Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay
Chương 4
Làm gay ngày đầu tiên.
[ Mặc đồ đôi đi chơi cùng nhau ]
Một ngày trời trong nắng ấm, thời tiết đẹp khó thấy trong những ngày đông ở đất phương Nam.
Khó hơn chính là hai hotboy của Đại học F vốn không đội trời chung lại một lần nữa thân thiết với nhau.
“Cậu đang mặc cái gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh nhìn Trương Linh Dật mặc âu phục như đi hội chợ việc làm, cố gắng kiểm soát bản thân không biểu lộ kì cục.
Trương Linh Dật nhún vai: “Không phải cậu nói cùng mặc đồ màu đen sao? Đây là bộ đồ màu đen duy nhất của tôi, hồi trước là vì phải đi gặp một nhà tài trợ nên mới mua.”
Không sai, với tư cách là người đứng đầu Hội liên hiệp sinh viên, Trương Linh Dật thường xuyên phải giao tiếp cùng các nhà tài trợ, đặc biệt là tầng lớp thượng lưu.
“Là một người đàn ông làm sao không có nổi một cái áo màu đen?” Vương Nghiễm Ninh nói với giọng điệu không thể tha thứ, một thằng đàn ông ngay cả áo đen cũng không có tại sao lại xứng làm công? Cậu cảm thấy mình thật là thiệt thòi chết đi được!
Khoé miệng Trương Linh Dật giật giật: “Có ai bắt buộc là đàn ông thì phải có áo đen sao?”, vừa nói vừa nhìn quần áo Vương Nghiễm Ninh mặc.
Chỉ đơn giản là quần jean cùng với áo khoác ngoài màu đen, đúng là ngọc thụ lâm phong.
Trương Dinh Lật hài lòng gật đầu, mặt dù trước giờ nhìn Vương Nghiễm Ninh vô cùng chướng mắt nhưng không thể không thừa nhận, ở Đại học F, đúng là chỉ có cậu ta mới xứng đôi với mình.
Quả nhiên chọn Vương Nghiễm Ninh cùng làm gay là một quyết định đúng đắn!
Mà trong lòng Vương Nghiễm Ninh hoàn toàn ngược lại.
Trời ạ, tại sao Trương Linh Dật ngày thường vốn cùng mình cạnh tranh mà sao hôm nay lại rớt hạng thê thảm như vầy?
Rốt cuộc thì có ai ngớ ngẩn đến mức mặc âu phục mà xem như đồ đôi tình nhân thế này không?
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ che mặt, lôi kéo cậu đến trạm xe, vừa đi vừa nói: “Đi, chúng ta đi mua một bộ đồ đôi giống như mấy cặp tình nhân kia!”
Hôm nay không phải cuối tuần, đường dành cho người đi bộ cũng không quá đông.
Nhưng size đồ đôi thì không thể tìm được!
“Moá, sao toàn một lớn một nhỏ thế này, chẳng lẽ không có hai cái lớn như nhau hả trời?” Dành thời gian đi dạo hết n shop, Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc cũng nổi cáu, cậu và Trương Linh Dật vóc người tương đương, đều là vừa cao vừa gầy, có da có thịt. Thế nhưng đồ đôi trên thị trường toàn là thiết kế cho nam và nữ, không có bộ nào phù hợp với cả hai người.
Hơn nữa Trương Linh Dật mặc âu phục mà lại còn đi trên lối dành riêng cho người đi bộ, bị không ít người quay lại nhìn, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy toàn bộ khí chất của mình đều bị người bên cạnh kéo xuống, xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể tìm được một cái túi thật to bỏ cậu ta vào trong giấu đi.
“Cái này quá bình thường~” Trương Linh Dật ngược lại cảm thấy rất thấu hiểu, nói không sao cả khoát khoát tay.
“Hừ, đây rõ ràng là kì thị gay!” Vương Nghiễm Ninh cảm thấy mình bị phân biệt đối xử, tức giận bất bình, hoàn toàn quên mất bản thân chỉ giả làm gay.
“Bỏ đi, chúng ta mua hai bộ quần áo giống nhau là được rồi.” Trương Linh Dật nói.
“Nhưng mà,…” Giọng Vương Nghiễm Ninh uỷ khuất, chỉ vào một bộ đồ đôi in hình anh chàng bọt biển SpongeBob*, “Tôi thích bộ kia !”
Trương Linh Dật quay sang nhìn thấy cái áo in hình nhân vật hoạt hình vàng choé tức cười kia, thầm cảm thấy thật may mắn vì shop này không có đồ đôi cho nam nam.
Nhưng mà hiện tại Vương Nghiễm Ninh đang sắp nổi điên, hay là không nên chọc cậu ta thì tốt hơn.
“Đành chịu thôi, size không vừa, chúng ta sang bên kia xem thử đi!” Trương Linh Dật kéo Vương Nghiễm Ninh đi qua shop đối diện.
Cuối cùng, hai người chọn một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản và áo len cổ chữ V, phù hợp với lứa tuổi, mặc vào nhìn trẻ trung năng động, tinh thần phấn chấn, không khí mùa đông rét lạnh cũng giảm hơn phân nửa.
Nhân viên bán hàng thấy vậy ánh mắt cũng loé sáng.
Vương Nghiễm Ninh khăng khăng nói hai người phải mặc như thế trở về. Đương nhiên nguyên nhân là do cậu không thể nào chịu nổi khi thấy Trương Linh Dật cứ mặc bộ âu phục kia đi tới đi lui.
Vì vậy, trên đường trở về, hai người đi trên đường gần như thu hút tất cả sự chú ý.
Hai người từ nhỏ đã thu hút ánh nhìn của mọi người nên đã quen thuộc cảm giác bị người khác chú ý.
Nhưng hôm nay, những ánh mắt ấy gấp ba bốn lần bình thường, hai người thân kinh bách chiến cũng có chút khó chịu.
Trong tàu điện ngầm, Vương Nghiễm Ninh còn loáng thoáng nghe mấy em gái bên cạnh thì thầm:
“Wow, hai người kia thật là đẹp trai.”
“Ah ah, nhưng tại sao họ lại mặc đồ giống nhau? Là đồng phục của nhà hàng à?”
“Ừ, hình như là vậy, nhưng mà nhà hàng nào lại có bồi bàn đẹp trai thế này? Tớ nhất định phải đến đó mỗi ngày mới được!”
Bồi bàn?!!!!!!
Trên trán Vương Nghiễm Ninh lập tức nổi lên hai đường gân xanh!
Bố khỉ, cậu trông giống bồi bàn chỗ nào hả?
Cô có thấy bồi bài ở nơi nào đẹp trai như thế này chưa?
Y phục này giống đồng phục nhà hàng ở chỗ nào? Rõ ràng là đồ đôi!
Đồ-đôi!
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh điên cuồng gào thét nhưng khuôn mặt vẫn duy trì phong độ của một hotboy, sau đó nhích lại gần Trương Linh Dật thì thầm: “Nhanh, nắm lấy tay tôi.”
Trương Linh Dật tay đang xách túi đựng quần áo của hai người, nghe xong khuôn mặt co giật: “Không được, tôi đang nắm móc kéo.”
“Cậu không nắm thì sẽ chết hả?” Vương Nghiễm Ninh khẽ nguyền rủa một tiếng, mạnh mẽ kéo tay Trương Linh Dật đang nắm móc kéo để giữ thăng bằng xuống, sau đó vô cùng ngang ngược nắm chặt.
“Này, cậu…”
Trương Linh Dật đang muốn nổi đoá, Vương Nghiễm Ninh lật tức quẳng sang một cái liếc mắt ám hiệu: “Tôi vịn cây cột này, cậu mà không đứng vững thì nắm chặt tôi, tôi sẽ kéo cậu lại.” Sau đó hạ giọng, “Có vài người đang nhìn, ngọt ngào, chú ý ngọt ngào!”
Trương Linh Dật bây giờ mới ra hai người đang đóng giả tình nhân, lập tức nhập vai, nắm chặt tay Vương Nghiễm Ninh, yêu thương nhìn cậu.
“Mẹ kiếp, đừng có nắm chặt như vậy!” Vương Nghiễm Ninh nhăn nhó.
“Không được, anh không nỡ thấy em như vậy.” Trương Linh Dật nói xong tự thấy buồn nôn.
Vì vậy, vốn là cái nắm tay ngọt ngào lãng mạn trên tàu điện ngầm biến thành một cuộc thi vật tay trên tàu điện ngầm.
Tất nhiên, người bên ngoài nhìn vẫn rất ngọt ngào và lãng mạn.
Quả nhiên, mấy cô gái vốn đang hưng phấn thảo luận bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
“Ah, cậu nhìn xem, bọn họ nắm tay kìa. Có khi nào tớ nhìn lầm không?”
“Cậu không nhìn lầm đâu. Bọn họ nắm tay thật rồi!” Giọng nói có chút run rẩy.
“Ah, hai người đàn ông nắm tay nhau trông thật buồn nôn. Bọn họ không phải là cái kia đó chứ~”
“Nói nhỏ một chút~”
“Oa oa oa, thật là đáng tiếc. Tại sao đàn ông tốt đều có bạn trai cả rồi?”
…
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật thầm hài lòng.
Đúng thế, cả hai làm những việc này chỉ để nghe được thanh âm đau lòng của các cô gái.
Hai người mặc đồ đôi đứng ở sân trường Đại học F phấn chấn lượn một vòng, thu được vô số ánh mắt kinh ngạc, rơi mắt kiếng của nhiều người, rốt cuộc hài lòng tạm biệt nhau trở về kí túc xá.
Vương Nghiễm Ninh về phòng kí túc xá, vừa mới mở cửa đã bị bạn cùng phòng Tôn Tư Dương vẻ mặt ngạc nhiên nhào đến hỏi: “Nghiễm Ninh, tôi vừa thấy ở diễn đàn trường có một hot topic, nói cậu và Trương Linh Dật mặc đồ đụng hàng, rất nhiều người nói thấy hai cậu mặc quần áo giống nhau, còn cùng xuất hiện ở một nơi.”
Moá, sao lại khác với kế hoạch rồi?
Vương Nghiễm Ninh phẫn nộ đi thẳng đến máy tính, khởi động máy, mở trang web diễn đàn F.
Bài viết hàng đầu hiện nay là “Chuyện chưa từng có, hai hotboy đình đám mặc đồ đụng hàng”
Bài post dùng giọng điệu cực kì khoa trương miêu tả cảnh làm sao mà Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật ăn mặc y chang nhau xuất hiện ở mọi ngóc ngách của trường, chịu biết bao ánh mắt soi mói của mọi người.
Đại học F trước giờ chỉ có hai người cạnh tranh khốc liệt nhất. Bình thường không thể đụng mặt hai người, hôm nay vừa đụng đồ vừa đụng mặt, có thể nói còn thảm thiết hơn đụng xe.
Đi kèm dưới bài post là rất nhiều hình ảnh hai người mặc đồ giống nhau với các góc chụp khác nhau.
Từ đó còn có cuộc tranh luận gay gắt xem cuối cùng ai là người đẹp trai hơn.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật vốn có rất nhiều người hâm mộ trong trường. Bình thường không có việc gì hay nói về vấn đề ở Đại học F ai mới là người đẹp trai nhất, thế nhưng mỗi người có điểm mạnh riêng nên khó phân cao thấp.
Hôm nay hai người mặc đồ giống nhau xuất hiện, có thể đem ra để so sánh.
Vì vậy, cả diễn đàn cãi nhau.
Tuy nhiên hai bên mặc dù ý kiến không giống nhau, lên tiếng cũng không khác biệt lắm. Cũng đều là: “Anh ấy mặc áo này không khác chi hoàng tử, tên kia ăn mặc không khác gì bồi bàn!”
Vương Nghiễm Ninh càng xem sắc mặt càng đen.
Cậu chàng mập mạp Tôn Tư Dương tưởng rằng cậu vì chuyện đụng hàng nên tức giận, vội đứng bên cạnh an ủi: “Nghiễm Ninh, cậu đừng nóng. Tôi thấy cậu mặc bộ đồ này trông đẹp hơn Trương Linh Dật rất nhiều.”
Vương Nghiễm Ninh hừ một tiếng, không để ý tới tên kia, tự mình đăng kí một cái acc clone để ra trận.
Đành phải thế thôi, với tư cách là một người quan trọng trong trường, danh tiếng của cậu đã sớm bị lột sạch rồi.
[Các cậu không nhìn ra đây là một đôi tình nhân sao?] Acc clone “Đồ đôi dễ thương” vừa mới trồi lên đã chìm nghỉm trong topic, nhanh chóng bị một đống bình luận ai đẹp trai nhất Đại học F dìm xuống.
“Moá!” Vương Nghiễm Ninh vỗ bàn, vừa lúc điện thoại reo.
Cậu mở ra xem. Là tin nhắn của Trương Linh Dật.
“Đúng là bi kịch! Cậu đã xem tin trên diễn đàn chưa?”
“Rồi!” Vương Nghiễm Ninh trả lời.
“Tôi giờ cảm thấy buồn quá đi, thôi tắm rửa ngủ sớm, ngày mai đừng tới trễ.”
Vương Nghiễm Ninh nhìn tin nhắn ngắn kia lòng có chút hoài nghi, chọn Trương Linh Dật cùng đóng giả gay với mình rốt cuộc có phải là lựa chọn đúng không?
[ Mặc đồ đôi đi chơi cùng nhau ]
Một ngày trời trong nắng ấm, thời tiết đẹp khó thấy trong những ngày đông ở đất phương Nam.
Khó hơn chính là hai hotboy của Đại học F vốn không đội trời chung lại một lần nữa thân thiết với nhau.
“Cậu đang mặc cái gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh nhìn Trương Linh Dật mặc âu phục như đi hội chợ việc làm, cố gắng kiểm soát bản thân không biểu lộ kì cục.
Trương Linh Dật nhún vai: “Không phải cậu nói cùng mặc đồ màu đen sao? Đây là bộ đồ màu đen duy nhất của tôi, hồi trước là vì phải đi gặp một nhà tài trợ nên mới mua.”
Không sai, với tư cách là người đứng đầu Hội liên hiệp sinh viên, Trương Linh Dật thường xuyên phải giao tiếp cùng các nhà tài trợ, đặc biệt là tầng lớp thượng lưu.
“Là một người đàn ông làm sao không có nổi một cái áo màu đen?” Vương Nghiễm Ninh nói với giọng điệu không thể tha thứ, một thằng đàn ông ngay cả áo đen cũng không có tại sao lại xứng làm công? Cậu cảm thấy mình thật là thiệt thòi chết đi được!
Khoé miệng Trương Linh Dật giật giật: “Có ai bắt buộc là đàn ông thì phải có áo đen sao?”, vừa nói vừa nhìn quần áo Vương Nghiễm Ninh mặc.
Chỉ đơn giản là quần jean cùng với áo khoác ngoài màu đen, đúng là ngọc thụ lâm phong.
Trương Dinh Lật hài lòng gật đầu, mặt dù trước giờ nhìn Vương Nghiễm Ninh vô cùng chướng mắt nhưng không thể không thừa nhận, ở Đại học F, đúng là chỉ có cậu ta mới xứng đôi với mình.
Quả nhiên chọn Vương Nghiễm Ninh cùng làm gay là một quyết định đúng đắn!
Mà trong lòng Vương Nghiễm Ninh hoàn toàn ngược lại.
Trời ạ, tại sao Trương Linh Dật ngày thường vốn cùng mình cạnh tranh mà sao hôm nay lại rớt hạng thê thảm như vầy?
Rốt cuộc thì có ai ngớ ngẩn đến mức mặc âu phục mà xem như đồ đôi tình nhân thế này không?
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ che mặt, lôi kéo cậu đến trạm xe, vừa đi vừa nói: “Đi, chúng ta đi mua một bộ đồ đôi giống như mấy cặp tình nhân kia!”
Hôm nay không phải cuối tuần, đường dành cho người đi bộ cũng không quá đông.
Nhưng size đồ đôi thì không thể tìm được!
“Moá, sao toàn một lớn một nhỏ thế này, chẳng lẽ không có hai cái lớn như nhau hả trời?” Dành thời gian đi dạo hết n shop, Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc cũng nổi cáu, cậu và Trương Linh Dật vóc người tương đương, đều là vừa cao vừa gầy, có da có thịt. Thế nhưng đồ đôi trên thị trường toàn là thiết kế cho nam và nữ, không có bộ nào phù hợp với cả hai người.
Hơn nữa Trương Linh Dật mặc âu phục mà lại còn đi trên lối dành riêng cho người đi bộ, bị không ít người quay lại nhìn, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy toàn bộ khí chất của mình đều bị người bên cạnh kéo xuống, xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể tìm được một cái túi thật to bỏ cậu ta vào trong giấu đi.
“Cái này quá bình thường~” Trương Linh Dật ngược lại cảm thấy rất thấu hiểu, nói không sao cả khoát khoát tay.
“Hừ, đây rõ ràng là kì thị gay!” Vương Nghiễm Ninh cảm thấy mình bị phân biệt đối xử, tức giận bất bình, hoàn toàn quên mất bản thân chỉ giả làm gay.
“Bỏ đi, chúng ta mua hai bộ quần áo giống nhau là được rồi.” Trương Linh Dật nói.
“Nhưng mà,…” Giọng Vương Nghiễm Ninh uỷ khuất, chỉ vào một bộ đồ đôi in hình anh chàng bọt biển SpongeBob*, “Tôi thích bộ kia !”
Trương Linh Dật quay sang nhìn thấy cái áo in hình nhân vật hoạt hình vàng choé tức cười kia, thầm cảm thấy thật may mắn vì shop này không có đồ đôi cho nam nam.
Nhưng mà hiện tại Vương Nghiễm Ninh đang sắp nổi điên, hay là không nên chọc cậu ta thì tốt hơn.
“Đành chịu thôi, size không vừa, chúng ta sang bên kia xem thử đi!” Trương Linh Dật kéo Vương Nghiễm Ninh đi qua shop đối diện.
Cuối cùng, hai người chọn một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản và áo len cổ chữ V, phù hợp với lứa tuổi, mặc vào nhìn trẻ trung năng động, tinh thần phấn chấn, không khí mùa đông rét lạnh cũng giảm hơn phân nửa.
Nhân viên bán hàng thấy vậy ánh mắt cũng loé sáng.
Vương Nghiễm Ninh khăng khăng nói hai người phải mặc như thế trở về. Đương nhiên nguyên nhân là do cậu không thể nào chịu nổi khi thấy Trương Linh Dật cứ mặc bộ âu phục kia đi tới đi lui.
Vì vậy, trên đường trở về, hai người đi trên đường gần như thu hút tất cả sự chú ý.
Hai người từ nhỏ đã thu hút ánh nhìn của mọi người nên đã quen thuộc cảm giác bị người khác chú ý.
Nhưng hôm nay, những ánh mắt ấy gấp ba bốn lần bình thường, hai người thân kinh bách chiến cũng có chút khó chịu.
Trong tàu điện ngầm, Vương Nghiễm Ninh còn loáng thoáng nghe mấy em gái bên cạnh thì thầm:
“Wow, hai người kia thật là đẹp trai.”
“Ah ah, nhưng tại sao họ lại mặc đồ giống nhau? Là đồng phục của nhà hàng à?”
“Ừ, hình như là vậy, nhưng mà nhà hàng nào lại có bồi bàn đẹp trai thế này? Tớ nhất định phải đến đó mỗi ngày mới được!”
Bồi bàn?!!!!!!
Trên trán Vương Nghiễm Ninh lập tức nổi lên hai đường gân xanh!
Bố khỉ, cậu trông giống bồi bàn chỗ nào hả?
Cô có thấy bồi bài ở nơi nào đẹp trai như thế này chưa?
Y phục này giống đồng phục nhà hàng ở chỗ nào? Rõ ràng là đồ đôi!
Đồ-đôi!
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh điên cuồng gào thét nhưng khuôn mặt vẫn duy trì phong độ của một hotboy, sau đó nhích lại gần Trương Linh Dật thì thầm: “Nhanh, nắm lấy tay tôi.”
Trương Linh Dật tay đang xách túi đựng quần áo của hai người, nghe xong khuôn mặt co giật: “Không được, tôi đang nắm móc kéo.”
“Cậu không nắm thì sẽ chết hả?” Vương Nghiễm Ninh khẽ nguyền rủa một tiếng, mạnh mẽ kéo tay Trương Linh Dật đang nắm móc kéo để giữ thăng bằng xuống, sau đó vô cùng ngang ngược nắm chặt.
“Này, cậu…”
Trương Linh Dật đang muốn nổi đoá, Vương Nghiễm Ninh lật tức quẳng sang một cái liếc mắt ám hiệu: “Tôi vịn cây cột này, cậu mà không đứng vững thì nắm chặt tôi, tôi sẽ kéo cậu lại.” Sau đó hạ giọng, “Có vài người đang nhìn, ngọt ngào, chú ý ngọt ngào!”
Trương Linh Dật bây giờ mới ra hai người đang đóng giả tình nhân, lập tức nhập vai, nắm chặt tay Vương Nghiễm Ninh, yêu thương nhìn cậu.
“Mẹ kiếp, đừng có nắm chặt như vậy!” Vương Nghiễm Ninh nhăn nhó.
“Không được, anh không nỡ thấy em như vậy.” Trương Linh Dật nói xong tự thấy buồn nôn.
Vì vậy, vốn là cái nắm tay ngọt ngào lãng mạn trên tàu điện ngầm biến thành một cuộc thi vật tay trên tàu điện ngầm.
Tất nhiên, người bên ngoài nhìn vẫn rất ngọt ngào và lãng mạn.
Quả nhiên, mấy cô gái vốn đang hưng phấn thảo luận bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
“Ah, cậu nhìn xem, bọn họ nắm tay kìa. Có khi nào tớ nhìn lầm không?”
“Cậu không nhìn lầm đâu. Bọn họ nắm tay thật rồi!” Giọng nói có chút run rẩy.
“Ah, hai người đàn ông nắm tay nhau trông thật buồn nôn. Bọn họ không phải là cái kia đó chứ~”
“Nói nhỏ một chút~”
“Oa oa oa, thật là đáng tiếc. Tại sao đàn ông tốt đều có bạn trai cả rồi?”
…
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật thầm hài lòng.
Đúng thế, cả hai làm những việc này chỉ để nghe được thanh âm đau lòng của các cô gái.
Hai người mặc đồ đôi đứng ở sân trường Đại học F phấn chấn lượn một vòng, thu được vô số ánh mắt kinh ngạc, rơi mắt kiếng của nhiều người, rốt cuộc hài lòng tạm biệt nhau trở về kí túc xá.
Vương Nghiễm Ninh về phòng kí túc xá, vừa mới mở cửa đã bị bạn cùng phòng Tôn Tư Dương vẻ mặt ngạc nhiên nhào đến hỏi: “Nghiễm Ninh, tôi vừa thấy ở diễn đàn trường có một hot topic, nói cậu và Trương Linh Dật mặc đồ đụng hàng, rất nhiều người nói thấy hai cậu mặc quần áo giống nhau, còn cùng xuất hiện ở một nơi.”
Moá, sao lại khác với kế hoạch rồi?
Vương Nghiễm Ninh phẫn nộ đi thẳng đến máy tính, khởi động máy, mở trang web diễn đàn F.
Bài viết hàng đầu hiện nay là “Chuyện chưa từng có, hai hotboy đình đám mặc đồ đụng hàng”
Bài post dùng giọng điệu cực kì khoa trương miêu tả cảnh làm sao mà Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật ăn mặc y chang nhau xuất hiện ở mọi ngóc ngách của trường, chịu biết bao ánh mắt soi mói của mọi người.
Đại học F trước giờ chỉ có hai người cạnh tranh khốc liệt nhất. Bình thường không thể đụng mặt hai người, hôm nay vừa đụng đồ vừa đụng mặt, có thể nói còn thảm thiết hơn đụng xe.
Đi kèm dưới bài post là rất nhiều hình ảnh hai người mặc đồ giống nhau với các góc chụp khác nhau.
Từ đó còn có cuộc tranh luận gay gắt xem cuối cùng ai là người đẹp trai hơn.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật vốn có rất nhiều người hâm mộ trong trường. Bình thường không có việc gì hay nói về vấn đề ở Đại học F ai mới là người đẹp trai nhất, thế nhưng mỗi người có điểm mạnh riêng nên khó phân cao thấp.
Hôm nay hai người mặc đồ giống nhau xuất hiện, có thể đem ra để so sánh.
Vì vậy, cả diễn đàn cãi nhau.
Tuy nhiên hai bên mặc dù ý kiến không giống nhau, lên tiếng cũng không khác biệt lắm. Cũng đều là: “Anh ấy mặc áo này không khác chi hoàng tử, tên kia ăn mặc không khác gì bồi bàn!”
Vương Nghiễm Ninh càng xem sắc mặt càng đen.
Cậu chàng mập mạp Tôn Tư Dương tưởng rằng cậu vì chuyện đụng hàng nên tức giận, vội đứng bên cạnh an ủi: “Nghiễm Ninh, cậu đừng nóng. Tôi thấy cậu mặc bộ đồ này trông đẹp hơn Trương Linh Dật rất nhiều.”
Vương Nghiễm Ninh hừ một tiếng, không để ý tới tên kia, tự mình đăng kí một cái acc clone để ra trận.
Đành phải thế thôi, với tư cách là một người quan trọng trong trường, danh tiếng của cậu đã sớm bị lột sạch rồi.
[Các cậu không nhìn ra đây là một đôi tình nhân sao?] Acc clone “Đồ đôi dễ thương” vừa mới trồi lên đã chìm nghỉm trong topic, nhanh chóng bị một đống bình luận ai đẹp trai nhất Đại học F dìm xuống.
“Moá!” Vương Nghiễm Ninh vỗ bàn, vừa lúc điện thoại reo.
Cậu mở ra xem. Là tin nhắn của Trương Linh Dật.
“Đúng là bi kịch! Cậu đã xem tin trên diễn đàn chưa?”
“Rồi!” Vương Nghiễm Ninh trả lời.
“Tôi giờ cảm thấy buồn quá đi, thôi tắm rửa ngủ sớm, ngày mai đừng tới trễ.”
Vương Nghiễm Ninh nhìn tin nhắn ngắn kia lòng có chút hoài nghi, chọn Trương Linh Dật cùng đóng giả gay với mình rốt cuộc có phải là lựa chọn đúng không?
Bình luận truyện