Chương 684
Chương 684:
Trên tay Đường Mộc Tuyết là chiếc nhẫn kim cương hồng Ngôi sao Đông Phương vô giá. Đây là món trang sức tốt nhất duy nhất do tập đoàn trang sức Bạch Thức chế tạo trong những năm gần đây.
Cách đây một thời gian, Bạch Du Tĩnh đã chuẩn bị bán đấu giá Ngôi sao Đông Phương ở thành phố Trung Nguyên nhằm nâng cao danh tiếng của tập đoàn trang sức Bạch Thức ở thành phố Trung Nguyên.
Ai biết lúc này Dương Tiêu đã ra tay, anh ngang ngược vô lý dùng ông nội cô ép cô, cuối cùng Dương Tiêu không biết xấu hỗ chiếm lấy Ngôi sao Đông Phương.
Đồng thời, Dương Tiêu cũng để lại cho cô một chiếc nhẫn đen, chiếc nhẫn đen này đã thành công trong việc cứu cô với sự hợp tác của gia đình tài phiệt đẳng cấp thế giới Robert. Điều này đã thay đổi tất cả ấn tượng của Bạch Du Tĩnh về Dương Tiêu, sự tán thành không do dự của gia tộc Robert đã hoàn toàn lật đổ toàn bộ tam quan của Bạch Du Tĩnh.
Nhìn Dương Tiêu lúc này, đôi mắt đẹp của Bạch Du Tĩnh hiện lên vẻ phức tạp.
Gia tộc tài phiệt Robert tầm cỡ thế giới là tôi tớ của anh, rốt cuộc anh chàng này có bí mật gì?
“Hóa ra là cô Bạch Du Tĩnh, tôi nói vừa mạnh mẽ lại còn hoa nhường nguyệt thẹn!” Triệu Vô Cực chợt nhận ra.
Sáu năm trước, khi Triệu Vô Cực chưa ra nước ngoài, anh ta biết có hai người đẹp nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, đó là Đường Mộc Tuyết và Bạch Du Tĩnh.
Đường Mộc Tuyết sinh ra trong nhà họ Đường ở thành phố Trung Nguyên, còn Bạch Du Tĩnh là cháu gái của thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt.
Dưới sự đánh giá của công chúng, Đường Mộc Tuyết trở thành mỹ nhân số một của thành phó Trung Nguyên, trong khi Bạch Du Tĩnh bị lu mờ.
Năm đó, Đường Mộc Tuyết bắt đầu làm việc ở xí nghiệp của gia tộc từ rất sớm, tự nhiên Triệu Vô Cực thường xuyên gặp được. Mà Bạch Du Tĩnh nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc của gia đình, cộng thêm Bạch Du Tĩnh kiêu ngạo kiên quyết từ chối người khác, sáu năm trước Triệu Vô Cực cũng chỉ gặp Bạch Du Tĩnh một lần.
Sau nhiều năm như vậy, Bạch Du Tĩnh đã thay đổi nhiều lại lần nữa xuất hiện trước mắt Triệu Vô Cực, anh ta tự nhiên không có ấn tượng gì.
Bạch Du Tĩnh nhíu mày, không vui nói: “Cậu Triệu, không cần dùng chiêu này!”
Cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Bạch Du Tĩnh, Triệu Vô Cực nhìn Đường Mộc: “Mộc Tuyết, nếu anh đoán không nhằm, thì chiếc nhẫn này là do Dương Tiêu đưa cho em đúng không?”
“Ừ!” Đường Mộc Tuyết trả lời thành thật.
Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc hơi say trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Phế vật Dương Tiêu này đã cho con gái của họ một chiếc nhẫn kim cương? Sao có thể?
Triệu Vô Cực liếc nhìn Dương Tiêu khinh thường nói: “Cô Bạch, đây là phế vật nỗi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, một thằng chỉ biết bám váy vợ, chiếc nhẫn kim cương Mộc Tuyết đeo không phải đồ giả thì là gì2”
“Cô Bạch, nói thật với cô, chiếc nhẫn kim cương của tôi là kim cương hồng đề quốc, có đầy đủ mười carat. Tôi mua với giá ngất trời năm nghìn vạn, một thằng phế vật như Dương Tiêu có tư cách gì mà đấu với tôi?”
“Đúng đúng đúng, Mộc Tuyết, chiếc nhẫn kim cương này hẳn là giả, nhất định là Dương Tiêu mua ở cửa hàng ven đường. Con đừng tin thằng phế vật này!” Triệu Cầm nghiêm nghị nói.
Nghe thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Triệu Vô Cực trị giá năm nghìn vạn, Triệu Cầm phấn khích suýt như nhảy cẵng lên.
Một chiếc nhẫn kim cương năm nghìn vạn, một chiếc nhẫn kim cương trị giá năm nghìn vạn!
Triệu Cầm không bao giờ ngờ rằng trong đời mình, bà ta sẽ thực sự nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương quý giá như: này.
Trong suy nghĩ của bà ta, Dương Tiêu là đô vô dụng, thứ mà con gái bà ta đang đeo chắc chắn là đồ giả.
Bạch Du Tĩnh cười lạnh nói: “Giả? Chẳng lẽ, viên kim cương hồng đế quốc Ngôi sao Đông Phương Đông của tập đoàn trang sức Bạch Thức tôi là giả?”
Cái gì!!!
Ngôi sao Đông Phương, kim cương hồng đề quốc?
Bình luận truyện