Hoàng Huynh Tại Thượng

Chương 4: Duệ ca ca thần mã



Ngự thư phòng.

Đoạn Lăng Duệ đang phê tấu chương, chóp mũi bay tới một trận mùi hương hoa lan thản nhiên, dần dần càng ngày càng đậm, ngẩng đầu, vừa lúc thấy cửa ngự thư phòng bị đẩy ra.

"Hoàng huynh, xem ta mang cái gì đến đây này?" Đoạn Trường An đi vào cửa.

Đoạn Lăng Duệ chỉ cảm thấy một loạt hương hoa lan xông vào mũi.

"Trường An, đệ vừa tắm sao? Như thế nào trên người có một cỗ mùi hoa vậy?" Đoạn Lăng Duệ nhíu mày.

"Có...... Có sao...... Ta như thế nào không cảm thấy a......" Đoạn Trường An có chút không được tự nhiên, mùi hoa này thật sự nùng như vậy sao? Lâm Tú Nhi, nha đầu kia thật là xấu tính, thế mà không sớm nói cho y biết! Một đại nam nhân trên người có hương hoa cái gì chứ, thực không thể chịu được!

"Một buổi chiều nay đệ làm cái gì vậy?" Đoạn Lăng Duệ tiếp tục phê tấu chương.

"Ta cùng Tú Nhi ở một chỗ thôi......"

"Tú Nhi? Nàng ở trong cung?" Còn chưa nói xong, Đoạn Lăng Duệ đánh gãy y, "Đệ với nàng cùng nhau chơi cả một buổi chiều?"

Khó trách toàn bộ buổi chiều đều không nhìn thấy người, bình thường không phải đều ở trước mặt hắn chạy quanh sao?

"Đúng vậy...... Lúc này đang tuyển tú...... Nàng cũng là tú nữ......" Đoạn Trường An có chút hoang mang, như thế nào cảm thấy hoàng huynh có chút mất hứng?

"Đây là điểm tâm Tú Nhi làm, ta nếm qua, ăn ngon lắm......" Đoạn Trường An làm như nhớ tới hương vị điểm tâm, cười đến mặt mày loan loan: "Tú nhi tay nghề vẫn luôn tốt như vậy......"

"Ha ha, lại ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi, không cho ăn nữa, bài tập hôm nay làm xong hay chưa?" Đoạn Lăng Duệ nhíu mày, như thế nào há mồm ngậm miệng đều là Tú Nhi!

"Buổi sáng liền...... liền làm xong rồi......" Đây là làm sao vậy? Đoạn tiểu vương gia có chút thản nhiên ủy khuất.

"Lại đây ngồi, để ta kiểm tra bài tập!"

"Nga......" Đoạn tiểu vương gia biển miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống, không biết hoàng huynh lại vì cái gì mà sinh khí.

"Hoàng huynh!" Đoạn tiểu vương gia viết chính tả [ lễ nhớ ] đến một nửa, đột nhiên la lớn, đem Đoạn Lăng Duệ đang chuyên tâm nhìn y viết chữ dọa hoảng sợ.

"Chuyện gì mà đột nhiên cả kinh như vậy?"

"Hoàng huynh chúng ta ngày mai ra ngoài cung đi chơi được không?" Đoạn tiểu vương gia ánh mắt tinh lượng.

"Đệ nếu có thể đem [ lễ nhớ ] chép toàn bộ, không sai một chữ, ta liền mang đệ đi ra ngoài ngoạn." Đoạn Lăng Duệ lấy cái quạt gõ đầu Đoạn tiểu vương gia.

"Không thành vấn đề!" Đoạn tiểu vương gia tin tưởng mười phần.

"Thật sự?" Đoạn Lăng Duệ có chút kinh ngạc, lúc trước không phải ghét nhất bị bắt chép mấy thứ này sao?

"Ân! Ân! Ân!" Đoạn tiểu vương gia gật đầu như bổ củi.

Đoạn Lăng Duệ hồ nghi nhìn chằm chằm y trong chốc lát, Đoạn tiểu vương gia hạ bút như thần, thẳng đến khi viết chính tả xong, ngay cả tạm dừng cũng không dừng lại một lần.

"Khi nào thì học thuộc cái này?" Đoạn Lăng Duệ có chút không thể ngờ được.

"Học thuộc từ ba ngày trước rồi a." Đoạn tiểu vương gia thản nhiên ưỡn ngực nói, có chút tự hào.

Ba ngày trước? Chứ không phải vừa mới xem qua [ lễ nhớ ]? Xem ra......

Lần sau phải để cho y chép [tứ khố toàn thư]!

Đoạn tiểu vương gia hoàn toàn không biết ngày khổ bức trong tương lai của mình cứ như vậy mà đến.

"Vậy ngày mai......" Đoạn tiểu vương gia mỏi mắt chờ mong nhìn hắn.

Đoạn Lăng Duệ nhìn y bày ra bộ mặt chờ đợi ngiêm túc quả thực tựa như con thỏ nhỏ lông xù, còn dựng lên hai cái tai.

Đoạn Lăng Duệ thân thủ nhu nhu đầu y, Đoạn tiểu vương gia nhu thuận cọ cọ, chỉ thấy Đoạn Lăng Duệ khóe miệng gợi lên một chút ý cười, vốn là nam tử tuấn lãng như gió, trong phút chốc cười lại hiện lên một tia mị sắc, Đoạn tiểu vương gia ngây ngẩn cả người.

Đôi môi đỏ sẫm như là đóa hoa nở rộ, đột nhiên...... rất muốn nếm thử xem có hương vị gì......

"Không, đi!"

Đôi môi kia phun ra hai chữ, nhất thời đánh gãy phán đoán của Đoạn tiểu thỏ, hoàng huynh nói cái gì cơ? Không đi...... Không đi?!

"Không phải nói viết xong liền theo đệ đi ra ngoài chơi sao, quân vương lại coi lời nói như trò đùa!" Đoạn tiểu thỏ nóng nảy, dùng sức nắm lấy cánh tay hắn lắc,"Đi mà đi mà đi mà......"

"Không đi không đi không đi --" Đoạn Lăng Duệ trả lời, "Đệ có biết nói quân vương nuốt lời, là khi quân phạm thượng hay không? Hai ngày trước trẫm đã nói như thế nào với đệ? Không được tùy tiện nói linh tinh, ân?"

"Hoàng...... Hoàng huynh...... đệ biết sai rồi......" Đoạn tiểu thỏ có chút không được tự nhiên, kia không phải là muốn dựa vào đó để giao thêm nhiều bài tập đấy chứ......

"Sai lầm thì phải có trừng phạt, trừng phạt chính là không cho phép ra ngoài chơi......" Đoạn Lăng Duệ ung dung nhìn mái tóc y có chút rối loạn.

"Đổi một cái trừng phạt khác đi hoàng huynh...... Hoàng huynh hoàng huynh hoàng huynh......" Đoạn tiểu thỏ còn kém nước mắt lưng tròng mà năn nỉ.

"Duệ ca ca......" Đoạn tiểu thỏ lắc lắc tay áo hoàng bào, hô lên xưng hô này đột nhiên trên mặt có chút nóng lên.

Đoạn Lăng Duệ sửng sốt một chút, nghe y dùng ngữ điệu mềm mại gọi chính mình, trên mặt còn có một chút phớt hồng, trong lòng tựa hồ xẹt qua một tia rung động, lại có loại xúc động muốn đem y tiến trong lòng hung hăng yêu thương.

"Khụ khụ...... Không được, nhàn rỗi như vậy không bằng đọc thêm hai quyển sách......" Đoạn Lăng Duệ làm bộ như bất vi sở động*, khi dễ đệ đệ làm cái gì chứ, tựa hồ thật sự sẽ làm người ta càng ngày càng nghiện a......

*Bất vi sở động: không có gì có thể lay chuyển

Bất quá hắn mới không thừa nhận chính mình có cái thú vui ác độc đó.

Đoạn tiểu thỏ không biết vì sao có chút khổ sở, tay cầm lấy tay áo hắn buông ra, buông thõng hai bên sườn.

Hoàng huynh bận rộn như vậy, coi như hết, Đoạn tiểu thỏ an ủi chính mình, còn có, về sau sẽ không bao giờ gọi hắn là "Duệ ca ca" nữa đâu......

"Kia...... ta đây trở về......"

Đoạn tiểu thỏ cảm thấy khí lực tựa hồ dùng hết, ngay cả khí lực nói chuyện đều không có.

Đoạn Lăng Duệ thấy biểu tình trên mặt Đoạn tiểu thỏ, nhất thời có chút đau lòng, hắn lúc nãy có phải khi dễ quá trớn rồi hay không?

"Trường An......" Đoạn Lăng Duệ gọi y lại, lại không biết chính mình nên nói cái gì, cảm thấy quýnh lên, thân thủ kéo y lãm vào trong lòng mình.

Đoạn tiểu thỏ ngốc lăng lăng bị đột ngột kéo tiến trong bờ ngực đối phương có chút mộng, chính là rất nhanh liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người hoàng huynh nhà mình truyền tới, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên vệt hồng.

"Duệ ca ca ban nãy chỉ là muốn nói đùa đệ......"

Đoạn tiểu thỏ ở trong lòng hắn, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chính là nghe thấy ngữ khí ôn nhu của hắn, từ tính dụ hoặc nói không nên lời, trên người đều bắt đầu dần dần nóng lên, nguyên lai bàn tay đã muốn lạnh, cũng dần dần ấm lại.

"Hoàng huynh, huynh thật đáng ghét......" Đoạn tiểu thỏ hoàn toàn ở trong lòng hắn làm nũng.

"Ngoan, lại kêu một tiếng Duệ ca ca nữa......"

"Không......"

"Ngoan, kêu thêm một tiếng."

"Không......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện