Hoàng Tử Online

Chương 7: Phần 1 - Chương 31-35





31/
- Cậu…Sao cậu lại gọi mình như thế? – tôi lắp bắp hỏi.
- Xin lỗi nhé! Mình cũng không muốn gọi cậu như thế đâu! Nhưng mình không biết tên cậu là gì, hồi nãy hỏi anh hai thì ảnh bảo vậy! – nghe thái độ của Quang thì không giống người đang nói dối. Còn Minh thì tôi hiểu quá rõ. Sự thật chắc là vậy rồi!
- Cái cậu Minh này! Thật là…Mình tên là Trần Thanh Thanh! – tôi cười toe toét giới thiệu.
- Thanh Thanh hả? Tên nghe hay thật! Rất êm tai! - cậu ta đọc lại tên tôi rồi mỉm cười nhận xét khiến tôi…nở bung cả lỗ mũi.
- Mà sao cậu không về với anh của cậu?
- Anh có người chở về rồi, anh không thích đi cùng mình! - mặt cậu ta buồn buồn.
- Sao thế? Anh em ruột mà kì vậy ta?
- Mình cũng không biết! Từ hồi cấp 2 ảnh đã vậy. Ảnh bảo là ghét sự giống nhau giữa mình và ảnh! 
- Lão Minh này đúng là…- tôi lầm rầm, ngay cả với em song sinh của mình mà còn kì quặc như thế thì huống gì với bạn bè như tôi.
- Mà cậu về nhà hay đi đâu vây?
- À! Mình tính ra chợ mua len! 
- Hở??? Len??? 
- Sao? Kì lạ lắm à?
- Ờ không! Cho mình đi cùng với nhé! - cậu ta nheo mắt cười đề nghị.
- Nếu cậu thích thì cùng đi! – tôi đồng ý ngay tắp lự, không hiểu sao tôi thích cách hành xử của cậu ấy, có cái gì đó rất tự nhiên và chân thành.
Thế là hai chúng tôi đạp xe đến chợ. Quang đi con xe địa hình hiệu Asama, theo tôi biết thì đây là loại xe đang cực thịnh trong giới học sinh. Lớp tôi cũng khá nhiều đứa đi loại này, nhìn cá tính cực. Quang cao lêu nghêu, cái ba lô thì to đùng, mái tóc cắt toe toe hoe hoe màu vàng cháy nắng, cậu ta ngồi trên xe mà tôi có cảm tưởng chỉ thấy mỗi mình thân hình của Quang, chiếc xe như bị lọt thỏm đi. Câu nói “Người đẹp vì lụa” quả không sai. Mặc dù Minh và Quang là anh em sinh đôi, giống nhau đến từng chi tiết nhưng người ngoài nhìn vào hoàn toàn có thể nhận ra đâu là Minh, đâu là Quang qua cách ăn mặc của hai người. Tôi chưa bao giờ phủ nhận là Minh xấu trai, và đến lúc này, khi thấy Quang tôi có thể khẳng định một lần nữa ý kiến ấy. Bằng chứng là cậu em song sinh của Minh ăn mặc áo quần cực kì có phong cách, không cầu kì nhưng toát lên được sự cá tính. Gì chứ tôi thích cặp kính cận Gucci của Quang hơn cặp kính cận Nobita của Minh, không phải vì kính hiệu gì mà vì hình dáng của cái kính. Tại sao Minh cứ phải đeo cặp *** chai to tổ bố, mất thẩm mĩ như thế mà lại không đeo những cái kính gọn nhẹ, mảnh khảnh đại loại như của Quang? Nếu cậu ta thay cái kính cận đi thì sẽ tăng thêm vẻ đẹp của mình lên hơn 30%. Tôi cam đoan là như vậy. 
Quang nói chuyện cực có duyên. Duyên ở đây không phải là do dẻo miệng như anh trai tôi mà là do sự chân thật, vui vẻ của cậu ấy. Những vấn đề mà tôi đưa ra đều được Quang tiếp thu và bàn bạc một cách nhiệt tình, tôi không hề thấy sự chán nản hay thờ ơ từ phía cậu ấy. Không ngờ có lúc tôi cũng gặp được một người như Bom – hoàng tử Online của mình ở ngoài đời. Vui quá đi!
Câu chuyện làm cho con đường đến chợ ngắn hơn. Chúng tôi dừng xe trước một quầy hàng chuyên bán đồ dùng bằng len trong chợ. Nhìn những chiếc khăn quàng cổ với đủ màu sắc, hình dáng trước mặt mình mà lòng tôi thấy hứng thú lạ lùng. Rồi đây Trần Thanh Thanh tôi cũng có thể tự tay đan những chiếc khăn như thế ( đúng là chưa làm chưa biết được khổ +_+). Bà chủ quầy đang thoắt thoắt với hai que đan trên tay ngẩng lên nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Đó là một thái độ có thể chấp nhận được khi có người đi mua len trong cái thời tiết nắng khô người lúc này. 
- Các cháu muốn mua gì?
- Dạ thưa cô! Cháu muốn mua len và học một vài kiểu đan để tự đan khăn ạ! – tôi lễ phép trả lời.
- Cháu nhìn hàng khăn treo bên phải đi, muốn đan kiểu nào thì chọn rồi cô bày cho!
Tôi cười híp mắt nhìn Quang. Cậu ấy cũng có vẻ hứng thú với việc này, mắt cứ nhìn quanh quầy hàng.
Trước mặt tôi lúc này là bao la các chiếc khăn len với đủ mọi kiểu đan. Có nhiều chiếc đẹp cực, nổi hình rất ấn tượng. Đang loay hoay chọn một mẫu ình (đúng hơn là chọn cho Minh +_+) thì bà chủ quầy lên tiếng:
- Nếu cháu mới học đan thì nên chọn loại căn bản mà làm, mấy kiểu trên tay cháu khó đan lắm, chỉ những đứa thạo tay và đan quen mới làm được thôi!
Tôi vỡ mộng. Mặt mày xụ hẳn đi. Quang biết ý nên vỗ nhẹ vai tôi an ủi:
- Mình thấy cũng không cần cầu kì đâu, chỉ cần có tâm là được mà! 
Hix! Quang nói cũng đúng. Thôi thì chọn kiểu đơn giản nhất mà làm vậy.
Sau một hồi hỏi ý kiến, cuối cùng tôi chấp nhận kiểu đan ô vuông chéo. Tức là nửa ô chia theo đường chéo là màu này, nửa ô vuông còn lại là màu kia. Khi lên màu nhìn cũng đẹp phết, đơn giản mà lại ấn tượng. Tôi ngồi chăm chú nhìn bà chủ quầy đan thử vài múi đầu. Và đến bây giờ, khi đi vào thực tiễn, tôi mới hiểu được một…chân lý: “Đan len còn khó hơn cả…học Văn (môn tôi ghét nhất)”. Đếm ra thì có hơn 10 lần tôi đan hỏng ngay phần lấy múi, có lẽ vì tôi đưa mũi đan chéo qua chéo lại bị sai nên mãi mà vẫn chưa có đường mũi cơ bản. Bà chủ quầy bắt đầu bực mình trước sự vụng về kinh khủng của tôi. [ www.alobooks.vn ]
32/
- Cháu cẩn thận chút đi! Đưa mũi đan đi cho chính xác! Lấy múi còn không được thì làm sao đan khăn?
Tôi nhăn nhó, tôi cầm que đan chẳng khác nào người Tây cầm đũa. Cứ trái trái, cứng cứng sao ấy! Sợi len thử sau một hồi bị tôi hành hạ đã xơ ra cả, lại còn quăn queo nhìn phát khiếp lên được. Ôi khó quá đi! 
- Có lẽ tại mới học nên thế! Thanh chịu khó tập một thời gian là làm được ấy mà! Không sao đâu! – Quang lại động viên, nhưng tôi biết là cậu ấy cũng phát mệt vì sự vụng về của mình.
Thêm một hồi nữa thì tôi…dẹp que. Đúng hơn là tôi không thể đan được trong hoàn cảnh như thế này. 
- Cháu nhớ được cách đan rồi ạ, cảm ơn cô nhiều! Về nhà cháu sẽ tập tiếp! 
- Uh! Thế cũng được! Tay cháu cứng quá, nên luyện nhiều hơn! – cô chủ quầy cũng nguôi bực bội, nhẹ nhàng khuyên bảo tôi.
- Bây giờ cô bán cho cháu một cuộn len trắng và một cuộn len đen, cháu muốn phối hai màu này! 
- Đợi cô chút! Nhưng cháu chọn que đan cỡ mấy? Hay là chọn cỡ 3 như que đan thử cháu vừa đan?
- Thế cũng được ạ!
Thật tình là chưa bắt tay vào việc thì tôi đã cảm thấy…nản! Không biết chiếc khăn len tự đan trong tưởng tượng của tôi sẽ được ra đời khi nào nữa…
- Cậu đan khăn cho ai thế? – Quang hỏi nhỏ.
- Uhm…đan tặng một người bạn! 
- Có thể đan tặng mình một cái được không? – Quang nhìn tôi đề nghị với một thái độ tự nhiên.
- Đan tặng cậu???? – tôi buột miệng hỏi lại.
- Hì! Mình nói đùa thế thôi! Dù không đan khăn nhưng mình nghĩ việc này cũng khá mệt và mất nhiều thời gian! Cậu đan một cái chắc sẽ không còn sức đan cái thứ hai! – Quang cười hiền, khoát khoát tay.
Tôi không nói gì. Sao nhỉ? Đan một cái, rồi đan thêm một cái nữa chắc cũng không phải là vấn đề gì lớn. Trần Thanh Thanh tôi có phương châm sống hết mình vì bạn bè. Mà Quang lại rất tốt với tôi (tôi cảm nhận như vậy!) thì hà cớ gì tôi không đan tặng cậu ta một cái nhỉ??? Quang lại là em song sinh với Minh nữa chứ?????
Nghĩ lui nghĩ tới, tôi nói vọng vào trong:
- Cô ơi! Cho cháu thêm hai cuộn nữa, một cuộn trắng và một cuộn xanh dương nữa cô nhé! 
Màu xanh dương ập đến trong đầu tôi khi nghĩ về Quang. Nhẹ nhàng và hiền hoà….
- Này! Cậu mua thêm 2 cuộn nữa là sao vậy? Chẳng lẽ đan tặng mình thật sao? - cậu ta ngớ người hỏi tôi.
Vừa lúc đó thì cô chủ quán cũng đi ra với 4 cuộn len và một cặp que đan được bỏ trong một chiếc túi nhựa trong xinh xinh. Tôi vui vẻ nhận lấy rồi gửi tiền. Giá cả cũng không đắt cho lắm.
- Chào cô chúng cháu về! Cảm ơn cô nhiều! Mình về thôi!
Tôi cúi đầu chào cô chủ quầy rồi thúc nhẹ vào tay Quang. Cậu ấy cũng luống cuống chào rồi theo tôi ra ngoài.
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình! – Quang có vẻ buồn buồn.
- Thì tôi đan tặng cậu chứ tặng ai nữa! – tôi cười khì nhìn cậu ấy, trông Quang lúc này ngố ngố vui cực.
- Thật à? Mình không ngờ cậu làm thật! – Quang sướng rơn, ánh mắt sáng lên. 
Tôi vừa phì cười vừa cúi xuống giở nắp cặp để lấy chìa mở khoá xe. Nhưng nụ cười của tôi tắt ngúm khi ngăn ngoài của cặp trống trơn. Lúc nãy tôi nhớ đã khoá xe rồi cầm chìa vào trong rồi mà. Sao giờ không có nhỉ???? Mất chìa thì làm sao mà về??? 
Tôi cứ thế nhảy tưng tưng lên, vò đầu bức tai, mặt mày nhăn nhó. Tôi cố mò lại trong kí ức mình đã cầm chìa hay chưa? Và nếu đã cầm thì mình để nó ở đâu???
33/
- Sao thế??? Nhìn cậu giống con tinh tinh quá đi! – Quang lơ ngơ nhìn rồi phán một câu khiến tôi hoảng hồn.
- Tinh tinh??? 
- Thì giống thiệt mà! Nhưng trông vẫn dễ thương! – cái này người ta nói là “vừa đấm vừa xoa”.
Tôi chẳng thiết cãi lại, điều quan trọng bây giờ là làm sao có chìa để mà mở khoá xe. Tính đến hôm nay cũng là lần thứ 4 tôi làm mất chìa, nếu như mất lần trước thì phải bấm bụng gọi điện cho ông anh hai tới giải quyết. Nhưng lần này không biết sao nữa…Điện thoại đang hết tiền mà có gọi thì chưa chắc ảnh đã tới liền….
- Mất chìa rồi hả? Hồi nãy thấy cậu rút nó ra rồi cầm trên tay rồi mà! 
- Cũng không biết nữa! Hix…
- Đợi mình chút! 
Quang suy nghĩ giây lát rồi bảo tôi đứng đợi, còn mình thì chạy sang bên kia đường mua thứ gì đó ở cửa hàng vật liệu xây dựng. Sau đó cậu ta chạy ù về, cầm trên tay một sợi thép mỏng rồi bảo tôi xách dùm ba lô.
- Làm gì thế???
Quang chỉ mỉm cười, xoắn xoắn sợi thép làm đôi rồi tra vào ổ, tay nhích qua nhích lại vài lần…
Tách…
Cái khoá của tôi bật lên….
- Ô! Sao cậu làm được thế???? – tôi ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy ổ khoá đã được mở mà không cần chìa.
- Hì! Hồi mình còn ở nhà cũ, có quen một anh đó trong xóm, ảnh bày cho cách mở khoá như thế! – Minh lấy tay cào cào đầu, trả lời bẽn lẽn.
- Hả??? – tôi giương mắt ếch nhìn. 
Quang thả miếng thép xuống đất rồi lấy ba lô từ tay tôi, cẩn thận nhắc nhở:
- Thanh nhớ về làm lại chìa mới hoặc thay ổ khoá mới. Đi kiểu này không an toàn đâu! 
- Uh! Cám ơn cậu nghen! 
- Không có gì đâu! 
Và cậu ấy lại cười, nụ cười hiền như bụt. Hix, bây giờ thì tôi mới hiểu được câu nói của mẹ “ phòng là phòng kẻ ngay chứ làm sao phòng được kẻ gian”. Ngay cả một Phạm Quang hiền lành như thế mà còn biết cách mở khoá không cần chìa thì hỏi sao mấy thằng ăn trộm nó không lấy được xe của người ta. Có lần tôi nghe nhỏ Liên bảo, khoá chỉ là tăng sự yên tâm một chút thôi, còn với lũ trộm, ổ khoá nào nó cũng có cách mở được. Quả là đúng thật!
Chúng tôi chia tay nhau ở ngã rẽ của trung tâm thành phố, Quang mỉm cười chào tạm biệt tôi. Sao mà tôi thích nhìn cậu ta cười thế không biết! Cứ thanh thản, êm ái làm sao….Thật không ngờ đó chỉ là người bạn mà tôi mới quen sáng nay! 
…………………………………………….
Tối chủ nhật…
Bây giờ tôi đang ngồi trên bàn học, căng mắt để đọc thuộc mấy bài sử còn lại. Ngày mai là kiểm tra Sử một tiết rồi, bài kiểm tra 15 phút hồi bữa (bài kiểm tra mà tôi bị cô bắt tài liệu đó! Nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ kinh khủng! +_+) điểm thấp lè tè: 4 điểm! Nhưng Minh còn tồi tệ hơn. Đáng lẽ ra cậu ta được 9 điểm nhưng bị chia đôi (do nhận tội thay tôi) nên chỉ còn 4.5, làm tròn thành 5! Đó là con điểm trung bình đầu tiên từ trước đến nay của Minh. Tôi còn nhớ như in cái khuôn mặt dã man như vừa bị người ta tát xong của Minh khi cầm trên tay kết quả bài kiểm tra. Thật tình lúc đó người tôi cứ rợn rợn cả lên. Một phần vì sợ, một phần vì thấy có lỗi. Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả, chỉ vò bài lại rồi quăng vào học bài, sau đó bỏ đi ra ngoài. Lần đầu tiên tôi trông thấy thái độ như thế của Minh…
Đang nhồi nhét vào đầu ngày tháng của một đống sự kiện lịch sử, tự nhiên tôi thấy điện thoại mình rùng rùng. Tin nhắn! Tôi hí hửng mở ra đọc:
“ Ngủ ngon nhé! ^0^”
Số lạ hoắc! Ai thế nhỉ??? Tôi tính nhắn tin lại để hỏi thăm qúy tánh đại danh của người tốt bụng vừa gửi tin ình thì sực nhớ ra điện thoại đang bị “bỏ đói”…Thế là đành ngậm ngùi gác máy sang một bên và tiếp tục học…Nhưng đầu óc cứ xoay xoay theo mấy con số…01219900800…số đẹp quá! Mà của ai đây nhỉ????
…………………….
Tôi đang ngồi cắn bút! Đề ra ba câu thì tôi đã làm được 2 câu tạm gọi là hoàn chỉnh…Còn câu cuối…Là câu hỏi suy luận, rút ra bài học từ sự kiện lịch sử. Hix, trúng luôn phần mà hôm qua tôi học lơ mơ nhất. Thôi đành liều, nhớ được chữ nào thì chép vào chữ ấy. Ít nhiều cũng được 0.25 +_+.
Chuông reo, cả lớp tôi hối hả ghi nốt những chữ cuối cùng rồi chạy tán loạn lên bàn giáo viên nộp bài. Dù không làm được hoàn chỉnh nhưng tôi vẫn thấy an tâm vì ít ra hai câu trên tôi có học bài nên làm tương đối tốt. Nhìn sang nhỏ Liên thì thấy mặt mày nó ủ dột, người mềm nhũn ra…
- Sao thế mày??? 
- Chết tao rồi mày ơi! Tao học trật tủ rồi! 
- Chậc! Tao đã bảo mày rồi! Cô ra đề trải rộng, học tủ thì chắc chắn sẽ bị trật! Tao kinh nghiệm từ học kì 1 rồi! 
- Tao không biết đâu!!! – nó nhăn nhó giày vò tôi.
- Thế mày làm được bao nhiêu câu? Có được trên trung bình không?
- Hix! Không biết có được không nữa! Ba câu thì hết cả ba tao bịa, chỉ có nhớ một chút thứ thôi! Lần này tiêu chắc rồi mày ơi!!!!!!
Tôi ngậm ngùi an ủi con bạn. Tội nghiệp nó! Nhà Liên đông anh chị em, ba mẹ thì làm việc quần quật cả ngày, chị cả nó đi làm suốt, nó còn là chị của 4 đứa em nữa nên mọi thứ trong nhà cứ chồng lên vai. Có lẽ vì thế mà Liên không có nhiều thời gian để học bài nên đành học tủ…Haizz…Nghĩ lại thân mình cũng còn may mắn chán, ít ra là được gia đình tạo điều kiện đầy đủ để học hành….
Minh tất nhiên sẽ không tham gia kiểm tra nên cậu ta nghỉ học tiết đầu. Cô giáo bảo sẽ cho Minh kiểm tra sau khi tay đã tháo bột. Nhỏ Bích bàn trên thấy Minh tới thì nhanh nhảu quay xuống:
- Minh tới rồi à? Tụi này vừa kiểm tra Sử xong, đề khó kinh! Nếu Minh không bị gãy tay thì tốt biết mấy! 
Cậu ta không trả lời. Chỉ nhíu mày rồi rút ra từ trong cặp cuốn truyện dày cộm. Tôi thì biết tỏng hàm ý trong lời nói vừa rồi của nhỏ Bích. Số là lần nào kiểm tra thì Bích và Minh luôn cùng đề, mà như tôi đã giới thiệu thì Minh là một trong những học sinh học tốt nhất lớp, tài quay cóp của Bích cũng thuộc hạng “thượng thừa” nên chuyện đương nhiên là nhỏ sẽ được cứu sống khi có cái “phao” to đùng mang tên Phạm Minh. Tôi thì chẳng thích thú gì mấy cái trò đó, tôi ghét sự lợi dụng. Lợi dụng người khác thì nhân cách của mình cũng bị mất đi chứ có tốt lành gì?
- Tay cậu đã đỡ được phần nào chưa? – tôi sốt sắng hỏi han, ngồi với cậu ta cả buổi mà không nói gì kể cũng khó chịu.
- Nhìn mà không biết à? – Minh càu nhàu, may mắn là cậu ta đã mở miệng nói chuyện.

- Thế…khi nào tháo bột? – tôi lí nhí, cứ nhìn thấy cái tay băng trắng bóc của cậu ta là tôi lại thấy tội lỗi của mình lớn kinh khủng.
- Hai tuần nữa! 
Hai tuần nữa à? Cũng không lâu lắm! Tôi tự nhủ sau khi Minh tháo bột sẽ làm nhiều thứ hơn cho cậu ta để chuộc lỗi. Nghĩ theo cách nào thì cũng thấy thương Minh…gãy tay rồi bị băng bột thì đâu có sung sướng gì…
Giờ ra chơi…
Đang tám chuyện với nhỏ Liên về bộ phim Hàn mới chiếu trên đài, tự nhiên tôi dừng lại khi thấy mấy đứa trong lớp xì xào cả lên. Chuyện gì thế nhỉ? Đang ngó nghiêng xem xét tình hình thì tôi bắt gặp nụ cười “Mặt trời” của Quang ở ngoài cửa phòng học ( tôi chẳng còn biết lấy cái gì để so sánh với nụ cười của cậu ấy, “mặt trời” có vẻ là ổn nhất và chính xác nhất). Cùng lúc đó thì Minh rời chỗ ngồi bước vội ra, mặt mày không lấy gì làm vui cho lắm!
34/
Hai anh em họ nói cái gì đó với nhau rồi Quang đưa cho Minh một cuốn vở. Chắc là Minh quên tập ở nhà nên Quang đem sang hộ. Nhỏ Liên cứ như vừa mới gặp người ngoài hành tinh, nhảy dựng lên đánh bốp bốp vào lưng tôi:
- Mày! Cái gì thế kia???? Sao có thằng nhóc nào nhìn giống Minh lớp mình thế? À không! Đẹp trai hơn Minh nhà ta nhiều! 
- Tất nhiên là giống rồi! Họ là sinh đôi mà! – tôi thản nhiên đáp.
- Cái gì??? Sinh đôi????? – không chỉ nhỏ Liên mà đồng loạt các thành viên có mặt trong lớp lúc đó đồng thanh ồ lên. Họ bất ngờ cũng đúng thôi, sinh đôi mà trông cứ như hai thái cực, một bên là mặt trời ấm áp, bên kia thì là băng giá lạnh lẽo.
Và thế là mọi người có chuyện để bàn tán, ai cũng nhìn ra phía hai anh em họ rồi nói nói liên hồi. Cũng có gì lạ lắm đâu? Sinh đôi đâu cần phải giống nhau từ A đến Z? Họ cũng là một con người độc lập mà??? 
Bỗng dưng tôi nhìn thấy Quang vẫy vẫy tay về phía mình như muốn bảo tôi ra. Tôi đứng dậy đi về phía cửa lớp, Minh vẫn giữ nguyên vẻ bực bội như hồi nãy…
- Có chuyện gì thế? – tôi cười chào Quang.
- Hì! Hôm qua mình nhắn tin mà chẳng thấy cậu nhắn lại! 
- Ôi! Người nhắn tin tối qua là cậu à???? Sorry nhé! Máy mình từ hôm thứ 7 đến giờ bị bỏ đói! Hehe! 
- Ra thế! – Quang gật gù, miệng nhoẻn cười.
- Nhưng sao cậu biết số mình???
- À! Mình hỏi anh Ghim! 
- Ghim????
- Chậc! Quen miệng! Ghim là tên ở nhà của anh Minh! Còn mình là Gum! ^^
Tôi à một tiếng rõ to. Không phải vì cái tên ở nhà ngộ nghĩnh của Minh mà vì chuyện tại sao Minh biết số điện thoại của tôi, theo như tôi nhớ thì chưa bao giờ cậu ta mở miệng hỏi số cũng như không bao giờ cho số bất kì ai, tôi còn nghĩ cậu ta không có di động nữa kia.
- Tặng Thanh này! Mình về lớp đây! Em về anh nhé! - cậu ta lại chìa ra trước mặt tôi một viên kẹo Anpenlibe dâu rồi chạy về lớp. 
Quang dễ thương quá đi! ^0^
Minh cứ nhăn nhăn cái mặt trước cuộc trò chuyện của tôi và Quang. Nhìn cái mặt đằng đằng sát khí của cậu ta mà sầu cả ruột. Sao Minh không cười được một cái nhỉ? Cười có mất tiền hay phải đóng thuế gì đâu?
- Vui lắm à? 
Câu hỏi ngang của Minh khiến tôi giật mình…
- Uh! Con gái đứa nào được tặng kẹo mà chẳng vui! – tôi vô tư đáp lại.
- Đúng là đồ khùng! 
Cậu ta phang thẳng vào mặt tôi câu đó rồi bước nhanh vào lớp. Kệ! Khùng cũng được! Khùng mà được người ta quan tâm tặng kẹo thì ai chẳng muốn khùng?
Lũ bạn trong lớp cứ xúm lấy Minh để hỏi về người em sinh đôi của cậu ta nhưng Minh chỉ lạnh lùng không đáp, đi thẳng xuống chỗ ngồi. Giá mà Minh thân thiện hơn một chút thì cậu ấy đã có thêm biết bao người bạn. Sao cứ phải tự khoá mình trong cái vỏ bọc ấy nhỉ????
………………………………..
Tình hình là, Quang chỉ vừa mới chuyển về trường chưa được một tuần thì đã có rất rất nhiều thư làm quen của các bạn nữ cùng khối cũng như mấy chị khối trên. Hix…Tôi đã đoán được cơ sự này từ trước rồi. Quang dễ thương như thế mà…Theo ngôn ngữ teen thì là cực kì kute +_+. Nhưng cậu ấy…thật thà quá! Bằng chứng là mỗi khi gặp tôi, Quang đều đưa cho tôi đọc…mấy lá thư làm quen đó! Nhiều bức thư tôi đọc mà cười ra nước mắt. Cứ nghĩ chỉ có riêng mình là viết thư tình vô duyên, dở ẹc vậy mà còn có người viết tệ hơn tôi. Đọc mà cứ như đang xem truyện cười trên báo Hoa Học Trò!
- Sao cậu cười mãi thế? Mình thì chằng hiểu họ đang nói gì? – Quang xoay xoay ống hút của ly trà sữa rồi hỏi tôi khi nhìn thấy tôi cười như “Xuý Vân giả dại”.
- Ha ha! Không nhịn được! Ha ha! – tôi thì không tài nào hết cười được, nước mắt cứ chảy ròng ròng.
Quang lắc lắc đầu nhìn tôi mỉm cười. Trông tôi lúc đó chắc ngố lắm. Ngồi trước mặt con trai mà vô ý vô tứ quá! Chán Trần Thanh Thanh tôi quá đi!
- Mà này! Cậu không hiểu thật hả? Nội dung cũng đâu có gì nhiều! Chỉ là muốn làm quen với cậu thôi! – cuối cùng thì tôi cũng kìm được, lấy tay lau nước mắt rồi ngẩng lên hỏi Quang.
- Nếu chỉ muốn làm quen thì đâu cần phải viết thư! Chỉ cần nói một câu là được rồi! Lúc mình muốn làm quen với Thanh cũng chỉ nói trực tiếp thôi mà! - cậu ta cào cào đầu tỏ vẻ khó hiểu.
- Trời ạ! Cậu đúng là…- tôi bó tay. Đôi lúc thấy Quang thật ngây thơ…
Chúng tôi xem ra hợp tính nhau cực nên thân thiết khá nhanh. Chỉ sau một tuần thì tôi và Quang đã trở thành một đôi bạn thân đi đâu cũng kè kè bên nhau. Nhiều người trong trường còn tưởng chúng tôi là một cặp..gà bông! Tội lỗi quá! Bạn thân khác giới đâu có gì là lạ nhỉ????
- Này! Mày với thằng Quang A5 quen nhau chính thức rồi à??? Mày ghê nhá! Tán được hoàng tử bụt của khối! - nhỏ Liên giật giật tóc tôi trêu chọc.
- Điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ nghĩ ngợi lung tung! Mệt quá! – tôi xua tay phủ nhận.
- Hơ! Gọi cả tên ở nhà của nhau mà còn bảo “chỉ là bạn thân” à? Mày đúng là “lạy ông tôi ở bụi này” rồi con ơi! 
Nhỏ Liên cười tít mắt, tôi cũng ngao ngán. Không biết từ bao giờ tôi đã quen gọi Quang bằng tên ở nhà của cậu ấy, nghe nó cứ ngộ ngộ hay hay…Gum…Ghim….tên đáng yêu thật! ^0^.
Cuối cùng thì tay phải của Minh cũng hoạt động bình thường trở lại. Cậu ta chẳng có gì là mừng rỡ trong khi tôi thì vui phát điên lên được. Quãng thời gian cậu ta băng bột là quãng thời gian tôi thấy hai chữ “tội lỗi” cứ bám lấy mình, lúc nào tâm trạng cũng nặng nề, phiền muộn. Bây giờ thì khoẻ hơn rồi!
- Chúc mừng cậu đã tháo bột! 
Minh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học. Đối với tôi đây là chuyện cơm bữa nên chẳng buồn bức xúc…
- Thôi mà! Đừng có nhìn tôi như thế nữa! Cả mấy tuần nay tôi hối lỗi như vậy rồi mà cậu vẫn giận à? Con trai giận dai không tốt đâu! – tôi kéo kéo tay áo Minh nhõng nhẽo.
- Buông ra! Tôi không phải là thằng Gum! Đừng có ỏng ẹo, nhìn phát khiếp đi được! – Minh hất tay tôi ra cau có.
- Hix! Người ta là con gái, điệu một tí cũng đâu có sao! Cậu khó tính quá! – tôi rầu rĩ.
- Người ta điệu dễ thương, còn cậu điệu y như con giun tập múa ấy! Đã xấu mà cứ cố làm cho xấu thêm! 
Lại một câu xóc óc! Các bạn cũng thấy đấy, cậu ta luôn là người chủ động gây chiến trong khi tôi đã rất cố gắng để cãi thiện mối quan hệ căng thẳng giữa hai đứa. Dù gì thì tôi cũng là con gái, niềm kiêu hãnh của tôi cũng cao ngất ngưởng có thua gì ai đâu? Vậy mà cứ hở một chút là cậu ta lại chê bai, mỉa mai tôi…Xấu đâu phải là cái tội cơ chứ???? Mà tôi cũng đâu có xấu lắm đâu!
Mặt tôi đỏ ửng lên, nước mắt đã chực trào ra. Tôi khóc vì tức quá. Nghĩ thân mình cũng đâu có làm gì nên tội mà lúc nào cũng phải chịu sự bắt nạt của cậu ta cơ chứ???? Nhưng mình không thể khóc bây giờ được…Phải nuốt nước mắt vào trong (nghe dễ sợ quá đi), đợi hết tiết rồi chạy vào nhà vệ sinh khóc cho thoả. Thế là tôi cố gắng không để mấy giọt nước mất dịch lăn xuống trên gò má….
Minh không biết lời nói vừa rồi của cậu ta đã khiến tôi đau lòng đến mức nào. Bằng chứng là Minh vẫn dán mắt vào cuốn truyện dày cộm đó…Cậu chết luôn với đống giấy ấy đi!!!!!!!!!!!!
Nhưng sự thật là tôi không thể kìm được nữa….Tôi lúc vui thì vui nổ trời còn lúc buồn thì thảm cực độ…Nước mắt nó không nghe lời chủ nhân, cứ đòi trào ra mãi…Tức quá….
Cuối cùng thì trang vở dưới bàn đã nhoè đi một góc vì nước mắt của tôi. Bằng tất cả khả năng có thể, tôi vội vàng lấy tay quệt nhanh những giọt còn lại để ngăn chúng làm ướt vở mình…Thanh Thanh này không thể yếu đuối như thế được. Không thể được!
- Bực quá đi!!!!!!!!!! 
Đó không phải là lời của tôi đâu nhé! Là Minh nói đấy! Cậu ta quát lớn rồi quăng mạnh cuốn sách dày cộm xuống bàn, sau đó bỏ ra ngoài…Tôi ngơ ngẩn nhìn theo….Chỉ còn hai ba phút nữa là vào giờ rồi, cậu ta định đi đâu vậy chứ?????
Nửa tiết 2 đã trôi qua…chỗ ngồi bên cạnh tôi trống trơn…
- Lớp trưởng! Tôi đếm thấy lớp thiếu 1 người mà sao hồi nãy em báo cáo là không vắng???? - tiếng thầy Toán oang oang khiến Quý - lớp trưởng lớp tôi giật bắn mình rụt rè đứng dậy.
- Dạ…dạ thưa thầy….tiết 1 có đủ 40 bạn ạ, nhưng hồi nãy lúc nghỉ giữa tiết bạn Minh có đi ra ngoài…Em tưởng….
- Tưởng tưởng cái gì??? Mấy em làm việc không có nguyên tắc gì cả! Lỡ may em đó bị sự cố gì, mà đang trong giờ của tôi, do tôi quản lý thì trách nhiệm ai gánh đây???? - thầy bực mình quát lớn.
Cả lớp im re. Thầy nói cũng đúng. Nhưng mà Minh đi đâu được nhỉ? Có bao giờ thấy cậu ta chuồn giờ đâu? Mà có chuồn thì dại gì vẫn để cặp sách ở đây??? Ruột gan tôi cứ gọi là rối tùng phèo…Cậu ta đối xử với tôi như vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn phải lo lắng cho Minh. Hix….
Đến hết tiết 3 vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu, cả lớp nhao nhao lên. Ai cũng đổ dồn về phía tôi để hỏi han tình hình. Mà tôi thì có biết gì đâu cơ chứ??? Tôi chỉ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ta thôi chứ có phải là bạn gái hay bạn thân gì cho cam???? 
Hai tiết Toán bị thầy cho giờ C. Cả lớp buồn thiu. Nhứ thế thì cuối tuần tổng kết thế nào lớp tôi cũng bị đánh xuống vị trí chót bảng, mà lại còn bị phê bình nữa…
Chuông reo ra chơi, tôi hối hả chạy ù ra khỏi lớp để tìm Minh, không quên gọi điện thoại cho Gum để nói cậu ấy tìm hộ. Không biết “tảng băng” của tôi có gặp chuyện gì không nữa! Thật là bực mình quá đi…
- Có chuyện gì với anh Ghim thế hả Thanh? – Gum hớt hãi nắm lấy khuỷu tay tôi.
- Mình cũng không biết! Tự nhiên hết tiết 1 thì cậu ta bỏ đi ra ngoài, mãi đến bây giờ vẫn không về lớp! 
- Không biết ảnh đi đâu được nhỉ???
Thế là hai chúng tôi chia nhau đi tìm quanh trường. Giờ ra chơi sân trường đông như kiến, tôi chạy hộc hơi mà vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu. Căn tin cũng không, nhà vệ sinh cũng không, sân sau cũng không nốt. Cậu ta có thể biến đi đâu được nhỉ???
Hướng tôi đang đi là hướng dẫn tới khu phòng học thí nghiệm đang xây dang dở. Nhà trường cấm học sinh tới đó vì công trình vẫn đang thi công. Tôi bạo gan bước tới, dù gì thì bây giờ ở đây vắng hoe, mà tôi cũng tìm khắp trường rồi, chỉ còn mỗi chỗ này…
Vừa tiến vào giữa sân, chợt tôi thấy Quang đang đi ra theo hướng ngược lại…
- Gum! Có thấy Minh không???? 
- Ơ! Thanh…
- Sao thế???? – tôi thắc mắc khi thấy vẻ chột dạ của cậu ấy.
- Không có gì hết…Thôi mình về lớp đi. Ảnh chắc không bị gì đâu! 
Quang vừa nói vừa chạy tới kéo tôi về. Nhưng thái độ của cậu ấy khiến tôi càng tò mò và nhất quyết không chịu đi.
- Gum sao thế? Có chuyện gì trong đó à???? 
Tôi vừa hỏi vừa tháo tay Gum ra rồi chạy vào trong khiến cậu ấy với theo không kịp…
Và đúng như tôi nghĩ…Minh đang có mặt trong khu phòng học dang dở này….Nhưng…
- Minh… - tôi gọi tên cậu ta trong vô thức vì mọi thứ mà tôi đang nhìn thấy thật quá sức tưởng tượng…
33/
- Sao thế??? Nhìn cậu giống con tinh tinh quá đi! – Quang lơ ngơ nhìn rồi phán một câu khiến tôi hoảng hồn.
- Tinh tinh??? 
- Thì giống thiệt mà! Nhưng trông vẫn dễ thương! – cái này người ta nói là “vừa đấm vừa xoa”.
Tôi chẳng thiết cãi lại, điều quan trọng bây giờ là làm sao có chìa để mà mở khoá xe. Tính đến hôm nay cũng là lần thứ 4 tôi làm mất chìa, nếu như mất lần trước thì phải bấm bụng gọi điện cho ông anh hai tới giải quyết. Nhưng lần này không biết sao nữa…Điện thoại đang hết tiền mà có gọi thì chưa chắc ảnh đã tới liền….
- Mất chìa rồi hả? Hồi nãy thấy cậu rút nó ra rồi cầm trên tay rồi mà! 
- Cũng không biết nữa! Hix…
- Đợi mình chút! 
Quang suy nghĩ giây lát rồi bảo tôi đứng đợi, còn mình thì chạy sang bên kia đường mua thứ gì đó ở cửa hàng vật liệu xây dựng. Sau đó cậu ta chạy ù về, cầm trên tay một sợi thép mỏng rồi bảo tôi xách dùm ba lô.
- Làm gì thế???
Quang chỉ mỉm cười, xoắn xoắn sợi thép làm đôi rồi tra vào ổ, tay nhích qua nhích lại vài lần…
Tách…
Cái khoá của tôi bật lên….
- Ô! Sao cậu làm được thế???? – tôi ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy ổ khoá đã được mở mà không cần chìa.
- Hì! Hồi mình còn ở nhà cũ, có quen một anh đó trong xóm, ảnh bày cho cách mở khoá như thế! – Minh lấy tay cào cào đầu, trả lời bẽn lẽn.
- Hả??? – tôi giương mắt ếch nhìn. 
Quang thả miếng thép xuống đất rồi lấy ba lô từ tay tôi, cẩn thận nhắc nhở:
- Thanh nhớ về làm lại chìa mới hoặc thay ổ khoá mới. Đi kiểu này không an toàn đâu! 
- Uh! Cám ơn cậu nghen! 
- Không có gì đâu! 
Và cậu ấy lại cười, nụ cười hiền như bụt. Hix, bây giờ thì tôi mới hiểu được câu nói của mẹ “ phòng là phòng kẻ ngay chứ làm sao phòng được kẻ gian”. Ngay cả một Phạm Quang hiền lành như thế mà còn biết cách mở khoá không cần chìa thì hỏi sao mấy thằng ăn trộm nó không lấy được xe của người ta. Có lần tôi nghe nhỏ Liên bảo, khoá chỉ là tăng sự yên tâm một chút thôi, còn với lũ trộm, ổ khoá nào nó cũng có cách mở được. Quả là đúng thật!

Chúng tôi chia tay nhau ở ngã rẽ của trung tâm thành phố, Quang mỉm cười chào tạm biệt tôi. Sao mà tôi thích nhìn cậu ta cười thế không biết! Cứ thanh thản, êm ái làm sao….Thật không ngờ đó chỉ là người bạn mà tôi mới quen sáng nay! 
…………………………………………….
Tối chủ nhật…
Bây giờ tôi đang ngồi trên bàn học, căng mắt để đọc thuộc mấy bài sử còn lại. Ngày mai là kiểm tra Sử một tiết rồi, bài kiểm tra 15 phút hồi bữa (bài kiểm tra mà tôi bị cô bắt tài liệu đó! Nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ kinh khủng! +_+) điểm thấp lè tè: 4 điểm! Nhưng Minh còn tồi tệ hơn. Đáng lẽ ra cậu ta được 9 điểm nhưng bị chia đôi (do nhận tội thay tôi) nên chỉ còn 4.5, làm tròn thành 5! Đó là con điểm trung bình đầu tiên từ trước đến nay của Minh. Tôi còn nhớ như in cái khuôn mặt dã man như vừa bị người ta tát xong của Minh khi cầm trên tay kết quả bài kiểm tra. Thật tình lúc đó người tôi cứ rợn rợn cả lên. Một phần vì sợ, một phần vì thấy có lỗi. Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả, chỉ vò bài lại rồi quăng vào học bài, sau đó bỏ đi ra ngoài. Lần đầu tiên tôi trông thấy thái độ như thế của Minh…
Đang nhồi nhét vào đầu ngày tháng của một đống sự kiện lịch sử, tự nhiên tôi thấy điện thoại mình rùng rùng. Tin nhắn! Tôi hí hửng mở ra đọc:
“ Ngủ ngon nhé! ^0^”
Số lạ hoắc! Ai thế nhỉ??? Tôi tính nhắn tin lại để hỏi thăm qúy tánh đại danh của người tốt bụng vừa gửi tin ình thì sực nhớ ra điện thoại đang bị “bỏ đói”…Thế là đành ngậm ngùi gác máy sang một bên và tiếp tục học…Nhưng đầu óc cứ xoay xoay theo mấy con số…01219900800…số đẹp quá! Mà của ai đây nhỉ????
…………………….
Tôi đang ngồi cắn bút! Đề ra ba câu thì tôi đã làm được 2 câu tạm gọi là hoàn chỉnh…Còn câu cuối…Là câu hỏi suy luận, rút ra bài học từ sự kiện lịch sử. Hix, trúng luôn phần mà hôm qua tôi học lơ mơ nhất. Thôi đành liều, nhớ được chữ nào thì chép vào chữ ấy. Ít nhiều cũng được 0.25 +_+.
Chuông reo, cả lớp tôi hối hả ghi nốt những chữ cuối cùng rồi chạy tán loạn lên bàn giáo viên nộp bài. Dù không làm được hoàn chỉnh nhưng tôi vẫn thấy an tâm vì ít ra hai câu trên tôi có học bài nên làm tương đối tốt. Nhìn sang nhỏ Liên thì thấy mặt mày nó ủ dột, người mềm nhũn ra…
- Sao thế mày??? 
- Chết tao rồi mày ơi! Tao học trật tủ rồi! 
- Chậc! Tao đã bảo mày rồi! Cô ra đề trải rộng, học tủ thì chắc chắn sẽ bị trật! Tao kinh nghiệm từ học kì 1 rồi! 
- Tao không biết đâu!!! – nó nhăn nhó giày vò tôi.
- Thế mày làm được bao nhiêu câu? Có được trên trung bình không?
- Hix! Không biết có được không nữa! Ba câu thì hết cả ba tao bịa, chỉ có nhớ một chút thứ thôi! Lần này tiêu chắc rồi mày ơi!!!!!!
Tôi ngậm ngùi an ủi con bạn. Tội nghiệp nó! Nhà Liên đông anh chị em, ba mẹ thì làm việc quần quật cả ngày, chị cả nó đi làm suốt, nó còn là chị của 4 đứa em nữa nên mọi thứ trong nhà cứ chồng lên vai. Có lẽ vì thế mà Liên không có nhiều thời gian để học bài nên đành học tủ…Haizz…Nghĩ lại thân mình cũng còn may mắn chán, ít ra là được gia đình tạo điều kiện đầy đủ để học hành….
Minh tất nhiên sẽ không tham gia kiểm tra nên cậu ta nghỉ học tiết đầu. Cô giáo bảo sẽ cho Minh kiểm tra sau khi tay đã tháo bột. Nhỏ Bích bàn trên thấy Minh tới thì nhanh nhảu quay xuống:
- Minh tới rồi à? Tụi này vừa kiểm tra Sử xong, đề khó kinh! Nếu Minh không bị gãy tay thì tốt biết mấy! 
Cậu ta không trả lời. Chỉ nhíu mày rồi rút ra từ trong cặp cuốn truyện dày cộm. Tôi thì biết tỏng hàm ý trong lời nói vừa rồi của nhỏ Bích. Số là lần nào kiểm tra thì Bích và Minh luôn cùng đề, mà như tôi đã giới thiệu thì Minh là một trong những học sinh học tốt nhất lớp, tài quay cóp của Bích cũng thuộc hạng “thượng thừa” nên chuyện đương nhiên là nhỏ sẽ được cứu sống khi có cái “phao” to đùng mang tên Phạm Minh. Tôi thì chẳng thích thú gì mấy cái trò đó, tôi ghét sự lợi dụng. Lợi dụng người khác thì nhân cách của mình cũng bị mất đi chứ có tốt lành gì?
- Tay cậu đã đỡ được phần nào chưa? – tôi sốt sắng hỏi han, ngồi với cậu ta cả buổi mà không nói gì kể cũng khó chịu.
- Nhìn mà không biết à? – Minh càu nhàu, may mắn là cậu ta đã mở miệng nói chuyện.
- Thế…khi nào tháo bột? – tôi lí nhí, cứ nhìn thấy cái tay băng trắng bóc của cậu ta là tôi lại thấy tội lỗi của mình lớn kinh khủng.
- Hai tuần nữa! 
Hai tuần nữa à? Cũng không lâu lắm! Tôi tự nhủ sau khi Minh tháo bột sẽ làm nhiều thứ hơn cho cậu ta để chuộc lỗi. Nghĩ theo cách nào thì cũng thấy thương Minh…gãy tay rồi bị băng bột thì đâu có sung sướng gì…
Giờ ra chơi…
Đang tám chuyện với nhỏ Liên về bộ phim Hàn mới chiếu trên đài, tự nhiên tôi dừng lại khi thấy mấy đứa trong lớp xì xào cả lên. Chuyện gì thế nhỉ? Đang ngó nghiêng xem xét tình hình thì tôi bắt gặp nụ cười “Mặt trời” của Quang ở ngoài cửa phòng học ( tôi chẳng còn biết lấy cái gì để so sánh với nụ cười của cậu ấy, “mặt trời” có vẻ là ổn nhất và chính xác nhất). Cùng lúc đó thì Minh rời chỗ ngồi bước vội ra, mặt mày không lấy gì làm vui cho lắm!
34/
Hai anh em họ nói cái gì đó với nhau rồi Quang đưa cho Minh một cuốn vở. Chắc là Minh quên tập ở nhà nên Quang đem sang hộ. Nhỏ Liên cứ như vừa mới gặp người ngoài hành tinh, nhảy dựng lên đánh bốp bốp vào lưng tôi:
- Mày! Cái gì thế kia???? Sao có thằng nhóc nào nhìn giống Minh lớp mình thế? À không! Đẹp trai hơn Minh nhà ta nhiều! 
- Tất nhiên là giống rồi! Họ là sinh đôi mà! – tôi thản nhiên đáp.
- Cái gì??? Sinh đôi????? – không chỉ nhỏ Liên mà đồng loạt các thành viên có mặt trong lớp lúc đó đồng thanh ồ lên. Họ bất ngờ cũng đúng thôi, sinh đôi mà trông cứ như hai thái cực, một bên là mặt trời ấm áp, bên kia thì là băng giá lạnh lẽo.
Và thế là mọi người có chuyện để bàn tán, ai cũng nhìn ra phía hai anh em họ rồi nói nói liên hồi. Cũng có gì lạ lắm đâu? Sinh đôi đâu cần phải giống nhau từ A đến Z? Họ cũng là một con người độc lập mà??? 
Bỗng dưng tôi nhìn thấy Quang vẫy vẫy tay về phía mình như muốn bảo tôi ra. Tôi đứng dậy đi về phía cửa lớp, Minh vẫn giữ nguyên vẻ bực bội như hồi nãy…
- Có chuyện gì thế? – tôi cười chào Quang.
- Hì! Hôm qua mình nhắn tin mà chẳng thấy cậu nhắn lại! 
- Ôi! Người nhắn tin tối qua là cậu à???? Sorry nhé! Máy mình từ hôm thứ 7 đến giờ bị bỏ đói! Hehe! 
- Ra thế! – Quang gật gù, miệng nhoẻn cười.
- Nhưng sao cậu biết số mình???
- À! Mình hỏi anh Ghim! 
- Ghim????
- Chậc! Quen miệng! Ghim là tên ở nhà của anh Minh! Còn mình là Gum! ^^
Tôi à một tiếng rõ to. Không phải vì cái tên ở nhà ngộ nghĩnh của Minh mà vì chuyện tại sao Minh biết số điện thoại của tôi, theo như tôi nhớ thì chưa bao giờ cậu ta mở miệng hỏi số cũng như không bao giờ cho số bất kì ai, tôi còn nghĩ cậu ta không có di động nữa kia.
- Tặng Thanh này! Mình về lớp đây! Em về anh nhé! - cậu ta lại chìa ra trước mặt tôi một viên kẹo Anpenlibe dâu rồi chạy về lớp. 
Quang dễ thương quá đi! ^0^
Minh cứ nhăn nhăn cái mặt trước cuộc trò chuyện của tôi và Quang. Nhìn cái mặt đằng đằng sát khí của cậu ta mà sầu cả ruột. Sao Minh không cười được một cái nhỉ? Cười có mất tiền hay phải đóng thuế gì đâu?
- Vui lắm à? 
Câu hỏi ngang của Minh khiến tôi giật mình…
- Uh! Con gái đứa nào được tặng kẹo mà chẳng vui! – tôi vô tư đáp lại.
- Đúng là đồ khùng! 
Cậu ta phang thẳng vào mặt tôi câu đó rồi bước nhanh vào lớp. Kệ! Khùng cũng được! Khùng mà được người ta quan tâm tặng kẹo thì ai chẳng muốn khùng?
Lũ bạn trong lớp cứ xúm lấy Minh để hỏi về người em sinh đôi của cậu ta nhưng Minh chỉ lạnh lùng không đáp, đi thẳng xuống chỗ ngồi. Giá mà Minh thân thiện hơn một chút thì cậu ấy đã có thêm biết bao người bạn. Sao cứ phải tự khoá mình trong cái vỏ bọc ấy nhỉ????
………………………………..
Tình hình là, Quang chỉ vừa mới chuyển về trường chưa được một tuần thì đã có rất rất nhiều thư làm quen của các bạn nữ cùng khối cũng như mấy chị khối trên. Hix…Tôi đã đoán được cơ sự này từ trước rồi. Quang dễ thương như thế mà…Theo ngôn ngữ teen thì là cực kì kute +_+. Nhưng cậu ấy…thật thà quá! Bằng chứng là mỗi khi gặp tôi, Quang đều đưa cho tôi đọc…mấy lá thư làm quen đó! Nhiều bức thư tôi đọc mà cười ra nước mắt. Cứ nghĩ chỉ có riêng mình là viết thư tình vô duyên, dở ẹc vậy mà còn có người viết tệ hơn tôi. Đọc mà cứ như đang xem truyện cười trên báo Hoa Học Trò!
- Sao cậu cười mãi thế? Mình thì chằng hiểu họ đang nói gì? – Quang xoay xoay ống hút của ly trà sữa rồi hỏi tôi khi nhìn thấy tôi cười như “Xuý Vân giả dại”.
- Ha ha! Không nhịn được! Ha ha! – tôi thì không tài nào hết cười được, nước mắt cứ chảy ròng ròng.
Quang lắc lắc đầu nhìn tôi mỉm cười. Trông tôi lúc đó chắc ngố lắm. Ngồi trước mặt con trai mà vô ý vô tứ quá! Chán Trần Thanh Thanh tôi quá đi!
- Mà này! Cậu không hiểu thật hả? Nội dung cũng đâu có gì nhiều! Chỉ là muốn làm quen với cậu thôi! – cuối cùng thì tôi cũng kìm được, lấy tay lau nước mắt rồi ngẩng lên hỏi Quang.
- Nếu chỉ muốn làm quen thì đâu cần phải viết thư! Chỉ cần nói một câu là được rồi! Lúc mình muốn làm quen với Thanh cũng chỉ nói trực tiếp thôi mà! - cậu ta cào cào đầu tỏ vẻ khó hiểu.
- Trời ạ! Cậu đúng là…- tôi bó tay. Đôi lúc thấy Quang thật ngây thơ…
Chúng tôi xem ra hợp tính nhau cực nên thân thiết khá nhanh. Chỉ sau một tuần thì tôi và Quang đã trở thành một đôi bạn thân đi đâu cũng kè kè bên nhau. Nhiều người trong trường còn tưởng chúng tôi là một cặp..gà bông! Tội lỗi quá! Bạn thân khác giới đâu có gì là lạ nhỉ????
- Này! Mày với thằng Quang A5 quen nhau chính thức rồi à??? Mày ghê nhá! Tán được hoàng tử bụt của khối! - nhỏ Liên giật giật tóc tôi trêu chọc.
- Điên! Tao với Gum chỉ là bạn thân thôi! Tụi mày cứ nghĩ ngợi lung tung! Mệt quá! – tôi xua tay phủ nhận.
- Hơ! Gọi cả tên ở nhà của nhau mà còn bảo “chỉ là bạn thân” à? Mày đúng là “lạy ông tôi ở bụi này” rồi con ơi! 
Nhỏ Liên cười tít mắt, tôi cũng ngao ngán. Không biết từ bao giờ tôi đã quen gọi Quang bằng tên ở nhà của cậu ấy, nghe nó cứ ngộ ngộ hay hay…Gum…Ghim….tên đáng yêu thật! ^0^.
Cuối cùng thì tay phải của Minh cũng hoạt động bình thường trở lại. Cậu ta chẳng có gì là mừng rỡ trong khi tôi thì vui phát điên lên được. Quãng thời gian cậu ta băng bột là quãng thời gian tôi thấy hai chữ “tội lỗi” cứ bám lấy mình, lúc nào tâm trạng cũng nặng nề, phiền muộn. Bây giờ thì khoẻ hơn rồi!
- Chúc mừng cậu đã tháo bột! 
Minh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học. Đối với tôi đây là chuyện cơm bữa nên chẳng buồn bức xúc…
- Thôi mà! Đừng có nhìn tôi như thế nữa! Cả mấy tuần nay tôi hối lỗi như vậy rồi mà cậu vẫn giận à? Con trai giận dai không tốt đâu! – tôi kéo kéo tay áo Minh nhõng nhẽo.
- Buông ra! Tôi không phải là thằng Gum! Đừng có ỏng ẹo, nhìn phát khiếp đi được! – Minh hất tay tôi ra cau có.
- Hix! Người ta là con gái, điệu một tí cũng đâu có sao! Cậu khó tính quá! – tôi rầu rĩ.
- Người ta điệu dễ thương, còn cậu điệu y như con giun tập múa ấy! Đã xấu mà cứ cố làm cho xấu thêm! 
Lại một câu xóc óc! Các bạn cũng thấy đấy, cậu ta luôn là người chủ động gây chiến trong khi tôi đã rất cố gắng để cãi thiện mối quan hệ căng thẳng giữa hai đứa. Dù gì thì tôi cũng là con gái, niềm kiêu hãnh của tôi cũng cao ngất ngưởng có thua gì ai đâu? Vậy mà cứ hở một chút là cậu ta lại chê bai, mỉa mai tôi…Xấu đâu phải là cái tội cơ chứ???? Mà tôi cũng đâu có xấu lắm đâu!
Mặt tôi đỏ ửng lên, nước mắt đã chực trào ra. Tôi khóc vì tức quá. Nghĩ thân mình cũng đâu có làm gì nên tội mà lúc nào cũng phải chịu sự bắt nạt của cậu ta cơ chứ???? Nhưng mình không thể khóc bây giờ được…Phải nuốt nước mắt vào trong (nghe dễ sợ quá đi), đợi hết tiết rồi chạy vào nhà vệ sinh khóc cho thoả. Thế là tôi cố gắng không để mấy giọt nước mất dịch lăn xuống trên gò má….
Minh không biết lời nói vừa rồi của cậu ta đã khiến tôi đau lòng đến mức nào. Bằng chứng là Minh vẫn dán mắt vào cuốn truyện dày cộm đó…Cậu chết luôn với đống giấy ấy đi!!!!!!!!!!!!
Nhưng sự thật là tôi không thể kìm được nữa….Tôi lúc vui thì vui nổ trời còn lúc buồn thì thảm cực độ…Nước mắt nó không nghe lời chủ nhân, cứ đòi trào ra mãi…Tức quá….
Cuối cùng thì trang vở dưới bàn đã nhoè đi một góc vì nước mắt của tôi. Bằng tất cả khả năng có thể, tôi vội vàng lấy tay quệt nhanh những giọt còn lại để ngăn chúng làm ướt vở mình…Thanh Thanh này không thể yếu đuối như thế được. Không thể được!
- Bực quá đi!!!!!!!!!! 
Đó không phải là lời của tôi đâu nhé! Là Minh nói đấy! Cậu ta quát lớn rồi quăng mạnh cuốn sách dày cộm xuống bàn, sau đó bỏ ra ngoài…Tôi ngơ ngẩn nhìn theo….Chỉ còn hai ba phút nữa là vào giờ rồi, cậu ta định đi đâu vậy chứ?????
Nửa tiết 2 đã trôi qua…chỗ ngồi bên cạnh tôi trống trơn…
- Lớp trưởng! Tôi đếm thấy lớp thiếu 1 người mà sao hồi nãy em báo cáo là không vắng???? - tiếng thầy Toán oang oang khiến Quý - lớp trưởng lớp tôi giật bắn mình rụt rè đứng dậy.
- Dạ…dạ thưa thầy….tiết 1 có đủ 40 bạn ạ, nhưng hồi nãy lúc nghỉ giữa tiết bạn Minh có đi ra ngoài…Em tưởng….
- Tưởng tưởng cái gì??? Mấy em làm việc không có nguyên tắc gì cả! Lỡ may em đó bị sự cố gì, mà đang trong giờ của tôi, do tôi quản lý thì trách nhiệm ai gánh đây???? - thầy bực mình quát lớn.
Cả lớp im re. Thầy nói cũng đúng. Nhưng mà Minh đi đâu được nhỉ? Có bao giờ thấy cậu ta chuồn giờ đâu? Mà có chuồn thì dại gì vẫn để cặp sách ở đây??? Ruột gan tôi cứ gọi là rối tùng phèo…Cậu ta đối xử với tôi như vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn phải lo lắng cho Minh. Hix….
Đến hết tiết 3 vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu, cả lớp nhao nhao lên. Ai cũng đổ dồn về phía tôi để hỏi han tình hình. Mà tôi thì có biết gì đâu cơ chứ??? Tôi chỉ là bạn ngồi cùng bàn với cậu ta thôi chứ có phải là bạn gái hay bạn thân gì cho cam???? 
Hai tiết Toán bị thầy cho giờ C. Cả lớp buồn thiu. Nhứ thế thì cuối tuần tổng kết thế nào lớp tôi cũng bị đánh xuống vị trí chót bảng, mà lại còn bị phê bình nữa…
Chuông reo ra chơi, tôi hối hả chạy ù ra khỏi lớp để tìm Minh, không quên gọi điện thoại cho Gum để nói cậu ấy tìm hộ. Không biết “tảng băng” của tôi có gặp chuyện gì không nữa! Thật là bực mình quá đi…
- Có chuyện gì với anh Ghim thế hả Thanh? – Gum hớt hãi nắm lấy khuỷu tay tôi.
- Mình cũng không biết! Tự nhiên hết tiết 1 thì cậu ta bỏ đi ra ngoài, mãi đến bây giờ vẫn không về lớp! 
- Không biết ảnh đi đâu được nhỉ???
Thế là hai chúng tôi chia nhau đi tìm quanh trường. Giờ ra chơi sân trường đông như kiến, tôi chạy hộc hơi mà vẫn không thấy bóng dáng Minh đâu. Căn tin cũng không, nhà vệ sinh cũng không, sân sau cũng không nốt. Cậu ta có thể biến đi đâu được nhỉ???
Hướng tôi đang đi là hướng dẫn tới khu phòng học thí nghiệm đang xây dang dở. Nhà trường cấm học sinh tới đó vì công trình vẫn đang thi công. Tôi bạo gan bước tới, dù gì thì bây giờ ở đây vắng hoe, mà tôi cũng tìm khắp trường rồi, chỉ còn mỗi chỗ này…
Vừa tiến vào giữa sân, chợt tôi thấy Quang đang đi ra theo hướng ngược lại…
- Gum! Có thấy Minh không???? 
- Ơ! Thanh…
- Sao thế???? – tôi thắc mắc khi thấy vẻ chột dạ của cậu ấy.
- Không có gì hết…Thôi mình về lớp đi. Ảnh chắc không bị gì đâu! 
Quang vừa nói vừa chạy tới kéo tôi về. Nhưng thái độ của cậu ấy khiến tôi càng tò mò và nhất quyết không chịu đi.
- Gum sao thế? Có chuyện gì trong đó à???? 
Tôi vừa hỏi vừa tháo tay Gum ra rồi chạy vào trong khiến cậu ấy với theo không kịp…
Và đúng như tôi nghĩ…Minh đang có mặt trong khu phòng học dang dở này….Nhưng…
- Minh… - tôi gọi tên cậu ta trong vô thức vì mọi thứ mà tôi đang nhìn thấy thật quá sức tưởng tượng…
35/ Minh ngồi trên bậc thềm trước dãy phòng học, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên, tóc tai bù xù,áo trắng đã bỏ ra ngoài quần, cặp kính cận đã bị tháo ra nằm im lìm bên cạnh. Và cái quan trọng nhất là điếu thuốc lá đang nằm trên miệng Minh đã cháy được một nửa….
Gum chạy tới chỗ tôi, ánh mắt buồn tha thiết. Có lẽ cậu ta không muốn tôi nhìn thấy cảnh này nên mới đẩy tôi đi…
Phạm Minh của tôi đây sao?????
- Sao? Thấy tôi như thế này nên chết giả rồi hả??? – Minh cười nửa miệng, ném điếu thuốc xuống đất rồi đứng dậy, vẻ bất cần.
- Cậu…cậu…đang làm gì thế hả??? – tôi run từng đợt, miệng lắp ba lắp bắp.
- Tôi làm gì thì liên quan gì tới cậu. Hỏi cũng bằng thừa… - vẫn cái giọng chua chát ấy, xỉ vả ấy nhưng sao mà tôi thấy đôi mắt cậu ta buồn quá...
- Anh ơi, về lớp đi! Ai cũng lo cho anh cả! – Gum nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Em mặc anh! Dẫn nhỏ khùng này đi đi! Anh muốn một mình! – Minh nói lạnh lùng.
Tôi bây giờ cứ như vừa bị dìm xuống nước. Mọi thứ lùng bùng bên tai. Tôi không tin Minh có thể trở thành như vậy…Không hề giống Minh thường ngày chút nào. Cứ như là hai con người khác nhau. Nhin “tảng băng” của tôi bây giờ cực kì bụi và…giang hồ…Sao lại thế chứ??? Phải chăng người hút thuốc lén lút sau nhà vệ sinh lần trước mà tôi nhìn thấy chính là cậu ấy??? Ôi không! Mọi chuyện sao có thể diễn biến theo hướng này được ???? 
- Minh! Có phải cậu không??? Có phải là Phạm Minh thường ngày cộc cằn thô lỗ không???? Sao tôi…sao tôi không nhìn ra được thế này????? – tôi nhăn nhó, hai tay cứ hết nắm rồi lại mở.
- Đừng có hỏi gì hết! Đi đi!!!!!!!!!!! – Minh lại hét lên như bao lần cậu ấy vẫn làm, nhưng bây giờ tôi không thấy sợ, tôi muốn hỏi cho ra lẽ tất cả.
- Mình về thôi Thanh! Cậu chưa hiểu được thế giới của anh ấy đâu! Bây giờ ảnh muốn một mình…- Gum thở dài kéo tôi đi.
- Không! Gum vào lớp trước đi! Thanh có chuyện muốn nói với Minh! Thanh không về đâu! – tôi cương quyết.
- Nhưng…
- Đã nói là Gum về trước đi mà! - lần này đến lượt tôi hét lên, bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như thế nữa. 
Gum nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy khó hiểu rồi cũng lặng lẽ quay lưng bước đi…
Xin lỗi Gum…tôi không cố ý….
Bây giờ chỉ còn tôi với Minh. Cậu ta cứ đứng đó, dựa lưng vào thành tường đang quét vôi dang dở. Tôi cũng im lặng đứng nhìn cậu ta. Việc nhận ra một con người khác trong Minh sao lại khiến tôi suy sụp như thế này nhỉ???? Tôi vốn dĩ đâu có hiểu được con người cậu ta, vậy thì tại sao tôi lại phải đau lòng khi thấy hình ảnh Minh như thế???? Tại sao??? Tại sao????
- Sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi? Như thế này là thế nào??? – tôi gằn giọng.
- Cậu không có quyền hỏi. – Minh đáp thẳng thừng và không hề quay mặt lại nhìn tôi.
Không có quyền???? Cũng đúng! Tôi đâu có quyền hỏi…Tôi không là gì của cậu ấy cả, ngay cả là bạn cũng không. Từ trước đến giờ Minh không coi tôi ra gì…đối với cậu ấy lúc nào tôi cũng chỉ là một nhỏ khùng không hơn không kém….Sao mà đau thế này……
Trời càng về trưa càng nắng gắt. Tôi cứ đứng phơi mình giữa màu vàng chói của bầu trời gần 2 tiếng đồng hồ. Tiếng chuông reo báo hiệu ra về thoảng bên tai tôi…Vậy là tôi và Minh đã mang tội chuồn giờ…Cậu ta chuồn 4 tiết, còn tôi thì chuồn 2 tiết…Rồi sẽ khó sống với cô giáo chủ nhiệm và cả với bố mẹ tôi nữa. Nhưng những điều đó bây giờ đối với tôi không còn là vấn đề, vấn đề của tôi lúc này là Minh và câu hỏi “Đâu mới là con người thật của cậu ấy???”
Minh có nhìn tôi đấy! Tôi cam đoan là vậy. Nhưng lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau thì tức khắc cậu ấy quay lưng đi. Minh ghét tôi đến thế à??? Buồn thật! Tôi chỉ muốn một câu trả lời từ phía cậu ấy thôi…Nó khó đến thế sao????
- Minh! Cậu trả lời đi! Trả lời tôi đi chứ??? Cuối cùng cậu là ai hả??? Tôi chỉ muốn biết điều đó thôi! Sao cậu cứ luôn khiến tôi phải chờ đợi thế??????????? – tôi nổi khùng hét lên. 
Minh lại nhìn tôi. Cơ mặt cậu ta gồng lên, ánh mắt giận dữ…
- Tôi là ai hả? Tôi là Phạm Minh! Là thằng nhóc khù khờ với chiếc kính cận Nobita mà cậu ghét cay ghét đắng, là thằng nhóc bạo lực khi luôn bắt nạt cậu, là thằng nhóc luôn phải chịu đau đớn vì cậu. Được chưa hả đồ khùng?????????? Gặp cậu là sự xui xẻo lớn nhất của tôi đó!!!!!!!!!! - cậu ta quát lại tôi rồi bỏ đi.
Còn tôi lại một mình…
Hix…hoá ra tôi là sự xui xẻo lớn nhất của cậu ấy….
Thế mà tôi lại không biết….
Chóng mặt quá…..
……………………………………………………
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện