Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 125: Máu nhuộm Hoa Bình Dã



Lý Cáp lau sạch thân thể rồi mặc quần áo, lăn ra giường nằm nghỉ hy vọng có thể khôi phục thể lực.

Mấy ngày nay liên tiếp ba trận ác chiến, đều là một địch vạn người, chém giết không ngừng, có thể nói từ khi Lý Cáp học được Thần Công vô địch thì đây lần đầu phát thần uy. Hai lần trước mỗi khi tấn công hắn chỉ thấy sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, nhưng hôm nay lần đầu tiên hắn có cảm giác đuối sức.

Lý Cáp nằm trên giường, cảm giác toàn thân từng trận run lên, giật giật cổ, sau một tiếng răng rắc, khí lực bắt đầu chậm rãi hồi phục. 

Nghĩ lại mấy ngày nay xa chúng nữ, lại thêm hành quân đánh giặc không thể nào luyện công, khí lực bản thân cũng sẽ như các võ giả khác, hao mòn hết.

Nếu có Hương Hương hay Thiên Thiên ở đây thì tốt rồi, Lý Cáp hai tay gối đầu, nhìn lên trần trướng mà nghĩ. Hiện tại trong lúc toàn quân bị địch vây khốn, tìm đâu ra nữ nhân đây!

Nghĩ đi nghi lại, Lý Cáp chậm rãi ngủ, ngũ một mạch tới tận khi Dương Cận kêu dậy.

Lý Cáp mở to mặt, nhìn thấy bầu trời tối mù, nói:
- Mới đây đã tới tối rồi sao? Tới giờ ăn cơm chiều rồi à?

Dương Cận cười khổ nói:
-Tướng quân, ngài đã ngủ từ trưa hôm qua tới giờ, bây giờ đã tới giờ chúng ta phải phá vây.

- Ách!
Lý Cáp lập tức tỉnh ngủ, vươn tay, bẻ cổ, xoay eo, toàn thân phát ra những tiếng răng rắc, sức lực đã được khôi phục, lúc này có thể giết hơn cả ngàn tên không là vấn đề gì.

Lý Cáp nhày xuống giường tìm cái quần dài mặc vào, sau đó mang giày rồi tùy tiện khoác trường bào, rồi đi ra ngoài:
- Nhanh chống gọi các tiêu thống tiêu doanh lại đây, ta chỉ vị trí cạm bẫy trong Hồ doanh cho họ biết.

Ngoài trướng chúng tướng sĩ của nhị lộ quân đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ Lý Cáp. Tối hôm qua Lê Bố vốn định mời hắn ăn cơm chiều, nhưng thấy hắn ngủ ngon, lại thêm trận kịch chiến ngày hôm qua, nên cũng thông cảm cho hắn.

Cùng Ông Viễn, Lê bố và các tướng khác, Lý Cáp bắt đầu chỉ cho các tiêu thống các vị trí bẫy, cũng với các phương hướng phá vây.

Hôm qua đơn phương độc mã xông vào Hồ doanh, Lý Cáp trong mắt tướng sĩ đã được tôn lên là Chiến Thần. Ông Viễn nhìn hắn như là đang nhìn một món trân bảo, trong lòng nổi lên sự tự tin mà trước nay chưa từng có. Có một vị tướng lĩnh như vậy dưới trướng, thì còn cái gì có thể ngăn trở hắn.

Sáng sớm, ánh mặt trời đã phủ kín Hoa Bình Dã, nhị lộ quân với hơn hai vạn hai nghìn quân, rời khỏi quân doanh, hô lớn:
- Uy vũ!
Sau tiếng thét kinh thiên động địa, nhị lộ quân lấy thế lôi đình vạn quân phóng tới Hồ doanh.

Từ lúc nhị lộ quân bắt đầu tập kích Hồ doanh, bên phía quân Hồ cũng bắt đầu thổi kèn tập trung binh mã dàn trận.

Lý Cáp cầm trường phủ thúc ngựa, xông lên trước, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là đánh chết chủ soái người Hồ, Tường Toản, Hắn biết khi toàn bộ nhị lộ quân phá vây, Tường Toản sẽ không thể tiếp tục là con rùa rụt cổ, hắn phải đi ra chỉ huy, trừ khi hắn nguyện ý thả cho nhị lộ quân phá vây mà đi, mà chỉ cần hắn xuất hiện thì Lý Cáp sẽ tiễn hắn lên đường, chỉ cần diệt được Tường Toản thì Hồ quân sẽ thành rắn mất đầu, phá vây nhất định sẽ thành công.

Nhị lộ quân chỉ có hai vạn người mà so với mười vạn của Hồ quân thì còn thiếu nhiều nhưng nếu trải rộng binh mã ra nhìn từ phía trên, vẫn là một mảnh đông nghìn nghịt, khí thế phi phàm, làm cho người ta bị lực cường đại chấn nhiếp, mắt đất cũng bắt đầu run rẩy, như lũ từ thượng nguồn đổ xuống sông.

Người Hồ vừa thấy Lý Cáp vọt tới, thì vừa sợ vừa giận, sợ vì hắn quá mạnh mẽ và tàn nhẫn, hận là hắn giết quá nhiều người Hồ, còn chém đứt soái kỳ của chúng.

 

Lý Cáp mang đến cho bọn hắn sự khiếp sợ kinh hoàng, cho nên đám Hồ quân tự nhận là dũng mãnh, nhưng thấy Lý Cáp cũng lùi vài bước theo bản năng.

Bất quá, khoảng cách càng ngày càng rút lại, Lý Cáp lại một mình một búa, xông vào đám quân Hồ mặc sức chém giết.

Một màn máu tanh lại bắt đầu. 

Ngay sau đó, nhị lộ quân và Hồ quân cũng chạm trán nhau, Hoa Bình Dã rộn vang tiếng la hét, trong nháy mắt đã có hàng trăm hàng ngàn người chết, mỗi một chớp mắt là vô số đầu rơi máu chảy.

Một lần nữa soái trướng quân Hồ lại là nơi mà là đích nhắm của Lý Cáp.

- Không tốt! Tường Toản tướng quân, tên ác ma kia lại nhắm vào ngài nữa kìa!
A Bố Tha hoảng sợ hô lên.

Ba Tắc Cát ở bên cũng thất kinh nói:
- Tường Toản tướng quân mau trốn đi, nhanh hạ soái kì xuống.

Tường Toản trừng mắt liếc Ba Tắc Cát:
- Thả soái kì xuống? Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn chúng ta thua à?
Bất quá hắn biết rõ Lý Cáp rất khủng bố nên vẫn nói:
-Khiêng soái kỳ, chúng ta tạm rút lui về mặt sau!
Soái kì lui về sau cũng được nhưng hắn phải ở tiền tuyến chỉ huy, nếu không binh sĩ sợ hãi tên ác ma này mà mất đi khí thế, đến lúc đó binh bại như núi đổ, cục diện không thể vãn hồi.

Tuy Hồ quân nhiều, nhưng chẳng làm gì được Lý Cáp, nhưng mà với chiến thuật biển người thì Lý Cáp có trâu đến mấy cũng cảm thấy buồn tẻ. Giết đi giết lại, giết tới giết lui, cứ như là đi cắt cỏ vậy, số người chết dưới tay hắn còn nhiều hơn số lính Hồ chết trong tay của nhị lộ quân. Hắn thật sự chán chiến tranh, bây giờ hắn chỉ muốn bắt được Tường Toản để nhanh chóng kết thúc, quay về Hỗ Dương vui đùa với chúng nữ.

Lý Cáp cứ thế chém giết, người Hồ sợ hãi biết rằng lên chỉ có chết thế mà vẫn xông vào. Đám Hồ binh cứ thế cản đường hắn tới soái kỳ, giống như chẳng thiết sống nữa.

Lý Cáp hận không thể biến một cái siêu cấp cự đao dài hàng chục thước, sau đó vung lên chém sạch quân Hồ, nhưng mà từ chuyện hôm qua hắn biết biến Bách biến thần binh thành vũ khí càng lớn, càng hao phí sức lực.

Tường Toản vừa chỉ huy người Hồ đánh chặn Hạ quân, vừa chú ý tới hướng đi của Lý Cáp, rồi dẫn các tướng chạy đi, thủy chung duy trì khoảng cách. Sau đó phái thân quân của mình cùng quân tinh nhuệ của Hồ quân đi ngăn trở, hết đợt này đến đợt khác, liên tục không ngừng.

Lý Cáp đang chém giết, bỗng nhiên ở xa có tiếng gào thét trầm thấp, tiếng hô này tuy không lớn, nhưng trong chiến trường ầm ĩ lại chui thẳng vào tai Lý Cáp.

Trong lòng vừa động, nhìn qua chỗ tiếng kêu, Lý Cáp thấy hai ngàn năm trăm quân bộ binh của Hổ quân đang đánh về đây, tiếng kêu kia chính là của Đại Phi.

- Viện quân đến rồi! Tam lộ quân đến đấy!
Lý Cáp nhanh chóng hô to, tướng sĩ nhị lộ quân cách hắn khá xa, lại bị Hồ kỵ ngăn trở nên chỉ thấy mờ mờ không rõ số lượng. Nghe Lý Cáo la lên, tinh thần đại chấn, ra sức chém giết, nghĩ đến việc phá vây biến thành săn bắt người Hồ, đem chúng tiêu diệt hết ở Hoa Binh Dã này, nên đều muốn tranh nhau chém thật nhiều để lập đại công. Bọn hắn đâu biết viện quân của Lý Cáp chỉ là hai ngàn năm trăm bộ binh đâu.

Hổ doanh chỉ có hai ngàn năm trăm người nhưng đều là quân tinh nhuệ, gia nhập chiến trường, cũng làm cho áp lực của nhị lộ quân giảm đi nhiều.

Lý Cáp nhân cơ hôi này, toàn lực chém giết về phía Tường Toản, nhưng mà Tường Toản gian xảo vừa thấy Lý Cáp lại gần đã chạy thiệt xa

- Mụ ngươi! Còn muốn chạy! Lão tử không tin không lấy được đầu ngươi!
Lý Cáp chém hai tên Hồ kị chắn trước mặt, Bách biến thần binh hóa thành huyết trích tử phóng mạnh về phía Tường Toản.

Huyết trích tử xoay trong tròn trong không trung bay về phía Tường Toản, nhưng vì khoảng cách quá xa nên có chút lệch, cuối cùng chém đứt cổ con ngựa mà Tường Toản cưỡi mà thôi.

Tường Toản cực kỳ hoảng sợ, té xuống ngựa, vội vàng lấy ngựa của hộ vệ chạy tiếp.

Lý Cáp lại phóng huyết trích tử ra, lần này lại trúng một gã Hồ binh, Tường Toản lại thoát một kiếp.

Lý Cáp lại thu hồi huyết trích tử, lúc thu hồi cũng chả có tên nào dám tới gần tấn công. 

Lý Cáp xài huyết trích tử nhanh chóng lấy đầu ba mạng lính Hồ rồi biến Bách biến thần binh thành một cây cung lớn, giật một cây thương của một gã Hồ kị bên cạnh bắn về phía Tường Toản.

Trường thương Lý Cáp bắn ra bay xuyên qua một tên người Hồ, hai tên rồi sáu bảy tám tên, sau đó mới tà tà đâm xuống mặt đất.

Lý Cáp vỗ trán, nhớ ra rằng bắn tên là phải hướng lên trời, lại cướp một cây trường thương, bắn ra. Lần này trường thương bay lên trời, đúng một đường cong, rồi mạnh mẽ đâm xuyên cả người lẫn ngựa một tên người Hồ.

Lý Cáp bây giờ mới nhận ra là tài bắn cung của mình quá kém, mà soái kỳ của Tường Toản đã chạy đi thật xa, nhưng mà hắn càng chạy như thế, sĩ khí của người Hồ lại càng có giảm mạnh, nếu không phải người Hồ quá nhiều lại dũng mãnh thiện chiến thì chắc đã bị Hạ quân đánh tan từ lâu.

Lý Cáp trong lòng lo lắng, sợ Tường Toản chạy thoát, nên trong nháy mắt bách biến thần binh lại biến thành một cây trường phủ, tiếp tục đuổi theo.

Lý Cáp đột nhiên xông tới, làm cho đám Hồ kỵ không kịp phản ứng, chỉ hai phát đã bến thành nát vụn, chỉ trong chớp mắt hắn đã chạy ra khỏi đám thân quân Hồ.

Chủ soái của hơn mười vạn Hồ quân lại phải một mình trốn chui trốn nhủi, đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất của Hồ quân từ trước tới nay, thất bại lớn nhất trong lịch sử, Tường Toản cũng may mắn trở thành vị chủ soái bị sỉ nhục nhất của Hồ Tộc.

Đang lúc Tường Toản dừng lại nghỉ ngơi, chỉ huy Hồ Quân ổn định lại tuyến đầu thì phát hiện Lý Cáp đã đột phá đám Hồ kỵ vọt về cách mình chỉ khoảng năm chục thước. Phía sau hắn hơn trăm ngàn Hồ quân hông ngừng đuổi theo, nhưng mà bên cạnh Tường Toản chỉ còn khoản mấy trăm thân vệ mà thôi.

Tường Toản cực kỳ sợ hãi, vội thúc ngựa chạy nhưng mà khi khoảng cách chỉ còn năm mươi thước sao Lý Cáp chịu bỏ qua, cản người đứng trên lưng ngựa, từ yên ngựa nhảy mạnh một cái, con chiến mã bất ngờ bị đạp mạnh lập tức té nhào xuống đáp xuống, thất khiếu chảy máu mà chết.

Lý Cáp vọt lên bảy tám thước, trường phủ lại dài ra hơn mười thước, hung hăng chém xuống Tường Toản.

Một gã Hồ tướng thấy thế vội đẩy Tường Toản rơi xuống ngựa, rồi nhận thay hắn một búa, cả người bị cắt thành hai mảnh. 

Lý Cáp biến lại thành kích cỡ cũ, hạ xuống đất.

Tường Toản rơi xuống đất, tuy tránh được một búa của Lý Cáp nhưng bị ngựa dẫm từ mặt tới bả vai, sém chết.

May là hắn được bộ hạ kéo lên ngựa, tiếp tục chạy về phía bắc.

Lý Cáp thầm than đáng tiếc, đang muốn tìm một con chiến mã để truy tiếp, thì thấy soái kỳ của Hồ quân đã nằm trên đát, tâm niệm vừa động, rồi cầm soái kỳ chạy về phía Hồ doanh la to lên:
- Tường Toản đã chết! Tường Toản đã chết!
Không bao lâu chúng tướng sĩ Hạ quân đều hô to, bọn hắn chưa biết rõ Tường Toản chết chưa, nhưng mà thấy Lý Cáp kéo soái kỳ trở về, thì đều tin là Tường Toản đã chết, hưng phấn la to, chém giết mãnh liệt.

Mà người Hồ mặc dù không hiểu Hạ ngữ, nhưng thấy Lý Cáp cầm theo soái kỳ của Tường Toản, đều mơ hồ hiểu được nội dung trong miệng hắn, sĩ khí giảm mạnh.

Ông Viễn ở phía sau nghe tiếng hét, cũng nghĩ là Tường Toản bị giết, trong lòng vui vẻ, để toàn bộ lực lượng còn lại lên trợ chiến, tranh thủ đánh tan quân chủ lực người Hồ.

Hồ quân đã bắt đầu tháo chạy, mấy canh giờ trôi qua, từ phá vây trở thành quyết chiến. Song phương tử thương vô số, máu tươi nhuộm đỏ Hoa Bình Dã, tiếng kêu la, gào rú hết đợt này đến đợt khác, trời thì âm u, như không muốn chứng kiến sự chém giết vô nghĩa của con người.

Bỗng nhiên phía đông Hạ quân truyền tới tiếng hoan hô, hàng ngàn hàng vạn binh mã chạy từ phía đó gia nhập vào chém giết người Hồ.

- Đó là quân kỳ Hạ quân!
Lê Bố hai mắt sáng lên, mặt dù cách rất xa, nhưng mà vẫn có thể thấy mơ hồ :
- Đó là hướng Lĩnh Xuyên! Nhất định là viện quân đến đây!

Lý Cáp trong lòng vui vẻ, viện quân thật sự đến đây! Quân Hồ tất bại rồi! Đáng tiếc là để tên Tường Toản chạy thoát

Lĩnh Xuyên quân vừa xuất hiện, đã làm người Hồ mất đi ý định phản kháng. Không còn chủ soái ngừoi Hồ tuy dũng mãnh khó mà chống đỡ nổi, càng chiến càng lui, bắt đầu chạy về phía Bắc.

Một chỗ trên sườn núi phía Bắc, Tường Toản đang dựa vào chiến mã sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương máu tươi, hai mắt vô thần nhìn từng đợt Hồ binh không ngừng chạy tứ tán, miệng thì thào:
- Xong rồi... Thật sự xong rồi… Mình đã bại… Dưới tay hắn.

Hắn là ai? Hắn rốt cục là ai? Tường Toản trong lòng rên rỉ, tên ác ma đó là ai tới tên hắn cũng không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện