Hoán Đổi Ảnh Hậu
Chương 25
Hề Mặc hiển nhiên là đặc biệt ghét bỏ loại gia cầm này, huống hồ còn là vật chết, thoạt nhìn quá dọa người, bất quá đại khái là sợ dáng vẻ đáng sợ của con gà này lại bị Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy, cô cau mày đem chiếc dù gấp lại, đem thứ đó hoàn toàn bịt kín.
Tâm tình của Nguyễn Dạ Sênh ở trong động tác mờ ám này của Hề Mặc chiếm được hòa hoãn, nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Ta không sợ."
Hề Mặc nhìn bốn phía, cũng may tất cả mọi người đều chú ý đến nghi thức khởi động máy, ở đây lại tương đối khuất tầm mắt, tạm thời vẫn chưa có người chú ý, bất quá nếu lại kéo dài một lúc nữa thì sẽ rắc rối, làm truyền thông tất cả đều là mèo trộm cá, một khi có chút gió thổi cỏ lay thì có thể đánh hơi được mùi.
" Chúng ta đi xa một chút đi." Hề Mặc xoay người đến dưới mái hiên bên kia.
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn theo sát sau lưng cô, Hề Mặc mang theo con gà lành lạnh liếc nhìn nàng một cái, cảm giác nàng bình thường mị đến giống như một con hồ ly, nhưng lúc này lại ngoan giống như một con thỏ, chỉ sợ là giả vờ.
Cô ngược lại cũng hiểu được, nghĩ đến cô biết giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt cô cũng xem như có tự giác.
Hoa viên Đặng phủ có rất nhiều hành lang, hai người đi đến bên cạnh một câu trụ lớn màu đỏ nghỉ ngơi, Hề Mặc lập tức đem con gà ném sang một bên, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô lại cúi đầu xem kỹ trang phục một phen, may mà không dính máu, nếu không buổi chiều lúc quay phim sẽ gặp phiền phức.
Nguyễn Dạ Sênh nãy giờ không nói gì, nhìn qua giống như tâm sự trùng trùng, chuyện vừa rồi đối với nàng tựa hồ không phải ảnh hưởng lớn gì.
Hề Mặc một phen phủi phủi quét quét, rốt cục đem từ trong tinh thần đời này chưa bao giờ biết an ủi người khác rút ra được một chút ý tưởng, giọng nói không có gì phập phồng nói: "Đây là một trò đùa dai mà thôi, ngươi chưa thấy qua gà chết, cũng nên ăn qua thịt gà."
Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới có phản ứng: "Ngươi thật sự không biết an ủi người khác."
Hề Mặc cười nhạt: "Vậy thế nào mới tính là an ủi? Phải ôm ngươi?"
Nguyễn Dạ Sênh không chuyển mắt chăm chú nhìn nhìn cô.
Thoáng chốc bị nàng nhìn đến nổi hết da gà, ánh mắt đó thiếu chút nữa khiến cô cho rằng nàng thật muốn cô ôm nàng, vội vàng bất động thanh sắc lui lại hai bước.
"Trật chân rồi?" Nguyễn Dạ Sênh nghiêng đầu nói.
"Không có."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn chăm chú nhìn chân của Hề Mặc, nhìn thấy Hề Mặc không có phản ứng gì, đôi mắt lúc này mới dời đến phương hướng bên kia bức tường, ánh mắt có chút trống rỗng: "Không ai sẽ ở thời gian cùng địa điểm thế này giở trò đùa dai như vậy."
Tạm thời tạm thời không nói tiếp.
Thật ra trong lòng cô dĩ nhiên biết đây không phải trò đùa dai bình thường, hiện tại con người không rãnh rỗi đến mức như vậy, ở đây tốt xấu gì cũng đang cử hành nghi thức khởi động máy, tham dự đều là người có danh vọng có uy tín trong xã hội, còn có nhân viên bảo an cùng truyền thông, không ai lại ngốc đến nỗi giở trò ngay lúc này, rồi lại không cần lén lút mà chọn nơi hẻo lánh hạ thủ, ở phía sau bức tường không nhìn thấy khuôn mặt, ném gà chết xong liền biến mất vô tung,chuyện này vô cùng có tính toán.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều quỷ dị nói không nên lời, cô nói đây là trò đùa cũng chỉ là muốn trấn an Nguyễn Dạ Sênh, khiến Nguyễn Dạ Sênh cho rằng đó là một việc nhỏ, không cần quá để ý. Nhưng nhìn phản ứng của Nguyễn Dạ Sênh đối với việc này rất mẫn cảm, nếu bản thân Nguyễn Dạ Sênh đã làm rõ trước, cũng không cũng không cần cố kỵ gì nữa, hồi tưởng trước sau, chỉ nói: "Trước đó ngươi hỏi ta, có gặp phải thứ gì kỳ quái không, nói như vậy chắc là chính ngươi đã gặp phải? Ngươi đã gặp qua cái gì rồi?"
Nguyễn Dạ Sênh yên lặng chốc lát, đem chuyện tối qua nhìn thấy bóng đen dưới tán cây nói ra.
Hề Mặc nghe xong, nhíu mày trầm tư một phen, nói: "Dù sao ngươi lúc đó không thấy rõ, chỉ là một đoàn tối như mực, tạm thời cũng không thể xác định được gì."
"Ta tin tưởng cảm giác của bản thân, ta cảm giác bóng đen kia có vấn đề." Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào đôi mắt Hề Mặc: "Ngươi sẽ tin tưởng ta sao?"
Ánh mắt của nàng giống như suối chảy.
Môi Hề Mặc nhẹ nhàng khẽ động: "Ta tin tưởng sự thực, tin tưởng suy luận logic."
Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười, không có được đáp án nàng mong muốn, nàng cũng không bất ngờ. Có chút hy vọng xa vời có lẽ bởi vì áp lực quá lâu rồi, nên dần dần sẽ tự bảo vệ mà nảy sinh trạng thái phòng vệ, lại ở bên trêи phủ một lớp đất để cho giấu, nàng có cách nghĩ này, nhưng nếu như không chiếm được đồng tình cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Nàng đem hy vọng tự phát xếp vào loại xa vời, như vậy sẽ không làm chính nàng thất vọng.
Nàng nói: "Đây đúng là phong cách trả lời của ngươi."
Hề Mặc từ trước đến nay trật tự rõ ràng, tiếp tục nói: "Tuy rằng không thấy rõ không thể xác định, nhưng cũng phải đem nó liệt vào đối tượng cần chú ý. Ngươi đã cảm thấy bóng đen kia có vấn đề, có thể giả sử là có người đang theo dõi, hoặc là sự kiện vừa rồi là do cùng một người gây nên, vừa rồi hắn ném gà vào nhắm vị trí rất chuẩn, hiển nhiên là làm đủ chuẩn bị. Nếu là như vậy, mục đích của đối phương có thể là nhằm đe dọa, nhưng vừa rồi hai chúng ta đứng chung một chỗ, rất khó phán đoán mục tiêu là ai, như vậy hắn rốt cuộc là muốn đe dọa ai đây?"
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Ta chỉ là đơn thuần chán ghét loại hành vi này, nhưng không sợ."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn duy trì mỉm cười, tùy ý cô phỏng đoán.
"Vừa rồi ngươi sợ hãi, ngươi cảm thấy hắn nhằm vào chính là ngươi?" Hề Mặc để thấp giọng nói: "Dựa theo tính cách của ngươi, đột nhiên bị ném một con gà chết cũng sẽ không đến mức bị hù dọa thành như vậy, ngươi không yếu đuối như vậy, cho nên trước đây đã từng phát sinh chuyện tương tự đúng không? Hay là đắc tội người nào?"
Đã từng , Nguyễn Dạ Sênh ở hành vi biểu hiện ra quá mức cẩn thận, còn có nàng trước đó mẫn cảm như có như không, Hề Mặc hiện tại tựa hồ đã lý giải được phần nào.
Nguyễn Dạ Sênh rõ ràng xu mặt, cười nói: "Tính cách của ta ngươi cũng biết? Thì ra ngươi quan tâm ta như vậy."
Hề Mặc vẻ mặt lãnh đạm.
Sau đó nàng giống như hoàn toàn tỉnh ngộ nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, nhất thời có chút sợ hãi.
"Phải." Nguyễn Dạ Sênh biết Hề Mặc một khi đã chú ý đến, dựa theo phương thức tư duy logic rõ ràng của cô, còn có tình thế lúc này, có vài thứ cũng không thích hợp tiếp tục giấu diếm, còn không bằng đúng lúc thừa nhận, nên nàng thoải mái nói: "Trước đây là có một chút phiền phức, sau đó lại gió êm sóng lặng thật lâu, vừa rồi đột nhiên phát sinh chuyện này, ta cho rằng phiền phức lại quay về tìm ta rồi."
Hề Mặc vẫn chìm trong suy nghĩ của bản thân chưa lấy lại tinh thần.
Hiện tại thân thể hoán đổi, cô biến thành Nguyễn Dạ Sênh, bí mật này chỉ tồn tại giữa hai người các nàng, những người khác cũng không biết. Nếu như thực sự như Nguyễn Dạ Sênh nói, lo lắng phiền phức trước đây lại tìm đến, như vậy con gà chết vừa rồi mục tiêu hẳn là…. Hiện tại người hiện tại sử dụng thân xác của Nguyễn Dạ Sênh mới đúng.
Bản thân Nguyễn Dạ Sênh đã không phải là mục tiêu nữa.
Như vậy vì sao nàng còn phải sợ hãi như vậy?
Là bởi vì bóng ma trước đây nên phản xạ có điều kiện cảm thấy sợ hãi sao?
Hề Mặc mặt băng bó, nội tâm đột nhiên có chút không bình tĩnh.
Lẽ nào nàng là lo lắng ta thay thế nàng trở thành mục tiêu mới…
…. Ảo giác.
…..Đây tất nhiên là ảo giác.
Hề Mặc lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi sợ cái gì? Nếu như quả thật là người không sạch sẽ trước đây muốn tìm ngươi gây phiền phức, thì hiện tại cũng là ta làm bia đỡ đạn, ngươi cũng không phải bản thân trước kia nữa, ai nhận ra ngươi?"
Nguyễn Dạ Sênh cố ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng đúng, ta thế nào không nghĩ tới, ta thật sự ngốc a."
Hề Mặc: "….."
Hoàn toàn chính là ảo giác!
Hề Mặc chợt cảm thấy lạnh nhạt không biết nguyên nhân, biểu tình lạnh như băng: "Trước đây ngươi rốt cuộc chọc đến phiền phức gì? Thế nào sẽ có người dùng loại thủ đoạn này đến đe dọa?"
"Người sống trêи đời, ai không có chút phiền phức hoặc lớn hoặc nhỏ đây." Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, biểu tình trầm nặng: "Bây giờ ngươi đã biết trước đây ta từng có phiền phức, nên nhất định phải cẩn thận một chút, mọi việc chú ý, thấy cái gì không thích hợp thì nói với người bên cạnh. Thính Hoan là bạn của ta, ngươi có thể tin tưởng nàng."
"Ta có thể hỏi đó là phiền phức gì không?" Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu: "Có lẽ ngươi rất khó tin tưởng, nhưng rất nhiều thời gian bản thân ta cũng… Không biết rõ. Ta một mực nghĩ biện pháp đối mặt, nhưng cho dù đến hiện tại ngay cả ta đã chọc vào ai ta cũng không biết, rất nhiều thứ luôn mạc danh kỳ diệu mà đến."
Hề Mặc phát hiện ánh mắt của nàng vô cùng nghiêm túc, còn mang theo một chút phức tạp sầu khổ, có thể là có nỗi khổ không tiện nói ra, cô cũng sẽ không hỏi lại.
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp đổi lại với ngươi."
Ánh mắt Hề Mặc phiêu miểu.
Có lẽ là đax quen Nguyễn Dạ Sênh nhất quán giảo hoạt, tùy thời tùy chỗ phát ra cợt nhã, hiện tại đột nhiên nghiêm túc như vậy, thoạt nhìn còn có vẻ nhu nhược khiến người ta mềm lòng, cô có chút không thích ứng.
Không có gì Không có gì." Hề Mặc lơ đểnh: "Ta không giống người khác, không đến mức bị một con gà hù dọa."
"Ngươi hiện tại không nóng nảy nữa? Trước đó không phải hận không thể bóp cổ ta ép buộc ta đổi lại thân thể sao?"
"Ép buộc ngươi hữu dụng sao?" Thuận miệng thuận miệng nói một câu: "Nếu cưỡng ép hữu dụng, ta đã sớm mỗi ngày cưỡng ép ngươi."
Trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh không hiểu sao nổi lên đỏ ửng, ánh mắt gợn xuân thủy nhìn cô: "Ngươi dự định cưỡng ép ta thế nào?"
Hề Mặc: "…."
Ngươi đỏ mặt cái quỷ gì!
Có lẽ là quá khó chịu rồi, cô cũng không hiểu sao càng lúc càng nóng, trước đó tâm tĩnh mang đến mát mẻ nay đã bị ánh mặt trời nung nóng không còn một mảnh, toàn thân đều phải bốc hơi.
Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên quay đầu, Hề Mặc theo ánh mắt của nàng xem qua, thấy Liễu Vu Ti không biết lúc nào đã đến đây, cầm cây cung đạo cụ trong tay đùa đến hăng say, ánh mắt đang liếc nhìn cô.
Liễu Vu Ti tự nhận đã sử xuất tuyệt kỹ cả người cũng không thể khiến Nghiêm Mộ có biểu thị gì với nàng, nhưng nữ nhân không danh khí trước mắt dĩ nhiên ngày đầu tiên đã hấp dẫn được lực chú ý của Nghiêm Mộ, trong lòng nàng rất không thích, lập tức cũng không dùng ánh mắt nhìn thẳng Hề Mặc, chỉ là cười nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh: "Hề tỷ, ngươi thế nào lại ở đây?"
Nguyễn Dạ Sênh không có gì phập phồng mà nói: "Hóng mát."
"Như thế rất mát mẻ." Liễu Vu Ti hiển nhiên muốn tiếp tục lôi kéo làm quen: "Đạo diễn Lâm không phải mời mọi ngươi đi chụp ảnh sao?"
"Chụp xong rồi."
Nói vài câu, Nguyễn Dạ Sênh đều trả lời giống như mới đông lạnh từ tủ lạnh ra, lãnh khí ứa ra. Liễu Vu Ti cũng nghe nói qua vin này có đôi khi tính tình rất lớn, tương đối khó có thể tiếp cận, lần này bị lãnh đạm một lần, nhưng cũng không có cách nào, nàng phe phẩy cây quạt nhìn trái nhìn phải, lập tức thấy được chiếc ô được xếp lại ở bên cạnh.
"Trời ạ, trong cái dù này thế nào có máu chảy ra?" Giọng nói của Liễu Vu Ti cố làm ra vẻ khoa trương.
Hề Mặc cảm giác son phấn đầy trêи mặt và cổ của nàng ta đều phải bắn lên người cô, biểu tình lạnh nhạt, lười phản ứng nàng.
"Rốt cuộc là vật gì a?" Liễu Vu Ti hiếu kỳ, đã nghĩ đến đó nhìn.
"Thứ chết." Hề Mặc nói.
Liễu Vu Ti: "…."
Liễu Vu Ti thổi phì lá gan nhìn thoáng qua, mười ngón của nàng không dính xuân thủy, giết gà thế nào cũng không biết, dĩ nhiên lại càng hoảng sợ: "Các ngươi thế nào đem một con gà chết để trong cái dù ở chỗ này?"
Một diễn viên đang nổi, một diễn viên qua thời, còn mang theo một con gà chết ở bên cạnh, loại tổ hợp này vào trong mắt Liễu Vu Ti, cuối cùng hội tụ thành hai chữ "biến thái".
Sợ nàng hiểu lầm nói lung tung, Hề Mặc lúc này mới câu khóe môi, mỉm cười với Liễu Vu Ti: "Buổi trưa nấu cơm, ta giết gà để ăn. Không muốn ăn cơm hộp, đã nghĩ ăn cơm nhà."
Trong lòng nói ngươi đi đi.
Cơm hộp khó ăn, trong đoàn phim quả thật rất nhiều người sẽ lựa chọn tự mình nấu cơm, Liễu Vu Ti không nghĩ gì khác, chỉ nói: "Ngươi thế nào còn tự mình giết gà?"
Hề Mặc dáng vẻ người cô đơn không ai chiếu cố: "Liễu tiểu thư, bên cạnh ta chỉ có một người đại diện, còn không đáng tin cậy lăn ra ngủ, cái gì đều phải tự ta làm."
Mau đi đi.
Liễu Vu Ti phải hỏi đến cùng, có lẽ thời đi học là một học sinh vô cùng hiếu học, thế cho nên lão sư cũng sẽ bị nàng hỏi đến phiền: "Nhưng ngươi giết gà không giết ở phòng bếp, chạy đến nơi này làm gì?"
Hề Mặc khoát khoát tay, hiện tại toàn thân đều là diễn kịch, nói: "Là như vậy, vốn dĩ ta đã mượn phòng bếp, kết qủa con gà bỏ chạy, vừa chạy liền đến chỗ này, ta đuổi theo, trong lòng nóng nảy a, đừng nói nữa, sau đó ở đây đụng phải Hề Mặc cùng Cố Tê Tùng vệ sĩ của nàng. Cố Tê Tùng giúp ta bắt được con gà, lại thuận lợi giúp ta giết nó, rốt cuộc là bộ đội đặc chủng, một đao sạch sẽ lưu loát, còn cho ta mượn cái ô để chứa, như vậy ta mang gà về có thể trực tiếp nhổ lông, Cố Tê Tùng đồng chí thật là khí phách."
Ngươi còn không đi!
Nguyễn Dạ Sênh bưng mặt, nhàn nhạt gật đầu, biểu thị bản thân là nhân chứng.
Hề Mặc lại nga một tiếng, nói với Liễu Vu Ti: "Có phải ngươi còn muốn hỏi hỏi ta Cố Tê Tùng đi đâu rồi hay không? Giết gà xong bàn tay đầy máu, hắn đi rửa tay, một lúc sẽ trở lại, chúng ta ở đây chờ hắn."
Rốt cuộc ngươi có đi hay không!
Liễu Vu Ti giương mắt nhìn lại. Vừa vặn thấy xa xa có một nam nhân đi qua bên này, đúng là Cố Tê Tùng. Bản thân nàng cũng là ngực lớn não nhỏ, không còn lại bao nhiêu chỉ số thông minh, vừa suy nghĩ cảm giác hình như chính là chuyện hồi sự,có lý khiến kẻ khác tín phục, hơn nữa đây cũng không phải đại sự gì, ở đây chỉ tìm mất mặt, vì vậy nói: "Hề tỷ, ta qua qua bên kia, ngươi chậm rãi hóng mát, lúc rảnh rỗi trò chuyện."
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu, Liễu Vu Ti quạt cây quạt đi rồi.
Ôn thần rời đi, Nguyễn Dạ Sênh ánh mắt vừa chuyển, nở nụ cười: "Ngươi rất biết bịa chuyện a."
"Ngươi cũng rất biết giả vờ." Hề Mặc đáp trả nàng.
Cố Tê Tùng lộ ra khuôn mặt hũ nút đi đến, hướng Nguyễn Dạ Sênh nghiêm nghị nói: "Xin lỗi, không bắt được."
Lúc đó Cố Tê Tùng cách một khoảng cách, chờ hắn phản ứng kịp xử lý xong con gà nhảy ra tường thì người kia đã sớm chạy xa, Nguyễn Dạ Sênh vốn dĩ cũng không ôm có bao nhiêu hy vọng, chỉ hỏi: "Vậy thấy được không?"
"Đã thấy, cách khá xa nhìn không rõ lắm, bóng lưng rất gầy, đội mũ lưỡi trai, giống như một nữ nhân."
Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh đồng thời nhìn hắn: "Nữ nhân?"
Cố Tê Tùng nói: "Nàng chạy rất nhanh, hơn nữa rất quen thuộc địa hình xung quanh. Xin yên tâm, ta sẽ tiếp tục điều tra, đoạn đường phụ cận có khả năng có camera giám sát, lát nữa sẽ đi xin video ghi hình."
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đi nói cho Lộ Thanh Minh, khiến hắn an bài vài người theo dõi."
"Hắn đã biết, đang xử lý."
"Việc này trước đừng lộ ra ra ngoài, âm thầm mà làm, yên lặng xem biến."
Cố Tê Tùng gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh để Cố Tê Tùng đem gà giao cho Lộ Thanh Minh, nhìn xem có thể điều tra ra chi tiết gì không. Trải qua lần này, Hề Mặc tâm tình gì cũng không có, thẳng đến nghi thức khởi động máy kết thúc mọi người tan cuộc, Nguyễn Dạ Sênh cũng không xa không gần ở bên cạnh Hề Mặc, cam đoan Hề Mặc nằm trong phạm vi quan sát của nàng.
Cho dù là như vậy, công việc vẫn phải tiếp tục.
Thời gian rất gấp, buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đoàn phim đã tập hợp, chuẩn bị khởi quay.
Để tiết kiệm chi tiêu, phim truyền hình cơ bản đều là hình thức tập trung quay phim, cách nào thuận tiện thì dùng cách đó, quay hết tất cả các phân cảnh trong cùng một bối cảnh, sau đó mới đổi bối cảnh để quay tiếp, căn bản sẽ không dựa theo trình tự phát triển của nội dung, mạch phim toàn bộ dựa vào hậu kỳ cắt nối biên tập, vì vậy chuyển đổi thần tốc, một hồi quay nam nữ chính mới vừa gặp gỡ bốn mắt nhìn nhau, cảnh sau liền thành thân.
Khí trời vô cùng nóng bức, nhân viên trong phim trường bận rộn, nơi nơi đều là thiết bị cùng bóng người, càng đem loại khô nóng áp lực đẩy lên đến cực điểm.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi dưới ô để chuyên viên trang điểm bổ trang, Phùng Đường Đường vội vàng ở bên cạnh giúp nàng quạt mát, Lâm Khải Đường gọi Hề Mặc đến, giải thích cảnh tiếp theo với các nàng: "Hôm nay đều là phân cảnh ở Đặng phủ, hai chủ tớ các ngươi đối diễn rất nhiều, trước tiên là quay cảnh bên xích đu, lúc này Đặng Tuy vẫn chưa vào cung, tâm tư tương đối đơn thuần, lớn lên dưới sự che chở của Định Ách, đối với Định Ách là vô cùng ỷ lại. Các ngươi lần đầu tiên hợp tác, trước tiên nên trao đổi với nhau, tìm cảm giác."
Nguyễn Dạ Sênh buổi trưa không thể ngủ trưa, ánh mắt có chút ʍôиɠ lung, bất quá lúc đối mặt Lâm Khải Đường vẫn khiến bản thân thoạt nhìn có tinh thần một chút, nàng vừa bổ trang, thỉnh thoảng cùng Lâm Khải Đường trao đổi một chút.
Cơ bản dặn dò xong, Lâm Khải Đường lại nhìn về phía Hề Mặc: "Về phần Nguyễn Dạ Sênh, rất nhiều thời gian Hề Mặc có phân cảnh ngươi đều phải ở bên cạnh, lúc Hề Mặc lên hình ngươi phải luôn chú ý bản thân, cho dù không có lời thoại, biểu tình và vân vân vẫn phải thích hợp, đến lúc đó sẽ cho quay cận mặt, còn phải chú ý vị trí đứng."
"Tốt, đạo diễn Lâm." Hề Mặc mặt ngoài giả vờ khiêm tốn, liên tục gật đầu.
Đến lúc máy quay sắp xếp xong, diễn viên vào chỗ, Lâm Khải Đường ngồi trước máy qua ý bảo bắt đầu, thư ký trường quay vỗ bảng clapper*, bắt đầu quay. (tấm bảng màu đen có ghi màn mấy cảnh mấy..gõ một cái, nói action)
Tâm tình của Nguyễn Dạ Sênh ở trong động tác mờ ám này của Hề Mặc chiếm được hòa hoãn, nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Ta không sợ."
Hề Mặc nhìn bốn phía, cũng may tất cả mọi người đều chú ý đến nghi thức khởi động máy, ở đây lại tương đối khuất tầm mắt, tạm thời vẫn chưa có người chú ý, bất quá nếu lại kéo dài một lúc nữa thì sẽ rắc rối, làm truyền thông tất cả đều là mèo trộm cá, một khi có chút gió thổi cỏ lay thì có thể đánh hơi được mùi.
" Chúng ta đi xa một chút đi." Hề Mặc xoay người đến dưới mái hiên bên kia.
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn theo sát sau lưng cô, Hề Mặc mang theo con gà lành lạnh liếc nhìn nàng một cái, cảm giác nàng bình thường mị đến giống như một con hồ ly, nhưng lúc này lại ngoan giống như một con thỏ, chỉ sợ là giả vờ.
Cô ngược lại cũng hiểu được, nghĩ đến cô biết giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt cô cũng xem như có tự giác.
Hoa viên Đặng phủ có rất nhiều hành lang, hai người đi đến bên cạnh một câu trụ lớn màu đỏ nghỉ ngơi, Hề Mặc lập tức đem con gà ném sang một bên, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô lại cúi đầu xem kỹ trang phục một phen, may mà không dính máu, nếu không buổi chiều lúc quay phim sẽ gặp phiền phức.
Nguyễn Dạ Sênh nãy giờ không nói gì, nhìn qua giống như tâm sự trùng trùng, chuyện vừa rồi đối với nàng tựa hồ không phải ảnh hưởng lớn gì.
Hề Mặc một phen phủi phủi quét quét, rốt cục đem từ trong tinh thần đời này chưa bao giờ biết an ủi người khác rút ra được một chút ý tưởng, giọng nói không có gì phập phồng nói: "Đây là một trò đùa dai mà thôi, ngươi chưa thấy qua gà chết, cũng nên ăn qua thịt gà."
Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới có phản ứng: "Ngươi thật sự không biết an ủi người khác."
Hề Mặc cười nhạt: "Vậy thế nào mới tính là an ủi? Phải ôm ngươi?"
Nguyễn Dạ Sênh không chuyển mắt chăm chú nhìn nhìn cô.
Thoáng chốc bị nàng nhìn đến nổi hết da gà, ánh mắt đó thiếu chút nữa khiến cô cho rằng nàng thật muốn cô ôm nàng, vội vàng bất động thanh sắc lui lại hai bước.
"Trật chân rồi?" Nguyễn Dạ Sênh nghiêng đầu nói.
"Không có."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn chăm chú nhìn chân của Hề Mặc, nhìn thấy Hề Mặc không có phản ứng gì, đôi mắt lúc này mới dời đến phương hướng bên kia bức tường, ánh mắt có chút trống rỗng: "Không ai sẽ ở thời gian cùng địa điểm thế này giở trò đùa dai như vậy."
Tạm thời tạm thời không nói tiếp.
Thật ra trong lòng cô dĩ nhiên biết đây không phải trò đùa dai bình thường, hiện tại con người không rãnh rỗi đến mức như vậy, ở đây tốt xấu gì cũng đang cử hành nghi thức khởi động máy, tham dự đều là người có danh vọng có uy tín trong xã hội, còn có nhân viên bảo an cùng truyền thông, không ai lại ngốc đến nỗi giở trò ngay lúc này, rồi lại không cần lén lút mà chọn nơi hẻo lánh hạ thủ, ở phía sau bức tường không nhìn thấy khuôn mặt, ném gà chết xong liền biến mất vô tung,chuyện này vô cùng có tính toán.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều quỷ dị nói không nên lời, cô nói đây là trò đùa cũng chỉ là muốn trấn an Nguyễn Dạ Sênh, khiến Nguyễn Dạ Sênh cho rằng đó là một việc nhỏ, không cần quá để ý. Nhưng nhìn phản ứng của Nguyễn Dạ Sênh đối với việc này rất mẫn cảm, nếu bản thân Nguyễn Dạ Sênh đã làm rõ trước, cũng không cũng không cần cố kỵ gì nữa, hồi tưởng trước sau, chỉ nói: "Trước đó ngươi hỏi ta, có gặp phải thứ gì kỳ quái không, nói như vậy chắc là chính ngươi đã gặp phải? Ngươi đã gặp qua cái gì rồi?"
Nguyễn Dạ Sênh yên lặng chốc lát, đem chuyện tối qua nhìn thấy bóng đen dưới tán cây nói ra.
Hề Mặc nghe xong, nhíu mày trầm tư một phen, nói: "Dù sao ngươi lúc đó không thấy rõ, chỉ là một đoàn tối như mực, tạm thời cũng không thể xác định được gì."
"Ta tin tưởng cảm giác của bản thân, ta cảm giác bóng đen kia có vấn đề." Nguyễn Dạ Sênh nhìn vào đôi mắt Hề Mặc: "Ngươi sẽ tin tưởng ta sao?"
Ánh mắt của nàng giống như suối chảy.
Môi Hề Mặc nhẹ nhàng khẽ động: "Ta tin tưởng sự thực, tin tưởng suy luận logic."
Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười, không có được đáp án nàng mong muốn, nàng cũng không bất ngờ. Có chút hy vọng xa vời có lẽ bởi vì áp lực quá lâu rồi, nên dần dần sẽ tự bảo vệ mà nảy sinh trạng thái phòng vệ, lại ở bên trêи phủ một lớp đất để cho giấu, nàng có cách nghĩ này, nhưng nếu như không chiếm được đồng tình cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Nàng đem hy vọng tự phát xếp vào loại xa vời, như vậy sẽ không làm chính nàng thất vọng.
Nàng nói: "Đây đúng là phong cách trả lời của ngươi."
Hề Mặc từ trước đến nay trật tự rõ ràng, tiếp tục nói: "Tuy rằng không thấy rõ không thể xác định, nhưng cũng phải đem nó liệt vào đối tượng cần chú ý. Ngươi đã cảm thấy bóng đen kia có vấn đề, có thể giả sử là có người đang theo dõi, hoặc là sự kiện vừa rồi là do cùng một người gây nên, vừa rồi hắn ném gà vào nhắm vị trí rất chuẩn, hiển nhiên là làm đủ chuẩn bị. Nếu là như vậy, mục đích của đối phương có thể là nhằm đe dọa, nhưng vừa rồi hai chúng ta đứng chung một chỗ, rất khó phán đoán mục tiêu là ai, như vậy hắn rốt cuộc là muốn đe dọa ai đây?"
Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Ta chỉ là đơn thuần chán ghét loại hành vi này, nhưng không sợ."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn duy trì mỉm cười, tùy ý cô phỏng đoán.
"Vừa rồi ngươi sợ hãi, ngươi cảm thấy hắn nhằm vào chính là ngươi?" Hề Mặc để thấp giọng nói: "Dựa theo tính cách của ngươi, đột nhiên bị ném một con gà chết cũng sẽ không đến mức bị hù dọa thành như vậy, ngươi không yếu đuối như vậy, cho nên trước đây đã từng phát sinh chuyện tương tự đúng không? Hay là đắc tội người nào?"
Đã từng , Nguyễn Dạ Sênh ở hành vi biểu hiện ra quá mức cẩn thận, còn có nàng trước đó mẫn cảm như có như không, Hề Mặc hiện tại tựa hồ đã lý giải được phần nào.
Nguyễn Dạ Sênh rõ ràng xu mặt, cười nói: "Tính cách của ta ngươi cũng biết? Thì ra ngươi quan tâm ta như vậy."
Hề Mặc vẻ mặt lãnh đạm.
Sau đó nàng giống như hoàn toàn tỉnh ngộ nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, nhất thời có chút sợ hãi.
"Phải." Nguyễn Dạ Sênh biết Hề Mặc một khi đã chú ý đến, dựa theo phương thức tư duy logic rõ ràng của cô, còn có tình thế lúc này, có vài thứ cũng không thích hợp tiếp tục giấu diếm, còn không bằng đúng lúc thừa nhận, nên nàng thoải mái nói: "Trước đây là có một chút phiền phức, sau đó lại gió êm sóng lặng thật lâu, vừa rồi đột nhiên phát sinh chuyện này, ta cho rằng phiền phức lại quay về tìm ta rồi."
Hề Mặc vẫn chìm trong suy nghĩ của bản thân chưa lấy lại tinh thần.
Hiện tại thân thể hoán đổi, cô biến thành Nguyễn Dạ Sênh, bí mật này chỉ tồn tại giữa hai người các nàng, những người khác cũng không biết. Nếu như thực sự như Nguyễn Dạ Sênh nói, lo lắng phiền phức trước đây lại tìm đến, như vậy con gà chết vừa rồi mục tiêu hẳn là…. Hiện tại người hiện tại sử dụng thân xác của Nguyễn Dạ Sênh mới đúng.
Bản thân Nguyễn Dạ Sênh đã không phải là mục tiêu nữa.
Như vậy vì sao nàng còn phải sợ hãi như vậy?
Là bởi vì bóng ma trước đây nên phản xạ có điều kiện cảm thấy sợ hãi sao?
Hề Mặc mặt băng bó, nội tâm đột nhiên có chút không bình tĩnh.
Lẽ nào nàng là lo lắng ta thay thế nàng trở thành mục tiêu mới…
…. Ảo giác.
…..Đây tất nhiên là ảo giác.
Hề Mặc lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi sợ cái gì? Nếu như quả thật là người không sạch sẽ trước đây muốn tìm ngươi gây phiền phức, thì hiện tại cũng là ta làm bia đỡ đạn, ngươi cũng không phải bản thân trước kia nữa, ai nhận ra ngươi?"
Nguyễn Dạ Sênh cố ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng đúng, ta thế nào không nghĩ tới, ta thật sự ngốc a."
Hề Mặc: "….."
Hoàn toàn chính là ảo giác!
Hề Mặc chợt cảm thấy lạnh nhạt không biết nguyên nhân, biểu tình lạnh như băng: "Trước đây ngươi rốt cuộc chọc đến phiền phức gì? Thế nào sẽ có người dùng loại thủ đoạn này đến đe dọa?"
"Người sống trêи đời, ai không có chút phiền phức hoặc lớn hoặc nhỏ đây." Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, biểu tình trầm nặng: "Bây giờ ngươi đã biết trước đây ta từng có phiền phức, nên nhất định phải cẩn thận một chút, mọi việc chú ý, thấy cái gì không thích hợp thì nói với người bên cạnh. Thính Hoan là bạn của ta, ngươi có thể tin tưởng nàng."
"Ta có thể hỏi đó là phiền phức gì không?" Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu: "Có lẽ ngươi rất khó tin tưởng, nhưng rất nhiều thời gian bản thân ta cũng… Không biết rõ. Ta một mực nghĩ biện pháp đối mặt, nhưng cho dù đến hiện tại ngay cả ta đã chọc vào ai ta cũng không biết, rất nhiều thứ luôn mạc danh kỳ diệu mà đến."
Hề Mặc phát hiện ánh mắt của nàng vô cùng nghiêm túc, còn mang theo một chút phức tạp sầu khổ, có thể là có nỗi khổ không tiện nói ra, cô cũng sẽ không hỏi lại.
Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ mau chóng nghĩ biện pháp đổi lại với ngươi."
Ánh mắt Hề Mặc phiêu miểu.
Có lẽ là đax quen Nguyễn Dạ Sênh nhất quán giảo hoạt, tùy thời tùy chỗ phát ra cợt nhã, hiện tại đột nhiên nghiêm túc như vậy, thoạt nhìn còn có vẻ nhu nhược khiến người ta mềm lòng, cô có chút không thích ứng.
Không có gì Không có gì." Hề Mặc lơ đểnh: "Ta không giống người khác, không đến mức bị một con gà hù dọa."
"Ngươi hiện tại không nóng nảy nữa? Trước đó không phải hận không thể bóp cổ ta ép buộc ta đổi lại thân thể sao?"
"Ép buộc ngươi hữu dụng sao?" Thuận miệng thuận miệng nói một câu: "Nếu cưỡng ép hữu dụng, ta đã sớm mỗi ngày cưỡng ép ngươi."
Trêи mặt Nguyễn Dạ Sênh không hiểu sao nổi lên đỏ ửng, ánh mắt gợn xuân thủy nhìn cô: "Ngươi dự định cưỡng ép ta thế nào?"
Hề Mặc: "…."
Ngươi đỏ mặt cái quỷ gì!
Có lẽ là quá khó chịu rồi, cô cũng không hiểu sao càng lúc càng nóng, trước đó tâm tĩnh mang đến mát mẻ nay đã bị ánh mặt trời nung nóng không còn một mảnh, toàn thân đều phải bốc hơi.
Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên quay đầu, Hề Mặc theo ánh mắt của nàng xem qua, thấy Liễu Vu Ti không biết lúc nào đã đến đây, cầm cây cung đạo cụ trong tay đùa đến hăng say, ánh mắt đang liếc nhìn cô.
Liễu Vu Ti tự nhận đã sử xuất tuyệt kỹ cả người cũng không thể khiến Nghiêm Mộ có biểu thị gì với nàng, nhưng nữ nhân không danh khí trước mắt dĩ nhiên ngày đầu tiên đã hấp dẫn được lực chú ý của Nghiêm Mộ, trong lòng nàng rất không thích, lập tức cũng không dùng ánh mắt nhìn thẳng Hề Mặc, chỉ là cười nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh: "Hề tỷ, ngươi thế nào lại ở đây?"
Nguyễn Dạ Sênh không có gì phập phồng mà nói: "Hóng mát."
"Như thế rất mát mẻ." Liễu Vu Ti hiển nhiên muốn tiếp tục lôi kéo làm quen: "Đạo diễn Lâm không phải mời mọi ngươi đi chụp ảnh sao?"
"Chụp xong rồi."
Nói vài câu, Nguyễn Dạ Sênh đều trả lời giống như mới đông lạnh từ tủ lạnh ra, lãnh khí ứa ra. Liễu Vu Ti cũng nghe nói qua vin này có đôi khi tính tình rất lớn, tương đối khó có thể tiếp cận, lần này bị lãnh đạm một lần, nhưng cũng không có cách nào, nàng phe phẩy cây quạt nhìn trái nhìn phải, lập tức thấy được chiếc ô được xếp lại ở bên cạnh.
"Trời ạ, trong cái dù này thế nào có máu chảy ra?" Giọng nói của Liễu Vu Ti cố làm ra vẻ khoa trương.
Hề Mặc cảm giác son phấn đầy trêи mặt và cổ của nàng ta đều phải bắn lên người cô, biểu tình lạnh nhạt, lười phản ứng nàng.
"Rốt cuộc là vật gì a?" Liễu Vu Ti hiếu kỳ, đã nghĩ đến đó nhìn.
"Thứ chết." Hề Mặc nói.
Liễu Vu Ti: "…."
Liễu Vu Ti thổi phì lá gan nhìn thoáng qua, mười ngón của nàng không dính xuân thủy, giết gà thế nào cũng không biết, dĩ nhiên lại càng hoảng sợ: "Các ngươi thế nào đem một con gà chết để trong cái dù ở chỗ này?"
Một diễn viên đang nổi, một diễn viên qua thời, còn mang theo một con gà chết ở bên cạnh, loại tổ hợp này vào trong mắt Liễu Vu Ti, cuối cùng hội tụ thành hai chữ "biến thái".
Sợ nàng hiểu lầm nói lung tung, Hề Mặc lúc này mới câu khóe môi, mỉm cười với Liễu Vu Ti: "Buổi trưa nấu cơm, ta giết gà để ăn. Không muốn ăn cơm hộp, đã nghĩ ăn cơm nhà."
Trong lòng nói ngươi đi đi.
Cơm hộp khó ăn, trong đoàn phim quả thật rất nhiều người sẽ lựa chọn tự mình nấu cơm, Liễu Vu Ti không nghĩ gì khác, chỉ nói: "Ngươi thế nào còn tự mình giết gà?"
Hề Mặc dáng vẻ người cô đơn không ai chiếu cố: "Liễu tiểu thư, bên cạnh ta chỉ có một người đại diện, còn không đáng tin cậy lăn ra ngủ, cái gì đều phải tự ta làm."
Mau đi đi.
Liễu Vu Ti phải hỏi đến cùng, có lẽ thời đi học là một học sinh vô cùng hiếu học, thế cho nên lão sư cũng sẽ bị nàng hỏi đến phiền: "Nhưng ngươi giết gà không giết ở phòng bếp, chạy đến nơi này làm gì?"
Hề Mặc khoát khoát tay, hiện tại toàn thân đều là diễn kịch, nói: "Là như vậy, vốn dĩ ta đã mượn phòng bếp, kết qủa con gà bỏ chạy, vừa chạy liền đến chỗ này, ta đuổi theo, trong lòng nóng nảy a, đừng nói nữa, sau đó ở đây đụng phải Hề Mặc cùng Cố Tê Tùng vệ sĩ của nàng. Cố Tê Tùng giúp ta bắt được con gà, lại thuận lợi giúp ta giết nó, rốt cuộc là bộ đội đặc chủng, một đao sạch sẽ lưu loát, còn cho ta mượn cái ô để chứa, như vậy ta mang gà về có thể trực tiếp nhổ lông, Cố Tê Tùng đồng chí thật là khí phách."
Ngươi còn không đi!
Nguyễn Dạ Sênh bưng mặt, nhàn nhạt gật đầu, biểu thị bản thân là nhân chứng.
Hề Mặc lại nga một tiếng, nói với Liễu Vu Ti: "Có phải ngươi còn muốn hỏi hỏi ta Cố Tê Tùng đi đâu rồi hay không? Giết gà xong bàn tay đầy máu, hắn đi rửa tay, một lúc sẽ trở lại, chúng ta ở đây chờ hắn."
Rốt cuộc ngươi có đi hay không!
Liễu Vu Ti giương mắt nhìn lại. Vừa vặn thấy xa xa có một nam nhân đi qua bên này, đúng là Cố Tê Tùng. Bản thân nàng cũng là ngực lớn não nhỏ, không còn lại bao nhiêu chỉ số thông minh, vừa suy nghĩ cảm giác hình như chính là chuyện hồi sự,có lý khiến kẻ khác tín phục, hơn nữa đây cũng không phải đại sự gì, ở đây chỉ tìm mất mặt, vì vậy nói: "Hề tỷ, ta qua qua bên kia, ngươi chậm rãi hóng mát, lúc rảnh rỗi trò chuyện."
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu, Liễu Vu Ti quạt cây quạt đi rồi.
Ôn thần rời đi, Nguyễn Dạ Sênh ánh mắt vừa chuyển, nở nụ cười: "Ngươi rất biết bịa chuyện a."
"Ngươi cũng rất biết giả vờ." Hề Mặc đáp trả nàng.
Cố Tê Tùng lộ ra khuôn mặt hũ nút đi đến, hướng Nguyễn Dạ Sênh nghiêm nghị nói: "Xin lỗi, không bắt được."
Lúc đó Cố Tê Tùng cách một khoảng cách, chờ hắn phản ứng kịp xử lý xong con gà nhảy ra tường thì người kia đã sớm chạy xa, Nguyễn Dạ Sênh vốn dĩ cũng không ôm có bao nhiêu hy vọng, chỉ hỏi: "Vậy thấy được không?"
"Đã thấy, cách khá xa nhìn không rõ lắm, bóng lưng rất gầy, đội mũ lưỡi trai, giống như một nữ nhân."
Hề Mặc cùng Nguyễn Dạ Sênh đồng thời nhìn hắn: "Nữ nhân?"
Cố Tê Tùng nói: "Nàng chạy rất nhanh, hơn nữa rất quen thuộc địa hình xung quanh. Xin yên tâm, ta sẽ tiếp tục điều tra, đoạn đường phụ cận có khả năng có camera giám sát, lát nữa sẽ đi xin video ghi hình."
Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đi nói cho Lộ Thanh Minh, khiến hắn an bài vài người theo dõi."
"Hắn đã biết, đang xử lý."
"Việc này trước đừng lộ ra ra ngoài, âm thầm mà làm, yên lặng xem biến."
Cố Tê Tùng gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh để Cố Tê Tùng đem gà giao cho Lộ Thanh Minh, nhìn xem có thể điều tra ra chi tiết gì không. Trải qua lần này, Hề Mặc tâm tình gì cũng không có, thẳng đến nghi thức khởi động máy kết thúc mọi người tan cuộc, Nguyễn Dạ Sênh cũng không xa không gần ở bên cạnh Hề Mặc, cam đoan Hề Mặc nằm trong phạm vi quan sát của nàng.
Cho dù là như vậy, công việc vẫn phải tiếp tục.
Thời gian rất gấp, buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đoàn phim đã tập hợp, chuẩn bị khởi quay.
Để tiết kiệm chi tiêu, phim truyền hình cơ bản đều là hình thức tập trung quay phim, cách nào thuận tiện thì dùng cách đó, quay hết tất cả các phân cảnh trong cùng một bối cảnh, sau đó mới đổi bối cảnh để quay tiếp, căn bản sẽ không dựa theo trình tự phát triển của nội dung, mạch phim toàn bộ dựa vào hậu kỳ cắt nối biên tập, vì vậy chuyển đổi thần tốc, một hồi quay nam nữ chính mới vừa gặp gỡ bốn mắt nhìn nhau, cảnh sau liền thành thân.
Khí trời vô cùng nóng bức, nhân viên trong phim trường bận rộn, nơi nơi đều là thiết bị cùng bóng người, càng đem loại khô nóng áp lực đẩy lên đến cực điểm.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi dưới ô để chuyên viên trang điểm bổ trang, Phùng Đường Đường vội vàng ở bên cạnh giúp nàng quạt mát, Lâm Khải Đường gọi Hề Mặc đến, giải thích cảnh tiếp theo với các nàng: "Hôm nay đều là phân cảnh ở Đặng phủ, hai chủ tớ các ngươi đối diễn rất nhiều, trước tiên là quay cảnh bên xích đu, lúc này Đặng Tuy vẫn chưa vào cung, tâm tư tương đối đơn thuần, lớn lên dưới sự che chở của Định Ách, đối với Định Ách là vô cùng ỷ lại. Các ngươi lần đầu tiên hợp tác, trước tiên nên trao đổi với nhau, tìm cảm giác."
Nguyễn Dạ Sênh buổi trưa không thể ngủ trưa, ánh mắt có chút ʍôиɠ lung, bất quá lúc đối mặt Lâm Khải Đường vẫn khiến bản thân thoạt nhìn có tinh thần một chút, nàng vừa bổ trang, thỉnh thoảng cùng Lâm Khải Đường trao đổi một chút.
Cơ bản dặn dò xong, Lâm Khải Đường lại nhìn về phía Hề Mặc: "Về phần Nguyễn Dạ Sênh, rất nhiều thời gian Hề Mặc có phân cảnh ngươi đều phải ở bên cạnh, lúc Hề Mặc lên hình ngươi phải luôn chú ý bản thân, cho dù không có lời thoại, biểu tình và vân vân vẫn phải thích hợp, đến lúc đó sẽ cho quay cận mặt, còn phải chú ý vị trí đứng."
"Tốt, đạo diễn Lâm." Hề Mặc mặt ngoài giả vờ khiêm tốn, liên tục gật đầu.
Đến lúc máy quay sắp xếp xong, diễn viên vào chỗ, Lâm Khải Đường ngồi trước máy qua ý bảo bắt đầu, thư ký trường quay vỗ bảng clapper*, bắt đầu quay. (tấm bảng màu đen có ghi màn mấy cảnh mấy..gõ một cái, nói action)
Bình luận truyện