Hôm Nay Phu Nhân Hòa Li Chưa
Chương 27
“Ở đây lạnh, vẫn nên vào nhà thôi.” Giọng điệu Lâm Phong ôn hòa, giống như đang quan tâm một người bạn già thân quen mấy năm. Cánh tay bung dù che cho Diệp Ngọc của hắn ta rất vững chắc, nhưng không ai biết rằng một cánh tay khác giấu trong ống tay áo đang run rẩy bất thường.
Người đàn ông đối mặt với kẻ địch hung hiểm trên chiến trường cũng không đổi sắc, giờ phút này ngay cả cái đơn giản như khống chế cảm xúc cũng không nắm giữ được.
Diệp Ngọc không truy hỏi tại sao hắn ta ở đây, chỉ đạm nhiên cười với hắn ta: “Phiền tướng quân quan tâm rồi.”
Nói xong thì thật sự thuận theo đi về phía phòng.
Người phía sau hình như không đi cùng đến đây, Diệp Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà nàng vừa mới vào nhà, cửa phía sau đóng rầm lại một tiếng, Diệp Ngọc còn chưa quay đầu nhìn, đã bị một đôi tay kéo qua, ngay sau đó, cả người bị giam cầm trên tường.
Lâm Phong trước mắt như đổi thành người khác, trong mắt không còn sự lạnh nhạt như vừa rồi, thay vào đó là một loại tuyệt vọng gần như nhận mệnh.
“Giả vờ bản thân đã buông tay, chào hỏi ôn chuyện như những người bạn cũ,” hô hấp Lâm Phong hơi dồn dập, gắn gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, giống như một người ngạt thở hít được không khí, vừa tham lam vừa vội vàng, “Nếu ta có thể yêu muội ít hơn chút có lẽ có thể làm được.”
Rõ ràng đã diễn tập trước không biết bao lần, nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng nàng, vẫn hỏng hết tất cả.
Diệp Ngọc không nhúc nhích, nàng nhìn người đàn ông này rõ ràng thân thể đang run rẩy nhưng cánh tay ôm mình vẫn duy trì khoảng cách, trong mắt bình đạm không gợn sóng.
“Ngươi biết ta ở đó phải không?”
Diệp Ngọc không trả lời, từ khi nàng bắt đầu đi vào chỗ này, đã có rất nhiều chỗ không thích hợp, trước kia nàng và Lâm Phong thường xuyên cùng nhau đến đây, Nguyệt Tịch giúp hắn ta giữ bản thân lại cũng có thể hiểu được.
“Chúng sinh đều khổ sở, nhưng ta muốn muội hạnh phúc, Ngọc Nhi.”
Không có sự đáp lại của Diệp Ngọc, Lâm Phong vùi đầu trên vai nàng: “Ngọc Nhi, nói với ta một câu, xin muội, cái gì cũng được, nói với ta một câu.”
Hắn ta như người bên bờ vực tử vong, hèn mọn khẩn cầu thuốc giải, giọng nói vừa ấm ức vừa ngập ngừng.
Diệp Ngọc không đẩy hắn ta ra, nàng nghĩ nghĩ, không biết nên nói cái gì: “Ngươi muốn ta nói gì?”
“Muội….. Muội gọi tên của ta.” Giọng điệu Lâm Phong rất cẩn thận.
Diệp Ngọc mấp máy môi, thế nhưng nhất thời không bật ra tiếng được, đã lâu lắm rồi nàng chưa gọi cái tên này.
“Lâm Phong.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, Lâm Phong nửa ngày không đáp lại, nhưng Diệp Ngọc vẫn cảm nhận được đầu vai đang từ từ bị thấm ướt, người đàn ông này, thế mà lại khóc, tuy là Diệp Ngọc, cũng chưa từng thấy hắn ta khóc.
“Ngọc Nhi, ta biết sai rồi.” Giọng nói Lâm Phong nghẹn ngào, “Ta thật sự biết sai rồi, ta không nên bị bọn họ châm ngòi, Diệp thúc thúc coi ta như người thân, sao ta lại hoài nghi ông ấy chứ? Rất xin lỗi, Ngọc Nhi, rất xin lỗi.”
Miệng vết thương lại bị vạch ra lần nữa, thậm chí Diệp Ngọc chết lặng đến mức không cảm thấy đau đớn.
“Nhưng mà, muội cũng đang trừng phạt ta mà phải không, hai mươi năm không thể xuất hiện trước mặt muội, ta làm được, muội sẽ đồng ý tha thứ cho ta.” Trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, trơ mắt nhìn nàng chịu khổ nhưng không thể làm gì được. Sự trừng phạt này thật sự quá nặng.
Diệp Ngọc cười châm chọc: “Thế mà ngươi cũng tin, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra là ta chỉ muốn thoát khỏi sự dây dưa của ngươi ư?”
Hai tay Lâm Phong siết chặt nửa ngày, chỉ có thể mở miệng như cầu xin: “Đừng đối xử với ta như vậy, Ngọc Nhi. Cái gì ta cũng có thể nghe theo muội, muội đừng đối xử như vậy với ta.”
“Vậy lại biến mất thêm hai mươi năm đi,” nói xong Diệp Ngọc lại cười khổ, “Cũng không đúng, một năm là đủ rồi.”
Lời này khiến thần kinh Lâm Phong đau đớn, khi hắn ta ngẩng đầu đôi mắt đã đỏ ửng, cũng không biết có phải vừa khóc không.
“Ta sẽ không để muội có chuyện gì hết. Ta đang tìm cách.”
Diệp Ngọc không tiếp tục đề tài này nữa, mà ngược lại hỏi: “Chuyện sân khấu ngày đó, là ngươi làm nhỉ? Vì sao? Vì chọc giận Quý Duệ để hắn hưu ta?”
“Hắn không xứng!” Lâm Phong chỉ cần nghĩ đến độc của Diệp Ngọc là do hắn ban tặng thì hận cực kỳ, “Ngọc Nhi, rời khỏi hắn, dù không phải ta, cũng không thể là hắn!”
Diệp Ngọc nhìn ngoài cửa, đột nhiên hơi hiểu rõ: “Cho nên chuyện ngày hôm nay cũng là kế hoạch đã sắp xếp xong đúng không? Quý Duệ sẽ đến?”
Câu hỏi này khiến Lâm Phong hơi chột dạ, hắn ta tránh đi tầm mắt Diệp Ngọc: “Ngọc Nhi, ta không cố ý lừa muội, muội rời khỏi hắn, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giải độc của muội, đến lúc đó muội muốn làm gì, ta chắc chắn sẽ không cản muội.”
Bất ngờ là, trên mặt Diệp Ngọc không hề có tức giận vì bị tính kế, ngược lại còn bật cười: “Trình độ này của ngươi, không đủ.”
Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng ý trong lời này, người phụ nữ trước mặt đột nhiên khiễng chân lên, sau đó xúc cảm trên môi truyền đến khiến tim hắn ta như có pháo hoa nổ. Dường như do chiều cao không đủ, động tác kiễng chân của Diệp Ngọc hơi cố sức, thậm chí tay còn đè lên cánh tay đang chống tường của hắn ta.
Lâm Phong dường như bị nổ đến không hoàn hồn được, hắn ta theo bản năng đỡ lấy cánh tay Diệp Ngọc đè trên tay hắn ta, trừ cái này ra thì thân thể không hề cử động, chỉ dùng ánh mắt đau thương nhìn đôi lông mi run rẩy trước mắt tiết lộ người phụ nữ này đang khẩn trương.
Nữ nhân hư này! Rõ ràng nàng biết, chỉ cần cho chút ngon ngọt, bản thân có thể chịu đựng nhiều đau đớn hơn.
Diệp Ngọc cũng kinh sợ vì ý tưởng điên cuồng một thoáng trong đầu mình, có lẽ thật sự bị kích thích vì những chuyện xưa Lâm Phong nhắc lại.
Môi nàng vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi Lâm Phong, sau khi lý trí quay về, lập tức hạ chân xuống tách ra.
Nhưng nàng vừa có động tác định rời khỏi, Lâm Phong vừa nãy còn không nhúc nhích như một người gỗ, đột nhiên như một mãnh thú thức tỉnh, đuổi theo Diệp Ngọc, cong lưng hôn mãnh liệt.
Cho dù Lâm Phong đã phản bội Diệp gia, ở trong trí nhớ của Diệp Ngọc, hắn ta vẫn là hình tượng công tử nhẹ nhàng tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, bỗng nhiên lộ ra mặt hung ác như vậy, khiến nàng thực sự cảm thấy xa lạ.
Lâm Phong hôn đến mức vong tình, vốn hai tay khắc chế đặt ở hai bên cũng ôm lấy eo Diệp Ngọc, giam cầm nàng ngắt động tác không ngừng lui về phía sau. Trong mắt hắn ta có quyết tuyệt muốn kéo đối phương cùng nhau trầm luân, cũng ẩn chứa sự tuyệt vọng lan tràn.
Diệp Ngọc vốn dĩ đúng là có tâm tư lợi dụng hắn ta cũng luống cuống, đặc biệt là khi Lâm Phong cạy răng môi nàng ra đẩy đầu lưỡi vào trong, tay Diệp Ngọc ở sau lưng hắn hoảng loạn túm, người đàn ông trước mặt lại không hề cử động, giống như người cực kỳ khát ôm chặt bình nước ngọt ngào không buông tay.
Khi Quý Duệ đạp cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thân hình người đàn ông cao lớn che thân thể nhỏ xinh của người phụ nữ, lại có thể nhìn thấy hai kia giống như vừa gặp lại được người yêu, ôm nhau hôn môi quên mình.
Lâm Phong tất nhiên nghe thấy tiếng cửa mở ra, nhưng hắn ta không hề có ý muốn dừng lại động tác, ngược lại đi lên vài bước ép Diệp Ngọc hoàn toàn dựa vào tường để gia tăng nụ hôn này.
Một chưởng sắc bén không lưu tình đập về phía hắn ta, Lâm Phong không né không tránh, cứ thế nhận một chưởng này, hắn ta không hề phòng thủ, thân thể hơi không chịu được đâm vào tường bên cạnh.
Rõ ràng cực kỳ thảm thiết, hắn ta lại như không cảm thấy đau đớn, chì lấy tay vuốt ve đôi môi của mình vừa hôn nhau xong.
Động tác này khiến gân xanh trên tay Quý Duệ nổi hết lên.
“Lâm tướng quân đây đang định làm gì với phu nhân của người khác?”
Hắn tăng thêm mấy chữ “Phu nhân của người khác.”
Nhưng Lâm Phong đã đau đến chết lặng với sự thật này từ lâu, cho nên sắc mặt không thay đổi.
“Ngươi làm gì để cưới nàng, chẳng lẽ đã quên mất rồi?” Lâm Phong cười châm chọc, hắn ta muốn xem Diệp Ngọc phía sau Quý Duệ, lại bị Quý Duệ che kín mít, vì thế tiếp tục chọc vào miệng vết thương của hắn, “Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, còn không phải do sợ hãi ư?”
Quý Duệ kích thích hắn ta không thành, ngược lại vì mấy câu nói đó thay đổi sắc mặt, tay siết chặt lại.
“Ngươi nói những cái đó làm gì, quan trọng à?” Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, “Dù sao bây giờ nàng sống hay chết, đều là thừa tướng phu nhân.”
“Súc sinh!”
Hắn nói nãy giờ không chọc giận được Lâm Phong, nhưng bây giờ từ ‘Chết’ này lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Lâm Phong, khiến hận ý đang đè nén của hắn ta đều bùng ra, kéo thân thể vừa mới bị Quý Duệ đả thương vọt lên.
Đây đương nhiên là hợp ý của Quý Duệ, không chút do dự cũng vọt lên.
Nhìn hai người nhào vào đánh nhau, Diệp Ngọc sửa sang quần áo bị hỗn loạn vì ban nãy giãy giụa, nội tâm chỉ cảm thấy châm chọc, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào.
Tuy Quý Duệ là quan văn, nhưng về đánh võ lại là số một số hai của triều đình, trước đó Lâm Phong bị trọng thương, nhất thời rơi xuống thế hạ phong.
Tiếng động bên bọn họ quá lớn, chỉ lát sau Nguyệt Tịch dẫn người vội vàng đuổi đến.
Tất nhiên ông ấy rõ ràng thiên về phía Lâm Phong, nhìn thấy tình cảnh Lâm Phong không ổn, lập tức bảo các đệ tử đi ngăn cản hai người.
“Đây là chốn Phật môn thanh tịnh, mong hai vị thí chủ bình tĩnh.”
“Hay cho một nơi thanh tịnh!” Quý Duệ phất tay không hề che giấu tức giận trên mặt, nhưng nhìn thấy nhiều người, cuối cùng không nói thêm chuyện của hai người này, hắn nhìn Diệp Ngọc đứng ở bên như đang xem kịch vui, tay vươn ra túm chặt nàng đi ra ngoài.
Lâm Phong định đuổi theo, lại bị Nguyệt Tịch ngăn lại: “Lâm tướng quân, dù là vì Diệp tiểu thư, cũng xin ngài bình tĩnh một chút.”
Quý Duệ tất nhiên sẽ nghe được câu “Diệp tiểu thư”, hắn sắp không khống chế được sát ý đang tàn sát bừa bãi trong lòng, dừng bước: “Đừng tưởng có Lâm Phong ở đây thì ta không dám động đến ngươi, chỉ cần ta muốn, trong kinh thành này chắc chắn không có chỗ cho ngươi dừng chân.”
Nói xong mới lôi Diệp Ngọc rời đi.
Quý Duệ bước cực nhanh, Diệp Ngọc bị hắn lôi đi có hơi lảo đảo, nành chỉ cảm thấy cái tay đang nắm cánh tay mình kia, như muốn bóp nát tay của mình.
Khi ra khỏi chùa Vân Am, khi Diệp Ngọc nhìn thấy Diệu Tình quỳ ở đó, trong mắt có hoảng loạn nhất thời, nhưng lại cắn môi không dám nói nhiều một câu.
Quý Duệ không bỏ lỡ cảm xúc biến hóa trong mắt nàng, tầm mắt hắn nhìn Diệu Tình trong nháy mắt rồi lại thu về.
Mãi đến khi hai người đều vào trong xe ngựa, Quý Duệ mới buông tay ra, Diệp Ngọc nhìn vết tròn trên cổ tay mình, nghĩ nên mở miệng như nào.
“Có phải đang nghĩ cách giải thích với ta không?” Giọng nói của Quý Duệ vang lên bên cạnh, “Ngươi có thể nghĩ cho tốt, làm ta nguôi giận như thế nào, nghĩ kỹ rồi mở miệng. Trước đó, ngươi phải hiểu rõ một việc, giúp phu nhân nhà mình lén gặp tình nhân, ngươi cảm thấy Diệu Tình sẽ nhận được trừng phạt như nào?”
“Ngươi!”
Diệp Ngọc vừa nghe hắn lấy Diệu Tình uy hiếp mình, cảm xúc lập tức kích động lên, đăng định nói gì thì ngay sau đó lại bị tay Quý Duệ đè lên môi.
“Ta nói, nghĩ kỹ rồi nói.”
Khi Quý Duệ nói lời này, ngữ điệu rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh, thì càng khiến người ta cảm nhận được sự mãnh liệt dưới lớp bình tĩnh, dường như câu nói tiếp theo của Diệp Ngọc có thể quyết định người đàn ông này sẽ làm gì tiếp theo.
Diệp Ngọc cũng không hoài nghi Quý Duệ sẽ nói được làm được, nàng không đánh cuộc nổi.
Vốn dĩ muốn hắn hưu bản thân, nhưng giờ nói ra là chứng thực mình có tư tình, nàng không thể không nuốt về.
“Ta và Lâm tướng quân…… Chỉ là ngẫu nhiên gặp được.”
Ngẫu nhiên gặp được lại có thể ở cùng nhau? Ngay cả Diệp Ngọc cũng cảm thấy lời này hơi gượng ép, nhưng hình như Quý Duệ đã tạm thời chấp nhận, sự điên cuồng ẩn giấu trong mắt chậm rãi giấu đi.
“Ngồi lại đây.”
Đang ngồi cách hắn một khoảng, Diệp Ngọc do dự không muốn cử động, tuy Quý Duệ mất kiên nhẫn, lại hiếm khi không tức giận, ngược lại tự mình vươn tay kéo người phụ nữ nhỏ xinh vào lòng ngực.
Sau nụ hôn nồng cháy, đôi môi kia trông vô cùng quyến rũ, khiến khuôn mặt hơi ốm yếu trở nên hồng nhuận, nhưng mà chỉ cần nghĩ đây là do một người đàn ông khác, cảm xúc kìm nén của Quý Duệ vừa được đè xuống lại bùng lên một lần nữa.
Hắn cúi đầu hôn, mới đầu còn dịu dàng, nhưng khi chạm đến tầm mắt không cảm tình của Diệp Ngọc, giống như bị chọc giận, động tác lại trở nên thô bạo. Sát ý đã sắp tràn ra khỏi lòng hắn, Lâm Phong, hắn nhất định phải khiến người này biến mất.
Diệp Ngọc bị ép thừa nhận, thân thể hơi không chịu được, trong lòng lại muốn bật cười. Nàng thật muốn hỏi người này, Quý Duệ, ngươi biết bản thân bây giờ trông như đang ghen không?
Người đàn ông đối mặt với kẻ địch hung hiểm trên chiến trường cũng không đổi sắc, giờ phút này ngay cả cái đơn giản như khống chế cảm xúc cũng không nắm giữ được.
Diệp Ngọc không truy hỏi tại sao hắn ta ở đây, chỉ đạm nhiên cười với hắn ta: “Phiền tướng quân quan tâm rồi.”
Nói xong thì thật sự thuận theo đi về phía phòng.
Người phía sau hình như không đi cùng đến đây, Diệp Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà nàng vừa mới vào nhà, cửa phía sau đóng rầm lại một tiếng, Diệp Ngọc còn chưa quay đầu nhìn, đã bị một đôi tay kéo qua, ngay sau đó, cả người bị giam cầm trên tường.
Lâm Phong trước mắt như đổi thành người khác, trong mắt không còn sự lạnh nhạt như vừa rồi, thay vào đó là một loại tuyệt vọng gần như nhận mệnh.
“Giả vờ bản thân đã buông tay, chào hỏi ôn chuyện như những người bạn cũ,” hô hấp Lâm Phong hơi dồn dập, gắn gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, giống như một người ngạt thở hít được không khí, vừa tham lam vừa vội vàng, “Nếu ta có thể yêu muội ít hơn chút có lẽ có thể làm được.”
Rõ ràng đã diễn tập trước không biết bao lần, nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng nàng, vẫn hỏng hết tất cả.
Diệp Ngọc không nhúc nhích, nàng nhìn người đàn ông này rõ ràng thân thể đang run rẩy nhưng cánh tay ôm mình vẫn duy trì khoảng cách, trong mắt bình đạm không gợn sóng.
“Ngươi biết ta ở đó phải không?”
Diệp Ngọc không trả lời, từ khi nàng bắt đầu đi vào chỗ này, đã có rất nhiều chỗ không thích hợp, trước kia nàng và Lâm Phong thường xuyên cùng nhau đến đây, Nguyệt Tịch giúp hắn ta giữ bản thân lại cũng có thể hiểu được.
“Chúng sinh đều khổ sở, nhưng ta muốn muội hạnh phúc, Ngọc Nhi.”
Không có sự đáp lại của Diệp Ngọc, Lâm Phong vùi đầu trên vai nàng: “Ngọc Nhi, nói với ta một câu, xin muội, cái gì cũng được, nói với ta một câu.”
Hắn ta như người bên bờ vực tử vong, hèn mọn khẩn cầu thuốc giải, giọng nói vừa ấm ức vừa ngập ngừng.
Diệp Ngọc không đẩy hắn ta ra, nàng nghĩ nghĩ, không biết nên nói cái gì: “Ngươi muốn ta nói gì?”
“Muội….. Muội gọi tên của ta.” Giọng điệu Lâm Phong rất cẩn thận.
Diệp Ngọc mấp máy môi, thế nhưng nhất thời không bật ra tiếng được, đã lâu lắm rồi nàng chưa gọi cái tên này.
“Lâm Phong.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, Lâm Phong nửa ngày không đáp lại, nhưng Diệp Ngọc vẫn cảm nhận được đầu vai đang từ từ bị thấm ướt, người đàn ông này, thế mà lại khóc, tuy là Diệp Ngọc, cũng chưa từng thấy hắn ta khóc.
“Ngọc Nhi, ta biết sai rồi.” Giọng nói Lâm Phong nghẹn ngào, “Ta thật sự biết sai rồi, ta không nên bị bọn họ châm ngòi, Diệp thúc thúc coi ta như người thân, sao ta lại hoài nghi ông ấy chứ? Rất xin lỗi, Ngọc Nhi, rất xin lỗi.”
Miệng vết thương lại bị vạch ra lần nữa, thậm chí Diệp Ngọc chết lặng đến mức không cảm thấy đau đớn.
“Nhưng mà, muội cũng đang trừng phạt ta mà phải không, hai mươi năm không thể xuất hiện trước mặt muội, ta làm được, muội sẽ đồng ý tha thứ cho ta.” Trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, trơ mắt nhìn nàng chịu khổ nhưng không thể làm gì được. Sự trừng phạt này thật sự quá nặng.
Diệp Ngọc cười châm chọc: “Thế mà ngươi cũng tin, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra là ta chỉ muốn thoát khỏi sự dây dưa của ngươi ư?”
Hai tay Lâm Phong siết chặt nửa ngày, chỉ có thể mở miệng như cầu xin: “Đừng đối xử với ta như vậy, Ngọc Nhi. Cái gì ta cũng có thể nghe theo muội, muội đừng đối xử như vậy với ta.”
“Vậy lại biến mất thêm hai mươi năm đi,” nói xong Diệp Ngọc lại cười khổ, “Cũng không đúng, một năm là đủ rồi.”
Lời này khiến thần kinh Lâm Phong đau đớn, khi hắn ta ngẩng đầu đôi mắt đã đỏ ửng, cũng không biết có phải vừa khóc không.
“Ta sẽ không để muội có chuyện gì hết. Ta đang tìm cách.”
Diệp Ngọc không tiếp tục đề tài này nữa, mà ngược lại hỏi: “Chuyện sân khấu ngày đó, là ngươi làm nhỉ? Vì sao? Vì chọc giận Quý Duệ để hắn hưu ta?”
“Hắn không xứng!” Lâm Phong chỉ cần nghĩ đến độc của Diệp Ngọc là do hắn ban tặng thì hận cực kỳ, “Ngọc Nhi, rời khỏi hắn, dù không phải ta, cũng không thể là hắn!”
Diệp Ngọc nhìn ngoài cửa, đột nhiên hơi hiểu rõ: “Cho nên chuyện ngày hôm nay cũng là kế hoạch đã sắp xếp xong đúng không? Quý Duệ sẽ đến?”
Câu hỏi này khiến Lâm Phong hơi chột dạ, hắn ta tránh đi tầm mắt Diệp Ngọc: “Ngọc Nhi, ta không cố ý lừa muội, muội rời khỏi hắn, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giải độc của muội, đến lúc đó muội muốn làm gì, ta chắc chắn sẽ không cản muội.”
Bất ngờ là, trên mặt Diệp Ngọc không hề có tức giận vì bị tính kế, ngược lại còn bật cười: “Trình độ này của ngươi, không đủ.”
Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng ý trong lời này, người phụ nữ trước mặt đột nhiên khiễng chân lên, sau đó xúc cảm trên môi truyền đến khiến tim hắn ta như có pháo hoa nổ. Dường như do chiều cao không đủ, động tác kiễng chân của Diệp Ngọc hơi cố sức, thậm chí tay còn đè lên cánh tay đang chống tường của hắn ta.
Lâm Phong dường như bị nổ đến không hoàn hồn được, hắn ta theo bản năng đỡ lấy cánh tay Diệp Ngọc đè trên tay hắn ta, trừ cái này ra thì thân thể không hề cử động, chỉ dùng ánh mắt đau thương nhìn đôi lông mi run rẩy trước mắt tiết lộ người phụ nữ này đang khẩn trương.
Nữ nhân hư này! Rõ ràng nàng biết, chỉ cần cho chút ngon ngọt, bản thân có thể chịu đựng nhiều đau đớn hơn.
Diệp Ngọc cũng kinh sợ vì ý tưởng điên cuồng một thoáng trong đầu mình, có lẽ thật sự bị kích thích vì những chuyện xưa Lâm Phong nhắc lại.
Môi nàng vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi Lâm Phong, sau khi lý trí quay về, lập tức hạ chân xuống tách ra.
Nhưng nàng vừa có động tác định rời khỏi, Lâm Phong vừa nãy còn không nhúc nhích như một người gỗ, đột nhiên như một mãnh thú thức tỉnh, đuổi theo Diệp Ngọc, cong lưng hôn mãnh liệt.
Cho dù Lâm Phong đã phản bội Diệp gia, ở trong trí nhớ của Diệp Ngọc, hắn ta vẫn là hình tượng công tử nhẹ nhàng tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, bỗng nhiên lộ ra mặt hung ác như vậy, khiến nàng thực sự cảm thấy xa lạ.
Lâm Phong hôn đến mức vong tình, vốn hai tay khắc chế đặt ở hai bên cũng ôm lấy eo Diệp Ngọc, giam cầm nàng ngắt động tác không ngừng lui về phía sau. Trong mắt hắn ta có quyết tuyệt muốn kéo đối phương cùng nhau trầm luân, cũng ẩn chứa sự tuyệt vọng lan tràn.
Diệp Ngọc vốn dĩ đúng là có tâm tư lợi dụng hắn ta cũng luống cuống, đặc biệt là khi Lâm Phong cạy răng môi nàng ra đẩy đầu lưỡi vào trong, tay Diệp Ngọc ở sau lưng hắn hoảng loạn túm, người đàn ông trước mặt lại không hề cử động, giống như người cực kỳ khát ôm chặt bình nước ngọt ngào không buông tay.
Khi Quý Duệ đạp cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thân hình người đàn ông cao lớn che thân thể nhỏ xinh của người phụ nữ, lại có thể nhìn thấy hai kia giống như vừa gặp lại được người yêu, ôm nhau hôn môi quên mình.
Lâm Phong tất nhiên nghe thấy tiếng cửa mở ra, nhưng hắn ta không hề có ý muốn dừng lại động tác, ngược lại đi lên vài bước ép Diệp Ngọc hoàn toàn dựa vào tường để gia tăng nụ hôn này.
Một chưởng sắc bén không lưu tình đập về phía hắn ta, Lâm Phong không né không tránh, cứ thế nhận một chưởng này, hắn ta không hề phòng thủ, thân thể hơi không chịu được đâm vào tường bên cạnh.
Rõ ràng cực kỳ thảm thiết, hắn ta lại như không cảm thấy đau đớn, chì lấy tay vuốt ve đôi môi của mình vừa hôn nhau xong.
Động tác này khiến gân xanh trên tay Quý Duệ nổi hết lên.
“Lâm tướng quân đây đang định làm gì với phu nhân của người khác?”
Hắn tăng thêm mấy chữ “Phu nhân của người khác.”
Nhưng Lâm Phong đã đau đến chết lặng với sự thật này từ lâu, cho nên sắc mặt không thay đổi.
“Ngươi làm gì để cưới nàng, chẳng lẽ đã quên mất rồi?” Lâm Phong cười châm chọc, hắn ta muốn xem Diệp Ngọc phía sau Quý Duệ, lại bị Quý Duệ che kín mít, vì thế tiếp tục chọc vào miệng vết thương của hắn, “Ngươi vội vội vàng vàng như vậy, còn không phải do sợ hãi ư?”
Quý Duệ kích thích hắn ta không thành, ngược lại vì mấy câu nói đó thay đổi sắc mặt, tay siết chặt lại.
“Ngươi nói những cái đó làm gì, quan trọng à?” Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, “Dù sao bây giờ nàng sống hay chết, đều là thừa tướng phu nhân.”
“Súc sinh!”
Hắn nói nãy giờ không chọc giận được Lâm Phong, nhưng bây giờ từ ‘Chết’ này lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Lâm Phong, khiến hận ý đang đè nén của hắn ta đều bùng ra, kéo thân thể vừa mới bị Quý Duệ đả thương vọt lên.
Đây đương nhiên là hợp ý của Quý Duệ, không chút do dự cũng vọt lên.
Nhìn hai người nhào vào đánh nhau, Diệp Ngọc sửa sang quần áo bị hỗn loạn vì ban nãy giãy giụa, nội tâm chỉ cảm thấy châm chọc, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào.
Tuy Quý Duệ là quan văn, nhưng về đánh võ lại là số một số hai của triều đình, trước đó Lâm Phong bị trọng thương, nhất thời rơi xuống thế hạ phong.
Tiếng động bên bọn họ quá lớn, chỉ lát sau Nguyệt Tịch dẫn người vội vàng đuổi đến.
Tất nhiên ông ấy rõ ràng thiên về phía Lâm Phong, nhìn thấy tình cảnh Lâm Phong không ổn, lập tức bảo các đệ tử đi ngăn cản hai người.
“Đây là chốn Phật môn thanh tịnh, mong hai vị thí chủ bình tĩnh.”
“Hay cho một nơi thanh tịnh!” Quý Duệ phất tay không hề che giấu tức giận trên mặt, nhưng nhìn thấy nhiều người, cuối cùng không nói thêm chuyện của hai người này, hắn nhìn Diệp Ngọc đứng ở bên như đang xem kịch vui, tay vươn ra túm chặt nàng đi ra ngoài.
Lâm Phong định đuổi theo, lại bị Nguyệt Tịch ngăn lại: “Lâm tướng quân, dù là vì Diệp tiểu thư, cũng xin ngài bình tĩnh một chút.”
Quý Duệ tất nhiên sẽ nghe được câu “Diệp tiểu thư”, hắn sắp không khống chế được sát ý đang tàn sát bừa bãi trong lòng, dừng bước: “Đừng tưởng có Lâm Phong ở đây thì ta không dám động đến ngươi, chỉ cần ta muốn, trong kinh thành này chắc chắn không có chỗ cho ngươi dừng chân.”
Nói xong mới lôi Diệp Ngọc rời đi.
Quý Duệ bước cực nhanh, Diệp Ngọc bị hắn lôi đi có hơi lảo đảo, nành chỉ cảm thấy cái tay đang nắm cánh tay mình kia, như muốn bóp nát tay của mình.
Khi ra khỏi chùa Vân Am, khi Diệp Ngọc nhìn thấy Diệu Tình quỳ ở đó, trong mắt có hoảng loạn nhất thời, nhưng lại cắn môi không dám nói nhiều một câu.
Quý Duệ không bỏ lỡ cảm xúc biến hóa trong mắt nàng, tầm mắt hắn nhìn Diệu Tình trong nháy mắt rồi lại thu về.
Mãi đến khi hai người đều vào trong xe ngựa, Quý Duệ mới buông tay ra, Diệp Ngọc nhìn vết tròn trên cổ tay mình, nghĩ nên mở miệng như nào.
“Có phải đang nghĩ cách giải thích với ta không?” Giọng nói của Quý Duệ vang lên bên cạnh, “Ngươi có thể nghĩ cho tốt, làm ta nguôi giận như thế nào, nghĩ kỹ rồi mở miệng. Trước đó, ngươi phải hiểu rõ một việc, giúp phu nhân nhà mình lén gặp tình nhân, ngươi cảm thấy Diệu Tình sẽ nhận được trừng phạt như nào?”
“Ngươi!”
Diệp Ngọc vừa nghe hắn lấy Diệu Tình uy hiếp mình, cảm xúc lập tức kích động lên, đăng định nói gì thì ngay sau đó lại bị tay Quý Duệ đè lên môi.
“Ta nói, nghĩ kỹ rồi nói.”
Khi Quý Duệ nói lời này, ngữ điệu rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh, thì càng khiến người ta cảm nhận được sự mãnh liệt dưới lớp bình tĩnh, dường như câu nói tiếp theo của Diệp Ngọc có thể quyết định người đàn ông này sẽ làm gì tiếp theo.
Diệp Ngọc cũng không hoài nghi Quý Duệ sẽ nói được làm được, nàng không đánh cuộc nổi.
Vốn dĩ muốn hắn hưu bản thân, nhưng giờ nói ra là chứng thực mình có tư tình, nàng không thể không nuốt về.
“Ta và Lâm tướng quân…… Chỉ là ngẫu nhiên gặp được.”
Ngẫu nhiên gặp được lại có thể ở cùng nhau? Ngay cả Diệp Ngọc cũng cảm thấy lời này hơi gượng ép, nhưng hình như Quý Duệ đã tạm thời chấp nhận, sự điên cuồng ẩn giấu trong mắt chậm rãi giấu đi.
“Ngồi lại đây.”
Đang ngồi cách hắn một khoảng, Diệp Ngọc do dự không muốn cử động, tuy Quý Duệ mất kiên nhẫn, lại hiếm khi không tức giận, ngược lại tự mình vươn tay kéo người phụ nữ nhỏ xinh vào lòng ngực.
Sau nụ hôn nồng cháy, đôi môi kia trông vô cùng quyến rũ, khiến khuôn mặt hơi ốm yếu trở nên hồng nhuận, nhưng mà chỉ cần nghĩ đây là do một người đàn ông khác, cảm xúc kìm nén của Quý Duệ vừa được đè xuống lại bùng lên một lần nữa.
Hắn cúi đầu hôn, mới đầu còn dịu dàng, nhưng khi chạm đến tầm mắt không cảm tình của Diệp Ngọc, giống như bị chọc giận, động tác lại trở nên thô bạo. Sát ý đã sắp tràn ra khỏi lòng hắn, Lâm Phong, hắn nhất định phải khiến người này biến mất.
Diệp Ngọc bị ép thừa nhận, thân thể hơi không chịu được, trong lòng lại muốn bật cười. Nàng thật muốn hỏi người này, Quý Duệ, ngươi biết bản thân bây giờ trông như đang ghen không?
Bình luận truyện