Hoán Đổi Ảnh Hậu
Chương 50
Hai người nghỉ ngơi ở trang viên của Hề Gia một đêm, buổi sáng hôm sau liền chuẩn bị trở lại đoàn phim.
Chu Thẩm vội vàng cùng một số người làm đem đủ loại hộp lớn hộp nhỏ nhét đầy sau xe, đều là những món của mấy ngày này thường ăn, Nguyễn Dạ Sênh liên tục nói: "Được rồi, được rồi, đem theo như thế là nhiều rồi, mấy món này ở đoàn phim đều có đầy đủ."
Chu Thẩm một bên vừa nhét những hộp thức ăn tươi vào tủ lạnh, một bên liên miên cằn nhằn nói: "Khó có thể trở về một chuyến, thức ăn đoàn phim thì làm sao bằng nhà làm, thiếm đã chuẩn bị thì không sai được. Thiếm còn làm một ít điểm tâm, đều là những thứ mà con thích ăn, đều để ở chỗ này, con đến Hoành Điếm thì lấy ra để chúng vào tủ lạnh, lúc nào cần dùng thì hâm lại."
Bà ấy vẫn không quên bổ sung thêm một câu: "Nhớ phải gọi Nguyễn tiểu thư cũn ăn ah."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Con đã biết, nhất định sẽ gọi cô ấy."
Hề Quý một mình đứng cạnh chiếc xe, trầm mặc nhìn xem, đợi Chu Thẩm các cô bộn rộn xong, thấy hai người đã muốn rời khỏi, lúc này ông ấy đến gần một chút.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ba, con đi đây."
Hề Mặc lúc này cũng nói đến: "Bác Hề, bác trở vêg nghỉ ngơi đi."
Hề Quý nhìn hai người một hồi, nói: "Tiểu Nguyễn, sau này có rảnh thì… hoan nghênh con đến chơi."
Hề Mặc hôm nay cũng coi như đã gỡ được nút thắt giữa nàng và ba mình, ở trước mặt Hề Quý, tâm tình thư thả, cười nói: "Con biết rồi, cảm ơn bác đã chiêu đãi."
Sau đó Hề Quý mới chuyển mắt nhìn về Nguyễn Dạ Sênh, thanh âm rất vững vàng nói: "Đừng có lúc này cũng nghĩ đến quay phim, khi nào nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, sau đó cùng ông ấy nói vài câu, lúc này mới cùng Hề Mặc trở về xe, rời khỏi trang viên.
Chu Thẩm cùng một số người làm trong nhà quay trở về, Hề Quý vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo hình ảnh chiếc xe đang ngày càng xa dần, biểu hiện ngưng trọng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Hề Quý nhìn xuống thông báo, sắc mặt trầm xuống một ít, ấn nghe.
Suốt quá trình nghe đầu dây bên kia báo cáo, ông ấy đều buồn bực không lên tiếng, bên kia cung kính, nói: "Lần này có thể điều tra ra được bấy nhiêu đã phí đi rất nhiều nhân lực, không ngờ các manh mối đột nhiên bị đứt đoạn, tôi nghĩ không biết có phải đối phương bên kia đã nhìn ra rồi hay không. Nếu thật là vậy khẳng định đối phương đã cảnh giác, lần sau nếu tiếp tục làm việc e là sẽ gặp phải nhiều khó khăn."
Hề Quý nhíu mày: "Phái thêm nhiều người, tiếp tục điều tra, gọi lão Đinh theo dõi, ông ta có rất nhiều thuộc hạ thành thạo việc này."
"Có Đinh tiên sinh ra tay, thật sự là nguồn hỗ trợ đắc lực. Bên này tôi sẽ tiếp tục điều tra, xin ngài yên tâm, có thêm tiến triển tôi sẽ báo cáo."
Hề Quý ngắt máy, lần nữa nhìn về phương xa của con đường ra khỏi trang viên, xoay người, bước đi.
Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc vừa kết thúc chuyến bay, Lộ Thanh Minh và Phùng Đường Đường đã đợi ở đằng kia từ sớm. Lộ Thanh Minh nhìn thấy hai người vai sóng vai bước đến, trêи mặt chẳng có gì đặc biệt cũng không có biểu lộ gì rõ ràng, sắp xếp người vận chuyển hành lí, Phùng Đường Đường thì hưng phấn trước sau như một, có bao nhiêu phấn khởi đều ghi ra hết trêи mặt cứ như là sợ người khác không nhìn ra, mắt vừa thấy Nguyễn Dạ Sênh không chú ý đến, lập tức lôi kéo cánh tay Hề Mặc, nhỏ giọng nói: "Lúc Hề tỷ nói tớ đặt vé máy bay trở về cũng nói đặt cho cậu một vé, tớ lúc đó đúng thật là ăn một quảy bất ngờ rất lớn."
"Hả?" Hề Mặc híp mắt, cười xem nhìn cô: "Một quả bất ngờ lớn? Chắc phải ăn vài ngày mới có thể ăn xong?"
Phùng Đường Đường: "…"
Phùng Đường Đường không dám cùng "Hề tỷ" của cô nói nhiều nhưng đối mặt với "Nguyễn Dạ Sênh" vẫn có chút tâm tư tiểu bát quái, nhịn không được hỏi Hề Mặc: "Hai ngày nay chẳng lẽ cậu đều cùng Hề tỷ ở cùng một chỗ sao?"
"Đi hỏi Hề tỷ của cậu đi, cô ấy sẽ nói cho cậu biết."
Phùng Đường Đường đương nhiên là không dám đi hỏi, cô cảm giác "Nguyễn Nguyễn" của cô vẫn quyết tâm giữ kín như bưng, đoán chừng là không có ý định nói ra, cũng đành từ bỏ.
Quay lại đoàn phim, cơ bản đều là từ studio rồi về khách sạn sau đó lại từ khách sạn đi đến studio, sinh hoạt đơn điệu một lần nữa tiếp tục, bây giờ ngay cả Phùng Đường Đường trì độn như một khối kẹo đường cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Hề tỷ và Nguyễn Nguyễn ngày càng không giống lúc trước.
Từ khi vào đoàn phim, cô đã cảm thấy hai người kia bắt đầu từ oan gia ngõ hẹp đến dần dần hòa hoãn, sau đó quan hệ ngày càng trở nên tốt đẹp, chẳng những lúc đối diễn cả hai ăn ý mười phần mà còn thường xuyên dính nhau như hình vói bóng kể cả ăn cơm cũng cùng ăn chung một bàn.
Lần này quay về, quan hệ này tựa như càng ngày càng vi diệu rồi.
Đúng vậy, là vi diệu!
Phùng Đường Đường thiếu điều muốn moi cả ruột gan ra phân tích, hồi lâu mới cảm thấy chỉ có từ vi diệu này mới có thể chuẩn xác để hình dung được loại cảm giác khó nói này.
Về sau, khi rãnh rỗi cô mới cùng với Cố Tê Tùng bàn luận một chút về việc này, Cố Tê Tùng là miệng bình hồ lô, cho đến khi Phùng Đường Đường lưu loát phát biểu một tràn phân tích của bản thân xong xuôi, anh ta vẫn chưa nói ra một chữ. Cuối cùng Phùng Đường Đường hỏi anh ta một câu: "Cố ca, có phải anh cũng cảm thấy giống như tôi không?"
Cố Tế Tùng như khúc gỗ gật đầu một cái, nói: "Ừ."
Phùng Đường Đường đã nhận được sự phụ họa cho quan điểm của mình, vô cùng hưng phấn, cô cũng không biết tại sao mình lại hưng phấn như vậy, vui vẻ, rạo rực rồi kết luận một câu: "Tôi đã nói rồi mà, cảm giác của tôi là không sai, hai người họ bây giờ sao với trước tốt đẹp hơn rất nhiều."
Cố Tê Tùng một lần nữa như chày như gỗ phụ họa theo: "Tôi hiểu, cái này giống như mấy cô thường nói chính là mối liên kết."
Phùng Đường Đường: "…"
Đều do đạo diễn Lâm và mình thường xuyên ở studio nói cái gì liên kết với liên kết, hình như nói đến tẩy não Cố ca luôn rồi. Nhưng mà não bộ của Cố ca cũng không giống như người bình thường, cho dù có lấy ra giặc giũ rồi đêm đi hong nắng phơi khô thì thực chất nó cũng chẳng có tổn hại gì, Phùng Đường Đường nghĩ như vậy tâm trạng liền trở lại thoải mái, yên tâm.
Tiến độ quay phim càng ngày được đẩy mạnh, cuối cùng cũng đến ngày quay ở ngoại cảnh . Tuy nói Tuy Đình là thể loại cung đấu, nhưng quay ngoại cảnh thì vẫn phải có, chỉ là không có nhiều cảnh quay như trong cung đình, Lâm Khải Đường lựa chọn thời gian thích hợp để đoàn phim quay ngoại cảnh nên thừa dịp mấy ngày này có thời tiết tốt, tập trung đem các phân cảnh quay cho hoàn tất.
Quay ngoại cảnh lần này có cả cảnh cưỡi ngựa và đánh nhau trêи mặt nước, chỉ gồm hai phân cảnh này thôi lúc tính toán cũng đã có rất nhiều khó khăn, đối với diễn viên và nhân viên đoàn phim mà nói là độ khó cực lớn, vừa cực khổ, thậm chí nếu như không cẩn thận còn có thể tạo ra rất nhiều nguy hiểm.
Các cảnh quay này đều là những phân cảnh của Hề Mặc, Định Ách một mặt với tư cách là thị nữ của Đặng Tuy, mặt khác lại là cận vệ của Đặng Tuy, vì cô mà vượt mọi chông gai, dẹp hết tất cả những người có âm mưu làm hại đến Đặng Tuy, sau này thậm chí còn trở thành người nắm trong tay quyền lợi được phép thay Đặng Tuy trong những tình huống quan trọng, thanh trừ các loạn thần có mưu đồ bất chính với triều đình.
Theo kịch bản lần này chính là Định Ách cứu Đặng Tuy trêи thuyền, sau đó mang được Đặng Tuy lên bờ, dùng ngựa mang theo Đặng Tuy chạy thoát. Cảnh quay đánh nhau trêи thuyền rồi đến trêи mặt nước được Lâm Khải Đường an bài quay sau cùng trong ngày quay này, dù sao thì các buổi quay không thể ấn định theo trình tự của kịch bản, tất cả đều phải dựa vào sự thuận tiện để quyết định, hôm nay sẽ bắt đầu từ cảnh quay cưỡi ngựa.
Phân cảnh này Định Ách sẽ cải nam trang để diễn, nhân viên trang điểm biến đổi kiểu tóc một chút cho Hề Mặc, biến nàng vốn là một thị nữ tóc dài đoan trang cẩn thận trong hậu cung đổi thành kiểu tóc đuôi ngựa cột cao, rồi theo thường lệ đem chỉ ngọc được Đặng Tuy ban cho Định Ách mang lên, cuối cùng vẽ lại hai bên lông mày cho nàng, vẽ lại có một chút xéo lên.
Sau Hề Mặc khoát lên mình một thân hắc y lạnh lùng, lúc mang theo trường kiếm đi ra để chuẩn bị, có không ít nhân viên bị nàng thu hút nhìn đến. Nhất là những nhân viên nữ đã sớm quen làm việc cùng nàng, quan hệ coi như cũng tốt, nói ra thì cũng đã gọi là nàng Nguyễn Nguyễn, vừa nhìn thấy một thân trang phục này của Hề Mặc, con mắt bỗng nhiên trở nên tỏa ánh sáng, nhao nhao vây quanh ở bên cạnh nàng nhìn trái nhìn phải.
Thống trù của đoàn phim cũng là nữ, tất nhiên sẽ bị lối ăn mặc này của Hề Mặc làm cho kinh diễm, ngạc nhiên cười nói : "Trời ạ, nếu tôi mà là Đặng Tuy…chắc chắn sẽ không ở bên Lưu Triệt mà sẽ về một nhà với Định Ách."
Một cô gái ở tổ trang điểm lập tức nổi lên ý muốn đùa giỡn thống trù liền nói: "Không nghĩ cơ thể cô ấy lại săn chắc như vậy a?"
Đừng bị thái độ chuyên nghiệp bên ngoài của thống trù làm cho mơ mắt, cô vừa nghe thấy vậy liền tủm tỉm cười nói: "Rõ ràng cơ thể tôi cũng rất săn chắc đây này!"
Nói xong liền bế cô gái ở tổ trang điểm kia lên, cô bé ấy lập tức thẹn thùng, che mặt ở trước ngược thống trù đang cười rộ lên, ở bên cạnh mấy cô gái đang vây quanh ồn ào mộ trận, Hề Mặc nhìn thấy các cô ở đằng kia cảm thấy có chút hứng thú, cũng không khỏi nhẹ nhẹ cười cười, ánh mắt nàng đảo qua, nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи ghế xếp cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn xem nàng.
Lâm Khải Đường hô : "Tất cả chuẩn bị!"
Vừa hô đến đám người đang ầm ĩ vừa này lập tức tản ra, nhân viên dắt ngựa tới, buộc bên dưới gốc cây. Hề Mặc lúc trước đã từng tiếp xúc qua với con ngựa này, vừa đi qua vuốt ve lông bờm của nó, con ngựa thoạt nhìn qua rất dịu dàng ngoan ngoãn rồi phối hợp với nàng, còn cúi đầu xuống, cọ xát vào lòng bàn tay của nàng.
Lâm Khải Đường đi qua đơn giản nói qua với nàng về cảnh qua : "Tuy nói cô phải cưỡi ngựa, nhưng đợi tí phải cẩn thận một chút, tôi cũng đã dặn dò với nhân viên mọi lúc đều phải đặc biệt chú ý."
"Cám ơn đạo diễn Lâm, tôi cũng phải rất chú ý. Hôm qua đã thử cưỡi qua con ngựa này trong thời gian ngắn, cảm thấy cũng khá là phù hợp."
"Vậy thì tốt rồi. Nhưng lúc nghe nói cô biết cưỡi ngựa, tôi có chút bất ngờ, nói thật hiện tại có rất ít diễn viên thật sự biết cưỡi ngựa mà là diễn viên nữ thì không cần phải nói."
Như vậy suốt một thời gian dài quay chụp, biểu hiện của vị "Nguyễn Dạ Sênh" này đã sớm lọt vào mắt xanh của Lâm Khải Đường, thỏa mãn đến mức không cần phải nói nhiều lời, thậm chí Lâm Khải Đường nhiều lần muốn đem cô ghi chú vào nhiều công tác của mình, lần này nói chuyện với nhau càng thêm dật vu ngôn biểu: "Tuy nói các phân cảnh cưỡi ngựa có thể dùng thế thân, cũng có thể dùng ngựa giả để quay, nhưng đó cũng chỉ là thật sự không còn cách nào khác, phần lớn dùng người thật ngựa thật để quay không nhiều, tuy nó dùng ngựa giả khi ghi hình đương nhiên sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng mà nói khi đến hiệu quả thì dùng hàng thật giá thật thì vẫn tốt hơn nhiều."
*Dật vu ngôn biểu: tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Hề Mặc nghe cách nói này Lâm Khải Đương , nàng toát mồ hôi thay cho Nguyễn Dạ Sênh. Nếu sau này đổi về, mà không may Lâm Khải Đường lại hợp tác với Nguyễn Dạ Sênh, đến lúc đó lại cho cô ấy cưỡi ngựa quay phim, chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng.
Xem ra sau này cần phải đem Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại chuồng ngựa nhiều lần, mãi cho đến cô ays học được thành thục mới thôi, thuận tiện thiết kế thêm mấy bộ trang phục cho cô ấy.
Nhân viên mang một thùng nước tới, nói với Hề Mặc : "Nguyễn tiểu thư, phải vất vả một chút cho cô rồi, thật ngại quá."
Hề Mặc gật gật đầu, nhân viên liền lấy nước trong thùng làm ướt người nàng, bởi vì diễn biến nội dung cốt truyện lần này là Định Ách cứu Đặng Tuy trêи thuyền, từng rơi xuống nước, cho nên phải tạo ra tình huống giống như vừa mới từ dưới nước đi lên, nếu không thì phải tìm rổ để nhặt sạn phim rồi.
Trời vào thu nên thời tiết chuyển lạnh, nước lạnh đổ lên người làm tăng thêm lạnh buốt, nhưng chưa tính là buốt đến thấu xương thôi. Vốn là diễn viên thì lúc quay phim sẽ có rất nhiều vất vả, vì phải phối hợp để quay phim mà ngay cả nước hồ băng còn phải xuống, huống chi Hề Mặc từ trước đến nay tính vốn chuyên nghiệp, chuyện này đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, toàn thân nàng ướt sủng, bình tĩnh đứng ở đó, vuốt vuốt những sợi tóc còn đang thấm nước.
Lần này là cưỡi ngựa thật, cũng không có gì phải lãng tránh, Lâm Khải Đường sẽ đặc biệt sắp xếp một người cầm máy quay quay toàn cảnh, toàn bộ phân cảnh sẽ được quay lại trọn vẹn. Lâm Khải Đường hô diễn, Hề Mặc cưỡi ngựa, tư thế hiên ngang vọt ra, những máy quay khác cũng lập tức bắt đầu, từng khung từng khung, đặc tả rồi đặc tả.
"Rất tốt!"
"Phi thường tốt! Bọn thích khách các ngươi xông lên hết đi!"
" Màn ảnh bị lệch, quay lại"
Hề Mặc thân một mình phi ngựa xung quanh là rất nhiều máy quay ,phải quay đến đầy đủ để sau này hậu kỳ biên tập, xử lí cắt nối. Lâm Khải Đường cuối cùng cũng hô qua để mọi người tiến hành chuẩn bị phân cảnh tiếp theo.
Kế tiếp là cảnh hai người cùng cưỡi ngựa. Định Ách sau khi cứu được Đặng Tuy, đem cô tạm thời giấu ở trêи cây trong rừng, còn mình đi giải quyết hết đám thích khách, rồi đem một con ngựa trở về giúp đỡ Đặng Tuy.
Nhân viên trang điểm tới làm cho trang phục của Hề Mặc nhiễm máu, sau đó làm tóc của nàng bị rối lên, tiếp tục quay phim.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи cành cây, vì phải đảm bảo đến an toàn, trêи người cô mang rất nhiều dây ân toàn, đây cũng là yêu cầu củaLộ Thanh Minh.
Hề Mặc xuống ngựa, đi đến dưới cây của Nguyễn Dạ Sênh, ngực nàng kịch liệt phập phồng, ngẩng đầu nói : "… Tiểu thư."
"… Định Ách!" Nguyễn Dạ Sênh có chút khẩn trương hỏi : "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao." Hề Mặc miễn cưỡng nói: "Tiểu thư, ngài xuống đi."
"… Ngươi ôm ta lên đây, thì phải ôm đem ta xuống dưới."
Hề Mặc đã trầm mặc một lát, có chút khó xử : "Chân ta vừa rồi bị đã thương, tạm thời không cách nào dùng khinh công để lên đấy, ngài nhảy xuống đi, ta sẽ bắt được ngài."
Nguyễn Dạ Sênh ôm lấy thân cây, vội la lên : "Chân bị thương? Không phải vừa rồi ngươi nói ngươi không sao sao?"
"Không có gì to tát."
Lúc này Đặng Tuy không phải là một đại tiểu thư rực rỡ nữa, ở chốn thâm cung người người mưu toan, lừa gạt đã chui rèn nên tấm li và thủ đoạn của cô, lúc này Tiểu Âm Hoàng Hậu đã rơi đài, mà cô từ lâu đã hoàn toàn lột xác, luôn nắm chắc Lưu Triệt ở trong lòng bàn tay, được Lưu Triệt sắc phong làm Tân Hoàng Hậu.
Cho dù là vậy, nhưng ngay lúc này, cô ở trước mặt Định Ách vẫn giữ thái dộ ỷ lại vào nàng, mắt thấy chung quanh nguy hiểm đã được giải quyết, Nguyễn Dạ Sênh đắn đo suy nghĩ ngữ khí và tâm tình lúc ấy của Đặng Tuy, có chút lắp bắp rồi mềm mại nói : "Cây này quá cao, ta… ta không dám nhảy."
Nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh như vậy, trong lòng Hề Mặc không khỏi mềm nhũng, rất nhanh có thể cảm nhận được tâm cảnh của Định Ách lúc này. Định Ách đứng dưới thân cây nhìn lên Đặng Tuy, cũng là nàng đang đứng dưới thân cây nhìn lên Nguyễn Dạ Sênh, ôn nhu mà ổn trọng nói lên : "Tiểu thư không cần sợ, ta sẽ đón lấy ngài."
Trêи cây vẫn không có động tĩnh, Hề Mặc lập lại một lần nữa : "Không sợ, tin tưởng ta."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn xem nàng, như được dỗ dành rồi cười cười, làm động tác như nhảy xuống.
"Cắt! Phân cảnh đã qua, nghỉ ngơi một chút đi!" Lâm Khải Đường hô lên.
Nguyễn Dạ Sênh từ trêи cây xuống, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó xem kĩ lại đặc tả các cảm xúc trong cảnh quay, còn có cảnh cô bị Định Ách ôm vào trong ngực. Tuy nói ở bên trong kịch bản là từ trêи cây nhảy xuống, lúc sau Định Ách đón lấy được, nhưng mà trong hiện thực khi quay chắc chắn là không phải thực hiện toàn bộ quá trình này để quay, mà phải nhờ vào kỷ xảo cắt nối để đem các giai đoạn xử lí cắt ghép lại với nhau, nhân viên giúp Nguyễn Dạ Sênh đem đến một cái ghế, để cho cô đứng ở phía trêи, Nguyễn Dạ Sênh sẽ từ trêи ghế nhảy xuống, còn phải diễn ra trạng thái thất hồn lạc phách như mới từ trêи cây nhảy xuống, khi rơi xuống máy quay phải lấy cận cảnh.
Máy quay lấy hình rất tốt, Nguyễn Dạ Sênh từ trêи ghế nhảy xuống, thân thể nghiêng đi về phía trước, Hề Mặc tiến lên một tay bắt lấy cô, một tay ôm cô. Chân Định Ách vào lúc này đang bị thương, Hề Mặc cắn chặt răng nhíu mày, bước chân lảo đảo hai cái, sau khi ôm chặt Nguyễn Dạ Sênh, thân thể nghiêng đi, hai người nằm lăn trêи mặt đất, Hề Mặc một tay bảo vệ đầu của cô, một tay ôm eo cô.
Dán sát như vậy, Nguyễn Dạ Sênh phát hiện người Hề Mặc lạnh như băng, quần áo ướt đẫm dính chặt trêи người, chỉ cách vài lớp vải, quả thật cảm giác lúc này như đang tiếp xúc da thịt với nhau.
Hề Mặc ôm lấy cô, nói khẽ : "Ta đã nói, sẽ đón lấy được tiểu thư ngài mà."
Giọng nói kia thổi qua bên tai cô, là khí tức ấm áp của Hề Mặc, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh lập tức đông lại.
Đợi đến lúc quay xong tất cả, Nhan Thính Hoan một tràng xông ra tiến đến đây, một bên thay quần áo bẩn và ẩm ướt cho Hề Mặc, một bên cầm lấy khăn lông lau khô, lấy ra một cái chăn mỏng bọc lấy nàng.
Rất nhiều ngày rồi, cuối cùng thì Hề Mặc cũng có chút cảm nhận được sự ôn hòa đến từ người đại diện này, cảm thấy lương tâm của Nhan Thính Hoan coi như chưa bị chó tha mất, đang định sẽ thay đổi một chút cảm xúc với cô, ai biết Nhan Thính Hoan một bên phụ giúp nàng lau tóc, một bên cười hì hì nói : "Nguyễn Nguyễn có phải tôi đối với cô là đặc biệt tốt hay không? Trêи đời này không có ai đối tốt với cô như tôi, cô nên ghi nhớ thật nhiều rồi sau này phải báo đáp lại tôi thật tốt."
Hề Mặc nghĩ thật muốn giật lấy khăn mặt rồi chụp chết cô ta.
"Ai nha, nữ thần, sao mặt cô lại hồng lên a?" Nhan Thính Hoan lại thình lình nói một câu.
Hề Mặc khẽ giật mình, giơ mắt nhìn xem, Nguyễn Dạ Sênh chạy tới bên cạnh các cô, thì ra là Nhan Thính Hoan đang nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh. Nhưng mà Nhan Thính Hoan nói như thế, làm Hề Mặc không khỏi chú ý đến sắc mặt lúc này của Nguyễn Dạ Sênh, phát hiện trêи mặt cô là không biết vì sao lại xuất hiện một ít hồng nhuận phơn phớt, mang chút xuân phong, cũng không biết là có chuyện quan trọng gì.
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ Nhan Thính Hoan đang ăn không ở rỗi muốn đang muốn kiếm chuyện tìm, trừng liếc cô, giả vờ giả vịt nói : "Không có việc gì, có thể chỉ là hơi mệt, máu huyết tăng cao"
Nhan Thính Hoan trong lòng đã tường tận, treo khóe mắt, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dạ Sênh, biết rõ còn hỏi : "Chẳng lẽ là vừa rồi khi ôm nhau với Nguyễn Nguyễn nhà tôi lại bị mệt mỏi sao? Cũng phải, ôm nhau lâu như vậy, chắc chắn là rất mệt a, còn gây ra hung muộn khí đoản, cảnh quay này quả thật là rất khó quay."
*Hung muộn khí đoản: ngột ngạt khó thở
Nguyễn Dạ Sênh : "…"
Cô có thể câm miệng rồi.
Hề Mặc : "…"
Sau đó hai người lại tiếp tục quay phân cảnh cả hai ngồi cùng trêи một con ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh sớm đã được chứng kiến, cô ngồi ở phía sau, ôm lấy eo của Hề Mặc, dựa sát vào người của Hề Mặc, cảm giác vô cùng an tâm.
Chỉ là phân cảnh cuối cùng của ngày quay ngoại cảnh này gặp phải khó khăn, dù sao các cảnh quay hành động trêи mặt rất khó để thao tác tốt, tiến độ quay chụp khá chậm chạp, Hề Mặc bị dây an toàn kéo tới kéo lui suốt mấy giờ đồng hồ, kéo đến,
hoa mắt, đầu óc choáng váng, thật sự rất chịu, nhưng hiệu quả của nó vẫn không thể để Lâm Khải Đường thoả mãn. Lâm Khải Đường bảo nàng phải kiên trì thêm nữa, Hề Mặc chỉ là yên lặng chấp nhận, không nói thêm cái gì. Chẳng những bị dây an toàn kéo tới toàn thân đau nhức, còn nhiều lần nhảy xuống nước, cơ thể ngâm trong nước hồ rất lâu, thân thể phảng phất bị ngâm nước như thấm đến chết lặng, cuối cùng đến lúc lên được bờ sắc mặt Hề Mặc đã trắng bệch, hai chân thậm chí không còn khả năng đứng vững, bọc lấy chăn dựa người ở trêи ghế nghỉ ngơi.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh sốt ruột không thôi, một bên tiếp nhận khăn mạt và chăn mỏng Phùng Đường Đường đưa cho mình, một bên hấp tấp đi qua thay Hề Mặc lau tóc, còn đem Hề Mặc chặt chẽ bọc một tầng vải. Nhiệm vụ duy nhất của Nhan Thính Hoan đã bị cướp, đành phải đi đến cái ghế cách đó không xa ngồi xuống, híp mắt xem kịch.
Nhìn thấy Hề Mặc còn đang ăn mặc quần áo ướt sũng, Nguyễn Dạ Sênh thúc giục nói: "Nhanh đi đến trêи xe tôi thay quần áo ra, bây giờ làm sao có thể mặc chúng nữa."
Hề Mặc mệt mỏi thiếu điều không thể mở nổi mắt lên nữa rồi, chỉ muốn ngủ, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, xem như đã đáp ứng, nhưng vẫn không thấy nàng động đậy, đoán chừng là không còn thừa ra một chút sức lực nào nữa.
Nguyễn Dạ Sênh gom góp đi qua, sờ xuống trán của nàng, nhẹ nhàng nói : "Trước đi thay quần áo ra có được không? Không nên ngủ, bằng không sẽ lập tức bị cảm đấy."
"… Được." Hề Mặc đần độn bắt lấy cổ tay Nguyễn Dạ Sênh, từ từ nhắm hai mắt lại, đáp ứng cô.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng một cái, tranh thủ thời gian gọi Cố Tê Tùng và Phùng Đường Đường tới, Nhan Thính Hoan cũng đi đến, bốn người hợp sức mang Hề Mặc lên xe.
"Các người đi ra ngoài trước đi." Nguyễn Dạ Sênh cho những người khác rời đi, giúp Hề Mặc thay quần áo, Hề Mặc nằm im tiếp tục ngủ. Nguyễn Dạ Sênh xuống xe sắp xếp lại một chút, lần nữa trở lại xe, nằm xuống bên cạnh Hề Mặc, gối lên đùi của nàng, dặn dò tài xế : "Quay trở lại khách sạn."
Đến khách sạn, giúp Hề Mặc trở về phòng ngủ, Nguyễn Dạ Sênh lo lắng, một mực luôn ở trong phòng, đến cơm tối cũng là đích thân Phùng Đường Đường đưa tới.
May là lúc ăn cơm tối Hề Mặc thức dậy, hai người cùng một chỗ ăn cơm tối, Nguyễn Dạ Sênh hỏi : "Đỡ hơn một chút rồi sao?"
Hề Mặc gật gật đầu, thần sắc vẫn còn mang một chút mệt mỏi.
Với cường độ quay chụp của ngày hôm nay, cộng thêm mang không biết bao nhiêu dây bảo hộ rồi còn nhiều lần ngâm munhf trong nước, nước hồ trời thu khá lạnh, đổi lại là người khác, ai cũng không thể chịu nổi. Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh rất khó chịu, nói : "Đạo diễn Lâm vẫn có thể phân ra hai ngày quay, tiến độ quay của ông ta hôm nay quả thật là quá nhanh rồi."
Hề Mặc tỏ vẻ tường tận : "Ngày mai thời tiết sẽ thay đổi, đây cũng là chuyện không còn biện pháp, trời mưa là không thể quay."
Hai người ngồi đối diện nhau, đại khái là muốn để tỏ lòng an ủi, nàng thò tay vuốt vuốt tóc Nguyễn Dạ Sênh, ngữ khí ôn nhu nói : "Tôi không sao."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn tay của nàng, ngẩn người.
Hề Mặc bắt tay thu trở về : "…"
Khóe môi Nguyễn Dạ Sênh hiện lên tiếu ý : "Hôm nay đi ngủ sớm một chút, dưỡng đủ tinh thần."
"Cô cũng vậy." Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh trở về phòng, chờ đến ngày hôm sau, nàng đi đến studio, không phát hiện thân ảnh của Hề Mặc đâu, Nhan Thính Hoan cũng không thấy tung tích. Hôm nay vẫn có phân cảnh của Định Ách và Đặng Tuy quay cùng, Lâm Khải Đường ở studio tìm Hề Mặc, tìm một vòng cũng không tìm được người, trêи đường đi nhận được một cú điện thoại, sắc mặt ông ấy có chút biến hóa, gọi trợ lí đạo diễn đến, nói : "Hôm nay sắp xếp lại cảnh quay của Định Ách, chúng ta ghi hình các cảnh của Đặng Tuy và Lưu Triệt. Nghiêm Mộ, cậu tới đây một chút!"
Nghiêm Mộ vẻ mặt thuần lương vô hại hấp tấp chạy tới, lúc đi ngang qua Nguyễn Dạ Sênh, tâm tình rất tốt đi đến ben cạnh cô bắt chuyện : "Tỷ!"
Nguyễn Dạ Sênh đang không yên lòng, chỉ đáp lại cậu ta bằng một nụ cười nhàn nhạt, đợi cho Nghiêm Mộ đi xa, cô đi đến chỗ không người gọi cho Nhan Thính Hoan, qua một hồi lâu Nhan Thính Hoan mới nhận điện thoại.
Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng hỏi : "Hề Mặc đâu rồi, sao hôm nay không có tới?"
Nhan Thính Hoan đạo : "Tôi vừa cho gọi điện cho đạo diễn Lâm, đang muốn nói với cô thì lập tức cô gọi tới. Hề Mặc, cô ấy hình như là phát sốt, không tới studio được, tôi xin phép cho cô ấy nghỉ rồi, lát nữa tôi đi mua thuốc cho cô ấy."
Nghe qua giọng nói của Nhan Thính Hoan có chút nôn nóng, bình thường Nhan Thính Hoan là cái người cho dù trời có sập xuống cô ta cũng chỉ là buồn liếc mắt một cái, căn bản là không thèm quan tâm, chuyện mà làm cô ta trở nên nôn nóng như vậy, đoán chừng là sự việc có thể là nghiêm trọng. Nguyễn Dạ Sênh giữ lại bình tĩnh, nói : "Lúc cô đến, cô ấy có ra mở cửa hả?"
"Đúng vậy a, rề rà gõ hơn nửa ngày mới đi ra mở cửa, cũng không nói chuyện, liếc tối xong rồi trở lại ngủ tiếp. Đoán chừng một lát mà tới gõ cửa nữa chắc cô ta cũng sẽ không thèm mở, tôi đã lấy thẻ phòng của cô ấy, nếu không lát nữa mua thuốc rồi cũng chẳng đưa được tới tay."
"Cô tranh thủ thời gian đi mua thuốc đi, lát nữa tôi sẽ đến."
Nguyễn Dạ Sênh cúp điện thoại, đi đến trước mặt Lâm Khải Đường, trầm thấp ho khan vài tiếng, nói : "Hôm qua ở trêи hồ gió thổi khá nhiều, giờ tôi có chút không thoải mái, trạng thái hôm nay không tốt lắm, có thể đem các phân đoạn quay hôm nay của tôi chuyển vào ngày mai được không?"
Lâm Khải Đường đương nhiên biết rõ sức nặng của "Hề Mặc", lúc trước vì mời vị tai to mặt lớn nhận vai trong Tuy Đình, đã hao tổn không ít thần trí, việc nhỏ này làm sao lại không thể đáp ứng, quan tâm hỏi cô vài câu, lại nói : "Cô yên tâm trở về nghỉ ngơi, thật ra thì ngày hôm qua quay cũng đã rất vất vả, Nguyễn Dạ Sênh giờ cũng bị bệnh, vừa rồi người đại diện của cô ấy cũng xin phép tôi nghỉ hôm nay rồi, vậy hôm nay trước hết tôi sẽ quay các phân đoạn của người khác của người khác."
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng đang nóng như lửa đốt nhanh chóng trở về khách sạn, đi đến trước cửa phòng của Hề Mặc, Nhan Thính Hoan vẫn chưa đến, cô một mực đứng đợi ở trước cửa.
Đợi một hồi Nhan Thính Hoan cuối cùng trở về, đang mang theo một túi thuốc, lấy thẻ phòng đưa cho cô: "Giao cho hết cho cô."
Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, Nhan Thính Hoan nhìn trêи trán cô đổ đầy mồ hôi, thấm ướt cả tóc, rồi nói: "Được rồi, được rồi, chỉ là cảm mạo rồi mà thôi, nhìn cô khẩn trương hết cả lên."
"Cô thì hiểu cái gì?" Nguyễn Dạ Sênh liếc xéo cô, ánh mắt cô vừa liếc qua như ngàn đao bay đến.
Vẻ mặt phong tao Nhan Thính Hoan cười lên: "Tôi cái gì cũng không biết hết nha."
"Cô đi nhanh đi" Nguyễn Dạ Sênh cũng cười thúc giục cô.
"Được, tôi lập tức đi đây, cô đã đặc biệt xin nghĩ nên tôi sẽ không quấy rầy cô quay trở lại để chiếu cố người bệnh." Nhan Thính Hoan khoát khoát tay, tiêu sái rời đi.
Nguyễn Dạ Sênh đứng trước cửa phòng một lúc lâu, đến lúc này mới dùng thẻ phòng mở cửa, đi vào.
_____ hết chương 50 ______
*Thống Trù: [do ed không rõ tên thuần viẹt của chức vị này trong đoàn phim nên dể theo từ Hán Việt luôn]
Thống trù ở đoàn phim giữa chức vị tương đương với chủ nhiệm văn phòng, thuộc về bộ phận sản xuất, phụ trách gần như toàn bộ kế hoạch quay phim, mỗi ngày muốn quay gì đều là do thống trù sắp xếp, phải phối hợp tốt với từng bộ phận, đầu tiên là bộ phận bối cảnh, sau đó là diễn viên, bộ phận sản xuất và là phối hợp với đạo diễn để xét xem chi tiết phải quay bao nhiêu ngày, trước quay cảnh gì sau quay cảnh gì, trong đoàn phim là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn. Trong đoàn, có thống trù chuyên nghiệp phối hợp với mọi người, kế hoạch quay mỗi ngày sẽ do đạo diễn, tổ quay phim và thống trù sắp xếp.
Chu Thẩm vội vàng cùng một số người làm đem đủ loại hộp lớn hộp nhỏ nhét đầy sau xe, đều là những món của mấy ngày này thường ăn, Nguyễn Dạ Sênh liên tục nói: "Được rồi, được rồi, đem theo như thế là nhiều rồi, mấy món này ở đoàn phim đều có đầy đủ."
Chu Thẩm một bên vừa nhét những hộp thức ăn tươi vào tủ lạnh, một bên liên miên cằn nhằn nói: "Khó có thể trở về một chuyến, thức ăn đoàn phim thì làm sao bằng nhà làm, thiếm đã chuẩn bị thì không sai được. Thiếm còn làm một ít điểm tâm, đều là những thứ mà con thích ăn, đều để ở chỗ này, con đến Hoành Điếm thì lấy ra để chúng vào tủ lạnh, lúc nào cần dùng thì hâm lại."
Bà ấy vẫn không quên bổ sung thêm một câu: "Nhớ phải gọi Nguyễn tiểu thư cũn ăn ah."
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Con đã biết, nhất định sẽ gọi cô ấy."
Hề Quý một mình đứng cạnh chiếc xe, trầm mặc nhìn xem, đợi Chu Thẩm các cô bộn rộn xong, thấy hai người đã muốn rời khỏi, lúc này ông ấy đến gần một chút.
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ba, con đi đây."
Hề Mặc lúc này cũng nói đến: "Bác Hề, bác trở vêg nghỉ ngơi đi."
Hề Quý nhìn hai người một hồi, nói: "Tiểu Nguyễn, sau này có rảnh thì… hoan nghênh con đến chơi."
Hề Mặc hôm nay cũng coi như đã gỡ được nút thắt giữa nàng và ba mình, ở trước mặt Hề Quý, tâm tình thư thả, cười nói: "Con biết rồi, cảm ơn bác đã chiêu đãi."
Sau đó Hề Quý mới chuyển mắt nhìn về Nguyễn Dạ Sênh, thanh âm rất vững vàng nói: "Đừng có lúc này cũng nghĩ đến quay phim, khi nào nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, sau đó cùng ông ấy nói vài câu, lúc này mới cùng Hề Mặc trở về xe, rời khỏi trang viên.
Chu Thẩm cùng một số người làm trong nhà quay trở về, Hề Quý vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo hình ảnh chiếc xe đang ngày càng xa dần, biểu hiện ngưng trọng.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Hề Quý nhìn xuống thông báo, sắc mặt trầm xuống một ít, ấn nghe.
Suốt quá trình nghe đầu dây bên kia báo cáo, ông ấy đều buồn bực không lên tiếng, bên kia cung kính, nói: "Lần này có thể điều tra ra được bấy nhiêu đã phí đi rất nhiều nhân lực, không ngờ các manh mối đột nhiên bị đứt đoạn, tôi nghĩ không biết có phải đối phương bên kia đã nhìn ra rồi hay không. Nếu thật là vậy khẳng định đối phương đã cảnh giác, lần sau nếu tiếp tục làm việc e là sẽ gặp phải nhiều khó khăn."
Hề Quý nhíu mày: "Phái thêm nhiều người, tiếp tục điều tra, gọi lão Đinh theo dõi, ông ta có rất nhiều thuộc hạ thành thạo việc này."
"Có Đinh tiên sinh ra tay, thật sự là nguồn hỗ trợ đắc lực. Bên này tôi sẽ tiếp tục điều tra, xin ngài yên tâm, có thêm tiến triển tôi sẽ báo cáo."
Hề Quý ngắt máy, lần nữa nhìn về phương xa của con đường ra khỏi trang viên, xoay người, bước đi.
Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc vừa kết thúc chuyến bay, Lộ Thanh Minh và Phùng Đường Đường đã đợi ở đằng kia từ sớm. Lộ Thanh Minh nhìn thấy hai người vai sóng vai bước đến, trêи mặt chẳng có gì đặc biệt cũng không có biểu lộ gì rõ ràng, sắp xếp người vận chuyển hành lí, Phùng Đường Đường thì hưng phấn trước sau như một, có bao nhiêu phấn khởi đều ghi ra hết trêи mặt cứ như là sợ người khác không nhìn ra, mắt vừa thấy Nguyễn Dạ Sênh không chú ý đến, lập tức lôi kéo cánh tay Hề Mặc, nhỏ giọng nói: "Lúc Hề tỷ nói tớ đặt vé máy bay trở về cũng nói đặt cho cậu một vé, tớ lúc đó đúng thật là ăn một quảy bất ngờ rất lớn."
"Hả?" Hề Mặc híp mắt, cười xem nhìn cô: "Một quả bất ngờ lớn? Chắc phải ăn vài ngày mới có thể ăn xong?"
Phùng Đường Đường: "…"
Phùng Đường Đường không dám cùng "Hề tỷ" của cô nói nhiều nhưng đối mặt với "Nguyễn Dạ Sênh" vẫn có chút tâm tư tiểu bát quái, nhịn không được hỏi Hề Mặc: "Hai ngày nay chẳng lẽ cậu đều cùng Hề tỷ ở cùng một chỗ sao?"
"Đi hỏi Hề tỷ của cậu đi, cô ấy sẽ nói cho cậu biết."
Phùng Đường Đường đương nhiên là không dám đi hỏi, cô cảm giác "Nguyễn Nguyễn" của cô vẫn quyết tâm giữ kín như bưng, đoán chừng là không có ý định nói ra, cũng đành từ bỏ.
Quay lại đoàn phim, cơ bản đều là từ studio rồi về khách sạn sau đó lại từ khách sạn đi đến studio, sinh hoạt đơn điệu một lần nữa tiếp tục, bây giờ ngay cả Phùng Đường Đường trì độn như một khối kẹo đường cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Hề tỷ và Nguyễn Nguyễn ngày càng không giống lúc trước.
Từ khi vào đoàn phim, cô đã cảm thấy hai người kia bắt đầu từ oan gia ngõ hẹp đến dần dần hòa hoãn, sau đó quan hệ ngày càng trở nên tốt đẹp, chẳng những lúc đối diễn cả hai ăn ý mười phần mà còn thường xuyên dính nhau như hình vói bóng kể cả ăn cơm cũng cùng ăn chung một bàn.
Lần này quay về, quan hệ này tựa như càng ngày càng vi diệu rồi.
Đúng vậy, là vi diệu!
Phùng Đường Đường thiếu điều muốn moi cả ruột gan ra phân tích, hồi lâu mới cảm thấy chỉ có từ vi diệu này mới có thể chuẩn xác để hình dung được loại cảm giác khó nói này.
Về sau, khi rãnh rỗi cô mới cùng với Cố Tê Tùng bàn luận một chút về việc này, Cố Tê Tùng là miệng bình hồ lô, cho đến khi Phùng Đường Đường lưu loát phát biểu một tràn phân tích của bản thân xong xuôi, anh ta vẫn chưa nói ra một chữ. Cuối cùng Phùng Đường Đường hỏi anh ta một câu: "Cố ca, có phải anh cũng cảm thấy giống như tôi không?"
Cố Tế Tùng như khúc gỗ gật đầu một cái, nói: "Ừ."
Phùng Đường Đường đã nhận được sự phụ họa cho quan điểm của mình, vô cùng hưng phấn, cô cũng không biết tại sao mình lại hưng phấn như vậy, vui vẻ, rạo rực rồi kết luận một câu: "Tôi đã nói rồi mà, cảm giác của tôi là không sai, hai người họ bây giờ sao với trước tốt đẹp hơn rất nhiều."
Cố Tê Tùng một lần nữa như chày như gỗ phụ họa theo: "Tôi hiểu, cái này giống như mấy cô thường nói chính là mối liên kết."
Phùng Đường Đường: "…"
Đều do đạo diễn Lâm và mình thường xuyên ở studio nói cái gì liên kết với liên kết, hình như nói đến tẩy não Cố ca luôn rồi. Nhưng mà não bộ của Cố ca cũng không giống như người bình thường, cho dù có lấy ra giặc giũ rồi đêm đi hong nắng phơi khô thì thực chất nó cũng chẳng có tổn hại gì, Phùng Đường Đường nghĩ như vậy tâm trạng liền trở lại thoải mái, yên tâm.
Tiến độ quay phim càng ngày được đẩy mạnh, cuối cùng cũng đến ngày quay ở ngoại cảnh . Tuy nói Tuy Đình là thể loại cung đấu, nhưng quay ngoại cảnh thì vẫn phải có, chỉ là không có nhiều cảnh quay như trong cung đình, Lâm Khải Đường lựa chọn thời gian thích hợp để đoàn phim quay ngoại cảnh nên thừa dịp mấy ngày này có thời tiết tốt, tập trung đem các phân cảnh quay cho hoàn tất.
Quay ngoại cảnh lần này có cả cảnh cưỡi ngựa và đánh nhau trêи mặt nước, chỉ gồm hai phân cảnh này thôi lúc tính toán cũng đã có rất nhiều khó khăn, đối với diễn viên và nhân viên đoàn phim mà nói là độ khó cực lớn, vừa cực khổ, thậm chí nếu như không cẩn thận còn có thể tạo ra rất nhiều nguy hiểm.
Các cảnh quay này đều là những phân cảnh của Hề Mặc, Định Ách một mặt với tư cách là thị nữ của Đặng Tuy, mặt khác lại là cận vệ của Đặng Tuy, vì cô mà vượt mọi chông gai, dẹp hết tất cả những người có âm mưu làm hại đến Đặng Tuy, sau này thậm chí còn trở thành người nắm trong tay quyền lợi được phép thay Đặng Tuy trong những tình huống quan trọng, thanh trừ các loạn thần có mưu đồ bất chính với triều đình.
Theo kịch bản lần này chính là Định Ách cứu Đặng Tuy trêи thuyền, sau đó mang được Đặng Tuy lên bờ, dùng ngựa mang theo Đặng Tuy chạy thoát. Cảnh quay đánh nhau trêи thuyền rồi đến trêи mặt nước được Lâm Khải Đường an bài quay sau cùng trong ngày quay này, dù sao thì các buổi quay không thể ấn định theo trình tự của kịch bản, tất cả đều phải dựa vào sự thuận tiện để quyết định, hôm nay sẽ bắt đầu từ cảnh quay cưỡi ngựa.
Phân cảnh này Định Ách sẽ cải nam trang để diễn, nhân viên trang điểm biến đổi kiểu tóc một chút cho Hề Mặc, biến nàng vốn là một thị nữ tóc dài đoan trang cẩn thận trong hậu cung đổi thành kiểu tóc đuôi ngựa cột cao, rồi theo thường lệ đem chỉ ngọc được Đặng Tuy ban cho Định Ách mang lên, cuối cùng vẽ lại hai bên lông mày cho nàng, vẽ lại có một chút xéo lên.
Sau Hề Mặc khoát lên mình một thân hắc y lạnh lùng, lúc mang theo trường kiếm đi ra để chuẩn bị, có không ít nhân viên bị nàng thu hút nhìn đến. Nhất là những nhân viên nữ đã sớm quen làm việc cùng nàng, quan hệ coi như cũng tốt, nói ra thì cũng đã gọi là nàng Nguyễn Nguyễn, vừa nhìn thấy một thân trang phục này của Hề Mặc, con mắt bỗng nhiên trở nên tỏa ánh sáng, nhao nhao vây quanh ở bên cạnh nàng nhìn trái nhìn phải.
Thống trù của đoàn phim cũng là nữ, tất nhiên sẽ bị lối ăn mặc này của Hề Mặc làm cho kinh diễm, ngạc nhiên cười nói : "Trời ạ, nếu tôi mà là Đặng Tuy…chắc chắn sẽ không ở bên Lưu Triệt mà sẽ về một nhà với Định Ách."
Một cô gái ở tổ trang điểm lập tức nổi lên ý muốn đùa giỡn thống trù liền nói: "Không nghĩ cơ thể cô ấy lại săn chắc như vậy a?"
Đừng bị thái độ chuyên nghiệp bên ngoài của thống trù làm cho mơ mắt, cô vừa nghe thấy vậy liền tủm tỉm cười nói: "Rõ ràng cơ thể tôi cũng rất săn chắc đây này!"
Nói xong liền bế cô gái ở tổ trang điểm kia lên, cô bé ấy lập tức thẹn thùng, che mặt ở trước ngược thống trù đang cười rộ lên, ở bên cạnh mấy cô gái đang vây quanh ồn ào mộ trận, Hề Mặc nhìn thấy các cô ở đằng kia cảm thấy có chút hứng thú, cũng không khỏi nhẹ nhẹ cười cười, ánh mắt nàng đảo qua, nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи ghế xếp cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn xem nàng.
Lâm Khải Đường hô : "Tất cả chuẩn bị!"
Vừa hô đến đám người đang ầm ĩ vừa này lập tức tản ra, nhân viên dắt ngựa tới, buộc bên dưới gốc cây. Hề Mặc lúc trước đã từng tiếp xúc qua với con ngựa này, vừa đi qua vuốt ve lông bờm của nó, con ngựa thoạt nhìn qua rất dịu dàng ngoan ngoãn rồi phối hợp với nàng, còn cúi đầu xuống, cọ xát vào lòng bàn tay của nàng.
Lâm Khải Đường đi qua đơn giản nói qua với nàng về cảnh qua : "Tuy nói cô phải cưỡi ngựa, nhưng đợi tí phải cẩn thận một chút, tôi cũng đã dặn dò với nhân viên mọi lúc đều phải đặc biệt chú ý."
"Cám ơn đạo diễn Lâm, tôi cũng phải rất chú ý. Hôm qua đã thử cưỡi qua con ngựa này trong thời gian ngắn, cảm thấy cũng khá là phù hợp."
"Vậy thì tốt rồi. Nhưng lúc nghe nói cô biết cưỡi ngựa, tôi có chút bất ngờ, nói thật hiện tại có rất ít diễn viên thật sự biết cưỡi ngựa mà là diễn viên nữ thì không cần phải nói."
Như vậy suốt một thời gian dài quay chụp, biểu hiện của vị "Nguyễn Dạ Sênh" này đã sớm lọt vào mắt xanh của Lâm Khải Đường, thỏa mãn đến mức không cần phải nói nhiều lời, thậm chí Lâm Khải Đường nhiều lần muốn đem cô ghi chú vào nhiều công tác của mình, lần này nói chuyện với nhau càng thêm dật vu ngôn biểu: "Tuy nói các phân cảnh cưỡi ngựa có thể dùng thế thân, cũng có thể dùng ngựa giả để quay, nhưng đó cũng chỉ là thật sự không còn cách nào khác, phần lớn dùng người thật ngựa thật để quay không nhiều, tuy nó dùng ngựa giả khi ghi hình đương nhiên sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng mà nói khi đến hiệu quả thì dùng hàng thật giá thật thì vẫn tốt hơn nhiều."
*Dật vu ngôn biểu: tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Hề Mặc nghe cách nói này Lâm Khải Đương , nàng toát mồ hôi thay cho Nguyễn Dạ Sênh. Nếu sau này đổi về, mà không may Lâm Khải Đường lại hợp tác với Nguyễn Dạ Sênh, đến lúc đó lại cho cô ấy cưỡi ngựa quay phim, chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng.
Xem ra sau này cần phải đem Nguyễn Dạ Sênh quay trở lại chuồng ngựa nhiều lần, mãi cho đến cô ays học được thành thục mới thôi, thuận tiện thiết kế thêm mấy bộ trang phục cho cô ấy.
Nhân viên mang một thùng nước tới, nói với Hề Mặc : "Nguyễn tiểu thư, phải vất vả một chút cho cô rồi, thật ngại quá."
Hề Mặc gật gật đầu, nhân viên liền lấy nước trong thùng làm ướt người nàng, bởi vì diễn biến nội dung cốt truyện lần này là Định Ách cứu Đặng Tuy trêи thuyền, từng rơi xuống nước, cho nên phải tạo ra tình huống giống như vừa mới từ dưới nước đi lên, nếu không thì phải tìm rổ để nhặt sạn phim rồi.
Trời vào thu nên thời tiết chuyển lạnh, nước lạnh đổ lên người làm tăng thêm lạnh buốt, nhưng chưa tính là buốt đến thấu xương thôi. Vốn là diễn viên thì lúc quay phim sẽ có rất nhiều vất vả, vì phải phối hợp để quay phim mà ngay cả nước hồ băng còn phải xuống, huống chi Hề Mặc từ trước đến nay tính vốn chuyên nghiệp, chuyện này đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, toàn thân nàng ướt sủng, bình tĩnh đứng ở đó, vuốt vuốt những sợi tóc còn đang thấm nước.
Lần này là cưỡi ngựa thật, cũng không có gì phải lãng tránh, Lâm Khải Đường sẽ đặc biệt sắp xếp một người cầm máy quay quay toàn cảnh, toàn bộ phân cảnh sẽ được quay lại trọn vẹn. Lâm Khải Đường hô diễn, Hề Mặc cưỡi ngựa, tư thế hiên ngang vọt ra, những máy quay khác cũng lập tức bắt đầu, từng khung từng khung, đặc tả rồi đặc tả.
"Rất tốt!"
"Phi thường tốt! Bọn thích khách các ngươi xông lên hết đi!"
" Màn ảnh bị lệch, quay lại"
Hề Mặc thân một mình phi ngựa xung quanh là rất nhiều máy quay ,phải quay đến đầy đủ để sau này hậu kỳ biên tập, xử lí cắt nối. Lâm Khải Đường cuối cùng cũng hô qua để mọi người tiến hành chuẩn bị phân cảnh tiếp theo.
Kế tiếp là cảnh hai người cùng cưỡi ngựa. Định Ách sau khi cứu được Đặng Tuy, đem cô tạm thời giấu ở trêи cây trong rừng, còn mình đi giải quyết hết đám thích khách, rồi đem một con ngựa trở về giúp đỡ Đặng Tuy.
Nhân viên trang điểm tới làm cho trang phục của Hề Mặc nhiễm máu, sau đó làm tóc của nàng bị rối lên, tiếp tục quay phim.
Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи cành cây, vì phải đảm bảo đến an toàn, trêи người cô mang rất nhiều dây ân toàn, đây cũng là yêu cầu củaLộ Thanh Minh.
Hề Mặc xuống ngựa, đi đến dưới cây của Nguyễn Dạ Sênh, ngực nàng kịch liệt phập phồng, ngẩng đầu nói : "… Tiểu thư."
"… Định Ách!" Nguyễn Dạ Sênh có chút khẩn trương hỏi : "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao." Hề Mặc miễn cưỡng nói: "Tiểu thư, ngài xuống đi."
"… Ngươi ôm ta lên đây, thì phải ôm đem ta xuống dưới."
Hề Mặc đã trầm mặc một lát, có chút khó xử : "Chân ta vừa rồi bị đã thương, tạm thời không cách nào dùng khinh công để lên đấy, ngài nhảy xuống đi, ta sẽ bắt được ngài."
Nguyễn Dạ Sênh ôm lấy thân cây, vội la lên : "Chân bị thương? Không phải vừa rồi ngươi nói ngươi không sao sao?"
"Không có gì to tát."
Lúc này Đặng Tuy không phải là một đại tiểu thư rực rỡ nữa, ở chốn thâm cung người người mưu toan, lừa gạt đã chui rèn nên tấm li và thủ đoạn của cô, lúc này Tiểu Âm Hoàng Hậu đã rơi đài, mà cô từ lâu đã hoàn toàn lột xác, luôn nắm chắc Lưu Triệt ở trong lòng bàn tay, được Lưu Triệt sắc phong làm Tân Hoàng Hậu.
Cho dù là vậy, nhưng ngay lúc này, cô ở trước mặt Định Ách vẫn giữ thái dộ ỷ lại vào nàng, mắt thấy chung quanh nguy hiểm đã được giải quyết, Nguyễn Dạ Sênh đắn đo suy nghĩ ngữ khí và tâm tình lúc ấy của Đặng Tuy, có chút lắp bắp rồi mềm mại nói : "Cây này quá cao, ta… ta không dám nhảy."
Nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh như vậy, trong lòng Hề Mặc không khỏi mềm nhũng, rất nhanh có thể cảm nhận được tâm cảnh của Định Ách lúc này. Định Ách đứng dưới thân cây nhìn lên Đặng Tuy, cũng là nàng đang đứng dưới thân cây nhìn lên Nguyễn Dạ Sênh, ôn nhu mà ổn trọng nói lên : "Tiểu thư không cần sợ, ta sẽ đón lấy ngài."
Trêи cây vẫn không có động tĩnh, Hề Mặc lập lại một lần nữa : "Không sợ, tin tưởng ta."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn xem nàng, như được dỗ dành rồi cười cười, làm động tác như nhảy xuống.
"Cắt! Phân cảnh đã qua, nghỉ ngơi một chút đi!" Lâm Khải Đường hô lên.
Nguyễn Dạ Sênh từ trêи cây xuống, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, sau đó xem kĩ lại đặc tả các cảm xúc trong cảnh quay, còn có cảnh cô bị Định Ách ôm vào trong ngực. Tuy nói ở bên trong kịch bản là từ trêи cây nhảy xuống, lúc sau Định Ách đón lấy được, nhưng mà trong hiện thực khi quay chắc chắn là không phải thực hiện toàn bộ quá trình này để quay, mà phải nhờ vào kỷ xảo cắt nối để đem các giai đoạn xử lí cắt ghép lại với nhau, nhân viên giúp Nguyễn Dạ Sênh đem đến một cái ghế, để cho cô đứng ở phía trêи, Nguyễn Dạ Sênh sẽ từ trêи ghế nhảy xuống, còn phải diễn ra trạng thái thất hồn lạc phách như mới từ trêи cây nhảy xuống, khi rơi xuống máy quay phải lấy cận cảnh.
Máy quay lấy hình rất tốt, Nguyễn Dạ Sênh từ trêи ghế nhảy xuống, thân thể nghiêng đi về phía trước, Hề Mặc tiến lên một tay bắt lấy cô, một tay ôm cô. Chân Định Ách vào lúc này đang bị thương, Hề Mặc cắn chặt răng nhíu mày, bước chân lảo đảo hai cái, sau khi ôm chặt Nguyễn Dạ Sênh, thân thể nghiêng đi, hai người nằm lăn trêи mặt đất, Hề Mặc một tay bảo vệ đầu của cô, một tay ôm eo cô.
Dán sát như vậy, Nguyễn Dạ Sênh phát hiện người Hề Mặc lạnh như băng, quần áo ướt đẫm dính chặt trêи người, chỉ cách vài lớp vải, quả thật cảm giác lúc này như đang tiếp xúc da thịt với nhau.
Hề Mặc ôm lấy cô, nói khẽ : "Ta đã nói, sẽ đón lấy được tiểu thư ngài mà."
Giọng nói kia thổi qua bên tai cô, là khí tức ấm áp của Hề Mặc, trong lòng Nguyễn Dạ Sênh lập tức đông lại.
Đợi đến lúc quay xong tất cả, Nhan Thính Hoan một tràng xông ra tiến đến đây, một bên thay quần áo bẩn và ẩm ướt cho Hề Mặc, một bên cầm lấy khăn lông lau khô, lấy ra một cái chăn mỏng bọc lấy nàng.
Rất nhiều ngày rồi, cuối cùng thì Hề Mặc cũng có chút cảm nhận được sự ôn hòa đến từ người đại diện này, cảm thấy lương tâm của Nhan Thính Hoan coi như chưa bị chó tha mất, đang định sẽ thay đổi một chút cảm xúc với cô, ai biết Nhan Thính Hoan một bên phụ giúp nàng lau tóc, một bên cười hì hì nói : "Nguyễn Nguyễn có phải tôi đối với cô là đặc biệt tốt hay không? Trêи đời này không có ai đối tốt với cô như tôi, cô nên ghi nhớ thật nhiều rồi sau này phải báo đáp lại tôi thật tốt."
Hề Mặc nghĩ thật muốn giật lấy khăn mặt rồi chụp chết cô ta.
"Ai nha, nữ thần, sao mặt cô lại hồng lên a?" Nhan Thính Hoan lại thình lình nói một câu.
Hề Mặc khẽ giật mình, giơ mắt nhìn xem, Nguyễn Dạ Sênh chạy tới bên cạnh các cô, thì ra là Nhan Thính Hoan đang nói chuyện với Nguyễn Dạ Sênh. Nhưng mà Nhan Thính Hoan nói như thế, làm Hề Mặc không khỏi chú ý đến sắc mặt lúc này của Nguyễn Dạ Sênh, phát hiện trêи mặt cô là không biết vì sao lại xuất hiện một ít hồng nhuận phơn phớt, mang chút xuân phong, cũng không biết là có chuyện quan trọng gì.
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ Nhan Thính Hoan đang ăn không ở rỗi muốn đang muốn kiếm chuyện tìm, trừng liếc cô, giả vờ giả vịt nói : "Không có việc gì, có thể chỉ là hơi mệt, máu huyết tăng cao"
Nhan Thính Hoan trong lòng đã tường tận, treo khóe mắt, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dạ Sênh, biết rõ còn hỏi : "Chẳng lẽ là vừa rồi khi ôm nhau với Nguyễn Nguyễn nhà tôi lại bị mệt mỏi sao? Cũng phải, ôm nhau lâu như vậy, chắc chắn là rất mệt a, còn gây ra hung muộn khí đoản, cảnh quay này quả thật là rất khó quay."
*Hung muộn khí đoản: ngột ngạt khó thở
Nguyễn Dạ Sênh : "…"
Cô có thể câm miệng rồi.
Hề Mặc : "…"
Sau đó hai người lại tiếp tục quay phân cảnh cả hai ngồi cùng trêи một con ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Hề Mặc, Nguyễn Dạ Sênh sớm đã được chứng kiến, cô ngồi ở phía sau, ôm lấy eo của Hề Mặc, dựa sát vào người của Hề Mặc, cảm giác vô cùng an tâm.
Chỉ là phân cảnh cuối cùng của ngày quay ngoại cảnh này gặp phải khó khăn, dù sao các cảnh quay hành động trêи mặt rất khó để thao tác tốt, tiến độ quay chụp khá chậm chạp, Hề Mặc bị dây an toàn kéo tới kéo lui suốt mấy giờ đồng hồ, kéo đến,
hoa mắt, đầu óc choáng váng, thật sự rất chịu, nhưng hiệu quả của nó vẫn không thể để Lâm Khải Đường thoả mãn. Lâm Khải Đường bảo nàng phải kiên trì thêm nữa, Hề Mặc chỉ là yên lặng chấp nhận, không nói thêm cái gì. Chẳng những bị dây an toàn kéo tới toàn thân đau nhức, còn nhiều lần nhảy xuống nước, cơ thể ngâm trong nước hồ rất lâu, thân thể phảng phất bị ngâm nước như thấm đến chết lặng, cuối cùng đến lúc lên được bờ sắc mặt Hề Mặc đã trắng bệch, hai chân thậm chí không còn khả năng đứng vững, bọc lấy chăn dựa người ở trêи ghế nghỉ ngơi.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh sốt ruột không thôi, một bên tiếp nhận khăn mạt và chăn mỏng Phùng Đường Đường đưa cho mình, một bên hấp tấp đi qua thay Hề Mặc lau tóc, còn đem Hề Mặc chặt chẽ bọc một tầng vải. Nhiệm vụ duy nhất của Nhan Thính Hoan đã bị cướp, đành phải đi đến cái ghế cách đó không xa ngồi xuống, híp mắt xem kịch.
Nhìn thấy Hề Mặc còn đang ăn mặc quần áo ướt sũng, Nguyễn Dạ Sênh thúc giục nói: "Nhanh đi đến trêи xe tôi thay quần áo ra, bây giờ làm sao có thể mặc chúng nữa."
Hề Mặc mệt mỏi thiếu điều không thể mở nổi mắt lên nữa rồi, chỉ muốn ngủ, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, xem như đã đáp ứng, nhưng vẫn không thấy nàng động đậy, đoán chừng là không còn thừa ra một chút sức lực nào nữa.
Nguyễn Dạ Sênh gom góp đi qua, sờ xuống trán của nàng, nhẹ nhàng nói : "Trước đi thay quần áo ra có được không? Không nên ngủ, bằng không sẽ lập tức bị cảm đấy."
"… Được." Hề Mặc đần độn bắt lấy cổ tay Nguyễn Dạ Sênh, từ từ nhắm hai mắt lại, đáp ứng cô.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng một cái, tranh thủ thời gian gọi Cố Tê Tùng và Phùng Đường Đường tới, Nhan Thính Hoan cũng đi đến, bốn người hợp sức mang Hề Mặc lên xe.
"Các người đi ra ngoài trước đi." Nguyễn Dạ Sênh cho những người khác rời đi, giúp Hề Mặc thay quần áo, Hề Mặc nằm im tiếp tục ngủ. Nguyễn Dạ Sênh xuống xe sắp xếp lại một chút, lần nữa trở lại xe, nằm xuống bên cạnh Hề Mặc, gối lên đùi của nàng, dặn dò tài xế : "Quay trở lại khách sạn."
Đến khách sạn, giúp Hề Mặc trở về phòng ngủ, Nguyễn Dạ Sênh lo lắng, một mực luôn ở trong phòng, đến cơm tối cũng là đích thân Phùng Đường Đường đưa tới.
May là lúc ăn cơm tối Hề Mặc thức dậy, hai người cùng một chỗ ăn cơm tối, Nguyễn Dạ Sênh hỏi : "Đỡ hơn một chút rồi sao?"
Hề Mặc gật gật đầu, thần sắc vẫn còn mang một chút mệt mỏi.
Với cường độ quay chụp của ngày hôm nay, cộng thêm mang không biết bao nhiêu dây bảo hộ rồi còn nhiều lần ngâm munhf trong nước, nước hồ trời thu khá lạnh, đổi lại là người khác, ai cũng không thể chịu nổi. Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh rất khó chịu, nói : "Đạo diễn Lâm vẫn có thể phân ra hai ngày quay, tiến độ quay của ông ta hôm nay quả thật là quá nhanh rồi."
Hề Mặc tỏ vẻ tường tận : "Ngày mai thời tiết sẽ thay đổi, đây cũng là chuyện không còn biện pháp, trời mưa là không thể quay."
Hai người ngồi đối diện nhau, đại khái là muốn để tỏ lòng an ủi, nàng thò tay vuốt vuốt tóc Nguyễn Dạ Sênh, ngữ khí ôn nhu nói : "Tôi không sao."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn tay của nàng, ngẩn người.
Hề Mặc bắt tay thu trở về : "…"
Khóe môi Nguyễn Dạ Sênh hiện lên tiếu ý : "Hôm nay đi ngủ sớm một chút, dưỡng đủ tinh thần."
"Cô cũng vậy." Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh trở về phòng, chờ đến ngày hôm sau, nàng đi đến studio, không phát hiện thân ảnh của Hề Mặc đâu, Nhan Thính Hoan cũng không thấy tung tích. Hôm nay vẫn có phân cảnh của Định Ách và Đặng Tuy quay cùng, Lâm Khải Đường ở studio tìm Hề Mặc, tìm một vòng cũng không tìm được người, trêи đường đi nhận được một cú điện thoại, sắc mặt ông ấy có chút biến hóa, gọi trợ lí đạo diễn đến, nói : "Hôm nay sắp xếp lại cảnh quay của Định Ách, chúng ta ghi hình các cảnh của Đặng Tuy và Lưu Triệt. Nghiêm Mộ, cậu tới đây một chút!"
Nghiêm Mộ vẻ mặt thuần lương vô hại hấp tấp chạy tới, lúc đi ngang qua Nguyễn Dạ Sênh, tâm tình rất tốt đi đến ben cạnh cô bắt chuyện : "Tỷ!"
Nguyễn Dạ Sênh đang không yên lòng, chỉ đáp lại cậu ta bằng một nụ cười nhàn nhạt, đợi cho Nghiêm Mộ đi xa, cô đi đến chỗ không người gọi cho Nhan Thính Hoan, qua một hồi lâu Nhan Thính Hoan mới nhận điện thoại.
Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng hỏi : "Hề Mặc đâu rồi, sao hôm nay không có tới?"
Nhan Thính Hoan đạo : "Tôi vừa cho gọi điện cho đạo diễn Lâm, đang muốn nói với cô thì lập tức cô gọi tới. Hề Mặc, cô ấy hình như là phát sốt, không tới studio được, tôi xin phép cho cô ấy nghỉ rồi, lát nữa tôi đi mua thuốc cho cô ấy."
Nghe qua giọng nói của Nhan Thính Hoan có chút nôn nóng, bình thường Nhan Thính Hoan là cái người cho dù trời có sập xuống cô ta cũng chỉ là buồn liếc mắt một cái, căn bản là không thèm quan tâm, chuyện mà làm cô ta trở nên nôn nóng như vậy, đoán chừng là sự việc có thể là nghiêm trọng. Nguyễn Dạ Sênh giữ lại bình tĩnh, nói : "Lúc cô đến, cô ấy có ra mở cửa hả?"
"Đúng vậy a, rề rà gõ hơn nửa ngày mới đi ra mở cửa, cũng không nói chuyện, liếc tối xong rồi trở lại ngủ tiếp. Đoán chừng một lát mà tới gõ cửa nữa chắc cô ta cũng sẽ không thèm mở, tôi đã lấy thẻ phòng của cô ấy, nếu không lát nữa mua thuốc rồi cũng chẳng đưa được tới tay."
"Cô tranh thủ thời gian đi mua thuốc đi, lát nữa tôi sẽ đến."
Nguyễn Dạ Sênh cúp điện thoại, đi đến trước mặt Lâm Khải Đường, trầm thấp ho khan vài tiếng, nói : "Hôm qua ở trêи hồ gió thổi khá nhiều, giờ tôi có chút không thoải mái, trạng thái hôm nay không tốt lắm, có thể đem các phân đoạn quay hôm nay của tôi chuyển vào ngày mai được không?"
Lâm Khải Đường đương nhiên biết rõ sức nặng của "Hề Mặc", lúc trước vì mời vị tai to mặt lớn nhận vai trong Tuy Đình, đã hao tổn không ít thần trí, việc nhỏ này làm sao lại không thể đáp ứng, quan tâm hỏi cô vài câu, lại nói : "Cô yên tâm trở về nghỉ ngơi, thật ra thì ngày hôm qua quay cũng đã rất vất vả, Nguyễn Dạ Sênh giờ cũng bị bệnh, vừa rồi người đại diện của cô ấy cũng xin phép tôi nghỉ hôm nay rồi, vậy hôm nay trước hết tôi sẽ quay các phân đoạn của người khác của người khác."
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng đang nóng như lửa đốt nhanh chóng trở về khách sạn, đi đến trước cửa phòng của Hề Mặc, Nhan Thính Hoan vẫn chưa đến, cô một mực đứng đợi ở trước cửa.
Đợi một hồi Nhan Thính Hoan cuối cùng trở về, đang mang theo một túi thuốc, lấy thẻ phòng đưa cho cô: "Giao cho hết cho cô."
Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy, Nhan Thính Hoan nhìn trêи trán cô đổ đầy mồ hôi, thấm ướt cả tóc, rồi nói: "Được rồi, được rồi, chỉ là cảm mạo rồi mà thôi, nhìn cô khẩn trương hết cả lên."
"Cô thì hiểu cái gì?" Nguyễn Dạ Sênh liếc xéo cô, ánh mắt cô vừa liếc qua như ngàn đao bay đến.
Vẻ mặt phong tao Nhan Thính Hoan cười lên: "Tôi cái gì cũng không biết hết nha."
"Cô đi nhanh đi" Nguyễn Dạ Sênh cũng cười thúc giục cô.
"Được, tôi lập tức đi đây, cô đã đặc biệt xin nghĩ nên tôi sẽ không quấy rầy cô quay trở lại để chiếu cố người bệnh." Nhan Thính Hoan khoát khoát tay, tiêu sái rời đi.
Nguyễn Dạ Sênh đứng trước cửa phòng một lúc lâu, đến lúc này mới dùng thẻ phòng mở cửa, đi vào.
_____ hết chương 50 ______
*Thống Trù: [do ed không rõ tên thuần viẹt của chức vị này trong đoàn phim nên dể theo từ Hán Việt luôn]
Thống trù ở đoàn phim giữa chức vị tương đương với chủ nhiệm văn phòng, thuộc về bộ phận sản xuất, phụ trách gần như toàn bộ kế hoạch quay phim, mỗi ngày muốn quay gì đều là do thống trù sắp xếp, phải phối hợp tốt với từng bộ phận, đầu tiên là bộ phận bối cảnh, sau đó là diễn viên, bộ phận sản xuất và là phối hợp với đạo diễn để xét xem chi tiết phải quay bao nhiêu ngày, trước quay cảnh gì sau quay cảnh gì, trong đoàn phim là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn. Trong đoàn, có thống trù chuyên nghiệp phối hợp với mọi người, kế hoạch quay mỗi ngày sẽ do đạo diễn, tổ quay phim và thống trù sắp xếp.
Bình luận truyện