Hơi Ấm Của Anh

Chương 31



Chuyện này cứ thế trôi qua.

Tối hôm đó, sau khi Tang Noãn dẫn Mạc Tư Nguyên trở về, ba Tang đã nói chuyện với Mạc Tư Nguyên một lúc lâu, cuối cùng ba Tang quyết định không khuyên anh nữa mà để anh tự mình lựa chọn. Từ đó chủ đề này được người nhà họ Tang giữ kín như bưng, không còn ai nhắc đến nữa.

Hai tuần sau, cuối cùng kỳ thi cuối kỳ cấp trung học cơ sở cũng sắp đến.

Kỳ thi của lớp Chín không giống các cấp học khác, ngoài kiểm tra đánh giá thành tích ra còn liên quan đến việc chia lớp sau khi đỗ cấp ba. Vậy nên tất cả đều phải tiến hành theo hình thức của kỳ thi vào cấp ba.

Những ngày này Tang Noãn cũng kiềm chế tính ham chơi, bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi.

Học kỳ này cô đã rất chểnh mảng trong việc học, thành tích nhất thời không thể theo kịp trong chốc một lát được. Mạc Tư Nguyên chủ động giúp cô, anh dừng việc phụ đạo vẽ mỗi ngày cho cô mà bắt đầu tập trung giúp cô học bù bài vở.

Mà trong những ngày học căng thẳng, một chuyện càng khiến người ta căng thẳng hơn cũng đến một cách đồng thời, đó chính là… sinh nhật của Tang Noãn đến rồi.

Sinh nhật Tang Noãn vào đúng ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, buổi chiều hôm đó sau khi tiễn cô vào điểm thi, Mạc Tư Nguyên đến tiệm bán quà lưu niệm DIY.

Đây là một tiệm nhỏ rất có chất riêng, mặt tiền không lớn nhưng trang trí lại vô cùng đặc sắc, phong cách bày trí nửa thiên nhiên nửa nông thôn, trên kệ hàng làm bằng gỗ thô được tạc thành hình ngũ giác có bày các thể loại quà lưu niệm kỳ dị quái đản không rõ tên. Mỗi góc của kệ hàng còn buộc một cái chuông nhỏ, một khi gió thổi qua thì khắp phòng đều là tiếng leng keng.

Bây giờ không phải giờ cao điểm, trong tiệm không còn người nào khác, ở cửa tiệm có mở một bài nhạc piano thư giãn. Khi Mạc Tư Nguyên bước vào cửa tiệm, cô gái đang tính toán sổ sách ở trước quầy ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nói: “Chào mừng quý khách!”

Anh tiến thẳng đến trước quầy rồi lấy từ trong túi ra một tờ đơn hẹn trước: “Tôi đến lấy đồ.”

Cô gái nhìn danh sách, hiểu ý cười cười nhìn anh: “Được, xin đợi một lát.” Sau đó đi xuống hầm kho của tiệm.

Rất nhanh sau đó, cô ấy cầm một cái hộp bước đến đưa cho anh.

Mạc Tư Nguyên mở hộp ra.

“Loại bảng kẹp giấy vẽ này được bán rất chạy ở tiệm chúng tôi, nhiều học sinh của viện Mỹ Thuật đều qua đây đặt trước. Hình trên bảng kẹp này đều được vẽ tay, mỗi hình vẽ đều là độc nhất vô nhị, chất liệu bức tranh là keo màu, cho dù ánh nắng mặt trời chiếu đến mức nào cũng không phai màu.” Cô gái hào hứng giới thiệu cho anh.

“Hơn nữa bảng kẹp này dùng gỗ Thiết Hoa, chất gỗ cứng mà nhẹ, chất liệu trên bề mặt bảng kẹp cũng không giống chất liệu từ cây gai của bảng kẹp bình thường mà là bông tơ mịn, loại chất liệu này khá nhẵn, khi vẽ sẽ không để lại vết tích. Bên ngoài chất liệu này còn phủ một lớp keo có thể chống nước, không phải lo khi gặp mưa.”

Mạc Tư Nguyên lấy bảng kẹp từ trong hộp ra đặt trong tay ước lượng một chút.

Quả thật giống như cô ấy nói, rất nhẹ, trọng lượng thế này rất phù hợp với con gái.

Cảm giác khi chạm vào chất liệu trên bề mặt tấm bảng cũng rất ổn, đặt tay xuống cảm thấy nó rất mịn, căn bản không phải lo khi vẽ sẽ thấm qua trang giấy rồi để lại vết tích.

Điều quan trọng nhất là nó thực sự rất đẹp.

Thứ được vẽ trên bảng kẹp là một bức tranh hoa hướng dương, tận dụng cách vẽ tranh thủy mặc, vàng vàng xanh xanh cam cam, cả bức tranh được vẽ một cách liền mạch, nhìn kĩ còn có thể thấy bóng dáng của phim ảnh đâu đây. Anh nhìn ra là nó được vẽ tay, hơn nữa còn là một tay vẽ rất cừ, không những vậy bảng kẹp kèm theo bức tranh làm cho tổng thể bảng kẹp trở nên vô cùng đặc biệt.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn chuẩn bị quà cho Tang Noãn, anh từng đồng ý sẽ tặng quà cho cô, nhưng anh thực sự không biết nên tặng gì. Cũng từng nghĩ sẽ tặng cô một chút đồ ăn vặt Ragdoll, nhưng mấy thứ đó cô không thiếu. Mãi đến một ngày anh đi qua chỗ này, nhìn thấy hàng trưng bày của bảng vẽ ở ngoài cửa tiệm, chỉ là lúc đó không có tiền mặt nên đành đặt trước một cái.

Ánh mắt Mạc Tư Nguyên quét qua từng chi tiết trên bức tranh vẽ tay của bảng kẹp, trong lòng có chút thấp thỏm.

Chắc là cô sẽ thích nó nhỉ?

Cô thích vẽ tranh như vậy, món quà thế này chắc chưa ai tặng cô đâu.

Mà bảng kẹp đặc biệt như vậy, tặng cô một cái chắc cô sẽ rất vui.

Tưởng tượng vẻ mặt của cô khi nhận được món quà, Mạc Tư Nguyên có hơi buồn cười. Anh đặt bảng vẽ vào hộp rồi đưa cho cô gái: “Phiền cô giúp tôi gói nó lại.”

Ra khỏi tiệm quà tặng lưu niệm, Mạc Tư Nguyên gửi một tin nhắn cho Tang Noãn, tiện thể nhìn qua thời gian.

Bây giờ vẫn sớm, cách thời gian cô thi xong còn một lúc nữa. Trời hôm nay hơi âm u, có dấu hiệu sắp mưa. Để phòng trừ bất trắc, anh quyết định về nhà lấy hai cái ô trước.

Nhưng anh còn chưa đi được mấy bước, chính vào lúc này, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên vụt lên từ sau lưng anh, lách qua bên người rồi vừa vặn dừng ngay trước mặt anh, chắn mất lối đi của anh.

Cửa xe mở ra, có mấy người lần lượt bước xuống.

Mạc Tư Nguyên ngây người, đến khi người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ bước xuống, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, lập tức xoay người rời đi.

“Tư Nguyên!” Người đàn ông nhanh chóng tiến lên đuổi theo anh.

Mạc Tư Nguyên không để ý tới ông ta, càng bước càng nhanh. Nhưng mấy người kia lại một lần nữa chạy lên chặn anh lại.

Anh dừng bước, vừa định đi vòng qua người bọn họ thì cánh tay lại bị người đàn ông đuổi theo đó kéo lại: “Tư Nguyên…”

“Chú Cảnh.” Không trốn được nữa rồi. Mạc Tư Nguyên không còn cách nào khác phải xoay người nhìn rồi rút tay ra khỏi tay ông ta: “Cháu nghĩ cháu đã trả lời rất rõ ràng rồi, cháu không về.”

“Tư Nguyên, cháu nghe chú nói…”

“Không cần nói gì nữa…” Mạc Tư Nguyên hờ hững ngắt lời ông ta.

Chú Cảnh này là bạn của ba anh, từng đến nhà họ Mạc làm khách nên anh có chút ấn tượng. Anh nhớ láng máng lúc còn bé chú Cảnh đối xử với anh không tệ, những ngày này cũng là ông ta không ngừng khuyên anh trở về nhà họ Mạc.

Người đó luôn miệng nói muốn anh trở về nhưng lại cử bạn bè tới, còn mình thì đến cái bóng cũng không thấy đâu.

Mạc Tư Nguyên chỉ cảm thấy quá hoang đường.

“Chú Cảnh, phiền chú trở về nói với người đó, nhà của cháu ở Thanh Thành, người nhà cháu họ Tang, ông ta làm như vậy đã quấy rầy cuộc sống của cháu, nếu còn như vậy cháu sẽ báo cảnh sát.”

“Không phải vậy đâu Tư Nguyên.” Cảnh Mộ Viễn có chút bứt rứt xoa xoa tay, lại níu cánh tay anh lại: “Tư Nguyên, cháu cho chú mười lăm phút, chỉ mười lăm phút thôi! Nghe chú nói hết được không?”

“Không cần đâu.” Mạc Tư Nguyên thẳng thừng từ chối, đẩy mấy người trước mặt ra rồi tiến về phía trạm xe bus: “Cháu còn có việc.”

“Tư Nguyên!”

Cảnh Mộ Viễn đứng phía sau lưng anh cất tiếng gọi.

Mạc Tư Nguyên lại làm như không nghe thấy, anh vẫn kiên định đi về phía trước.

Cảnh Mộ Viễn không biết làm thế nào, cuối cùng ra sức hét lớn: “Ba cháu sắp qua đời rồi!”

Bước chân Mạc Tư Nguyên chợt khựng lại.

Dường như không hiểu lời của ông ta lắm, trong đầu Mạc Tư Nguyên trống rỗng, tiếp theo anh quay đầu nhìn Cảnh Mộ Viễn một cách khó tin: “Chú nói gì cơ?”

“Ba cháu…” Cảnh Mộ Viễn hét lên từ xa, vừa nhìn anh vừa chăm chú nói: “Ông ấy sắp không xong rồi.”

Môn cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ là Vật Lý, mơ màng trả lời xong câu hỏi cuối, Tang Noãn ra khỏi điểm thi ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, cô đứng dưới bầu trời vươn người một cái thật sảng khoái.

A! Cuối cùng cũng thi xong rồi!

Vui quá!

Tụ họp với Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã ở điểm thi bên cạnh, ba người họ cùng nhau bước ra khỏi cổng trường.

“C!”

“Rõ ràng là A!”

Đinh Tiểu Dã và Nhã Hinh tranh luận không ngừng nghỉ vì đáp án của một câu hỏi, cứ nói ACBD làm đầu Tang Noãn sắp nổ tung rồi. Cô không rảnh mà để ý, lặng lẽ lấy điện thoại ra mở nguồn.

Màn hình vừa sáng lên, một tin nhắn liền được gửi tới: “Thi xong đến nhà cấp bốn Ninh Giao đợi anh, chìa khóa ở trong túi áo khoác bên trái của em, có bất ngờ.”

Người gửi là Mạc Tư Nguyên.

Tang Noãn ngây ra, phản ứng tiếp theo của cô là đưa tay vào túi áo khoác, quả nhiên trong túi áo bên trái có một chiếc chìa khóa.

“A Noãn!”

Vai cô bỗng bị vỗ mạnh một cái, Tang Noãn giật mình quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nhã Hinh.

Cô ấy đang hậm hực nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nói xem cái nào đúng!”

“Hả?” Tang Noãn bối rối.

“Chính là câu hỏi lựa chọn thứ bảy, mạch nối tiếp đó, cậu chọn cái nào? A phải không?”

“Phải là C chứ! A là sai rồi!” Đinh Tiểu Dã lập tức phản bác.

“Là A!”

“C!”

“Cậu đừng vội kết luận, chúng ta hỏi Tang Noãn đã!”

“Hỏi thì hỏi! Ai sợ ai!”



Thấy hai người lại bắt đầu tranh luận, vùng thái dương của Tang Noãn lại bắt đầu đau, cũng không thể xen vào khuyên can, cô gãi gãi đầu, liều mình hét lớn một cái: “B! Chọn B!”

“…”

“…”

Tiếng cãi nhau bỗng dưng im bặt, tất cả đứng hình mất ba giây.

Tiếp đó hai nòng súng không chĩa vào nhau nữa mà cùng chuyển hướng sang Tang Noãn, cùng đồng thanh: “Xí!”

Chấn động tới mức khiến tai của Tang Noãn phát đau.

“Sao có thể chọn B được!”

Nhã Hinh cuống lên, bắt đầu khoa tay múa chân trước mặt cô: “A Noãn à, cậu nhìn xem, dòng điện đó trước tiên nó đi thế này, sau đó thế này, thế này thế này thế này, cuối cùng là thế này… Chọn C còn có thể tha thứ, nhưng sao có thể chọn B được, nếu chọn B thì phải là thế này, thế này thế này…”

Quác quác quác quác… Nhã Hinh nói càng khiến Tang Noãn đau đầu hơn, cô ừ qua loa vài tiếng nhưng đến một câu cũng không hiểu.

Thực tế thì cô chẳng có chút ấn tượng gì về câu hỏi mà cô ấy nói, bọn họ thực sự làm cùng một đề sao?

Tang Noãn vội vàng ngăn Nhã Hinh lại: “Được rồi được rồi, tớ hiểu rồi.” Thi cũng thi xong rồi, thật không hiểu hai người họ phải cãi nhau về nó làm gì.

“Hôm nay là sinh nhật tớ mà! Sinh nhật mà phải đi thi đã là đen đủi lắm rồi, các cậu có thể trả lại không gian yên tĩnh cho tớ được không?”

“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật cậu!” Nghe cô nói như vậy, Nhã Hinh mới nhớ ra, lập tức tháo cặp sách lấy ra một chiếc móc chìa khóa Hello Kitty đáng yêu rồi đưa cho cô: “Tặng cậu quà sinh nhật!”

“Wow! Đáng yêu quá!” Tang Noãn vui mừng nhận chiếc móc khóa, nhìn lên nhìn xuống một lượt sau đó kéo Nhã Hinh qua thơm mạnh một cái lên mặt cô ấy: “Bạn yêu à, tớ yêu cậu Nhã Hinh!”

Nhã Hinh đẩy cô ra với vẻ mặt ghét bỏ: “Đi ra đi ra, tớ là gái thẳng, không chấp nhận lời tỏ tình của cậu!”

“Tớ cũng có, tớ cũng có!” Đinh Tiểu Dã cũng nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong cặp sách, đưa cho Tang Noãn.

Tang Noãn mở ra xem, là một con dao thủ công mỹ nghệ rất đẹp, bên trên còn điêu khắc hoa văn hình hoa.

“Tinh xảo quá!” Tang Noãn vui vẻ đặt con dao ra trước ánh nắng để nhìn.

Đinh Tiểu Dã gật gật đầu: “Dùng trong nghi thức mổ bụng tự sát của Nhật Bản đấy, tớ vừa nhìn đã thấy nó rất phù hợp với cậu nên mua về.”

“…” Nụ cười trên môi Tang Noãn bỗng cứng đờ, từ từ nắm chặt chiếc dao găm trong tay.

Đinh Tiểu Dã bỗng có dự cảm không lành liền lùi về sau, cách xa cô một chút: “Hì hì, hì hì hì…”

“Hì hì hì…” Tang Noãn cũng cười với cậu ấy rồi chậm rãi bước đến gần cậu.

Cô bước lên một bước, Đinh Tiểu Dã liền lùi về sau một bước. Cuối cùng nụ cười trên mặt cô đột nhiên biến mất, cô cầm dao găm đuổi tới: “Đinh Tiểu Dã, tớ sẽ mổ cậu trước!”

“Aaa cứu mạng!”

Cổng trường.

Một bạn nam liều mạng chạy quanh thành vòng tròn, một bạn nữ cầm trong tay con dao găm quân đội, còn có một bạn nữ khác đang trốn ở một nơi xa xa với vẻ mặt ghét bỏ “đừng bảo tớ quen biết cậu” đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Khung cảnh tràn đầy hương vị thanh xuân không khỏi khiến người đi đường phải liếc nhìn.

Dao găm trong tay Tang Noãn không hề mở lưỡi dao, rạch trên người cũng không cảm thấy đau. Cuối cùng đuổi mệt rồi, hai người thở hồng hộc chạy về ngồi thở bên cạnh Nhã Hinh.

“Cũng không biết…”

Phút chốc, Nhã Hinh vẫn luôn im lặng bỗng rầu rĩ cất lời: “Lên cấp ba chúng ta còn học chung một lớp không.”

Sau kỳ nghỉ này bọn họ đã là học sinh cấp ba rồi.

Lên cấp ba việc chia lớp phải dựa theo thành tích để xếp lại từ đầu. Mỗi cấp học trên cấp ba có hai mươi mấy lớp, dù thành tích có xấp xỉ nhau cũng chưa chắc được xếp chung với nhau.”

“Ừm…” Nghĩ đến đây, Tang Noãn cũng thấy hơi đau lòng: “Nhưng mà tớ muốn vào ban xã hội!”

“Thật sao? Tớ cũng vậy tớ cũng vậy!” Ánh mắt Nhã Hinh bỗng hiện lên vẻ mừng rỡ, nếu xét chia theo ban tự nhiên và xã hội thì xác suất được xếp chung một lớp cũng có một chút.

“Có điều…” Lúc này cô ấy nhìn về phía Đinh Tiểu Dã, ánh mắt mừng rỡ lại trầm xuống.

Thành tích các môn xã hội của Đinh Tiểu Dã trước giờ vô cùng thấp, nhưng các môn tự nhiên thì cũng coi như trội hơn.

Ba người bọn họ đã định trước là phải chia xa rồi.

Đinh Tiểu Dã cười có chút gượng gạo, nhất thời không biết nên nói gì.

“Aiya được rồi!”

Không thể chịu được bầu không khí bỗng nhiên trầm lắng như vậy, Tang Noãn một tay khoác lên vai Nhã Hinh, một tay khoác trên vai Đinh Tiểu Dã, cố ý nói đầy hào hứng: “Quan tâm nhiều thế làm gì! Kỳ nghỉ đến chúng ta nên vui mới phải! Cho dù sau này không học cùng lớp cũng không sao, chúng ta mãi mãi là bạn tốt mà, tớ thề.”

Tang Noãn đưa tay ra, đặt mu bàn tay ra trước mặt bọn họ: “Tớ, Tang Noãn!”

Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã nhìn lướt qua nhau, nhanh chóng đưa tay ra đặt lên tay cô: “Tớ, Nhã Hinh!”

“Tớ, Đinh Tiểu Dã!”

“Chúng ta…”

Cổng trường, tay của ba người thiếu niên đặt chồng lên nhau và cùng hô lớn: “Mãi mãi là bạn tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện