Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 2 - Chương 73: Hoàng hậu tạ thế
Sở Kiều đợi một hồi vẫn không thấy Yến Tuân trở lại thì không khỏi có chút sốt ruột. Lát sau A Tinh vén rèm xe lên thông báo Yến Tuân đã lên xa giá của Lý thái tử, muốn Sở Kiều không cần chờ, tự mình đi trước.
Mùa xuân cao nguyên luôn đến muộn hơn những nơi khác, hiện giờ Biện Đường và Hoài Tống đã sớm vào hè nhưng quốc thổ Đại Hạ vẫn chỉ vừa lập xuân, thỉnh thoảng vẫn có gió lạnh như băng thổi qua. Xa gia đến Ngọc Hoa môn đều không thể tiếp tục đi nữa, Sở Kiều xuống xe đi theo cung nhân dẫn đường, băng qua hành lang một đường tiến về phía tiền điện.
Có lẽ thời gian vẫn còn sớm nên cung Thịnh Kim vô cùng an tĩnh, bầu trời xanh lam thi thoảng có cánh chim trắng xẹt qua, gió lạnh thổi tung tay áo bay bồng bềnh như cánh bướm.
“Bạch công công!” Một tiểu thái giám đột nhiên chạy đến từ hướng Hương Chương điện, hổn hển nói với lão công công niên kỷ đã cao: “Bạch công công, Tần thục nghi ở thục nghi cục chết rồi!”
“Cái gì?” Bạch công công sửng sốt, nhất thời đánh rơi phất trần trong tay xuống đất, lắp bắp: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Người ở thục nghi cục nói là sau khi ăn mứt táo thiện phòng dâng lên liền đột nhiên phát bệnh, người của viện nội vụ đã tiến cung tra xét rồi.”
“Tại sao lại có thể như vậy?” Lão công công cau mày.
Lão công công vừa xoay đầu định nói với Sở Kiều thì nàng đã lên tiếng trước: “Công công bận bịu nhiều việc, ta biết đường tới tiền viện nên có thể tự đi được.”
“Đa tạ Sở phương nghi.” Lão công công hành lễ.
Tiểu thái giám thúc giục, “Chúng ta mau đi.”
Sở Kiều là nữ quan tứ phẩm, quan hiệu là phương nghi, nàng sống trong cung nhiều năm nên sớm đã quen thuộc với các nương nương công công. Nói đúng ra, đương kim hoàng đế không phải là người háo sắc, trong cung từ trước đến giờ không có nữ nhân được đặc biệt sủng ái hay bị vắng vẻ ghẻ lạnh. Nàng mơ hồ nhớ được Tần thục nghi của thục nghi cục kia tên là Uyển Uyển, bình thường không có gì nổi trội giữa hơn tám mươi thục nghi hát hay múa giỏi của thục nghi cục, từ trước đến nay là người trầm lặng an tĩnh nhất, còn thường xuyên đến chỗ thượng nghi phường của nàng lấy sách đọc. Nhưng không ngờ người không đến xỉa tới đấu tranh trong cung cũng trốn không thoát họa sát thân.
Sở Kiều không suy nghĩ nhiều nữa, xuyên qua Hương Chương điện chính là hồ Bát Cừ, hai bờ hồ trồng kín liễu xanh rũ cành, gió nhẹ phây phất tại thành từng gợn sóng trên mặt hồ. Sở Kiều đứng trên cầu Bát Cừ, gió thổi vạt áo nàng bay bồng bềnh, không khỏi sinh ra chút trống trải trong lòng.
Băng qua Vinh Hoa các, xa hơn nửa là phúc môn* của tiền điện. Nàng chọn đi đường tắt, con đường này trước giờ ít người qua lại nên tương đối an tĩnh. Hình ảnh thiếu nữ áo trắng tóc đen đi giữa khung cảnh hai bên hành lang ngói vàng, giả sơn cùng nước xanh một bên, trăm hoa đua nở vô cùng thanh nhã.
*Phúc môn (kiểu như cửa ngoài của gian nhà chính)
Ngay lúc này, một tiếng kêu thê lương đột nhiên truyền đến, nhất thời làm rối loạn bước chân của Sở Kiều. Nàng dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một con đại điêu trắng như tuyết rơi bịch xuống trên mặt đất, ngực bị tên nhọn xuyên thủng, đầm đìa máu tươi.
Phía trước nhất thời vang lên tiếng bước chân hỗn độn đến gần, thiếu nữ nhướng mày, đưa tay đẩy một cánh cửa trên hành lang gấp khúc định nép mình vào sau cửa. Song, cửa phòng vừa mở thì một cánh tay mạnh mẽ đập tới, chưởng lực mang theo gió sắc nhọn như đao.
Lực đánh của đối phương rất mạnh, Sở Kiều không kịp trở tay liền bị khống chế. Nhưng nàng phản ứng cực nhanh, không cần nhìn là ai, lập tức xoay người nắm cổ tay người nọ, tay còn lại giữ chặt cổ họng đối phương. Nhưng trong nháy mắt đó, một bàn tay lạnh như băng với các ngón tay thon dài cũng bắt chặt được cổ nàng.
Ra tay nhanh như chớp, tốc độ ngang nhau.
Cửa phòng đóng chặt lại, trong phòng không có một tia sáng, nhìn không rõ mặt mày đối phương. Thân ảnh hai người ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sắc bén là lóe ra quang mang sâu kín, giống như dã thú không buông tha con mồi.
Chế trụ nhưng không ra tay độc ác.
Cơ hồ là cùng một lúc, song phương ăn ý thả lỏng một ngón tay, thấy đối phương cũng có cử động giống vậy thì tiếp tục buông tay. Cuối cùng hai người lùi lại đứng đối diện nhau, cách một khoảng cách nhỏ nhưng vẫn không cách nào che dấu vẻ căng thẳng chờ lâm trận.
“Vân tỷ tỷ, tỷ cần gì phải như thế.”
Một giọng nói ôn nhu đột nhiên vang lên ở ngoài hành lang, nữ tử một thân triều phục gấm Thải Phượng màu lam, đầu cài trâm vàng khắc hoa, tay áo bồng bềnh như mây, eo nhỏ uyển chuyển, mặt như hoa đào mùa xuân, mắt như hồ thu, được vây giữ đám cung nhân khoan thai đi về phía trước.
“Tỷ muội chúng ta cùng một phía, muội sao có thể nhẫn tâm nhìn tỷ phạm phải sai lầm lớn như vậy?”
Bọn hạ nhân mang đến một chiếc ghế dài bằng gỗ lim, Thư quý phi nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống, nở nụ cười nhàn nhạt nhận lấy thư tín được gỡ xuống từ trên chân bạch điêu, mở ra nhìn lướt qua rồi nói: “Nữ nhân hậu cung thư từ qua lại với người ngoài cung là tội lớn, tỷ tỷ trông coi lục cung nhiều năm, chẳng lẽ không biết điều này? Tại sao lại phạm sai lầm như vậy?”
Nữ nhân ngày xưa tôn quý nhất hoàng triều đứng trong đình viện, trên người mặc hoa phục tím thêu hoa văn đồng tiền, cổ giương cao, sau người là hai cung nữ, thần thái quý phái ung dung không hề suy giảm, chẳng qua chỉ có chút gầy gò tái nhợt.
Mục Hợp Na Vân cũng không thèm nhìn đến Thư quý phi một cái, trầm giọng nói với hai cung nhân đằng sau: “Chúng ta đi.”
“Đứng lại!”
Mục Hợp Na Vân như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Mấy tên nội thị nhất thời tiến đến ngăn ở trước người Mục Hợp Na Vân, trầm giọng nói: “Xin Hoàng hậu dừng bước, quý phi nương nương có chuyện muốn nói.”
Một tiếng *bốp* giòn tan nhất thời vang lên, Mục Hợp Na Vân tát mạnh vào mặt gã nội thị, mắt phượng long lên, “Ngươi có thân phận gì mà cũng dám cản đường bổn cung?”
Gã nội thị sửng sốt, lập tức quỳ rạp xuống trên mặt đất. Mục Hợp Na Vân làm hoàng hậu mười năm, ảnh hưởng không nhỏ đã làm bọn hạ nhân câm như hến.
Thư quý phi khẽ đảo mắt, nhàn nhạt nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Phượng uy của tỷ tỷ không hề giảm, phong thái vẫn như cũ, thật đáng mừng.”
Mục Hợp Na Vân mặt lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Ta và ngươi không quen cũng không có giao tình. Trước kia bổn cung không sợ ngươi thì bây giờ cũng không định đặt ngươi vào trong mắt. Nữ nhân trong cung ân sủng thịnh suy là chuyện bình thường, đã là kẻ địch thì không phải bằng hữu, ngươi không cần tỷ tỷ muội muội ngọt xớt để làm gì.”
Thư quý phi cười một tiếng, nói: “Vân tỷ tỷ tính như liệt hỏa, tâm tính thẳng thắn, muội muội thật là càng ngày càng thích tỷ tỷ.”
“Không dám nhận, bổn cung còn có việc, không rảnh cùng ngươi ngắm hoa tán gẫu.” Dứt lời nàng liền xoay người muốn rời đi.
“Chậm đã!” Thư quý phi nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy giơ thư tín trong tay ra, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ không có ý định giải thích sao?”
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do.” Mục Hợp Na Vân hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ngươi thích thì cứ cầm đi giao cho hoàng thượng. Tin chắc hoàng thượng sẽ cho ngươi một quyết định anh minh.”
“Nhưng ta muốn nghe tỷ tỷ giải thích.”
Mục Hợp Na Vân chậm rãi xoay người lại, mắt phượng lạnh lùng chăm chú nhìn Thư quý phi, toàn thân tỏa ra khí chất ung dung đặc trưng của hoàng gia. Nàng cao ngạo cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu ta là ngươi thì hôm nay sẽ tuyệt đối không làm như vậy.”
Thư quý phi không lường trước những lời này nên nhất thời có chút sửng sốt. Mục Hợp Na Vân tiếp tục nói: “Nữ nhân trong cung, một là nhìn vào xuất thuân, hai là dựa vào ân sủng của đế vương, ba là dựa vào con nối dòng. Thư quý phi, ngươi và ta cùng tuổi vào cung, ngươi khắp mọi mặt đều không thua kém ta, vì sao ta mười năm trước chính là hoàng hậu còn ngươi cho đến nay vẫn là một quý phi, ngươi có bao giờ nghĩ đến nguyên nhân không?”
Thư quý phi khẽ biến sắc, mặt không chút ý cười. Mục Hợp Na Vân trầm giọng nói tiếp: “Bởi vì ngươi rất ngu xuẩn, chỉ biết mấy loại thủ đoạn vô dụng này, tầm nhìn lại hạn hẹp, người chỉ biết bày bộ dạng tiểu nhân đắc ý thì cuối cùng khó làm nên chuyện. Ngươi chẳng qua may mắn có gia thế cường đại, có một huynh trưởng tốt mà thôi.”
“Lớn mật!” Cung nữ bên cạnh Thư quý phi nhất thời lớn tiếng kêu lên.
Nữ quan phía sau Mục Hợp Na Vân cũng quát lớn: “Ngươi mới lớn mật! Hoàng hậu đang nói chuyện với chủ tử ngươi, khi nào thì tới phiên nô tài hạ tiện như ngươi lên tiếng?”
“Mục Hợp thị đã đổ, nếu như ta là ngươi thì giờ phút này cũng đã không thể đứng ở đây. So với ta, ngươi không cảm thấy vị trong Lan Hiên điện kia có uy hiếp hơn sao?” Mục Hợp Na Vân cong khóe môi cười giễu cợt, “Ngươi khẳng định hoàng thượng sẽ không biến Ngụy phiệt thành một Mục Hợp thị thứ hai sao? Dù Mục Hợp có diệt vong thì bổn cung vẫn là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí hoàng hậu, ngươi đời này vĩnh viễn cũng không bò lên được phượng vị. Vô luận Ngụy phiệ ở bên ngoài có hô mưa gọi gió như thế nào thì ngươi cũng chỉ là một phi tử trong hoàng cung Đại Hạ mà thôi. Ta khuyên ngươi sau này tốt nhất học kỹ cái gì gọi là lễ giáo, hiểu được đạo lý tiến lùi, biết tôn kính người khác. Hoàng hậu Đại Hạ chỉ có thể là Mục Hợp Na Vân ta, quá khứ, hiện tại và tương lai đều thế. Ngươi? Hết hy vọng đi.”
Một cơn gió mạnh thổi đến, hất tung vạt áo tím thẫm của Mục Hợp Na Vân, nữ tử ngoài 40 vẻ mặt sắc bén, tóc mây dài như thác nước, thoạt nhìn chỉ như người vừa ngoài 30, thần thái và cử chỉ tràn đầy vẻ cao quý cùng ngạo nghễ. Thư quý phi đứng tại chỗ, hai mắt tối tăm nhìn bóng lưng dần đi xa của Mục Hợp Na Vân rồi chợt xoay người rời đi, lúc đi ngang qua gã nội thị còn quỳ trên mặt đất thì trầm giọng nói với hạ nhân bên cạnh: “Kéo xuống xử tử.”
“Nương nương!” Gã nội thị kinh hãi, dập đầu trên mặt đất lớn tiếng kêu lên: “Nương nương tha mạng!”
Thư quý phi cũng không quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau đình viện.
Trên hành lang gấp khúc có chim sẻ líu ríu thành đàn, mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh sáng nhu hòa. Cửa phòng được mở ra, ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào phòng, Sở Kiều khẽ nheo mắt lại, nhìn sang một bên. Nam nhân người cao như cây ngọc, một thân hoa phục đỏ sậm, vạt áo thêu hắc phi ưng, tròng mắt sáng như sao, môi đỏ thẫm, đang từ tốn nhìn về phía nàng. Gió lạnh xuyên qua khoảng không giữa bọn họ, ánh mắt nam nhân vẫn trước sau như một lạnh lẽo tựa băng, không chút tình cảm. Người này dường như luôn như vậy, lạnh lẽo như một pho tượng bằng đá.
Sở Kiều chậm rãi lui về phía sau hai bước, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt như người không quen biết. Gió xuân như cuốn tung bụi thời gian của rất nhiều năm trước, phảng phất bay bay giữa hai người. Sau đó, bọn họ đồng thời chuyển dời ánh mắt, thẳng tắp nhìn về phía trước mặt.
Ngay từ đầu bọn họ đã là người khác đường, dẫu vận mệnh thỉnh thoảng sẽ trêu ngươi, an bài gặp gỡ vô tình nhưng cũng chỉ có thể là ngắn ngủi chạm mặt trong thoáng chốc, giống như sao băng theo quỹ đạo riêng của mình xẹt qua bầu trời rồi lập tức biến mất trong biển sao trời mênh mông.
Gia Cát Nguyệt đột nhiên nhớ tới một buổi tối rất nhiều năm trước, lão nhân râu tóc bạc trắng đứng giữ cánh rừng xào xạc đầy gió, bóng lưng tiêu điều, vạt áo tung bay.
“Sư phụ, tại sao là ta?”
“Không tại sao cả.” Lão nhân mặt mũi già nua, giọng nói chứa chút tang thương khó nén, “Ngươi không gánh vác thì sẽ không có ai gánh vác. Hài tử, sống bởi mệnh trời, ngươi có trách nhiệm của riêng mình.”
“Thiếu gia.” Một nam tử trong trang phục cung nhân nội nhị tiến lên, trầm giọng nói: “Đều đã chuẩn bị xong.”
Đứng trong rừng trúc rậm rạp, vạt áo đỏ sẫm tung bay theo gió, Giá Cát Nguyệt nhíu chặt mi tâm, thật lâu vẫn không nói gì. Trời không nóng nhưng hạ nhân lại căng thẳng đến trán rịn mồ hôi. Qua chừng nửa nén hương thời gian, Gia Cát Nguyệt rốt cuộc gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Gió lạnh ào ạt, trong cung Thịnh Kim tràn ngập mùi máu tanh.
Sở Kiều mới vừa đến tiền điện thì đã nhìn thấy Yến Tuân đang đứng thẳng người trên quảng trường đợi mình. Nàng nhanh chóc tiến đến, Yến Tuân cũng nhìn thấy nàng, khóe miệng khẽ cười một tiếng, cũng đi tới.
“Kiều Kiều!” Lý Sách một thân hoa phục đỏ thẫm đứng ở một bên, ra sức vẫn vẫy tay với Sở Kiều.
Sở Kiều còn chưa kịp bày vẻ mặt chán ghét thì một tiếng chuông nhất thời vang dội cả hoàng cung. Tất cả hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tà Phương điện.
“Có thích khách! Hoàng hậu qua đời rồi!”
Giọng nói thanh thúy của thái giám như tiếng chuông tang mang theo tiếng nức nở truyền khắp quảng trường trước tiền điện, hắc y thị vệ lập tức ào đến như thủy triều bao vây Tà Phương điện. Tất cả mọi người đều kinh ngạc sợ hãi hồi lâu, một tiếng khóc đột nhiên phát ra không biết từ đâu, sau đó nhanh chóng lan rộng khắp quảng trường, quanh quẩn trên bầu trời cung Thịnh Kim.
Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân xuất thân từ Mục Hợp thị đứng đầu bảy đại thế gia, mười ba tuổi vào cung, ba mươi tuổi đi lên hậu vị, chấp chưởng phượng ấn mười năm, chan hòa lục cung, không ai dị nghị.
Sở Kiều nhất thời trầm mặt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, thấy được trong mắt hắn cũng có sự kinh sợ giống như nàng. Tà Phương điện chính là chỗ nàng vừa đi qua khi nãy, nếu như vụ ám sát xảy tra chỉ trước một khắc thì nàng nhất định sẽ không thể sống mà đứng ở đây.
Từng hồi chuông tang không ngừng vang lên, tổng cộng chín hồi chuông, tất cả người đang đi lại, cung nữ, thái giám, vương công đại thần cùng văn võ bá quan đều xoay người nhìn về phía hậu cung, đồng loạt quỳ xuống. Hoàng cung đại nội tĩnh lặng không một tiếng động, trong một khắc sau, tiếng dập đầu liên tiếp vang lên. Đầu tiên là một người, sau đó là hai người, mười người, trăm người, ngàn người, tất cả đều hướng Tà Phương điện cúi người dập đầu.
Sở Kiều hé miệng nhưng lại nói không ra lời, trong đầu nhớ tới nữ tử sắc bén ngồi trên hậu vị đại biểu cho Mục Hợp thị cơ hồ nắm giữ hơn nửa giang sơn của Đại Hạ, nhớ tới lời lẽ sắc bén chém đinh chặt sắt kia – ‘Hoàng hậu Đại Hạ chỉ có thể là một mình Mục Hợp Na Vân ta, quá khứ, hiện tại và tương lai đều thế.’
Lời nói vẫn còn bên tai mà người đã mất. Hoàng cung hoa lệ canh giữ nghiêm ngặt này đến tột cùng là cất dấu đao phong đáng sợ đến thế nào?
Tiếng khóc vang vọng xuyên thấu trời bên ngoài Tử Kim môn vọng vào.
Mùa xuân cao nguyên luôn đến muộn hơn những nơi khác, hiện giờ Biện Đường và Hoài Tống đã sớm vào hè nhưng quốc thổ Đại Hạ vẫn chỉ vừa lập xuân, thỉnh thoảng vẫn có gió lạnh như băng thổi qua. Xa gia đến Ngọc Hoa môn đều không thể tiếp tục đi nữa, Sở Kiều xuống xe đi theo cung nhân dẫn đường, băng qua hành lang một đường tiến về phía tiền điện.
Có lẽ thời gian vẫn còn sớm nên cung Thịnh Kim vô cùng an tĩnh, bầu trời xanh lam thi thoảng có cánh chim trắng xẹt qua, gió lạnh thổi tung tay áo bay bồng bềnh như cánh bướm.
“Bạch công công!” Một tiểu thái giám đột nhiên chạy đến từ hướng Hương Chương điện, hổn hển nói với lão công công niên kỷ đã cao: “Bạch công công, Tần thục nghi ở thục nghi cục chết rồi!”
“Cái gì?” Bạch công công sửng sốt, nhất thời đánh rơi phất trần trong tay xuống đất, lắp bắp: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Người ở thục nghi cục nói là sau khi ăn mứt táo thiện phòng dâng lên liền đột nhiên phát bệnh, người của viện nội vụ đã tiến cung tra xét rồi.”
“Tại sao lại có thể như vậy?” Lão công công cau mày.
Lão công công vừa xoay đầu định nói với Sở Kiều thì nàng đã lên tiếng trước: “Công công bận bịu nhiều việc, ta biết đường tới tiền viện nên có thể tự đi được.”
“Đa tạ Sở phương nghi.” Lão công công hành lễ.
Tiểu thái giám thúc giục, “Chúng ta mau đi.”
Sở Kiều là nữ quan tứ phẩm, quan hiệu là phương nghi, nàng sống trong cung nhiều năm nên sớm đã quen thuộc với các nương nương công công. Nói đúng ra, đương kim hoàng đế không phải là người háo sắc, trong cung từ trước đến giờ không có nữ nhân được đặc biệt sủng ái hay bị vắng vẻ ghẻ lạnh. Nàng mơ hồ nhớ được Tần thục nghi của thục nghi cục kia tên là Uyển Uyển, bình thường không có gì nổi trội giữa hơn tám mươi thục nghi hát hay múa giỏi của thục nghi cục, từ trước đến nay là người trầm lặng an tĩnh nhất, còn thường xuyên đến chỗ thượng nghi phường của nàng lấy sách đọc. Nhưng không ngờ người không đến xỉa tới đấu tranh trong cung cũng trốn không thoát họa sát thân.
Sở Kiều không suy nghĩ nhiều nữa, xuyên qua Hương Chương điện chính là hồ Bát Cừ, hai bờ hồ trồng kín liễu xanh rũ cành, gió nhẹ phây phất tại thành từng gợn sóng trên mặt hồ. Sở Kiều đứng trên cầu Bát Cừ, gió thổi vạt áo nàng bay bồng bềnh, không khỏi sinh ra chút trống trải trong lòng.
Băng qua Vinh Hoa các, xa hơn nửa là phúc môn* của tiền điện. Nàng chọn đi đường tắt, con đường này trước giờ ít người qua lại nên tương đối an tĩnh. Hình ảnh thiếu nữ áo trắng tóc đen đi giữa khung cảnh hai bên hành lang ngói vàng, giả sơn cùng nước xanh một bên, trăm hoa đua nở vô cùng thanh nhã.
*Phúc môn (kiểu như cửa ngoài của gian nhà chính)
Ngay lúc này, một tiếng kêu thê lương đột nhiên truyền đến, nhất thời làm rối loạn bước chân của Sở Kiều. Nàng dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một con đại điêu trắng như tuyết rơi bịch xuống trên mặt đất, ngực bị tên nhọn xuyên thủng, đầm đìa máu tươi.
Phía trước nhất thời vang lên tiếng bước chân hỗn độn đến gần, thiếu nữ nhướng mày, đưa tay đẩy một cánh cửa trên hành lang gấp khúc định nép mình vào sau cửa. Song, cửa phòng vừa mở thì một cánh tay mạnh mẽ đập tới, chưởng lực mang theo gió sắc nhọn như đao.
Lực đánh của đối phương rất mạnh, Sở Kiều không kịp trở tay liền bị khống chế. Nhưng nàng phản ứng cực nhanh, không cần nhìn là ai, lập tức xoay người nắm cổ tay người nọ, tay còn lại giữ chặt cổ họng đối phương. Nhưng trong nháy mắt đó, một bàn tay lạnh như băng với các ngón tay thon dài cũng bắt chặt được cổ nàng.
Ra tay nhanh như chớp, tốc độ ngang nhau.
Cửa phòng đóng chặt lại, trong phòng không có một tia sáng, nhìn không rõ mặt mày đối phương. Thân ảnh hai người ẩn trong bóng tối, chỉ có ánh mắt sắc bén là lóe ra quang mang sâu kín, giống như dã thú không buông tha con mồi.
Chế trụ nhưng không ra tay độc ác.
Cơ hồ là cùng một lúc, song phương ăn ý thả lỏng một ngón tay, thấy đối phương cũng có cử động giống vậy thì tiếp tục buông tay. Cuối cùng hai người lùi lại đứng đối diện nhau, cách một khoảng cách nhỏ nhưng vẫn không cách nào che dấu vẻ căng thẳng chờ lâm trận.
“Vân tỷ tỷ, tỷ cần gì phải như thế.”
Một giọng nói ôn nhu đột nhiên vang lên ở ngoài hành lang, nữ tử một thân triều phục gấm Thải Phượng màu lam, đầu cài trâm vàng khắc hoa, tay áo bồng bềnh như mây, eo nhỏ uyển chuyển, mặt như hoa đào mùa xuân, mắt như hồ thu, được vây giữ đám cung nhân khoan thai đi về phía trước.
“Tỷ muội chúng ta cùng một phía, muội sao có thể nhẫn tâm nhìn tỷ phạm phải sai lầm lớn như vậy?”
Bọn hạ nhân mang đến một chiếc ghế dài bằng gỗ lim, Thư quý phi nhẹ nhàng vén váy ngồi xuống, nở nụ cười nhàn nhạt nhận lấy thư tín được gỡ xuống từ trên chân bạch điêu, mở ra nhìn lướt qua rồi nói: “Nữ nhân hậu cung thư từ qua lại với người ngoài cung là tội lớn, tỷ tỷ trông coi lục cung nhiều năm, chẳng lẽ không biết điều này? Tại sao lại phạm sai lầm như vậy?”
Nữ nhân ngày xưa tôn quý nhất hoàng triều đứng trong đình viện, trên người mặc hoa phục tím thêu hoa văn đồng tiền, cổ giương cao, sau người là hai cung nữ, thần thái quý phái ung dung không hề suy giảm, chẳng qua chỉ có chút gầy gò tái nhợt.
Mục Hợp Na Vân cũng không thèm nhìn đến Thư quý phi một cái, trầm giọng nói với hai cung nhân đằng sau: “Chúng ta đi.”
“Đứng lại!”
Mục Hợp Na Vân như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Mấy tên nội thị nhất thời tiến đến ngăn ở trước người Mục Hợp Na Vân, trầm giọng nói: “Xin Hoàng hậu dừng bước, quý phi nương nương có chuyện muốn nói.”
Một tiếng *bốp* giòn tan nhất thời vang lên, Mục Hợp Na Vân tát mạnh vào mặt gã nội thị, mắt phượng long lên, “Ngươi có thân phận gì mà cũng dám cản đường bổn cung?”
Gã nội thị sửng sốt, lập tức quỳ rạp xuống trên mặt đất. Mục Hợp Na Vân làm hoàng hậu mười năm, ảnh hưởng không nhỏ đã làm bọn hạ nhân câm như hến.
Thư quý phi khẽ đảo mắt, nhàn nhạt nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Phượng uy của tỷ tỷ không hề giảm, phong thái vẫn như cũ, thật đáng mừng.”
Mục Hợp Na Vân mặt lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Ta và ngươi không quen cũng không có giao tình. Trước kia bổn cung không sợ ngươi thì bây giờ cũng không định đặt ngươi vào trong mắt. Nữ nhân trong cung ân sủng thịnh suy là chuyện bình thường, đã là kẻ địch thì không phải bằng hữu, ngươi không cần tỷ tỷ muội muội ngọt xớt để làm gì.”
Thư quý phi cười một tiếng, nói: “Vân tỷ tỷ tính như liệt hỏa, tâm tính thẳng thắn, muội muội thật là càng ngày càng thích tỷ tỷ.”
“Không dám nhận, bổn cung còn có việc, không rảnh cùng ngươi ngắm hoa tán gẫu.” Dứt lời nàng liền xoay người muốn rời đi.
“Chậm đã!” Thư quý phi nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy giơ thư tín trong tay ra, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ không có ý định giải thích sao?”
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do.” Mục Hợp Na Vân hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ngươi thích thì cứ cầm đi giao cho hoàng thượng. Tin chắc hoàng thượng sẽ cho ngươi một quyết định anh minh.”
“Nhưng ta muốn nghe tỷ tỷ giải thích.”
Mục Hợp Na Vân chậm rãi xoay người lại, mắt phượng lạnh lùng chăm chú nhìn Thư quý phi, toàn thân tỏa ra khí chất ung dung đặc trưng của hoàng gia. Nàng cao ngạo cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu ta là ngươi thì hôm nay sẽ tuyệt đối không làm như vậy.”
Thư quý phi không lường trước những lời này nên nhất thời có chút sửng sốt. Mục Hợp Na Vân tiếp tục nói: “Nữ nhân trong cung, một là nhìn vào xuất thuân, hai là dựa vào ân sủng của đế vương, ba là dựa vào con nối dòng. Thư quý phi, ngươi và ta cùng tuổi vào cung, ngươi khắp mọi mặt đều không thua kém ta, vì sao ta mười năm trước chính là hoàng hậu còn ngươi cho đến nay vẫn là một quý phi, ngươi có bao giờ nghĩ đến nguyên nhân không?”
Thư quý phi khẽ biến sắc, mặt không chút ý cười. Mục Hợp Na Vân trầm giọng nói tiếp: “Bởi vì ngươi rất ngu xuẩn, chỉ biết mấy loại thủ đoạn vô dụng này, tầm nhìn lại hạn hẹp, người chỉ biết bày bộ dạng tiểu nhân đắc ý thì cuối cùng khó làm nên chuyện. Ngươi chẳng qua may mắn có gia thế cường đại, có một huynh trưởng tốt mà thôi.”
“Lớn mật!” Cung nữ bên cạnh Thư quý phi nhất thời lớn tiếng kêu lên.
Nữ quan phía sau Mục Hợp Na Vân cũng quát lớn: “Ngươi mới lớn mật! Hoàng hậu đang nói chuyện với chủ tử ngươi, khi nào thì tới phiên nô tài hạ tiện như ngươi lên tiếng?”
“Mục Hợp thị đã đổ, nếu như ta là ngươi thì giờ phút này cũng đã không thể đứng ở đây. So với ta, ngươi không cảm thấy vị trong Lan Hiên điện kia có uy hiếp hơn sao?” Mục Hợp Na Vân cong khóe môi cười giễu cợt, “Ngươi khẳng định hoàng thượng sẽ không biến Ngụy phiệt thành một Mục Hợp thị thứ hai sao? Dù Mục Hợp có diệt vong thì bổn cung vẫn là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí hoàng hậu, ngươi đời này vĩnh viễn cũng không bò lên được phượng vị. Vô luận Ngụy phiệ ở bên ngoài có hô mưa gọi gió như thế nào thì ngươi cũng chỉ là một phi tử trong hoàng cung Đại Hạ mà thôi. Ta khuyên ngươi sau này tốt nhất học kỹ cái gì gọi là lễ giáo, hiểu được đạo lý tiến lùi, biết tôn kính người khác. Hoàng hậu Đại Hạ chỉ có thể là Mục Hợp Na Vân ta, quá khứ, hiện tại và tương lai đều thế. Ngươi? Hết hy vọng đi.”
Một cơn gió mạnh thổi đến, hất tung vạt áo tím thẫm của Mục Hợp Na Vân, nữ tử ngoài 40 vẻ mặt sắc bén, tóc mây dài như thác nước, thoạt nhìn chỉ như người vừa ngoài 30, thần thái và cử chỉ tràn đầy vẻ cao quý cùng ngạo nghễ. Thư quý phi đứng tại chỗ, hai mắt tối tăm nhìn bóng lưng dần đi xa của Mục Hợp Na Vân rồi chợt xoay người rời đi, lúc đi ngang qua gã nội thị còn quỳ trên mặt đất thì trầm giọng nói với hạ nhân bên cạnh: “Kéo xuống xử tử.”
“Nương nương!” Gã nội thị kinh hãi, dập đầu trên mặt đất lớn tiếng kêu lên: “Nương nương tha mạng!”
Thư quý phi cũng không quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau đình viện.
Trên hành lang gấp khúc có chim sẻ líu ríu thành đàn, mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh sáng nhu hòa. Cửa phòng được mở ra, ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào phòng, Sở Kiều khẽ nheo mắt lại, nhìn sang một bên. Nam nhân người cao như cây ngọc, một thân hoa phục đỏ sậm, vạt áo thêu hắc phi ưng, tròng mắt sáng như sao, môi đỏ thẫm, đang từ tốn nhìn về phía nàng. Gió lạnh xuyên qua khoảng không giữa bọn họ, ánh mắt nam nhân vẫn trước sau như một lạnh lẽo tựa băng, không chút tình cảm. Người này dường như luôn như vậy, lạnh lẽo như một pho tượng bằng đá.
Sở Kiều chậm rãi lui về phía sau hai bước, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt như người không quen biết. Gió xuân như cuốn tung bụi thời gian của rất nhiều năm trước, phảng phất bay bay giữa hai người. Sau đó, bọn họ đồng thời chuyển dời ánh mắt, thẳng tắp nhìn về phía trước mặt.
Ngay từ đầu bọn họ đã là người khác đường, dẫu vận mệnh thỉnh thoảng sẽ trêu ngươi, an bài gặp gỡ vô tình nhưng cũng chỉ có thể là ngắn ngủi chạm mặt trong thoáng chốc, giống như sao băng theo quỹ đạo riêng của mình xẹt qua bầu trời rồi lập tức biến mất trong biển sao trời mênh mông.
Gia Cát Nguyệt đột nhiên nhớ tới một buổi tối rất nhiều năm trước, lão nhân râu tóc bạc trắng đứng giữ cánh rừng xào xạc đầy gió, bóng lưng tiêu điều, vạt áo tung bay.
“Sư phụ, tại sao là ta?”
“Không tại sao cả.” Lão nhân mặt mũi già nua, giọng nói chứa chút tang thương khó nén, “Ngươi không gánh vác thì sẽ không có ai gánh vác. Hài tử, sống bởi mệnh trời, ngươi có trách nhiệm của riêng mình.”
“Thiếu gia.” Một nam tử trong trang phục cung nhân nội nhị tiến lên, trầm giọng nói: “Đều đã chuẩn bị xong.”
Đứng trong rừng trúc rậm rạp, vạt áo đỏ sẫm tung bay theo gió, Giá Cát Nguyệt nhíu chặt mi tâm, thật lâu vẫn không nói gì. Trời không nóng nhưng hạ nhân lại căng thẳng đến trán rịn mồ hôi. Qua chừng nửa nén hương thời gian, Gia Cát Nguyệt rốt cuộc gật đầu, nói: “Đi thôi.”
Gió lạnh ào ạt, trong cung Thịnh Kim tràn ngập mùi máu tanh.
Sở Kiều mới vừa đến tiền điện thì đã nhìn thấy Yến Tuân đang đứng thẳng người trên quảng trường đợi mình. Nàng nhanh chóc tiến đến, Yến Tuân cũng nhìn thấy nàng, khóe miệng khẽ cười một tiếng, cũng đi tới.
“Kiều Kiều!” Lý Sách một thân hoa phục đỏ thẫm đứng ở một bên, ra sức vẫn vẫy tay với Sở Kiều.
Sở Kiều còn chưa kịp bày vẻ mặt chán ghét thì một tiếng chuông nhất thời vang dội cả hoàng cung. Tất cả hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tà Phương điện.
“Có thích khách! Hoàng hậu qua đời rồi!”
Giọng nói thanh thúy của thái giám như tiếng chuông tang mang theo tiếng nức nở truyền khắp quảng trường trước tiền điện, hắc y thị vệ lập tức ào đến như thủy triều bao vây Tà Phương điện. Tất cả mọi người đều kinh ngạc sợ hãi hồi lâu, một tiếng khóc đột nhiên phát ra không biết từ đâu, sau đó nhanh chóng lan rộng khắp quảng trường, quanh quẩn trên bầu trời cung Thịnh Kim.
Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân xuất thân từ Mục Hợp thị đứng đầu bảy đại thế gia, mười ba tuổi vào cung, ba mươi tuổi đi lên hậu vị, chấp chưởng phượng ấn mười năm, chan hòa lục cung, không ai dị nghị.
Sở Kiều nhất thời trầm mặt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, thấy được trong mắt hắn cũng có sự kinh sợ giống như nàng. Tà Phương điện chính là chỗ nàng vừa đi qua khi nãy, nếu như vụ ám sát xảy tra chỉ trước một khắc thì nàng nhất định sẽ không thể sống mà đứng ở đây.
Từng hồi chuông tang không ngừng vang lên, tổng cộng chín hồi chuông, tất cả người đang đi lại, cung nữ, thái giám, vương công đại thần cùng văn võ bá quan đều xoay người nhìn về phía hậu cung, đồng loạt quỳ xuống. Hoàng cung đại nội tĩnh lặng không một tiếng động, trong một khắc sau, tiếng dập đầu liên tiếp vang lên. Đầu tiên là một người, sau đó là hai người, mười người, trăm người, ngàn người, tất cả đều hướng Tà Phương điện cúi người dập đầu.
Sở Kiều hé miệng nhưng lại nói không ra lời, trong đầu nhớ tới nữ tử sắc bén ngồi trên hậu vị đại biểu cho Mục Hợp thị cơ hồ nắm giữ hơn nửa giang sơn của Đại Hạ, nhớ tới lời lẽ sắc bén chém đinh chặt sắt kia – ‘Hoàng hậu Đại Hạ chỉ có thể là một mình Mục Hợp Na Vân ta, quá khứ, hiện tại và tương lai đều thế.’
Lời nói vẫn còn bên tai mà người đã mất. Hoàng cung hoa lệ canh giữ nghiêm ngặt này đến tột cùng là cất dấu đao phong đáng sợ đến thế nào?
Tiếng khóc vang vọng xuyên thấu trời bên ngoài Tử Kim môn vọng vào.
Bình luận truyện