Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 834: 834: Badboy




Sau khi đám người Lý Phong ra khỏi thôn, ở cửa thôn, tiểu hòa thượng gọi Lý Phong.

"Thí chủ, nếu tôi đoán không nhầm thì người vừa nãy là người của phái Thanh Minh".

"Những người này làm việc rất kỳ quặc, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn".

"Anh nhất định phải cẩn thận, nếu cần tôi giúp thì cứ gọi tôi"
Nói xong, tiểu hòa thượng rút điện thoại ra kết bạn wechat với Lý Phong.

Hứa Hạo Nhiên cũng vội vàng rút điện thoại ra kết bạn với cậu ta.

Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh lập tức hú lên: "Ôi trời, đại sư! Cậu từng đi đến nhiều nơi thật đấy".

"Nhưng sao ở nơi nào cậu cũng phải chụp một bức ảnh đồ ăn thế".

"Hòa thượng các cậu không cấm ăn mặn à, nhìn ảnh chụp đồ nướng của cậu toàn dê, tôm hùm đất, thịt bò, hải sản, thứ gì cũng có".

Tiểu hòa thượng vội nói: "A di đà phật".

"Thí chủ, chúng tôi không ăn mặn".

"Nhưng không ăn không có nghĩa là không được nhìn”.

"Tôi đăng mấy bức ảnh này lên trang cá nhân".

"Bạn bè trên wechat của tôi cũng đều là người xuất gia, tôi làm thế để trêu tức bọn họ đấy".

Hứa Hạo Nhiên nghe xong thì mí mắt giật giật, cười ha hả nói với tiểu hòa thượng.

"Ôi, không ngờ đại sư cũng là một badboy đấy".

!
Đoàn người Lý Phong về đến nhà.

Liễu Ngọc Phân thấy Hứa Hạo Nhiên dẫn theo một cô gái xinh đẹp thì trợn tròn mắt.


Bà ấy vội vàng kéo Hứa Hiếu Dương từ trong phòng sách ra.

"Chồng ơi, anh mau ra mà xem! Con trai dẫn bạn gái về này".

Hứa Hiếu Dương sững sờ, mới ra ngoài một lúc mà đã dẫn bạn gái về rồi, tốc độ quá nhanh.

Hai người từ trên lầu đi xuống.

Thấy bạn gái Hứa Hạo Nhiên dẫn về ngồi giống hệt cậu ta.

Lúc này, bọn họ ngồi rất thoải mái trên sô pha.

Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương liếc mắt nhìn nhau.

Lúc Liễu Ngọc Phân vừa nhìn thấy Lý Liễu Nhi, thấy dáng vẻ cô ấy xinh đẹp, lại có khí chất rất đặc biệt.

Bà ấy rất ưng.

Nhưng sao vừa ngồi xuống ghế là khác ngay rồi.

Mà bà ấy nhìn cô ấy ngồi có chút gượng gạo.

Giống như hành động này con gái không nên làm.

Hứa Mộc Tình bên cạnh đạp Hứa Hạo Nhiên một cái nói.

"Mau ngồi hẳn hoi lại".

"Em làm gì kệ em nhưng đừng để Lý Liễu Nhi học cái xấu".

Sau khi Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ngồi xuống, Hứa Mộc Tình nói ngắn gọn những chuyện mà bọn họ đã trải qua.

Lúc nghe Lý Liễu Nhi đã hơn một trăm tuổi, hai người há hốc miệng, mắt trợn to.

Lúc cả nhà đang ngồi nói chuyện thì cửa sổ phòng khách bỗng truyền đến tiếng vỡ vụn.

"Choang!"
Một mũi tên nhọn từ bên ngoài bắn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh Lý Liễu Nhi.

Lý Phong nhẹ nhàng giơ ra.

Mũi tên đang lao vun vút đến lập tức bị nghiền thành bột, rơi xuống nền nhà.

Hứa Hạo Nhiên sợ hãi ôm đầu trốn sau lưng Lý Phong.

Lý Liễu Nhi cũng bắt chước Hứa Hạo Nhiên.

Động tác của hai người giống hệt nhau.

Lúc này Lý Phong đã từ từ đứng lên, sắc mặt anh xám xịt.

Bên ngoài cửa sổ có giọng nói khàn khàn của một gã đàn ông truyền đến.

"Vừa rồi chỉ là cảnh cáo thôi".

"Ranh con! Mau giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không! "
"Nếu không thì sao?"
Lý Phong từng bước đi về phía cửa sổ trong phòng khách, anh mở cửa ra.

Lý Phong giơ tay chỉ vào cửa sổ thủy tinh nhà mình nói.

"Nửa đêm các ông xông vào nhà tôi, không chỉ phá hỏng hoa cỏ trong vườn mà còn làm vỡ cửa sổ nhà tôi".

"Nếu đã đến rồi thì đừng hòng rời đi".


Nhưng nghe Lý Phong nói thế, đám người bên ngoài cười nhạo.

"Đúng là ranh con không biết trời cao đất dày".

"Mày chọc phải phái Thanh Minh bọn tao, đánh người bọn tao tàn phế mà con dám ở đấy to mồm à".

"Những người chọc phải phái Thanh Minh bọn tao chả ai sống yên ổn cả".

"Ranh con! Nếu đã không biết điều thì đừng trách bọn tao không khách sáo".

Vừa dứt lời, một bóng đen từ ngoài cửa vọt vào.

Khí thế của ông ta rất mạnh mẽ, cuốn theo không khí cuồn cuộn.

Mà lúc này Lý Phong bỗng giơ tay trái ra.

Nhìn giống như anh chỉ vung nhẹ tay trong không trung một cái.

Sau đó năm ngón tay anh đã bóp chặt lấy cổ của ông ta.

Người vừa mới vọt vào lập tức bị Lý Phong khống chế.

Ông ta vung tay chân giãy dụa.

Nhưng năm ngón tay Lý Phong bỗng bóp chặt.

Trong nháy mắt, cả người ông ta lập tức cứng lại, không thể động đậy.

Lý Phong lạnh lùng nói: "Vào nhà người khác mà ngay cả giày cũng không cởi, ông muốn chết à?"
"Không thấy dưới chân ông dính đầy đất à?"
Lý Phong nói thế khiến ông ta cạn lời.

Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi tột cùng.

Lúc ở bên ngoài ông ta không cảm thấy gì.

Đến lúc đánh với Lý Phong ông ta mới phát hiện ra thực lực của anh sâu không lường được.

Lý Phong ném ông ta ra ngoài, sau đó anh cũng nhảy ra từ cửa sổ.

Vườn hoa bên ngoài biệt thự lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của mấy người đàn ông.

Tina khoái chí chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn Lý Phong ra tay, miệng mỉm cười hạnh phúc.

Giống như chỉ cần thấy Lý Phong ra tay đánh người là một chuyện rất thú vị, khiến cô ấy cảm thấy rất phấn khởi.


Sau khi xử gọn đám người này, Lý Phong vỗ tay nói với không khí phía sau.

"Đóng gói đem đi!"
"Vâng!"
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Vương Tiểu Thất và Lý Nhị Ngưu.

!
Cùng lúc đó, trong một nhà máy ở Ninh Châu.

Nhìn bề ngoài thì nhà máy này không khác gì những nhà máy khác.

Nhưng thật ra đây là một chi nhánh của phái Thanh Minh ở Ninh Châu.

Đa số công nhân trong nhà máy đều là người bình thường.

Nhưng trong số những công nhân này có lác đác vài đệ tử phái Thanh Minh.

Lúc này trong văn phòng giám đốc có ba người đàn ông đang ngồi.

Trong đó có một người miệng ngậm điếu thuốc, cau mày.

"Sao những người kia đi lâu thế?"
"Không phải đến một ngôi nhà dẫn người về à?"
"Cho dù giết cả nhà đấy cũng đâu tốn thời gian như vậy".

Vừa dứt lời, có một người vội vàng chạy vào.

Vẻ mặt hắn ta bối rối nói với người đang ngồi hút thuốc trên sô pha.

"Đường chủ, đám người lão Tứ đã về rồi".

Người hút thuốc cười khẩy: "Về thì về chứ sao, không phải chỉ đi giải quyết chút chuyện thôi à, sao phải hớt hải thế".

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện