Hổ Duyến
Chương 8
“Được rồi sao?” Rất mong chờ a.
Gật đầu. Nhưng vẫn sững sờ ở chỗ đó, do dự một lát. Trước mặt người khác biến hóa... Chung quy nghĩ có lẽ có chút không thích hợp.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Thiệu Ngạn Mục cũng không hiểu rõ lắm bộ dạng biến hóa của mình, mặc dù trong tộc có người thấy qua, nhưng cũng không ai nói qua với hắn nha.
“Làm sao vậy? Hay là không tự nguyện sao?” Thanh âm đã biến lạnh.
“Không, không phải.” Vì bản thân chia buồn một chút, Thiệu Ngạn Mục rốt cục vẫn run mà đem tay đặt ở trên đai lưng. Cắn răng một cái, rút mở ra nút dải rút, cởi ra ngoại sam cùng áo trong, nửa người trên xích lõa ra. Tay kia vươn tới trên khố đầu, nhưng dừng không hạ xuống, quần có phải thoát hay không?
Kỳ thực tổng hội người già trong tộc nhiều lần khuyên bảo tộc nhân, trước khi hóa hình thú nhất định phải đem y phục thoát sạch sẽ, nhất là thời gian còn chưa trưởng thành, bằng không sẽ chịu ảnh hưởng sinh ra phát dục với hình thú, một khi phát sinh dị dạng, không chỉ thời gian hình thú sức lực yếu đi, khi hình người với sử dụng sức mạnh cũng gặp phải vấn đề.
Bởi vậy, hầu như mỗi người tộc Thiên Tinh đều có kỹ năng cởi quần áo rất nhanh, bình thường cũng dù gì vẫn sẽ bất cứ lúc nào mang theo một bộ y phục dự bị, chính là vì để ngừa vạn nhất. Thế nhưng, hiện tại...
Ngẩng đầu nhìn ngó, không nghĩ rằng hoàng đế rõ ràng lại đang không chú ý hắn, cúi đầu không biết đang chuẩn bị những cái gì. Trộm mừng, Thiệu Ngạn Mục nhanh chóng vội vàng để quần cấp tốc hất cái quần mình xuống, tất hài. Đang đứng, điều chỉnh hô hấp tốt, nhắm mắt lại, chăm chú cảm thụ được thân thể của bản thân.
Triệu Lẫm Hoán hoàn toàn bất ngờ cái gọi là biến hình rõ ràng phải cởi quần áo, lãi rồi! Nửa người trên thoát ra cũng đã hấp dẫn hắn. Trước thái y có báo cho biết, sự phục hồi sức khỏe của người này phi thường cường hãn.
Hiện nay đã không còn băng vải chướng mắt, da màu đồng thiếc đã nhảy ra trước mắt, làn da rắn chắc, hiển nhiên dẫn người nhất là trên ngực trái hoa văn sắc tím quỷ dị kia. Kỳ thực là thời gian cứu chữa hắn đã phát hiện, chỉ tưởng là chút bớt đặc biệt, hơn nữa thời gian lúc đó cấp bách, cứu người quan trọng hơn, cũng không quá để ý. Hiện tại nghĩ đến, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Chú ý tới động tác Thiệu Ngạn Mục thoát quần ngừng lại, ánh mắt còn lén chăm chú qua đây. Hắc! Nam nhân này lại xấu hổ rồi! Giả bộ dạng cúi đầu, tránh đi hắn xấu hổ.
Quả nhiên, trên mặt đất lập tức đắp thêm cái quần, lại tiếp tục chính là tất hài bị đá bay. Hai chân xích lõa, hướng trên là đôi chân rắn chắc mà thon dài, lên trên nữa là nơi thần bí đó, nhưng xem ra không có tinh thần, cúi đầu.
Thiệu Ngạn Mục lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng. Hình dạng hoa văn sắc tím trước ngực giống như sống, trên phạm vi ngực trái lưu chuyển. Xung quanh thân thể cũng bắt đầu xuất hiện sương mù màu tím Triệu Lẫm Hoán đang nhìn, hoa văn sắc tím kia như là tay thay thế của bản thân, nắm đầu vú trái của nam nhân, hoa văn lưu chuyển, càng giống hắn đang vỗ về chơi đùa qua lại đầu vú.
Ngay lúc hắn dự định tiến nhanh tới càng tỉ mỉ coi thỏa, quanh thân Thiệu Ngạn Mục đã bị sương mù sắc tím vây quanh, thân thể cũng từ từ mông lung, nơi sương mù leo lên thậm chí xung quanh đều hiện lên vặn vẹo. Trong gian phòng tràn đầy một cổ mùi vị nhàn nhạt, Triệu Lẫm Hoán hẳn là chú ý tới mùi thơm cơ thể nam nhân kia, rõ ràng đang tràn ngập toàn bộ gian phòng, rất dễ chịu.
Biến hóa kỳ ảo thần bí đó dường như mọi thứ, khiến thân thể Triệu Lẫm Hoán bắt đầu phát nhiệt, còn có chút vẻ lay động.
Đến khi hắn phục hồi lại tinh thần, tất cả đều đã khôi phục bình thường. Đương nhiên, lúc này xuất hiện ở trước mặt hắn không phải Thiệu Ngạn Mục hình người rồi.
Có so với mẫu hổ kia ở khu vực săn bắn thân thể còn có chút lớn hơn, bạch hổ uy vũ hiện tại đang quỳ rạp trên mặt đất, nhắm mắt hổ. Giống như cảm giác được ánh mắt của Triệu Lẫm Hoán, bạch hổ mở mắt, thân thể đứng lên, còn lưng cánh cung, kéo thân thể lên.
Đây là... Duỗi người? Triệu Lẫm Hoán có chút nghi hoặc. ( không biết con cọp rốt cuộc là duỗi người như thế nào, ngẫu nhiên liền kết hợp với mèo... Thỉnh đại gia thứ lỗi, hãn ||| << tác giả) thế nhưng, cũng không quá để ý nhiều.
“Đến đây.” Hướng bạch hổ vươn tay.
Nhưng đầu hổ lệch ra, vẫn không bước đến một bước.
“Đến đây!” Thanh âm trầm hơn.”Không phải là biến thành con cọp rồi, ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu chứ.”
Có thể nghe được tiếng nói thầm của Triệu Lẫm Hoán, bạch hổ di chuyển. Bước đi thực sự ưu nhã bình tĩnh tới đứng trước mặt Triệu Lẫm Hoán.
Triệu Lẫm Hoán đứng dậy, ngồi xổm xuống cùng bạch hổ nhìn thẳng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cười cười, vươn hai tay, ôm đầu hổ, kéo đến trước ngực mình cọ cọ, còn vỗ vỗ đầu hổ.
Bạch hổ tất nhiên là không cho phép, đùa à~ đầu hổ tùy tiện vỗ sao. Bắt đầu giãy dụa lực nhỏ, đoán cũng là sợ người trước mắt bị thương, dù sao người này vẫn là một hoàng đế.
Suy nghĩ một chút, Triệu Lẫm Hoán thay đổi một tay dò tìm đến cằm hồ, nhẹ nhàng nâng đầu hổ lên, xoa đi xoa lại cằm nó, một tay kia vuốt ve lưng hổ.
Quả nhiên, bạch hổ giống như nhắm mắt lại rất hưởng thụ, trong cổ họng còn phát sinh tiếng vang “gầm gừ”.
Triệu Lẫm Hoán cười khẽ, có thoải mái như thế sao. Nhưng mà, da lông nó sờ cũng rất trơn trượt thoải mái ni ~~ bỗng nhiên phát hiện bản thân dường như phi thường thích bạch hổ này, cảm giác cũng không khác với khi Thiệu Ngạn Mục hình người, hay thích từ trong tâm, một chút cũng không sợ nó! n ~ quyết định rồi!
“Đêm nay cũng đừng biến trở về, bồi trẫm ngủ!” Nói xong cũng không coi bạch hổ đồng ý không, liền tự ý ôm lấy bạch hổ.
“Thật nặng!” Triệu Lẫm Hoán hiển nhiên không ngờ tới ôm lại nặng như vậy, vội vàng vận công, bước nhanh hướng vào sàng nội thất đi tới.
Bạch hổ cũng không có giãy dụa, chỉ là cho hắn một cái xem thường...
Đem bạch hổ nhẹ nhàng đặt ở trên giường, bạch hổ cũng không phản đối, trái lại còn tự xoay một vòng, sau đó liền nằm úp sấp xuống.
Triệu Lẫm Hoán cởi tất hài, cũng lập tức bò lên trên giường. Lần nữa đưa tay sờ sờ lưng bạch hổ, oa ~~ cảm giác thực sự là hảo!
Đẩy đẩy bạch hổ.
Nghiêng đầu, không hiểu.
Ý bảo bạch hổ không nên ngủ như vậy, đổi lại tư thế.
Bạch hổ mặc dù xem thường, lắc lắc đuôi, cũng nhu thuận đảo tư thế mở bên hông ngủ.
Triệu Lẫm Hoán tiện thể nằm lên trên bụng bạch hổ, dùng khuôn mặt cọ cọ, vừa ấm áp vừa thoải mái! Ôm kéo bạch hổ thoả mãn, kéo chăn phủ tốt, rõ ràng liền ngủ thẳng.
Bạch hổ ngáp một cái, không để ý tên trên bụng, đầu hổ thoải mái cũng nhắm mắt lại... |||
Kỳ thực mọi người trong tộc Thiên Tinh biết, Thiệu Ngạn Mục hình hổ mặc dù có sức mạnh cường đại, nhưng chỉ cần không phát sinh đặc biệt chuyện nguy cấp, thông thường sẽ không có sinh lực, rất lười, siêu cấp lười. Cho nên đối với ý kiến Triệu Lẫm Hoán hiện tại, nó một điểm dị nghị cũng không có...
Thời gian cũng không sớm nữa ~
( cảnh biến hình không viết tốt, hình như quá khoa trương rồi... Hắc tuyến ||| phiền muộn!)<< lời tác giả
Gật đầu. Nhưng vẫn sững sờ ở chỗ đó, do dự một lát. Trước mặt người khác biến hóa... Chung quy nghĩ có lẽ có chút không thích hợp.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Thiệu Ngạn Mục cũng không hiểu rõ lắm bộ dạng biến hóa của mình, mặc dù trong tộc có người thấy qua, nhưng cũng không ai nói qua với hắn nha.
“Làm sao vậy? Hay là không tự nguyện sao?” Thanh âm đã biến lạnh.
“Không, không phải.” Vì bản thân chia buồn một chút, Thiệu Ngạn Mục rốt cục vẫn run mà đem tay đặt ở trên đai lưng. Cắn răng một cái, rút mở ra nút dải rút, cởi ra ngoại sam cùng áo trong, nửa người trên xích lõa ra. Tay kia vươn tới trên khố đầu, nhưng dừng không hạ xuống, quần có phải thoát hay không?
Kỳ thực tổng hội người già trong tộc nhiều lần khuyên bảo tộc nhân, trước khi hóa hình thú nhất định phải đem y phục thoát sạch sẽ, nhất là thời gian còn chưa trưởng thành, bằng không sẽ chịu ảnh hưởng sinh ra phát dục với hình thú, một khi phát sinh dị dạng, không chỉ thời gian hình thú sức lực yếu đi, khi hình người với sử dụng sức mạnh cũng gặp phải vấn đề.
Bởi vậy, hầu như mỗi người tộc Thiên Tinh đều có kỹ năng cởi quần áo rất nhanh, bình thường cũng dù gì vẫn sẽ bất cứ lúc nào mang theo một bộ y phục dự bị, chính là vì để ngừa vạn nhất. Thế nhưng, hiện tại...
Ngẩng đầu nhìn ngó, không nghĩ rằng hoàng đế rõ ràng lại đang không chú ý hắn, cúi đầu không biết đang chuẩn bị những cái gì. Trộm mừng, Thiệu Ngạn Mục nhanh chóng vội vàng để quần cấp tốc hất cái quần mình xuống, tất hài. Đang đứng, điều chỉnh hô hấp tốt, nhắm mắt lại, chăm chú cảm thụ được thân thể của bản thân.
Triệu Lẫm Hoán hoàn toàn bất ngờ cái gọi là biến hình rõ ràng phải cởi quần áo, lãi rồi! Nửa người trên thoát ra cũng đã hấp dẫn hắn. Trước thái y có báo cho biết, sự phục hồi sức khỏe của người này phi thường cường hãn.
Hiện nay đã không còn băng vải chướng mắt, da màu đồng thiếc đã nhảy ra trước mắt, làn da rắn chắc, hiển nhiên dẫn người nhất là trên ngực trái hoa văn sắc tím quỷ dị kia. Kỳ thực là thời gian cứu chữa hắn đã phát hiện, chỉ tưởng là chút bớt đặc biệt, hơn nữa thời gian lúc đó cấp bách, cứu người quan trọng hơn, cũng không quá để ý. Hiện tại nghĩ đến, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Chú ý tới động tác Thiệu Ngạn Mục thoát quần ngừng lại, ánh mắt còn lén chăm chú qua đây. Hắc! Nam nhân này lại xấu hổ rồi! Giả bộ dạng cúi đầu, tránh đi hắn xấu hổ.
Quả nhiên, trên mặt đất lập tức đắp thêm cái quần, lại tiếp tục chính là tất hài bị đá bay. Hai chân xích lõa, hướng trên là đôi chân rắn chắc mà thon dài, lên trên nữa là nơi thần bí đó, nhưng xem ra không có tinh thần, cúi đầu.
Thiệu Ngạn Mục lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng. Hình dạng hoa văn sắc tím trước ngực giống như sống, trên phạm vi ngực trái lưu chuyển. Xung quanh thân thể cũng bắt đầu xuất hiện sương mù màu tím Triệu Lẫm Hoán đang nhìn, hoa văn sắc tím kia như là tay thay thế của bản thân, nắm đầu vú trái của nam nhân, hoa văn lưu chuyển, càng giống hắn đang vỗ về chơi đùa qua lại đầu vú.
Ngay lúc hắn dự định tiến nhanh tới càng tỉ mỉ coi thỏa, quanh thân Thiệu Ngạn Mục đã bị sương mù sắc tím vây quanh, thân thể cũng từ từ mông lung, nơi sương mù leo lên thậm chí xung quanh đều hiện lên vặn vẹo. Trong gian phòng tràn đầy một cổ mùi vị nhàn nhạt, Triệu Lẫm Hoán hẳn là chú ý tới mùi thơm cơ thể nam nhân kia, rõ ràng đang tràn ngập toàn bộ gian phòng, rất dễ chịu.
Biến hóa kỳ ảo thần bí đó dường như mọi thứ, khiến thân thể Triệu Lẫm Hoán bắt đầu phát nhiệt, còn có chút vẻ lay động.
Đến khi hắn phục hồi lại tinh thần, tất cả đều đã khôi phục bình thường. Đương nhiên, lúc này xuất hiện ở trước mặt hắn không phải Thiệu Ngạn Mục hình người rồi.
Có so với mẫu hổ kia ở khu vực săn bắn thân thể còn có chút lớn hơn, bạch hổ uy vũ hiện tại đang quỳ rạp trên mặt đất, nhắm mắt hổ. Giống như cảm giác được ánh mắt của Triệu Lẫm Hoán, bạch hổ mở mắt, thân thể đứng lên, còn lưng cánh cung, kéo thân thể lên.
Đây là... Duỗi người? Triệu Lẫm Hoán có chút nghi hoặc. ( không biết con cọp rốt cuộc là duỗi người như thế nào, ngẫu nhiên liền kết hợp với mèo... Thỉnh đại gia thứ lỗi, hãn ||| << tác giả) thế nhưng, cũng không quá để ý nhiều.
“Đến đây.” Hướng bạch hổ vươn tay.
Nhưng đầu hổ lệch ra, vẫn không bước đến một bước.
“Đến đây!” Thanh âm trầm hơn.”Không phải là biến thành con cọp rồi, ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu chứ.”
Có thể nghe được tiếng nói thầm của Triệu Lẫm Hoán, bạch hổ di chuyển. Bước đi thực sự ưu nhã bình tĩnh tới đứng trước mặt Triệu Lẫm Hoán.
Triệu Lẫm Hoán đứng dậy, ngồi xổm xuống cùng bạch hổ nhìn thẳng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cười cười, vươn hai tay, ôm đầu hổ, kéo đến trước ngực mình cọ cọ, còn vỗ vỗ đầu hổ.
Bạch hổ tất nhiên là không cho phép, đùa à~ đầu hổ tùy tiện vỗ sao. Bắt đầu giãy dụa lực nhỏ, đoán cũng là sợ người trước mắt bị thương, dù sao người này vẫn là một hoàng đế.
Suy nghĩ một chút, Triệu Lẫm Hoán thay đổi một tay dò tìm đến cằm hồ, nhẹ nhàng nâng đầu hổ lên, xoa đi xoa lại cằm nó, một tay kia vuốt ve lưng hổ.
Quả nhiên, bạch hổ giống như nhắm mắt lại rất hưởng thụ, trong cổ họng còn phát sinh tiếng vang “gầm gừ”.
Triệu Lẫm Hoán cười khẽ, có thoải mái như thế sao. Nhưng mà, da lông nó sờ cũng rất trơn trượt thoải mái ni ~~ bỗng nhiên phát hiện bản thân dường như phi thường thích bạch hổ này, cảm giác cũng không khác với khi Thiệu Ngạn Mục hình người, hay thích từ trong tâm, một chút cũng không sợ nó! n ~ quyết định rồi!
“Đêm nay cũng đừng biến trở về, bồi trẫm ngủ!” Nói xong cũng không coi bạch hổ đồng ý không, liền tự ý ôm lấy bạch hổ.
“Thật nặng!” Triệu Lẫm Hoán hiển nhiên không ngờ tới ôm lại nặng như vậy, vội vàng vận công, bước nhanh hướng vào sàng nội thất đi tới.
Bạch hổ cũng không có giãy dụa, chỉ là cho hắn một cái xem thường...
Đem bạch hổ nhẹ nhàng đặt ở trên giường, bạch hổ cũng không phản đối, trái lại còn tự xoay một vòng, sau đó liền nằm úp sấp xuống.
Triệu Lẫm Hoán cởi tất hài, cũng lập tức bò lên trên giường. Lần nữa đưa tay sờ sờ lưng bạch hổ, oa ~~ cảm giác thực sự là hảo!
Đẩy đẩy bạch hổ.
Nghiêng đầu, không hiểu.
Ý bảo bạch hổ không nên ngủ như vậy, đổi lại tư thế.
Bạch hổ mặc dù xem thường, lắc lắc đuôi, cũng nhu thuận đảo tư thế mở bên hông ngủ.
Triệu Lẫm Hoán tiện thể nằm lên trên bụng bạch hổ, dùng khuôn mặt cọ cọ, vừa ấm áp vừa thoải mái! Ôm kéo bạch hổ thoả mãn, kéo chăn phủ tốt, rõ ràng liền ngủ thẳng.
Bạch hổ ngáp một cái, không để ý tên trên bụng, đầu hổ thoải mái cũng nhắm mắt lại... |||
Kỳ thực mọi người trong tộc Thiên Tinh biết, Thiệu Ngạn Mục hình hổ mặc dù có sức mạnh cường đại, nhưng chỉ cần không phát sinh đặc biệt chuyện nguy cấp, thông thường sẽ không có sinh lực, rất lười, siêu cấp lười. Cho nên đối với ý kiến Triệu Lẫm Hoán hiện tại, nó một điểm dị nghị cũng không có...
Thời gian cũng không sớm nữa ~
( cảnh biến hình không viết tốt, hình như quá khoa trương rồi... Hắc tuyến ||| phiền muộn!)<< lời tác giả
Bình luận truyện