Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 1 - Chương 38: Bên nhau dưới trăng lạnh



Mặt trời đã lên, ánh nắng từ trên cao len qua cửa số, chiếu sáng gian phòng bụi bặm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chuột chạy líu ríu, nữ hài im lặng ngồi tựa trên vách tường, hai mắt nhắm lại tựa hồ như đã ngủ, nhưng cánh tay sau lưng nàng vẫn chậm rãi di động, cầm lấy hòn đá nhỏ khẽ khàng mài trên mặt tường.

Mặt trời lên cao rồi lại hạ xuống, ồn ào náo động bên ngoài dần biến mất, thay vào đó là bóng đêm rét lạnh bao trùm đế đô phồn hoa. Ngục tốt tuần tra đi qua đi lại nhìn hai lần, hả miệng ngáp mấy cái rồi lui xuống. Dưới ánh trăng trong trẻo, chợt có tiếng *thịch*, một khối gạch lớn rơi vào trong bụi cỏ.

“Yến Tuân…”

Thanh âm yếu ớt chậm rãi vang lên, bên trong đại lao tĩnh mịch càng thêm thanh thúy, nữ hài đảo mắt nhìn sang phòng giam bên cạnh, chỉ thấy một thiếu niên khoác áo lông trắng ngồi tựa trên vách tường đối diện, chân gác trên một đống cỏ khô, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.

“Yến Tuân.” Sở Kiều giảm thanh âm, cẩn thận gọi.

Hàng mi run run, thiếu niên mở mắt ra, khó nhọc nhìn một vòng, thấy ánh mắt trong suốt của nữ hài thì nhất thời mừng rỡ, cố gắng bò tới cửa, cười nói: “Nha đầu, muội thật thông minh.”

“Ngốc!” Sở Kiều vội vàng quát khẽ: “Nhỏ giọng một chút, chớ để bị nghe thấy!”

“Ừ.” Thiếu niên học bộ dáng của nàng nhìn một vòng, sau đó xoay đầy đầu lại tươi cười lộ hàm răng trắng noãn, “Nha đầu, muội đừng sợ, phụ hoàng nhất định sẽ phái người đến cứu ta. Bọn chúng không dám động thủ với chúng ta đâu.”

“Ừm.” Sở Kiều nhàn nhạt gật đầu, cũng không nói gì khác.

Yến Tuân nhướng mày, “Này, muội không tin ta?”

“Ta nào dám?” Sở Kiều le lưỡi, bĩu môi nói: “Bất quá phụ hoàng huynh sẽ tới cứu huynh, nhưng ta làm gì có thân thích có khả năng như vậy.”

Yến Tuân nghe vậy cười một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng như sao trên trời, “Yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc muội, sau nay muội hãy đi theo ta, ta sẽ bảo vệ muội.”

Một dòng nước ấm đột nhiên chảy khắp toàn thân, nữ hài tám tuổi khẽ cười một tiếng, gật đầu nói: “Vậy sau khi ra ngoài huynh phải mời ta ăn một bữa, ta sắp đói chết rồi.”

“Không thành vấn đề.” Thiếu niên một lời đáp ứng, “Muốn ăn gì tùy muội chọn, chỉ cần nói ra ta liền sẽ đáp ứng muội.”

Chẳng rõ từ khi nào, bên ngoài đột nhiên lại nổi bão tuyết, bông tuyết len theo cửa sổ ở trên cao bay vào phòng giam, mang theo gió rét lạnh thấu xương. Sở Kiều đang định mở miệng nói thì cả người chợt run lên, rùng mình một cái.

Yến Tuân thấy vậy, vội vàng đưa mặt nhìn sang, chỉ thấy nữ hài y phục đơn bạc, mặt mũi xanh trắng, hai môi cũng đã tím tái thì nhất thời khẩn trương, “Nha đầu, muội lạnh không?”

“Vẫn tốt.”

“Muội mặc ít như vậy, nhất định rét chết.”

Thiếu niên đột nhiên đứng dậy cởi áo lông trên người ra, ngồi xổm xuống định nhét áo qua song cửa phòng giam, đáng tiếc chiếc áo quá dầy, một cái ống tay cũng nhét không lọt, Sở Kiều liền lập tức ngăn cản, “Đừng chộn rộn, bị phát hiện thì hỏng bét.”

“Bị phát hiện thì sao chứ?” Yến Tuân lạnh lùng hừ khẽ: “Chờ đến khi ta ra khỏi đây, đám người đó một tên ta cũng sẽ không bỏ qua.”

“Loại lời này nên chờ còn mạng đi ra ngoài rồi hãy nói sau.” Nữ hài giễu cợt một câu, đầu khẽ hếch lên, một bộ dạng ta đây rất khinh thường.

Yến Tuân sửng sốt, không phục hừ một tiếng: “Muội cứ chờ xem.”

Ban đêm trong phòng giam càng thêm lạnh lẽo, Yến Tuân tựa vào song cửa, đột nhiên nói: “Nha đầu, đưa tay muội ra.”

“Hả?” Sở Kiều sửng sốt, “Huynh nói gì?”

“Tay muội?” Yến Tuân vừa nói vừa ngoắc tay, “Đưa tay qua đây.”

Nữ hài nhăn mày, “Huynh muốn làm gì?”

“Đừng hỏi.” Yến Tuân không nhịn được gắt, “Bảo muội đưa tay thì cứ đưa qua đi.”

Sở Kiều nhỏ giọng lầm bầm một câu nhưng cũng đưa cánh tay mảnh khảnh tái xanh vì bị lạnh ra, quơ quơ trong không trung, nhẹ giọng hỏi: “Huynh muốn làm gì?”

Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng nhất thời được bao lại, bàn tay thiếu niên khá lớn, nắm lấy tay nàng không ngừng hà hơi thổi khí, hai mắt sáng ngời nhưng động tác cũng rất vụng về, hắn vừa thổi vừa hỏi: “Khá hơn chút nào không? Có ấm hơn không?”

Bóng đêm thê lương, trăng lạnh như sương, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, bay lả tả vào trong nhà giam âm lãnh. Nữ hài tử ngồi yên, có chút sửng sờ, hai mắt to tròn có chút ê ẩm, nàng dùng sức gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới người đối diện đang không nhìn, cho nên cất giọng mũi khẽ ừ một tiếng.

“Ha ha.” Yến Tuân vui vẻ cười một tiếng, nói: “Nha đầu, muội tên gì? Ta nghe lão Tứ của Gia Cát gia gọi muội Tinh Nhi, đây là tên thật của muội sao?”

“Không phải.” Nữ hài thấp giọng đáp, sự ấm áp như ôn tuyền không ngừng truyền đến từ cánh tay, thông suốt máu huyết trong người, nàng dựa vào trên vách tường, nhẹ giọng nói: “Ta tên Sở Kiều.”

“Sở?” Yến Tuân nhướng mày, không tự chủ ngừng động tác lại, “Muội không phải là con gái của cựu Lại Bộ thượng thư Kinh Nghĩa Điển sao? Sao lại họ Sở?”

“Đừng hỏi.” Giọng nữ hài trầm thấp nhưng lại mang vẻ trịnh trọng khó tả, “Yến Tuân, cái tên này không ai biết, ta chỉ nói cho một mình huynh biết, huynh phải nhớ kỹ, cũng không được nói với ai khác.”

Yến Tuân sửng sốt, ngay sau đó chợt hiểu ra, thầm nghĩ có thể là một gia tộc bí ẩn nào đó nên không tiện nói ra. Trong lòng hắn nhất thời sinh ra cảm giác thỏa mãn vui vẻ, thầm nghĩ nàng có thể nói ra bí mật này với hắn, không phải đã coi hắn là người một nhà rồi sao, vì vậy vội vàng vỗ ngực bảo đảm: “Ừ, muội yên tâm, ta chết cũng không nói ra.”

“Vậy ta phải gọi muội là gì đây?” Sau đó thiếu niên lại cau mày, hỏi tiếp: “Vậy ta gọi muội là Tiểu Kiều được không?”

“Không được.” Sở Kiều nhất thời nhớ tới vị mỹ nhân Đông Ngô thời Tam Quốc*, lập tức nhướng mày phản đối: “Không được kêu ta như vậy.”

*Tiểu Kiều và Đại Kiều là hai mỹ nhân nổi tiếng thời tam quốc, Đại Kiều là vợ của Tôn Sách còn Tiểu Kiều là vợ chủ Chu Du.

“Tại sao?” Yến Tuân nghi ngờ hỏi: “Vậy gọi muội A Sở?”

“Ừ…” Sở Kiều tinh tế định giá một hồi liền lập tức gật đầu: “Được, cứ kêu như vậy đi.”

Yến Tuân vui vẻ gọi: “A Sở!”

“Ừ.”

“A Sở!”

“Nghe rồi.”

“A Sở! A Sở!”

“Huynh gọi đủ chưa vậy?”

“A Sở A Sở A Sở!”

“……”

“A Sở, tay còn lại.”

Nữ hài nghe lời rút bàn tay đã được ủ ấm về, duỗi cánh tay còn lại ra, Yến Tuân ôm tay nàng, hà hơi thổi hai cái, phát hiện tay mình cũng đã lạnh, liền kéo xiêm y trước ngực ra nhét tay nàng vào trong.

“A!” Sở Kiều hô một tiếng nhỏ, lập tức định rút tay về.

“Ha ha.” Yến Tuân ha ha cười một tiếng, nắm chặt tay nàng không buông, “Được chiếm tiện nghi của ta, bảo đảm muội đang trộm vui trong lòng.”

“Xấu xa.” Sở Kiều hừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé dán trên lồng ngực của thiếu niên, trong bóng đêm yên lặng, nàng thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim đập vững vàng của hắn.

Thiếu niên rất gầy nhưng quanh năm suốt tháng cưỡi ngựa luyện võ nên thân thể vô cùng rắn chắc, cơ bắp trước ngực rất rõ ràng.

Yến Tuân nắm tay nàng, ngồi dựa vào vách tường, cất giọng ôm hòa chậm rãi nói: “A Sở, chờ khi mọi chuyện kết thúc, hãy cùng ta trở về Bắc Yến, muội có chuyện không yên lòng gì phải làm, ta sẽ làm cho muội. Hiện tại thế đạo loạn như vậy, một hài tử nhỏ như muội có thể đi đâu? Gặp phải người xấu sẽ bị bắt nạt, đừng cho rằng bản thân hung hăng cứng cỏi thì sẽ không sao, ấy là vì muội chưa gặp phải kẻ ác chân chính, nếu không may gặp phải, không có ta ở bên cạnh che chở, muội nhất định sẽ chịu thiệt.”

Sở Kiều tựa vào trên tường, dưới chân toàn là rơm rạ khô héo, trước mặt là tuyết trắng bay tán loạn, hai mặt phảng phất như nhìn rất xa rồi lại tựa hồ như chỉ nhìn được trước mắt. Nàng muốn đi đâu? Có lẽ, chính bản thân nàng cũng không biết.

Không nghe thấy Sở Kiều trả lời, Yến Tuân tiếp tục nói: “Ta cũng không biết vì sao lại quan tâm muội đến như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy muội trên bãi săn, đã cản thấy đứa trẻ này rất thú vị, rõ ràng còn rất nhỏ mà lại hung hăng như vậy, vì thế mới cố ý bắn chệch. Ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, đó là lần đâu tiên bị bại dưới tay tên khốn Triệu Triệt kia, thử nghĩ xem uất ức đến cỡ nào.”

Tiếng trống báo canh ba đột nhiên vang lên từ nơi xa xa, thiếu vẫn đều đặn cất giọng nhàn nhạt:“A Sở, Bắc Yến rất đẹp, rất ít xảy ra chiến loạn. Vào hè, khắp nơi đều phủ một màu cỏ xanh, ta và phụ hoàng, còn có Đại ca Tam ca thường xuyên cùng nhau đi săn ngựa hoang trên bình nguyên Hỏa Lôi. Khi đó ta chỉ mới bảy tám tuổi, không cưỡi được ngựa trưởng thành, Đại ca đem con ngựa nhỏ chết bầm của ngựa đầu đàn cho ta cưỡi, ta còn tưởng ca ấy xem thường mình nên rất tức giận, sau này mới dần dần hiểu đại ca chỉ sợ làm ta bị thương mà thôi. Tam ca tính tình xấu nhất, luôn tìm cách khi dễ ta, khi giận sẽ đem ta ném lên cao, hô sẽ cho ta ngã chết, sau đó Nhị tỷ sẽ xông lên dùng roi quất ca ấy. Tam ca mặc dù rất mạnh nhưng lại đánh không lại Nhị tỷ, năm đó ta còn đặc biệt coi thường hắn vì chuyện này, bây giờ suy nghĩ lại, là do Tam ca không muốn động thủ với Nhị tỷ mà thôi.”

“Khi mùa đông đến, Bắc Yến luôn có bão tuyết kéo dài trong nhiều tháng, chúng ta luôn đi đến cao nguyên phía Bắc, nơi đó có ngọn Hồi sơn, vừa cao vừa khúc khủy, nhưng trên núi có rất nhiều ôn tuyền. mẫu thân ta là người Biện Đường, chịu không được hàn khí phương Bắc, thân thể cũng không quá tốt nên một năm thì đã có nửa năm ở lại trong hành cung gần ôn tuyền. Chúng ta còn luôn lén phụ vương trốn học đi thăm bà, nhưng toàn bị ông bắt gặp.”

Ánh trăng vằng vặc chiếu trên mặt đất, mặt thiếu niên đột nhiên lộ vẻ ôn hòa vô cùng, mang theo ấm áp Sở Kiều chưa từng thấy qua.

“A Sở, Bắc Yến chúng ta không giống đế đô, phụ tử huynh đệ tỷ muội phu thê đều có thể trở thành kẻ địch, đâu đâu cũng là ám toán bắn lén, khắp nơi đều là mưu đồ bọc ngoài vỏ vàng, khắp nơi đều là ca múa thối nát đi đôi với dân chúng chết đói. Trên đất Bắc Yến rất ít chiến loạn, không có lưu dân, ai ai cũng có thể ăn no mặc ấm, nô lệ cũng có quyền sống của mình. A Sở, trở về Bắc Yến với ta đi, ở đó muội sẽ có cuộc sống tốt hơn, có ta bảo vệ sẽ không có ai khi dễ muội, cũng sẽ không có người chỉa tên vào người muội. Ta sẽ dẫn muội đi bình nguyên Hỏa Lôi săn ngựa hoang, sẽ dẫn muội đi Hồi Sơn thăm mẫu thân, mẫu thân là người rất ôn nhu, muội nhất định sẽ thích bà.”

Trong bầu không khí an tĩnh chỉ có tiếng nói trầm thấp của thiếu niên, nữ hài xiêm áo đơn bạc đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng ngẩng mặt lên, tựa hồ như nhìn thấy được Bắc Yến trong lời Yến Tuân, thấy được từng đàn súc vật trên đồng cỏ xanh mướt, thấy được Hồi Sơn phủ tuyết trắng, thấy được bầy ngựa hoang rong ruổi không ngừng, nghe được tiếng cười to tự do tự tại của các thiếu niên trong tiếng gió trên bình nguyên.

Sở Kiều chậm rãi cong khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó trịnh trọng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, chúng ta đi Bắc Yến.”

Đêm dài lạnh lẽ, hai hài từ ngồi im trong phòng gian, hai tay xuyên qua chấn song siết chặt nhau.

Chúng ta đi Bắc Yến, nhất định sẽ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện