Hoàng Đường - Tắc Mộ

Chương 29: Cái gì mà mượn xác hoàn hồn, ăn nói vớ vẩn!



Mấy canh giờ trước.

Lễ đưa tiễn, hoàng thượng đích thân dặn dò Phó tướng quân và Tôn Dương Đức một hồi trong điện, còn dùng rượu thanh tế đất trời, rõ ràng vô cùng xem trọng lần xuất binh này.

Thái tử, Bình Vương, Hoài Vương, thân là ba nhi tử nối dõi của hoàng thượng, cũng phải phụ trách đưa tiễn, sau là văn võ bá quan, sau đó Phó tướng quân và Tôn Dương Đức rời khỏi đại điện, tập hợp với binh sĩ ngoài cung, rời khỏi kinh thành trong tiếng hoan hô của bách tính.

Toàn bộ quá trình, Hoài Vương không có biểu cảm gì, trái ngược với hắn, thái tử và Bình Vương có vẻ rất vui, như thể không phải tới đưa tiễn mà là tới nghênh đón đại tướng khải hoàn.

Cũng khó trách, trước đây thái tử và Bình Vương đã kết liên minh, hiện giờ Phó tướng quân là người của thái tử, Tôn Dương Đức là biểu đệ của Bình Vương, chỉ có Hoài Vương một mình một phe. Nếu lần này xuất binh thắng lợi, hắn sẽ không có chút lợi ích nào, chuyện này sao có thể khiến hai người họ không vui cho được?

Thái tử và Bình Vương sẽ không bao giờ quên bộ dạng năm đó Hoài Vương đánh Tháp Đạt, bình Triệu gia, cưỡi tuấn mã, mặc giáp Bát Kỳ, tay cầm trường kích hàn tinh. Hắn chậm rãi ghì cương, khí thế hiên ngang, bộ giáp và trường kích quanh người phản chiếu ánh sáng chói mắt, cả người như đang phát sáng. Sau lưng hắn là Thường Cao Nghĩa, Thường Cao Trung, Tư Mã Thuỵ Dương và hơn mười đại tướng, hai bên là bách tính hoan hô.

Cũng chính từ khoảnh khắc ấy, thái tử đứng trên đài cao nhìn Hoài Vương, đã cảm nhận được sự sợ hãi tột độ.

Sự kính trọng của bách tính, sự phục tùng của binh sĩ, sự tán thưởng của phụ hoàng, đều là dành cho Hoài Vương.

Còn thứ duy nhất Tạ Khang Thế hắn ta có, chỉ là một vị trí đích trưởng tử, ngoài ra, hắn ta gần như không thể sánh bằng đệ đệ nhỏ hơn hai tuổi kia.

Mà Bình Vương bên cạnh thái tử, càng cảm nhận sâu sắc rằng, bản thân không có gì cả.

Đố kỵ và hoảng hốt, luôn là thứ đáng sợ nhất. Khoảnh khắc đó, thái tử và Bình Vương nhìn nhau một cái, cùng thấy sự đố kỵ và hoảng hốt trong mắt đối phương. Bọn họ hiểu tâm tư của đối phương, sau đó kết thành liên minh như lẽ tự nhiên: Áp chế Hoài Vương, áp chế Hoài Vương!

May mắn nhất là, hoàng đế cũng có suy nghĩ như bọn họ, ông ta sợ nhi tử này công cao át chủ, càng sợ tương lai huynh đệ bọn họ tương tàn, vì thế ông ta thăng quan tiến chức cho Hoài Vương, còn lập một tước vị quyền cao chức trọng "Bình Viễn đại tướng quân" cho Hoài Vương. Cái danh đại tướng quân này cao hơn tất cả đại tướng quân khác, nắm giữ một nửa hổ phù, có thể điều lệnh binh sĩ ba mươi châu.

Nhưng nếu không có một nửa hổ phù còn lại, những binh sĩ kia sẽ không có bất kỳ động tĩnh nào, mà nửa hổ phù còn lại, đương nhiên nằm trong tay hoàng thượng.

Vì thế đây thực ra chỉ là một vị trí hư danh nhìn thì uy phong, trong lòng Hoài Vương cũng biết rất rõ, nhưng hắn không thể có bất kỳ thái độ nào. Thậm chí thân binh của hắn còn bị hoàng thượng phái đến những nơi khác nhau, bắt đầu trồng trọt, mục đích chính là để tránh hắn dùng binh.

Sau khi lễ đưa tiễn kết thúc, thái tử mang theo ý cười rời đi, còn Bình Vương càng không khách khí tiến lên, tựa như muốn chế giễu Hoài Vương, nhưng Hoài Vương lập tức xoay người, không cho hắn ta cơ hội, khiến Bình Vương lập tức không giữ được sắc mặt, nhưng cũng không dám giữ Hoài Vương lại, chỉ đành tức tối giậm chân.

Tâm trạng Hoài Vương vốn đã không tốt, Chu Tuấn Hựu lại đột nhiên tiến lên, giới thiệu Ngu Bất Tô cho Hoài Vương.

Hoài Vương quả thực không thích Ngu Bất Tô này, nhưng cũng không thể chống lại lời khuyên của Chu Tuấn Hựu.

Huống hồ Chu Tuấn Hựu nói rất có lý.

Chu Tuấn Hựu nhẹ giọng nói: "Vương gia, Ngu Bất Tô này hình như một lòng muốn quy thuận ngài. Mặc dù người này mồm mép láu lỉnh, nhưng địa vị lại rất đặc thù. Đầu tiên, quan hệ giữa hắn với hầu hết người trong triều đều không tệ, có thể lôi kéo người trung lập, là một thuyết khách rất tốt. Lần này hoàng thượng tin vài quẻ của hắn, cũng có chút sức ảnh hưởng tới hoàng thượng. Cuối cùng, nếu tương lai... có chuyện ngoài ý muốn... vương gia cũng cần một người giúp ngài tạo dư luận."

Chu Tuấn Hựu không nói chuyện ngoài ý muốn là gì, nhưng trong lòng Hoài Vương và Chu Tuấn Hựu đều rất rõ là chuyện gì.

Hoài Vương không hề muốn tạo phản bị toàn thiên hạ cho rằng muốn tạo phản, nếu thực sự đến lúc đó, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, bằng không, người chết là bản thân hắn.

Hoài Vương lạnh lùng liếc Chu Tuấn Hựu một cái, rồi lại liếc Ngu Bất Tô đang nháy mắt ra hiệu sau lưng, cuối cùng nói: "Để hắn cùng đến Hoài vương phủ."

Chu Tuấn Hựu gật đầu, sau đó quay đầu nhếch môi với Ngu Bất Tô. Ngu Bất Tô lập tức phấn chấn, mang theo cây trâm chuẩn bị sẵn cho Tả Xu Tĩnh rồi theo Hoài Vương về Hoài vương phủ.

Hoài Vương không quá kiêu ngạo, đặc biệt với những người hắn cho là hiền tài thì thường để ngồi chung xe, mà lần này Ngu Bất Tô mượn hào quang của Chu Tuấn Hựu, hơn nữa Hoài Vương cũng muốn ra vẻ lôi kéo, nên ba người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Ngu Bất Tô bắt đầu phát huy tài năng của mình, lảm nhảm: "Vương gia, không giấu gì ngài, thần ấy à, trước kia từng quan sát thiên tượng trong đêm..."

Chu Tuấn Hựu khẽ giẫm vào chân Chu Tuấn Hựu.

Ngu Bất Tô hơi khựng lại: "Cảm thấy cảnh đêm rất đẹp, trăng sáng sao xa, đúng là cảnh tượng phồn vinh, ha ha ha ha ha!"

Mặc dù Ngu Bất Tô kịp thời thu lại mấy lời không nên nói, sắc mặt Hoài Vương vẫn không tốt lắm, chỉ gật đầu lấy lệ: "Ừm."

Ngu Bất Tô nói: "Có điều, thần tính cho vương gia rồi, trước mắt vương gia, có một thứ rất tốt bên người."

Hoài Vương liếc hắn ta một cái: "Hửm?"

Ngu Bất Tô cười: "Chính là vương phi điện hạ đó! Vương phi điện hạ mệnh cung có "Lộc Tồn", đối cung có "Thiên Mã", chính là mệnh bàn "Lộc Mã Giao Trì", mệnh bàn này rất vượng phu, trùng hợp còn hô ứng với mệnh bàn của vương gia người, đúng là kinh ngạc, kinh ngạc!"

Hoài Vương trầm mặc giây lát, đột nhiên nói: "Nội thị có ghi chép mệnh bàn của ta, ngươi biết cũng không lạ. Nhưng, sao ngươi biết mệnh bàn của vương phi? Bát tự sinh thần của nàng ấy có lẽ tháng sau mới được ghi chép thì phải?"

Ngu Bất Tô không hề căng thẳng, nói: "Đó là vì vi thần có tư giao với huynh trưởng Tả huyện lệnh của vương phi, Tả đại nhân từng nhờ vi thần bói mấy quẻ cho hai muội muội của ngài ấy."

Ngu Bất Tô có tư giao với tất cả mọi người, nên quen biết Tả Hạo Vũ cũng không lạ, Hoài Vương gật gật đầu, không hỏi thêm.

Sau đó ba người quay về Hoài vương phủ, Tả Xu Tĩnh còn tới khách khí với Ngu Bất Tô vài câu, Hoài Vương cũng không hỏi nhiều. Ba người tiến vào thư phòng, Chu Tuấn Hựu và Hoài Vương gần như không cần mở miệng, chỉ cần nghe Ngu Bất Tô thao thao bất tuyệt. Hoài Vương hơi đau đầu, Ngu Bất Tô lại đột nhiên nói: "Vương gia, ngài thấy thế nào?"

Hoài Vương khẽ hoàn hồn, nói: "Cái gì?"

Ngu Bất Tô chớp chớp mắt, thấy vẻ mặt Hoài Vương mơ màng thì chỉ đành nói lại: "Về việc, chết rồi sống lại, mượn xác hoàn hồn, vương gia cảm thấy thế nào?"

Tại sao lại là vấn đề này!

Hoài Vương nhớ đêm hôm trước Tả Xu Tĩnh cũng hỏi bản thân câu này, mà nhớ đến Tả Xu Tĩnh, hắn lại nhớ đến thái hậu... Đầu vốn đã đau lại càng đau thêm, vì thế hắn mất kiên nhẫn nói: "Tất nhiên là không tin. Ăn nói vớ vẩn."

Ngu Bất Tô gượng gạo cười, có chút khó xử, thầm nghĩ Hoài Vương điện hạ cũng quá chém đinh chặt sắt rồi!

Mà một bên khác, Tả Xu Tĩnh vừa nhìn thấy nội dung trong cây trâm liền kinh hãi, xoay người ra ngoài chạy đến thư phòng, định ngăn tên thầy đồng thối Ngu Bất Tô lại. Nhưng vừa bước ra, một thị nữ ở ngoài viện đã xông vào, nhìn thấy Tả Xu Tĩnh liền lập tức hành lễ: "Vương phi điện hạ."

Tả Xu Tĩnh tuỳ tiện "ừm" một tiếng rồi định bước tiếp, nhưng thị nữ kia nói: "Vương phi điện hạ, có người từ Tả phủ tới đưa tin, nói là do Tả phu nhân phái tới, tên Đào Nhi, có chuyện gấp muốn bàn với người."

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ sao trùng hợp như vậy! Đào Nhi là nha hoàn thân cận của Ôn Xảo Giai, lần đó người đóng giả Tả Xu Tĩnh ở trong phòng chính là Đào Nhi, thiết nghĩ có chuyện lớn thật nên Ôn Xảo Giai mới cho Đào Nhi tới tìm nàng.

Nhưng bây giờ... Tả Xu Tĩnh nhíu mày: "Ngươi bảo nàng ấy đợi ở sảnh ngoài, lát nữa ta sẽ đến!"

Thị nữ đó gượng gạo nói: "Vương phi điện hạ, Đào Nhi đó nói thực sự rất gấp..."

Châu Nhi và Bích Vân theo sau Tả Xu Tĩnh, đương nhiên cũng nghe thấy lời hai người. Châu Nhi nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nếu phu nhân đã cho Đào Nhi tỷ tỷ tới, vậy chắc chắn là chuyện lớn..."

Tả Xu Tĩnh đương nhiên biết, nhưng cũng chỉ đành liếc nhìn thư phòng từ xa, mím chặt môi nói: "Bỏ đi, đến sảnh ngoài trước."

Nàng nhanh chân bước đến sảnh ngoài, Đào Nhi thấy nàng liền lộ ra vẻ mặt được cứu, hành lễ: "Vương phi điện hạ."

Tả Xu Tĩnh xua xua tay: "Được rồi được rồi, mau nói có chuyện gì? Gấp thành thế này..."

Đào Nhi nhẹ giọng nói: "Là phu nhân bảo nô tỳ tới tìm người..."

Nàng ta liếc nhìn Bích Vân sau lưng Tả Xu Tĩnh, vẻ mặt do dự.

Tả Xu Tĩnh nói: "Bích Vân, ngươi ra ngoài đợi đi."

Bích Vân đáp lại, xoay người ra ngoài. Đào Nhi liếc nhìn Châu Nhi, cuối cùng cũng không do dự nữa, nhỏ giọng nói: "Phu nhân nói, Đại thiếu gia đang làm huyện lệnh huyện Thái Cốc ở Phong Châu, người cũng biết rồi, nhưng nghe nói, mấy phản tặc ở phía Nam đã chiếm được rất nhiều châu, trước mắt qua Nam Châu là đến Phong Châu! Hơn nữa huyện Thái Cốc còn tiếp giáp Nam Châu, phu nhân sợ Đại thiếu gia gặp nguy hiểm..."

Tả Xu Tĩnh đâu hiểu chiến sự phía Nam, nghe Đào Nhi nói vậy thì không khỏi nhíu mày: "Sao lại như vậy? Ca ca ở huyện Thái Cốc, nếu ta nhớ không nhầm thì là nơi bắt buộc phải đi qua khi vận chuyển lương thực, nếu Nam Châu đã bị chiếm, nơi tiếp theo nhất định sẽ là huyện Thái Cốc..."

Đào Nhi nghe vậy liền rũ mắt: "Hình như bên phía phu nhân cũng nghe nói như vậy. Chuyện này là do có người lén nói với lão gia, nhưng lão gia không cho nói, cho rằng sẽ khiến lòng người rối loạn, nhưng sau khi phu nhân biết chuyện thì đã khóc mấy trận, rồi mới bảo nô tỳ tới tìm người."

Mặc dù không có tình cảm với Tả Hạo Vũ, nhưng dù sao Tả Hạo Vũ cũng là đích tử Tả gia, Tả Xu Tĩnh hiện giờ đương nhiên hy vọng Tả Hạo Vũ bình an, nhưng nàng còn có cách gì? Nàng nhíu mày, nói: "Ta cũng rất lo lắng cho ca ca, nhưng, nhưng a nương bảo ngươi tới tìm ta, ta cũng không có cách nào..."

Đào Nhi ấm ức nói: "Điện hạ có điều không biết, phu nhân nói, Hoài Vương điện hạ anh dũng thiện chiến, chỉ cần một ngàn tinh nhuệ là có thể đánh cho đám phản tặc kia không còn mảnh giáp! Nhưng hoàng thượng nghĩ Hoài Vương đang tân hôn nên không phái vương gia xuất binh, mà phái Phó tướng quân, nhưng mấy ngày trước Phó tướng quân vừa mừng thọ sáu mươi! Chuyện này, ài..."

Tả Xu Tĩnh cuối cùng cũng nghe ra chút manh mối: "Ý của a nương, là bảo ta nói với vương gia, để vương gia chủ động xin xuất binh?"

Đào Nhi lập tức gật đầu.

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Ngươi quay về nói với a nương, chuyện này ta không làm được, vương gia cũng sẽ không nghe ta. Hoàng thượng không phái vương gia xuất binh đương nhiên có tính toán của hoàng thượng, chưa kể chuyện này đã được định rồi, Phó tướng quân và Tôn phó tướng đã xuất hành. Cho dù chuyện này chưa được định, ta cũng không thể bảo vương gia chủ động thỉnh cầu. Ta chỉ là một phu nhân, không thể ảnh hưởng đến quyết sách của vương gia, càng không thể ảnh hưởng đến thiên hạ. Ta hiểu a nương lo lắng, nhưng chuyện này, ta thực sự không giúp được."

Đào Nhi khóc không ra nước mắt: "Vậy phải làm sao đây..."

Tả Xu Tĩnh nói: "Chuyện này gấp cũng vô ích, ngươi quay về bảo a nương đừng lo lắng nữa, mặc dù Phó tướng quân đã sáu mươi, nhưng nếu không phải bảo đao chưa mòn, hoàng thượng nhất định sẽ không phái ngài ấy đi! Huống hồ, không phải quan hệ giữa Phó tướng quân và huynh trưởng Chu quốc công của hoàng hậu không tệ sao, a nương muốn tìm cũng nên tìm a tỷ thương lượng, không nên tới tìm ta."

Đào Nhi mếu máo: "Phu nhân tìm rồi. Nhưng thái tử phi điện hạ nói, Phó tướng quân nhất định sẽ thắng, bảo phu nhân đừng lo lắng. Phu nhân cảm thấy thái tử phi điện hạ đang trấn an người nên rất không yên tâm..."

Tả Xu Tĩnh vẫn nhíu mày: "A tỷ đã nói như vậy, nương cứ yên tâm là được rồi..."

Tả Xu Tĩnh cảm thấy kỳ lạ... Tả Xu Nhàn dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Lẽ nào trong chuyện này còn có gì đó?!

Đào Nhi thấy Tả Xu Tĩnh quả thực không giống có cách, chỉ đành hành lễ rồi rời đi trước. Tả Xu Tĩnh có chút bất an, nhíu mày rời khỏi sảnh ngoài, thấy Bích Vân mới đột nhiên nhớ đến chuyện Ngu Bất Tô, lập tức nhanh chân bước về phía thư phòng.

Người đứng trước thư phòng là Chương Thuẫn, thấy Tả Xu Tĩnh tới, Chương Thuẫn hành lễ rồi nói: "Điện hạ có chuyện muốn tìm vương gia?"

Tả Xu Tĩnh đi vội, không mang theo đồ ăn, không thể dùng cái cớ như hôm qua nữa. Vẫn may mấy lời Đào Nhi vừa nói có thể trở thành cái cớ của nàng...

Vì thế nàng ra vẻ gấp gáp nói: "Có có có, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với vương gia, ngươi cho ta vào đi!"

Vẻ mặt Tả Xu Tĩnh lo lắng, lại tới từ sảnh trước nên Chương Thuẫn có chút do dự liếc nhìn Bích Vân. Bích Vân hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, hình như vương phi thực sự có chuyện gấp.

Chương Thuẫn đành nói: "Vậy ta thông báo giúp người một tiếng."

Hắn ta xoay người nhẹ nhàng gõ cửa, Hoài Vương nói: "Sao thế?"

Chương Thuẫn: "Vương phi điện hạ tới tìm người, nói là có chuyện gấp."

Hoài Vương: "Cho nàng ấy vào."

Chương Thuẫn lập tức mở cửa, Tả Xu Tĩnh cười với hắn ta rồi xông vào.

Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu quả nhiên ngồi bên trong, sắc mặt Hoài Vương lại không tốt lắm, bất động nhìn chằm chằm nàng. Trong lòng Tả Xu Tĩnh lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ lẽ nào nàng tới muộn rồi?!

Trong tay Ngu Bất Tô cầm hai tờ giấy, thấy Tả Xu Tĩnh tới thì lập tức nháy mắt: "Vương phi điện hạ, người có còn nhớ năm đó khi giao hảo với lệnh huynh, vi thần từng nói với người một lý luận không? Chính là chết rồi sống lại, mượn xác hoàn hồn, giống hai tờ giấy này, ta xé một tờ giấy trong đó..."

Trong lòng Tả Xu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra Ngu Bất Tô bắt đầu nói chuyện này chưa được bao lâu, Hoài Vương có lẽ chưa biết gì cả!

Vì thế nàng lạnh mặt ngắt lời Ngu Bất Tô: "Ta nhớ, nhưng ta chưa từng cảm thấy lý luận của Ngu đại nhân là chính xác. Người chết không thể sống lại, đừng nói đến chuyện mượn xác hoàn hồn. Ngu đại nhân thông hiểu âm dương, lẽ nào không biết chuyện này?"

Ngu Bất Tô hiển nhiên không ngờ Tả Xu Tĩnh lại không chút lưu tình ngắt lời mình như vậy, lập tức ngẩn ra, có chút hoang mang nhìn Tả Xu Tĩnh. Hoài Vương cũng hơi bất ngờ: "Ban đầu không phải vương phi cũng nói với bổn vương chuyện này sao?"

"Khi đó chỉ là cảm thấy buồn cười nên mới nói với vương gia." Tả Xu Tĩnh uyển chuyển đáp: "Vương gia nói đúng, mấy thứ này đúng là nói bừa."

Hoài Vương cười, khá hài lòng. Hắn vốn không muốn nghe Ngu Bất Tô nói nhảm, nhưng lại không tiện trực tiếp ngắt lời, hiện giờ Tả Xu Tĩnh không chút lưu tình khiến Ngu Bất Tô mất mặt, hắn ngược lại có thể hùa theo, nói: "Được rồi, vương phi đã không thích nghe, vậy Ngu đại nhân không cần nói nữa. Tính cách vương phi thẳng thắn, Ngu đại nhân đừng quá để tâm."

Ngu Bất Tô gượng gạo cất hai tờ giấy đi: "Ờ, không đâu không đâu, sao lại để tâm chứ..."

Hắn ta lại liếc Tả Xu Tĩnh một cái, quả thực không hiểu nàng muốn làm gì.

Hoài Vương cũng nói: "Vương phi đột nhiên tới tìm bổn vương, là đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện