Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 2 - Chương 62: Thẳng tay đánh thái tử
“Bây giờ ngươi ra khỏi đại doanh chính là tự tìm đường chết.” Thiếu nữ lạnh nhạt nói, ung dung ngồi trong đại trướng kiêu kỵ binh, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không có nửa điểm kinh hoàng.
Triệu Triệt đã mặc xong áo giáp, nếu không chuyện đang gấp thì hắn thật sự muốn nghiêm trị nữ nhân ghê tởm không biết tôn ti đổi khách làm chủ này một chút. Nhưng động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cho thấy tình hình càng thêm khẩn cấp. Tuy hắn không có tình cảm với Mục Hợp thị, thậm chí chán ghét bọn họ, nhưng hiện tại vận mệnh của hắn đã bị gắn chặt với Mục Hợp thị, môi hở răng lạnh, hắn không thể không quản.
“Chờ ta trở lại sẽ thu thập ngươi sau.” Triệu Triệt lạnh lùng nhìn thiếu nữ một cái, tay đặt lên chuôi kiếm, quay sang nói với phó tướng Trình Dục: “Chỉnh đốn binh mã, đi theo ta.”
Một tiếng *bốp* giòn tan vang lên, Triệu Triệt linh hoạt nghiêng đầu né tránh, chỉ thấy một luồng sáng trắng đánh tới, nện mạnh lên cột gỗ phía sau, lực đạo rất lớn nên lưu lại dấu vết thật sâu.
Thân binh của Triệu Triệt kinh hãi, lớn tiếng kêu lên: “Thích khách lớn mật! Người đâu, bảo vệ điện hạ!”
Binh sĩ bên ngoài lập tức vọt vào, chiến đao phản chiếu ánh nến tỏa ra tia sáng rét lạnh, khiến mắt người ê ẩm.
Triệu Triệt cau mày, đôi mày kiếm vừa đen vừa rậm khẽ nhướng lên, trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan.”
Sở Kiều nghiêng đầu, quét mắt nhìn chằm chằm đám binh lính đứng đầy phòng, sau đó lại nhìn sang Triệu Triệt, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, rất tự nhiên đứng dậy đi đến góc trướng nhặt một nén bạc lên, thổi thổi tro bụi bám trên khối bạc rồi nhướng nhướng mày tỏ ý ‘Cái này cũng được coi là ám khí?’
Triệu Triệt đột nhiên có chút lúng túng, khẽ quát với đám binh lính: “Đều ra ngoài đi.”
Đám người trong thoáng chốc đều lui ra nhanh như thủy triều rút. Sở Kiều ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của Triệu Triệt, nghiêm mặt nói: “Lời ta vừa nói ngươi nghe không rõ hay sao?”
Triệu Triệt lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, “Quân doanh là trọng địa. Một nữ nhân như ngươi thì có thể biết gì. Tránh ra!”
Hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy bóng dáng nhanh như báo của thiếu nữ đột nhiên nhảy đến chỗ hắn, trước khi mọi người kịp phản ứng từ một tay nàng đã giữa chặt cổ họng Triệu Triệt. Thân thủ nhanh như thế, không ai sẽ hoài nghi liệu nàng có lực đạo cắt đứt cổ người khác hay không.
Sở Kiều nở nụ cười xán lạn, “Ngươi là cấp trên của ta, cho nên ta sẽ không dùng chủy thủ, dùng tay là đủ.”
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Triệu Triệt lạnh lùng nói, cơ hồ là đang nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Dĩ nhiên biết.” Sở Kiều cười một tiếng, “Ta đang cứu ngươi.”
“Cứu ta?”
“Đúng.” Thiếu nữ ngẩng đầu lên, hai mắt ngời sáng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin, “Nếu bây giờ ngươi ra khỏi cửa doanh trại, phải chết là điều không thể nghi ngờ. Không những thế, tất cả người nơi này, không một ai có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Triệu Triệt nghe vậy thì lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ bằng bọn họ?”
“Không sai, chỉ bằng bọn họ.”
Sở Kiều nheo mắt, lạnh lùng nói: “Mục Hợp thị bị cuốn vào án tham ô, Mục Hợp Vân Dạ quỳ cả đêm trước cửa cung Thịnh Kim nhưng Thánh thượng vẫn cự tuyệt triệu kiến, vì sao? Chuyện xảy ra vô cùng đột ngột, từ tố giác, viện trưởng lão thẩm tra rồi đến chứng thực tội danh không tới nửa ngày, nói không có an bài trước thì ai sẽ tin? Tối nay Bát công chúa đính hôn, vì sao không triệu ngươi vào cung dự thịnh yến? Cho dù ngươi và Hoàng hậu không thân cận, nhưng Triệu Thuần dù sao cũng là muội muội ruột của ngươi, chỉ có thể nói, mẫu tộc của ngươi là Mục Hợp phủ bị vây công, ngươi lại nắm trọng binh trong tau, trước đó vốn phải bị khống chế trước. Mà binh mã vây quanh doanh trại lại không động thủ với người của ngươi, không phải là không thể đối kháng, nhưng bọn họ đang đợi cái gì, ngươi vẫn chưa rõ sao?”
Triệu Triệt nhất thời sửng sốt, trong mắt hiện lên gợn sóng không ngừng chớp động, ngay sau đó trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói, là phụ hoàng?”
“Cũng không hẳn.” Sở Kiều khẽ cười một tiếng, thả tay xuống nói: “Hoàng đế lưu ngươi lại doanh trại kiêu kỵ binh, có lẽ chỉ để thử dò xét ngươi, muốn xem ngươi rốt cuộc là họ Triệu hay họ Mục Hợp. Về phía đám người ở bên ngoài, chưa chắc là do hoàng đế an bài, mà có thể là do người muốn nhìn thấy ngươi chết nhất.”
Triệu Triệt vốn thông minh, chỉ mất một thời gian ngắn tinh tế hồi tưởng, thông hiểu đạo lý trong một màn này thì toàn thân không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh. Người nọ chính là muốn hắn khinh thị nên cố ý dùng rất ít người vây quanh doanh trại kiêu kỵ binh, chỉ cần hắn bước ra khỏi cổng doanh trại một bước thì sẽ lập tức mang tội làm phản, đến lúc đó đến giết hắn không chỉ có số nhân mã bên ngoài.
Triệu Triệt cau mày, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?”
“Bởi vì ta bây giờ là một thành viên của kiêu kỵ binh, nếu ngươi bỏ mình, ta cũng sẽ không được chết già.” Dứt lời, thiếu nữ quỳ một chân trên đất, cất giọng trong trẻo nói: “Mạt tướng Sở Kiều, giáo đầu tiễn thuật thuộc Tiền Phong doanh, tham kiến tướng quân.”
Triệu Triệt nhìn mặt nàng, trầm tĩnh thật lâu không nói.
……………………………………………………………………………………
Lúc canh ba, thanh thế phía Tây Bắc vẫn không hề yếu đi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thiếu nữ viết xong thư, vén màn chụm tay huýt sáo một tiếng, một con ưng đen lập tức hạ xuống trong bóng đêm quỷ dị, không bị bất kỳ ai phát giác.
Chỉ chốc lát sau, đại ưng liền giương cánh bay thẳng về phía cung điện vàng rực rỡ.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, nam tử toàn thân cẩm y hoa phục, sắc mặt hơi chếch choáng nhưng hai mắt vẫn tinh tường sáng ngời. Một tiếng ưng kêu to đột nhiên truyền đến, nam tử ngẩng đầu lên. A Tinh cong cánh tay lên, đại ưng liền đáp xuống trên tay hắn.
Mở thư ra, chữ viết sắt bén nhất thời đập vào mắt, “Song tinh đấu, tất tàn một (nôm na là hổ báo đánh nhau, một sẽ chết). Cấm cung thâm sâu, nhất định phải thận trọng.”
Nam tử cong khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, đưa ánh mắt xa xăm nhìn về cố hương phía Tây Bắc.
……………………………………………………………………………………
Náo động suốt một đêm vẫn chưa kết thúc, bá tính thành Chân Hoàng đều đóng cửa ở trong nhà, không ai dám ra ngoài quan sát. Tiếng chém giết kéo dài từ đêm khuya đến hừng sáng vẫn không ngừng, lửa cháy hừng hực cùng khói đen cuồng cuộn tô vẽ thêm vẻ ảm đạm cho quang cảnh.
Mục Hợp thị bị vây khốn đã là chuyện trong dự liệu, nhưng bọn họ lại không ý thức được chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, không ngờ này lại chính là đại họa cho cả gia tộc, không ngờ hoàng đế sẽ đuổi tận giết tuyệt, không nghĩ tới Ngụy phiệt và Triệu thị sẽ ép bọn họ đến tuyệt cảnh như vậy.
Binh lực không chuẩn bị kịp, Mục Hợp thị thế gia đại tộc cả trăm năm qua như một mảng bèo chấp vá. Đội ngũ chia cắt lộn xộn, kết quả đã bị quân đội đế quốc giải quyết từng chút một như tằm ăn lá mà không hề có sức đánh trả.
Trời sáng tỏ thì chiến sự hoàn toàn kết thúc, Mục Hợp Tây Hạo, Mục Hợp Tây Lê và Mục Hợp Vân Tiêu đều bị giết ngay tại chỗ, binh tướng gia tộc chết hơn hai ngàn người, Mục Hợp Vân Dạ bị bắt vào ngục. Cả nhà Mục Hợp già trẻ lớn bé, từ mẹ già chín mươi tuổi của Mục Hợp Vân Dạ cho tới hài tử mới sinh còn nằm trong tã chỉ trong một đêm đều bị bắt vào thiên lao.
Cùng lúc đó, cửa thành Chân Hoàng được ban lệnh hạn chế xuất nhập, Thập tam hoàng tử Triệu Tung mang theo lệnh bài của Mục Hợp thị và thư do Sùng Văn các bắt chước nét chữ viết ra, lãnh đạo bộ quân số 20, thủy quân và chiến quân Đông Nam số 16 đến Đông Thùy đưa tin gia chủ Mục Hợp thị là Mục Hợp Vân Dạ bệnh tình nguy kịch, gấp gáp triệu hồi Mục Hợp Tây Trì, Mục Hợp Tây Bệ, Mục Hợp Tây Dự, còn có cháu đích tôn của Mục Hợp Vân Dạ là Mục Hợp Cảnh Nhiên lập tức trở kinh để bàn việc kế nhiệm vị trí gia chủ. Bốn vị tổng tư lệnh cầm binh của Mục Hợp thị vừa bước chân vào thành Chân Hoàng thì liền bị binh tướng đế đô bắt lại, hy vọng cuối cùng của Mục Hợp Na Vân cũng trôi theo dòng nước, thất bại thảm hại.
Song ngay ở tối hôm đó, ngoại tôn của Mục Hợp Vân Đêm là Tống Đoan lợi dụng sơ hở của thủ vệ trốn ra khỏi thiên lao, hơn nửa còn thế như chẻ tre chạy thẳng đến của thành, thúc ngựa chạy về hướng Đông.
Cả nhà Mục Hợp thị hoan hô mừng rỡ nhưng Mục Hợp Vân Dạ lại trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới chậm rãi nhắm mắt lại, chảy xuống hai hàng nước mắt, miệng kêu to một tiếng xin lỗi liệt tổ liệt tông.
Ba ngày sau, cháu ruột của Mông Điền tướng quân là Mông Trạm mang đại quân dưới quyền Mông thị đi thẳng về phía Đông chinh phạt Tống gia vì đã chứa chấp người của Mục Hợp thị khiến trên dưới Tống gia đều kinh sợ hoảng loạn. gia chủ Tống gia liền quyết định thật nhanh, lập tức trói gô Tống Đoan và nữ nhi của Mục Hợp Vân Dạ là Mục Hợp Minh Vân đem tới trước cửa quân doanh Mông thị.
Không ngờ Mông Trạm lại cự tuyệt không thu người, sau một vòng mưa tên đánh tới, không đến năm ngày đã công phá cửa lớn của Tống thị vốn là đệ nhất thế gia khu vực sông Hoài. Cho nên hầu như cùng một thời gian, liên tiếp hai thế gia đại tộc đã bị tàn sát.
Ngày 28 tháng 3, hơn bốn mươi đầu người thuộc hai nhà Mục Hợp thị và Tống gia đã rơi xuống trước Cửu U đài. Năm đời tổ tôn Mục Hợp thị, ngoại trừ Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân thì không một ai thoát thân, ngay cả Đình phi Mục Hợp Na Nhật và Hương phi Mục Hợp Na Hương cũng bị ban rượu độc, lên đường về Tây thiên.
Trong ngày xử tử tại Cửu U đài, dân chúng đồng loạt tranh nhau quan sát, nhất thời hầu như toàn bộ người trong thành Chân Hoàng đều đổ xô ra đường, không khí náo nhiệt còn hơn lễ mừng năm mới.
Một đời vọng tộc đầy quang vinh ân sủng khi xưa đã bị chôn xuống bùn như vậy, danh tiếng tiêu tán theo năm tháng, trở thành vật hy sinh trong cuộc giao chuyển quyền lợi của đế quốc. Những mái đầu ngày xưa giắt vàng giắt bạc phủ đầy châu ngọc rốt cuộc cũng rơi xuống dưới lưỡi đao khát máu của đế quốc, máu tươi lan tràn.
Cái gì phúc lộc tề thiên hay phồn hoa vinh thịnh, bất quá chỉ là bụi đất mà thôi.
Suốt 14 ngày, Triệu Triệt không hề bước chân ra khỏi quân doanh, nhưng tin tức từ bên ngoài vẫn không truyền vào. Tin tức không phải do mật thám của hắn mang về khiến hắn càng hiểu rõ đó chẳng qua chỉ để kích thích buộc hắn rời khỏi doanh trại mà thôi. Mắt hắn không chứng kiến nhưng cũng tựa hồ như thấy được ánh đao rét lạnh ngoài kia.
Đầu tháng 4, cung Thịnh Kinh hạ lệnh khen ngợi Triệu Triệt đại nghĩa, trung quân ái quốc, đặc biệt ban thưởng hai vạn lượng hoàng kim, thăng làm Đông Lộ tướng quân. Cấp bậc này tuy không có thực quyền nhưng một khi hoàng đế ngự giá thân chinh thì hắn sẽ chính là đại tướng tùy hân, đủ thấy hoàng đế có bao nhiêu hài lòng cùng tín nhiệm đối với hắn.
Trong khoảng thời gian ngăn, tin Thất hoàng tử Triệu Triệt được thánh sủng đã truyền khắp hoàng triều Đại Hạ, vô số ánh mắt không ngừng nhìn về phía hắn, âm thầm hâm mộ.
Tối hôm nhận được thánh chỉ, Triệu Triệu đã đứng trên giàn giáo trong doanh trại một lúc thật lâu, lẳng lặng không nói một lời. Hắn có thể chán ghét Mục Hợp Na Vân, chán ghét thói ương ngạnh đắc ý của bọn họ, chán ghét bọn họ không phân tôn ti, chán ghét bọn tự ý loạn quyền.
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hắn có thể nhiều năm đứng vững giữa đông đảo các hoàng tử không ngã là đều nhờ vào mẫu tộc cường đại này. Hôm nay núi cao Mục Hợp thị đã đổ, hắn phải như thế nào đối mặt với đám huynh đệ hoàng thất thị huyết kia?
Suốt năm ngày, doanh trại kiêu kỵ binh đắm chìm trong một mảnh tối tăm, binh sĩ có gia thế tốt đều lặng lẽ mua chuộc xin được điều qua lục doanh quân, còn những người không thể xin được điều đi thì cũng cáo ốm xuất ngũ về nhà. Triệu Triệt cũng không ngăn cản, dù sao con cháu thế gia đều hiểu, ở Đại Hạ muốn làm nên thì ngoại trừ thân cận với hoàng đế, quan trọng nhất là phải có thực lực cùng chỗ dựa tốt.
Chỉ trong năm ngày, số binh sĩ của kiêu kỵ doanh đã giảm gần hai phần ba, ở lại nếu không phải là người trung thành đi theo Triệu Triệt nhiều năm thì cũng là con cái gia đình khó khăn từ biên cảnh.
Hôm đó gió tuyết mãnh liệt, Triệu Triệt một thân trường bào đen như mực, vô cùng tự nhiên phất tay vạch rèm trướng ở cửa lều ra. Ngay lập tức một tia sáng trắng đột nhiên xẹt tới, Triệu Triệt chật vật né sang một bên, chỉ nghe *đinh* một tiếng, tia sáng trắng kia đã cắm phập trên thân cột chống lều, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một thanh chủy thủ sắc bén.
“Ngươi làm gì vậy?” Triệu Triệt giận tím mặt, “Không muốn sống nữa?”
Vừa dứt lời, mặt của Thất hoàng tử hoàng triều Đại Hạ nhất thời đỏ lên, cho dù nhiều năm nhập ngũ cùng ngày ngày phơi gió nắng đã khiến da dẻ hắn không trắng rõn như ngọc giống đám công tử thế gia trong kinh mà có vài phần ngăm đen, cùng vẻ phong trần trầm ổn.
Nhưng hiện tại, hắn đang trợn mắt há mồm đứng nhìn, hồi lâu sau mới chợt tức giận nói: “Ngươi đang làm gì ở chỗ này?”
Thiếu nữ eo nhỏ vai thon như ngọc, cánh tay mềm mại ôm một khối da thuộc che ở trước người, lộ ra hai thân thon dài. Sắc mặt tuy lúng túng tức giận nhưng không có vẻ luống cuống sợ hãi như các nữ tử khác, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, trầm giọng gằn từng chữ: “Ta đang thay y phục.”
Triệu Triệt quẫn bách xoay người sang chỗ khác, tức giận nói: “Ban ngày đổi y phục làm cái gì, mặc nhanh lên.”
Phía sau truyền đến tiếng áo giáp va chạm leng keng, Triệu Triệt không được tự nhiên, hai mắt nhìn loạn bốn phía, đột nhiên thấy đối diện hắn là một tấm gương đồng khổng lồ, vóc dáng yểu điệu của thiếu nữ đều được phản chiếu trong gương không chút che giấu. Triệu Triệt nhất thời mở to mắt, không cách nào khống chế ánh nhìn không chớp mắt của mình. Ngay lúc đó, một ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn thẳng về phía gương đồng. Thiếu nữ một thân tiểu y (đồ lót) khiến vóc người càng thêm yêu kiều, sắc mặt nàng lộ vẻ tức giận, ánh mắt lạnh như băng.
Sắc mặt Triệu Triệt thoáng đỏ lên, nhưng ngay sau đó hắn liền trừng to mắt hung hăng nhìn lại, bộ dạng như mình rất khí khái ngay thẳng.
Sở Kiều lạnh lùng nhếch môi, vừa nhìn nam nhân kia vừa mặc một bộ y phục dạ hành (y phục đi đêm) bó sát người, eo quấn thắt lưng tự chế có cắm hai thanh phi đao cùng một thanh chủy thủ, miếng bảo vệ tay cũng có giắt một cán dao nhỏ sáng loáng, bên hông mang trường kiếm, một bên đùi nơi vừa tầm tay còn có một chiếc nỏ nhỏ có thể gấp gọn, bao đựng tên đeo sau lưng chứa đầy những mũi tên sắc nhọn.
Triệu Triệt nhíu chặt mày hơn, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Ngươi vũ trang đầy đủ như vậy là muốn đi làm cái gì?”
Sở Kiều lạnh lùng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Đây là thói quen của ta.”
Triệu Triệt giễu cợt nói: “Ngươi đúng là số nô lệ, lúc nào cũng muốn chạy trốn.”
Thiếu nữ nghe thế cũng không giận, chỉ tiếp tục cúi xuống sửa sang lại giày, Triệu Triệt thấy nàng không phản ứng thì cũng mất hứng.
“Không biết tướng quân tới đây có chuyện gì cần?”
Triệu Triệt sửng sốt, nhất thời có chút á khẩu.
Đúng nhỉ, hắn tới lều của nàng làm cái gì? Hình như trước đó có nghĩ tới điều gì đó, nhưng hiện tại lại nhớ không ra.
Vị hoàng tử trẻ tuổi thoáng sầm mặt, cảm thấy bực bội vì Sở Kiều hỏi tới vấn đề thực lúng túng này, vì vật liền trực tiếp ngồi xuống lấy rượu trên bàn uống một hớp.
Các lều trong quân doanh đều được chuẩn bị một bầu rượu, lượng rượu không nhiều, chủ yếu là để uống cho ấm người vào mùa đông. Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi tới chỗ của ta không phải chỉ để uống rượu đó chứ?”
Triệu Triệt nhướng nhướng mày, “Không được sao?”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Thiếu nữ cười một tiếng, “Đây là địa bàn của tướng quân ngài*. Ngươi có đến chuồng ngựa, đi nhà vệ sinh hay uống rượu thì cũng không ai quản được.”
*Khi Sở Kiều xưng hô là ‘你’ thì mình sẽ dịch là ‘ngươi’, còn nếu dùng ‘您’ thì mình sẽ dịch là ‘ngài’ vì đại từ nhân xưng này dùng để thể hiện sự tôn trọng.
Triệu Triệt nhất thời hừ lạnh một tiếng, “Miệng lưỡi sắc bén thật. Sớm muộn gì ngươi cũng chết vì cái miệng đó.”
“Bẩm điện hạ tôn quý, tối thiểu cũng không phải là chết dưới đao của ngươi.”
Nam nhân lại uống một ngụm rượu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đừng tưởng đã giúp ta một liền thì ta sẽ không giết ngươi.”
“Ta nào dám có hy vọng xa vời như vậy.” Sở Kiều nói: “Thất hoàng tử giết người như ngóe, khi nào thì quan tâm đến mạng người khác. Mấy năm vừa qua, số nô lệ chết trong tay ngươi không phải một ngàn thì cũng là tám trăm, làm sao lại có thể thương tiếc mạng một thuộc hạ nho nhỏ là ta chứ.”
Bị khiêu khích nhưng Triệu Triệt cũng không tức giận mà hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi lại mặc y phục dạ hành bên trong?”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, đáp: “Đã thành thói quen, ngủ cũng mặc, thuận tiện chạy.”
Vị tướng quân trẻ tuổi hiếm khi không lên tiếng châm chọc, chỉ im lặng gật đầu rồi lẳng lặng tiếp tục uống rượu.
Lúc này ngoài trướng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Triệu Triệt nhướng mày, đứng dậy đi ra ngoài. Sở Kiều chớp mắt một cái, cũng đi theo.
Vừa đến là người của lục doanh quân*, người nọ trực tiếp đi đến lều lớn giữa quân doanh, thấy Triệu Triệt không có ở trong đấy, liền để lại thư rồi xoay người rời đi. Nhìn thấy Triệu Triệt từ xa tiến lại thì cũng làm như không gặp, vẫn nhảy lên ngựa phóng đi.
*Summary: Lục doanh quân là quân đội của Triệu Tề, Kiêu Kỵ binh là quân đội của Triệu Triệt
Triệu Triệt chậm rãi nheo hai mắt lại, không hề lên tiếng. Trình phó tướng trình thư lên, cau mày nói: “Điện hạ, Tam điện hạ phái người đưa thông cáo từ Binh bộ đến, nói muốn điều kiêu kỵ binh ra khỏi thành đi xây dựng một thông lộ khoảng 300 dặm bên ngoài Vũ thành để xa giá của Thái tử Biện Đường đi được dễ dàng hơn.”
Triệu Triệt cũng không đưa tay nhận thư, chỉ từ từ siết chặt nắm tay, cánh tay lộ rõ gân xanh.
Nửa tháng trước, Tam hoàng tử Triệu Tề từng tự mình xin xuất thành xây dựng thông lộ, nhưng chuyện của Mục Hợp thị đã chứng minh hắn vốn không hề rời khỏi hoàng thành, lục doanh quân cũng luôn mai phục ở ngoài thành, yên lặng chờ thời cơ. Hiện giờ Mục Hợp thị đã bị diệt trừ, Nguyệt trở thành độc đại thế gia, Triệu Tề đứng ra sửa đường được toàn bộ dân chúng ngợi khen, hôm nay lại muốn Triệu Triệt mang kiêu kỵ binh ra khỏi thành tiếp tục công việc tu sửa. Này xem như là sự miệt thị của kẻ mạnh hay là ỷ thắng trận khi dễ người thua?
Trong mắt Triệu Triệt lộ ra chút cay đắng, nắm tay siết thật chặt. Sở Kiều đứng ở bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy vị hoàng tử này cũng không ghê gớm như trong tưởng tượng. Nàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nhỏ không nhịn đại cục tất loạn, ngươi nên nhẫn nhịn.”
Triệu Triệt lạnh lùng cười một tiếng, bất chợt quay đầu lại nhìn về hướng cung Thịnh Kim dát vàng rực rỡ, ánh mắt sắc bén như đao.
Sở Kiều biết, mối hận bị lăng nhục đã đâm chồi trong lòng hắn, theo thời gian chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn.
Ngày thứ hai, toàn quân kiêu kỵ binh đi đến Vũ thành xây dựng thông lộ nghênh đón Thái tử Biện Đường là Lý Sách.
……………………………………………………………………………………
Khoảng cách từ Biện Đường đến Đại Hạ cũng không phải là quá xa, cưỡi ngựa một tháng là đủ, còn nếu dùng xe ngựa đi từ từ thì mất khoảng hai tháng. Chẳng qua vị Thái tử này đột nhiên nói muốn lên đường từ bốn tháng trước, nhưng hiện giờ còn chưa thấy bóng dáng.
Các hoàng tử Đại Hạ phần lớn đều có kinh nghiệm rèn luyện ở biên cương, có thể theo quân đội đi khắp nơi, từ đồng bằng cao nguyên cho đến khe núi hay sông lớn đều có thể. Nhưng vị khách quý từ Biện Đường này; qua sông cần bắc cầu, còn cần bốn chiến mã song song khiêng qua cầu; gặp thảo nguyên cần khai hoang trước, nói cái gì không thể để bẩn vó ngựa ngự ban; đường núi không đi; sa mạc không đi, ngã trong 50 dặm không có thành trấn cũng không đi; lều không ở; không phải nước suối không uống; không phải trà tươi không dùng; không phải rượu ngon không uống. Thức ăn cũng đều được mang theo từ Biện Đường, một chuyến xuất hành này, chỉ mỗi nguyên liệu món ăn và đồ vật dùng cụ đã chiếm hơn hai trăm cỗ xe. Hơn nữa, bất kể là vật gì, phàm bị nam nhân chạm qua hắn liền một mực không đụng. Hoàng đế Biện Đường có thể nói là dốc hết tâm ý để chăm lo cho vị thừa kế duy nhất này, ngay cả gạo thịt rau dưa dành cho Lý Sách đều được trồng riêng ở một khoảng đất ở phía sau cung điện, tuyển dụng những nông dân xuất sắc nhất từ nhân gian vào chăm sóc, cung nữ hầu hạ Thái tử cũng được bồi dưỡng huấn luyện đặc biệt.
Sau khi biết được những chuyện này, Sở Kiều âm thầm suýt xoa, hoàng thất Đại Hạ lại phái Triệu Triệt đi nghênh đón nhân vật cường hãn như vậy, còn mang theo một số lớn kiêu kỵ binh. Dụng ý làm khó hắn không phải đã quá rõ rồi sao?
Tóm lại, các binh sĩ kiêu kỵ binh lộ tuyết thông lộ hết mười ngày, cuối cùng cũng tu sửa xong. Tất cả còn đang kiễng chân chờ đợi vị Thái tử Biện Đường kia đại giá quang lâm thì phía trước đột nhiên truyền đến tin, “Thái tử ban đêm ngủ tốc chăn, bị nhiễm phong hàn nên đã đi vòng lại.”
Triệu Triệt nghe xong, lỗ mũi cơ hồ xịt khói, lập tức lên ngựa phóng đi. Sở Kiều nhìn theo bóng dáng của hắn, không khỏi khẽ thở dài một cái. Trong lòng bất giác sinh ra một chút cố kỵ, vị Thái tử Biện Đường này, nếu không phải chân chính là một tên hoang đường thì hẳn là một cao thủ vô cùng khéo che giấu.
Ban đêm, Triệu Triệt phái người đưa tin về, nói vị Thái tử kia cuối cùng đã đồng ý tạm thời dừng xe ngựa dưỡng bệnh, nhưng lại cự tuyệt không chịu vào quân doanh, Trình phó tướng tạm thời thống lĩnh quân đội, ở tại chỗ chờ lệnh, hơn nữa còn triệu giáo đầu tiễn thuật là Sở Kiều đi theo thân binh đến gặp hắn.
Sở Kiều nhíu mày, khó hiểu hỏi thăm.
Tiểu binh kia do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Vị Thái tử kia không chịu gặp điện hạ, nói sát khí trên người điện hạ quá nặng, sẽ khiến bệnh tình nặng thêm, này cũng là do tiểu thị nữ bên cạnh hắn chuyển lời.”
Mọi người nghe xong, nhất thời như muốn nổ tung đầu, vị Thái tử cực phẩm này chẳng lẽ cũng không thích nói chuyện với nam nhân.
Tiểu binh còn cố ý dặn dò Sở Kiều phải mặc nữ trang, trang điểm qua loa rồi lập tức lên đường.
Mấy ngày nay không có bão tuyết nên trời tốt, nếu không công sức mười ngày qua đều uổng phí. Sở Kiều cùng bốn gã thân binh thúc ngựa chạy như điên, áo khoác bằng lông cáo đỏ trên người tuy kiểu dáng đơn giản nhưng cũng làm nổi bật mi mục như vẽ cùng làn da trắng như tuyết của nàng.
Đoạn đường không xa, chỉ khoảng hai canh giờ, nhưng không ngờ chưa đi được một canh giờ thì bọn họ đã chạm trán với một cỗ xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh, cỗ xe nạm vàng quý giá, màn trướng tung bay, ngựa kéo là bạch mã thuần chủng, bốn kỵ mã theo hai bên cạnh. Bất giác khiến con đường trở nên hư ảo không thật.
Sở Kiều nhíu mày, ghìm chặt chiến mã, đánh xe là hai thiếu nữ tuổi không lớn, một mặc áo ngắn khoác ngoài lông chồn trắng và váy vải bông màu lam, người còn lại cũng toàn thân lục y, rất có bộ dáng thợ săn. Trên đầu các nàng choàng mũ trùm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, không ngừng quay đầu lại đùa cợt với người trong xe, giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang thật xa trong gió.
“Phất tỷ tỷ, phía trước có người.” Xe ngựa dừng lại trước người Sở Kiều, thiếu nữ áo màu lục sáng mắt lên, hớn hở quay đầu lại nói với người trong xe.
“Người thế nào?” Một giọng kiều mỵ cất lên, “Nam hay nữ?”
Thiếu nữ mím môi cười một tiếng, không coi ai ra gì đáp: “Bốn nam một nữ.”
“Ồ.” Giọng nói bên trong ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Công tử hỏi, người nữ kia nhìn thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
Thiếu nữ nhìn về phía Sở Kiều, đánh giá trên dưới một hồi, sau đó liền bĩu môi nói: “Cũng được, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, không bằng ta, cũng đừng nói chi đến chuyện so với Phất tỷ tỷ, Nga tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ.”
Bên trong đột nhiên truyền ra một trận cười to, giọng nói vừa rồi lại vang lên, vừa cười vừa nói:“Công tử nói, có thể làm cho Lục Nhi nói như vậy, nhất định là tuyệt sắc. Nam cho qua, để người nữ kia lại, công tử có lời muốn hỏi.”
Thiếu nữ không phục hừ một tiếng, nhưng vẫn nói với mấy người Sở Kiều: “Nghe thấy lời của Phất tỷ tỷ rồi chưa? Nam đi đi, nữ lưu lại.”
Đám người Sở Kiều sửng sốt, bốn gã thân binh kia lại càng giận dữ, nhìn sơ qua phục trang cũng đủ biết bọn họ không phải nhân vật bình thường, bất kể mấy nữ tử kia là ai thì cũng không nên to gan như vậy.
Sở Kiều âm thầm lưu ý, Đại Hạ có đông đảo hào môn, hành sự phần lớn đều không theo quy củ, bọn thiếu chủ của các gia tộc lại càng thêm vô pháp vô thiên. Mấy người này không rõ là người của gia tộc nào, nàng cần phải cẩn thận không nên đắc tội.
Ai ngờ bọn họ còn chưa lên tiếng, thiếu nữ kia đã nóng nảy tức giận kêu lên: “Các ngươi không nghe thấy lời của ta sao? Đúng là ngu chết đi được.”
Dứt lời, nàng liền móc ra hai đĩnh vàng tiện tay ném xuống đất, ngạo nghễ nói: “Eo ngươi không có mang ngọc bài, xem ra cũng phải người của thế gia thị tộc gì đó, nữ nhân hàn gia (nhà nghèo) bán giá này cũng không tệ, mấy người các ngươi mau đi đi.”
Một tiểu binh giận tím mặt, lớn tiếng kêu lên: “Con ranh từ đâu đến, dám cả gan…”
Lời còn chưa nói hết thì một đường roi đã đánh tới, tiểu nha hoàn nhìn như còn nhỏ nhưng thân thủ không tệ, viên tiểu binh vừa xúc động phẫn nộ vừa vặn bị nàng quất một roi lên mặt cái *bốp*, lưu lại một lằn roi đỏ tươi. Chóp roi quất vào mắt khiến viên tiểu binh nhất thời rơi khỏi lưng ngựa, hắn ôm mắt lớn tiếng kêu lên thảm thiết.
“Hừ, cẩu vật không biết sống chết!” Tiểu nha hoàn hừ lạnh một tiếng, vung roi chuẩn bị quất tiếp.
Sở Kiều thấy nàng cậy mạnh như vậy, vô tình cũng thật sự nổi giận, lập tức thúc ngựa tiến lên chộp lấy ngọn roi, nhanh chóng dùng lực giật ngược lại.
“Chớ khinh người quá đáng.” Nàng nhìn tiểu nha hoàn, lạnh giọng nói, âm thanh nhàn nhạt trong trẻo.
“A!” Viên tiểu binh đột nhiên quát to.
Sở Kiều cúi đầu, nhìn thấy trên bàn tay cũa tiểu binh nọ đều là máu tươi, máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt, cho thấy con mắt này đã giữ không được.
“Hừ!” Tiểu nha hoàn tên Lục Nhi vẫn không hề sợ hãi, khinh thường hừ một tiếng, “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Bất quá chỉ là một tên dân đen, cùng lắm thì ta bồi thường cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt thì một ngọn roi chợt vụt vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, lực đạo có hơi nhẹ hơn một roi vừa rồi, máu tươi lập tức chảy xuống trên mặt thiếu nữ, nàng ôm mặt kêu thảm một tiếng, nổi giận quắc mắt nhìn lại.
“Có gì đặc biệt hơn người? Bất qua chỉ là một con súc sinh lang tâm cẩu phế, ta cũng chỉ làm mù một mắt của ngươi để chơi mà thôi. Bồi thường bạc cho ngươi là được.” Sở Kiều lập lại một câu của nàng, lạnh lùng giơ roi lên chuẩn bị vụt xuống.
Thiếu nữ kia cũng thực kiên cường, không hề mở miệng rên la mà chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Kiều, ánh mắt đầy vẻ oán độc, tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt, xem như ta bỏ qua cho ngươi!”
“Ai cần ngươi buông tha?” Sở Kiều nheo con ngươi, đớp lại: “Không phải ngươi nói muốn mua ta sao? Hiện tại xem bản lãnh ngươi thế nào.”
Dứt lời, nàng lập tức phóng ra một thanh phi đao, phi đao nhanh như chớp cắm mạnh vào mông con ngựa kéo xe. Chiến mã chấn kinh hí lên một tiếng, gào thét dựng vó chạy đi.
“Dìu lên ngựa, chúng ta đi!” Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói với các tiểu binh còn lại, sau đó thúc ngựa đi trước. Bốn người phía sau cũng lập tức đi theo nàng.
Vừa rồi Sở Kiều cũng nhận thấy nơi này không phải cũng chỉ có mấy người bọn họ, trong rừng rậm phủ tuyết ở hai bên đường còn có rất đông người cước bộ thần không biết quỷ không hay ẩn nấp. Cỗ xe ngựa nhìn như đơn độc này kỳ thực có gần trăm hộ vệ thân thủ cao minh theo cùng, một khi xảy ra xung đột, người phía nàng tuyệt đối không phải là đối thủ. Cho nên nàng chỉ có thể ra vẻ không biết, ra tay đánh úp trước.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, tiếng vó ngựa rầm rập đã vang lên ở sau lưng. Sở Kiều vung roi giục ngựa, lớn tiếng nói: “Mau!”
Năm người nhanh chóng phóng ngựa chạy như bay, ngay lúc đó một trận mưa tên bắn tới, chỉ bắn ngựa chứ không bắn người, bốn viên tiểu binh lập tức té khỏi mình ngựa.
“Còn không chịu ngừng lại?”
Giọng nói tà mị đột nhiên vang lên ở bên tai, một nam tử áo đỏ tóc đen tung bay trong gió cưỡi trên bạch mã thần câu chạy song song bên cạnh Sở Kiều. Người này có dung mạo yêu diễm, một tay cầm cương, một tay cầm đồ đo thời gian, đang lanh lảnh cất tiếng cười với nàng.
*Thịch* một tiếng, Sở Kiều chợt phi thân lên, hung đăng tung cước đá vào bụng chiến mã của nam tử. Bạch mã gào lên một tiếng nhưng vẫn không ngừng vó.
Nam tử sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: “Thật hung hãn, cũng được, nàng đã không thích nó thì ta sẽ không để nó quấy rầy chúng ta nữa.”
Dứt lời, hắn đột nhiên tung mình nhảy lên, vững vàng đáp xuống trên lưng ngựa của Sở Kiều. Nàng lập tức cảm giác được một bàn tay tùy ý đặt lên eo mình, vành tai có hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả xuống.
Nam tử cất giọng nói ám muội: “Người thơm như lan, da thịt như tuyết, thì ra nơi này cũng có nữ tử mỹ mạo như vậy, kiến thức của ta quả là hạn hẹp rồi.”
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, lật tay đánh về phía sau. Nam tử ha ha cười lên, dùng một tay ôm chặt nàng vào trong ngực, thè lưỡi liếm lên vành tai nàng một cái, cười nói: “Trơn mịn nõn nà, tinh khiết như tuyết liên, quả nhiên là giai nhân của thảo nguyên đầy tuyết.”
Sở Kiều run lên, toàn thân đều nổi da gà, xém chút nữa đã nôn ra, sắc mặt tím lịm vì giận, nhìn quanh thấy bên cạnh trùng trùng bóng người thì cũng rõ bản thân đã bị bao vây. Nàng bất chợt hất khủy tay đánh vào đầu vai nam nhân, tay còn lại cũng vòng qua đấm thẳng vào bụng hắn, trượt nửa người sang một bên, dùng hai chân kẹp bụng ngựa để giữ thăng bằng, đưa hai tay túm lấy chân nam nhân, dùng sức hất mạnh.
Người nọ không ngờ thân thủ của nàng lại nhanh như vậy nên có chút bất ngờ không đề phòng, bị đẩy ngã cắm đầu xuống trên mặt tuyết, bộ dáng vô cùng chật vật, không còn chút khí độ hào hoa ban đầu. Thiếu nữ cũng nhảy xuống theo, hung hăng chấn gối lên lưng nam tử, dùng hết sức tát một cái nổ đom đóm vào mặt hắn.
Thừa thắng xông lên, không kịp ngừng lấy hơi, Sở Kiều như mãnh hổ đè đầu nam nhân xuống, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai thi triển Vịnh Xuân quyền. Từng đấm nện xuống bôm bốp, liên tục không ngừng, toàn bộ đều nhắm vào mặt nam nhân.
Tiếng hút khí không ngừng vang lên ở bốn phía, thiếu nữ vẫn không ngừng quả đấm vũ bão, tốc độ nhanh như tia chớp, khiến người xem hoa cả mắt. Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ cưỡi trên người nam nhân liên tục giáng nắm đấm xuống như mưa rơi mà nhất thời ngây ra như phỗng, không biết phản ứng thế nào.
“Á, một lũ ngu xuẩn, mau cứu Thái tử!” Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên.
Trong lòng Sở Kiều cũng lộp bộp một tiếng, “Thái tử?”
Sau đó có tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, bụi tuyết văng tung tóe, đại quân kiêu kỵ binh dưới sự chỉ huy của Triệu Triệt ào đến. Song, vừa nhìn thấy tràng diện trước mắt thì không ai không kinh hoàng thất sắc, mặt tái xám.
Triệu Triệu nhíu chặt mày, lập tức quát lớn: “Sở Kiều, ngươi đang ở đây làm cái gì?”
Sở Kiều nhất thời dừng tay, nam nhân bị nàng cưỡi lên cũng choáng váng ngóc đầu lên, đưa ánh mắt mờ mịt nhìn mọi người, hai mắt hắn sưng húp nên cũng không rõ liệu hắn có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt hay không.
Triệu Triệt tung mình xuống ngựa, tiến lên hành lễ với nam nhân đang nằm trên mặt đất, nói:“Thái tử điện hạ, bổn vương dạy thuộc hạ không nghiêm, đã đắc tội.”
Thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm, nhìn đám sứ giả Biện Đường đang vừa khóc vừa chạy như điên về phía nam tử kia mà cảm thấy vô cùng hoang đường. Này chính là người thừa kế duy nhất của hoàng thất Biện Đường, chính là vị Thái tử muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không thể nói lý, cộng thêm háo sắc thành tính, là Lý Sách sao? Nàng đúng là điên rồi.
Triệu Triệt đã mặc xong áo giáp, nếu không chuyện đang gấp thì hắn thật sự muốn nghiêm trị nữ nhân ghê tởm không biết tôn ti đổi khách làm chủ này một chút. Nhưng động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cho thấy tình hình càng thêm khẩn cấp. Tuy hắn không có tình cảm với Mục Hợp thị, thậm chí chán ghét bọn họ, nhưng hiện tại vận mệnh của hắn đã bị gắn chặt với Mục Hợp thị, môi hở răng lạnh, hắn không thể không quản.
“Chờ ta trở lại sẽ thu thập ngươi sau.” Triệu Triệt lạnh lùng nhìn thiếu nữ một cái, tay đặt lên chuôi kiếm, quay sang nói với phó tướng Trình Dục: “Chỉnh đốn binh mã, đi theo ta.”
Một tiếng *bốp* giòn tan vang lên, Triệu Triệt linh hoạt nghiêng đầu né tránh, chỉ thấy một luồng sáng trắng đánh tới, nện mạnh lên cột gỗ phía sau, lực đạo rất lớn nên lưu lại dấu vết thật sâu.
Thân binh của Triệu Triệt kinh hãi, lớn tiếng kêu lên: “Thích khách lớn mật! Người đâu, bảo vệ điện hạ!”
Binh sĩ bên ngoài lập tức vọt vào, chiến đao phản chiếu ánh nến tỏa ra tia sáng rét lạnh, khiến mắt người ê ẩm.
Triệu Triệt cau mày, đôi mày kiếm vừa đen vừa rậm khẽ nhướng lên, trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan.”
Sở Kiều nghiêng đầu, quét mắt nhìn chằm chằm đám binh lính đứng đầy phòng, sau đó lại nhìn sang Triệu Triệt, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, rất tự nhiên đứng dậy đi đến góc trướng nhặt một nén bạc lên, thổi thổi tro bụi bám trên khối bạc rồi nhướng nhướng mày tỏ ý ‘Cái này cũng được coi là ám khí?’
Triệu Triệt đột nhiên có chút lúng túng, khẽ quát với đám binh lính: “Đều ra ngoài đi.”
Đám người trong thoáng chốc đều lui ra nhanh như thủy triều rút. Sở Kiều ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của Triệu Triệt, nghiêm mặt nói: “Lời ta vừa nói ngươi nghe không rõ hay sao?”
Triệu Triệt lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, “Quân doanh là trọng địa. Một nữ nhân như ngươi thì có thể biết gì. Tránh ra!”
Hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy bóng dáng nhanh như báo của thiếu nữ đột nhiên nhảy đến chỗ hắn, trước khi mọi người kịp phản ứng từ một tay nàng đã giữa chặt cổ họng Triệu Triệt. Thân thủ nhanh như thế, không ai sẽ hoài nghi liệu nàng có lực đạo cắt đứt cổ người khác hay không.
Sở Kiều nở nụ cười xán lạn, “Ngươi là cấp trên của ta, cho nên ta sẽ không dùng chủy thủ, dùng tay là đủ.”
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Triệu Triệt lạnh lùng nói, cơ hồ là đang nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Dĩ nhiên biết.” Sở Kiều cười một tiếng, “Ta đang cứu ngươi.”
“Cứu ta?”
“Đúng.” Thiếu nữ ngẩng đầu lên, hai mắt ngời sáng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin, “Nếu bây giờ ngươi ra khỏi cửa doanh trại, phải chết là điều không thể nghi ngờ. Không những thế, tất cả người nơi này, không một ai có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Triệu Triệt nghe vậy thì lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ bằng bọn họ?”
“Không sai, chỉ bằng bọn họ.”
Sở Kiều nheo mắt, lạnh lùng nói: “Mục Hợp thị bị cuốn vào án tham ô, Mục Hợp Vân Dạ quỳ cả đêm trước cửa cung Thịnh Kim nhưng Thánh thượng vẫn cự tuyệt triệu kiến, vì sao? Chuyện xảy ra vô cùng đột ngột, từ tố giác, viện trưởng lão thẩm tra rồi đến chứng thực tội danh không tới nửa ngày, nói không có an bài trước thì ai sẽ tin? Tối nay Bát công chúa đính hôn, vì sao không triệu ngươi vào cung dự thịnh yến? Cho dù ngươi và Hoàng hậu không thân cận, nhưng Triệu Thuần dù sao cũng là muội muội ruột của ngươi, chỉ có thể nói, mẫu tộc của ngươi là Mục Hợp phủ bị vây công, ngươi lại nắm trọng binh trong tau, trước đó vốn phải bị khống chế trước. Mà binh mã vây quanh doanh trại lại không động thủ với người của ngươi, không phải là không thể đối kháng, nhưng bọn họ đang đợi cái gì, ngươi vẫn chưa rõ sao?”
Triệu Triệt nhất thời sửng sốt, trong mắt hiện lên gợn sóng không ngừng chớp động, ngay sau đó trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói, là phụ hoàng?”
“Cũng không hẳn.” Sở Kiều khẽ cười một tiếng, thả tay xuống nói: “Hoàng đế lưu ngươi lại doanh trại kiêu kỵ binh, có lẽ chỉ để thử dò xét ngươi, muốn xem ngươi rốt cuộc là họ Triệu hay họ Mục Hợp. Về phía đám người ở bên ngoài, chưa chắc là do hoàng đế an bài, mà có thể là do người muốn nhìn thấy ngươi chết nhất.”
Triệu Triệt vốn thông minh, chỉ mất một thời gian ngắn tinh tế hồi tưởng, thông hiểu đạo lý trong một màn này thì toàn thân không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh. Người nọ chính là muốn hắn khinh thị nên cố ý dùng rất ít người vây quanh doanh trại kiêu kỵ binh, chỉ cần hắn bước ra khỏi cổng doanh trại một bước thì sẽ lập tức mang tội làm phản, đến lúc đó đến giết hắn không chỉ có số nhân mã bên ngoài.
Triệu Triệt cau mày, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?”
“Bởi vì ta bây giờ là một thành viên của kiêu kỵ binh, nếu ngươi bỏ mình, ta cũng sẽ không được chết già.” Dứt lời, thiếu nữ quỳ một chân trên đất, cất giọng trong trẻo nói: “Mạt tướng Sở Kiều, giáo đầu tiễn thuật thuộc Tiền Phong doanh, tham kiến tướng quân.”
Triệu Triệt nhìn mặt nàng, trầm tĩnh thật lâu không nói.
……………………………………………………………………………………
Lúc canh ba, thanh thế phía Tây Bắc vẫn không hề yếu đi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thiếu nữ viết xong thư, vén màn chụm tay huýt sáo một tiếng, một con ưng đen lập tức hạ xuống trong bóng đêm quỷ dị, không bị bất kỳ ai phát giác.
Chỉ chốc lát sau, đại ưng liền giương cánh bay thẳng về phía cung điện vàng rực rỡ.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, nam tử toàn thân cẩm y hoa phục, sắc mặt hơi chếch choáng nhưng hai mắt vẫn tinh tường sáng ngời. Một tiếng ưng kêu to đột nhiên truyền đến, nam tử ngẩng đầu lên. A Tinh cong cánh tay lên, đại ưng liền đáp xuống trên tay hắn.
Mở thư ra, chữ viết sắt bén nhất thời đập vào mắt, “Song tinh đấu, tất tàn một (nôm na là hổ báo đánh nhau, một sẽ chết). Cấm cung thâm sâu, nhất định phải thận trọng.”
Nam tử cong khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, đưa ánh mắt xa xăm nhìn về cố hương phía Tây Bắc.
……………………………………………………………………………………
Náo động suốt một đêm vẫn chưa kết thúc, bá tính thành Chân Hoàng đều đóng cửa ở trong nhà, không ai dám ra ngoài quan sát. Tiếng chém giết kéo dài từ đêm khuya đến hừng sáng vẫn không ngừng, lửa cháy hừng hực cùng khói đen cuồng cuộn tô vẽ thêm vẻ ảm đạm cho quang cảnh.
Mục Hợp thị bị vây khốn đã là chuyện trong dự liệu, nhưng bọn họ lại không ý thức được chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, không ngờ này lại chính là đại họa cho cả gia tộc, không ngờ hoàng đế sẽ đuổi tận giết tuyệt, không nghĩ tới Ngụy phiệt và Triệu thị sẽ ép bọn họ đến tuyệt cảnh như vậy.
Binh lực không chuẩn bị kịp, Mục Hợp thị thế gia đại tộc cả trăm năm qua như một mảng bèo chấp vá. Đội ngũ chia cắt lộn xộn, kết quả đã bị quân đội đế quốc giải quyết từng chút một như tằm ăn lá mà không hề có sức đánh trả.
Trời sáng tỏ thì chiến sự hoàn toàn kết thúc, Mục Hợp Tây Hạo, Mục Hợp Tây Lê và Mục Hợp Vân Tiêu đều bị giết ngay tại chỗ, binh tướng gia tộc chết hơn hai ngàn người, Mục Hợp Vân Dạ bị bắt vào ngục. Cả nhà Mục Hợp già trẻ lớn bé, từ mẹ già chín mươi tuổi của Mục Hợp Vân Dạ cho tới hài tử mới sinh còn nằm trong tã chỉ trong một đêm đều bị bắt vào thiên lao.
Cùng lúc đó, cửa thành Chân Hoàng được ban lệnh hạn chế xuất nhập, Thập tam hoàng tử Triệu Tung mang theo lệnh bài của Mục Hợp thị và thư do Sùng Văn các bắt chước nét chữ viết ra, lãnh đạo bộ quân số 20, thủy quân và chiến quân Đông Nam số 16 đến Đông Thùy đưa tin gia chủ Mục Hợp thị là Mục Hợp Vân Dạ bệnh tình nguy kịch, gấp gáp triệu hồi Mục Hợp Tây Trì, Mục Hợp Tây Bệ, Mục Hợp Tây Dự, còn có cháu đích tôn của Mục Hợp Vân Dạ là Mục Hợp Cảnh Nhiên lập tức trở kinh để bàn việc kế nhiệm vị trí gia chủ. Bốn vị tổng tư lệnh cầm binh của Mục Hợp thị vừa bước chân vào thành Chân Hoàng thì liền bị binh tướng đế đô bắt lại, hy vọng cuối cùng của Mục Hợp Na Vân cũng trôi theo dòng nước, thất bại thảm hại.
Song ngay ở tối hôm đó, ngoại tôn của Mục Hợp Vân Đêm là Tống Đoan lợi dụng sơ hở của thủ vệ trốn ra khỏi thiên lao, hơn nửa còn thế như chẻ tre chạy thẳng đến của thành, thúc ngựa chạy về hướng Đông.
Cả nhà Mục Hợp thị hoan hô mừng rỡ nhưng Mục Hợp Vân Dạ lại trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới chậm rãi nhắm mắt lại, chảy xuống hai hàng nước mắt, miệng kêu to một tiếng xin lỗi liệt tổ liệt tông.
Ba ngày sau, cháu ruột của Mông Điền tướng quân là Mông Trạm mang đại quân dưới quyền Mông thị đi thẳng về phía Đông chinh phạt Tống gia vì đã chứa chấp người của Mục Hợp thị khiến trên dưới Tống gia đều kinh sợ hoảng loạn. gia chủ Tống gia liền quyết định thật nhanh, lập tức trói gô Tống Đoan và nữ nhi của Mục Hợp Vân Dạ là Mục Hợp Minh Vân đem tới trước cửa quân doanh Mông thị.
Không ngờ Mông Trạm lại cự tuyệt không thu người, sau một vòng mưa tên đánh tới, không đến năm ngày đã công phá cửa lớn của Tống thị vốn là đệ nhất thế gia khu vực sông Hoài. Cho nên hầu như cùng một thời gian, liên tiếp hai thế gia đại tộc đã bị tàn sát.
Ngày 28 tháng 3, hơn bốn mươi đầu người thuộc hai nhà Mục Hợp thị và Tống gia đã rơi xuống trước Cửu U đài. Năm đời tổ tôn Mục Hợp thị, ngoại trừ Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân thì không một ai thoát thân, ngay cả Đình phi Mục Hợp Na Nhật và Hương phi Mục Hợp Na Hương cũng bị ban rượu độc, lên đường về Tây thiên.
Trong ngày xử tử tại Cửu U đài, dân chúng đồng loạt tranh nhau quan sát, nhất thời hầu như toàn bộ người trong thành Chân Hoàng đều đổ xô ra đường, không khí náo nhiệt còn hơn lễ mừng năm mới.
Một đời vọng tộc đầy quang vinh ân sủng khi xưa đã bị chôn xuống bùn như vậy, danh tiếng tiêu tán theo năm tháng, trở thành vật hy sinh trong cuộc giao chuyển quyền lợi của đế quốc. Những mái đầu ngày xưa giắt vàng giắt bạc phủ đầy châu ngọc rốt cuộc cũng rơi xuống dưới lưỡi đao khát máu của đế quốc, máu tươi lan tràn.
Cái gì phúc lộc tề thiên hay phồn hoa vinh thịnh, bất quá chỉ là bụi đất mà thôi.
Suốt 14 ngày, Triệu Triệt không hề bước chân ra khỏi quân doanh, nhưng tin tức từ bên ngoài vẫn không truyền vào. Tin tức không phải do mật thám của hắn mang về khiến hắn càng hiểu rõ đó chẳng qua chỉ để kích thích buộc hắn rời khỏi doanh trại mà thôi. Mắt hắn không chứng kiến nhưng cũng tựa hồ như thấy được ánh đao rét lạnh ngoài kia.
Đầu tháng 4, cung Thịnh Kinh hạ lệnh khen ngợi Triệu Triệt đại nghĩa, trung quân ái quốc, đặc biệt ban thưởng hai vạn lượng hoàng kim, thăng làm Đông Lộ tướng quân. Cấp bậc này tuy không có thực quyền nhưng một khi hoàng đế ngự giá thân chinh thì hắn sẽ chính là đại tướng tùy hân, đủ thấy hoàng đế có bao nhiêu hài lòng cùng tín nhiệm đối với hắn.
Trong khoảng thời gian ngăn, tin Thất hoàng tử Triệu Triệt được thánh sủng đã truyền khắp hoàng triều Đại Hạ, vô số ánh mắt không ngừng nhìn về phía hắn, âm thầm hâm mộ.
Tối hôm nhận được thánh chỉ, Triệu Triệu đã đứng trên giàn giáo trong doanh trại một lúc thật lâu, lẳng lặng không nói một lời. Hắn có thể chán ghét Mục Hợp Na Vân, chán ghét thói ương ngạnh đắc ý của bọn họ, chán ghét bọn họ không phân tôn ti, chán ghét bọn tự ý loạn quyền.
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hắn có thể nhiều năm đứng vững giữa đông đảo các hoàng tử không ngã là đều nhờ vào mẫu tộc cường đại này. Hôm nay núi cao Mục Hợp thị đã đổ, hắn phải như thế nào đối mặt với đám huynh đệ hoàng thất thị huyết kia?
Suốt năm ngày, doanh trại kiêu kỵ binh đắm chìm trong một mảnh tối tăm, binh sĩ có gia thế tốt đều lặng lẽ mua chuộc xin được điều qua lục doanh quân, còn những người không thể xin được điều đi thì cũng cáo ốm xuất ngũ về nhà. Triệu Triệt cũng không ngăn cản, dù sao con cháu thế gia đều hiểu, ở Đại Hạ muốn làm nên thì ngoại trừ thân cận với hoàng đế, quan trọng nhất là phải có thực lực cùng chỗ dựa tốt.
Chỉ trong năm ngày, số binh sĩ của kiêu kỵ doanh đã giảm gần hai phần ba, ở lại nếu không phải là người trung thành đi theo Triệu Triệt nhiều năm thì cũng là con cái gia đình khó khăn từ biên cảnh.
Hôm đó gió tuyết mãnh liệt, Triệu Triệt một thân trường bào đen như mực, vô cùng tự nhiên phất tay vạch rèm trướng ở cửa lều ra. Ngay lập tức một tia sáng trắng đột nhiên xẹt tới, Triệu Triệt chật vật né sang một bên, chỉ nghe *đinh* một tiếng, tia sáng trắng kia đã cắm phập trên thân cột chống lều, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một thanh chủy thủ sắc bén.
“Ngươi làm gì vậy?” Triệu Triệt giận tím mặt, “Không muốn sống nữa?”
Vừa dứt lời, mặt của Thất hoàng tử hoàng triều Đại Hạ nhất thời đỏ lên, cho dù nhiều năm nhập ngũ cùng ngày ngày phơi gió nắng đã khiến da dẻ hắn không trắng rõn như ngọc giống đám công tử thế gia trong kinh mà có vài phần ngăm đen, cùng vẻ phong trần trầm ổn.
Nhưng hiện tại, hắn đang trợn mắt há mồm đứng nhìn, hồi lâu sau mới chợt tức giận nói: “Ngươi đang làm gì ở chỗ này?”
Thiếu nữ eo nhỏ vai thon như ngọc, cánh tay mềm mại ôm một khối da thuộc che ở trước người, lộ ra hai thân thon dài. Sắc mặt tuy lúng túng tức giận nhưng không có vẻ luống cuống sợ hãi như các nữ tử khác, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, trầm giọng gằn từng chữ: “Ta đang thay y phục.”
Triệu Triệt quẫn bách xoay người sang chỗ khác, tức giận nói: “Ban ngày đổi y phục làm cái gì, mặc nhanh lên.”
Phía sau truyền đến tiếng áo giáp va chạm leng keng, Triệu Triệt không được tự nhiên, hai mắt nhìn loạn bốn phía, đột nhiên thấy đối diện hắn là một tấm gương đồng khổng lồ, vóc dáng yểu điệu của thiếu nữ đều được phản chiếu trong gương không chút che giấu. Triệu Triệt nhất thời mở to mắt, không cách nào khống chế ánh nhìn không chớp mắt của mình. Ngay lúc đó, một ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn thẳng về phía gương đồng. Thiếu nữ một thân tiểu y (đồ lót) khiến vóc người càng thêm yêu kiều, sắc mặt nàng lộ vẻ tức giận, ánh mắt lạnh như băng.
Sắc mặt Triệu Triệt thoáng đỏ lên, nhưng ngay sau đó hắn liền trừng to mắt hung hăng nhìn lại, bộ dạng như mình rất khí khái ngay thẳng.
Sở Kiều lạnh lùng nhếch môi, vừa nhìn nam nhân kia vừa mặc một bộ y phục dạ hành (y phục đi đêm) bó sát người, eo quấn thắt lưng tự chế có cắm hai thanh phi đao cùng một thanh chủy thủ, miếng bảo vệ tay cũng có giắt một cán dao nhỏ sáng loáng, bên hông mang trường kiếm, một bên đùi nơi vừa tầm tay còn có một chiếc nỏ nhỏ có thể gấp gọn, bao đựng tên đeo sau lưng chứa đầy những mũi tên sắc nhọn.
Triệu Triệt nhíu chặt mày hơn, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Ngươi vũ trang đầy đủ như vậy là muốn đi làm cái gì?”
Sở Kiều lạnh lùng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Đây là thói quen của ta.”
Triệu Triệt giễu cợt nói: “Ngươi đúng là số nô lệ, lúc nào cũng muốn chạy trốn.”
Thiếu nữ nghe thế cũng không giận, chỉ tiếp tục cúi xuống sửa sang lại giày, Triệu Triệt thấy nàng không phản ứng thì cũng mất hứng.
“Không biết tướng quân tới đây có chuyện gì cần?”
Triệu Triệt sửng sốt, nhất thời có chút á khẩu.
Đúng nhỉ, hắn tới lều của nàng làm cái gì? Hình như trước đó có nghĩ tới điều gì đó, nhưng hiện tại lại nhớ không ra.
Vị hoàng tử trẻ tuổi thoáng sầm mặt, cảm thấy bực bội vì Sở Kiều hỏi tới vấn đề thực lúng túng này, vì vật liền trực tiếp ngồi xuống lấy rượu trên bàn uống một hớp.
Các lều trong quân doanh đều được chuẩn bị một bầu rượu, lượng rượu không nhiều, chủ yếu là để uống cho ấm người vào mùa đông. Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi tới chỗ của ta không phải chỉ để uống rượu đó chứ?”
Triệu Triệt nhướng nhướng mày, “Không được sao?”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Thiếu nữ cười một tiếng, “Đây là địa bàn của tướng quân ngài*. Ngươi có đến chuồng ngựa, đi nhà vệ sinh hay uống rượu thì cũng không ai quản được.”
*Khi Sở Kiều xưng hô là ‘你’ thì mình sẽ dịch là ‘ngươi’, còn nếu dùng ‘您’ thì mình sẽ dịch là ‘ngài’ vì đại từ nhân xưng này dùng để thể hiện sự tôn trọng.
Triệu Triệt nhất thời hừ lạnh một tiếng, “Miệng lưỡi sắc bén thật. Sớm muộn gì ngươi cũng chết vì cái miệng đó.”
“Bẩm điện hạ tôn quý, tối thiểu cũng không phải là chết dưới đao của ngươi.”
Nam nhân lại uống một ngụm rượu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đừng tưởng đã giúp ta một liền thì ta sẽ không giết ngươi.”
“Ta nào dám có hy vọng xa vời như vậy.” Sở Kiều nói: “Thất hoàng tử giết người như ngóe, khi nào thì quan tâm đến mạng người khác. Mấy năm vừa qua, số nô lệ chết trong tay ngươi không phải một ngàn thì cũng là tám trăm, làm sao lại có thể thương tiếc mạng một thuộc hạ nho nhỏ là ta chứ.”
Bị khiêu khích nhưng Triệu Triệt cũng không tức giận mà hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi lại mặc y phục dạ hành bên trong?”
Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, đáp: “Đã thành thói quen, ngủ cũng mặc, thuận tiện chạy.”
Vị tướng quân trẻ tuổi hiếm khi không lên tiếng châm chọc, chỉ im lặng gật đầu rồi lẳng lặng tiếp tục uống rượu.
Lúc này ngoài trướng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Triệu Triệt nhướng mày, đứng dậy đi ra ngoài. Sở Kiều chớp mắt một cái, cũng đi theo.
Vừa đến là người của lục doanh quân*, người nọ trực tiếp đi đến lều lớn giữa quân doanh, thấy Triệu Triệt không có ở trong đấy, liền để lại thư rồi xoay người rời đi. Nhìn thấy Triệu Triệt từ xa tiến lại thì cũng làm như không gặp, vẫn nhảy lên ngựa phóng đi.
*Summary: Lục doanh quân là quân đội của Triệu Tề, Kiêu Kỵ binh là quân đội của Triệu Triệt
Triệu Triệt chậm rãi nheo hai mắt lại, không hề lên tiếng. Trình phó tướng trình thư lên, cau mày nói: “Điện hạ, Tam điện hạ phái người đưa thông cáo từ Binh bộ đến, nói muốn điều kiêu kỵ binh ra khỏi thành đi xây dựng một thông lộ khoảng 300 dặm bên ngoài Vũ thành để xa giá của Thái tử Biện Đường đi được dễ dàng hơn.”
Triệu Triệt cũng không đưa tay nhận thư, chỉ từ từ siết chặt nắm tay, cánh tay lộ rõ gân xanh.
Nửa tháng trước, Tam hoàng tử Triệu Tề từng tự mình xin xuất thành xây dựng thông lộ, nhưng chuyện của Mục Hợp thị đã chứng minh hắn vốn không hề rời khỏi hoàng thành, lục doanh quân cũng luôn mai phục ở ngoài thành, yên lặng chờ thời cơ. Hiện giờ Mục Hợp thị đã bị diệt trừ, Nguyệt trở thành độc đại thế gia, Triệu Tề đứng ra sửa đường được toàn bộ dân chúng ngợi khen, hôm nay lại muốn Triệu Triệt mang kiêu kỵ binh ra khỏi thành tiếp tục công việc tu sửa. Này xem như là sự miệt thị của kẻ mạnh hay là ỷ thắng trận khi dễ người thua?
Trong mắt Triệu Triệt lộ ra chút cay đắng, nắm tay siết thật chặt. Sở Kiều đứng ở bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy vị hoàng tử này cũng không ghê gớm như trong tưởng tượng. Nàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nhỏ không nhịn đại cục tất loạn, ngươi nên nhẫn nhịn.”
Triệu Triệt lạnh lùng cười một tiếng, bất chợt quay đầu lại nhìn về hướng cung Thịnh Kim dát vàng rực rỡ, ánh mắt sắc bén như đao.
Sở Kiều biết, mối hận bị lăng nhục đã đâm chồi trong lòng hắn, theo thời gian chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn.
Ngày thứ hai, toàn quân kiêu kỵ binh đi đến Vũ thành xây dựng thông lộ nghênh đón Thái tử Biện Đường là Lý Sách.
……………………………………………………………………………………
Khoảng cách từ Biện Đường đến Đại Hạ cũng không phải là quá xa, cưỡi ngựa một tháng là đủ, còn nếu dùng xe ngựa đi từ từ thì mất khoảng hai tháng. Chẳng qua vị Thái tử này đột nhiên nói muốn lên đường từ bốn tháng trước, nhưng hiện giờ còn chưa thấy bóng dáng.
Các hoàng tử Đại Hạ phần lớn đều có kinh nghiệm rèn luyện ở biên cương, có thể theo quân đội đi khắp nơi, từ đồng bằng cao nguyên cho đến khe núi hay sông lớn đều có thể. Nhưng vị khách quý từ Biện Đường này; qua sông cần bắc cầu, còn cần bốn chiến mã song song khiêng qua cầu; gặp thảo nguyên cần khai hoang trước, nói cái gì không thể để bẩn vó ngựa ngự ban; đường núi không đi; sa mạc không đi, ngã trong 50 dặm không có thành trấn cũng không đi; lều không ở; không phải nước suối không uống; không phải trà tươi không dùng; không phải rượu ngon không uống. Thức ăn cũng đều được mang theo từ Biện Đường, một chuyến xuất hành này, chỉ mỗi nguyên liệu món ăn và đồ vật dùng cụ đã chiếm hơn hai trăm cỗ xe. Hơn nữa, bất kể là vật gì, phàm bị nam nhân chạm qua hắn liền một mực không đụng. Hoàng đế Biện Đường có thể nói là dốc hết tâm ý để chăm lo cho vị thừa kế duy nhất này, ngay cả gạo thịt rau dưa dành cho Lý Sách đều được trồng riêng ở một khoảng đất ở phía sau cung điện, tuyển dụng những nông dân xuất sắc nhất từ nhân gian vào chăm sóc, cung nữ hầu hạ Thái tử cũng được bồi dưỡng huấn luyện đặc biệt.
Sau khi biết được những chuyện này, Sở Kiều âm thầm suýt xoa, hoàng thất Đại Hạ lại phái Triệu Triệt đi nghênh đón nhân vật cường hãn như vậy, còn mang theo một số lớn kiêu kỵ binh. Dụng ý làm khó hắn không phải đã quá rõ rồi sao?
Tóm lại, các binh sĩ kiêu kỵ binh lộ tuyết thông lộ hết mười ngày, cuối cùng cũng tu sửa xong. Tất cả còn đang kiễng chân chờ đợi vị Thái tử Biện Đường kia đại giá quang lâm thì phía trước đột nhiên truyền đến tin, “Thái tử ban đêm ngủ tốc chăn, bị nhiễm phong hàn nên đã đi vòng lại.”
Triệu Triệt nghe xong, lỗ mũi cơ hồ xịt khói, lập tức lên ngựa phóng đi. Sở Kiều nhìn theo bóng dáng của hắn, không khỏi khẽ thở dài một cái. Trong lòng bất giác sinh ra một chút cố kỵ, vị Thái tử Biện Đường này, nếu không phải chân chính là một tên hoang đường thì hẳn là một cao thủ vô cùng khéo che giấu.
Ban đêm, Triệu Triệt phái người đưa tin về, nói vị Thái tử kia cuối cùng đã đồng ý tạm thời dừng xe ngựa dưỡng bệnh, nhưng lại cự tuyệt không chịu vào quân doanh, Trình phó tướng tạm thời thống lĩnh quân đội, ở tại chỗ chờ lệnh, hơn nữa còn triệu giáo đầu tiễn thuật là Sở Kiều đi theo thân binh đến gặp hắn.
Sở Kiều nhíu mày, khó hiểu hỏi thăm.
Tiểu binh kia do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Vị Thái tử kia không chịu gặp điện hạ, nói sát khí trên người điện hạ quá nặng, sẽ khiến bệnh tình nặng thêm, này cũng là do tiểu thị nữ bên cạnh hắn chuyển lời.”
Mọi người nghe xong, nhất thời như muốn nổ tung đầu, vị Thái tử cực phẩm này chẳng lẽ cũng không thích nói chuyện với nam nhân.
Tiểu binh còn cố ý dặn dò Sở Kiều phải mặc nữ trang, trang điểm qua loa rồi lập tức lên đường.
Mấy ngày nay không có bão tuyết nên trời tốt, nếu không công sức mười ngày qua đều uổng phí. Sở Kiều cùng bốn gã thân binh thúc ngựa chạy như điên, áo khoác bằng lông cáo đỏ trên người tuy kiểu dáng đơn giản nhưng cũng làm nổi bật mi mục như vẽ cùng làn da trắng như tuyết của nàng.
Đoạn đường không xa, chỉ khoảng hai canh giờ, nhưng không ngờ chưa đi được một canh giờ thì bọn họ đã chạm trán với một cỗ xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh, cỗ xe nạm vàng quý giá, màn trướng tung bay, ngựa kéo là bạch mã thuần chủng, bốn kỵ mã theo hai bên cạnh. Bất giác khiến con đường trở nên hư ảo không thật.
Sở Kiều nhíu mày, ghìm chặt chiến mã, đánh xe là hai thiếu nữ tuổi không lớn, một mặc áo ngắn khoác ngoài lông chồn trắng và váy vải bông màu lam, người còn lại cũng toàn thân lục y, rất có bộ dáng thợ săn. Trên đầu các nàng choàng mũ trùm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, không ngừng quay đầu lại đùa cợt với người trong xe, giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang thật xa trong gió.
“Phất tỷ tỷ, phía trước có người.” Xe ngựa dừng lại trước người Sở Kiều, thiếu nữ áo màu lục sáng mắt lên, hớn hở quay đầu lại nói với người trong xe.
“Người thế nào?” Một giọng kiều mỵ cất lên, “Nam hay nữ?”
Thiếu nữ mím môi cười một tiếng, không coi ai ra gì đáp: “Bốn nam một nữ.”
“Ồ.” Giọng nói bên trong ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Công tử hỏi, người nữ kia nhìn thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
Thiếu nữ nhìn về phía Sở Kiều, đánh giá trên dưới một hồi, sau đó liền bĩu môi nói: “Cũng được, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, không bằng ta, cũng đừng nói chi đến chuyện so với Phất tỷ tỷ, Nga tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ.”
Bên trong đột nhiên truyền ra một trận cười to, giọng nói vừa rồi lại vang lên, vừa cười vừa nói:“Công tử nói, có thể làm cho Lục Nhi nói như vậy, nhất định là tuyệt sắc. Nam cho qua, để người nữ kia lại, công tử có lời muốn hỏi.”
Thiếu nữ không phục hừ một tiếng, nhưng vẫn nói với mấy người Sở Kiều: “Nghe thấy lời của Phất tỷ tỷ rồi chưa? Nam đi đi, nữ lưu lại.”
Đám người Sở Kiều sửng sốt, bốn gã thân binh kia lại càng giận dữ, nhìn sơ qua phục trang cũng đủ biết bọn họ không phải nhân vật bình thường, bất kể mấy nữ tử kia là ai thì cũng không nên to gan như vậy.
Sở Kiều âm thầm lưu ý, Đại Hạ có đông đảo hào môn, hành sự phần lớn đều không theo quy củ, bọn thiếu chủ của các gia tộc lại càng thêm vô pháp vô thiên. Mấy người này không rõ là người của gia tộc nào, nàng cần phải cẩn thận không nên đắc tội.
Ai ngờ bọn họ còn chưa lên tiếng, thiếu nữ kia đã nóng nảy tức giận kêu lên: “Các ngươi không nghe thấy lời của ta sao? Đúng là ngu chết đi được.”
Dứt lời, nàng liền móc ra hai đĩnh vàng tiện tay ném xuống đất, ngạo nghễ nói: “Eo ngươi không có mang ngọc bài, xem ra cũng phải người của thế gia thị tộc gì đó, nữ nhân hàn gia (nhà nghèo) bán giá này cũng không tệ, mấy người các ngươi mau đi đi.”
Một tiểu binh giận tím mặt, lớn tiếng kêu lên: “Con ranh từ đâu đến, dám cả gan…”
Lời còn chưa nói hết thì một đường roi đã đánh tới, tiểu nha hoàn nhìn như còn nhỏ nhưng thân thủ không tệ, viên tiểu binh vừa xúc động phẫn nộ vừa vặn bị nàng quất một roi lên mặt cái *bốp*, lưu lại một lằn roi đỏ tươi. Chóp roi quất vào mắt khiến viên tiểu binh nhất thời rơi khỏi lưng ngựa, hắn ôm mắt lớn tiếng kêu lên thảm thiết.
“Hừ, cẩu vật không biết sống chết!” Tiểu nha hoàn hừ lạnh một tiếng, vung roi chuẩn bị quất tiếp.
Sở Kiều thấy nàng cậy mạnh như vậy, vô tình cũng thật sự nổi giận, lập tức thúc ngựa tiến lên chộp lấy ngọn roi, nhanh chóng dùng lực giật ngược lại.
“Chớ khinh người quá đáng.” Nàng nhìn tiểu nha hoàn, lạnh giọng nói, âm thanh nhàn nhạt trong trẻo.
“A!” Viên tiểu binh đột nhiên quát to.
Sở Kiều cúi đầu, nhìn thấy trên bàn tay cũa tiểu binh nọ đều là máu tươi, máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt, cho thấy con mắt này đã giữ không được.
“Hừ!” Tiểu nha hoàn tên Lục Nhi vẫn không hề sợ hãi, khinh thường hừ một tiếng, “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Bất quá chỉ là một tên dân đen, cùng lắm thì ta bồi thường cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt thì một ngọn roi chợt vụt vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, lực đạo có hơi nhẹ hơn một roi vừa rồi, máu tươi lập tức chảy xuống trên mặt thiếu nữ, nàng ôm mặt kêu thảm một tiếng, nổi giận quắc mắt nhìn lại.
“Có gì đặc biệt hơn người? Bất qua chỉ là một con súc sinh lang tâm cẩu phế, ta cũng chỉ làm mù một mắt của ngươi để chơi mà thôi. Bồi thường bạc cho ngươi là được.” Sở Kiều lập lại một câu của nàng, lạnh lùng giơ roi lên chuẩn bị vụt xuống.
Thiếu nữ kia cũng thực kiên cường, không hề mở miệng rên la mà chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Kiều, ánh mắt đầy vẻ oán độc, tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt, xem như ta bỏ qua cho ngươi!”
“Ai cần ngươi buông tha?” Sở Kiều nheo con ngươi, đớp lại: “Không phải ngươi nói muốn mua ta sao? Hiện tại xem bản lãnh ngươi thế nào.”
Dứt lời, nàng lập tức phóng ra một thanh phi đao, phi đao nhanh như chớp cắm mạnh vào mông con ngựa kéo xe. Chiến mã chấn kinh hí lên một tiếng, gào thét dựng vó chạy đi.
“Dìu lên ngựa, chúng ta đi!” Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói với các tiểu binh còn lại, sau đó thúc ngựa đi trước. Bốn người phía sau cũng lập tức đi theo nàng.
Vừa rồi Sở Kiều cũng nhận thấy nơi này không phải cũng chỉ có mấy người bọn họ, trong rừng rậm phủ tuyết ở hai bên đường còn có rất đông người cước bộ thần không biết quỷ không hay ẩn nấp. Cỗ xe ngựa nhìn như đơn độc này kỳ thực có gần trăm hộ vệ thân thủ cao minh theo cùng, một khi xảy ra xung đột, người phía nàng tuyệt đối không phải là đối thủ. Cho nên nàng chỉ có thể ra vẻ không biết, ra tay đánh úp trước.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, tiếng vó ngựa rầm rập đã vang lên ở sau lưng. Sở Kiều vung roi giục ngựa, lớn tiếng nói: “Mau!”
Năm người nhanh chóng phóng ngựa chạy như bay, ngay lúc đó một trận mưa tên bắn tới, chỉ bắn ngựa chứ không bắn người, bốn viên tiểu binh lập tức té khỏi mình ngựa.
“Còn không chịu ngừng lại?”
Giọng nói tà mị đột nhiên vang lên ở bên tai, một nam tử áo đỏ tóc đen tung bay trong gió cưỡi trên bạch mã thần câu chạy song song bên cạnh Sở Kiều. Người này có dung mạo yêu diễm, một tay cầm cương, một tay cầm đồ đo thời gian, đang lanh lảnh cất tiếng cười với nàng.
*Thịch* một tiếng, Sở Kiều chợt phi thân lên, hung đăng tung cước đá vào bụng chiến mã của nam tử. Bạch mã gào lên một tiếng nhưng vẫn không ngừng vó.
Nam tử sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: “Thật hung hãn, cũng được, nàng đã không thích nó thì ta sẽ không để nó quấy rầy chúng ta nữa.”
Dứt lời, hắn đột nhiên tung mình nhảy lên, vững vàng đáp xuống trên lưng ngựa của Sở Kiều. Nàng lập tức cảm giác được một bàn tay tùy ý đặt lên eo mình, vành tai có hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả xuống.
Nam tử cất giọng nói ám muội: “Người thơm như lan, da thịt như tuyết, thì ra nơi này cũng có nữ tử mỹ mạo như vậy, kiến thức của ta quả là hạn hẹp rồi.”
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, lật tay đánh về phía sau. Nam tử ha ha cười lên, dùng một tay ôm chặt nàng vào trong ngực, thè lưỡi liếm lên vành tai nàng một cái, cười nói: “Trơn mịn nõn nà, tinh khiết như tuyết liên, quả nhiên là giai nhân của thảo nguyên đầy tuyết.”
Sở Kiều run lên, toàn thân đều nổi da gà, xém chút nữa đã nôn ra, sắc mặt tím lịm vì giận, nhìn quanh thấy bên cạnh trùng trùng bóng người thì cũng rõ bản thân đã bị bao vây. Nàng bất chợt hất khủy tay đánh vào đầu vai nam nhân, tay còn lại cũng vòng qua đấm thẳng vào bụng hắn, trượt nửa người sang một bên, dùng hai chân kẹp bụng ngựa để giữ thăng bằng, đưa hai tay túm lấy chân nam nhân, dùng sức hất mạnh.
Người nọ không ngờ thân thủ của nàng lại nhanh như vậy nên có chút bất ngờ không đề phòng, bị đẩy ngã cắm đầu xuống trên mặt tuyết, bộ dáng vô cùng chật vật, không còn chút khí độ hào hoa ban đầu. Thiếu nữ cũng nhảy xuống theo, hung hăng chấn gối lên lưng nam tử, dùng hết sức tát một cái nổ đom đóm vào mặt hắn.
Thừa thắng xông lên, không kịp ngừng lấy hơi, Sở Kiều như mãnh hổ đè đầu nam nhân xuống, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai thi triển Vịnh Xuân quyền. Từng đấm nện xuống bôm bốp, liên tục không ngừng, toàn bộ đều nhắm vào mặt nam nhân.
Tiếng hút khí không ngừng vang lên ở bốn phía, thiếu nữ vẫn không ngừng quả đấm vũ bão, tốc độ nhanh như tia chớp, khiến người xem hoa cả mắt. Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ cưỡi trên người nam nhân liên tục giáng nắm đấm xuống như mưa rơi mà nhất thời ngây ra như phỗng, không biết phản ứng thế nào.
“Á, một lũ ngu xuẩn, mau cứu Thái tử!” Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên.
Trong lòng Sở Kiều cũng lộp bộp một tiếng, “Thái tử?”
Sau đó có tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, bụi tuyết văng tung tóe, đại quân kiêu kỵ binh dưới sự chỉ huy của Triệu Triệt ào đến. Song, vừa nhìn thấy tràng diện trước mắt thì không ai không kinh hoàng thất sắc, mặt tái xám.
Triệu Triệu nhíu chặt mày, lập tức quát lớn: “Sở Kiều, ngươi đang ở đây làm cái gì?”
Sở Kiều nhất thời dừng tay, nam nhân bị nàng cưỡi lên cũng choáng váng ngóc đầu lên, đưa ánh mắt mờ mịt nhìn mọi người, hai mắt hắn sưng húp nên cũng không rõ liệu hắn có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt hay không.
Triệu Triệt tung mình xuống ngựa, tiến lên hành lễ với nam nhân đang nằm trên mặt đất, nói:“Thái tử điện hạ, bổn vương dạy thuộc hạ không nghiêm, đã đắc tội.”
Thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm, nhìn đám sứ giả Biện Đường đang vừa khóc vừa chạy như điên về phía nam tử kia mà cảm thấy vô cùng hoang đường. Này chính là người thừa kế duy nhất của hoàng thất Biện Đường, chính là vị Thái tử muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không thể nói lý, cộng thêm háo sắc thành tính, là Lý Sách sao? Nàng đúng là điên rồi.
Bình luận truyện