Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 2 - Chương 71: Ám sát khó khăn
Bình minh vẫn chưa đến, bóng tối vẫn còn bao phủ cả vùng, mặt hồ phản xạ vài tia sáng mờ mờ, hai bờ sang vang lên tiếng bước chân rầm rập như oan hồn đòi mạng. Sở Kiều vai nhuốm máu, hai môi xanh trắng, vừa chống trả vừa chạy trốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực của nàng. Nhưng một khi nhận thấy hơi thở của địch, nàng liền dùng ý chí cực mạnh đứng dậy, nheo hai mắt sắc bén tùy thời ứng biến.
Tiếng bước chân khẽ khàng đạp trên thảm cỏ non trên mặt đất, một đội ngũ khoảng hai mươi người công thêm bốn con chó dữ được dẫn đầu bởi một gã dày dặn kinh nghiệm trong việc lần theo dấu vết cùng dã chiến trong rừng rậm. Nhìn thấy cái chết thảm của đồng bạn đã làm cho bọn chúng hiểu người mình muốn ám sát không phải là dê chờ làm thịt, vì vậy càng thêm cẩn thận dè chừng. Một nhóm hai mươi người bước đi không phát ra một tiếng động, ngay cả bốn con chó săn cũng biết điều ngừng thở, chậm rãi đi về phía trước.
Ánh trăng thê lương khiến bóng đêm càng thêm tiêu điều, Sở Kiều vẫn mang sắc mặt tĩnh táo, thân là đặc công chỉ huy cấp cao của cục an toàn quốc gia, khả năng trấn định trong thời điểm nguy hiểm chính là điều kiện tiên quyết. Có thể nhiều năm giữ vững chiến tích không phải là tình cở, tuy năng lực tác chiến của Sở Kiều không thiên về hành động nhưng tâm trí mẫn duệ cùng khả năng ứng biến tuyệt luân đã khiến nàng trở thành một trong những nhân tài kiệt xuất trong đơn vị, bảo đạm vị thế tuyệt đối của nàng trên chiến trường.
Đám người chậm rãi tiến lại gần, đàn chó săn đột nhiên chạy về bên trái sủa điên cuồng. Đám thích khách áo đen mừng rỡ, một gã lạnh lùng nói: “Mau! Mục tiêu ở hướng đó!”
Hơn hai mươi gã nhanh chóng xẹt qua trước mặt Sở Kiều đang ẩn trong một lùm cây, nàng siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu rồi lặng lặng đi ra theo sau đuôi địch. Tất cả đang hết sức chăm chú ngó chừng đàn chó săn phía trước, tiếng chó sủa vang lên lấn áp những âm thanh khác khiến bọn chúng không thể nhận ra sát tinh đòi mạng đang tiến lại gần.
Sở Kiều cầm chủy thủ áp sát gã thích khách đi sau cùng, một tay bịt chặt miệng, tay còn lại thuận thế chính sác lướt chủy thủ ngang động mạch chủ ở cổ. Máu tươi không tiếng động bắn ra, gã thích khách giãy dụa hai cái rồi đứt hơi, không kịp đánh trả.
Đám người còn lại tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, không một ai lưu ý đến phía sau. Sở Kiều nhanh chóng mặc y phục của gã thích khách vừa chết vào, dùng mũ đen che kính đầu, sau đó nghiễm nhiên trở thành một thành viên trong đám thích khách. Giữa đêm tối mịt mù như hiện tại, không ai có thể phát hiện ra thành viên đội ngũ đã thay đổi.
Sở Kiều xem lẫn vào trong đám người, thừa dịp đàn chó săn cất tiếng sủa lớn lập tức ra tay cho hai gã thích khách khác quy thiên. Lúc này đàn chó đã ngừng lại, không ngừng đánh hơi quanh một gốc cây, đầu lĩnh thích khách cẩn thận lui về phía sau, trầm giọng nói: “Mục tiêu ở trên cây, đốt đuốc!”
Đuốc được đốt lên sáng ngời, cả bọn rút đồng loạt cung tên ra lẳng lặng chờ thời cơ chuẩn bị bắn, gã đầu lĩnh cao giọng quát lên: “Người phía trên mau đầu hàng, các ngươi trốn không thoát đâu!”
Gió lạnh đột nhiên thổi qua, một bóng áo đỏ thẫm lóe lên, mưa tên dày đặc lập tức bắn theo. Song, một lát sau vẫn không có nửa tiếng kêu thét, hiển nhiên là tên không trúng đích.
Gã đầu lĩnh cau mày, trầm mặc hồi lâu rồi chợt trầm giọng nói: “Chặt hạ cây!”
Tất cả nghe vậy thì thoáng sửng sốt nhưng cũng lập tức thi nhau rút đao bắt đầu phạt cây.
Sở Kiều toàn thân y phục đen vẫn không bị ai phát giác, cũng quy củ gia nhập đám người đang ra sức chặt cây.
Bốn phía là cổ thụ cao chọc trời, muốn chặt đứt một cây trong nhất thời là chuyện vô cùng khó, huống chi bọn họ còn không có dụng cụ thích hợp. Đám người hì hục hồi lâu, đại thụ lung lay sắp ngã thì đột nhiên nghe *vèo* một tiếng, tất cả vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ bắt kịp một cái bóng đỏ xẹt qua bầu trời, sau đó liền biến mất trong ngọn đại thụ khác.
Đám thích khách nhất thời há hốc mồm. Chẳng lẽ đây chính là loại khinh công trong truyền thuyết?
Địa thế cao cùng khí hậu rét lạnh khiến rừng cây vô cùng cao lớn rậm rạp, không giống như cây bụi thấp bé của rừng mưa nhiệt đới. Đám thích khách ngơ ngác ngửa đầu nhìn đám cây chằng chịt, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Người bọn họ đang đối mặt, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
“Các ngươi, trèo lên xem một chút!” Gã đầu lĩnh nhất thời trầm giọng ra lệnh.
Mấy thích khách bị chỉ tên thoáng chốc mặt như màu đất, nhưng không thể không làm theo lệnh, đành phải e dè từng người một leo lên trên. Đám người còn lại lui về phía sau, cẩn thận quan sát.
Gốc đại thụ này cực cao, có cỡ hơn hai mươi thước, phía trên tàn lá xum xuê. Tám gã thích khách vừa trèo lên cây, phía dưới liền lập tức lộ ra vẻ trống trải, gã đầu lĩnh đảo mắt, nhất thời cau mày, trầm giọng nói: “Tại sao ít người như vậy?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, gã đầu lĩnh phản ứng nhanh nhất, rút đao ra quát lên: “Có địch!”
Nhưng còn chưa tìm ra phương hướng của địch thì một tiếng tên bắn khiến lòng người kinh hãi vang lên. Đám thích khách hồn phi phách tán, tên bắn trong khoảng cách gần như vậy căn bản không thể ngăn, một mũi tên cũng có thể khiến năm người mất mạng.
Cây đuốt nhất thời rơi xuống mặt đất ẩm thấp đọng nước mưa tắt ngấm, chung quanh lập tức chìm vào trong bóng tối.
Đám thích khách đều ăn mặc giống nhau, làm sao phân biệt? Gã đầu lĩnh đang còn kinh hãi thì một bóng đen nhỏ thấp đột nhiên vọt đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Mục tiêu ở bên kia!”
Gã đầu lĩnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, song ngay thời điểm ngẩng đầu lên thì hắn đã biết mình không xong. Đối với sát thủ, cơ hội ám sát chỉ cần trong nháy mắt, cho dù hắn phản ứng cực nhanh cũng không kịp nữa rồi. Lưỡi dao găm lạnh như băng đã cắm vào họng hắn, ngay cả một tiếng kêu hắn cũng không thể phát ra.
“Thủ lĩnh?”
Trong bóng tối có gã ngu xuẩn thử thăm dò, nhưng trả lời hắn là một mũi tên thị huyết bắn tới, máu phun tung tóe.
Thân ảnh của Sở Kiều vô cùng quỷ mị, trước khi đối phương kịp kêu lên nàng đã lắc mình tiến tới, dùng thủ pháp nhanh như chớp đâm chủy thủ vào ngực hai gã thích khách khác. Chỉ trong thời gian một chung trà (5 phút), chín gã thích khách thân thủ lợi hại đã táng thân, không ai còn mạng. Lúc này, tám gã thích khách còn lại đã leo lên ngọn đại thụ, tựa hồ như nhận thấy được tình hình bên dưới liền im lặng không tiếng động vội vàng leo xuống.
Sở Kiều đi tới bên cạnh đại thụ bị chặt hơn phân nửa, tìm góc độ tốt, nhặt chiến đao trên mặt đất lên mạnh mẽ chém xuống. Tiếng cây gãy răng rắc không ngừng vang lên, đám thích khách trên cây như ý thức được cái gì, vội vàng leo xuống nhanh hơn. Song chỉ chốc lát sau đại thụ đã gãy lìa, bổ nhào về phía gốc đại thụ mà đám người kia đang bám vào. Một tiếng ầm như sét đánh vang lên, đại thụ lung lay một cách mãnh liệt, tám gã thích khách từ độ cao hơn hai mươi thước vừa gào thét vừa rơi thẳng xuống, nặng nề rơi lộp bộp trên mặt đất, không một ai có thể đứng dậy.
Sở Kiều chậm chạp bước tới, lại dùng nỏ bắn ra một loạt mưa tên, một khắc sau, trên mặt đất không còn người sống sót.
Không gian một mảnh yên tĩnh chết chóc, cái bóng đỏ bồng bềnh trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, thiếu nữ kéo khăn bịt mặt xuống, giơ tay đỡ lấy cái bóng đỏ. Có tiếng chíp chíp vang lên, bên dưới áo bào là một chú chim nhỏ màu vàng, chân chú chim bị buộc chặt vào góc áo khiến nó không thể bay cao mà chỉ có thể phất phơ qua lại, ngay cả tiếng kêu cũng bị áo bào che kín.
Thiếu nữ một thân áo đen nhưng không che dấu được mùi máu nồng đậm, nàng đưa ngón tay mảnh khảnh vuốt vuốt lông chú chim rồi khẽ buông tay ra, chú chim nhỏ mừng rỡ tung cánh bay đi. Sau đó thân hình quỷ mị của thiếu nữ liền biến mất trong đêm tối mịt mù.
“Lý Sách!” Thanh âm thanh thúy của thiếu nữ quanh quẩn bên đầm nước.
“Kiều Kiều, ta ở đây.” Nam tử đứng dậy, vui vẻ phe phẩy cánh tay với thiếu nữ.
Sở Kiều nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Lý Sách, hắn nhìn nhìn phía sau của hàng, híp mắt cười hỏi: “Đều bị nàng giết hết rồi?”
Sở Kiều im lặng không lên tiếng đi tới bên cạnh đầm nước dùng tay vốc nước uống.
“Kiều Kiều thật lợi hại!”
Lý Sách vui vẻ đứng bên cạnh Sở Kiều, nàng cau mày nhìn hắn một thân y phục rách nát, tiện tay ném ngoại bào vừa rồi cho hắn, nói: “Mặc vào!”
“Ừ.” Lý Sách ngoan ngoãn khoác ngoại bào vào, vẻ mặt vẫn vô cùng hưng phấn, không chút tự giác bản thân là con mồi đang bị truy đuổi.
“Kiều Kiều, bây giờ chúng ta còn đi tìm bọn họ không?”
Sở Kiều nhăn mày, Lý Sách sửng sốt, nhất thời có chút lúng túng, giải thích: “Ta chỉ cảm thấy có thể giết hết bọn họ thì chúng ta chạy trốn cũng dễ dàng hơn.”
Thiếu nữ giơ một ngón tay lên chậm rãi lắc lắc, trầm giọng nói: “Thứ nhất, là ta đi giết, không phải chúng ta. Thứ hai, kẻ địch có hơn một ngàn người, ngươi cảm thấy ta có thể giết được bao nhiêu? Còn nữa, nếu ngươi cứ thấy một con chuột cũng hô to gọi nhỏ như vừa rồi thì ta sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết. Đừng trách ta không báo trước, thời điểm không có đường lui thì ta rất nguyện ý giao ngươi ta để đổi lấy một con đường sống cho mình.”
Lý Sách nhăn mày, khổ sở lôi kéo góc áo của Sở Kiều, “Kiều Kiều nỡ tuyệt tình như vậy sao?”
Thiếu nữ đột nhiên thấp giọng rên lên, Lý Sách giật thót rút tay về, máu tươi rỉ ra ở chỗ hắn vừa kéo, hiển nhiên là một vết thương mới.
Sở Kiều cau mày xem xét một chút, phát hiện sườn trái bị trúng tên, vết thương không lớn nhưng rướm máu nên đau đến khó nhịn. Vừa rồi nàng cũng không có cảm nhận được vết thương này.
“Kiều Kiều, nàng lại bị thương.” Lý Sách nhướng mày, lo lắng nói: “Như thế nào? Có nặng lắm không? Chịu đựng được không?”
Sở Kiều ấn tay lên vết thương, nhắm mắt tựa vào một gốc cây, trầm giọng nói: “Băng bó giúp ta.”
“Hả?”
“Giúp ta băng bó.” Thiếu nữ nhất thời cao giọng, ngữ điệu sắc bén.
Lý Sách lập tức gật đầu như giã tỏi, xé một mảnh áo rồi đưa tay nhấc y phục nàng lên, lộ ra da thịt mềm mại đầm đìa máu. Một đầu mũi tên cắm sâu ở sườn trái, chỗ bị thương đã sưng đỏ lên, Lý Sách sờ sờ đầu tên gãy, nhướng mày nói: “Kiều Kiều, có đau thì kêu lên, hặc là cứ cắn ta.”
Sở Kiều nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, yên lặng không nói. Mặt Lý Sách chợt lộ vẻ trịnh trọng hiếm thấy, đột nhiên nhướng mày rút phăng đầu mũi tên ra. Máu tươi bắn ra, Lý Sách nhanh chóng dùng vải bịt chặt vết thương. Sở Kiều đau đớn rên lên một tiếng, cả người ngã về một phía. Lý Sách mở tay ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Kiều Kiều? Kiều Kiều?” Giọng Lý Sách có chút kinh hoảng, hắn nhìn không thấy mặt nàng nhưng cảm giác tay dính đầy máu khiến tim hắn như bị bóp chẹt, khẩn trương gọi: “Kiều Kiều, nàng sao rồi?”
“Còn chưa chết.” Thiếu nữ chậm rãi cất giọng khàn khàn, nàng hít một hơi, tựa cằm trên vai Lý Sách, nặng nề thở.
Lý Sách thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng băng bó cầm máu cho nàng. Trong bóng đêm mờ mờ, thân thể Sở Kiều lạnh như băng, Lý Sách giờ chợt nhận ra, nàng đã không thể chịu đựng một trận giao đấu nào nữa.
Nhưng ngay thời điểm nguy ngập đó, đằng xa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hai người nhất thời khẩn trương ngồi thẳng lên, mày khóa chặt lại.
“Nên làm gì bây giờ?” Sở Kiều nhíu chặt mi tâm.
Nàng đã không còn sức chiến đấu, nơi này mùi máu tươi nặng như vậy, chó săn sẽ rất nhanh tìm tới, ngồi chờ thì chỉ có con đường chết. Cách duy nhất chính là dùng Lý Sách dụ địch, lợi dụng hỗn loạn thoát thân.
Sở Kiều chậm rãi nhìn về phía nam tử bên cạnh, chỉ thấy hắn đang nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.
Nàng không phải chúa cứu thế, muốn cứu người cũng chỉ có thể làm trong phạm vi năng lực của mình. Thời điểm làm việc nghĩa mà nguy hại đến tánh mạng, người thông minh đều biết phải chọn lựa như thế nào. Huống chi cái chết của Lý Sách sẽ rất có lợi cho Yến Tuân. Nàng biết mình nên làm thế nào, cũng biết mình phải làm thể nào. Nàng còn nặng gánh trên vai, còn có người đang chờ nàng, tánh mạng của nàng càng rất quý giá, không được phép dễ dàng buông tha.
Ngón tay Sở Kiều nặng nề sờ lên chủy thủ giắt ở bắp chân, vận sức chờ phát.
“Kiều Kiều!” Lý Sách đột nhiên xoay đầu lại, trịnh trọng trầm giọng nói: “Ta đi đánh lạc hướng bọn họ, nàng hãy nhân cơ hội chạy trốn, nhất định phải cẩn thận!”
Sở Kiều sửng sốt, mở to hai mắt nhìn. Lý Sách cởi ngoại bào trên người ra choàng lên người Sở Kiều, lại lấy từ bên hông ra một ống kim khí giao vào trong tay nàng, “Ta không biết võ nghệ nên phụ hoàng đã đặc biệt làm cho ta lợi khí phòng thân. Nàng chỉ cần kích hoạt kíp này thì sẽ có năm mươi phi châm bắn ra. Trên châm có tẩm kịch độc, bị trúng liền chết, có thể bắn ba phát liên tiếp. Nhớ giữ chắc nó, thời điểm mấu chốt thì có thể cứu nàng một mạng.”
Sở Kiều sững sờ cầm lấy ống kim khí, mày nhíu chặt, khó hiểu nhìn Lý Sách, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người hắn.
“Ha ha, có phải bất chợt phát hiện đã phải lòng ta rồi không?” Lý Sách đột nhiên nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng noãn, vỗ vỗ vai Sở Kiều, nói: “Không sao, chờ trở về thành rồi nàng sẽ lại có cơ hội.”
“Lý Sách!” Sở Kiều đột nhiên kéo nam nhân vừa định rời đi lại, trầm giọng nói: “Ngươi giữ vật này, ta không cần.”
“Ta cũng không cần. Thật ra thì ta chưa dùng thử nó bao giờ. Ta nghe bọn họ miêu ta vô cùng dọa người, sợ không cẩn thận châm phải mình thì chẳng phải sẽ đi đời rồi sao. Nàng thử trước đi, nếu tốt thì sau này ta trở về làm thêm nhiều một chút.”
Sở Kiều cau mày, khẽ cắn môi dưới, rốt cuộc buông tay ra, trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút.”
Lý Sách cười một tiếng, “Kiều Kiều cũng vậy. Sau khi trở về ta muốn tìm nàng học công phu nữa đấy.”
Sở Kiều gật đầu. Lý Sách đứng dậy, lảo đảo hất bụi gai trên mặt đất đi về phía có tiếng chân huyên náo.
“Này, ngươi mang theo đao đi.”
Lý Sách cũng không quay đầu lại, chỉ tùy ý khoát tay áo rồi rời đi. Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chỉ thấy nam nhân cúi người nhặt một khối đá nhọn lên, người hắn loang lổ vết máu, y phục rách nát, cước bộ lảo đảo, không còn chút phong phạm của vị Thái tử Biện Đường khi trước mà giống một hành khất nghèo túng hơn.
Sở Kiều nhìn theo bóng lưng Lý Sách, bàn tay nắm chặt chủy thủ dần dần buông lỏng.
Tiếng bước chân khẽ khàng đạp trên thảm cỏ non trên mặt đất, một đội ngũ khoảng hai mươi người công thêm bốn con chó dữ được dẫn đầu bởi một gã dày dặn kinh nghiệm trong việc lần theo dấu vết cùng dã chiến trong rừng rậm. Nhìn thấy cái chết thảm của đồng bạn đã làm cho bọn chúng hiểu người mình muốn ám sát không phải là dê chờ làm thịt, vì vậy càng thêm cẩn thận dè chừng. Một nhóm hai mươi người bước đi không phát ra một tiếng động, ngay cả bốn con chó săn cũng biết điều ngừng thở, chậm rãi đi về phía trước.
Ánh trăng thê lương khiến bóng đêm càng thêm tiêu điều, Sở Kiều vẫn mang sắc mặt tĩnh táo, thân là đặc công chỉ huy cấp cao của cục an toàn quốc gia, khả năng trấn định trong thời điểm nguy hiểm chính là điều kiện tiên quyết. Có thể nhiều năm giữ vững chiến tích không phải là tình cở, tuy năng lực tác chiến của Sở Kiều không thiên về hành động nhưng tâm trí mẫn duệ cùng khả năng ứng biến tuyệt luân đã khiến nàng trở thành một trong những nhân tài kiệt xuất trong đơn vị, bảo đạm vị thế tuyệt đối của nàng trên chiến trường.
Đám người chậm rãi tiến lại gần, đàn chó săn đột nhiên chạy về bên trái sủa điên cuồng. Đám thích khách áo đen mừng rỡ, một gã lạnh lùng nói: “Mau! Mục tiêu ở hướng đó!”
Hơn hai mươi gã nhanh chóng xẹt qua trước mặt Sở Kiều đang ẩn trong một lùm cây, nàng siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu rồi lặng lặng đi ra theo sau đuôi địch. Tất cả đang hết sức chăm chú ngó chừng đàn chó săn phía trước, tiếng chó sủa vang lên lấn áp những âm thanh khác khiến bọn chúng không thể nhận ra sát tinh đòi mạng đang tiến lại gần.
Sở Kiều cầm chủy thủ áp sát gã thích khách đi sau cùng, một tay bịt chặt miệng, tay còn lại thuận thế chính sác lướt chủy thủ ngang động mạch chủ ở cổ. Máu tươi không tiếng động bắn ra, gã thích khách giãy dụa hai cái rồi đứt hơi, không kịp đánh trả.
Đám người còn lại tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, không một ai lưu ý đến phía sau. Sở Kiều nhanh chóng mặc y phục của gã thích khách vừa chết vào, dùng mũ đen che kính đầu, sau đó nghiễm nhiên trở thành một thành viên trong đám thích khách. Giữa đêm tối mịt mù như hiện tại, không ai có thể phát hiện ra thành viên đội ngũ đã thay đổi.
Sở Kiều xem lẫn vào trong đám người, thừa dịp đàn chó săn cất tiếng sủa lớn lập tức ra tay cho hai gã thích khách khác quy thiên. Lúc này đàn chó đã ngừng lại, không ngừng đánh hơi quanh một gốc cây, đầu lĩnh thích khách cẩn thận lui về phía sau, trầm giọng nói: “Mục tiêu ở trên cây, đốt đuốc!”
Đuốc được đốt lên sáng ngời, cả bọn rút đồng loạt cung tên ra lẳng lặng chờ thời cơ chuẩn bị bắn, gã đầu lĩnh cao giọng quát lên: “Người phía trên mau đầu hàng, các ngươi trốn không thoát đâu!”
Gió lạnh đột nhiên thổi qua, một bóng áo đỏ thẫm lóe lên, mưa tên dày đặc lập tức bắn theo. Song, một lát sau vẫn không có nửa tiếng kêu thét, hiển nhiên là tên không trúng đích.
Gã đầu lĩnh cau mày, trầm mặc hồi lâu rồi chợt trầm giọng nói: “Chặt hạ cây!”
Tất cả nghe vậy thì thoáng sửng sốt nhưng cũng lập tức thi nhau rút đao bắt đầu phạt cây.
Sở Kiều toàn thân y phục đen vẫn không bị ai phát giác, cũng quy củ gia nhập đám người đang ra sức chặt cây.
Bốn phía là cổ thụ cao chọc trời, muốn chặt đứt một cây trong nhất thời là chuyện vô cùng khó, huống chi bọn họ còn không có dụng cụ thích hợp. Đám người hì hục hồi lâu, đại thụ lung lay sắp ngã thì đột nhiên nghe *vèo* một tiếng, tất cả vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ bắt kịp một cái bóng đỏ xẹt qua bầu trời, sau đó liền biến mất trong ngọn đại thụ khác.
Đám thích khách nhất thời há hốc mồm. Chẳng lẽ đây chính là loại khinh công trong truyền thuyết?
Địa thế cao cùng khí hậu rét lạnh khiến rừng cây vô cùng cao lớn rậm rạp, không giống như cây bụi thấp bé của rừng mưa nhiệt đới. Đám thích khách ngơ ngác ngửa đầu nhìn đám cây chằng chịt, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Người bọn họ đang đối mặt, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
“Các ngươi, trèo lên xem một chút!” Gã đầu lĩnh nhất thời trầm giọng ra lệnh.
Mấy thích khách bị chỉ tên thoáng chốc mặt như màu đất, nhưng không thể không làm theo lệnh, đành phải e dè từng người một leo lên trên. Đám người còn lại lui về phía sau, cẩn thận quan sát.
Gốc đại thụ này cực cao, có cỡ hơn hai mươi thước, phía trên tàn lá xum xuê. Tám gã thích khách vừa trèo lên cây, phía dưới liền lập tức lộ ra vẻ trống trải, gã đầu lĩnh đảo mắt, nhất thời cau mày, trầm giọng nói: “Tại sao ít người như vậy?”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, gã đầu lĩnh phản ứng nhanh nhất, rút đao ra quát lên: “Có địch!”
Nhưng còn chưa tìm ra phương hướng của địch thì một tiếng tên bắn khiến lòng người kinh hãi vang lên. Đám thích khách hồn phi phách tán, tên bắn trong khoảng cách gần như vậy căn bản không thể ngăn, một mũi tên cũng có thể khiến năm người mất mạng.
Cây đuốt nhất thời rơi xuống mặt đất ẩm thấp đọng nước mưa tắt ngấm, chung quanh lập tức chìm vào trong bóng tối.
Đám thích khách đều ăn mặc giống nhau, làm sao phân biệt? Gã đầu lĩnh đang còn kinh hãi thì một bóng đen nhỏ thấp đột nhiên vọt đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Mục tiêu ở bên kia!”
Gã đầu lĩnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, song ngay thời điểm ngẩng đầu lên thì hắn đã biết mình không xong. Đối với sát thủ, cơ hội ám sát chỉ cần trong nháy mắt, cho dù hắn phản ứng cực nhanh cũng không kịp nữa rồi. Lưỡi dao găm lạnh như băng đã cắm vào họng hắn, ngay cả một tiếng kêu hắn cũng không thể phát ra.
“Thủ lĩnh?”
Trong bóng tối có gã ngu xuẩn thử thăm dò, nhưng trả lời hắn là một mũi tên thị huyết bắn tới, máu phun tung tóe.
Thân ảnh của Sở Kiều vô cùng quỷ mị, trước khi đối phương kịp kêu lên nàng đã lắc mình tiến tới, dùng thủ pháp nhanh như chớp đâm chủy thủ vào ngực hai gã thích khách khác. Chỉ trong thời gian một chung trà (5 phút), chín gã thích khách thân thủ lợi hại đã táng thân, không ai còn mạng. Lúc này, tám gã thích khách còn lại đã leo lên ngọn đại thụ, tựa hồ như nhận thấy được tình hình bên dưới liền im lặng không tiếng động vội vàng leo xuống.
Sở Kiều đi tới bên cạnh đại thụ bị chặt hơn phân nửa, tìm góc độ tốt, nhặt chiến đao trên mặt đất lên mạnh mẽ chém xuống. Tiếng cây gãy răng rắc không ngừng vang lên, đám thích khách trên cây như ý thức được cái gì, vội vàng leo xuống nhanh hơn. Song chỉ chốc lát sau đại thụ đã gãy lìa, bổ nhào về phía gốc đại thụ mà đám người kia đang bám vào. Một tiếng ầm như sét đánh vang lên, đại thụ lung lay một cách mãnh liệt, tám gã thích khách từ độ cao hơn hai mươi thước vừa gào thét vừa rơi thẳng xuống, nặng nề rơi lộp bộp trên mặt đất, không một ai có thể đứng dậy.
Sở Kiều chậm chạp bước tới, lại dùng nỏ bắn ra một loạt mưa tên, một khắc sau, trên mặt đất không còn người sống sót.
Không gian một mảnh yên tĩnh chết chóc, cái bóng đỏ bồng bềnh trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, thiếu nữ kéo khăn bịt mặt xuống, giơ tay đỡ lấy cái bóng đỏ. Có tiếng chíp chíp vang lên, bên dưới áo bào là một chú chim nhỏ màu vàng, chân chú chim bị buộc chặt vào góc áo khiến nó không thể bay cao mà chỉ có thể phất phơ qua lại, ngay cả tiếng kêu cũng bị áo bào che kín.
Thiếu nữ một thân áo đen nhưng không che dấu được mùi máu nồng đậm, nàng đưa ngón tay mảnh khảnh vuốt vuốt lông chú chim rồi khẽ buông tay ra, chú chim nhỏ mừng rỡ tung cánh bay đi. Sau đó thân hình quỷ mị của thiếu nữ liền biến mất trong đêm tối mịt mù.
“Lý Sách!” Thanh âm thanh thúy của thiếu nữ quanh quẩn bên đầm nước.
“Kiều Kiều, ta ở đây.” Nam tử đứng dậy, vui vẻ phe phẩy cánh tay với thiếu nữ.
Sở Kiều nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Lý Sách, hắn nhìn nhìn phía sau của hàng, híp mắt cười hỏi: “Đều bị nàng giết hết rồi?”
Sở Kiều im lặng không lên tiếng đi tới bên cạnh đầm nước dùng tay vốc nước uống.
“Kiều Kiều thật lợi hại!”
Lý Sách vui vẻ đứng bên cạnh Sở Kiều, nàng cau mày nhìn hắn một thân y phục rách nát, tiện tay ném ngoại bào vừa rồi cho hắn, nói: “Mặc vào!”
“Ừ.” Lý Sách ngoan ngoãn khoác ngoại bào vào, vẻ mặt vẫn vô cùng hưng phấn, không chút tự giác bản thân là con mồi đang bị truy đuổi.
“Kiều Kiều, bây giờ chúng ta còn đi tìm bọn họ không?”
Sở Kiều nhăn mày, Lý Sách sửng sốt, nhất thời có chút lúng túng, giải thích: “Ta chỉ cảm thấy có thể giết hết bọn họ thì chúng ta chạy trốn cũng dễ dàng hơn.”
Thiếu nữ giơ một ngón tay lên chậm rãi lắc lắc, trầm giọng nói: “Thứ nhất, là ta đi giết, không phải chúng ta. Thứ hai, kẻ địch có hơn một ngàn người, ngươi cảm thấy ta có thể giết được bao nhiêu? Còn nữa, nếu ngươi cứ thấy một con chuột cũng hô to gọi nhỏ như vừa rồi thì ta sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết. Đừng trách ta không báo trước, thời điểm không có đường lui thì ta rất nguyện ý giao ngươi ta để đổi lấy một con đường sống cho mình.”
Lý Sách nhăn mày, khổ sở lôi kéo góc áo của Sở Kiều, “Kiều Kiều nỡ tuyệt tình như vậy sao?”
Thiếu nữ đột nhiên thấp giọng rên lên, Lý Sách giật thót rút tay về, máu tươi rỉ ra ở chỗ hắn vừa kéo, hiển nhiên là một vết thương mới.
Sở Kiều cau mày xem xét một chút, phát hiện sườn trái bị trúng tên, vết thương không lớn nhưng rướm máu nên đau đến khó nhịn. Vừa rồi nàng cũng không có cảm nhận được vết thương này.
“Kiều Kiều, nàng lại bị thương.” Lý Sách nhướng mày, lo lắng nói: “Như thế nào? Có nặng lắm không? Chịu đựng được không?”
Sở Kiều ấn tay lên vết thương, nhắm mắt tựa vào một gốc cây, trầm giọng nói: “Băng bó giúp ta.”
“Hả?”
“Giúp ta băng bó.” Thiếu nữ nhất thời cao giọng, ngữ điệu sắc bén.
Lý Sách lập tức gật đầu như giã tỏi, xé một mảnh áo rồi đưa tay nhấc y phục nàng lên, lộ ra da thịt mềm mại đầm đìa máu. Một đầu mũi tên cắm sâu ở sườn trái, chỗ bị thương đã sưng đỏ lên, Lý Sách sờ sờ đầu tên gãy, nhướng mày nói: “Kiều Kiều, có đau thì kêu lên, hặc là cứ cắn ta.”
Sở Kiều nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, yên lặng không nói. Mặt Lý Sách chợt lộ vẻ trịnh trọng hiếm thấy, đột nhiên nhướng mày rút phăng đầu mũi tên ra. Máu tươi bắn ra, Lý Sách nhanh chóng dùng vải bịt chặt vết thương. Sở Kiều đau đớn rên lên một tiếng, cả người ngã về một phía. Lý Sách mở tay ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Kiều Kiều? Kiều Kiều?” Giọng Lý Sách có chút kinh hoảng, hắn nhìn không thấy mặt nàng nhưng cảm giác tay dính đầy máu khiến tim hắn như bị bóp chẹt, khẩn trương gọi: “Kiều Kiều, nàng sao rồi?”
“Còn chưa chết.” Thiếu nữ chậm rãi cất giọng khàn khàn, nàng hít một hơi, tựa cằm trên vai Lý Sách, nặng nề thở.
Lý Sách thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng băng bó cầm máu cho nàng. Trong bóng đêm mờ mờ, thân thể Sở Kiều lạnh như băng, Lý Sách giờ chợt nhận ra, nàng đã không thể chịu đựng một trận giao đấu nào nữa.
Nhưng ngay thời điểm nguy ngập đó, đằng xa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hai người nhất thời khẩn trương ngồi thẳng lên, mày khóa chặt lại.
“Nên làm gì bây giờ?” Sở Kiều nhíu chặt mi tâm.
Nàng đã không còn sức chiến đấu, nơi này mùi máu tươi nặng như vậy, chó săn sẽ rất nhanh tìm tới, ngồi chờ thì chỉ có con đường chết. Cách duy nhất chính là dùng Lý Sách dụ địch, lợi dụng hỗn loạn thoát thân.
Sở Kiều chậm rãi nhìn về phía nam tử bên cạnh, chỉ thấy hắn đang nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.
Nàng không phải chúa cứu thế, muốn cứu người cũng chỉ có thể làm trong phạm vi năng lực của mình. Thời điểm làm việc nghĩa mà nguy hại đến tánh mạng, người thông minh đều biết phải chọn lựa như thế nào. Huống chi cái chết của Lý Sách sẽ rất có lợi cho Yến Tuân. Nàng biết mình nên làm thế nào, cũng biết mình phải làm thể nào. Nàng còn nặng gánh trên vai, còn có người đang chờ nàng, tánh mạng của nàng càng rất quý giá, không được phép dễ dàng buông tha.
Ngón tay Sở Kiều nặng nề sờ lên chủy thủ giắt ở bắp chân, vận sức chờ phát.
“Kiều Kiều!” Lý Sách đột nhiên xoay đầu lại, trịnh trọng trầm giọng nói: “Ta đi đánh lạc hướng bọn họ, nàng hãy nhân cơ hội chạy trốn, nhất định phải cẩn thận!”
Sở Kiều sửng sốt, mở to hai mắt nhìn. Lý Sách cởi ngoại bào trên người ra choàng lên người Sở Kiều, lại lấy từ bên hông ra một ống kim khí giao vào trong tay nàng, “Ta không biết võ nghệ nên phụ hoàng đã đặc biệt làm cho ta lợi khí phòng thân. Nàng chỉ cần kích hoạt kíp này thì sẽ có năm mươi phi châm bắn ra. Trên châm có tẩm kịch độc, bị trúng liền chết, có thể bắn ba phát liên tiếp. Nhớ giữ chắc nó, thời điểm mấu chốt thì có thể cứu nàng một mạng.”
Sở Kiều sững sờ cầm lấy ống kim khí, mày nhíu chặt, khó hiểu nhìn Lý Sách, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người hắn.
“Ha ha, có phải bất chợt phát hiện đã phải lòng ta rồi không?” Lý Sách đột nhiên nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng noãn, vỗ vỗ vai Sở Kiều, nói: “Không sao, chờ trở về thành rồi nàng sẽ lại có cơ hội.”
“Lý Sách!” Sở Kiều đột nhiên kéo nam nhân vừa định rời đi lại, trầm giọng nói: “Ngươi giữ vật này, ta không cần.”
“Ta cũng không cần. Thật ra thì ta chưa dùng thử nó bao giờ. Ta nghe bọn họ miêu ta vô cùng dọa người, sợ không cẩn thận châm phải mình thì chẳng phải sẽ đi đời rồi sao. Nàng thử trước đi, nếu tốt thì sau này ta trở về làm thêm nhiều một chút.”
Sở Kiều cau mày, khẽ cắn môi dưới, rốt cuộc buông tay ra, trầm giọng nói: “Cẩn thận một chút.”
Lý Sách cười một tiếng, “Kiều Kiều cũng vậy. Sau khi trở về ta muốn tìm nàng học công phu nữa đấy.”
Sở Kiều gật đầu. Lý Sách đứng dậy, lảo đảo hất bụi gai trên mặt đất đi về phía có tiếng chân huyên náo.
“Này, ngươi mang theo đao đi.”
Lý Sách cũng không quay đầu lại, chỉ tùy ý khoát tay áo rồi rời đi. Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chỉ thấy nam nhân cúi người nhặt một khối đá nhọn lên, người hắn loang lổ vết máu, y phục rách nát, cước bộ lảo đảo, không còn chút phong phạm của vị Thái tử Biện Đường khi trước mà giống một hành khất nghèo túng hơn.
Sở Kiều nhìn theo bóng lưng Lý Sách, bàn tay nắm chặt chủy thủ dần dần buông lỏng.
Bình luận truyện