Hoàng Bán Tiên

Chương 6: Bán âm bán tình



“Có biện pháp sao?” – Tư Đồ hớn hở – “Là biện pháp gì?”

“Huynh…huynh thắng trận thì chẳng phải sẽ không mất thể diện sao…” – Hoàng Bán Tiên nhỏ giọng nói.

“Nói thế cũng như không!” – Tư Đồ túm tóc y – “Nhưng nếu thắng thì phải lấy nha đầu xấu xí kia.”

“…Người ta có xấu đâu…” – Tiểu Hoàng đoạt tóc trở về – “Ta…ta còn chưa nói hết mà.”

“Vậy mau nói!” – Tư Đồ khẽ giảm lực đạo, nhưng vẫn không thả tóc y ra.

“Đợi đến khi huynh thắng rồi thì có thể nói rằng người ta có thể chọn huynh, vậy huynh cũng có thể chọn người, sau đó cũng ra vài đạo đề cho Kim tiểu thư. Nếu nàng ta không thể trả lời được, vậy huynh chẳng phải không cần cưới nàng ta sao?”

“…” – Tư Đồ sửng sốt chốc lát rồi bật cười ha hả, kéo Hoàng Bán Tiên đến ghì chặt vào lòng – “Giỏi cho tên Mọt Sách nhà ngươi, chủ ý này thật là hay!”

Tiểu Hoàng vội vàng tránh đi, vất vả lắm mới giãy ra được, vừa nơm nớp lo sợ vừa nhắm hướng núi mà đi. Tư Đồ đuổi kịp, có khi chọt chọt vào người y, lại có khi kéo tay áo y, như thể một con ác lang truy đuổi một con thỏ nhỏ, cứ thế cùng tiểu hài tử lên núi.



Đại môn trên đỉnh Hạc Minh Sơn Trang mở rộng, quản gia mang theo mấy gã sai vặt đứng tại đó nghênh đón khách nhân.

Tư Đồ và Hoàng Bán Tiên được một gia nhân dẫn vào hoa viên của sơn trang, thấy ở giữa đã bày biện sẵn mười bộ bàn ghế.

Mọi người đều đã đến đông đủ, đang ngồi bên bàn. Biểu tình của mọi người hoàn toàn không giống nhau, có người nóng lòng muốn tỷ thí, có người tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, còn Tư Đồ thì đầy sự khinh thường…Chỉ có một điều duy nhất giống nhau, đó là đắc ý cùng nắm chắc phần thắng trong tay…

Hoàng Bán Tiên đột nhiên nghĩ đến những quyển lịch sử diễn nghĩa, hoặc chuyện trong sách, tựa hồ như đối với chuyện tranh đoạt của quần hùng có chút than thở nhưng cũng có chút mong chờ.

Con người và động vật kỳ thật rất giống nhau, một khi có đồng loại thì chuyện tranh giành chém giết nhau tuyệt đối không tránh khỏi, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc thứ tranh được là vật có giá trị. Có khi thứ ngươi nhặt được là của quý mà cũng có khi chỉ cướp được một mớ cám bã mà thôi. Con người luôn như thế, luôn bị một số bản chất che mờ tầm mắt, không phải mù lòa, mà là nhìn không thấu triệt.

Hoàng Bán Tiên trong lòng thầm nghĩ như thế, tay nâng chén đặt lên môi nhấp một ngụm, hai hàng chân mày khẽ nhướn lên, đôi mắt nhìn thẳng vào làn nước sóng sánh trong chén trà một cách vô định. Trong chén, những lá trà nhẹ nhàng lay động…

Tư Đồ chú ý đến vẻ mặt của y, vì thế cũng theo thói quen đưa mắt nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh mình.

Hắn để ý thấy Hoàng Bán Tiên nếu như buông sách xuống thì thường xuyên ngẩn người ra, kỳ thật biểu tình này của y có vẻ thản nhiên, vô tình khiến người ta không thể nhìn thấu. Có một lần hắn chăm chú nhìn tiểu hài tử đang ngẩn người, nhìn thật lâu, chờ y hoàn hồn, đến khi nhìn lại mới hay mình cũng đã lẳng lặng ngồi như thế đến quá ngọ…Sau đó hắn hiểu được rằng vẻ mặt này của tiểu hài tử có thể khiến cho người khác cảm thấy thanh thản, quên hết những âu lo… Cũng như hiện tại, Tư Đồ đột nhiên cảm thấy mọi người tại đây, có cả chính mình, đều thật sự vô cùng buồn cười…

Ngồi cách đó không xa là Tề Dịch, ngây ngẩn cả người nhìn Hoàng Bán Tiên, biểu tình lo âu và bất an cũng dần không còn hiện diện.

…Ánh mắt này, biểu tình bình thản mà lại xa cách này, vừa như để tâm, lại vừa như vô tâm…

Tề Dịch khe khẽ thở dài, những nghi hoặc trong lòng đã không cần phải minh chứng nữa, dẫu đáp án phải hay không cũng không còn quan trọng nữa…

Tề Dịch thu hồi ánh mắt, khẽ đưa mắt ra hiệu với phó tướng, chỉ thấy phó tướng bước nhanh đến trước mặt Kim Hạc Minh bảo – “Nguyên soái của ta rời khỏi cuộc tỷ thí…Cáo từ!”

Lúc nhìn lại thì Tề Dịch đã mang theo nhân mã ra khỏi Hạc Minh sơn trang, ngựa cất vó, hắn chợt ngoái lại nhìn…Ánh mắt cuối cùng hướng về mái ngói lưu ly rực rỡ giữa dải rừng tùng bách cao vút xanh rì.

Một cõi Niết Bàn bình thản là thế, thủy chung không bao giờ thích hợp với một kẻ mình đầy máu tươi như hắn.

Ta chỉ nguyện ngươi được một đời vui vẻ cát tường, bình an mãi mãi…

Roi vung lên, đoạn tuyệt bụi trần, người ra đi đầu không ngoảnh lại.

Tư Đồ khẽ búng ngón tay đánh tách trước mắt Hoàng Bán Tiên.

…Hoàng Bán Tiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy hắn, chỉ im lặng chờ xem hắn nói thế nào.

Nhưng Tư Đồ không nói, chỉ đoạt lấy chén trà trong tay y, đổi một chén khác do hạ nhân vừa dâng lên – “Chén kia đã nguội rồi.”

“Ừm…” – Tiểu hài tử ngoan ngoãn đón lấy chén trà áp vào tay…ấm quá…

Chủ trì cuộc tỷ thí hôm nay không phải Kim Hạc Minh, mà là Kim Khê Vân.

Vừa thấy đại tiểu thư tự mình xuất trận thì ai nấy đều phấn chấn tinh thần, chuẩn bị thi triển tài nghệ trước mặt giai nhân.

Tư Đồ nhỏ giọng nói với Hoàng Bán Tiên – “Mọt Sách, trận đầu nghe nói là văn thí. Nhưng nói về văn thì ta dốt đặc cán mai, tất cả trông chờ vào ngươi đấy.”

Hoàng Bán Tiên nhìn hắn lắc đầu – “Ta…ta cũng không biết nữa.”

Tư Đồ trừng mắt lườm y – “Ngươi đọc nhiều sách như thế mà còn không tỷ thí được, coi chừng lúc trở về ta sẽ đốt trụi thư phòng của nhà ngươi.”

Tiểu Hoàng hoảng sợ kêu lên – “Không được.”

“Vậy ngươi phải thắng cho ta.” – Tư Đồ nhướn mày – “Nếu thắng…ta sẽ mua cho ngươi thêm một ngàn tám trăm quyển sách nữa.”

“Thật…thật sao?” – Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên.

“Vậy ngươi có nghe lời ta không nào?”

“Có.”

Kim Khê Vân đi đến một chiếc đài đặt ngay giữa vườn, hướng về phía quần hùng, chắp tay nói – “Các vị, hôm nay là ngày tỷ thí đầu tiên, là thi văn chương. Tiểu nữ đây có đôi chút am hiểu về hội họa, cho nên hôm nay xin phép khảo thí một chút về hiểu biết sắc màu của các vị.”

Người bên dưới phần lớn là quân nhân, có vài vị là hoàng thân quốc thích không võ nghệ thì cũng chỉ là đồ bị thịt, nhưng may sao mỗi người đều dắt theo mưu sỹ, đều là những cao thủ tinh thông cầm kỳ thi họa cả.

Kim Khê Vân đến ngồi bên bàn rồi gật đầu với nha hoàn. Nha hoàn vâng lệnh cầm một hộp gấm đến, mở hộp, lấy ra một cuộn tranh.

“Đây là tiểu nữ trong lúc nhàn hạ vẽ ra, lần này mạo muội lấy ra làm tiêu đề tỷ thí. Mọi người dựa trên nội dung của bức tranh mà vẽ ra một bức khác cùng chủ đề. Ai vẽ giống nhất sẽ xem là thắng cuộc. Ngoài ra, mọi người hãy đề bốn chữ bên trên, xem như là tên của bức tranh, chủ đề cũng phải trùng với chủ đề của tranh tiểu nữ.”

Văn sĩ dưới đài đưa mắt nhìn nhau. Đề mục này có vẻ rất đơn giản. Ngẫm lại thì Kim Khê Vân xuất thân từ võ lâm thế gia, không phải dòng dõi thư hương, làm sao có học vấn cao xa gì. Vì thế ai nấy đều xoa tay chuẩn bị đại triển thần công.

Nhưng, đến khi bức họa được mở ra thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bởi bên trong bức họa không có mai lan cúc trúc, cũng không có nước non hùng vĩ, càng không có bất cứ cảnh đẹp gì, tất cả chỉ là một mảnh trắng tinh…

Tư Đồ xoay sang nói với Hoàng Bán Tiên – “Nha đầu kia chẳng những bộ dạng xấu xí, mà đầu óc cũng có vấn đề. Chỉ một tờ giấy trắng thế này thì có gì để gọi là tranh đẹp chứ.”

Hoàng Bán Tiên nhìn kỹ bức tranh, trong lòng hiểu rõ bèn nói với Tư Đồ – “Kim tiểu thư ra đề thật hay. Tuy rằng nàng sinh ra là con nhà võ, nhưng thật sự rất…” – Lời còn chưa nói hết đã bị Tư Đồ túm tóc kéo một cái – “Ngươi khen cái gì chứ? Chỉ là một nha đầu xấu xí, có thể hay ho cái gì? Không được khen!”

“Được, được…không khen…” – Tiểu Hoàng thu tóc mình lại, trong lòng nói thầm Tư Đồ này không nói đạo lý tí nào. Chính mình không thích thì thôi đi, lại còn không cho người khác khen là sao?

Tất cả những người xung quanh đều lộ vẻ nghi nghi hoặc hoặc.

Bọn hạ nhân mang văn phong tứ bảo đến từng bàn.

“Thời gian là nửa nén hương.” – Kim Khê Vân nói xong liền thắp hương – “Bắt đầu từ lúc này.”

Tư Đồ đẩy giấy và bút mực đến trước mặt Hoàng Bán Tiên – “Ngươi làm đi, có đáp án chưa?”

Hoàng Bán Tiên nhận lấy, nhẹ nhàng gật đầu – “Ừ!”

Nói rồi lập tức lấy nghiên ra, cho một ít nước vào, rồi cầm thỏi mực bắt đầu mài.

Tư Đồ một tay chống cằm, chăm chú thưởng thức hành động của tiểu hài tử.

Sau khi mài mực xong, tiểu hài tử trải giấy ra, dùng vật nặng chặn hai đầu giấy, lấy bút, chấm mực, nâng bút lên. Kế tiếp, tiểu hài tử đứng dậy, thân mình đưa về phía trước, một tay cầm bút, một tay nâng vạt áo, bắt đầu vẽ.

Tư Đồ tò mò nhìn xem trong tranh y vẽ những gì, nhưng càng xem càng cảm thấy kỳ quái, trong lòng tự hỏi không biết tiểu hài tử đang làm chuyện quỷ quái gì?

Hoàng Bán Tiên vẽ xong, lại thấm mực đầy ngòi bút mà đề lên bốn chữ.

Tư Đồ tuy không phải văn nhân, nhưng cũng có thể nhìn ra chữ của tiểu hài tử thật sự đẹp đến cực điểm, tinh tươm cứng cáp, vô cùng tương xứng với bức họa.

Tiểu Hoàng thu bút ngồi xuống, vừa kịp khi nửa nén hương tàn.

Trong số chín bàn có người ngồi thì chỉ có mỗi Hoàng Bán Tiên và bạch y nhân kia động bút, còn những người khác đều để giấy trắng.

Vương tử Khương tộc hét toáng lên – “Cái này là thứ tranh gì vậy? Dù sao thì cũng là giấy trắng, vậy giấy trắng đối với giấy trắng chắc chắn sẽ không sai.”

Kim Khê Vân lắc đầu cười – “Kỳ thật đề này cũng không phải tiểu nữ vô cớ nghĩ ra, mà là do một năm kia, tiểu nữ du ngoạn ở Thái Hành Sơn[2] được một chân nhân ra đề cho. Và cho đến nay vẫn chưa có ai đáp được…Nếu Tiếu tiên sinh và Tư Đồ bang chủ có đáp án, thì xin hai vị cho chúng ta một lời giải thích với.”

Nói xong thì có nha hoàn bước đến mở tranh của Tiếu tiên sinh ra, chỉ thấy trong bức họa có một dải mây bay, không có lời đề tựa.

Hoàng Bán Tiên nhìn Tư Đồ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, như là đang hỏi – “Người kia là ai thế?”

Tư Đồ mỉm cười bảo – “Hắn là Tiếu Lạc Vũ, người vùng Giang Nam. Thất Tinh Thủy Trại của hắn cũng là bang phái trong giang hồ như Hắc Vân Bảo. Hơn nữa họ còn chưởng quản việc vận tải bằng đường thủy ở vùng Chiết Giang, và là truyền nhân duy nhất của Tiếu gia kiếm pháp nữa. Ngươi nhìn thử diện mạo hắn xem, chính là giang hồ đệ nhất mỹ nam.”

Hoàng Bán Tiên gật gù. Tư Đồ lại kéo tóc y, cười – “Nhưng dù sao hắn vẫn không dễ nhìn bằng ngươi đâu.”

Hoàng Bán Tiên đỏ mặt cúi đầu xuống, không để ý đến sự trêu cợt của Tư Đồ.

Tiếu Lạc Vũ lắc đầu nói với Kim Khê Vân – “Tại hạ cũng không có đáp án.”

Kim Khê Vân nhìn hình vẽ mây bay trên bức tranh rồi nói – “Kỳ thật bức tranh của Tiếu tiên sinh rất giống với suy nghĩ của tiểu nữ. Nguyên bản hình ảnh này là “bạch”, mà “vân” ngoại trừ có màu trắng ra thì ý nghĩa cũng giống “bạch”, cả hai chữ đều có thể giải thích cho chữ “thuyết thoại”. Nhưng khó nhất ở đây chính là bốn chữ đề tựa, dù rằng viết thế nào cũng không phù hợp với ý bạch cả.”

“Vậy chi bằng hãy xem tranh của Tư Đồ bang chủ đi.” – Tiếu Lạc Vũ nhìn thoáng qua bàn của Tư Đồ, miệng thì nói là Tư Đồ bang chủ, nhưng mắt lại chỉ nhìn chằm chằm người đang rụt rè cúi đầu, Hoàng Bán Tiên – “Biết đâu sẽ có điều bất ngờ.”

Nha hoàn bước đến mở tranh ra, chỉ thấy bên trong là một bãi đá xếp loạn xạ, tự đề bốn chữ – Loạn thạch như vân.

Mọi người nhìn lâu thật lâu, có vài kẻ bật cười ha hả, bởi dường như giải đáp của Hoàng Bán Tiên có hơi chút lạc đề. Ấy vậy mà vẻ mặt Kim Khê Vân lại vừa tràn đầy vui mừng, vừa sợ hãi. Tiếu Lạc Vũ sửng sốt nhìn một lúc lâu rồi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó xoay mặt nháy mắt với Hoàng Bán Tiên – “Thật là khéo quá. Tại hạ cam bái hạ phong, cam bái hạ phong.”

Tư Đồ nhỏ giọng hỏi Hoàng Bán Tiên – “Mọt Sách, đây là có ý gì?”

Hoàng Bán Tiên vươn người sang, ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, sau đó Tư Đồ cũng bật cười to.

“Tại hạ ngu muội…” – Thụy Vương chắp tay nói với Tư Đồ – “Thỉnh Tư Đồ bang chủ giảng giải cho chúng ta hiểu đi.”

Tư Đồ dùng chân đá nhẹ ghế của Hoàng Bán Tiên – “Nói đi!”

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Hoàng Bán Tiên, tiểu hài tử lập tức mất tự nhiên, liếc mắt với Tư Đồ – “Huynh…huynh nói…”

Tư Đồ trừng mắt thì thầm – “Sách ~~”

Tiểu Hoàng sửng sốt, cuối cùng hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói – “Đây…chính là lấy chữ “vân” mà xem là đồng nghĩa với chữ “bạch”, “loạn thạch”, chính là chữ “bạch” mà.”

Thụy Vương nghe xong gật đầu cười bảo – “Quả nhiên là cao minh, thỉnh giáo rồi!”

Nhưng những người khác vẫn chưa thể hiểu được bèn hỏi – “ “Loạn thạch” với chữ “bạch” thì có liên quan gì chứ?”

Tên vương tử Khương tộc cười to chế giễu – “Ta nói tiểu tiên sinh này, ngươi nói lớn tiếng một chút không được sao? Cứ vo ve như muỗi kêu ấy. Ta thấy bộ dạng ngươi thanh tú như thế, hay là một tiểu cô nương cải nam trang đây?”

Hắn vừa nói xong thì xung quanh xôn xao cả lên. Những người khác đánh giá bộ dạng của Hoàng Bán Tiên như thế cũng phải tán đồng.

Tiểu hài tử vốn đã ngại ngùng, hiện tại chỉ ước mình có thể giấu tịt mặt mũi vào trong vạt áo, hai bàn tay di đi di lại trên mặt bàn, mặt đỏ như con tôm hấp, dáng vẻ đáng thương đến nao lòng càng hiện rõ.

Tư Đồ lạnh lùng cười, nhẹ nhàng phẩy tay áo, chợt nghe “răng rắc” một tiếng, tức thì chiếc ghế lót dưới mông tên vương tử Khương tộc kia biến thành một đống gỗ vụn. Vương tử kia vốn thể trọng nặng, liền bị ngã thẳng xuống đất, đập thẳng vào đống gỗ vụn. Hắn “Ngao~~” một tiếng, đau đến phải buông lời thóa mạ. Những người khác thấy thế cũng lập tức thu hồi ánh mắt của mình. Dù sao thì Tư Đồ cũng không phải người có thể trêu vào.

Kim Khê Vân cười nói – “Để tiểu nữ thay tiểu tiên sinh giải thích vậy. “Loạn thạch” chính là chữ “thạch”, viết gần giống với chữ “bạch”, chỉ khác ở nét viết. Nếu mang chữ “thạch” viết một cách tán “loạn”, kéo nét ngang ở trên xuống giữa chữ “khẩu” thì sẽ thành chữ “bạch”.”[3]

Mọi người ai nấy đều bừng tỉnh đại ngộ. Kim Khê Vân nói – “Buổi tỷ thí hôm nay, Tư Đồ bang chủ thắng.” – Nói xong nàng khẽ mỉm cười với Hoàng Bán Tiên.

Hoàng Bán Tiên cũng lễ phép cười đáp lễ. Nhưng y chưa cười xong đã bị Tư Đồ túm tóc kéo.

Tiểu hài tử bị đau, ủy khuất quay lại nhìn người nọ – “Huynh…làm gì vậy?”

Tư Đồ hung tợn – “Tiểu quỷ nhà ngươi, không được cười với người khác.”

Tiểu hài tử chỉ biết im lặng cúi đầu, thần tình có vẻ mất hứng.

Tư Đồ tiến đến nói nhỏ – “Sách~~ hai ngàn quyển, khi về sẽ mua cho ngươi. Hơn nữa còn xây thư phòng mới cho ngươi nữa.”

Mặt mày Tiểu Hoàng lập tức tươi cười trở lại, ngẩn đầu nói với Tư Đồ – “Thật…thật ư?”

“Đương nhiên rồi.” – Tư Đồ thấy tiểu hài tử cũng chịu cười, cảm thấy vô cùng vừa lòng, kéo tay hắn – “Đi thôi!”

Chú thích

[1] Về tựa đề chương 6, mình và Cầm đều thống nhất giữ nguyên, mặc dù nó không được tường minh về ngữ nghĩa. Cụm “Bán âm bán tình” dịch nghĩa đen ra là “Nửa tối nửa sáng”, nếu dùng trong dự báo thời tiết thì có nghĩa là “Trời âm u nhiều mây”, nói chung là một cụm từ chỉ hoàn cảnh có chút gì âm u mù mờ không rõ. Chương 6 không chỉ nhắc đến mây (đề thi của Kim Khê Vân), mà còn nhắc đến sự tranh đoạt của những người đến cầu thân, cùng những gì rất mơ hồ diễn ra trong cả Tư Đồ, Tiểu Hoàng và Tề Dịch. Thôi, cho nên cứ để nguyên vậy, chúng ta hiểu đại khái đây là một chương nhắc đến mây và những thứ mơ hồ ~~ là được rồi

(Ngại quá, chú thích xong rồi mà bọn mình vẫn mù tịt T^T)

[2]Thái Hành sơn :

Thái Hành Sơn hay Thái Hàng Sơn là một dãy núi chạy từ cạnh phía Đông của cao nguyên Hoàng Thổ ở các tỉnh Hà Nam. Dãy núi trải dài 400 km từ đông bắc đến tây nam và có độ cao trung bình từ 1.500 m đến 2.000 m. Đỉnh núi chính là Tiểu Ngũ Đài Sơn với độ cao 2.882 m. Thương Nham Sơn ở tỉnh Hà Bắc tạo thành mũi phía Đông của dãy Thái Hành Sơn. Tên của tỉnh Sơn Tây có nghĩa là phía tây của núi Thái Hành Sơn. Còn tên Sơn Đông có nghĩa là phía đông của Thái Hành Sơn.

[3]giải nghĩa về việc tỷ thí văn chương

白: bạch, có nghĩa là trắng

云: vân, có nghĩa là mây

说话 : thuyết thoại, có nghĩa là nói chuyện, thuyết phục.

石: thạch, có nghĩa là đá

口: khẩu, có nghĩa là miệng

Theo như lời Kim Khê Vân nói thì mây có màu trắng, giống chữ bạch. Về phần ngữ nghĩa thì vân còn có nghĩa là nói, bạch cũng có nghĩa là nói. Vậy nên hai chữ có thể tính là giống nhau, cùng để chỉ ý nói chuyện trong “thuyết thoại”.

Còn về phần giảng nghĩa của Tiểu Hoàng thì như Kim Khê Vân nói, chữ “bạch” và chữ “thạch” viết gần giống nhau, chỉ khác về nét viết. Nếu mang nét ngang trên cùng của chữ “thạch” kéo xuống giữa ô vuông trong chữ “khẩu”, thì ta sẽ có chữ “bạch”. Nói cách khác, nếu viết chữ “thạch” một cách tán loạn thì sẽ ra chữ “bạch”, kèm theo ý nghĩa giữa “vân” và “bạch”, mới có câu đề “Loạn thạch như vân”, giải nghĩa là “đá loạn như mây”.

CHƯƠNG 7 Cuồng dại ban sơ, chút lạnh tinh khôi

-Sơ cuồng thanh hàn-



Tư Đồ oai oai phong phong thắng được trận thi văn rồi, mang Hoàng Bán Tiên theo trở về biệt viện của hắn.

Mà nói thật, ai có óc đều biết nghĩ, lần này tỷ thí chiêu thân, Tư Đồ cầm như đã thắng chắc, vì nếu luận về võ công, đừng nói là tám kẻ còn lại, mà dù có là toàn bộ Trung Nguyên võ lâm đi nữa, đã có ai là đối thủ của Tư Đồ.

Vì vậy, lần này phần thắng của Tư Đồ nếu không phải là ăn chắc, thì cũng là hết tám chín phần mười.

Kim Hạc Minh tuyên bố trận thi võ là vào hai ngày sau, cũng là tại đỉnh núi trong Hạc Minh Sơn Trang. Trong hai ngày đó, mọi người trừ việc có thể tùy ý du ngoạn Hạc Minh Sơn Trang ra, thì còn có thể thỏa thích dạo quanh huyện thành Đại Ấp, phí tổn chi xài đều do Hạc Minh Sơn Trang xuất tiền.

Tên Mộc Lang nghiện hái thuốc đề nghị đi du ngoạn Hạc Minh Sơn, gã Tư Đồ tương đối thế tục hơn lại kiến nghị đi thị trấn ăn uống dạo chơi, Tương Thanh thức thời bảo chỗ nào cũng được. Vì thế, Tư Đồ bèn xoay sang Hoàng Bán Tiên, để y quyết định.

Tiểu Hoàng hết nhìn Tư Đồ lại nhìn qua Mộc Lăng, lí nhí nói: – “Ta…ta có thể ở nhà đọc sách không?”

Tư Đồ trừng mắt với y: – “Ngươi nói gì?!”

Hoàng Bán Tiên thầm nhủ vậy các người quyết định đi không được sao, cớ gì còn nhất quyết phải kéo ta theo ~~~ Y bất đắc dĩ phải giận mà không dám nói gì, suy nghĩ một lúc, rồi đi đến bên người Mộc Lăng, nhẹ giọng bảo: – “Thôi thì…lên núi đi.”

“Cái gì!” – Tư Đồ sa sầm mặt mày nhìn chằm chằm Hoàng Bán Tiên – “Nhà ngươi lặp lại lần nữa xem…”

Tương Thanh nhìn thấy không đồng tình, lắc đầu bảo – “Nếu không thì lên núi trước rồi vào thành đi, một ngày là kịp rồi.”

Hoàng Bán Tiên vội vã gật đầu, thầm nhủ hay nhất là ngày mai có mưa to đi, như vậy chẳng cần phải đi chỗ nào hết.

Sáng sớm hôm sau.

Tư Đồ nhìn cơn mưa to chừng như sẽ liên miên không dứt cùng những tảng đá và mặt đất ướt sũng trong sân, quay lại hỏi Hoàng Bán Tiên đang dựa vào cửa sổ mà đọc sách -“Có phải ngươi khiến trời mưa hay không?”

Hoàng Bán Tiên có hơi dở khóc dở cười – “Sao mà được…Mưa có rơi là nghe theo trời thôi, có quan hệ gì với ta đâu.”

“Chứ ngươi không phải bán tiên sao?” – Tư Đồ đi qua kéo kéo một nắm tóc của y, kéo qua kéo lại không mạnh cũng không nhẹ – “Có thể phá được thiên kiếp, xuyên thủng thiên cơ…”

“Không thể nào…” – Hoàng Bán Tiên đưa tay ra kéo tóc mình lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay Tư Đồ, lập tức rụt về.

Tư Đồ bèn tóm ngay lấy tay tiểu hài tử, lạnh quá.

“Sao tay lạnh như thế này?” – Không nghĩ ngợi gì, hắn kéo tay y một cái ủ luôn – “Ngươi lạnh à?”

Lắc lắc đầu, Hoàng Bán Tiên muốn rút tay về, nhưng rút thế nào cũng không xong. Tay Tư Đồ rất lớn, hầu như ôm được nguyên cả bàn tay y vào lòng bàn tay hắn.

Tư Đồ vốn chỉ muốn sờ sờ một chút hơi ấm của tay y, nhưng dần dần bị bàn tay ấy thu hút.

Tay tiểu hài tử rất nhỏ, rất gầy…năm ngón tay thon thon mảnh mảnh, ngón cái đại khái chỉ to hơn ngón út của hắn chút xíu, tay lại trắng trẻo, móng tay là sắc hồng nhạt, được cắt tỉa rất gọn gàng. Tư Đồ dùng sức trên tay nhiều hơn để nhéo nhéo — dù sao cũng là tay văn nhân ha, mềm mềm mại mại… Cứ bảo là người nào tay vừa ốm vừa trắng tức sẽ bạc phúc, nhưng mà người có tay mềm mại thế này sẽ có người yêu thương — Tiểu hài tử này hẳn là nửa sau rồi.

Hoàng Bán Tiên thấy Tư Đồ cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, xem hoài không để yên, cứ xoa xoa rồi nắn nắn, như là chơi rất vui, bèn đỏ mặt cố sức rút tay về, giấu tịt vào trong tay áo, cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, nào ngờ đâu Tư Đồ bất ngờ vươn tay ra, bấm vào trên mặt y một cái.

“Nha ~~” – Giật người một cái, lùi về một chút, Hoàng Bán Tiên bụm mặt ngước lên nhìn Tư Đồ.

“Trên mặt cũng lạnh nữa này.” – Tư Đồ không thèm để ý chuyện này, đưa tay véo áo Hoàng Bán Tiên – “Rốt cuộc là nhà ngươi mặc nhiều hay ít…”

“Ta…ta không lạnh.” – Hoàng Bán Tiên khẩn trương đưa tay bảo vệ cổ áo y phục, nhưng Tư Đồ vẫn cứ túm túm vạt áo y, rồi sờ sờ tay áo, rồi bảo: – “Hình như là mỏng nha.”

Vừa nói, vừa giơ tay lên nắn nắn vai tiểu hài tử – “Sao lại gầy quá vậy? Toàn thấy xương không.”

Hoàng Bán Tiên bị hắn khiến cho mặt đỏ đến tận mang tai, vừa khó chịu vừa sợ hãi, đành phải mím môi lùi về phía sau.

Tư Đồ nháo đủ rồi, cười cười nói: – “Vào thành thôi, mua cho ngươi thêm hai bộ y phục.”

“Không cần.” – Hoàng Bán Tiên hốt hoảng xua tay – “Không cần mà…”

“Không cần cái gì?!” – Tư Đồ trừng mắt lên, kéo tay y một cái, cướp luôn sách vứt lên bàn – “Không nói nhảm nữa, đi.”

Tư Đồ kéo một tay Hoàng Bán Tiên, thuận thế lấy một chiếc ô giấy dầu, rồi cùng y ra khỏi cửa.

“Bang chủ?” – Tương Thanh đuổi theo muốn đi cùng, nhưng bị Tư Đồ khoát khoát tay cản lại: – “Ta đi mua cho y hai bộ y phục rồi trở về, không cần đi theo.”

“Lấy…lấy thêm một cái ô nữa đi…” – Hoàng Bán Tiên giãy dụa muốn đi lấy thêm một chiếc ô nữa.

“Ô cái gì mà ô? Ngươi cầm chắc được à? Không khéo bị gió thổi bay mất bây giờ.” – Tư Đồ kéo tay Hoàng Bán Tiên dắt ra trước mình, quàng tay qua vai y, một tay xòe ô ra, kéo y đi vào giữa cơn mưa.

Mưa rốt cuộc vẫn rơi rất to, nước mưa va vào tán ô, hắt lên những âm thanh lách tách, vang lên chẳng thứ tự nào, rồi lại dường như có một giai điệu nào đó.

Tư Đồ sải chân rất dài, tốc độ đi cũng nhanh. Hoàng Bán Tiên đi chậm hơn, bị hắn tóm ra phía trước, những bước chân rất hỗn loạn, bùn hắt lên vấy vào vạt áo của y phục, trên đôi hài cũng lấm tấm những vết bùn con.

Tư Đồ cúi xuống, chỉ thấy tiểu hài tử đang cố gắng bước về phía trước, dè dè dặt dặt nhìn trước mặt, ráng hết sức cho bùn không dính vào giày. Lúc phía trước mặt có một vũng bùn, y còn theo bản năng mà kéo kéo Tư Đồ một cái, ý dường như nói rằng muốn đi đường vòng, thế nhưng Tư Đồ vẫn cứ một bước mà sải chân vượt qua.

Rồi dần dà, Tư Đồ cũng thả chậm cước bộ, hai người đi một hồi, đến được trước một dịch đình ở lưng chừng ngọn núi.

Tư Đồ nhìn Hoàng Bán Tiên đang thở hổn hển một cái, đột ngột thản nhiên bảo – “Nghỉ ngơi một chút đi.” – Dứt lời, hắn giao ô lại cho tiểu hài tử, một mình đi vào trong dịch đình.

Tiểu Hoàng có chút không hiểu vì sao tâm tình của hắn lại đột nhiên dễ chịu như vậy, y đứng hoài ở ngoài dịch đình mà không vào.

Tư Đồ vào trong đình, tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, đang muốn trách mắng tiểu hài tử mấy câu để y có thể vào trong này ngồi xuống, nhưng ngẩng lên nhìn chỉ thấy Hoàng Bán Tiên cứ mãi cầm ô đứng giữa cơn mưa mà nhìn hắn. Chuỗi mưa như buông rèm, giọt mưa chen vào nhau chấp chới rơi xuống, tiểu hài tử đứng giữa mưa, hai tay nắm chặt ô, cứ lẳng lặng mà đứng, chẳng nói một lời, chỉ là ánh mắt trông như đang chờ đợi…Trên người y vẫn là một bộ bạch sam có chút gì đó mỏng manh, thế nhưng có những đốm bùn loang lổ trên trên vạt áo trắng, giày cũng đã hơi ẩm ướt.

Tư Đồ ngẩn ra nhìn một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, ra ngoài dịch đình.

Hoàng Bán Tiên thấy nước mưa rơi xuống người hắn, vội vàng bước lên mấy bước, gắng sức giơ tay lên muốn giúp hắn che mưa, nhưng không ngờ được Tư Đô lại chậm rãi ngồi xổm xuống…Hắn đưa tay bắt lấy vạt áo đã có chút ẩm ướt, vắt vắt, xong buông ra, rũ rũ mấy cái, rồi lại sờ sờ lên lớp vải của ống quần, thấy không ướt, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên hỏi y: “Có lạnh không?”…Hoàng Bán Tiên giương ô, cúi xuống nhìn động tác của hắn với đôi phần hiếu kỳ, nghe thấy hắn hỏi thế, dường như có hơi sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu, mỉm môi cười một cái khe khẽ, nói: – “Không lạnh…”

Tư Đồ vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu lên ngắm nghía gương mặt cúi xuống của Hoàng Bán Tiên – Gương mặt của tiểu hài tử dường như luôn luôn ngơ ngác, rất ít có biểu lộ gì, không giận, cũng không mừng vui. Nụ cười như thế là lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt y. Tư Đồ cho đến nay đều là từ phía trên người ta mà nhìn xuống, rất hiếm khi ở góc độ này mà nhìn người khác. Hắn không thích cúi đầu, càng không thích phải ngẩng lên nhìn. Hắn hưởng thụ cảm giác ngạo thế thương sinh[1], giẫm đạp tất cả mọi thứ dưới chân mình. Thế nhưng hôm nay, lần đầu tiên Tư Đồ ngước mắt lên nhìn người khác, vậy mà lại không hề cảm thấy không thoải mái. Trái lại, tiểu hài tử kia đứng dưới tán ô xòe ra, miệng mỉm cười nho nhỏ, khiến người ngắm chẳng hiểu vì sao mà thư thái. Bên tai là tiếng mưa rơi, hạt mưa tí tách lên nền đất, trên mái đình, trên lá…những âm thanh ấy vang lên đều khác nhau kỳ diệu, nhất là tiếng mưa rơi trên chiếc ô giấy dầu, êm tai kỳ lạ, bồi hồi…

Tư Đồ vẫn nhất nhất lấy thân thể thay cho trí não mà quyết định – hắn đứng dậy, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy một bên hông người kia, kéo y đến trước người mình, tựa vào mình cùng đứng một chỗ. Tay theo thắt lưng mà trượt đến phía sau Hoàng Bán Tiên, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng, không cho tiểu hài tử thối lui.

Trên mặt Tiểu Hoàng bất ngờ nhuốm lên hai mảnh đỏ ửng, tản ra nhàn nhạt, nhưng hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào tán ô trên đỉnh đầu, hai tay giơ cao cầm lấy cán ô, muốn đưa sang Tư Đồ, rồi lại muốn che mưa cho cả hai người, thực sự có chút vất vả.

“Cứ giữ như vậy đi.” – Tư Đồ rốt cuộc cũng nói một câu.

Hoàng Bán Tiên không hiểu ý hắn cho lắm, nhưng vẫn gật đầu, thế mà không ngờ được cánh tay Tư Đồ trên lưng y xoay qua, ôm nữa người kia, cúi người xuống, tay kia đỡ dưới gối y, không tốn sức gì đã nhấc bổng y lên.

“…!…” – Hoàng Bán Tiên cả kinh, tay chân luống cuống, đỏ mặt nói – “Huynh làm cái gì…Mau buông ta xuống.”

“Nhìn ngươi đi như vậy, tới khi xuống được chân núi, đã biến thành tượng đất rồi.” – Tư Đồ trêu y, ngước lên nhìn chiếc ô, nói – “Tay để sai rồi, nước mưa bắn vào cổ ta kìa.”

Hoàng Bán Tiên vội vã giương ô che cho hắn.

“Vậy ngươi sao? Cứ ngẩng cổ lên như vậy không mệt mỏi a?” – Tư Đồ ngắm nghía Hoàng Bán Tiên cứ cố sức mà nhích ra ngoài tránh né, dùng ánh mắt ra hiệu ở ngực mình một cái – “Dựa vào đây.”

Hoàng Bán Tiên lắc đầu, nhìn chăm chăm hắn, có chút đáng thương – “Huynh thả ta xuống…Ta tự đi được.”

Tư Đồ có chút xấu xa vươn người qua nói – “Ngươi ngoan ngoãn đi, ta cũng chỉ ôm ngươi xuống núi, dù thế nào trong núi cũng không có ai. Ngươi không nghe lời, ta sẽ ôm ngươi vào thành luôn đấy.”

Thấy tiểu hài tử liên tục lắc đầu, Tư Đồ nhìn trước ngực hắn một cái, trừng mắt nhìn y.

Mím môi, Hoàng Bán Tiên đành ngoan ngoãn dựa vào.

Thỏa mãn nhìn Tiểu Hài Tử tựa lên bờ vai mình, Tư Đồ bắt đầu đi xuống chân núi, vừa đi vừa nói – “Để cán ô trên vai ta, như vậy sẽ không mỏi tay.”

Hoàng Bán Tiên làm theo, quả nhiên tay không còn mỏi nữa, hơn nữa cũng có thể dễ dàng che khuất được cả hai người.

Cước bộ hạ sơn của Tư Đồ không hề hấp tấp, đi rất trầm ổn, tiểu hài tử trong lòng hắn cơ thể vốn cứng nhắc, rồi cũng từ từ khôi phục lại như trước.

“Mọt Sách, ngươi thích màu gì?” Tư Đồ mở miệng hỏi.

Có chút sửng sốt khi Tư Đồ lại hỏi một câu như vậy, Hoàng Bán Tiên suy nghĩ một chút, nói: – “Màu trắng, màu lam…màu đen.”

“Hử? Ngươi cũng thích màu đen?” – Tư Đồ có chút không ngờ – “Vì sao?”

Hoàng Bán Tiên nhìn tấm áo choàng đen tuyền Tư Đồ Mặc trên người mà thản nhiên nói: – “Màu trắng và màu đen, sạch sẽ như nhau.”

“Màu trắng là mây trời cùng hoa tuyết, lam sắc là màu nước, ừ phải rất sạch sẽ…Màu đen sao sạch sẽ?”

“Sạch mà, là màu sắc của đêm tối.”

“Vậy ghét nhất màu gì?”

“Màu đỏ.”

“Đỏ à? Vậy sau này ngươi thành thân thì làm sao?”

Hoàng Bán Tiên nở nụ cười – “Lúc thành thân thì không tính vậy được.”

“Ta cũng thích màu đen.” – Tư Đồ nói.

“Cũng là vì giống bầu trời đêm?” – Hoàng Bán Tiên đưa tay lên vuốt những sợi tóc của Tư Đồ bị gió tốc lên vén ra sau tai.

“Không phải…Vì giang hồ cũng chỉ có hai màu đen trắng.”

“Vậy huynh cũng thích màu trắng sao?”

“Không thích, ta ghét nhất là màu trắng.”

“Vì sao?”

“…” – Trầm mặc một hồi, Tư Đồ nhẹ nhàng nói – “Vì màu trắng có thể vứt bỏ ngươi, nhưng màu đen thì không, thiên hạ có rất nhiều thứ giữa ban ngày cũng không thể sống an bình, duy có trong đêm tối mới tự do tự tại.”

Hoàng Bán Tiên cái hiểu cái không mà gật đầu.

“Cho nên, y phục lần này…” – Tư Đồ xoay mặt nhìn y – “Ngươi mặc màu trắng thật sự dễ nhìn, có điều ta không thích, nên thôi không mua, mua màu khác được không?”

“Ưm ~~” Hoàng Bán Tiên dựa trên vai hắn, gật đầu thuận theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện