Hòe Viên
Chương 43
Công xưởng khả nghi được phát hiện tại thôn Trữ Gia. Từ thôn Trữ Gia đi theo hướng Tây cách bờ biển ngày càng xa có một ngọn núi rất nhỏ, bên kia sườn núi không có ai ở cây cối rậm rạp. Bây giờ đang là mùa đông cây cỏ đều khô héo, nhìn từ đằng xa chỉ thấy một màu xám xịt.
Phó Dục Thư mặc áo khoác đứng phía trước nhìn sườn núi, bàn tay đeo bao tay da màu đen từ từ siết lại. Đôi mắt sau cặp kính lộ vẻ sắc lạnh khiến Tống Vân chỉ vô tình liếc nhìn đã có dự cảm bất ổn.
"Cậu bình tĩnh một chút, tôi nghĩ họ đang ở gần đây thôi, đừng gấp." Tống Vân đi đến bên cạnh anh trấn an.
Phó Dục Thư liếc anh ta một cái, đôi mắt đen nhánh thâm trầm không rõ tâm trạng thế nào. Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Tống Vân thở dài một hơi, quay sang hạ lệnh cho nhân viên phía sau: "Đi qua đó xem sao, nhớ mang theo súng."
Tất cả mọi người đều đáp lời, chuẩn bị đồ đạc cùng nhau lên núi. Hiện tại thời tiết rất lạnh, cảnh sát mặc áo khoác đồng phục rất dày. Duy chỉ có một mình Phó Dục Thư là mặc chiếc áo vest màu đen khác hẳn với mọi người. Bình thường vóc dáng anh đã cao hơn người khác, bây giờ dẫn đầu phía trước càng tôn lên vẻ anh tuấn bất phàm.
"Mấy người các cậu đi phía bên kia, những cậu này qua bên đó, còn lại theo tôi đi phía bên này, có gì báo cáo với tôi." - Tống Vân chia nhóm đi ra ba phía, đương nhiên Phó Dục Thư đi theo anh ta. Nhóm họ gồm bốn người, như vậy cũng đủ đối phó với một mình Cổ Lưu Thâm rồi.
Thật ra Tống Vân không quá hy vọng sẽ tìm được người ở ngọn núi này. Trong nhận thức của anh ta, Cổ Lưu Thâm là người vô cùng cẩn thận. Nếu như anh ta thực sự đã đến đây, chắc hẳn bây giờ cũng đã rời đi rồi. Bởi vì nơi này giao thông bất tiện, điện thoại không có tín hiệu, mua thức ăn cũng khó, cây cối rậm rạp dễ bị lạc hướng mà hiện tại lại đang là mùa đông. Làm nơi ẩn náu tạm thời thì còn được chứ lâu dài thì không ổn.
Tuy nhiên có lẽ Tống Vân chưa thật sự hiểu hết tính cách của Cổ Lưu Thâm. Cuối cùng bọn họ đã tìm được chỗ giấu Tưởng Phẩm Nhất ở đây.
"Phó cục trưởng, bên kia có một hang núi, chúng tôi vẫn chưa tiếp cận. Đề phòng trường hợp bên trong có người sẽ bứt dây động rừng. Phải làm sao đây, sếp?" Một thuộc cấp chạy đến báo cáo.
Phó Dục Thư nói ngay lập tức: "Đi qua đó xem sao."
Anh chàng kia thoáng sửng sốt nhìn về phía Tống Vân hỏi ý kiến. Tống Vân gật đầu: "Đi thôi, xem thử nào."
Do đó nhóm họ thay đổi phương hướng đi về phía bên kia, chưa đi được bao lâu đã nhìn thấy chỗ mấy đồng nghiệp đang đứng. Thấy họ đến, tất cả mọi người đều nhích ra để họ nhìn được cảnh tượng phía sau.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy sau đống cây cối trơ trụi là một sườn núi nhỏ. Trên sườn núi có một cái hang, cửa hang không lớn nhưng đủ để người ta ra vào. Bên cạnh cửa hang còn có túi nylon đựng rác màu đen vứt ở đó.
Nói bây giờ tâm trạng không kích động là giả. Tưởng Phẩm Nhất mất tích nhiều ngày như vậy, tuy Phó Dục Thư vẫn kiên trì cho rằng cô không sao, nhưng thực tế cô vẫn đang trong tình cảnh sống chết chưa rõ. Hôm nay rốt cuộc có thể tìm được chỗ đang giấu cô, tim anh đã đập mạnh đến mức anh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác nữa.
"Đợi đã." - Tống Vân kéo Phó Dục Thư đang định đi thẳng vào trong lại - "Tôi đi trước, cậu không có vũ khí đi phía sau đi"
Phó Dục Thư không hề do dự đi phía sau anh ta, hối thúc: "Đã đi được chưa?"
Tống Vân đáp một cách khô khốc: "Đi thôi."
Tất cả cảnh sát được huấn luyện nghiêm túc lặng lẽ đi đến gần cửa hang, cẩn thận không để phát ra bất kỳ tiếng động nào. Họ lo lắng có thể sẽ khiến người đang ở trong hang chú ý. Bọn họ đi từ dưới lên sườn núi tốn không ít thời gian. Tuy trong lòng Phó Dục Thư lo lắng nhưng anh biết lúc này không gấp được. Vì sự an toàn của Tưởng Phẩm Nhất, bọn họ phải vô cùng cẩn thận.
Đi từng bước vào trong hang núi tối đen, không thể bật đèn cũng không thể tạo ra tiếng động gì. Những người cảnh sát cầm súng hướng về phía trước. Phó Dục Thư đi theo phía sau không ngừng nhìn vào bên trong, anh nhanh chóng nghe thấy Tống Vân nói: "Dục Thư, cậu đến đây đi."
Trong nháy mắt Phó Dục Thư đã xông đến cuối hang núi. Tưởng Phẩm Nhất đang hôn mê nằm trên đám cỏ dại. Cô mặc bộ quần áo vô cùng dơ dáy, đầu tóc và thân thể đều rất bẩn, hơi thở yếu ớt hết sức tiều tụy.
Phó Dục Thư lập tức chạy đến ngồi cạnh cô, anh cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô, rồi ôm cô lên đi ra ngoài ngay lập tức. Lúc đi ngang qua Tống Vân, anh nói thật nhanh: "Lập tức cho người đưa tôi ra ngoài tìm bệnh viện gần nhất, tình trạng cô ấy không ổn."
Tống Vân gật gật đầu, cho người lái xe đưa Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào thành phố tìm bệnh viện. Còn anh ta và những người khác tiếp tục điều tra, xem thử có tìm được manh mối giá trị gì không.
Tưởng Phẩm Nhất ở đây một mình chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Cổ Lưu Thâm đi ra ngoài còn chưa về. Khả năng thứ hai chính là Cổ Lưu Thâm đã hoàn toàn bỏ đi, cố ý để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây chờ bọn họ.
Trong hai khả năng này, căn cứ vào giải thích lúc trước của Phó Dục Thư, Tống Vân có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ hai. Hiện tại Cổ Lưu Thâm có suy nghĩ kỳ quặc, anh ta muốn thông qua việc hành hạ Tưởng Phẩm Nhất để hành hạ Phó Dục Thư, thuận tiện khiêu khích cảnh sát luôn. Như vậy có thể trừng phạt người phản bội anh ta, cũng có thể trừng phạt người đã dụ dỗ Tưởng Phẩm Nhất phản bội anh ta, một công đôi việc. Bây giờ anh ta để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây là đã kết thúc trừng phạt, cho Phó Dục Thư đi thu dọn tàn cuộc.
Tin rằng hiện tại Phó Dục Thư nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn sẽ áy náy và đau khổ muốn chết, như vậy Cổ Lưu Thâm đã đạt được mục đích của mình.
Cổ Lưu Thâm là một tên tội phạm vô cùng gian xảo. Chắc chắn nếu như anh ta không chủ động kết thúc chuyện bắt cóc Tưởng Phẩm Nhất thì bọn họ cũng không thể tìm được cô nhanh như vậy. Anh ta đã dám làm như thế xem ra ở chỗ Tưởng Phẩm Nhất cũng sẽ không lưu lại chứng cớ gì chứng minh anh ta là thủ phạm.
Giờ khắc này, Phó Dục Thư đi theo nhân viên tổ chuyên án của Cục Công an đưa Tưởng Phẩm Nhất đến bệnh viện gần nhất để kịp thời cứu chữa. Họ phải lái xe khoảng hai mươi phút mới có thể đến được bệnh viện gần nhất, nhưng hơi thở của Tưởng Phẩm Nhất đang nằm trong lòng Phó Dục Thư đã vô cùng yếu ớt.
Phó Dục Thư hơi sốt ruột thúc giục: "Anh có thể lái nhanh hơn một chút được không?"
Người cảnh sát nói: "Đã nhanh lắm rồi, nhanh hơn nữa là vượt quá tốc độ cho phép."
Phó Dục Thư cũng không thể buộc cảnh sát biết luật phạm luật được. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến mạng người, anh đành phải lên tiếng: "Tôi thấy cô ấy sắp không được rồi, thật sự không nhanh hơn thì chúng ta có đến được bệnh viện cũng vô ích."
Đương nhiên người cảnh sát này cũng rất lo lắng Tưởng Phẩm Nhất sẽ gặp chuyện không may, tuy là khó nhưng vẫn tăng tốc lao đi. Quãng đường hai mươi phút rút ngắn còn mười mấy phút đã đến được bệnh viện.
Bệnh viện ở nông thôn điều kiện có hạn, thiết bị và môi trường không được tốt lắm. Nhưng cơ bản là có thể chữa trị được cho Tưởng Phẩm Nhất.
Sau khi đến bệnh viện, Tưởng Phẩm Nhất được đẩy vào phòng cấp cứu. Phó Dục Thư chờ ở bên ngoài, nghe thấy anh cảnh sát kia liên hệ với xe cứu thương của thành phố, nếu tình hình không ổn sẽ chuyển viện bất cứ lúc nào. Sắp xếp chu đáo như vậy khiến anh vô cùng cảm kích.
Ngồi trên băng ghế dài, Phó Dục Thư thở hắt ra một hơi. Anh cảm thấy vô cùng tồi tệ, tuy anh đã dự liệu được chuyện có thể sẽ xảy ra như vậy nhưng bây giờ vẫn thấy khó chấp nhận được.
Anh ngửa đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, tháo mắt kiếng ra nhắm nghiền hai mắt lại. Suy nghĩ xem cuối cùng mình phải làm thế nào mới có thể khiến cơn tức giận trong lòng giảm bớt.
Thời gian cấp cứu Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần trôi qua trong lúc anh trầm tư.
Khi Tưởng Phẩm Nhất được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Phó Dục Thư đột nhiên cảm giác hơi hoảng hốt. Anh chậm chạp đứng lên nhìn y tá đẩy cô đi đến phòng bệnh. Bác sĩ chủ động tìm anh nói chuyện: "Anh là thân nhân của bệnh nhân à. Tình trạng bệnh nhân bây giờ cơ bản đã ổn định, nhưng cơ thể vô cùng suy yếu. Hơn nữa bị tiêm quá nhiều thuốc mê nên trí nhớ sẽ bị rối loạn trong một thời gian. Điều kiện của bệnh viện chúng tôi có hạn. Tôi đề nghị anh đợi cô ấy khá hơn một chút hãy chuyển đến bệnh viện trong thành phố trị liệu."
Phó Dục Thư hơi an tâm một chút, ít ra tính mạng cô không bị nguy hiểm, đó chính là ơn huệ lớn nhất mà ông trời đã ban.
"Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ tiếp tục dặn dò: "Đừng khách sáo, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Đó là vợ anh sao? Hiện tại tình trạng cô ấy không tốt lắm, tuy bảo vệ được tính mạng nhưng trên người có rất nhiều vết thương. Chúng tôi cũng đã xử lý vết thương cho cô ấy, thuốc mê bị tiêm vào người cô ấy vẫn còn chưa hết, tạm thời sẽ không thấy đau. Có điều theo thời gian sẽ càng lúc càng khó chịu. Hãy chăm sóc cô ấy cho tốt, cô gái xinh đẹp như vậy không nên để gương mặt bị hủy."
Nữ bác sĩ khá tiếc nuối cho Tưởng Phẩm Nhất, câu nói sau cùng của cô ta khiến Phó Dục Thư khẽ nhíu mày: "Chị nói sao? Mặt cô ấy bị sao?"
Bác sĩ giải thích: "Bị rạch vài vết, phải chăm sóc cho tốt, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Phó Dục Thư thở phào nhẹ nhõm rồi cám ơn bác sĩ lần nữa. Sau khi đưa bác sĩ đi anh khó khăn lắm mới đến được phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất.
Phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất rất yên tĩnh, cô vẫn còn đang ngủ say, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi hơi thở vẫn yếu ớt như cũ. Nhưng trên người đã được xử lý sạch sẽ, cô đã được thay bộ quần áo mới của bệnh nhân. Màu da tái nhợt gần như cùng màu với bộ đồ bệnh nhân màu trắng. Trong phòng bệnh có điều hòa, cô được đắp một chiếc chăn, ấm áp như thế nên đôi mày vẫn nhíu chặt của cô từ từ giãn ra, bàn tay yếu ớt dưới chăn hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng cũng bất động trở lại.
Phó Dục Thư ngồi bên cạnh giường bệnh, hơi vén chăn lên cầm tay cô. Nhưng khi anh nhìn thấy vết thương rất nặng nơi cổ tay cô, trái tim anh như bị người ta lấy dao khoét sâu một lỗ. Một cảm giác khó chịu không thể tả bằng lời cứ quấn lấy anh, anh dời mắt đi hít sâu vào một hơi. Anh chuyển mắt đến gương mặt cô, khuôn mặt từng xinh đẹp đến mức khiến anh ngẩn ngơ.
Theo lời bác sĩ Tưởng Phẩm Nhất bị người ta lấy dao rạch một bên mặt, vết thương tuy không sâu nhưng đã được băng bó cẩn thận. Dù vậy gương mặt cô vẫn hết sức xinh đẹp. Nhìn cô nằm trên giường bệnh, đôi mắt anh như tỏa sáng, anh từ từ cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên trán cô. Trong phút trầm ngâm bỗng nghe thấy cô thì thầm: "Dục Thư..."
Phó Dục Thư hơi giật mình, lui người về phía sau nhìn cô chằm chằm. Anh cứ tưởng cô đã tỉnh lại, nhưng sau đó mới phát hiện cô chỉ thì thầm trong vô thức.
Dường như cô mơ thấy gì đó, chân mày vừa giãn ra đã nhíu lại vẻ mặt hết sức đau khổ. Cô như vậy khiến Phó Dục Thư vô cùng đau lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve phía bên mặt không bị thương của cô, nhìn thấy gương mặt cô tái mét ánh mắt anh thoáng cay cay chua xót.
Lúc anh cất lời tiếng nói đã khản đi, bất giác mang theo một chút run rẩy: "Anh đây, không sao rồi, anh đang ở cạnh em."
Trong hôn mê, Tưởng Phẩm Nhất như nghe hiểu được lời anh nói. Vẻ mặt vốn đau khổ từ từ dịu xuống, tay dưới chăn cử động hai cái như muốn cầm tay anh. Phó Dục Thư vội nắm lấy tay cô, lúc này cô mới an lòng không còn bị ác mộng quấy nhiễu nữa.
Phó Dục Thư nhìn cô nhắm mắt ngủ say một hồi, thật lâu sau anh đột nhiên cất lời: "Anh nhất định sẽ không để em bị thương uổng phí."
Lời anh nói vô cùng đanh thép và quả quyết.
Phó Dục Thư mặc áo khoác đứng phía trước nhìn sườn núi, bàn tay đeo bao tay da màu đen từ từ siết lại. Đôi mắt sau cặp kính lộ vẻ sắc lạnh khiến Tống Vân chỉ vô tình liếc nhìn đã có dự cảm bất ổn.
"Cậu bình tĩnh một chút, tôi nghĩ họ đang ở gần đây thôi, đừng gấp." Tống Vân đi đến bên cạnh anh trấn an.
Phó Dục Thư liếc anh ta một cái, đôi mắt đen nhánh thâm trầm không rõ tâm trạng thế nào. Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Tống Vân thở dài một hơi, quay sang hạ lệnh cho nhân viên phía sau: "Đi qua đó xem sao, nhớ mang theo súng."
Tất cả mọi người đều đáp lời, chuẩn bị đồ đạc cùng nhau lên núi. Hiện tại thời tiết rất lạnh, cảnh sát mặc áo khoác đồng phục rất dày. Duy chỉ có một mình Phó Dục Thư là mặc chiếc áo vest màu đen khác hẳn với mọi người. Bình thường vóc dáng anh đã cao hơn người khác, bây giờ dẫn đầu phía trước càng tôn lên vẻ anh tuấn bất phàm.
"Mấy người các cậu đi phía bên kia, những cậu này qua bên đó, còn lại theo tôi đi phía bên này, có gì báo cáo với tôi." - Tống Vân chia nhóm đi ra ba phía, đương nhiên Phó Dục Thư đi theo anh ta. Nhóm họ gồm bốn người, như vậy cũng đủ đối phó với một mình Cổ Lưu Thâm rồi.
Thật ra Tống Vân không quá hy vọng sẽ tìm được người ở ngọn núi này. Trong nhận thức của anh ta, Cổ Lưu Thâm là người vô cùng cẩn thận. Nếu như anh ta thực sự đã đến đây, chắc hẳn bây giờ cũng đã rời đi rồi. Bởi vì nơi này giao thông bất tiện, điện thoại không có tín hiệu, mua thức ăn cũng khó, cây cối rậm rạp dễ bị lạc hướng mà hiện tại lại đang là mùa đông. Làm nơi ẩn náu tạm thời thì còn được chứ lâu dài thì không ổn.
Tuy nhiên có lẽ Tống Vân chưa thật sự hiểu hết tính cách của Cổ Lưu Thâm. Cuối cùng bọn họ đã tìm được chỗ giấu Tưởng Phẩm Nhất ở đây.
"Phó cục trưởng, bên kia có một hang núi, chúng tôi vẫn chưa tiếp cận. Đề phòng trường hợp bên trong có người sẽ bứt dây động rừng. Phải làm sao đây, sếp?" Một thuộc cấp chạy đến báo cáo.
Phó Dục Thư nói ngay lập tức: "Đi qua đó xem sao."
Anh chàng kia thoáng sửng sốt nhìn về phía Tống Vân hỏi ý kiến. Tống Vân gật đầu: "Đi thôi, xem thử nào."
Do đó nhóm họ thay đổi phương hướng đi về phía bên kia, chưa đi được bao lâu đã nhìn thấy chỗ mấy đồng nghiệp đang đứng. Thấy họ đến, tất cả mọi người đều nhích ra để họ nhìn được cảnh tượng phía sau.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy sau đống cây cối trơ trụi là một sườn núi nhỏ. Trên sườn núi có một cái hang, cửa hang không lớn nhưng đủ để người ta ra vào. Bên cạnh cửa hang còn có túi nylon đựng rác màu đen vứt ở đó.
Nói bây giờ tâm trạng không kích động là giả. Tưởng Phẩm Nhất mất tích nhiều ngày như vậy, tuy Phó Dục Thư vẫn kiên trì cho rằng cô không sao, nhưng thực tế cô vẫn đang trong tình cảnh sống chết chưa rõ. Hôm nay rốt cuộc có thể tìm được chỗ đang giấu cô, tim anh đã đập mạnh đến mức anh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác nữa.
"Đợi đã." - Tống Vân kéo Phó Dục Thư đang định đi thẳng vào trong lại - "Tôi đi trước, cậu không có vũ khí đi phía sau đi"
Phó Dục Thư không hề do dự đi phía sau anh ta, hối thúc: "Đã đi được chưa?"
Tống Vân đáp một cách khô khốc: "Đi thôi."
Tất cả cảnh sát được huấn luyện nghiêm túc lặng lẽ đi đến gần cửa hang, cẩn thận không để phát ra bất kỳ tiếng động nào. Họ lo lắng có thể sẽ khiến người đang ở trong hang chú ý. Bọn họ đi từ dưới lên sườn núi tốn không ít thời gian. Tuy trong lòng Phó Dục Thư lo lắng nhưng anh biết lúc này không gấp được. Vì sự an toàn của Tưởng Phẩm Nhất, bọn họ phải vô cùng cẩn thận.
Đi từng bước vào trong hang núi tối đen, không thể bật đèn cũng không thể tạo ra tiếng động gì. Những người cảnh sát cầm súng hướng về phía trước. Phó Dục Thư đi theo phía sau không ngừng nhìn vào bên trong, anh nhanh chóng nghe thấy Tống Vân nói: "Dục Thư, cậu đến đây đi."
Trong nháy mắt Phó Dục Thư đã xông đến cuối hang núi. Tưởng Phẩm Nhất đang hôn mê nằm trên đám cỏ dại. Cô mặc bộ quần áo vô cùng dơ dáy, đầu tóc và thân thể đều rất bẩn, hơi thở yếu ớt hết sức tiều tụy.
Phó Dục Thư lập tức chạy đến ngồi cạnh cô, anh cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô, rồi ôm cô lên đi ra ngoài ngay lập tức. Lúc đi ngang qua Tống Vân, anh nói thật nhanh: "Lập tức cho người đưa tôi ra ngoài tìm bệnh viện gần nhất, tình trạng cô ấy không ổn."
Tống Vân gật gật đầu, cho người lái xe đưa Phó Dục Thư và Tưởng Phẩm Nhất vào thành phố tìm bệnh viện. Còn anh ta và những người khác tiếp tục điều tra, xem thử có tìm được manh mối giá trị gì không.
Tưởng Phẩm Nhất ở đây một mình chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là Cổ Lưu Thâm đi ra ngoài còn chưa về. Khả năng thứ hai chính là Cổ Lưu Thâm đã hoàn toàn bỏ đi, cố ý để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây chờ bọn họ.
Trong hai khả năng này, căn cứ vào giải thích lúc trước của Phó Dục Thư, Tống Vân có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ hai. Hiện tại Cổ Lưu Thâm có suy nghĩ kỳ quặc, anh ta muốn thông qua việc hành hạ Tưởng Phẩm Nhất để hành hạ Phó Dục Thư, thuận tiện khiêu khích cảnh sát luôn. Như vậy có thể trừng phạt người phản bội anh ta, cũng có thể trừng phạt người đã dụ dỗ Tưởng Phẩm Nhất phản bội anh ta, một công đôi việc. Bây giờ anh ta để Tưởng Phẩm Nhất ở lại đây là đã kết thúc trừng phạt, cho Phó Dục Thư đi thu dọn tàn cuộc.
Tin rằng hiện tại Phó Dục Thư nhìn thấy Tưởng Phẩm Nhất chắc chắn sẽ áy náy và đau khổ muốn chết, như vậy Cổ Lưu Thâm đã đạt được mục đích của mình.
Cổ Lưu Thâm là một tên tội phạm vô cùng gian xảo. Chắc chắn nếu như anh ta không chủ động kết thúc chuyện bắt cóc Tưởng Phẩm Nhất thì bọn họ cũng không thể tìm được cô nhanh như vậy. Anh ta đã dám làm như thế xem ra ở chỗ Tưởng Phẩm Nhất cũng sẽ không lưu lại chứng cớ gì chứng minh anh ta là thủ phạm.
Giờ khắc này, Phó Dục Thư đi theo nhân viên tổ chuyên án của Cục Công an đưa Tưởng Phẩm Nhất đến bệnh viện gần nhất để kịp thời cứu chữa. Họ phải lái xe khoảng hai mươi phút mới có thể đến được bệnh viện gần nhất, nhưng hơi thở của Tưởng Phẩm Nhất đang nằm trong lòng Phó Dục Thư đã vô cùng yếu ớt.
Phó Dục Thư hơi sốt ruột thúc giục: "Anh có thể lái nhanh hơn một chút được không?"
Người cảnh sát nói: "Đã nhanh lắm rồi, nhanh hơn nữa là vượt quá tốc độ cho phép."
Phó Dục Thư cũng không thể buộc cảnh sát biết luật phạm luật được. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến mạng người, anh đành phải lên tiếng: "Tôi thấy cô ấy sắp không được rồi, thật sự không nhanh hơn thì chúng ta có đến được bệnh viện cũng vô ích."
Đương nhiên người cảnh sát này cũng rất lo lắng Tưởng Phẩm Nhất sẽ gặp chuyện không may, tuy là khó nhưng vẫn tăng tốc lao đi. Quãng đường hai mươi phút rút ngắn còn mười mấy phút đã đến được bệnh viện.
Bệnh viện ở nông thôn điều kiện có hạn, thiết bị và môi trường không được tốt lắm. Nhưng cơ bản là có thể chữa trị được cho Tưởng Phẩm Nhất.
Sau khi đến bệnh viện, Tưởng Phẩm Nhất được đẩy vào phòng cấp cứu. Phó Dục Thư chờ ở bên ngoài, nghe thấy anh cảnh sát kia liên hệ với xe cứu thương của thành phố, nếu tình hình không ổn sẽ chuyển viện bất cứ lúc nào. Sắp xếp chu đáo như vậy khiến anh vô cùng cảm kích.
Ngồi trên băng ghế dài, Phó Dục Thư thở hắt ra một hơi. Anh cảm thấy vô cùng tồi tệ, tuy anh đã dự liệu được chuyện có thể sẽ xảy ra như vậy nhưng bây giờ vẫn thấy khó chấp nhận được.
Anh ngửa đầu dựa vào vách tường lạnh lẽo, tháo mắt kiếng ra nhắm nghiền hai mắt lại. Suy nghĩ xem cuối cùng mình phải làm thế nào mới có thể khiến cơn tức giận trong lòng giảm bớt.
Thời gian cấp cứu Tưởng Phẩm Nhất cũng dần dần trôi qua trong lúc anh trầm tư.
Khi Tưởng Phẩm Nhất được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Phó Dục Thư đột nhiên cảm giác hơi hoảng hốt. Anh chậm chạp đứng lên nhìn y tá đẩy cô đi đến phòng bệnh. Bác sĩ chủ động tìm anh nói chuyện: "Anh là thân nhân của bệnh nhân à. Tình trạng bệnh nhân bây giờ cơ bản đã ổn định, nhưng cơ thể vô cùng suy yếu. Hơn nữa bị tiêm quá nhiều thuốc mê nên trí nhớ sẽ bị rối loạn trong một thời gian. Điều kiện của bệnh viện chúng tôi có hạn. Tôi đề nghị anh đợi cô ấy khá hơn một chút hãy chuyển đến bệnh viện trong thành phố trị liệu."
Phó Dục Thư hơi an tâm một chút, ít ra tính mạng cô không bị nguy hiểm, đó chính là ơn huệ lớn nhất mà ông trời đã ban.
"Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ tiếp tục dặn dò: "Đừng khách sáo, đây là nhiệm vụ của chúng tôi. Đó là vợ anh sao? Hiện tại tình trạng cô ấy không tốt lắm, tuy bảo vệ được tính mạng nhưng trên người có rất nhiều vết thương. Chúng tôi cũng đã xử lý vết thương cho cô ấy, thuốc mê bị tiêm vào người cô ấy vẫn còn chưa hết, tạm thời sẽ không thấy đau. Có điều theo thời gian sẽ càng lúc càng khó chịu. Hãy chăm sóc cô ấy cho tốt, cô gái xinh đẹp như vậy không nên để gương mặt bị hủy."
Nữ bác sĩ khá tiếc nuối cho Tưởng Phẩm Nhất, câu nói sau cùng của cô ta khiến Phó Dục Thư khẽ nhíu mày: "Chị nói sao? Mặt cô ấy bị sao?"
Bác sĩ giải thích: "Bị rạch vài vết, phải chăm sóc cho tốt, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Phó Dục Thư thở phào nhẹ nhõm rồi cám ơn bác sĩ lần nữa. Sau khi đưa bác sĩ đi anh khó khăn lắm mới đến được phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất.
Phòng bệnh của Tưởng Phẩm Nhất rất yên tĩnh, cô vẫn còn đang ngủ say, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi hơi thở vẫn yếu ớt như cũ. Nhưng trên người đã được xử lý sạch sẽ, cô đã được thay bộ quần áo mới của bệnh nhân. Màu da tái nhợt gần như cùng màu với bộ đồ bệnh nhân màu trắng. Trong phòng bệnh có điều hòa, cô được đắp một chiếc chăn, ấm áp như thế nên đôi mày vẫn nhíu chặt của cô từ từ giãn ra, bàn tay yếu ớt dưới chăn hơi nhúc nhích nhưng cuối cùng cũng bất động trở lại.
Phó Dục Thư ngồi bên cạnh giường bệnh, hơi vén chăn lên cầm tay cô. Nhưng khi anh nhìn thấy vết thương rất nặng nơi cổ tay cô, trái tim anh như bị người ta lấy dao khoét sâu một lỗ. Một cảm giác khó chịu không thể tả bằng lời cứ quấn lấy anh, anh dời mắt đi hít sâu vào một hơi. Anh chuyển mắt đến gương mặt cô, khuôn mặt từng xinh đẹp đến mức khiến anh ngẩn ngơ.
Theo lời bác sĩ Tưởng Phẩm Nhất bị người ta lấy dao rạch một bên mặt, vết thương tuy không sâu nhưng đã được băng bó cẩn thận. Dù vậy gương mặt cô vẫn hết sức xinh đẹp. Nhìn cô nằm trên giường bệnh, đôi mắt anh như tỏa sáng, anh từ từ cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên trán cô. Trong phút trầm ngâm bỗng nghe thấy cô thì thầm: "Dục Thư..."
Phó Dục Thư hơi giật mình, lui người về phía sau nhìn cô chằm chằm. Anh cứ tưởng cô đã tỉnh lại, nhưng sau đó mới phát hiện cô chỉ thì thầm trong vô thức.
Dường như cô mơ thấy gì đó, chân mày vừa giãn ra đã nhíu lại vẻ mặt hết sức đau khổ. Cô như vậy khiến Phó Dục Thư vô cùng đau lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve phía bên mặt không bị thương của cô, nhìn thấy gương mặt cô tái mét ánh mắt anh thoáng cay cay chua xót.
Lúc anh cất lời tiếng nói đã khản đi, bất giác mang theo một chút run rẩy: "Anh đây, không sao rồi, anh đang ở cạnh em."
Trong hôn mê, Tưởng Phẩm Nhất như nghe hiểu được lời anh nói. Vẻ mặt vốn đau khổ từ từ dịu xuống, tay dưới chăn cử động hai cái như muốn cầm tay anh. Phó Dục Thư vội nắm lấy tay cô, lúc này cô mới an lòng không còn bị ác mộng quấy nhiễu nữa.
Phó Dục Thư nhìn cô nhắm mắt ngủ say một hồi, thật lâu sau anh đột nhiên cất lời: "Anh nhất định sẽ không để em bị thương uổng phí."
Lời anh nói vô cùng đanh thép và quả quyết.
Bình luận truyện