Chương 6
Edit: QingChen
"Này này, nói thật dễ nghe, đây chính là tài sản trước hôn nhân của anh, không có quan hệ gì với em." Đầu óc Kiều Dư An lại không có nóng đến mức nam nhân nói cái gì liền tin cái đó, "Nhưng mà vẫn cảm ơn anh, thoạt nhìn qua cũng không tệ lắm."
Cuối cùng một phân tiền cô cũng không tốn, còn không phải là ở trắng sao, cũng không tệ.
Giang Mộ Trì nghe vậy cười nhạo một tiếng, "Em cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu nha." Cô khôn khéo như thế này, làm gì có nửa điểm bất kham như người ngoài truyền lời.
Kiều Dư An trừng hắn một cái, "Em tất nhiên không có ngu xuẩn như vậy."
"Ừ, đi thôi, vào xem." Không ngốc liền tốt.
Từ bên phải gara đi vào là một con đường nhỏ, xe vào không được, có điều xe điện vẫn có thể.
"Bên này đều là nhà anh?" Kiều Dư An thô sơ giản lược nhìn thoáng qua, so với chỗ của Kiều gia còn muốn lớn hơn, như thế chỉ có hai người ở có chút lãng phí.
"Là nhà của chúng ta." Giang Mộ Trì sửa lại lời cô cho đúng, "Nếu em thích thì liền ở nơi này, không hài lòng vẫn còn chỗ khác."
"Vâng vâng, là nhà của chúng ta, anh cũng quá so đo đi." Kiều Dư An bĩu môi, người nam nhân này dường như vẫn luôn biểu thị quyền công khai chiếm hữu, thật có chút bá đạo.
"Anh chỉ là sợ em vẫn chưa quen với thân phận này, ba mẹ sẽ không ở cùng với chúng ta, khi nào em dọn tới đây anh sẽ mời thêm vài người hầu, chỉ có hai người chúng ta ở nơi này."
"Chỗ lớn như vậy, chỉ có hai chúng ta?" Qủa nhiên là giàu nha!
"Nếu em không thích, cảm thấy hai người ở quá cô đơn, chúng ta cũng có thể sớm một chút có con, có con rồi chỗ này liền náo nhiệt."
Kiều Dư An rùng mình một chút, quái dị nhìn Giang Mộ Trì, "Em không nghĩ sẽ có con sớm như thế, anh sẽ không bức em đi?" Mới kết hôn liền phải có con, kia chẳng phải là từ một cái hố rơi vào một cái hố khác sao?
"Sẽ không, khi nào em muốn thì chúng ta sẽ lại nói." Giang Mộ Trì đặt tay lên, khóa vân tay liền mở, "Tới đây, anh làm vân tay cho em."
Kiều Dư An đi qua, Giang Mộ Trì cầm đầu ngón tay của cô ấn trên một ô riêng biệt, này vẫn là lần đầu tiên hai người bắt tay, tay Giang Mộ Trì nóng hơn cô rất nhiều.
Giang Mộ Trì ghi lại xong, nhìn thoáng qua đầu ngón tay đang buông của cô, "Được rồi."
"Ừ, anh có chìa khóa không?" Kiều Dư An đi vào, bên trong không gian rất rộng mở, cũng rất sáng ngời, gần nhất là một loạt phòng ở, bên ngoài chính là biển cho nên ánh sáng tương đối tốt.
"Có một chùm dự phòng, đang ở chỗ của anh."
"Được, em biết rồi." Kiều Dư An thấy trên vách tường treo mấy tấm ảnh chụp Phó Sơn Thủy nhất thời kinh ngạc, "Đây là tác phẩm của Vân tiền bối?"
Giang Mộ Trì nhướng mày cười khẽ, "Ừ, em quả thật hiểu rõ nhiếp ảnh, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra?"
"Anh coi thường em, tác phẩm của tiền bối Vân em đều biết, quay chụp ở đâu em đều biết, đây là thác nước ở Tứ Xuyên, này là biển mây ở Vân Qúy, còn tấm hải âu này chính là được quay chụp ở Vân Thành, còn có cái kia..."
Kiều Dư An thuộc như lòng bàn tay, nhất nhất nói, thậm chí có thể nói ra được linh cảm cùng mong đợi được ẩn chứa bên trong, Giang Mộ Trì yên lặng mà nhìn cô, đôi mắt cô như sáng lên, tràn đầy ánh sáng nhảy nhót, thật giống như đứa trẻ nhỏ thấy kẹo que.
Kiều Dư An nói xong quay đầu lại phát hiện Giang Mộ Trì lẳng lặng dựa vào cạnh cửa lắng nghe, cũng không có một chút không kiên nhẫn, tức khắc có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Em có phải nói nhiều quá hay không? Hình như là có như vậy một chút, thật ngại nha." Kiều Dư An nghiêng người vỗ vỗ miệng, cô chỉ cần vừa nhìn thấy chuyện liên quan đến nhiếp ảnh liền không ngừng miệng được, bản tính lảm nhảm bị bại lộ.
"Không đâu, em rất chuyên nghiệp, giảng rất hay." Giang Mộ Trì mỉm cười lộ ra vẻ tán thưởng, hắn có thể treo mấy bức tác phẩm nhiếp ảnh ở chỗ này cũng là vì có chút thưởng thức, lại không nghĩ đến cô càng có thưởng thức hơn so với mình, cũng chuyên nghiệp hơn, cô như vậy, sao lại có thể là "Nữ ăn chơi trác táng" trong miệng người khác được?
"Ha ha, cảm ơn nha, chúng ta lên lầu nhìn xem đi." Kiều Dư An vẫn là lần đầu được khích lệ như vậy đột nhiên có chút ngượng ngùng, lúc trước cô cùng đối tượng mẹ Kiều giới thiệu làm quen đi xem triển lãm ảnh, kết quả người kia nửa đường trốn đi, cô ở bên đó đợi hắn ta một giờ, này làm cho cô về sau cũng không dám trước mặt đối tượng làm quen lộ ra bản tính thích nhiếp ảnh.
Ai biết, Giang Mộ Trì có vẻ không thú vị như vậy, vậy mà lại thưởng thức tiền bối nhiếp ảnh mà cô thích nhất.
Giang Mộ Trì đi theo ở phía sau, cảm thấy bóng dáng cô như có chút chạy trối chết.
"Ở lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai có một phòng nghỉ ngơi, đi xem chứ?"
"Dạ."
Giang Mộ Trì đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, trước hết để cô nhìn, Kiều Dư An vừa mới xoay người đã bị chấn động, hai bên mặt đều là pha lê, kéo bức màn ra ngồi ở bên này có thể thấy biển rộng bên ngoài, còn có chim hải âu bay ngang qua.
"Mẹ nó, cũng đẹp quá đi!" Kiều Dư An chạy chậm sang, loại cảm giác nhìn vào rất chân thực, cũng không phải quá đẹp mắt nhưng đây là ở nhà, nghĩ tới mỗi ngày không cần ra khỏi cửa mở to mắt đã có thể thấy biển rộng, hơn nữa hai bên mặt là pha lê, ánh sáng đẹp đến mức giống như dưới ánh nắng mặt trời, ở chỗ này còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển đánh vào bờ, quả thật chính là hưởng thụ.
Giang Mộ Trì đi theo ở phía sau, nhìn biểu tình của Kiều Dư An rất hài lòng, có điều, "Đã nói qua không cho em nói tục." Giang Mộ Trì liếc cô.
Kiều Dư An giống như đột nhiên nói lỡ lời vội che miệng lại, vừa rồi quá mức kích động, vài giây sau Kiều Dư An làm một cái mặt quỷ, cười hì hì chạy ra, "Đã biết, về sau không nói ở trước mặt anh."
Ở trên tầng cao nhất, Kiều Dư An mới chân chính nhìn rõ ràng miếng đất này, biệt thự tọa lạc ở Vịnh Thiển Thủy, từ đất liền kéo dài ra thành một góc, biệt thự ba tràng liền chiếm cứ cả cái góc này, cho nên bên này là bãi biển tư nhân, cũng tương đối dễ quản lý, mảnh đất này quả thật rất lớn.
"Giang Mộ Trì, nếu chúng ta ở chỗ này, khoảng cách đến bãi đổ xe có phải hơi xa hay không? Mỗi ngày phải đi đường nhiều sẽ rất mệt nha."
Giang Mộ Trì sửng sốt một chút, đã thật lâu thật lâu không nghe thấy người kêu đầy đủ tên của hắn, tựa hồ đều đã quên tên của mình. Sau đó không chút để ý tới gần Kiều Dư An, "Nếu em không thích, có thể thay đổi sửa lại một chút."
"Không cần không cần, em có con lừa con, em có thể đem con lừa con tới để ở gara, sau khi xuống xe cưỡi con lừa con về nhà."
Ở mái nhà gió rất lớn, mái tóc dài màu nâu của cô bị thổi tới trên vai Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu, nhưng nghe lời cô nói lại rất khó hiểu, "Con lừa con là cái gì?"
Kiều Dư An nhíu mày nhìn hắn một cái, cứ như trông thấy quỷ, "Cái này cũng không biết? Giang tổng cũng quá không có thưởng thức đi? Con lừa con chính là xe điện nha, em có một cái xe điện màu hồng nhạt, còn có một cái xe điện màu xanh, nếu như vậy màu xanh để cho anh cưỡi đi." Kiều Dư An vô cùng hào phóng mở miệng.
"Anh sẽ không cưỡi." Giang Mộ Trì đã bao giờ tiếp xúc với xe điện đâu, từ nhỏ đến lớn ra cửa đều có người đưa đón, sau đó trưởng thành liền tự mình mua xe, lại càng không có cơ hội tiếp xúc.
"Không phải chứ ha ha ha, anh thế mà chưa cưỡi lừa con?" Kiều Dư An dựa vào lan can cười to, trên thế giới này vậy mà còn có người không cưỡi lừa con, lại sau một lúc lâu suy nghĩ, cô nghĩ đến tính cách Giang Mộ Trì cũng bình thường trở lại, "Được thôi, không sao cả, em sẽ không kỳ thị anh, để em dạy cho."
Kiều Dư An chớp chớp mắt, một bộ dáng vẻ cụ ông vỗ vỗ bờ vai hắn, nhưng thật ra rất muốn xoa đầu của hắn nha, đáng tiếc cô lại không cao được như vậy.
"Anh yên tâm, học rất dễ, đi theo em, buổi tối mang anh đi dạo phố." Buổi tối cưỡi con lừa con ra cửa hưởng gió biển ăn nướng BBQ uống bia còn gì sung sướng bằng!
Giang Mộ Trì liếc liếc mắt nhìn tay đặt trên vai hắn một cái, móng tay vẫn là màu đỏ phấn nộn xinh xinh, làm hắn nghĩ tới măng giòn, hầu kết lăn lộn, tiếng nói thay đổi, "Được."
Gió lớn như vậy Kiều Dư An không phát hiện điều gì dị thường, vẫn còn chìm trong sự cao hứng của bản thân, Giang Mộ Trì vậy mà cũng có thứ không biết, xem ra cũng không phải cái gì cũng biết.
"Đi thôi, đi xuống đi, ở đây gió lớn quá tóc em rối loạn hết cả rồi." Kiều Dư An cảm thấy giờ phút này chính mình khẳng định rất giống một kẻ điên.
Từ biệt thự đi ra ngoài, Kiều Dư An lại dẫm trên bờ cát đi một vòng, vừa cởi giày liền lao ra cứ như hận không thể cùng hải âu thân mật tiếp xúc, Giang Mộ Trì mang giày da, đứng tại chỗ chờ cô. Nhìn Kiều Dư An một mình chơi vẫn cao hứng tươi cười thoải mái, bất tri bất giác hắn cũng nở một nụ cười.
Cùng Kiều Dư An ở bên nhau tâm tình luôn vô cùng tốt, không có một chút cảm giác trôi qua nặng nề, thật giống như cửa sổ đóng chặt đột nhiên được mở ra, ngoài cửa sổ một cơn gió xuân thổi vào, thẳng đến trong lòng, cắm rể nảy nở.
Ngay cả chính Giang Mộ Trì cũng không phát hiện ra, mấy ngày nay so với mấy năm qua hắn hay cười hơn rất nhiều.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Kiều Dư An chơi một hồi liền trở lại, tâm tình vô cùng tốt, "Đi thôi em đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm đi, em phát hiện bờ cát bên này rất sạch sẽ, em đi chân trần dẫm lên hạt cát mềm mại, cũng không có lẫn vật gì khác."
"Bên này luôn có chuyên gia quét tước, vậy em cảm thấy chỗ này như thế nào, hài lòng chứ?"
"Rất tốt nha, chọn chỗ này đi, em chơi rất vui vẻ." Kiều Dư An vốn dĩ không phải người thích bắt bẽ, có được người sắp xếp tốt như thế cũng không cần phải kén cá chọn canh.
"Được." Giang Mộ Trì dẫn Kiều Dư An đi ăn cơm, lúc lên xe, Giang Mộ Trì vô cùng tự nhiên mở cửa xe cho cô, "Cảm ơn anh."
Kiều Dư An cúi đầu ngồi vào, tính ra hai người quen biết nhau cũng chỉ ba ngày, nhưng lại giống như rất quen thuộc, hai ngày này xem ra một chút cũng không thấy hối hận, Giang Mộ Trì làm người không tệ lắm, thân sĩ có lễ, mặc dù có cái khuyết điểm nhỏ không cưỡi lừa con, nhưng vẫn có thể học nha.
Ăn cơm xong đem người đưa trở về, mẹ Kiều ở phòng khách chờ, nhìn thấy cô mặc áo thun quần đùi dép lê, thiếu chút nữa ngất xỉu, "Con mặc như này đi ra ngoài cùng A Trì hẹn hò?"
"Không phải hẹn hò, anh ấy mang con đi coi nhà, ăn mặc như thế này có cái gì không ổn sao?" Kiều Dư An nhìn nhìn trên dưới, Vân Thành một năm bốn mùa đều nóng, cô cũng không khác biệt lắm bốn mùa vẫn luôn ăn mặc như thế này nha.
"Kia cũng là lần đầu tiên đi ra ngoài, con có thể thục nữ một chút có được hay không, mua cho con nhiều váy như thế đều uổng phí tiền của mẹ." Mẹ Kiều vẫn luôn cảm thấy nhọc lòng, tính cách A Trì chỗ nào sẽ thích con gái ăn mặc thô ráp như vậy.
"Con cũng thấy thế, cho nên mẹ à lần sau đừng mua nữa, có tiền còn không bằng trực tiếp chuyển cho con." Kiều Dư An đồng ý sâu sắc, quả thật cô cũng có mặc váy, nhưng mà những cái mẹ Kiều mua cô cơ bản sẽ không thường mặc, luôn có cảm giác quá mức long trọng không thích hợp ra cửa, thật mệt mỏi mà.
"Con nhóc ranh này, muốn tức chết mà." Mẹ Kiều mắt nhìn lại muốn tìm chổi lông gà, Kiều Dư An trực tiếp từ trên lan can bay qua, "Mẹ thân ái, con lên lầu ngủ, ngủ ngon nha." Sau đó bóng dáng liền biến mất.
Mẹ Kiều nghĩ thầm gã đi cũng tốt, cứ cái kiểu này bà sớm hay muộn cũng bị tức chết thôi.
Nhà ở cũng đã nhìn, lại không cần làm hôn lễ, áo cưới gì đó cũng không cần, mọi việc cũng trở nên đơn giản hẳn, chỉ còn cần chọn một ngày lành để hai nhà mời khách ăn cơm nữa thôi, dù Kiều Dư An cũng cảm thấy ngại phiền toái nhưng mà tổng thể vẫn đơn giản hơn rất nhiều.
Buổi sáng Kiều Dư An dọn đồ vật chuyển sang nhà mới, bất quá trong phòng vẫn còn rất nhiều đồ vật, còn có rất nhiều đồ vật cần phải mua lại một lần nữa, mẹ Kiều nói giữ lại phòng cho cô, khi nào trở về đều có thể ở, dù sao cũng cùng một địa phương, lái xe không đến nửa tiếng.
Buổi tối ăn yến hội, Kiều Dư An ngồi trên xe Giang Mộ Trì, hai người trở về biệt thự Vịnh Thiển Thủy, lúc gần về đến nhà cô liền nghĩ, hôm nay có phải hay không cũng coi như "Đêm động phòng hoa chúc"?
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ khụ, thôi đi.
Bình luận truyện