Chương 44: Chương 43: Một Mình Ứng Chiến
Tiên môn đại quân tràn sang, mặt biển La Sát Hải tĩnh lặng đầy quân Tiên môn, bầu không khí im lặng. Các phái chưởng môn đều tới rồi, là Trường Lưu Ma Nghiêm cùng Sanh Tiêu Mặc, nhưng vẻ mặt hai người hơi phức tạp.
Chưởng môn mới của Trường Bạch dùng chân khí xuyên thấu qua La Sát Hải truyền âm đến minh phủ, nói cho minh quân, nếu Thiên Tầm không ra, bọn họ sẽ đánh vỡ kết giới xông vào La Sát Hải.
Thiên Tầm nghe xong, kiên trì xuất môn ứng chiến.
Ám Chấp ngăn không được cũng hết cách, dù sao nàng là quỷ chủ, đây là nghĩa vụ nàng nên làm.
Mặt biển La Sát Hải đột nhiên có một lốc xoáy lớn nổi lên, tiếng gió vù vù, cỏ cây dao động, tất cả đều giống như bị hút vào.
Giữa dòng nước lốc xoáy, Thiên Tầm bước trên một đóa hoa sen đen địa ngục chậm rãi lên, rốt cục đứng ở trước mặt mọi người.
Trong ấn tượng Ma Nghiêm và Sanh Tiêu Mặc, Thiên Tầm cùng lắm chỉ là trẻ con. Khờ dại ngu đần, không hay nói chuyện, luôn sợ hãi người khác, Bạch Tử Họa bảo vệ nàng dưới cánh, chắn mưa gió xâm hại nàng. Là bảo vệ, nhưng cũng làm trở ngại sự trưởng thành của nàng.
Hiện giờ Thiên Tầm đắc đạo, dĩ nhiên không phải dáng vẻ trẻ con lúc trước, mái tóc dài tím đen khẽ bay, diêm dúa lẳng lơ mị hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuy rằng có thể nhận ra bóng dáng non nớt lúc trước, nhưng đã trưởng thành một cô gái.
Cặp mắt to trước kia một đen một trắng hết sức rõ ràng, hiện giờ biến thành màu xám bạc trong suốt, giống như nhìn thấu tất cả.
Lông mi thật dài hơi che đôi mắt sắc sảo, cực kỳ quyến rũ. Thân thể vốn nho nhỏ đã trở nên nóng bỏng, đường cong hơi hiện ra. Mặc áo gấm Quỷ Vương thêu tơ vàng long phượng, toát ra khí chất tôn quý minh chủ của nàng.
Nhưng chung quy nàng vẫn là đứa trẻ ấy, trái tim đơn thuần của trẻ con, chỉ muốn ở bên cạnh Bạch Tử Họa, vĩnh viễn cũng không muốn lớn lên, không hơn.
Nhưng Thiên Tầm sẽ không quên phụ vương đã dặn dò nàng trước khi chết, một người không thể trốn thoát số mệnh, điều duy nhất có thể làm chỉ là đối mặt nó, nhận nó, đả bại nó!
Chúng tiên chỉ nói yêu thần lực ở trên người Thiên Tầm, một lòng muốn tiêu diệt nàng, đánh tan hồn phách nàng, phong ấn một lần nữa, lại e ngại năng lượng của nàng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Yêu thần lực giống như thần, có thể tạo hóa vạn vật, cũng có thể hủy trời diệt đất. Nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại không đối phó được một đứa trẻ sao.
Trong mắt Thiên Tầm không có vui hay giận, chỉ lạnh lùng nói: “Yêu thần lực mặc dù đang ở chỗ ta, nhưng ta sẽ không thương tổn kẻ vô tội, cũng hoàn toàn không có hứng thú làm bá chủ thiên hạ, các ngươi không cần lo sợ không đâu, quá buồn cười.”
Nhiều trưởng bối bị một đứa trẻ như vậy châm chọc như vậy, nhất thời đều không nhịn được, tức giận nói: “Ngươi vốn là là yêu nghiệt, hiện giờ còn cướp lấy yêu thần lực, chẳng lẽ lại không làm nhiều việc ác sao, hiện giờ thoải mái một câu sẽ không thương tổn vô tội, thì mọi người sẽ tin sao.”
Ngoài miệng làm khó dễ, trên tay cũng đã ra chiêu.
Thiên Tầm tuy rằng không có yêu thần lực, nhưng nàng dù sao cũng là quỷ chủ, hơn nữa gân mạch đả thông, tu vi không thể so sánh nổi với lúc trước, thoải mái ứng chiến.
Mọi người so chiêu với nàng, tuy rằng chẳng phân biệt được cao thấp, nhưng cũng sinh ra một tia nghi hoặc, sao nàng lại không dùng yêu thần lực chứ, như vậy hoàn toàn là có thể dễ dàng thắng.
Thiên Tầm một mình xuất môn ứng chiến, Ám Chấp làm sao có thể an tâm, cũng theo sau Quỷ Si đến, thấy một mình Thiên Tầm độc chiến mọi người, biết nàng đã mất yêu thần lực, không thể đối chiến lâu, chạy nhanh cùng nàng ứng chiến.
Rốt cục không địch lại được, ba người dần bị vây hạ phong. Thiên Tầm biết chúng muốn bắt mình, cho nên hạ lệnh tất cả không cho phép minh quân ra, nàng không nghĩ tới Ám Chấp và Quỷ Si vẫn tiến lên tương trợ.
Nàng vốn nghĩ, nếu mọi người chỉ muốn giết nàng, vậy nàng chết một mình là được, không liên lụy đến ai, Ám Chấp quan tâm nàng, làm trái với mệnh lệnh, lao ra tương trợ cũng có thể hiểu, nhưng sao Quỷ Si cũng đến chứ.
Kiếm khí ngất trời, đao thương không có mắt. Ba người đều bị thương.
Thiên Tầm không chịu nổi khi thấy Ám Chấp Quỷ Si đầm đìa máu tươi, tuy rằng chính nàng bị thương nhiều hơn nhưng vẫn hô to một tiếng: “Các ngươi chỉ muốn giết một mình ta, hãy bỏ qua bạn của ta! Ta sẽ để các ngươi giết!”
“Ngu ngốc!” Quỷ Si vẫn kiêu ngạo, oán hận nói với Thiên Tầm: “Ngươi nghĩ rằng ngươi chết là có thể giải quyết tất cả?”
Thiên Tầm nghi hoặc trong lòng, Quỷ Si có vẻ quan tâm nàng, không phải hắn vẫn hận nàng đoạt thứ thuộc về hắn, ước gì nàng chết sao?
“Ta nói cho các ngươi, đừng có ai mơ tưởng làm hại nữ nhân của ta!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đang đánh nhau đều ngây ngẩn.
Ai chẳng biết Quỷ Si là em trai cùng cha khác mẹ của Thiên Tầm? Tuy biết vương tộc minh giới có lịch sử họ hàng gần kết hôn, nhưng trực tiếp nhìn thấy như vậy vẫn gây ra rúng động không nhỏ.
Trong lòng mọi người càng thêm cảm thấy hèn mọn, yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, luân thường cũng không có. Ma Nghiêm và Sanh Tiêu Mặc lại cảm thấy cực kỳ giật mình.
Hai người bọn họ vốn chỉ là xem cuộc chiến, vẫn chưa ra tay.
Chuyện Thiên Tầm với Bạch Tử Họa và cả chuyện Hoa Thiên Cốt thì họ còn lý giải được, nhưng chị và em ruột thì hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của họ. Không biết Bạch Tử Họa nghe xong sẽ nghĩ gì.
Hai người liếc nhau, cực kỳ phức tạp, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Nhưng người khó chấp nhận nhất là Thiên Tầm, nàng nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch chuyện này! Quỷ Si muốn dùng phương pháp này bức tử nàng, khiến nàng chết còn mang tội danh chị em loạn luân trên lưng?!
Bình luận truyện