Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 25: Mã kha lam tức giận
Thật tức chết, Mã Kha Lam này ỷ mình là công chúa không xem ai ra gì, muốn ngồi lên vị trí Vương Phi của nàng.
Chiêu Dương tỏa ra vô cùng bình tĩnh trước lời nói của Mã Kha Lam, nàng nhếch môi cười khẽ cất giọng dịu dàng.
- Công chúa nói cũng phải, với thân phận tôn quý của người, phải nên làm chính thất mới phù hợp.
Lời nói tuy dịu dàng nhưng không hề yếu thế, ngữ khí kiêu ngạo khiến Mã Kha Lam bất ngờ.
Chiêu Dương nói xong liền xoay mặt, ánh mắt lấp lánh tỏa ra tia sáng như viên dạ minh châu, nhìn thẳng vào mặt của Nhậm Thái Tuấn.
- Vương Gia, chàng nghĩ sao?
Âm thanh ngọt ngào thốt ra từ miệng Chiêu Dương, lại mang theo sát khí đằng đằng khiến Trương Vệ đứng bên cạnh bất giấc rùng mình nhìn Nhậm Thái Tuấn, muốn xem Vương Gia dùng cách gì để giải quyết cục diện khó xử này.
Tuy nói bộ tộc Mã Cơ Hàn đang trong tình trạng lực cô thế yếu, nhờ vả vào Tống quốc nhưng Hoàng thượng đã từng nói;
- Trẫm không quan tâm đến việc khanh dùng cách gì để tiêu diệt Bộ Tộc Khắc Thiệp, nhưng mục đích của chuyến đi này khanh phải khiến bộ tộc Mã Cơ Hàn cam tâm tình nguyện thuần phục trẫm.
Chiêu Dương đã thành công khiến Nhậm Thái Tuấn trở thành tâm điểm của sự việc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết lên người hắn.
Nhậm Thái Tuấn không hề khó chịu hay phiền não, ngược lại trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Nàng là vì hắn mà ghen.
Nhậm Thái Tuấn nâng tay vỗ vỗ lên mu bàn tay mềm mại của Chiêu Dương tỏ ra sủng ái, đôi môi mỏng hé mở giọng nói nghiêm túc bao trùm cả căn lều.
- Công chúa Kha Lam, Vương Phi nói cũng phải.
Nhậm Thái Tuấn nói đến đây đột nhiên dừng lại không nói tiếp, ánh mắt thâm thuý quan sát nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình.
Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy sắc mặt "nguyệt mi tinh nhãn"*
đột nhiên đông cứng.
*Nguyệt mi tinh nhãn: Lông mày như trăng, đôi mắt như sao.
Nhậm Thái Tuấn hài lòng với biểu cảm thần sắc của nàng, nàng đang tức giận?
Trong lòng khoan khoái, hắn trầm giọng nói tiếp.
- Nếu để công chúa làm trắc phi thì thật bất kính với người, còn bảo người làm Vương Phi, thì việc đó không thể nào.
Vì trong lòng ta chỉ có duy nhất một Vương Phi, đó chính là Chiêu Dương.
Nhậm Thái Tuấn nói xong ánh mắt thâm tình nhìn vào nữ nhân với nét mặt ngỡ ngàng ngồi bên cạnh.
Lời nói của Nhậm Thái Tuấn như hơi ấm giữa mùa đông băng giá, xông thẳng vào trái tim nàng.
Chàng vì nàng nên không quan tâm đến việc, mình sẽ đắc tội với khả hãn Mã Mộ Lam.
Vì nàng có thể không màng đến công chúa cao quý xinh đẹp này.
Mã Mộ Lam trầm mặt, ánh mắt thâm sâu lộ rõ sự đắn đo, nghe vào lời nói của Nhậm Thái Tuấn.
Ông chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là ông thay đổi ý định cầu thân với Hoàng thượng, hai là để con gái yêu quý của ông làm tiểu thiếp của Nhậm Thái Tuấn.
Mã Kha Lam nghe những gì Nhậm Thái Tuấn vừa mới thốt ra, thần sắc liền biến đổi vẻ mặt tự tin đặc ý của vừa rồi đột nhiên trở nên u ám, trong lòng quyết định phải cho Nhậm Thái Tuấn biết ai mới là người xứng đáng ngồi ở vị trí Vương Phi.
Sau khi Nhậm Thái Tuấn cùng với khả hãn bàn xong chuyện chính sự, Nhậm Thái Tuấn đưa Chiêu Dương đi dạo trên thảo nguyên xanh mướt.
Hai người cất bước chầm chậm đều đều về phía trước, không khí trong lành mát mẻ của nơi quan ngoại này khiến tâm hồn ngông cuồng ngạo mạn của hắn lắng dịu đi.
Trương Vệ cùng đám binh sĩ tuỳ thân, thận trọng theo sau bảo vệ cho hai người.
Trương Vệ là người hiểu tình đạt lý, những lúc Vương Gia và Vương Phi ở cùng nhau, họ đều giữ một khoảng cách cố định.
Đứng trên ngọn đồi xanh mướt hai người nhìn xuống cánh đồng hoa Oải Hương phía dưới.
Mảnh đất rộng lớn bao la được bao phủ bởi một màu tím xinh đẹp mê hồn, nhưng khi ở dưới chân của Nhậm Thái Tuấn lại nhìn thật nhỏ bé.
Chỉ cần Nhậm Thái Tuấn nộ khí xung thiên, một lời nói của hắn có thể hủy diệt đi mọi thứ "bách bàn nan miêu"* trước mặt.
*"bách bàn nan miêu" có nghĩa là vẻ đẹp không thể nào miêu tả được.
Chiêu Dương nở một nụ cười sinh động, nụ cười từ tận đáy lòng khiến cặp mắt to tròn của nàng vô tình hơi khép lại, môi cong lên để lộ hàm răng đều đặn trắng như tuyết ra ngoài.
Luồng gió tươi mát thổi ngang qua người Chiêu Dương, khiến mái tóc dài óng ánh phất phơ theo làn gió, Chiêu Dương hít vào một hơi thật sâu, không khí trông lành khiến nàng cảm nhận được cái gọi là tự do tự tại.
Chiêu Dương xoay mặt nhìn Nhậm Thái Tuấn, lúc này hắn đứng uy nghiêm chắp hai tay về phía sau của mình, ánh mắt duy ngã độc tôn xem trời bằng vung nhìn xuống phía dưới.
Kỳ thật nàng cũng từng nhìn thấy qua vẻ ngông cuồng cùng với sát khí này tỏa ra từ trên người của thủ lĩnh.
Không biết vì sao trên người Nhậm Thái Tuấn, lại lúc ẩn lúc hiện hình bóng của Lãnh Tuấn.
Chiêu Dương suy nghĩ một lúc, chợt lắc đầu thở dài.
Vì sao đột nhiên mình lại nghĩ ngợi lung tung.
Bây giờ nàng đã là thê tử của Nhậm Thái Tuấn, cũng đến lúc nàng đem tình cảm của mình dành cho chủ nhân giấu kín một nơi nào đó trong trái tim của mình, vì nàng biết tình yêu của nàng đối với chủ nhân chỉ là vọng tưởng.
Chủ nhân sẽ không bao giờ đặt tình cảm của mình, trên người một thuộc hạ như nàng.
Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy vừa rồi vẻ mặt của nàng hớn hở hơn người, cười tươi hơn hoa, nhưng bây giờ thần sắc thâm trầm ẩn chứa điều gì đó khó có thể buông bỏ, khiến lòng hắn bực bội vì không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Hắn không ngờ tâm tình của mình, lại dễ dàng bị nữ nhân này khuấy động.
- Nàng đang nghĩ gì?
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên tai nàng, kéo suy nghĩ của Chiêu Dương trở về thực tại, nàng xoay mặt nhìn hắn.
- Thiếp đang nhớ đến.............
Nói đến đây Chiêu Dương chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn sang chỗ khác.
Nàng phải nói sao đây?
Nói với hắn rằng, nàng đang suy nghĩ đến nam nhân đã khắc sâu vào tận tâm trí của nàng.
Không!
Không thể, nàng sẽ quên đi thủ lĩnh, trong lòng nàng sớm muộn gì cũng chỉ còn lại một mình hắn thôi.
- Không......thiếp chỉ nhớ đến người của Hạ Gia.
Lời nói có phần miễn cưỡng của Chiêu Dương vừa dứt, Nhậm Thái Tuấn đột nhiên vươn tay cầm lấy cánh tay mềm mại của nàng kéo mạnh về phía hắn, khiến thân thể quyến rũ của Chiêu Dương nằm gọn trong lòng hắn.
Hắn giữ chặt eo nàng không cho nàng động đậy.
Ánh mắt phóng ra tia lửa nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của nàng.
Chiêu Dương biết Nhậm Thái Tuấn đang tức giận, đôi đồng tử sắc bén kia giờ đã hiện lên những tia máu đỏ.
Dường như Nhậm Thái Tuấn nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn giận dữ phun ra từng chữ.
- Ta đã nói...... nàng suy nghĩ cũng đừng suy nghĩ đến việc nói dối ở trước mặt ta!
Chiêu Dương bị bàn tay cường tráng của Nhậm Thái Tuấn, siết chặt ở phần eo khiến nàng đau điếng, nàng mở to mắt nhìn hắn thành thật nói.
- Thiếp đang nghĩ đến nam nhân trong lòng thiếp trước đây.
Chiêu Dương không hiểu vì sao ở trước mặt Nhậm Thái Tuấn, lúc nào nàng cũng là kẻ thua cuộc.
Kỳ thật nàng lại cam tâm tình nguyện, thua hắn một cách tâm phục khẩu phục.
Chiêu Dương tỏa ra vô cùng bình tĩnh trước lời nói của Mã Kha Lam, nàng nhếch môi cười khẽ cất giọng dịu dàng.
- Công chúa nói cũng phải, với thân phận tôn quý của người, phải nên làm chính thất mới phù hợp.
Lời nói tuy dịu dàng nhưng không hề yếu thế, ngữ khí kiêu ngạo khiến Mã Kha Lam bất ngờ.
Chiêu Dương nói xong liền xoay mặt, ánh mắt lấp lánh tỏa ra tia sáng như viên dạ minh châu, nhìn thẳng vào mặt của Nhậm Thái Tuấn.
- Vương Gia, chàng nghĩ sao?
Âm thanh ngọt ngào thốt ra từ miệng Chiêu Dương, lại mang theo sát khí đằng đằng khiến Trương Vệ đứng bên cạnh bất giấc rùng mình nhìn Nhậm Thái Tuấn, muốn xem Vương Gia dùng cách gì để giải quyết cục diện khó xử này.
Tuy nói bộ tộc Mã Cơ Hàn đang trong tình trạng lực cô thế yếu, nhờ vả vào Tống quốc nhưng Hoàng thượng đã từng nói;
- Trẫm không quan tâm đến việc khanh dùng cách gì để tiêu diệt Bộ Tộc Khắc Thiệp, nhưng mục đích của chuyến đi này khanh phải khiến bộ tộc Mã Cơ Hàn cam tâm tình nguyện thuần phục trẫm.
Chiêu Dương đã thành công khiến Nhậm Thái Tuấn trở thành tâm điểm của sự việc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết lên người hắn.
Nhậm Thái Tuấn không hề khó chịu hay phiền não, ngược lại trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Nàng là vì hắn mà ghen.
Nhậm Thái Tuấn nâng tay vỗ vỗ lên mu bàn tay mềm mại của Chiêu Dương tỏ ra sủng ái, đôi môi mỏng hé mở giọng nói nghiêm túc bao trùm cả căn lều.
- Công chúa Kha Lam, Vương Phi nói cũng phải.
Nhậm Thái Tuấn nói đến đây đột nhiên dừng lại không nói tiếp, ánh mắt thâm thuý quan sát nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình.
Chiêu Dương nghe Nhậm Thái Tuấn nói vậy sắc mặt "nguyệt mi tinh nhãn"*
đột nhiên đông cứng.
*Nguyệt mi tinh nhãn: Lông mày như trăng, đôi mắt như sao.
Nhậm Thái Tuấn hài lòng với biểu cảm thần sắc của nàng, nàng đang tức giận?
Trong lòng khoan khoái, hắn trầm giọng nói tiếp.
- Nếu để công chúa làm trắc phi thì thật bất kính với người, còn bảo người làm Vương Phi, thì việc đó không thể nào.
Vì trong lòng ta chỉ có duy nhất một Vương Phi, đó chính là Chiêu Dương.
Nhậm Thái Tuấn nói xong ánh mắt thâm tình nhìn vào nữ nhân với nét mặt ngỡ ngàng ngồi bên cạnh.
Lời nói của Nhậm Thái Tuấn như hơi ấm giữa mùa đông băng giá, xông thẳng vào trái tim nàng.
Chàng vì nàng nên không quan tâm đến việc, mình sẽ đắc tội với khả hãn Mã Mộ Lam.
Vì nàng có thể không màng đến công chúa cao quý xinh đẹp này.
Mã Mộ Lam trầm mặt, ánh mắt thâm sâu lộ rõ sự đắn đo, nghe vào lời nói của Nhậm Thái Tuấn.
Ông chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là ông thay đổi ý định cầu thân với Hoàng thượng, hai là để con gái yêu quý của ông làm tiểu thiếp của Nhậm Thái Tuấn.
Mã Kha Lam nghe những gì Nhậm Thái Tuấn vừa mới thốt ra, thần sắc liền biến đổi vẻ mặt tự tin đặc ý của vừa rồi đột nhiên trở nên u ám, trong lòng quyết định phải cho Nhậm Thái Tuấn biết ai mới là người xứng đáng ngồi ở vị trí Vương Phi.
Sau khi Nhậm Thái Tuấn cùng với khả hãn bàn xong chuyện chính sự, Nhậm Thái Tuấn đưa Chiêu Dương đi dạo trên thảo nguyên xanh mướt.
Hai người cất bước chầm chậm đều đều về phía trước, không khí trong lành mát mẻ của nơi quan ngoại này khiến tâm hồn ngông cuồng ngạo mạn của hắn lắng dịu đi.
Trương Vệ cùng đám binh sĩ tuỳ thân, thận trọng theo sau bảo vệ cho hai người.
Trương Vệ là người hiểu tình đạt lý, những lúc Vương Gia và Vương Phi ở cùng nhau, họ đều giữ một khoảng cách cố định.
Đứng trên ngọn đồi xanh mướt hai người nhìn xuống cánh đồng hoa Oải Hương phía dưới.
Mảnh đất rộng lớn bao la được bao phủ bởi một màu tím xinh đẹp mê hồn, nhưng khi ở dưới chân của Nhậm Thái Tuấn lại nhìn thật nhỏ bé.
Chỉ cần Nhậm Thái Tuấn nộ khí xung thiên, một lời nói của hắn có thể hủy diệt đi mọi thứ "bách bàn nan miêu"* trước mặt.
*"bách bàn nan miêu" có nghĩa là vẻ đẹp không thể nào miêu tả được.
Chiêu Dương nở một nụ cười sinh động, nụ cười từ tận đáy lòng khiến cặp mắt to tròn của nàng vô tình hơi khép lại, môi cong lên để lộ hàm răng đều đặn trắng như tuyết ra ngoài.
Luồng gió tươi mát thổi ngang qua người Chiêu Dương, khiến mái tóc dài óng ánh phất phơ theo làn gió, Chiêu Dương hít vào một hơi thật sâu, không khí trông lành khiến nàng cảm nhận được cái gọi là tự do tự tại.
Chiêu Dương xoay mặt nhìn Nhậm Thái Tuấn, lúc này hắn đứng uy nghiêm chắp hai tay về phía sau của mình, ánh mắt duy ngã độc tôn xem trời bằng vung nhìn xuống phía dưới.
Kỳ thật nàng cũng từng nhìn thấy qua vẻ ngông cuồng cùng với sát khí này tỏa ra từ trên người của thủ lĩnh.
Không biết vì sao trên người Nhậm Thái Tuấn, lại lúc ẩn lúc hiện hình bóng của Lãnh Tuấn.
Chiêu Dương suy nghĩ một lúc, chợt lắc đầu thở dài.
Vì sao đột nhiên mình lại nghĩ ngợi lung tung.
Bây giờ nàng đã là thê tử của Nhậm Thái Tuấn, cũng đến lúc nàng đem tình cảm của mình dành cho chủ nhân giấu kín một nơi nào đó trong trái tim của mình, vì nàng biết tình yêu của nàng đối với chủ nhân chỉ là vọng tưởng.
Chủ nhân sẽ không bao giờ đặt tình cảm của mình, trên người một thuộc hạ như nàng.
Nhậm Thái Tuấn nhìn thấy vừa rồi vẻ mặt của nàng hớn hở hơn người, cười tươi hơn hoa, nhưng bây giờ thần sắc thâm trầm ẩn chứa điều gì đó khó có thể buông bỏ, khiến lòng hắn bực bội vì không thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Hắn không ngờ tâm tình của mình, lại dễ dàng bị nữ nhân này khuấy động.
- Nàng đang nghĩ gì?
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên tai nàng, kéo suy nghĩ của Chiêu Dương trở về thực tại, nàng xoay mặt nhìn hắn.
- Thiếp đang nhớ đến.............
Nói đến đây Chiêu Dương chợt dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn sang chỗ khác.
Nàng phải nói sao đây?
Nói với hắn rằng, nàng đang suy nghĩ đến nam nhân đã khắc sâu vào tận tâm trí của nàng.
Không!
Không thể, nàng sẽ quên đi thủ lĩnh, trong lòng nàng sớm muộn gì cũng chỉ còn lại một mình hắn thôi.
- Không......thiếp chỉ nhớ đến người của Hạ Gia.
Lời nói có phần miễn cưỡng của Chiêu Dương vừa dứt, Nhậm Thái Tuấn đột nhiên vươn tay cầm lấy cánh tay mềm mại của nàng kéo mạnh về phía hắn, khiến thân thể quyến rũ của Chiêu Dương nằm gọn trong lòng hắn.
Hắn giữ chặt eo nàng không cho nàng động đậy.
Ánh mắt phóng ra tia lửa nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của nàng.
Chiêu Dương biết Nhậm Thái Tuấn đang tức giận, đôi đồng tử sắc bén kia giờ đã hiện lên những tia máu đỏ.
Dường như Nhậm Thái Tuấn nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn giận dữ phun ra từng chữ.
- Ta đã nói...... nàng suy nghĩ cũng đừng suy nghĩ đến việc nói dối ở trước mặt ta!
Chiêu Dương bị bàn tay cường tráng của Nhậm Thái Tuấn, siết chặt ở phần eo khiến nàng đau điếng, nàng mở to mắt nhìn hắn thành thật nói.
- Thiếp đang nghĩ đến nam nhân trong lòng thiếp trước đây.
Chiêu Dương không hiểu vì sao ở trước mặt Nhậm Thái Tuấn, lúc nào nàng cũng là kẻ thua cuộc.
Kỳ thật nàng lại cam tâm tình nguyện, thua hắn một cách tâm phục khẩu phục.
Bình luận truyện