi đầu xuống, liếm liếm khuôn mặt của Trần Vũ mấy cái, sau đó mới chịu nhảy trở về phía lồng ngực của nữ nhân Hồ tộc kia nằm xuống. Động tác của con hồ ly này, hơi có chút đường đột, cho nên đã chạm mạnh vào ngực áo của nữ nhân Hồ tộc, làm cho hai ngọn núi to trước ngực nàng liên tục rung lên. Mà Trần Vũ thì đang ở gần ngay đó, tình cảnh hiện tại hoàn toàn đập vào trong mí mắt của hắn, làm cho máu huyết trong người của hắn như muốn sôi trào lên.

“Tiểu đệ đệ, ngươi nhìn cái gì đó?” Có vẻ như nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, người hơi cúi sát, nhìn về phía hắn cười.

Nụ cười này của nàng, như lan như xuân, phả vào trong lồng ngực của hắn, làm cho hắn thoáng chốc trở nên thất thần.

“Đinh, chủ nhân bị trúng mị thuật, xin chủ nhân hãy thủ vững tâm thần!”

Đột nhiên, âm thanh của hệ thống vang lên, làm cho Trần Vũ giật mình không thôi. Hắn lập tức đem tâm thần khóng chế lại, ánh mắt hơi dè chừng nhìn về phía nàng.

“Ồ, vậy mà không có sao cả? Thật sự là thú vị!” Cảm nhận được hơi thở của Trần Vũ trở nên bình thường trở lại, nàng cũng hơi giật mình, mỉm cười.

“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Lúc này, nhìn thấy động tác của nàng càng lúc cang gần Trần Vũ, Trần Tiểu Phương rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, cho nên nàng mới vội vàng lao tới, đem Trần Vũ chắn ở sau lứng.

Nhìn động tác này của nàng, nữ nhân Hồ tộc không khỏi cười lên khanh khách: “Em gái ngoan, ngươi làm gì lại hốt hoảng như vậy? Tỷ tỷ chỉ muốn kiểm tra hắn một chút mà thôi, em gái không cần phải sợ!”

“Có quỷ mới tin ngươi!” Trong lòng Tiểu Phương âm thầm mắng to, thế nhưng ánh mắt nàng vẫn không ngừng đề phòng, nói: “Đây là nam nhân của ta, không cho phép ngươi đụng tới hắn!”

“Nam nhân của ngươi?” Lời này của nàng thật sự đã làm cho nữ nhân Hồ tộc hơi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nữ nhân Hồ tộc lại cười hỏi: “Nếu hắn là nam nhân của ngươi, vậy ngươi với hắn đã ngủ cùng nhau chưa?”

“A, làm sao lại hỏi vấn đề xấu hổ như vậy được?” Tiểu Phương thẹn đến đỏ mặt, nàng mặc dù thường ngày tính khí táo bạo, nhưng cũng không đem mấy chuyện này ra đùa giỡn như vậy được nha? Nghĩ nghĩ một hồi, nàng mới cắn răng nói: “Đúng, ta đã ngủ chung với hắn rồi! Cho nên, hắn chính là nam nhân của ta?”

“Thật?” Nữ nhân Hồ tộc thú vị cười.

“Đương nhiên… đương nhiên là thật!” Tiểu Phương ấp úng đáp.

“Thế nhưng ta thấy, ngươi vẫn còn chưa có phá thân nha?” Nữ nhân Hồ tộc nét cười càng đậm.

“Ngươi… ngươi không biết xấu hổ!” Lần này, Tiểu Phương thật sự là không thể nào nghe được nữa, nếu như không phải nàng bị thương, với lại thực lực của nữ nhân này quá mức kinh khủng, nàng đã xông lên đánh với ả một trận rồi.

“Được rồi, được rồi! Ta không đùa với ngươi nữa! Đây là mấy viên thuốc trị thương của Hồ tộc chúng ta! Các ngươi chia ra ăn vào đi! Những chuyện ở đây cứ giao lại cho ta xử lý được rồi! Dù sao, đám người này thật sự là khiến ta nhìn không được thuận mắt!” Nữ nhân Hồ tộc nói xong, liền đem một bình thuốc ném đến trước mặt Tiểu Phương, sau đó liền xoay người đứng lên, đi về phía đám người mục sư kia.

“Chậc chậc, nơi này làm sao lại náo nhiệt như vậy! A, còn có hai Thỏ Nữ xinhd đẹp ở đây nữa! Thật sự là thú vị nha! Hai vị mỹ nữ, các nàng có muốn theo ta lăn lộn một phen hay không? Yên tâm đi, ta làm người rất là ngay thẳng, tuyệt đối không bắt ép các nàng làm chuyện gì xấu xa đâu! Ai ui… sao các ngươi lại ở đây!” Một gã đàn ông cao gầy, mang theo bộ mặt cực kỳ ti tiện, vừa đi vào trong quán, vừa luyên thuyên không ngừng. Nhưng đột nhiên hắn lại nhìn mấy thiếu nữ Hồ tộc la lên một tiếng.

“Mục Tần, cuối cùng cũng để ta tìm thấy ngươi rồi!” Nữ nhân Hồ tộc còn muốn ra tay giáo huấn mấy tên mục sư kia một trận, không nghĩ đến vừa nhìn thấy gã đàn ông cao gầy đứng ở trước cửa, ánh mắt liền sáng lên, như thể nhìn thấy cừu nhân liền đỏ mắt vậy.

“Hồ Mị Nương, ta không có hứng thú với thân thể của ngươi, ngươi đừng có mà giở trò đồi bại với ta! Ta đi đây!” Gã đàn ông cao gầy có tên là Mục Tần, miệng vừa hô lên một tiếng, sau đó liền phi thân chạy mất. Mà đám nữ nhân Hồ tộc cũng tức giận chạy đuổi theo.

“Tên khốn kiếp kia, ngươi mau đứng lại đó!” Hồ Mị Nương tức giận đến mắng to, ngực không ngừng phập phồng lên xuống liên tục.

Tất cả những người thực khách bên trong quán ăn đều mở to mắt ra nhìn nhau.

“Mẹ nó, đây là cái tình huống gì a?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện