Hoàn Khố
Chương 5
Trước mắt đã đi đến nơi người như thoi đưa, bên cạnh là những bộ mặt xa lạ của người đi đường, Li Thanh đi theo dòng người không mục đích, hoa đăng như họa, sáng sáng nhỏ nhỏ, quanh co chiếu sáng như dải ngân hà. Dưới ánh đèn hiện lên những khuôn mặt tươi cười, nữ tử trẻ tuổi đỏ mặt đem túi hương nhét vào tay tình lang, trên mặt một mạt đỏ bừng nhưng dưới hoa đăng lại tươi đẹp rạng rỡ.Đi đến một chiếc cầu hình vòm, dưới cầu nước sông trong vắt, sóng gợn lăn tăn, trên mặt sông trôi nổi mấy đóa thủy liên hoa. Đều là hoa đăng người hai bên bờ thả xuống, hình liên hoa, trong tâm hoa là một ngọn nến nhỏ, ánh lửa ở trong gió không ngừng lay động, hoa đăng run run đem lời hứa nguyện theo dòng nước chảy về phương xa.
Cũng có người mượn hoa đăng mà biểu lộ tâm ý, bên này thì viết tục danh của người trong lòng vào hoa đăng, còn người bên kia hiểu chuyện cầm gậy trúc kéo lên, kéo lên rồi lại lên tiếng cầu nguyện, hai bên đều là thanh âm cười đùa huyên náo, chỉ có hai đương sự là xấu hổ đỏ mặt, cách sông lại len lén liếc nhìn nhau, vừa thấy ánh mắt của nhau đã vội vàng né tránh, muốn nói lại thôi.
“Công tử có muốn một cái không? Vừa ý cô nương nhà ai thì viết lên, không chừng người ta đã ở bên kia, vừa vặn tạo thành một đoạn lương duyên vàng ngọc nhân gian giai thoại.” Người bán hoa đăng vừa nói vừa đem hoa đăng dúi vào lòng Li Thanh.
“Không cần.” Li Thanh từ chối.
“Như thế nào lại không cần? Không có người trong lòng cũng có thân nhân không phải sao? Thả hoa đăng, cầu phúc, lão thiên gia sẽ che chở ngài. Cầm đi, ai mà không có niệm tưởng a? Công danh, tiền đồ, nhân duyên, cầu cái gì đều thành, rất linh nghiệm.” Người bán hàng cũng không để ý y, vẫn đem hoa đăng nhét vào tay Li Thanh, “Đêm nay mọi người đều rất vui vẻ, không lấy tiền ngài. Mau thả đi, nói không chừng người ta đang ở bên kia chờ ngài đấy.”
Li Thanh cầm hoa đăng do dự, bên tai tràn đầy tiếng cười hi hi ha ha cùng tiếng chúc mừng của người khác, lại một đôi tình nhân hữu tình nhờ vào hoa đăng mà se tơ hồng.
Mượn người bên cạnh cây bút, một bút một hoạ công tinh tế viết lên đèn, viết mãi đến chỗ ngọn nến trong tâm hoa mới ngừng, đèn liền sáng, ánh nến sáng ngời xuyên qua vách đèn mỏng manh tỏa ra, một đóa liên hoa trong tay Li Thanh tỏa sáng kiều diễm. Cúi người đem đèn thả xuống mặt nước, nhìn danh tự trên đèn trôi ngày càng xa. Bờ bên kia có người cúi xuống kéo lên, mắt thấy gậy trúc thật dài đã chạm được hoa đăng của mình, Li Thanh mắt vàng chợt lóe, đôi môi khẽ nhúc nhích, một trận gió bất ngờ thổi đến, một mạch đem hoa đăng trên sông trôi đi thật xa, nhưng nến vẫn còn cháy, bập bùng bập bùng, từ xa nhìn lại giống như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm.
Lúc này mới xoay người quay lại cầu, lại nghe một giọng thô to từ cầu bên kia, thanh âm to đến nỗi ngay cả cầu bên này cũng nghe thấy rõ ràng: “Công tử, là muốn tìm tiểu nương tử? Thiếu niên trẻ tuổi không rành việc, làm thế nào mua hoa đăng mà lạc mất nương tử? Nghe lão hán khuyên một câu, từ từ tìm là được, không nên la hét om sòm.”
Lại không nghe thấy thanh âm của người kia, một lát sau, thanh âm người kia lại vang lên, lần này lại càng vang dội, sợ là ngay cả người trên sông cũng nghe thấy: “Tiểu nương tử của Lan Uyên công tử có đây không? Tướng công nhà ngươi tới tìm ngươi, không nên tức giận, vợ chồng son cãi nhau thì có là gì. Nghe thấy thì mau tới đây đi, tướng công nhà ngươi đang sốt ruột lắm!”
Chung quanh vang lên một trận cười thiện ý, người trên cầu đều lui về hai bên, tạo thành một con đường ở giữa. Mọi người lúc này mới thấy rõ, người đang gào to nguyên lai là một lão hán, bên cạnh có một lam y công tử đang đứng, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, một đôi tinh đồng sâu thẳm như đáy hồ. Chỉ thấy hắn tay cầm trúc phiến, mặt mang ý cười, hảo một công tử bộ dáng nhẹ nhàng tiêu sái thoát tục. Hắn đứng dưới ngọn hoa đăng, nhất thời làm cho tất cả hoa đăng mất đi vẻ rực rỡ.
Li Thanh trông thấy Lan Uyên, đôi mắt mặc lam như tỏa ra một ngọn đăng hỏa.
Vị công tử trẻ tuổi lạc mất nương tử giương khóe miệng nói một câu, thu phiến tử chắp tay hành lễ với lão hán: “Đa tạ đại bá cùng các vị hương thân giúp đỡ, nội tử đã tìm được, tại hạ cảm kích không sao tả xiết.”
Lão hán và mọi người đều ngẩn ra, nhìn xung quanh xem rốt cuộc nữ tử vị kia muốn tìm là ai. Nhìn theo tầm mắt của Lan Uyên, chỉ thấy một thân ảnh bạch sắc xoay người rời đi, phía sau ống tay áo tung bay, cuộn lên tầng tầng tế sa (sợi nhỏ) trắng thuần.
“Nội tử thẹn thùng, không thích xuất đầu lộ diện, thỉnh chư vị thứ lỗi.” Lan Uyên vẫn chỉ cười.
Chớp mắt lam ảnh chợt lóe, trên cầu làm gì còn tiểu tướng công cùng nương tử e thẹn nhà hắn?
Trên đường đầy những người chen vai thích cánh, Li Thanh liền rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người. Ngõ nhỏ không người, cũng không có đăng hỏa (ngọn đuốc, ngọn đèn), trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ.
Phía sau không hề vang lên tiếng bước chân, cánh tay đột nhiên bị người giữ chặt, tay kia theo phản xạ vung lên nhưng cũng bị ngăn cản. Thân hình bị ép lui về phía sau, lưng dựa vào tường, thân thể bị người kia áp chế, ngực dán ngực.
“Ngươi bảo ta hảo tìm.”
Trong bóng tối thấy không rõ mặt, con ngươi mặc lam lộ ra óng ánh trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trong đó dâng lên một ngọn lửa nhỏ, phát ra quang mang nhuốm màu mặc lam.
“Nga.” Li Thanh thản nhiên đáp lại, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Lan Uyên bỗng dưng bừng cháy, rực rỡ lóa mắt đến không kịp tán thưởng, đôi môi hắn liền đi lên.
Nhu tình mật ý khác hẳn trước đây, nụ hôn của Lan Uyên lúc này rất thô bạo. Răng không chút lưu tình cắn lên đôi môi mọng của Li Thanh, khiến cho y không thể không mở miệng để lưỡi hắn tiến vào. Chiếc lưỡi linh hoạt chiếm đoạt mọi thứ trong miệng Li Thanh, liếm từ ngoài vào trong không bỏ sót bất cứ chỗ nào rồi lại gắt gao quấn lấy lưỡi Li Thanh buộc y đáp lại, sau đó lại tiến vào nơi sâu nhất trong yết hầu tình sắc không ngừng ra vào.
“Ngô...” Li Thanh lắc lắc đầu muốn tránh đi.
Lan Uyên không buông tha kéo y dính sát vào hắn, động tác ôn nhu hơn rất nhiều, vươn lưỡi quấn lấy lưỡi Li Thanh tinh tế mút vào. Đầu lưỡi Li Thanh thu lại, trong miệng bốn phía đều bị Lan Uyên xâm phạm.
Tiếng huyên náo ngoài hẻm nhỏ đã sớm không nghe thấy, tiếng nước vang lên khi nhuyễn lưỡi giao triền trong ngõ nhỏ yên tĩnh tăm tối càng thêm rõ ràng.
Đôi môi thật lâu sau mới li khai, hơi thở ồ ồ phả lên mặt đối phương, cả hai đều nhìn người trước mặt trong mắt nặng nề một mảnh ám sắc.
“Tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nói nên tạ ơn ta như thế nào?” Lan Uyên nói bên tai Li Thanh.
Không đợi Li Thanh trả lời liền hôn dọc theo khóe miệng của y một đường liếm xuống, lướt qua đó là một đường thủy quang ngân sắc uốn lượn xuống. Đến chỗ yết hầu, mở miệng cắn một cái, hài lòng khi nghe thanh âm như bị hút hết không khí của y, tinh tế gặm lấy, có thể nhận thấy thân thể kề sát nhẹ nhàng run rẩy. Một tay kéo lấy eo làm cho y càng tới gần mình, một tay thâm nhập vào trong y sam của y vuốt ve dọc theo thắt lưng, chạm tay vào một mảnh trắng mịn, bàn tay lại càng sờ soạng nhanh hơn, giống như món đồ sứ tốt nhất.
“Ta cho ngươi tìm sao?” Li Thanh nhíu mi nhìn hắn.
Tiếng nói vừa dứt, Lan Uyên kéo cổ áo y xuống liếm lên xương quai xanh của y, bàn tay đang vuốt ve trong áo cũng đột nhiên nắm lấy điểm nổi lên trước ngực đùa giỡn một chút, dưới hai thứ khiêu khích, “Ân ——” một tiếng rên rỉ thốt ra, khí thế lập tức giảm không ít, chỉ có thể cắn môi không phát ra âm thanh ám muội.
Ngọn đăng hỏa ngoài ngõ hơi hơi tỏa vào, chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng của Li Thanh, ngũ quan đường nét anh tuấn cùng chiếc cổ ngẩng cao phát ra một đường cong xinh đẹp, vẫn không tiến vào y sam, tựa như trong buổi tiệc rượu của Lang vương, làm cho người ta hận không thể xé rách bộ bạch y kia để nhìn đến tột cùng.
Lan Uyên nheo mắt, hai tay bắt lấy một bên vạt áo, sa y bạch sắc liền từ trên vai rũ xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn gầy gò của Li Thanh.
“Ngươi...” Li Thanh cả kinh, tay để trên đầu vai Lan Uyên muốn đẩy hắn ra.
“Thật sự không cần?” Lan Uyên nâng thắt lưng Li Thanh tay bên eo y tiếp tục vuốt ve, Li Thanh một tiếng kinh suyễn, thân thể lại yếu đuối vô lực.
“Ha hả... Hay là muốn?” Lan Uyên cúi đầu cười, đầu lưỡi cuốn lấy điểm trước ngực Li Thanh, đầu lưỡi hơi hơi đảo qua, nơi mẫn cảm kia ngay lập tức đứng thẳng lên, đùa giỡn với thứ ở trong miệng, cố ý phát ra tiếng “Sách sách”, bên kia cũng tinh tế chiếu cố như thế, hôn đến mờ mịt, buông tha cho hai đóa hồng hoa nho nhỏ trên cơ thể trắng nõn trong suốt, càng lộ vẻ cực kì *** mỹ.
Một tay xoa khuôn mặt y, một tay lại tiến vào ngực y trượt xuống hạ phúc, trong con ngươi kim sắc quang mang bắn ra bốn phía.
Liền môi dán môi, cảm giác được thân thể đang tựa vào mình run rẩy vô pháp khống chế, một tay chậm chậm vuốt ve lưng y, tay kia lại như trước ma sát không nhanh không chậm.
Buông môi y ra, “Đừng...... Ha...... Ưm......” Tiếng rên rỉ trong miệng y tràn ra.
Cách đó không xa chính là con đường đầy người đến kẻ đi, chỉ cần có người thoáng dừng chân thì có thể nhìn thấy hai thân ảnh đang dựa sát vách tường, nam tử khuôn mặt xinh đẹp y sam nửa mở, mâu quang như nước, gương mặt bình thường lạnh lùng xa cách bị che phủ bởi một tầng màu sắc ***, mị hoặc rung động lòng người.
Xấu xa lúc này mới buông tay, đôi mắt kim sắc nửa mở của y lập tức bất mãn trừng hắn. Trên mặt Lan Uyên cười đến càng phát ra tình sắc, dùng chính hạ thân sưng tấy của mình cọ cọ người y, bên tai y nhẹ giọng nói: “Hồ vương của ta, muốn hay không thử xem tư vị lần đầu bên ngoài? Thực thỏa mãn mà......”
“Ngươi...” Li Thanh lại hung hăng trừng hắn, cắn cắn môi khôi phục hô hấp, “Chúng ta trở về.”
“Ha ha ha ha......” Trong nhất thời, ngõ nhỏ tràn đầy tiếng cười cao ngạo.
Trở lại khách ***, hai người đều đã nhẫn đến vất vả, một bước vào phòng liền dây dưa đi đến giường.
Lan Uyên một tay cởi bỏ y sam Li Thanh, một tay gấp gáp hướng hạ thân Li Thanh sờ soạng:
“Ha ha... Đã đến mức này mà ngươi còn nhịn được.”
Li Thanh cũng không nói chuyện, phần eo dùng sức liền trở mình ngồi trên người Lan Uyên, cúi người xuống, xán kim đồng nhìn lại con ngươi mặc lam của hắn: “Nhị thái tử còn nhớ việc đánh cược trước khi vào thành?”
Lan Uyên nhìn những ngón tay Li Thanh đặt trên ngực mình: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Đầu ngón tay Li Thanh một đường trượt xuống, tiến vào khố hạ của hắn, bắt chước bộ dáng Lan Uyên chậm rãi ma sát: “Kia nhị thái tử như thế nào tìm được ta?”
Đôi môi cánh hoa dừng ở cặp mắt mặc lam đang nhìn mình: “Nhiều người như vậy, thời gian ngắn như vậy, dùng thuật pháp sao?”
Lan Uyên lại nở nụ cười, cầm lấy tay y đẩy nhanh tốc độ: “Tại hạ nguyện chịu thua.”
“A...” Nụ cười thản nhiên nở ra, tay lại đi xuống, đụng đến mật huyệt của Lan Uyên.
Lan Uyên kinh ngạc nhìn nụ cười nghiêm túc hiếm thấy trên khuôn mặt y, nhịn không được thẳng người dậy kéo khuôn mặt y hôn xuống.
Lưỡi cả hai ra vào trong miệng nhau, tay Lan Uyên lại tìm đến thắt lưng Li Thanh hơi nâng y lên vô thanh vô tức tìm đến nơi giữa hai đùi y, khi hôn đến sâu trong miệng y, một ngón tay bỗng nhiên tiến vào u huyệt bịt kín của y.
Người trong lòng nhất thời cứng đờ, hai tay bám chặt vai hắn, cả người ngã vào Lan Uyên. Kim nhãn mở to, hung hăng cắn lên môi hắn.
Lan Uyên liền buông Li Thanh, một tay cầm lấy thắt lưng y, ngón tay còn đang trong cơ thể y xoay tròn đùa nghịch: “Hồ vương cũng nên chịu thua đi? Hảo hảo thả hoa đăng, như thế nào liền nổi lên một trận gió? Không thổi của người khác, như thế nào chỉ thổi đi ngọn hoa đăng ấy? Ngươi nói có kì quái hay không?”
“Ngươi ưm... Ngươi nhìn thấy? Ưm...... Ah......”
Lan Uyên đột nhiên thêm vào một ngón tay, Li Thanh không thể không há miệng thở dốc để giảm bớt thống khổ.
“Ngươi nói sao?” Lan Uyên hôn nhẹ Li Thanh, ngọn lửa trong mắt đã sớm biến thành ngọn đại hỏa cháy không thể nào dập tắt, rút ngón tay ra, khí quan nhiệt ngạnh nhắm ngay huyệt khẩu, tay ấn thắt lưng Li Thanh làm cho y chậm rãi ngồi xuống.
“Ngươi đã nguyện ý ở trên, ta đây cũng không để ý. Đêm nay vẫn còn dài lắm, Hồ vương của ta......”
Trên mặt đất, y sam ngổn ngang, trên giường, một đêm thần hồn điên đảo mới bắt đầu.
“Nói cho ta biết, hoa đăng kia...... Trên hoa đăng kia người được viết tên là ai?” Trong lúc ý loạn tình mê, hắn nhìn đôi mắt thất thần kia gắt gao truy vấn.
“Ngươi...... A...... Ngươi không phải thấy rồi sao?” Y tránh ánh mắt hắn không muốn trả lời.
“Ta không thấy rõ.” Lúc ấy đang ở quá xa, muốn gọi người giúp kéo lên, đã thấy y mâu quang chợt lóe, hoa đăng đã bị gió thổi xa đến với không tới.
“Ha hả ha hả......” Y chỉ cười, xán kim đồng trong nháy mắt nhìn không ra cảm xúc gì, lại chợt bị *** che phủ, “Vậy ngươi đoán đi.”
——————————————
Lên núi xem mặt trời mọc, đến hồ xem người cá, bảng viết trên cầu vượt, bánh quai của Thập bát nhai...... Nhất nhất đều xem qua, nghe qua, hưởng qua. Còn chưa cam tâm, liền thuê một chiếc thuyền dọc theo sông trở về, lắc lắc lay lay đã ở trên sông mười ngày.
Hồ ly trời sinh tính úy thủy, mặc dù mặt lãnh nghiêm không lên tiếng, bàn tay nắm chặt thành quyền đã tiết lộ sự căng thẳng. Lan Uyên đi đến phía sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y: “Đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió) mặc dù nhanh, có thể nào có ý tứ gì? Không bằng hiện tại cứ tiêu diêu tự tại, ngươi nói sao?”
Li Thanh nghiêng đầu né tránh môi hắn, lại mặc hắn ôm, tựa vào nhau cùng ngắm nước sông dào dạt bên dưới, đường về thật cũng không cảm thấy dài.
Khi trở lại hồ vương phủ, tên tiểu tư của Lan Uyên đã sớm dùng đôi mắt trông mong đứng chờ ở cửa từ lâu, vừa thấy hai người xuất hiện liền vội vàng chạy tới nói với Lan Uyên: “Thái tử, ngài đã trở lại. Đại thái tử đã đến tìm người mấy lần, Lang Vương, bọn tửu tiên cũng đang tìm ngài uống rượu đấy. Đúng rồi, tuyết tộc phương bắc lần này lại tiến cống không ít đồ, còn đặc biệt đưa đến chỗ ngài mấy thiên nô, đều ở ngoài Thần An điện chờ ngài trở về xử lý, bên trong cũng tự tác chủ cấp mấy người cho ngài đưa vào tẩm điện......”
Còn muốn nói gì nữa, phiến tử trong tay Lan Uyên “Ba ——” đóng lại, tên tiểu tư am hiểu sát ngôn quan sắc (nhìn sắc mặt mà đoán biết tâm trạng) liếc mắt một cái thấy Li Thanh đứng ở một bên, liền thức thời ngậm miệng lại.
“Nếu nhị thái tử sự vụ quấn thân, Li Thanh cũng không quấy rầy nữa.” Li Thanh trên mặt vân đạm phong khinh, chắp tay thi lễ không quay đầu lại tiến vào vương phủ.
Lan Uyên vươn tay kéo tay y, lại bị tay áo y ngăn lại, không dấu vết rời đi.
Đại môn màu son chậm rãi khép lại, Lan Uyên chỉ còn biết hướng bên trong nói: “Ta hai ngày sau lại đến.”
Li Thanh không quay đầu, lúc cửa đóng lại, bên trong truyền ra một tiếng thản nhiên “Hảo.” Đạm nhạt từ bên trong nghe không ra thứ gì.
“Nghe nói gần đây bên Bật Mã Ôn thiếu người, ngươi liền qua giúp vài ngày đi.”
Tên tiểu tư không đợi hắn nói xong đã quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, Lan Uyên cũng không nhìn hắn một cái, chỉ phe phẩy phiến tử hồi phủ.
Nói là hai ba ngày sau lại đến, nhưng một tháng qua cũng không thấy hình bóng.
Nghe nói trong tửu yến của Hổ vương Kình Uy, nhị thái tử đem theo một thiếu niên tuyết tộc cực kỳ xinh đẹp. Tuyết tộc trời sinh có làn da tuyết bạch lại thêm một đôi mắt trạm lam hàm thủy (mắt xanh mọng nước), tính tình lại rất điềm mỹ (ngọt ngào, vui vẻ), hai lúm đồng tiền trên má luôn lúc ẩn lúc hiện, lộ diện một chút đã đoạt đi ánh mắt mọi người. Nhị thái tử kéo cả hắn nhập tòa, uy rượu, ôm hôn, thân thiết không coi ai ra gì, thiếu niên này thân phận ra sao không cần nói cũng biết.
Chuyện này trong thú tộc đã truyền vào thiên giới, lại từ thiên giới truyền vào thú tộc. Khi truyền đến hồ vương phủ, Hồ vương chỉ là an ổn ngồi trước bàn uống trà. Mỹ nữ hồ tộc diễm danh tứ bá (tiếng thơm truyền bốn phía) – Hồng Nghê một thân hỏa hồng ngồi đối diện y, miệng không ngừng nghỉ nói cho xong việc chính mắt nàng nhìn thấy trong đêm đó ở tửu yến Hổ vương: “Ngươi nói, làm sao có thể có người như thế? Chưa từng gặp qua người nào ôn nhu ngọt ngào như vậy, trong đám nữ nhân tìm cũng không ra...... Hai người kia bộ dáng như không thấy ai trong mắt......”
Hồng Nghê là nữ nhân của hỏa hồ trưởng lão, từ nhỏ cùng Li Thanh lớn lên, lại không biết xích mích của Li Thanh cùng Lan Uyên, nói đến thiên hoa loạn truy, so với lời đồn bên ngoài còn sinh động hơn.
Li Thanh vừa uống trà vừa nghe nàng nói, thùy hạ mi mắt, xán kim đồng phản chiếu ánh nước trà trong suốt, vô ba vô tự, xem như việc không liên quan đến mình.
“Uy, ngươi không nói cái gì nha. Như thế nào vẫn là dáng vẻ không thích nói chuyện?” Nữ tử hấp tấp đột nhiên ngừng nói, một đôi mắt kim hồng sắc bất mãn nhìn y.
“Nga.” Li Thanh lên tiếng, nghiêng đầu trầm tư trong chốc lát, hỏi, “Nói cái gì?”
“Ai, quên đi, quên đi.” Hồng Nghê phất phất tay, chịu không nổi sự đạm mạc của hắn, “Nói với ngươi cũng chằng có ý nghĩa, trước kia còn được, sau khi kế vị so với cha ta còn bảo thủ hơn.”
Li Thanh cũng không giận, mặc nàng oán giận.
Hồng Nghê là một trong số ít người có thể thân cận với y, nhật tăng nguyệt trường, chính mắt thấy nàng càng lớn càng tỏ ra xinh đẹp động lòng người, tính tình nóng nảy cũng tăng theo. Thường khi nàng trong lòng như lửa đốt sẽ chạy đến lôi kéo Li Thanh nói chuyện đến khi thông suốt, không ngại khác tộc mà đã chạy đến, tứ bề báo hiệu bất ổn, bụi đất bay lên, hảo hùng tráng. Hoặc là cùng ai đó so kiếm ở đâu đó, ngươi tới ta đi, kiếm quang lóng lánh, hảo phấn khích. Có đôi khi xông đến, Li Thanh đang cùng các trưởng lão nghị sự, nàng cũng không quản, dù chuyện thế nào cũng không lớn bằng chuyện của nàng, vì vậy không ít lần cha nàng la mắng. Nàng cúi đầu nhận sai, khi không người chú ý lại le lưỡi với Li Thanh, không để ở trong lòng.
“Ngươi là không biết, nhị thái tử kia đối hắn là tốt đến tận xương tủy, cả ngày cũng không ngại dính vào nhau, mang hắn đi dạo đủ nơi trên trời dưới đất, giống như sợ người khác không biết.” Hồng Nghê ngữ khí chậm lại, bỗng hỏi: “Ngươi lần trước là đi chỗ nào? Như thế nào tìm không ra ngươi?”
“Đến nhân gian một chuyến.” Li Thanh buông tách trà, khẩu khí bình thản.
“Đến nhân gian? Ngươi hào hứng như vậy từ lúc nào? Ta còn nghĩ ngươi suốt đời muốn ở trong đây đọc sách.”
“Đột nhiên cao hứng muốn đi. Lần sau cùng đi, thế nào?”
“Khó có khi được Hồ vương mời, tiểu nữ tử sao không đồng ý?”
Nguyên Bảo tiến vào nói các trưởng lão có việc cần báo, Hồng Nghê liền rời khỏi: “Bị lão gia tử thấy được lại mắng ta làm chậm trễ chính sự của ngươi, chẳng bằng bây giờ ta đi trước một bước.”
Li Thanh nhìn bộ dạng xinh đẹp đang há miệng trừng mắt của nàng, không khỏi mỉm cười: “Ngươi là sợ cha ngươi lải nhải chuyện ngươi không chịu lấy chồng?”
“Ta lập gia đình liên quan gì ông ấy? Cả ngày toàn nói chán ghét ta!” Hồng Nghê ảo não nói, bỗng nhiên quay đầu nhìn Li Thanh, “Phải gả cho một người không quen biết, ta tình nguyện gả cho ngươi.”
“Hảo. Ta ngày mai liền sắc phong ngươi là Hồ hậu, như thế nào?” Li Thanh thần sắc bất động.
Ngoài cửa lại truyền đến một tiếng quát lớn: “Nha đầu chết tiệt kia, đừng có đối vương hồ ngôn loạn ngữ!”
Lời còn chưa dứt, hỏa hồ trưởng lão đã phi thân tiến vào, Hồng Nghê thấp giọng kêu một tiếng “Không xong”, dậm chân một cái, cả người liền nhảy về trước xông ra ngoài. Xong việc còn không quên trêu đùa cha nàng: “Người không phải muốn làm hỉ sự sao? Ta giúp người tìm một người để tái giá, năm sau còn có thể sinh cho ta một tiểu đệ mập mạp, chẳng phải là chuyện tốt thành đôi? Ha hả ha hả......”
Thanh âm giống như chuông bạc, giống như một đóa hồng vân trên trời.
Lúc nửa đêm, Li Thanh đang đọc sách dưới ánh đén, có người đẩy cửa tiến vào. Lam y kim phiến, một đôi mắt mặc phi mặc lam phi lam:
“Khuya như vậy sao còn chưa ngủ? Chờ ta sao?”
Buông sách, Li Thanh dựa vào lưng ghế ngửa mặt nhìn vào mắt hắn: “Không phải.”
“Thực khiến ta thương tâm.” Lan Uyên giả vờ đau lòng, ôm ngực đi tới, cúi đầu, con ngươi mặc lam ánh lên một chút kim sắc, là mắt của y, gợn sóng không sợ hãi.
Nhắm mắt lại, người đã bị hắn ôm lấy, lời lẽ tương giao.
“Có nhớ ta không?”
“......” Li Thanh không đáp, Lan Uyên cũng không truy vấn nữa, chính là hôn càng sâu......
Ngoài cửa sổ mây đen đầy trời, che khuất một vầng trăng cô độc.
Lan Uyên có khi liên tiếp mấy tháng mỗi ngày đều đến, có khi liên tiếp mấy tháng cũng không thấy bóng dáng. Thân mật, vắng vẻ, rồi lại thân mật, rồi lại vắng vẻ...... Trăm năm với bọn họ mà nói bất quá trong nháy mắt đã qua.
Nhị thái tử phong lưu phóng đãng từ trước không thay đổi, nghe nói thiếu niên tuyết tộc bị đưa trở về, lại thu một nữ tử do đại thái tử tặng, sau lại có rất nhiều thiếu niên hay thiếu nữ mỹ mạo. Khi sủng ái chỉ hận là không thể mật lý điều du, khi đó cho dù muốn lấy ánh trăng xuống, nhị thái tử cũng không một chút nhíu mày, một khi chán ghét, cũng chỉ nghe thấy tân nhân cười, cựu nhân ngay cả khóc lóc kể lể cũng không nơi đi.
Mặc Khiếu nói: “Hắn được nuông chiều, tính tình chính là như thế.”
Hồng Nghê nói: “Cái gì nhị thái tử, đi đến nhân gian bất quá chỉ là tên say rượu ở kỹ viện ăn chơi trác táng. Hắn là ai chứ bất quá là có khuôn mặt dễ nhìn thôi, thật đúng là không biết khi nào hắn mới có thể móc ra thật tâm. Cũng không dụi mắt nhìn cho kĩ đi, Lan Uyên hắn nếu có thể có thật tâm, bầu trời trên đầu cũng sẽ sụp xuống.”
Li Thanh yên tĩnh lắng nghe, khóe miệng ẩn ẩn mang chút ý cười. Lan Uyên khi đến cũng không nói nhiều, ôm hôn, thân mật, hai người vẻ mặt dường như không có chuyện gì. Lan Uyên cũng không giải thích, Li Thanh cũng chưa bao giờ hỏi.
Khi động tình, Lan Uyên nói: “Li Thanh, ta muốn ngươi.”
Kim mâu chợt lóe, y thản nhiên đáp: “Nga.”
Lan Uyên thường đến gặp Văn Thư, tinh thần Văn Thư càng ngày càng kém, nói một hồi tinh thần không biết đã lang thang tới nơi nào, trong mắt trống rỗng, hoàn toàn không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Lan Uyên hỏi Văn Thư: “Văn Thư, ngươi suy nghĩ cái gì.”
“Nga, không có gì......” Văn Thư lộ ra một nụ cười suy yếu, cả người giống như sắp dung nhập vào không trung “Nhị thái tử còn cùng một chỗ với Hồ vương không?”
“Ân.” Lan Uyên gật đầu.
“Đã như thế, hãy thu hồi tâm đi. Người cho dù có lãnh đạm cuối cùng cũng sẽ có lúc để ý.” Tầm mắt Văn Thư lướt qua vách tường phía sau Lan Uyên, ngày trước, trên tường đầy dây leo, gió thổi qua cuộn lên tầng tầng cơn sóng lục sắc. Hiện tại dây leo khô héo, lộ ra bức tường màu xám.
“Ha hả......” Lan Uyên không tỏ ý kiến, mở phiến tử cười khẽ. Phiến tử là ngọc cốt mạ vàng, trên mặt quạt là núi non trùng điệp, sông dài thác đổ.
Lâu không đến chỗ Mặc Khiếu, không biết vì sao Lang vương bắt đầu bất hòa với hắn, liền chặn nửa đường ở hậu sơn.
Vào đến lang vương phủ chỉ thấy trong phòng đặt một bức bình phong, cái giá đàn hương, trên mặt thêu một bức tranh hoa điểu sặc sỡ, thúy vũ phồn hoa (1) đều là dùng các màu bảo thạch khảm thành, lấp lánh đặt ở trong phòng, càng thể hiển khí phách của Lang vương.
“Đây là thứ tốt ở chỗ nào?” Lan Uyên hỏi.
“Theo ngươi là từ đâu mới là thứ tốt?” Mặc Khiếu liếc thiếu niên phía sau Lan Uyên, “Hai ngày trước không phải là người miêu tộc sao?”
Lan Uyên đem thiếu niên kéo vào trong lòng, nắm cằm nâng khuôn mặt đỏ ửng của hắn cho Mặc Khiếu nhìn: “Mấy hôm trước ở chỗ Kình Uy ta nhìn thấy, ngươi thấy thế nào?”
Mặc Mhiếu nhíu lông mày, ánh mắt chán ghét: “Ngươi muốn chơi, ai cũng không xen vào.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, tiểu nhân chỗ nào đã đắc tội với Lang vương bệ hạ? Gần đây làm sao cũng không chào đón ta?” Lan Uyên đẩy thiếu niên ra, nghiêm trang nhìn về phía Mặc Khiếu.
“Không dám.” Mặc Khiếu thu lại biểu tình, con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào mắt Lan Uyên, “Đã một trăm năm rồi, ngươi cũng nên buông tha Li Thanh đi?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lan Uyên đứng thẳng người, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía Mặc Khiếu.
“Ngươi ban đầu bất quá là nhất thời hứng khởi, hiện nay nếu đã chán thì mau buông tay đi.” Mặc Khiếu nói.
“Ngươi sao biết ta?” Lan Uyên tựa lưng vào y bối (ghế dựa), cầm chung trà thổi nhẹ lá trà trên mặt nước, “Làm sao ngay cả ta cũng không biết ta?”
Mặc Khiếu không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Vậy nói thật một câu, ngươi đối hắn có thể có nửa điểm thật tâm?”
“Ha hả......” Lan Uyên buông chung trà, ý cười lan đến đôi mắt mặc lam, “Ngay cả ngươi cũng biết ta là nhất thời hứng khởi.”
Trên mặt Lang vương lại hiện lên thần sắc thương hại: “Chơi với lửa chẳng khác nào tự thiêu, phải biết cứu lấy mình. Ta chỉ nói một câu, hắn là Hồ vương.”
Lan Uyên phe phẩy phiến tử một mình đi ra ngoài: “Hảo, ta nhớ kỹ. Hài tử này ngươi có muốn giữ lại vui vẻ? Thích thì giữ lại, nếu không thích, muốn làm gì cũng được, ta sẽ không hỏi đến.”
Phía sau là Lang vương hắc y hắc phát, sau lưng Lang vương là một bình phong ngũ quang thập sắc, thúy điểu phồn hoa, tráng lệ đường hoàng.
Cũng có người mượn hoa đăng mà biểu lộ tâm ý, bên này thì viết tục danh của người trong lòng vào hoa đăng, còn người bên kia hiểu chuyện cầm gậy trúc kéo lên, kéo lên rồi lại lên tiếng cầu nguyện, hai bên đều là thanh âm cười đùa huyên náo, chỉ có hai đương sự là xấu hổ đỏ mặt, cách sông lại len lén liếc nhìn nhau, vừa thấy ánh mắt của nhau đã vội vàng né tránh, muốn nói lại thôi.
“Công tử có muốn một cái không? Vừa ý cô nương nhà ai thì viết lên, không chừng người ta đã ở bên kia, vừa vặn tạo thành một đoạn lương duyên vàng ngọc nhân gian giai thoại.” Người bán hoa đăng vừa nói vừa đem hoa đăng dúi vào lòng Li Thanh.
“Không cần.” Li Thanh từ chối.
“Như thế nào lại không cần? Không có người trong lòng cũng có thân nhân không phải sao? Thả hoa đăng, cầu phúc, lão thiên gia sẽ che chở ngài. Cầm đi, ai mà không có niệm tưởng a? Công danh, tiền đồ, nhân duyên, cầu cái gì đều thành, rất linh nghiệm.” Người bán hàng cũng không để ý y, vẫn đem hoa đăng nhét vào tay Li Thanh, “Đêm nay mọi người đều rất vui vẻ, không lấy tiền ngài. Mau thả đi, nói không chừng người ta đang ở bên kia chờ ngài đấy.”
Li Thanh cầm hoa đăng do dự, bên tai tràn đầy tiếng cười hi hi ha ha cùng tiếng chúc mừng của người khác, lại một đôi tình nhân hữu tình nhờ vào hoa đăng mà se tơ hồng.
Mượn người bên cạnh cây bút, một bút một hoạ công tinh tế viết lên đèn, viết mãi đến chỗ ngọn nến trong tâm hoa mới ngừng, đèn liền sáng, ánh nến sáng ngời xuyên qua vách đèn mỏng manh tỏa ra, một đóa liên hoa trong tay Li Thanh tỏa sáng kiều diễm. Cúi người đem đèn thả xuống mặt nước, nhìn danh tự trên đèn trôi ngày càng xa. Bờ bên kia có người cúi xuống kéo lên, mắt thấy gậy trúc thật dài đã chạm được hoa đăng của mình, Li Thanh mắt vàng chợt lóe, đôi môi khẽ nhúc nhích, một trận gió bất ngờ thổi đến, một mạch đem hoa đăng trên sông trôi đi thật xa, nhưng nến vẫn còn cháy, bập bùng bập bùng, từ xa nhìn lại giống như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm.
Lúc này mới xoay người quay lại cầu, lại nghe một giọng thô to từ cầu bên kia, thanh âm to đến nỗi ngay cả cầu bên này cũng nghe thấy rõ ràng: “Công tử, là muốn tìm tiểu nương tử? Thiếu niên trẻ tuổi không rành việc, làm thế nào mua hoa đăng mà lạc mất nương tử? Nghe lão hán khuyên một câu, từ từ tìm là được, không nên la hét om sòm.”
Lại không nghe thấy thanh âm của người kia, một lát sau, thanh âm người kia lại vang lên, lần này lại càng vang dội, sợ là ngay cả người trên sông cũng nghe thấy: “Tiểu nương tử của Lan Uyên công tử có đây không? Tướng công nhà ngươi tới tìm ngươi, không nên tức giận, vợ chồng son cãi nhau thì có là gì. Nghe thấy thì mau tới đây đi, tướng công nhà ngươi đang sốt ruột lắm!”
Chung quanh vang lên một trận cười thiện ý, người trên cầu đều lui về hai bên, tạo thành một con đường ở giữa. Mọi người lúc này mới thấy rõ, người đang gào to nguyên lai là một lão hán, bên cạnh có một lam y công tử đang đứng, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, một đôi tinh đồng sâu thẳm như đáy hồ. Chỉ thấy hắn tay cầm trúc phiến, mặt mang ý cười, hảo một công tử bộ dáng nhẹ nhàng tiêu sái thoát tục. Hắn đứng dưới ngọn hoa đăng, nhất thời làm cho tất cả hoa đăng mất đi vẻ rực rỡ.
Li Thanh trông thấy Lan Uyên, đôi mắt mặc lam như tỏa ra một ngọn đăng hỏa.
Vị công tử trẻ tuổi lạc mất nương tử giương khóe miệng nói một câu, thu phiến tử chắp tay hành lễ với lão hán: “Đa tạ đại bá cùng các vị hương thân giúp đỡ, nội tử đã tìm được, tại hạ cảm kích không sao tả xiết.”
Lão hán và mọi người đều ngẩn ra, nhìn xung quanh xem rốt cuộc nữ tử vị kia muốn tìm là ai. Nhìn theo tầm mắt của Lan Uyên, chỉ thấy một thân ảnh bạch sắc xoay người rời đi, phía sau ống tay áo tung bay, cuộn lên tầng tầng tế sa (sợi nhỏ) trắng thuần.
“Nội tử thẹn thùng, không thích xuất đầu lộ diện, thỉnh chư vị thứ lỗi.” Lan Uyên vẫn chỉ cười.
Chớp mắt lam ảnh chợt lóe, trên cầu làm gì còn tiểu tướng công cùng nương tử e thẹn nhà hắn?
Trên đường đầy những người chen vai thích cánh, Li Thanh liền rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người. Ngõ nhỏ không người, cũng không có đăng hỏa (ngọn đuốc, ngọn đèn), trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ.
Phía sau không hề vang lên tiếng bước chân, cánh tay đột nhiên bị người giữ chặt, tay kia theo phản xạ vung lên nhưng cũng bị ngăn cản. Thân hình bị ép lui về phía sau, lưng dựa vào tường, thân thể bị người kia áp chế, ngực dán ngực.
“Ngươi bảo ta hảo tìm.”
Trong bóng tối thấy không rõ mặt, con ngươi mặc lam lộ ra óng ánh trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trong đó dâng lên một ngọn lửa nhỏ, phát ra quang mang nhuốm màu mặc lam.
“Nga.” Li Thanh thản nhiên đáp lại, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Lan Uyên bỗng dưng bừng cháy, rực rỡ lóa mắt đến không kịp tán thưởng, đôi môi hắn liền đi lên.
Nhu tình mật ý khác hẳn trước đây, nụ hôn của Lan Uyên lúc này rất thô bạo. Răng không chút lưu tình cắn lên đôi môi mọng của Li Thanh, khiến cho y không thể không mở miệng để lưỡi hắn tiến vào. Chiếc lưỡi linh hoạt chiếm đoạt mọi thứ trong miệng Li Thanh, liếm từ ngoài vào trong không bỏ sót bất cứ chỗ nào rồi lại gắt gao quấn lấy lưỡi Li Thanh buộc y đáp lại, sau đó lại tiến vào nơi sâu nhất trong yết hầu tình sắc không ngừng ra vào.
“Ngô...” Li Thanh lắc lắc đầu muốn tránh đi.
Lan Uyên không buông tha kéo y dính sát vào hắn, động tác ôn nhu hơn rất nhiều, vươn lưỡi quấn lấy lưỡi Li Thanh tinh tế mút vào. Đầu lưỡi Li Thanh thu lại, trong miệng bốn phía đều bị Lan Uyên xâm phạm.
Tiếng huyên náo ngoài hẻm nhỏ đã sớm không nghe thấy, tiếng nước vang lên khi nhuyễn lưỡi giao triền trong ngõ nhỏ yên tĩnh tăm tối càng thêm rõ ràng.
Đôi môi thật lâu sau mới li khai, hơi thở ồ ồ phả lên mặt đối phương, cả hai đều nhìn người trước mặt trong mắt nặng nề một mảnh ám sắc.
“Tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nói nên tạ ơn ta như thế nào?” Lan Uyên nói bên tai Li Thanh.
Không đợi Li Thanh trả lời liền hôn dọc theo khóe miệng của y một đường liếm xuống, lướt qua đó là một đường thủy quang ngân sắc uốn lượn xuống. Đến chỗ yết hầu, mở miệng cắn một cái, hài lòng khi nghe thanh âm như bị hút hết không khí của y, tinh tế gặm lấy, có thể nhận thấy thân thể kề sát nhẹ nhàng run rẩy. Một tay kéo lấy eo làm cho y càng tới gần mình, một tay thâm nhập vào trong y sam của y vuốt ve dọc theo thắt lưng, chạm tay vào một mảnh trắng mịn, bàn tay lại càng sờ soạng nhanh hơn, giống như món đồ sứ tốt nhất.
“Ta cho ngươi tìm sao?” Li Thanh nhíu mi nhìn hắn.
Tiếng nói vừa dứt, Lan Uyên kéo cổ áo y xuống liếm lên xương quai xanh của y, bàn tay đang vuốt ve trong áo cũng đột nhiên nắm lấy điểm nổi lên trước ngực đùa giỡn một chút, dưới hai thứ khiêu khích, “Ân ——” một tiếng rên rỉ thốt ra, khí thế lập tức giảm không ít, chỉ có thể cắn môi không phát ra âm thanh ám muội.
Ngọn đăng hỏa ngoài ngõ hơi hơi tỏa vào, chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng của Li Thanh, ngũ quan đường nét anh tuấn cùng chiếc cổ ngẩng cao phát ra một đường cong xinh đẹp, vẫn không tiến vào y sam, tựa như trong buổi tiệc rượu của Lang vương, làm cho người ta hận không thể xé rách bộ bạch y kia để nhìn đến tột cùng.
Lan Uyên nheo mắt, hai tay bắt lấy một bên vạt áo, sa y bạch sắc liền từ trên vai rũ xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn gầy gò của Li Thanh.
“Ngươi...” Li Thanh cả kinh, tay để trên đầu vai Lan Uyên muốn đẩy hắn ra.
“Thật sự không cần?” Lan Uyên nâng thắt lưng Li Thanh tay bên eo y tiếp tục vuốt ve, Li Thanh một tiếng kinh suyễn, thân thể lại yếu đuối vô lực.
“Ha hả... Hay là muốn?” Lan Uyên cúi đầu cười, đầu lưỡi cuốn lấy điểm trước ngực Li Thanh, đầu lưỡi hơi hơi đảo qua, nơi mẫn cảm kia ngay lập tức đứng thẳng lên, đùa giỡn với thứ ở trong miệng, cố ý phát ra tiếng “Sách sách”, bên kia cũng tinh tế chiếu cố như thế, hôn đến mờ mịt, buông tha cho hai đóa hồng hoa nho nhỏ trên cơ thể trắng nõn trong suốt, càng lộ vẻ cực kì *** mỹ.
Một tay xoa khuôn mặt y, một tay lại tiến vào ngực y trượt xuống hạ phúc, trong con ngươi kim sắc quang mang bắn ra bốn phía.
Liền môi dán môi, cảm giác được thân thể đang tựa vào mình run rẩy vô pháp khống chế, một tay chậm chậm vuốt ve lưng y, tay kia lại như trước ma sát không nhanh không chậm.
Buông môi y ra, “Đừng...... Ha...... Ưm......” Tiếng rên rỉ trong miệng y tràn ra.
Cách đó không xa chính là con đường đầy người đến kẻ đi, chỉ cần có người thoáng dừng chân thì có thể nhìn thấy hai thân ảnh đang dựa sát vách tường, nam tử khuôn mặt xinh đẹp y sam nửa mở, mâu quang như nước, gương mặt bình thường lạnh lùng xa cách bị che phủ bởi một tầng màu sắc ***, mị hoặc rung động lòng người.
Xấu xa lúc này mới buông tay, đôi mắt kim sắc nửa mở của y lập tức bất mãn trừng hắn. Trên mặt Lan Uyên cười đến càng phát ra tình sắc, dùng chính hạ thân sưng tấy của mình cọ cọ người y, bên tai y nhẹ giọng nói: “Hồ vương của ta, muốn hay không thử xem tư vị lần đầu bên ngoài? Thực thỏa mãn mà......”
“Ngươi...” Li Thanh lại hung hăng trừng hắn, cắn cắn môi khôi phục hô hấp, “Chúng ta trở về.”
“Ha ha ha ha......” Trong nhất thời, ngõ nhỏ tràn đầy tiếng cười cao ngạo.
Trở lại khách ***, hai người đều đã nhẫn đến vất vả, một bước vào phòng liền dây dưa đi đến giường.
Lan Uyên một tay cởi bỏ y sam Li Thanh, một tay gấp gáp hướng hạ thân Li Thanh sờ soạng:
“Ha ha... Đã đến mức này mà ngươi còn nhịn được.”
Li Thanh cũng không nói chuyện, phần eo dùng sức liền trở mình ngồi trên người Lan Uyên, cúi người xuống, xán kim đồng nhìn lại con ngươi mặc lam của hắn: “Nhị thái tử còn nhớ việc đánh cược trước khi vào thành?”
Lan Uyên nhìn những ngón tay Li Thanh đặt trên ngực mình: “Đương nhiên nhớ rõ.”
Đầu ngón tay Li Thanh một đường trượt xuống, tiến vào khố hạ của hắn, bắt chước bộ dáng Lan Uyên chậm rãi ma sát: “Kia nhị thái tử như thế nào tìm được ta?”
Đôi môi cánh hoa dừng ở cặp mắt mặc lam đang nhìn mình: “Nhiều người như vậy, thời gian ngắn như vậy, dùng thuật pháp sao?”
Lan Uyên lại nở nụ cười, cầm lấy tay y đẩy nhanh tốc độ: “Tại hạ nguyện chịu thua.”
“A...” Nụ cười thản nhiên nở ra, tay lại đi xuống, đụng đến mật huyệt của Lan Uyên.
Lan Uyên kinh ngạc nhìn nụ cười nghiêm túc hiếm thấy trên khuôn mặt y, nhịn không được thẳng người dậy kéo khuôn mặt y hôn xuống.
Lưỡi cả hai ra vào trong miệng nhau, tay Lan Uyên lại tìm đến thắt lưng Li Thanh hơi nâng y lên vô thanh vô tức tìm đến nơi giữa hai đùi y, khi hôn đến sâu trong miệng y, một ngón tay bỗng nhiên tiến vào u huyệt bịt kín của y.
Người trong lòng nhất thời cứng đờ, hai tay bám chặt vai hắn, cả người ngã vào Lan Uyên. Kim nhãn mở to, hung hăng cắn lên môi hắn.
Lan Uyên liền buông Li Thanh, một tay cầm lấy thắt lưng y, ngón tay còn đang trong cơ thể y xoay tròn đùa nghịch: “Hồ vương cũng nên chịu thua đi? Hảo hảo thả hoa đăng, như thế nào liền nổi lên một trận gió? Không thổi của người khác, như thế nào chỉ thổi đi ngọn hoa đăng ấy? Ngươi nói có kì quái hay không?”
“Ngươi ưm... Ngươi nhìn thấy? Ưm...... Ah......”
Lan Uyên đột nhiên thêm vào một ngón tay, Li Thanh không thể không há miệng thở dốc để giảm bớt thống khổ.
“Ngươi nói sao?” Lan Uyên hôn nhẹ Li Thanh, ngọn lửa trong mắt đã sớm biến thành ngọn đại hỏa cháy không thể nào dập tắt, rút ngón tay ra, khí quan nhiệt ngạnh nhắm ngay huyệt khẩu, tay ấn thắt lưng Li Thanh làm cho y chậm rãi ngồi xuống.
“Ngươi đã nguyện ý ở trên, ta đây cũng không để ý. Đêm nay vẫn còn dài lắm, Hồ vương của ta......”
Trên mặt đất, y sam ngổn ngang, trên giường, một đêm thần hồn điên đảo mới bắt đầu.
“Nói cho ta biết, hoa đăng kia...... Trên hoa đăng kia người được viết tên là ai?” Trong lúc ý loạn tình mê, hắn nhìn đôi mắt thất thần kia gắt gao truy vấn.
“Ngươi...... A...... Ngươi không phải thấy rồi sao?” Y tránh ánh mắt hắn không muốn trả lời.
“Ta không thấy rõ.” Lúc ấy đang ở quá xa, muốn gọi người giúp kéo lên, đã thấy y mâu quang chợt lóe, hoa đăng đã bị gió thổi xa đến với không tới.
“Ha hả ha hả......” Y chỉ cười, xán kim đồng trong nháy mắt nhìn không ra cảm xúc gì, lại chợt bị *** che phủ, “Vậy ngươi đoán đi.”
——————————————
Lên núi xem mặt trời mọc, đến hồ xem người cá, bảng viết trên cầu vượt, bánh quai của Thập bát nhai...... Nhất nhất đều xem qua, nghe qua, hưởng qua. Còn chưa cam tâm, liền thuê một chiếc thuyền dọc theo sông trở về, lắc lắc lay lay đã ở trên sông mười ngày.
Hồ ly trời sinh tính úy thủy, mặc dù mặt lãnh nghiêm không lên tiếng, bàn tay nắm chặt thành quyền đã tiết lộ sự căng thẳng. Lan Uyên đi đến phía sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y: “Đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió) mặc dù nhanh, có thể nào có ý tứ gì? Không bằng hiện tại cứ tiêu diêu tự tại, ngươi nói sao?”
Li Thanh nghiêng đầu né tránh môi hắn, lại mặc hắn ôm, tựa vào nhau cùng ngắm nước sông dào dạt bên dưới, đường về thật cũng không cảm thấy dài.
Khi trở lại hồ vương phủ, tên tiểu tư của Lan Uyên đã sớm dùng đôi mắt trông mong đứng chờ ở cửa từ lâu, vừa thấy hai người xuất hiện liền vội vàng chạy tới nói với Lan Uyên: “Thái tử, ngài đã trở lại. Đại thái tử đã đến tìm người mấy lần, Lang Vương, bọn tửu tiên cũng đang tìm ngài uống rượu đấy. Đúng rồi, tuyết tộc phương bắc lần này lại tiến cống không ít đồ, còn đặc biệt đưa đến chỗ ngài mấy thiên nô, đều ở ngoài Thần An điện chờ ngài trở về xử lý, bên trong cũng tự tác chủ cấp mấy người cho ngài đưa vào tẩm điện......”
Còn muốn nói gì nữa, phiến tử trong tay Lan Uyên “Ba ——” đóng lại, tên tiểu tư am hiểu sát ngôn quan sắc (nhìn sắc mặt mà đoán biết tâm trạng) liếc mắt một cái thấy Li Thanh đứng ở một bên, liền thức thời ngậm miệng lại.
“Nếu nhị thái tử sự vụ quấn thân, Li Thanh cũng không quấy rầy nữa.” Li Thanh trên mặt vân đạm phong khinh, chắp tay thi lễ không quay đầu lại tiến vào vương phủ.
Lan Uyên vươn tay kéo tay y, lại bị tay áo y ngăn lại, không dấu vết rời đi.
Đại môn màu son chậm rãi khép lại, Lan Uyên chỉ còn biết hướng bên trong nói: “Ta hai ngày sau lại đến.”
Li Thanh không quay đầu, lúc cửa đóng lại, bên trong truyền ra một tiếng thản nhiên “Hảo.” Đạm nhạt từ bên trong nghe không ra thứ gì.
“Nghe nói gần đây bên Bật Mã Ôn thiếu người, ngươi liền qua giúp vài ngày đi.”
Tên tiểu tư không đợi hắn nói xong đã quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, Lan Uyên cũng không nhìn hắn một cái, chỉ phe phẩy phiến tử hồi phủ.
Nói là hai ba ngày sau lại đến, nhưng một tháng qua cũng không thấy hình bóng.
Nghe nói trong tửu yến của Hổ vương Kình Uy, nhị thái tử đem theo một thiếu niên tuyết tộc cực kỳ xinh đẹp. Tuyết tộc trời sinh có làn da tuyết bạch lại thêm một đôi mắt trạm lam hàm thủy (mắt xanh mọng nước), tính tình lại rất điềm mỹ (ngọt ngào, vui vẻ), hai lúm đồng tiền trên má luôn lúc ẩn lúc hiện, lộ diện một chút đã đoạt đi ánh mắt mọi người. Nhị thái tử kéo cả hắn nhập tòa, uy rượu, ôm hôn, thân thiết không coi ai ra gì, thiếu niên này thân phận ra sao không cần nói cũng biết.
Chuyện này trong thú tộc đã truyền vào thiên giới, lại từ thiên giới truyền vào thú tộc. Khi truyền đến hồ vương phủ, Hồ vương chỉ là an ổn ngồi trước bàn uống trà. Mỹ nữ hồ tộc diễm danh tứ bá (tiếng thơm truyền bốn phía) – Hồng Nghê một thân hỏa hồng ngồi đối diện y, miệng không ngừng nghỉ nói cho xong việc chính mắt nàng nhìn thấy trong đêm đó ở tửu yến Hổ vương: “Ngươi nói, làm sao có thể có người như thế? Chưa từng gặp qua người nào ôn nhu ngọt ngào như vậy, trong đám nữ nhân tìm cũng không ra...... Hai người kia bộ dáng như không thấy ai trong mắt......”
Hồng Nghê là nữ nhân của hỏa hồ trưởng lão, từ nhỏ cùng Li Thanh lớn lên, lại không biết xích mích của Li Thanh cùng Lan Uyên, nói đến thiên hoa loạn truy, so với lời đồn bên ngoài còn sinh động hơn.
Li Thanh vừa uống trà vừa nghe nàng nói, thùy hạ mi mắt, xán kim đồng phản chiếu ánh nước trà trong suốt, vô ba vô tự, xem như việc không liên quan đến mình.
“Uy, ngươi không nói cái gì nha. Như thế nào vẫn là dáng vẻ không thích nói chuyện?” Nữ tử hấp tấp đột nhiên ngừng nói, một đôi mắt kim hồng sắc bất mãn nhìn y.
“Nga.” Li Thanh lên tiếng, nghiêng đầu trầm tư trong chốc lát, hỏi, “Nói cái gì?”
“Ai, quên đi, quên đi.” Hồng Nghê phất phất tay, chịu không nổi sự đạm mạc của hắn, “Nói với ngươi cũng chằng có ý nghĩa, trước kia còn được, sau khi kế vị so với cha ta còn bảo thủ hơn.”
Li Thanh cũng không giận, mặc nàng oán giận.
Hồng Nghê là một trong số ít người có thể thân cận với y, nhật tăng nguyệt trường, chính mắt thấy nàng càng lớn càng tỏ ra xinh đẹp động lòng người, tính tình nóng nảy cũng tăng theo. Thường khi nàng trong lòng như lửa đốt sẽ chạy đến lôi kéo Li Thanh nói chuyện đến khi thông suốt, không ngại khác tộc mà đã chạy đến, tứ bề báo hiệu bất ổn, bụi đất bay lên, hảo hùng tráng. Hoặc là cùng ai đó so kiếm ở đâu đó, ngươi tới ta đi, kiếm quang lóng lánh, hảo phấn khích. Có đôi khi xông đến, Li Thanh đang cùng các trưởng lão nghị sự, nàng cũng không quản, dù chuyện thế nào cũng không lớn bằng chuyện của nàng, vì vậy không ít lần cha nàng la mắng. Nàng cúi đầu nhận sai, khi không người chú ý lại le lưỡi với Li Thanh, không để ở trong lòng.
“Ngươi là không biết, nhị thái tử kia đối hắn là tốt đến tận xương tủy, cả ngày cũng không ngại dính vào nhau, mang hắn đi dạo đủ nơi trên trời dưới đất, giống như sợ người khác không biết.” Hồng Nghê ngữ khí chậm lại, bỗng hỏi: “Ngươi lần trước là đi chỗ nào? Như thế nào tìm không ra ngươi?”
“Đến nhân gian một chuyến.” Li Thanh buông tách trà, khẩu khí bình thản.
“Đến nhân gian? Ngươi hào hứng như vậy từ lúc nào? Ta còn nghĩ ngươi suốt đời muốn ở trong đây đọc sách.”
“Đột nhiên cao hứng muốn đi. Lần sau cùng đi, thế nào?”
“Khó có khi được Hồ vương mời, tiểu nữ tử sao không đồng ý?”
Nguyên Bảo tiến vào nói các trưởng lão có việc cần báo, Hồng Nghê liền rời khỏi: “Bị lão gia tử thấy được lại mắng ta làm chậm trễ chính sự của ngươi, chẳng bằng bây giờ ta đi trước một bước.”
Li Thanh nhìn bộ dạng xinh đẹp đang há miệng trừng mắt của nàng, không khỏi mỉm cười: “Ngươi là sợ cha ngươi lải nhải chuyện ngươi không chịu lấy chồng?”
“Ta lập gia đình liên quan gì ông ấy? Cả ngày toàn nói chán ghét ta!” Hồng Nghê ảo não nói, bỗng nhiên quay đầu nhìn Li Thanh, “Phải gả cho một người không quen biết, ta tình nguyện gả cho ngươi.”
“Hảo. Ta ngày mai liền sắc phong ngươi là Hồ hậu, như thế nào?” Li Thanh thần sắc bất động.
Ngoài cửa lại truyền đến một tiếng quát lớn: “Nha đầu chết tiệt kia, đừng có đối vương hồ ngôn loạn ngữ!”
Lời còn chưa dứt, hỏa hồ trưởng lão đã phi thân tiến vào, Hồng Nghê thấp giọng kêu một tiếng “Không xong”, dậm chân một cái, cả người liền nhảy về trước xông ra ngoài. Xong việc còn không quên trêu đùa cha nàng: “Người không phải muốn làm hỉ sự sao? Ta giúp người tìm một người để tái giá, năm sau còn có thể sinh cho ta một tiểu đệ mập mạp, chẳng phải là chuyện tốt thành đôi? Ha hả ha hả......”
Thanh âm giống như chuông bạc, giống như một đóa hồng vân trên trời.
Lúc nửa đêm, Li Thanh đang đọc sách dưới ánh đén, có người đẩy cửa tiến vào. Lam y kim phiến, một đôi mắt mặc phi mặc lam phi lam:
“Khuya như vậy sao còn chưa ngủ? Chờ ta sao?”
Buông sách, Li Thanh dựa vào lưng ghế ngửa mặt nhìn vào mắt hắn: “Không phải.”
“Thực khiến ta thương tâm.” Lan Uyên giả vờ đau lòng, ôm ngực đi tới, cúi đầu, con ngươi mặc lam ánh lên một chút kim sắc, là mắt của y, gợn sóng không sợ hãi.
Nhắm mắt lại, người đã bị hắn ôm lấy, lời lẽ tương giao.
“Có nhớ ta không?”
“......” Li Thanh không đáp, Lan Uyên cũng không truy vấn nữa, chính là hôn càng sâu......
Ngoài cửa sổ mây đen đầy trời, che khuất một vầng trăng cô độc.
Lan Uyên có khi liên tiếp mấy tháng mỗi ngày đều đến, có khi liên tiếp mấy tháng cũng không thấy bóng dáng. Thân mật, vắng vẻ, rồi lại thân mật, rồi lại vắng vẻ...... Trăm năm với bọn họ mà nói bất quá trong nháy mắt đã qua.
Nhị thái tử phong lưu phóng đãng từ trước không thay đổi, nghe nói thiếu niên tuyết tộc bị đưa trở về, lại thu một nữ tử do đại thái tử tặng, sau lại có rất nhiều thiếu niên hay thiếu nữ mỹ mạo. Khi sủng ái chỉ hận là không thể mật lý điều du, khi đó cho dù muốn lấy ánh trăng xuống, nhị thái tử cũng không một chút nhíu mày, một khi chán ghét, cũng chỉ nghe thấy tân nhân cười, cựu nhân ngay cả khóc lóc kể lể cũng không nơi đi.
Mặc Khiếu nói: “Hắn được nuông chiều, tính tình chính là như thế.”
Hồng Nghê nói: “Cái gì nhị thái tử, đi đến nhân gian bất quá chỉ là tên say rượu ở kỹ viện ăn chơi trác táng. Hắn là ai chứ bất quá là có khuôn mặt dễ nhìn thôi, thật đúng là không biết khi nào hắn mới có thể móc ra thật tâm. Cũng không dụi mắt nhìn cho kĩ đi, Lan Uyên hắn nếu có thể có thật tâm, bầu trời trên đầu cũng sẽ sụp xuống.”
Li Thanh yên tĩnh lắng nghe, khóe miệng ẩn ẩn mang chút ý cười. Lan Uyên khi đến cũng không nói nhiều, ôm hôn, thân mật, hai người vẻ mặt dường như không có chuyện gì. Lan Uyên cũng không giải thích, Li Thanh cũng chưa bao giờ hỏi.
Khi động tình, Lan Uyên nói: “Li Thanh, ta muốn ngươi.”
Kim mâu chợt lóe, y thản nhiên đáp: “Nga.”
Lan Uyên thường đến gặp Văn Thư, tinh thần Văn Thư càng ngày càng kém, nói một hồi tinh thần không biết đã lang thang tới nơi nào, trong mắt trống rỗng, hoàn toàn không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Lan Uyên hỏi Văn Thư: “Văn Thư, ngươi suy nghĩ cái gì.”
“Nga, không có gì......” Văn Thư lộ ra một nụ cười suy yếu, cả người giống như sắp dung nhập vào không trung “Nhị thái tử còn cùng một chỗ với Hồ vương không?”
“Ân.” Lan Uyên gật đầu.
“Đã như thế, hãy thu hồi tâm đi. Người cho dù có lãnh đạm cuối cùng cũng sẽ có lúc để ý.” Tầm mắt Văn Thư lướt qua vách tường phía sau Lan Uyên, ngày trước, trên tường đầy dây leo, gió thổi qua cuộn lên tầng tầng cơn sóng lục sắc. Hiện tại dây leo khô héo, lộ ra bức tường màu xám.
“Ha hả......” Lan Uyên không tỏ ý kiến, mở phiến tử cười khẽ. Phiến tử là ngọc cốt mạ vàng, trên mặt quạt là núi non trùng điệp, sông dài thác đổ.
Lâu không đến chỗ Mặc Khiếu, không biết vì sao Lang vương bắt đầu bất hòa với hắn, liền chặn nửa đường ở hậu sơn.
Vào đến lang vương phủ chỉ thấy trong phòng đặt một bức bình phong, cái giá đàn hương, trên mặt thêu một bức tranh hoa điểu sặc sỡ, thúy vũ phồn hoa (1) đều là dùng các màu bảo thạch khảm thành, lấp lánh đặt ở trong phòng, càng thể hiển khí phách của Lang vương.
“Đây là thứ tốt ở chỗ nào?” Lan Uyên hỏi.
“Theo ngươi là từ đâu mới là thứ tốt?” Mặc Khiếu liếc thiếu niên phía sau Lan Uyên, “Hai ngày trước không phải là người miêu tộc sao?”
Lan Uyên đem thiếu niên kéo vào trong lòng, nắm cằm nâng khuôn mặt đỏ ửng của hắn cho Mặc Khiếu nhìn: “Mấy hôm trước ở chỗ Kình Uy ta nhìn thấy, ngươi thấy thế nào?”
Mặc Mhiếu nhíu lông mày, ánh mắt chán ghét: “Ngươi muốn chơi, ai cũng không xen vào.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, tiểu nhân chỗ nào đã đắc tội với Lang vương bệ hạ? Gần đây làm sao cũng không chào đón ta?” Lan Uyên đẩy thiếu niên ra, nghiêm trang nhìn về phía Mặc Khiếu.
“Không dám.” Mặc Khiếu thu lại biểu tình, con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào mắt Lan Uyên, “Đã một trăm năm rồi, ngươi cũng nên buông tha Li Thanh đi?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lan Uyên đứng thẳng người, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía Mặc Khiếu.
“Ngươi ban đầu bất quá là nhất thời hứng khởi, hiện nay nếu đã chán thì mau buông tay đi.” Mặc Khiếu nói.
“Ngươi sao biết ta?” Lan Uyên tựa lưng vào y bối (ghế dựa), cầm chung trà thổi nhẹ lá trà trên mặt nước, “Làm sao ngay cả ta cũng không biết ta?”
Mặc Khiếu không nói gì, thật lâu sau mới nói: “Vậy nói thật một câu, ngươi đối hắn có thể có nửa điểm thật tâm?”
“Ha hả......” Lan Uyên buông chung trà, ý cười lan đến đôi mắt mặc lam, “Ngay cả ngươi cũng biết ta là nhất thời hứng khởi.”
Trên mặt Lang vương lại hiện lên thần sắc thương hại: “Chơi với lửa chẳng khác nào tự thiêu, phải biết cứu lấy mình. Ta chỉ nói một câu, hắn là Hồ vương.”
Lan Uyên phe phẩy phiến tử một mình đi ra ngoài: “Hảo, ta nhớ kỹ. Hài tử này ngươi có muốn giữ lại vui vẻ? Thích thì giữ lại, nếu không thích, muốn làm gì cũng được, ta sẽ không hỏi đến.”
Phía sau là Lang vương hắc y hắc phát, sau lưng Lang vương là một bình phong ngũ quang thập sắc, thúy điểu phồn hoa, tráng lệ đường hoàng.
Bình luận truyện