Chương 10
Edit: QingChen
Quyển sách này khoảng chừng mấy chục trang, Kiều Dư An nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ở phía dưới lầu lật lật đến một nửa liền nổi giận, thế mà lại có một điều ghi rằng không được về nhà sau 10 giờ tối trừ phi có người đi cùng, ý tứ này còn không phải là nếu Giang Mộ Trì không đi cùng cô, cô liền không thể một mình đi chơi, làm sao nhẫn nhịn được? Không thể!
Kiều Dư An cầm quyển gia quy lên lầu tới thư phòng tìm Giang Mộ Trì, dù hắn về nhà sớm một chút nhưng vẫn ở thư phòng làm công việc, công ty nhà ai có Giang Mộ Trì quả thực nằm mơ cũng phải cười tỉnh, tiền lương một người cũng đủ cho vài người sống.
Đã tới rồi cửa thư phòng, Kiều Dư An đứng vài giây do dự một chút, gõ gõ cửa.
"Mời vào." Cô đẩy cửa đi vào nhìn thấy Giang Mộ Trì dựa trên ghế nhìn cô, hắn vậy mà còn đeo mắt kính, Kiều Dư An mạc danh nghĩ tới cái từ "Văn nhã bại hoại", thoạt nhìn có chút xa lạ, "Có việc gì?"
"Giang Mộ Trì, anh thành thật nói, cái gia quy này có phải anh lừa em hay không? Làm sao lại có cái gia quy nào nhìn mới như vậy, rõ ràng anh vừa mới đóng dấu ra." Đôi mắt Kiều Dư An hơi hơi nheo lại, "Anh không phải là vừa đánh một bộ cho em đi?"
Giang Mộ Trì không chút hoang mang bắt chéo hai chân, đôi mắt sâu thẳm xuyên thấu qua mắt kính liếc cô một cái, đại khái bởi vì chuyện công việc, Kiều Dư An cảm thấy Giang Mộ Trì giờ phút này có chút hơi bất cận nhân tình, mặt không biểu tình, thoạt nhìn không dễ chọc nhưng mà còn lâu cô mới sợ, ngồi xuống đối diện hắn.
"Bản gốc Giang thị gia quy đã rất cũ, nếu cho em chỉ sợ không tới hai ngày đã rách nát, cho nên sao chép một phần ra cho em, anh trông giống rất rãnh rỗi sao? Chỗ nào có thời gian soạn ra một phần cho em." Giang Mộ Trì nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Kiều Dư An nhíu mày càng không cao hứng, nói cũng có lý, nhưng, "Này đã là thời đại nào, gia quy gì đó đều là bã, yêu cầu vứt bỏ, anh cứ xem như nhà chúng ta không có gia quy."
"Có vài thứ tổ tông muốn giữ lại, chẳng hạn tự ái tự trọng, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, hiện tại yêu cầu cũng chỉ có làm người sống tốt, tam tòng tứ đức sớm đã cắt bỏ." Giang Mộ Trì buông chân, tháo xuống mắt kính từ trên sóng mũi cao thẳng, lộ ra một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
"Em cảm thấy cái này rất không phù hợp." Kiều Dư An cọ đến bên người Giang Mộ Trì, "Cái này này, trước 10 giờ tối phải về nhà, trong khi buổi tối 10 giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu."
"Em có thể 8 giờ đi, 10 giờ về, cảm thụ cảm giác cuộc sống về đêm bắt đầu." Giang Mộ Trì nhéo nhéo mũi.
"Không được, trước kia em đều 9 giờ mới ra cửa, một chút mới trở về, nếu như bị chị em biết sau khi em kết hôn liền không có sống về đêm, mặt mũi em biết vứt ở chỗ nào?" Kiều Dư An hung dữ ba ba, vũ trường thiếu cô thì làm gì còn tí lạc thú nào, cô chính là tiểu tinh linh biết chơi nhất ở vũ trường Vân Thành, thiếu cô quả thực chính là ban đêm tốt đẹp bị tổn thất.
"Một chút về?" Giang Mộ Trì ngẩng đầu nhìn cô, "Mẹ có biết không?" Giang Mộ Trì thế nhưng không tin Kiều gia sẽ để cô một chút mới về nhà, Kiều Thừa Tu sẽ không tìm?
"Cái đó, cái đó đương nhiên là biết, ba mẹ em để mặc em." Kiều Dư An chột dạ, tất nhiên là không có khả năng, chẳng qua mỗi lần đi chơi cô đều sẽ ở bên ngoài, một chút nào dám về nhà, có điều những chuyện như vậy cô mới không nói với Giang Mộ Trì.
"Như vậy sao, anh gọi điện thoại cho anh hai hỏi một chút." Giang Mộ Trì đã duyệt qua vô số nhân viên vô số người, sao lại không nhìn ra ánh mắt Kiều Dư An không thích hợp.
"Không được gọi, anh có phải hay không không tin tưởng em?" Kiều Dư An một phen ấn xuống di động trong tay Giang Mộ Trì, lộ ra ánh mắt ủy khuất ba ba chất vấn, "Anh cư nhiên không tin em? Chúng ta đều đã kết hôn, anh vậy mà không tin em? Anh sao lại có thể như vậy, tin tưởng cơ bản nhất cũng không có? Anh thật quá đáng!"
Giang Mộ Trì nhìn cô từ cười hì hì chuyển sang khóc hề hề, công phu này không phải ai cũng có, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, "Không phải."
"Phải, anh cư nhiên không tin tưởng em, chuyện như vậy lại muốn gọi điện tìm anh em, hừ, em không để ý tới anh." Kiều Dư An một phen túm chặt quyển gia quy từ trong thư phòng chạy ra ngoài, ngay cả cửa cũng không có đóng.
Giang Mộ Trì nhìn một loạt biến cố này, đứng dậy đóng cửa, ngồi xuống như cũ làm công việc, sắc mặt không hề gợn sóng.
Kiều Dư An một hơi chạy về phòng ngủ, ném quyển gia quy tới trên giường, thở phì phì, làm gì còn nửa điểm dáng vẻ thương tâm.
Kéo ra bức màn, cô đi đến bên ban công dựa vào, tâm can đều đau, Giang Mộ Trì vậy mà cũng học được cách dùng anh hai tới áp chế cô, người này quả nhiên hư, tâm địa đen tối!
Thanh âm sóng biển từ nơi không xa bay đến tựa hồ như ở bên tai, giờ phút này sóng biển giống như nội tâm của Kiều Dư An, dọn vào đã một ngày một đêm, vậy mà nửa điểm tiện nghi Kiều Dư An cũng không có chiếm được, Giang Mộ Trì vẫn luôn chiếm thế thượng phong, tức chết cô.
Kiều Dư An thở phì phì đấm một chút vào lan can, "Ách..." Hít hà một hơi, vừa vặn đấm trúng khớp xương, đau quá.....
Tay đau ruột xót nha, cô ôm ngón tay ngao ngao kêu.
Giây phút này nhìn ánh trăng trên bầu trời, Kiều Dư An cuối cùng đã biết điều ba cô lo lắng, Giang Mộ Trì quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, bất quá cô là ai, cô chính là Kiều Dư An, tuyệt đối không thể nhận thua, sợ hắn làm gì.
Nâng đầu nhìn ánh trăng một hồi trong lòng dần bình tĩnh lại. Lúc này chỉ mới là ngày đầu tiên, tương lai vẫn còn dài, cũng đã kết hôn rồi vẫn không thể chạy về tìm ba mẹ khóc lóc kể lể, điều này quá mất mặt, cô cũng sẽ không làm.
Một ngày nào đó cô muốn áp Giang Mộ Trì, hung hăng mà áp, hừ!
Kiều Dư An chính là người dễ tức mà cũng dễ hết, năng lực tự mình điều tiết vô cùng mạnh, năng lực chống đỡ đệ nhất Vân Thành, bằng không cũng không thể ở dưới chổi lông gà của mẹ bình bình an an sống đến bây giờ.
Nghĩ kỹ điều này, Kiều Dư An về phòng tắm rửa. Chờ tới lúc Giang Mộ Trì trở về Kiều Dư An đã làm xong các bước dưỡng da, chuẩn bị lên giường ngủ, vẫn là lần đầu sớm như vậy, tất nhiên, đêm qua không tính, nói đến cùng còn không phải không có ngủ.
Giang Mộ Trì từ phòng tắm đi ra, Kiều Dư An từ trong lỗ mũi hừ nhẹ, cũng không để ý đến hắn nghiêng người chơi di động, đây là tức giận.
Giang Mộ Trì xốc chăn chuẩn bị lên giường, lúc cúi đầu nhìn thoáng nhìn qua tay cô, hồng toàn bộ, một phen kéo qua, "Sao lại thế này?"
"À, không có việc gì, không cẩn thận đụng vào lan can." Kiều Dư An không hề ngại, dự định thu tay, "Em đang chơi game, mau thả em ra."
Ánh mắt Giang Mộ Trị tối đi, buông tay cô đi ra ngoài, Kiều Dư An một chút cũng không phát hiện tiếp tục chơi game.
Một lát sau, Giang Mộ Trì cầm theo hộp thuốc đi vào, Kiều Dư An còn đang chơi game, kết thúc một ván vừa nhấc đầu liền thấy Giang Mộ Trì nhìn chằm chằm cô, dọa cô nhảy dựng, tay ôm ngực, "Anh làm gì thế, anh muốn ngủ liền ngủ đi."
"Lại đây." Giang Mộ Trì mở hòm thuốc ra.
Kiều Dư An bị làm cho phát ngốc, theo bản năng liền đi qua, đều quên mất chính mình vẫn còn đang tức giận Giang Mộ Trì, "Làm cái gì?"
"Tay biến thành như vậy cũng không biết sức thuốc, ở nhà cũng có thể biến thành như vậy, không biết còn tưởng rằng anh có đam mê bạo lực gia đình." Giang Mộ Trì cúi đầu sức thuốc rượu cho cô, mu bàn tay vốn dĩ trắng nõn đỏ một mảnh, cùng một bên da thịt đối lập rõ ràng, rất dọa người.
"Ai nha, cái này không có việc gì, em thường xuyên làm ra xanh tím đều không ngại." Kiều Dư An ngượng ngùng nắm nắm tóc, tức giận gì nữa, Giang Mộ Trì quan tâm như vậy, đột nhiên tức giận trong lòng cái gì cũng không còn, còn nghĩ lại một chút có phải chính mình quá đáng hay không.
Giang Mộ Trì ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục động tác, "Về sau chú ý một chút."
"Thật sự không đau, không sao." Làn da Kiều Dư An rất trắng, tùy tiện một cái chạm nhẹ sẽ dễ nổi vệt đỏ, thậm chí xanh tím, ngay từ đầu ba mẹ cô cũng rất khẩn trương, mặt sau cô thật sự chắc nịch, ba mẹ đều thấy nhiều lần không trách đến, cô cũng lười đi sức thuốc, dù sao không đến mấy ngày sẽ tốt thôi.
"Anh có sao, lần sau còn lại xuất hiện một chút, thời gian gác cổng giảm mười phút." Giang Mộ Trì sức xong thuốc, đặt trở về.
"A? Tốt như vậy, sau 10 giờ sao?"
"9 giờ 50." Giang Mộ Trì đứng lên rửa tay, tiếng thở dài nhỏ đến không phát hiện được, cái chỉ số thông minh này về sau có con nếu dựa theo người mẹ thì phải làm sao bây giờ?
"Không được, anh sao lại như vậy, đã nói xong 10 giờ." Kiều Dư An nhăn mi đều có thể kẹp chết một con ruồi, người này cũng quá ác độc, cô bị thương trên người còn khi dễ cô.
"Nghỉ ngơi thôi, không còn sớm." Giang Mộ Trì lên giường, Kiều Dư An nhảy lên giường lải nhải, "Em mặc kệ, 10 giờ là 10 giờ, em lại không phải muốn bị thương, hơn nữa anh ngày hôm qua làm cho em càng đau hơn, vậy anh có phải hay không nên bồi thường em? Muốn hay không tới làm em nhiều thêm một ít dấu vết, một cái đẩy sau mười phút."
Kiều Dư An nói xong phải làm liền, bị Giang Mộ Trì bắt lấy tay, tiếng nói như có như không, "Đừng lộn xộn, ngủ đi."
"Vì cái gì nha, chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn?"
"Lửa nổi lên chính em dập, nếu em không chê mệt, anh phụng bồi." Khuỷu tay Giang Mộ Trì chống trên gối đầu, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô.
Kiều Dư An bị sắc đẹp dụ dỗ nuốt một ngụm nước miếng, lại nghĩ đến đêm qua chết đi sống lại, im lặng không dám nói, đơn thuần chớp chớp đôi mắt to, chậm rãi rúc vào chăn, một tay kéo chăn che đậy đầu.
Vẫn là thôi đi, cô có chỗ vẫn còn đau đây, mặc dù cũng rất sướng nhưng thường xuyên như vậy cô cũng chịu không nổi nha, vẫn là thức thời một chút.
"Ngoan." Giang Mộ Trì tắt đèn nằm xuống, trong phòng phút chốc liền tối đen, Kiều Dư An lộ ra đôi mắt, xoay vài vòng, thật sự là quá sớm không hề buồn ngủ, thật muốn chơi di động.
Không biết có phải Giang Mộ Trì phát hiện hay không, duỗi tay lại ôm lấy cô, "Ngoan, ngủ đi."
"Ồ." Kiều Dư An trong bóng đêm bĩu môi, không dám cự tuyệt nhắm mắt lại, còn tưởng phải lăn lộn thật lâu, không ngờ rất nhanh đã vào giấc ngủ, đại khái nhiều năm như vậy đây là lần cô đi ngủ sớm nhất.
Giang Mộ Trì nhạy bén nhận thấy hô hấp khe khẽ nhẹ nhàng của cô, nghiêng đầu môi mỏng liền đụng phải đỉnh đầu cô, sợi tóc mềm mại, tựa như ngã vào một cái mộng đẹp, hắn cong cong khóe miệng cũng nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc Kiều Dư An tỉnh lại có chút ngốc, tự nhiên tỉnh, mở mắt ra liền rất tỉnh táo, một chút tâm trạng lười biếng muốn ngủ cũng không có, đồng hồ báo thức lúc 7 giờ rưỡi vẫn còn chưa có kêu đâu. Đang chuẩn bị đi tìm di động, thấy Giang Mộ Trì từ nhà vệ sinh ra tới, "Đã mấy giờ, anh vẫn chưa đi sao?"
"6 giờ rưỡi, sao em đã tỉnh rồi?" Giang Mộ Trì cũng có chút kinh ngạc, này vẫn còn là Kiều Dư An 8 giờ còn ăn vạ trên giường sao?
"Cái gì, 6 giờ rưỡi?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Dư An: Xong rồi, xong rồi, ta sa đọa rồi, ta cư nhiên dậy sớm như vậy? Ô ô ô, chị em à, ta không phải cố ý, các ngươi đừng vứt bỏ ta nha....
Bình luận truyện