Hoàng Bán Tiên

Chương 62: Lấy một địch mười



Tề Dịch cùng Thụy Vương tử chiến một trận, thu về quá nửa số nhân mã của Thụy Vương, hơn nữa, dọc đường hành quân còn tiếp tục chiêu binh mãi mã, thành thử quân số mở rộng đến hơn trăm vạn. Huống hồ trận này ông ta toàn thắng, cho nên sĩ khí dâng cao vô kể.

Quân binh của Tề Dịch dễ có đến hơn trăm vạn, chiếm lấy một vùng rộng lớn, rất có khí thế của một binh đoàn sẽ thâu tóm giang sơn.

Hắc Vân Bảo thì hoàn toàn ngược lại. Mọi người ở nơi đấy đều đang chìm ngập trong niềm vui hỉ yến của bang chủ Tư Đồ, nào đâu có ý muốn cùng Tề Dịch sống mái một phen.

Tề Dịch sau khi cho quân binh hạ trại thì liền ra lệnh cho chúng tướng sỹ đến thương nghị bước kế tiếp của kế hoạch.

“Nguyên soái, hiện giờ Thụy Vương đã bị diệt, tiếp theo đây chúng ta nên trở giáo công hãm kinh thành hay là tiêu diệt Hắc Vân Bảo trước?” – phó tướng Chu Long hỏi Tề Dịch.

“…Bọn người giang hồ kia đang ở đâu?” – Tề Dịch trầm mặc hồi lâu nhưng không trả lời mà chỉ hỏi lại.

“Đang tụ tập ở miếu Sơn Vương.” – Thủ hạ của ông ta bẩm báo – “Nhân mã của Tiếu Lạc Vũ hình như cũng ở đó. Hắn ta đã dẫn theo mấy vạn tinh binh của Thụy Vương.”

Tề Dịch gật gù, lại trầm mặc hồi lâu nữa, sau đó lấy giấy bút viết một phong thư, giao cho tùy tùng – “Mang đến Hắc Vân Bảo giao cho Tư Đồ.”

“Nguyên soái?” – mọi người thấy ông ta mãi vẫn chưa trả lời thì hỏi lại – “Bước kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tề Dịch cười nhạt đáp rằng – “Tư Đồ là một nhân tài, nếu chịu ra sức vì bổn soái thì vẫn tốt hơn.”

“Có điều…” – Chu Long nhíu mày – “Tính tình Tư Đồ cổ quái như thế, hắn sẽ ngoan ngoãn tuân phục sao?”

“Ha ha…” – Tề Dịch lắc đầu nói – “Đương nhiên là không thể rồi! Nhưng dù sao thì cũng nên tiên lễ hậu binh. Các ngươi lui xuống chuẩn bị đi. Địa thế Hắc Vân Bảo dễ thủ khó công, hơn nữa cao thủ nhiều vô số, chúng ta nhất định phải trù bị thật kỹ càng, hơn nữa…còn có Tiếu Lạc Vũ và những kẻ giang hồ kia, nhất nhất phải nghiêm phòng cẩn mật.”

“Dạ!” – Các phó tướng lĩnh mệnh rời đi, để lại một mình Tề Dịch mệt mỏi dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh trướng, cả người ngây ngẩn ra. Thật lâu sau đó, ông ta lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy…trên mặt giấy là bức họa của một người, vẫn là thứ khí chất rực rỡ như xưa kia, vẻ tươi cười lộ rõ vài phần đắc ý, đôi mắt trong suốt kỳ lạ khiến lòng người phải lay động.

Ông ta cuộn bức họa lại cho vào trong ngực, thở dài mà rằng – “Tịch Ly…ta chẳng cầu bất kỳ điều gì khác, chỉ cầu trước lúc chết còn có thể lại nhìn thấy huynh một lần.”

–––

Nhiều ngày qua, Tư Đồ sai người tìm đến vài bộ sách lớn mà dốc lòng nghiên cứu, suốt cả ngày tự nhốt mình trong phòng để khổ học, chả cho phép ai đến gần.

Tiểu Hoàng đi tới đi lui trước cửa phòng hắn đã vài vòng, rốt cuộc nhịn không được phải lén nhìn xem thế nào, thấy Tư Đồ đang chôn mình trong sách, trông cực kỳ chăm chú. Tiểu Hoàng thấy thế càng thêm hiếu kỳ, liền sè sẹ đẩy cửa tiến vào.

Tư Đồ vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục mải miết xem sách. Tiểu Hoàng từ xa trông lại, thấy trên bàn của Tư Đồ là hàng mớ tranh ảnh nhiều màu sắc, dường như là những bức họa, mà còn có cả văn tự trên ấy nữa. Tiểu Hoàng tiến gần thêm vài bước, vừa muốn nhìn xem rốt cuộc đấy là thứ gì thì bị Tư Đồ ngăn lại, sau đó mang tất cả giấu vào trong ngực áo – “Nhìn cái gì mà nhìn chứ…không được xem.”

Nói đến Tiểu Hoàng ấy, cái gì y cũng không để ý, chỉ riêng có “sách” là không như thế. Tư Đồ tỏ ra thần bí, càng khiến Tiểu Hoàng thêm tò mò, trong lòng tự hỏi phải chăng đây chính là hi thế danh thư[2] gì đó…

“Huynh…đang xem gì vậy?” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói.

“Là sách chứ là gì.” – Tư Đồ trả lời có vẻ rất sảng khoái, cẩn thận thu gom sách lại, giấu ra phía sau.

“Nhưng là sách gì mới được.” – Tiểu Hoàng hỏi tiếp.

“Sách tốt lắm nha.” – Tư Đồ vừa cười vừa trả lời, không quên bổ sung thêm một câu – “Nhưng mà ta dám khẳng định là ngươi chưa từng xem qua đó.”

“.. Thật…thật thế sao?” – Tiểu Hoàng càng lúc càng hiếu kỳ, chạy đến sát gần bên Tư Đồ mà nói – “Cho ta xem với.”

“Không cho xem!” – Tư Đồ lại giấu sách kỹ hơn.

“Sao lại không cho?” – Tiểu Hoàng níu tay áo Tư Đồ mà năn nỉ – “Cho ta xem đi mà.”

“Không cho là không cho.” – Tư Đồ nhướn mày – “Ngươi cũng có cho ta làm đâu.”

Tiểu Hoàng đỏ ửng hết mặt mày, trừng mắt liếc Tư Đồ – “Huynh…lại nói hươu nói vượn rồi.”

“Vậy ngươi để cho ta mười ngày được làm hai lần đi…thế thì ta cho ngươi xem ngay.” – Tư Đồ cố mặc cả.

“Ư ừm…” – Tiểu Hoàng có hơi do dự.

Tư Đồ bèn tung đòn mạnh hơn – “Sách xem hay lắm nha.”

Tiểu Hoàng nghe thấy thế thì ngứa ngáy cả người, bèn tò mò hỏi – “Là sách về việc gì thế?”

“À…” – Tư Đồ sờ cằm đáp – “Là những tinh hoa mà cổ nhân từ trăm ngàn năm trước lưu truyền đến nay.”

“Thật sao?” – hai mắt Tiểu Hoàng chợt sáng lên – “Thế là sách lịch sử à?”

“Không hẳn vậy.” – Tư Đồ đáp – “So với sách lịch sử thì còn hay hơn.”

“So với sách lịch sử còn hay hơn…thế là sách diễn nghĩa[3] sao? Hay là điển tịch thần thoại?” – Tiểu Hoàng đến gần Tư Đồ, những muốn vươn người nhìn thử phía sau lưng hắn xem sách tên là gì, đáng tiếc là Tư Đồ giấu kỹ quá, làm y chẳng thấy được gì.

“Huynh keo kiệt quá đi.” – Tiểu Hoàng tỏ ra không vui – “Ta muốn xem mà.”

“Ta cũng chưa nói là không cho ngươi xem mà.” – Tư Đồ cười – “Ngươi đồng ý để ta làm thêm vài lần thì ta cho ngươi xem ngay.”

“Ta làm chuyện khác không được sao?” – Tiểu Hoàng cố thương lượng với Tư Đồ – “Trừ chuyện đó ra không tính nha.”

Tư Đồ nghĩ một lúc rồi thở dài – “Thôi được rồi…Ta nghĩ thế này…” – Tư Đồ chìa má ra – “Ngươi hôn ra một cái, sau đó gọi ta một tiếng ‘tướng công’, cuối cùng là nói ngươi thích ta, thế thì ta sẽ cho ngươi xem.”

Tiểu Hoàng đỏ hết cả mặt, phụng phịu nói – “Huynh ăn gian, chẳng phải chỉ nói là làm một chuyện thôi sao, sao giờ lại hóa thành ba rồi.”

“Tùy ngươi thôi.” – Tư Đồ nhún vai, chỉ tay ra cửa – “Vậy lúc ngươi ra ngoài nhớ giúp ta đóng cửa lại, ta còn muốn xem sách nha.”

Tiểu Hoàng méo xệch miệng…càng nghĩ càng thấy không cam lòng, nhưng việc đọc sách vẫn là quan trọng hàng đầu, liền chồm người tới hôn lên mặt Tư Đồ một cái, sau đó dùng thứ âm thanh vo ve như tiếng muỗi để gọi một tiếng – “Tướng công…”

Tư Đồ có cảm giác đầu mình như sắp bốc hỏa, hai tai ong ong u u cả lên – “Còn một câu nữa.”

Tiểu Hoàng hơi chần chừ một chút, sau đó cắn răng nói tiếp – “Ta…thích huynh.”

Tư Đồ mừng rỡ vô cùng, ôm chầm lấy Tiểu Hoàng định hôn ngay một cái.

“Đừng nghịch mà…” – Tiểu Hoàng đẩy mặt Tư Đồ ra – “Thế đã cho ta xem được chưa?”

Tư Đồ mang toàn bộ sách ở sau lưng bày ra bàn. Tiểu Hoàng cầm lên xem, thấy đó là những quyển có tựa như , ,…

“Cái gì vậy chứ?” – Tiểu Hoàng giận dữ, ngẫm lại chính mình lại đi vì mấy thứ này mà hôn Tư Đồ, còn gọi hắn là tướng công. Y càng nghĩ thì càng không cam lòng, thầm mắng chính mình thật là khờ khạo. Tư Đồ đùa cợt y nào phải đâu là lần đầu tiên, thế mà lần nào cũng đều mắc mưu như lần nấy cả.

“Huynh là đồ xấu!” – Tiểu Hoàng giận dỗi xoay người định bỏ đi, lại bị Tư Đồ kéo lại – “Tiên Tiên, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút đi nha.”

“Ai thèm nghiên cứu mấy thứ này chứ!” – Tiểu Hoàng giãy dụa – “Ta không xem đâu.”

“Xem đi mà! Mấy chuyện này nhất định phải là cả hai người cùng vui vẻ thì mới có hứng thú chứ.” – Tư Đồ vừa sờ sờ vuốt vuốt vừa tranh thủ ăn đậu hũ, Tiểu Hoàng thì cố gắng giãy dụa thoát thân, đang lúc cười đùa thì có tiếng người gõ cửa. Tư Đồ cả giận – “Tên nào bị ngựa đá đấy hả?”

Lời vừa dứt thì từ phía cửa có tiếng đánh “rầm”, sau đó thì bị đá văng ra, và chỉ thấy một Mộc Lăng mặt mày sa sầm đứng bên ngoài lắc đầu, tay cầm một phong thư chỉ thẳng vào mặt Tư Đồ mà mắng – “Giữa ban ngày ban mặt mà người động dục cái gì hả? Cẩn thận coi chừng bị thượng mã phong đấy.”

Tư Đồ nhíu mày – “Sao ngươi vẫn còn quanh quẩn ở chỗ này? Chả phải đã tống tiễn ngươi ra ngoài du sơn ngoạn thủy sao?”

“Ta chả thèm đi ấy chứ.” – Mộc Lăng nhấc chân bước vào – “Ờ phải rồi, Tề Dịch phái người đưa đến này.” – Y nói xong thì vất thư lên bàn, vô tình thấy mớ *** thư của Tư Đồ trên bàn…– “Tên Tư Đồ đáng chết kia!” – Mộc Lăng giậm chân mắng – “Ngươi là đồ phường lưu manh, giữa ban ngày ban mặt lại đi xem mấy thứ bẩn thỉu này.” – nói xong liền tịch thu hết mớ ấy.

“Này!” – Tư Đồ hoảng hốt muốn cướp trở về thì lại bị Tiểu Hoàng giữ chặt lấy.

“Tiên Tiên?” – Tư Đồ giật mình. Tiểu Hoàng níu tay hắn chả lấy gì làm mạnh bạo, nhưng hắn lại chẳng dám giãy dụa, sợ sẽ khiến cục cưng nhà mình bị thương.

“Mộc Lăng, mang đi đốt hết đi.” – Tiểu Hoàng hung hăng nói, trông rất là có khí thế nha.

Mộc Lăng nhịn không được phải bật cười, ôm sách đi ra ngoài, không quên buông một câu – “Tuân lệnh~~ chủ mẫu!”

Tiểu Hoàng cứng đờ cả người, mặt mày đỏ bừng bừng, còn Tư Đồ thì dựa vào bàn mà cười ha hả.

“Đừng cười nữa mà!” – Tiểu Hoàng đẩy hắn – “Thư của Tề Dịch đâu, xem thử ông ta viết gì nào.”

Tư Đồ cười đủ rồi thì lấy thư ra, vừa bóc phong bì đã thấy Tiểu Hoàng cũng dán sát lại.

“Là thư chiêu hàng của Tề Dịch.” – Tư Đồ cười, ngoảnh sang nhìn Tiểu Hoàng – “Ngươi nói xem kế tiếp phải làm sao đây?”

Tiểu Hoàng chắp tay sau lưng, đi vòng quanh phòng một chốc rồi bảo – “Đừng hồi đáp.”

“Không hồi đáp ư?” – Tư Đồ giật mình hỏi lại – “Xem như chẳng biết gì hết?”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Trong vòng hai ngày nữa, hẳn sẽ có người tìm đến gặp huynh.”

“Ý ngươi là bọn người giang hồ kia ư?” – Tư Đồ cũng đứng dậy.

“Chắc chắn bọn họ vẫn còn chưa thể cam lòng vì chuyện lần trước, hơn nữa…” – Tiểu Hoàng chần chừ một chút rồi nhìn Tư Đồ – “Hơn nữa, cổ độc trên người bọn họ vẫn còn chưa giải được mà.”

Tư Đồ gật gù – “Vậy là cầm chắc sẽ lại có chuyện phát sinh nữa rồi đây.”

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau thì người gác cổng báo lại rằng có một số lượng lớn người trong giang hồ đang tụ tập ngay trước cửa Hắc Vân Bảo, muốn xin gặp Tư Đồ.

Tư Đồ gật đầu bảo – “Đưa bọn họ đến tiền sảnh đi.” – Sau đó dẫn theo Tiểu Hoàng đến đấy đón khách.

Sau khi đến tiền sảnh thì Tư Đồ mới hay người dẫn đầu chính là Tiếu Lạc Vũ, còn có mấy vị tiền bối cao niên trong giang hồ, rồi cả mấy kẻ hòa thượng, đạo sỹ này nọ đều có mặt đầy đủ.

Tư Đồ lễ độ gật đầu với nhóm người ấy – “Các vị có chuyện gì sao?”

“Tư Đồ bang chủ, hôm qua Tề Dịch đã phái người đến chiêu hàng chúng tôi.” – Ngô lão đạo trực tiếp vào thẳng câu chuyện, hai năm rõ mười mà nói – “Chúng tôi tuyệt đối không hợp tác với bọn tiểu nhân đê tiện ấy, vì thế kiên quyết không chịu quy thuận. Thế nhưng chúng tôi lại thân cô thế cô, chính vì thế, chúng tôi mới muốn nghe theo sự tính toán của Tư Đồ bang chủ.”

“Nghe theo sự tính toán của ta?” – Tư Đồ nhìn ông ta có vẻ khó hiểu.

“Nếu Tư Đồ bang chủ cũng có ý muốn cùng Tề Dịch sống mái một phen thì chúng tôi nguyện ra roi vì ngài…Nhưng nếu ngài quyết định quy thuận Tề Dịch thì chúng tôi chỉ còn cách bỏ đi thật xa thôi.” – Một đại hòa thượng lên tiếng – “Chỉ có điều, nếu giang sơn rơi vào tay tên ác đồ ấy, vậy thì thật đáng thương thay cho thiên hạ chúng sinh, tránh sao khỏi một kiếp nạn tai.”

Tư Đồ nghe xong chỉ hơi gật đầu, hoàn toàn không đáp lại lời quần hùng nói. Đúng lúc ấy thì chợt nghe có tiếng nói của Tiếu Lạc Vũ – “Nếu Tề Dịch nắm được quyền lực trong tay…thì phỏng chừng nơi đầu tiên hắn đối phó chính là Hắc Vân Bảo.” – Nói xong thì đánh mắt liếc nhìn Tiểu Hoàng đang ngồi cạnh bên Tư Đồ.

Tư Đồ mỉm cười bảo – “Tề Dịch có nhân mã trăm vạn, đóng quân bên dưới chân núi. Hắc Vân Bảo ta đây dẫu cho tập trung hết thảy huynh đệ, thê nhi lão ấu, gia súc gia cầm cũng sợ là chưa đến mười vạn…Ta cũng muốn đánh nhau với hắn lắm, nhưng chỉ e lòng có dư mà lực không đủ thôi.”

“Chúng ta chỉ cần mang tội ác của Tề Dịch đi chiếu cáo khắp thiên hạ, tập kết quần hùng, ắt cũng có thể cùng hắn giằng co một phen.” – Ngô lão đạo bắt đầu kích động – “Cùng lắm thì bần đạo và hắn đồng quy vu tận thôi.”

Tư Đồ gật gù đáp – “Tề Dịch muốn tấn công từ dưới núi lên đây, nhiều nhất cũng chỉ mất mười ngày, lão đi chiếu cáo thiên hạ, tập kết quần hùng gì đó…áng chừng nửa năm đã gọi là đủ chưa?”

“Ái…” – Ngô lão đạo đỏ mặt tía tai, ngồi phịch xuống mà thở dốc, chẳng nói thêm lời nào nữa.

“Cũng không thể nói như thế được.” – Tiếu Lạc Vũ lại lên tiếng – “Nhân số nhiều cũng chưa chắc là sẽ chiến thắng. Đại chiến Xích Bích năm đó, Giang Đông chỉ với hơn mười vạn nhân mã, chẳng phải cũng đã chiến thắng Tào quân hơn trăm vạn đại binh đấy à…Giang Đông có Trường Giang là nơi hiểm yếu, Hắc Vân Bảo thì có thế núi vững vàng…Trận Xích Bích kia thì có Khổng Minh, còn Tư Đồ bang chủ ngài chẳng phải cũng có một Hoàng Bán Tiên đấy sao?[4]”

Tiếu Lạc Vũ nói đến đó thì tầm mắt mọi người đều hướng về phía Tiểu Hoàng ở sát bên Tư Đồ.

Tiểu Hoàng lúng túng đứng dậy, đưa mắt nhìn nhóm người đang theo dõi mình, sau đó xoay sang nhìn Tư Đồ. Đúng lúc ấy, có một thám báo chạy vào bẩm cáo – “Bang chủ, sáng nay Tề Dịch đã tế trời đất ở bên bờ sông, tự mình xưng đế, đặt quốc hiệu là Cảnh Hiên.”

“Gì cơ?” – Tư Đồ giật mình.

“Gã Tề Dịch quả là đại nghịch bất đạo!” Ngô lão đạo đập tay ghế mà đứng phắt dậy – “Tự mình xưng đế, mưu đồ soán đoạt ngai vị, thật đúng là không biết liêm sỉ.”

“Bang chủ, Tề Dịch phái người đến tuyên chỉ.” – Thám báo lại bẩm tiếp – “Lúc này đang chờ ở bên ngoài.”

Tư Đồ hơi nhướn mày, gật đầu – “Để hắn vào đi.”

Chẳng bao lâu sau, có một tướng sỹ ăn vận như quan viên truyền lệnh tiến vào, đứng ngay giữa đại sảnh mà nhìn mọi người xung quanh một lượt, sau đó đưa ra lệnh bài của Tề Dịch – “Phụng khẩu dụ của chủ tử ta, phong cho Tư Đồ bang chủ của Hắc Vân Bảo là Hộ Quốc Hầu, phong cho Hoàng Bán Tiên là Hộ Quốc Quân sư, lệnh cho hai người mau chóng đến quân doanh để nghe truyền lệnh.”

Tư Đồ im lặng lắng nghe, sau đó cười lạnh lắc đầu ngoảnh sang hỏi Tiểu Hoàng – “Ngươi nói xem nào!”

Tiểu Hoàng trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói – “Việc mà mới rồi các vị nói ấy…kỳ thật cũng không phải là không có cách nào.”

Giang hồ quần hùng nghe Tiểu Hoàng nói thế thì ai nấy đều lộ rõ vẻ vui mừng. Đúng lúc ấy thì nghe Tư Đồ lớn giọng cười, phất tay với viên quan truyền lệnh kia mà rằng – “Trở về nói với Tề Dịch rằng, Tư Đồ ta chả hứng đâu mà đi làm mấy cái chức vị đó.”

“Tư Đồ bang chủ muốn kháng chỉ sao?” – Viên quan truyền chỉ lập tức sa sầm mặt mũi.

Tư Đồ lại càng cười lớn hơn, đáp trả rằng – “Ngươi nghĩ Hắc Vân Bảo ta là nơi ai muốn đến thì đến sao? Nếu không đi ngay thì đừng hòng có đường mà đi nữa.”

Viên quan truyền lệnh thấy sắc mặt Tư Đồ có vẻ âm trầm, ẩn chứa sát ý bên trong, bất giác chợt cảm thấy lạnh toát sống lưng, thế là nhanh chóng xoay người bỏ đi cho nhanh.

Sau khi đuổi người đi rồi, Tư Đồ chậm rãi đứng dậy, nói với giang hồ quần hùng – “Hôm nay các vị nghỉ lại một đêm ở Hắc Vân Bảo đi, chúng ta thương nghị đối sách đã, ngày mai sẽ lại bàn tiếp vậy.” – Nói xong liền kéo Tiểu Hoàng đi vào trong.

Hai người chậm rãi quay về thư phòng. Sau khi đóng cửa lại, Tư Đồ đổ gục lên bàn mà cười ha hả. Tiểu Hoàng đến bên cạnh rót cho hắn một chén nước, rồi chọc chọc hắn – “Huynh còn cười nữa à?”

Tư Đồ ngừng cười, ôm chầm lấy Tiểu Hoàng, hôn nhẹ lên đôi gò má y mà hỏi – “Sao đây Tiểu Khổng Minh, kế tiếp chúng ta phải gì bây giờ?”

Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo – “Huynh bảo Tương Thanh đến đây đi…Ta có chuyện muốn nhờ huynh ấy làm.”

Tư Đồ gật đầu, sai người gọi Tương Thanh đến. Sau khi nghe Tiểu Hoàng dặn dò, Tương Thanh lĩnh mệnh lui xuống.

“Sau đó thì sao?” – Tư Đồ tò mò, xoa xoa tay Tiểu Hoàng hỏi tiếp – “Ngươi muốn lấy một chọi mười, dùng mười vạn người xử lý trăm vạn binh mã của Tề Dịch đấy ư?”

Tiểu Hoàng mỉm cười bảo – “Ta khắc có biện pháp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện