Chương 33: 33: Trà Sữa Chia Tay Lâu Rồi
Edit: Khiija
Lâm Tư Vân lịch sự mở cửa, giơ tay che trên khung cửa tránh Vưu Cẩn Vi đụng đầu, cô lễ phép cười nói cảm ơn.
Lâm Tư Vân đóng cửa xe, nhìn ngôi nhà duy nhất trong khu này.
Anh ta nhàn nhạt nói: "Đây chính là nhà bọn họ."
Vưu Cẩn Vi nhìn khu dân cư cũ, trong thời gian ngắn nơi đây đã được phá bỏ thành bãi đất trống, chỉ còn lại duy nhất một ngôn nhà hai tầng, cực kỳ dễ thấy.
Lúc này, cổng nhà đang đóng kín.
Từ vẻ ngoài có thể dễ dàng nhìn ra đây là một căn nhà cũ, đã sơn lại vài lần, từng mảng tường tróc ra loang lổ.
Trước cửa treo một bó cây khô, nhìn không rõ là có những cây gì.
Vưu Cẩn Vi tiến lên vài bước, vừa định thò lại gần ngửi, cánh tay bỗng bị người phía sau giữ chặt, cô theo bản năng giãy giụa, quay đầu lại liền ngây người đối diện với một cặp mắt.
"Sao anh lại ở đây."
Trong lòng bỗng sinh ra một tia chột dạ, cô hỏi.
Lục Gia Ngọc liếc nhìn bó cỏ khô trên cửa, kéo người ra sau mình, cười nhạt: "Cái gì cũng dám thò lại gần? Sao lúc ngủ..."
Da đầu Vưu Cẩn Vi tê dại, lập tức bịt miệng anh lại.
Trước mặt nhiều người, anh đang nói nhảm gì vậy?
Lục Gia Ngọc nhìn cô xấu hổ, nuốt vế sau chưa kịp nói xuống bụng, quay đầu nhìn Lâm Tư Vân, châm chọc: "Đây là biện pháp anh nghĩ ra?"
Lâm Tư Vân bình tĩnh: "Cô ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này."
Lục Gia Ngọc nhìn Vưu Cẩn Vi, cô nhỏ giọng kể lại chuyện sảy ra cho anh, còn bảo đảm rằng vừa nãy mình mới nhận ra người đó là Lâm Tư Vân.
"...!một hai phải ngửi cái này?"
Lục Gia Ngọc ghét bỏ nhìn bó lá khô.
Vưu Cẩn Vi cúi người ngửi ngửi: "Là cây Thanh Hao, mùi đã phai rất nhiều.
Người Hương Tử thường dùng chúng để cũng bái, Thanh nhiệt đuổi bọ."
Lâm Tư Vân: "Tôi xem qua tư liệu tương tự, tộc Hương Tử thường trồng thảo dược trong thôn dùng để điều chế hương liệu, và coi đó là tín ngưỡng."
Vưu Cẩn Vi: "trước khi đến đó tôi cho rằng họ sùng kính các loại hương vị, sau được tìm hiểu mới biết họ chỉ coi trọng hương liệu địa phương mà thôi.
Ngoài việc gieo trồng thảo dược họ cũng trồng một số loại cây nông nghiệp và chăn nuôi, họ không dùng phân hóa học, trong thôn cũng không có điện và vật phẩm công nghiệp như nhựa hay pin.
Thật sự còn khá lạc hậu so với cuộc sống hiện đại ngày nay."
"Nói xong chưa?"
Bỗng dưng một câu nói cắm ngang vào cuộc chò truyện của hai người.
Lâm Tư Vân dừng lại: "Họ sao lại không chịu dọn đi?"
Cuối cùng cũng nói vào trọng điểm, trợ lý to gan giữ chặt Lục Gia Ngọc, ánh mắt anh ta van nài ông chủ nhịn một chút, nghe xong mới phát điên cũng chưa muộn.
Lục Gia Ngọc nhàn nhạt lườm trợ lý của mình.
Trợ lý lập tức cảm nhận được khí lạnh đang tia tới, nhanh chóng rụt tay lại.
Vưu Cẩn Vi có chút rầu rĩ: "Người Hương Tử rất coi trọng mảnh đất mà họ được sinh ra và lớn lên, nếu họ sinh ra ở đâu thì sẽ luôn ở lại đó, rời đi chính là làm trái tập quán của dân tộc.
Bất đắc dĩ quá, người chuyển đi phải tổ chức một loạt các nghi thức, mang theo một phần đất nơi mình ở.
Có lẽ chúng ta có thể thử từ những nghi thức này, nhưng không chắc bọn họ sẽ đồng ý."
Cô nói xong, mọi người đều nhẹ nhàng thở phào, có cách là tốt rồi.
Lâm Tư Vân rũ mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
Lần đầu tiên trong ngữ khí lãnh đạm mang theo một chút tình cảm, người xung quanh nghe thấy đều cảm thấy mất tự nhiên, thì ra anh ta cũng có cảm xúc.
Lục Gia Ngọc đứng bên cạnh, lười biếng nói: "Xong rồi chứ? Đi ăn cơm."
Trợ lý cả kinh, vội nói: "Lục Tổng, hôm nay đã nói cùng nhau...!Lục Tổng!" Còn chưa nói hết câu, Lục Gia Ngọc đã dắt người đi xa.
Trợ lý thở dài, đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với mấy vị giám đốc xung quanh.
Ai dám ngăn cản, được rồi, họ tự mình thuyết phục cũng được.
Lâm Tư Vân nhìn Lục Gia Ngọc túm Vưu Cẩn Vi đến cạnh xe, dáng người anh rất cao, chân lại dài, Vưu Cẩn Vi phải chạy chậm mới theo kịp.
Anh ta không dấu vết nhíu mày, quá thô lỗ.
Trong xe, Vưu Cẩn Vi lặng lẽ nhìn Lục Gia Ngọc.
Biểu cảm anh vẫn nhàn nhạt, nắm hờ lấy tay lái, nhìn qua không có gì bất thường nhưng cô vẫn cảm thấy anh đang ngấm ngầm giận dỗi.
Cô nghĩ nghĩ: "Chúng ta đi ăn gì vậy?"
Lục Gia Ngọc nhìn bộ dạng cẩn thận của cô, bắt đầu tính sổ: "Chuyện này nhắn tin được rồi, đi theo anh ta đến đây làm gì?"
Vưu Cẩn Vi nói đúng sự thật: "Em chưa gặp người Hương Tử ở thành phố lớn bao giờ, có chút tò mò nên muốn đến xem, nhưng mà..."
Lục Gia Ngọc: "..."
Còn nhưng nhị cái gì, chẳng phải là vẫn đi cùng anh ta đấy thôi.
Anh đánh lái rẽ sang hướng khác, thuận miệng nói: "Đưa em về nhà, tối anh còn có hẹn với người ta.
Hẹn xong mới qua tìm em, muộn quá thì ngủ trước đi."
Vưu Cẩn Vi biết lời này là mạnh miệng, anh chắc chắn sẽ quay lại thuyết phục gia đình đó, lúc trước còn muốn ăn tối cùng cô, làm gì có cuộc hẹn nào.
"Biết rồi."
Đến thành Bắc trời đã xẩm tối.
Vưu Cẩn Vi xuống xe, vẫy vẫy tay với anh, đứng nhìn chiếc xe đi khỏi mới nò mẫm đến quán mì nhỏ dần đó ăn tối.
- -
Sau khi đưa Vưu Cẩn Vi về nhà, Lục Gia Ngọc không đến khu dự án nữa mà về ngõ Linh Tây.
Tiểu Mê và Lưu Dật đang chụm đầu vào ăn cơm.
Lưu Dật thấy anh về, thuận miệng: "Anh, ăn cơm không?"
Lục Gia Ngọc nói không, kéo cái ghế ngồi xuống bàn ăn, đá đá ghế của Lưu Dật, anh ta lập tức hiểu ý đi lấy thêm bát đũa.
Tiểu Mê: "Anh như vậy chắc chắn chẳng tìm được bạn gái đâu."
Lục Gia Ngọc: "?"
"Ông đây có bạn gái."
Tiểu Mê không thèm đáp lại, trong lòng khinh bỉ, anh cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị đá mà thôi.
Sớm muộn gì cũng không còn bạn gái nữa, đồ ngốc cũng biết.
Lưu Dật xới cho anh bát cơm xong thì tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, đang ăn hăng say bỗng nghe Lục Gia Ngọc hỏi: "Khóa cửa tìm ai đổi? Đổi lại khóa cũ đi."
Anh ném ra một câu đơn giản liền im lặng.
Lưu Dật mờ mịt ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Gia Ngọc đang ung dung ăn cơm, anh gắp chỗ này một miếng lại gắp món khác một miếng, thỉnh thoảng còn lên tiếng bình phẩm, dường như chưa hề nói cầu vừa rồi.
Ảo giác hả?
Tiểu Mê liếc nhìn anh ta một cái.
Lưu Dật bừng tỉnh: "Được, mai em sẽ gọi người đến đổi."
Lục Gia Ngọc: "Bây giờ gọi đi."
Lưu Dật: "..."
Này là đang làm khó người đây mà, được, chỉ trách anh ta gặp phải đại tổ tông này, còn cách nào khác đâu.
Lưu Dật thầm thở dài, lục tục gọi người đến.
Ông chú sửa khóa không chịu đến sửa vào buổi tối, Lưu Dật nịnh nọt thuyết thục mãi, mài đến rách cả môi mới gọi được, gọi xong còn cun cút đi chuẩn bị bia lạc cho người ta.
Lục Gia Ngọc ăn ké cơm xong cũng không đi luôn, kéo cái ghế dưới mông ra sân ngồi, trễm trệ như đại gia chơi di động, không biết anh muốn gì đây.
Lưu Dật chọc chọc cậu nhóc bên cạnh, buồn bực nói: "Không đến mức phải giám sát vậy chứ, anh ấy ngồi đó làm gì vậy?"
Tiểu Mê gõ chữ: [Anh ta có bệnh.]
Lưu Dật như gặp chuyện lạ, gật gật đầu, có lý.
Lục Gia Ngọc lười nói chuyện, chân dài gác lên ghế đá nhỏ để sẵn gần đó, tầm mắt vẫn dán vào màn hình.
Anh đang lướt vòng bạn bè của Vưu Cẩn Vi, trước kia chỉ nhìn lướt qua còn bây giờ là nghiên cứu kỹ.
Vòng bạn bè của không thiết đặt giới hạn thời gian, anh có thể xem tất cả các bài đăng.
Cô không thường xuyên đăng bài, ngay cả về công việc cũng ít khi nhắc đến, một tháng cùng lắm được hai bài viết.
Ngẫu nhiên là hình ảnh bầu trời Lạc Kinh, chú chó ven đường, hoặc nếu tìm được trà sữa ngon cô cũng sẽ đăng lên, tần suất cứ đều đều cho đến hai tháng cuối năm thì khác hẳn.
Lúc đó, Lạc Kinh vào mùa tuyết.
Ngày tuyết rơi cô sẽ rất vui, chụp tuyết, chụp nhánh cây, chụp người tuyết hay tùy ý chụp lại cảnh tượng phố phường, ấu trĩ như đứa trẻ.
Cả một năm, chỉ có một ngày cô đăng bài cố định.
30 tết, cô sẽ luôn đăng một chiếc bánh kem nhỏ lên vòng bạn bè.
Lục Gia Ngọc hừ nhẹ, là sinh nhật Vưu Cận Ngu, à, cô còn lấy sinh nhật tên nhóc đó làm mật khẩu điện thoại.
Anh lướt xuống, bỗng thấy khó chịu, ngay cả một bài đăng về anh cũng không có.
Thế này mà bình thường à, hiển nhiên là không, làm gì có cô gái nào yêu đương mà lại không đăng ảnh bạn trai.
"Lưu Dật, hỏi cậu truyện này."
Anh nghiêm túc nói.
Lưu Dật nghe giọng điệu thì giật mình thon thót, nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Hỏi, hỏi đi? Chuyện gì thế?"
Lục Gia Ngọc: "Có mấy người bạn gái rồi?"
Lưu Dật nghĩ nghĩ: "Nếu tính từ cấp ba, có ba người, người cuối cùng chia tay lúc tốt nghiệp đại học, tương lai hai người không chung đường nên chia tay."
Lục Gia Ngọc: "Vậy bạn gái cậu có đăng bài về cậu lên vòng bạn bè không?"
Lưu Dật: "Đương nhiên, chẳng những cô ấy đăng mà còn bắt em cũng phải đăng nữa, ảnh bìa tài khoản cũng đổi thành hình chụp chung, ảnh đại diện cũng là ảnh đôi.
Nhưng mà không phải ai cũng vậy, bạn cùng phòng đại học của em hình như không đăng như thế."
"Sau đó thì sao?"
"Hả?" Lưu Dật mờ mịt.
Lục Gia Ngọc không kiên nhẫn: "Người bạn không đăng kia của cậu, cậu ta và bạn gái giờ sao rồi?"
Lưu Dật a một tiếng: "Chia tay lâu rồi."
"..."
"Đừng nói nữa."
a..
Lưu Dật tủi thân kêu lên, chờ người sửa khóa tới thì vội vàng lấy lạc và bia ra, đứng đó nói chuyện với ông ấy, anh ta ngu mới ở lại chịu người này khinh bỉ tiếp.
Tiểu Mê bên cạnh cười một trận, ngồi xổm xuống gần Lục Gia Ngọc: "Anh còn không đăng, lại muốn Vưu Vưu đăng làm gì."
Nói xong, lập tức chuồn mất.
Lục Gia Ngọc tức đến mức muốn ném đồ, tên nhóc này ngày càng phiền phức, từ khi về Lạc Kinh chẳng giúp ích được gì thì thôi còn luôn tìm anh chọc tức, cả ngày tìm cách xỏ xiên anh, phiền chế đi được.
Lục Gia Ngọc ngồi đó bực tức một lúc, di động vang lên, mấy người bạn trong nhóm hỏi anh cuối tháng có đến tiệc mừng thọ bà cụ nhà họ Lâm không.
Bà cụ này tuy già nhưng địa vị không hề nhỏ, lúc còn trẻ từng giúp đỡ không ít người, giao thiệp rộng rãi, ai gặp cũng sẽ đến gần chào hỏi đôi câu, đây cũng là lý do mà Lâm gia tuy đang lao dốc nhưng không quá thảm hại.
Anh trả lời.
"Không đi."
Loại tiệc tùng kiểu này rất nhàm chán, còn chán hơn ra ngoài xã giao.
Lục Gia Ngọc trả lời xong, ném điện thoại xuống bàn, chống đầu nhìn nhằm chằm ông chú đổi khóa, trong lòng thầm nghĩ tối nay sẽ hỏi cô vì sao không đăng anh lên vòng bạn bè.
Ông chú đổi khóa chưa từng gặp loại thất thường thế này, đổi khóa chưa được hai ngày đã lại muốn đổi về, thế này không phải đầu óc có vấn đề thì là gì.
Lải nhải cùng tên nhóc bên cạnh một trận mới biết là trong nhà thì ra đúng là có người bệnh, mấy hôm trước phát bệnh ầm ĩ muốn đổi khóa, không đổi sẽ phá đồ.
Ông ấy nghe vậy, không nhịn được nhìn Lục Gia Ngọc một cái.
Aiz, tên nhóc tuấn tú thế này, cứ phải nhuộm mấy màu tóc kỳ quái, ánh mắt đúng là hung dữ như muốn cắn người, thì ra là bị bệnh.
Ông ta nói với Lưu Dật: "Thế này thì người khổ là cậu rồi."
Lưu Dật nhịn cười ném hạt lạc vào miệng: "Chứ còn gì nữa."
Lục Gia Ngọc vẫn nhìn chằm chằm thợ sửa khóa, sau khi đóng mở cổng vài lần, đảm bảo đã đổi thành khóa lúc trước xong liền đi ngay, một câu cũng không nói, cứ như là gió hè thoáng qua.
Lưu Dật buồn bực, đến chỉ để đổi khóa thôi à?
Ra khỏi ngõ Linh Tây, anh lập tức lái xe đến cửa hàng trang sức Lục Thị, trước đó anh có đặt một chiếc vòng cổ nhưng vẫn chưa đến lấy.
Đổi xong khóa, lấy được vòng cổ.
Theo lý thuyết thì anh có thể đến gặp cô được rồi.
Lục Gia Ngọc lên xe, nhìn sang mấy cửa hàng trà sữa trước trung tâm thương mại, tìm được cửa hàng cô đã từng đăng lên vòng bạn bè, cô nói nó rất ngon.
Đời này anh chưa từng làm mấy chuyện như vậy, chưa từng mua trà sữa, thậm chí chẳng phải xếp hàng mua đồ bao giờ.
Nhưng lúc này đây, anh đang đứng sau đuôi đám người xếp hàng trước tiệm trà sữa.
Trong hàng dài bỗng xuất hiện một đại soái ca, đám người lập tức xì xào.
Người lớn tuổi thì cho là kỳ quái, đứng giữa nơi phố thị hiện đại thì lại được gọi là trào lưu.
Người đàn ông với cái đầu màu hồng, trên mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn, áo sơ mi không sơ vin quy củ, một tay đút túi, tay còn lại nghịch di động, đầu ngón tay linh hoạt gõ bàn phím, hình ảnh khiến người ta lập tức mê mẩn.
Không ít người lén chụp lại cảnh tượng này.
Rất nhanh hashtag về hình ảnh này đã leo bảng hot search Weibo.
#Sẽ thế nào nếu trên phố tình cờ gặp được soái ca đẹp như tiên.#
Chính chủ Lục Gia Ngọc đứng đó lại hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang sảy ra, anh xách theo hai ly trà sữa mới mua đến thành Bắc.
- -
Sân nhỏ ở thành Bắc.
Chiếc đèn ở góc sân u ám, lờ mờ soi rọi một góc sân.
Vưu Cẩn Vi ngồi xổn ở đó mân mê mấy bông hoa như bảo bối.
Trời vừa lập xuân, những bồn hoa này đều được cô thay chậu mới, xới tơi đất, để chúng ở đó đến khi đi ngủ mới dọn vào nhà, cô sợ chúng bị rét tháng ba thổi chết.
Đang thêm đất, cổng lớn bị gõ vang.
Tiếng gõ cửa không quy luật, tùy tâm sở dục y như người gõ.
Vưu Cẩn Vi nhìn tay mình dính bùn, định rửa sạch tay mới ra mở nhưng người ngoài kia hiển nhiên không đủ khiên nhẫn, gõ vài cái không thấy ai đáp lại thì liền gọi điện thoại.
Cô bất đắc dĩ, chạy chậm ra ngoài.
Cửa vừa mở, người đàn ông bên ngoài lập tức chen vào, nương theo ánh đèn nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ, gò má trắng như tuyết dính một vệt đất, đôi mắt mở lớn to tròn thật giống con chuột nhỏ vừa trui lên từ lòng đất, cả người lấm lem.
Lục Gia ngọc đưa tay lau vết đất trên mặt cô, miệng lại ghét bỏ nói: "Bẩn chết đi được, nếu anh không đến thì em liền tự mình xúc đống đất đó lên người hả?"
Vưu Cẩn Vi nhấp môi cười: "Em đang trồng hoa."
Lục Gia Ngọc quét mắt qua sân: "Trồng xong chưa?"
Vưu Cẩn Vi gật đầu: "Sắp xong rồi, để đó một lúc thôi sẽ dọn vào."
Lục Gia Ngọc giục cô đi rửa tay, nhìn chằm chằm cô đứng dưới vòi nước rửa xà phòng mới đưa trà sữa qua: "Mấy tên kia mua nhiều, anh tiện tay nhặt đi."
Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, là trà sữa mà cô thích.
Cô nhận lấy sờ sờ, vẫn còn ấm, có vẻ mới làm.
"Dọn đi đâu?"
Lục Gia Ngọc thong thả xắn tay áo, lộ ra cánh tay săn chắc, cơ bắt trong bóng tối sắc bén như lưỡi dao lóe lên, toát ra hương vị mê người.
Vưu Cẩn Vi chỉ đến một căn phòng.
Cô ngây ra nhìn, Lục Gia Ngọc mỗi tay một chậu hoa, không mấy lần liền bê hết chúng vào trong, bình thường cô dọn rất lâu mà anh chỉ cần vài phút là xong.
Lục Gia Ngọc biết viện nhỏ này có hai gian nhà, nhưng gian bên này lần đầu anh được đặt chân đến.
Gian ngoài hẹp, chỉ để mấy hộp đồ nhỏ còn lại đều là chậy hoa, bên trong là phòng ngủ, lướt mắt nhìn liền dễ dàng nhận ra là phòng của nam sinh, trên ghế còn vắt chiếc áo khoác đồng phục.
"Em trai em thường tới sao?" anh thuận miệng hỏi.
Vưu Cẩn Vi: "Năm nay không còn đến nhiều nữa, em ấy cuối cấp rồi nên rất bận."
Lục Gia ngọc tùy ý gật đầu, kéo người về phòng.
Trong phòng ngoài bàn trang điểm ra thì chẳng còn chút dấu vết nào của anh, không có áo khoác, không có đồ dùng cá nhân, ngay cả cái gối ở trên giường cũng không có của anh, nhìn chỗ nào cũng thấy ngứa mắt.
Vưu Cẩn Vi ôm trà sữa nhìn lục Gia Ngọc đang ngó nghiêng, sắc mặt anh càng ngày càng xấu, cô thầm nghĩ anh lại giận dỗi.
Nghĩ vậy, cô dùng sức hút hai ngụm lớn trà sữa, cái này vẫn ngon hơn.
"Em..."
Lục Gia Ngọc đánh giá xong, ngồi xuống mép giường nhìn Vưu Cẩn Vi.
"Không hay lướt vòng bạn bè à? Sao không thấy em đăng được mấy lần."
Anh thật ra định nói, sao không một cái có liên quan đến anh.
Nhưng lời này nói ra mất mặt.
Vưu Cẩn Vi đáp: "Thi thoảng mới vào xem, không thường chơi lắm."
Lục Gia Ngọc thay đổi tư thế ngồi, cười: "Hôm nay anh nghe qua một câu chuyện thú vị, một cô gái vì chuyện bạn trai mình không chịu đăng ảnh chụp chung của họ lên mạng xã hội mà đòi chia tay.
Em nói xem, anh có nên lo lắng về chuyện này hay không?"
"...Chắc không đâu?"
Vưu Cẩn Vi nghe xong nửa ngày nhưng vẫn không lần ra thâm ý trong đó.
Lục Gia Ngọc dựng đứng lông mày, quanh co lòng vòng nhắc khéo tới hai lần mà cái hũ nút nhà anh vẫn chẳng hiểu chút tình thú nào, còn yêu đương được nữa không đây?
Anh đổi ý, bỗng bắt đầu cởi áo, cúc áo sơ mi vốn không cúc hết, anh cởi thêm hai viên, xương quanh tinh xảo và cơ ngực rắn chắc dần hiện ra.
Vưu Cẩn Vi: "...Anh nóng sao?"
Lục Gia Ngọc kệ cô, đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn, bóng tối dần lan rộng cả căn phòng, im lặng kéo không khí ám muội đến gần.
Thì ra là muốn hôn, cô nghĩ.
Chỉ là anh ra vẻ hàm xúc như vậy làm gì?
Vưu Cẩn Vi liếm liếm khóe môi, đảm bảo trên môi không còn vết sữa, đứng dậy chạy đến nhào vào lòng anh, vừa định hôn xuống thì phát hiện tóc dài bị vén hết lên, cổ chợt lạnh.
"Quà sinh nhật."
Anh nhỏ giọng nói.
Vưu Cẩn Vi cúi đầu nhìn, cổ dài có thêm chiếc hồ lô nho nhỏ, thoáng qua còn tưởng là ngọc bích nhưng để ý kỹ sẽ nhận ra đó là đá quý.
Những tia phản chiếu lấp lánh như lớp phấn bảo vệ mặt đá.
Lục Gia Ngọc gẩy gẩy mặt hồ lô, nói:
" Lần trước đấu giá được một chiếc vương miện đá quý, đá bị anh yêu cầu tháo ra mấy viên, đây là viên tốt nhất.
Vì chế tác hơi phức tạp nên bị chậm mấy ngày."
Vưu Cẩn Vi rũ mắt, chưa kịp trả lời lại nghe anh nói: "Em có muốn đăng lên vòng bạn bè không?"
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Anh đang nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc, thật sự hy vọng cô đăng bài.
Vưu Cẩn Vi bất giác hiểu ra, cuối cùng cũng biết vì sao anh náo loạn, cô bất đắc dĩ cười, nhẹ giọng nói: "Muốn, anh chụp ảnh cùng em đi."
Lục Gia Ngọc cong khóe môi: "Được rồi, hết cách với em."
Hai người chụp cùng nhau mấy tấm, Lục Gia Ngọc chọn tấm anh đẹp trai nhất, tận mắt chứng kiến Vưu Cẩn đăng lên Wechat mới vừa lòng.
Anh lười nhác nằm xuống, cười nói: "Đói."
Vưu Cẩn Vi vào bếp nấu cho anh một bán sủi cảo, lúc nước bắt đầu xôi thì Đào Ánh Nhiễm gửi tin nhắn tới.
[Nhiễm: hình ảnh]
[Nhiễm: Trời ạ, tớ không nhầm chứ?]
[Nhiễm: Anh ta là đang xếp hàng mua trà sữa đó hả???]
Vưu Cẩn Vi nhấn vào bức hình cô ấy gửi đến, ảnh được làm mờ nhưng khí chất trên người anh vẫn chẳng phai mờ, cái đầu màu hồng vô cùng nổi bật trong đám đông.
Dù là bóng lưng hay dáng người, 100% chính là Lục Gia Ngọc, anh nhẫn nại đứng trong hàng dài, chỉ vì mua hai ly trà sữa.
"Đồ lừa đảo."
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mắt lại bất giác cong lên.
Trong phòng, vì chuyện lên hot search mà di động của Lục Gia Ngọc như sắp nổ, tin nhắn và điện thoại nối đuôi nhau gọi đến, anh không kiên nhẫn mở ảnh chụp ra.
"???"
Mặt mũi anh để đây bây giờ?.
*Tên hoa sẽ là pass chương sau.
Bình luận truyện