Chương 21: 21: Chỉ Muốn Xin Lỗi
Niên Bạch Phong nhớ đến cảnh tượng ngày ấy, lúc anh nhận được điện thoại đã chạy đến bệnh viện thật nhanh, mở cửa phòng bệnh ra thì thấy Từ Ninh Hi đã nằm đó.
Cô bất động, mắt cứ nhìn trần nhà hoàn toàn vô hồn rồi, y tá cũng đã nói cho anh biết mọi chuyện, Niên Bạch Phong chăm sóc cho cô lúc cô chỉ mới 18 tuổi, đến tận bây giờ anh xem cô như người nhà của mình, nhìn thấy Từ Ninh Hi như thế anh đau đớn làm sao.
Từ Ninh Hi nhìn thấy anh thì như vỡ òa cảm xúc, anh chạy đến đỡ lấy cô ôm vào lòng vỗ về, Ninh Hi đau đớn không nói nên lời nữa, khi ấy cô chỉ có thể nắm chặt áo anh mà gào lên.
"Anh ơi...con của em..."
Từ Ninh Hi khóc rất lâu, hai mắt sưng và đỏ lên cô cũng chưa nín nữa, mệt quá rồi mới ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Cô nhập viện ba ngày trời, bệnh viện cũng bảo báo tin cho người nhà rồi nhưng người của Mộ gia không ai đến, một cuộc gọi hỏi cô ở đâu cũng không có ai gọi.
Cô không muốn ở bệnh viện, anh cũng chiều theo ý cô làm thủ tục xuất viện rồi đưa cô về nhà chăm sóc, ở nhà anh hai ngày cô lại muốn trở về nhà, khi ấy anh đã nói cô hãy li hôn, nhà họ Niên này vẫn chờ em trở về.
Từ Ninh Hi chỉ cười rồi lắc đầu, có lẽ cô ngốc thật, cơ thể còn rất yếu nhưng vẫn lặng lẽ bắt taxi trở về nhà.
Từ hôm đó anh cũng không gặp lại cô nữa.
"Ngày tôi gặp em ấy, em ấy chỉ mới 18 tuổi."
Quần áo bẩn thỉu, đầu tóc thì rối xù cả lên, giày dép cũng không có.
Hôm đó trời mưa cả ngày, lại còn mưa to gió lớn, Niên Bạch Phong cũng dọn hàng sớm vì biết không có ai đến mua hoa.
Lúc anh dọn dẹp gần xong thì trước cửa tiệm xuất hiện một cô gái, đó cũng chính là Từ Ninh Hi.
Dường như cô đã lang thang nhiều ngày, không ăn không uống gì nên đã rất đói.
"Anh ơi...em đói...anh có gì cho em ăn..."
Chưa nói xong thì Từ Ninh Hi đã ngất đi, Niên Bạch Phong thấy vậy liền chạy ra ngoài đỡ cô, đưa cô vào trong nhà.
Anh nhờ mẹ thay đồ cho lau người cho cô, lúc Từ Ninh Hi tỉnh lại thì đã ăn vội ăn vàng bát cháo anh chuẩn bị.
Lúc đấy cô bỏ trốn, trên vai cô gái chỉ mới 17 18 tuổi phải gánh vác số nợ khổng lồ, tiền lãi tiền nợ càng lúc càng nhiều cô không chịu được nữa mà bỏ trốn trong đêm, bắt xe chạy đến thành phố này.
Từ Ninh Hi không nói xuất thân của mình ra sao, cô chỉ nói tình hình của bản thân như thế, khi khỏe lại cô muốn rời khỏi nhà anh, mẹ anh và anh nhìn thấy thế cũng không nỡ để cô đi rồi lưu lạc ngoài đường như thế, Niên Bạch Phong quyết định giữ cô lại, anh bảo sẽ cho cô việc làm.
Cũng từ đó cô trở thành nhân viên của tiệm hoa nhà anh, khi vừa tròn 20 tuổi thì cô dọn ra ở riêng, Từ Ninh Hi sống luôn thu mình một góc, anh biết cô cần không gian riêng tư nên cũng không ngăn cản, mỗi ngày nhìn thấy cô đến cửa tiệm làm việc anh cũng yên tâm rồi.
Từ Ninh Hi lúc nào cũng tươi cười nhưng ánh mắt cô vẫn luôn hiện lên nỗi buồn khó nói, anh cũng muốn biết tâm sự của cô là gì nhưng Từ Ninh Hi lại chọn giữ kín trong lòng mình.
Niên Bạch Phong thở dài, anh ở cạnh cô suốt bao năm qua nhưng cũng không hiểu rõ con người cô như thế nào nữa.
Mộ Dương đứng dậy: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi nghe."
Niên Bạch Phong cũng đứng lên: "Khoan đã."
"Đợi tôi chút."
Niên Bạch Phong đi vào trong anh gói một bó hoa thật lớn, là hoa hướng dương mà cô thích, Niên Bạch Phong đưa cho Mộ Dương.
"Cầm về đi, em ấy sẽ rất vui."
Mộ Dương nhận lấy, anh lấy trong túi ra ba tờ tiền.
"Cảm ơn anh." Mộ Dương mỉm cười.
"Tôi tặng em ấy, không cần trả tiền." Niên Bạch Phong định trả lại tiền thì...
"Giữ lấy đi, tôi chưa từng tặng gì cho cô ấy, cái này...tôi muốn mua cho vợ mình." Mộ Dương cười rồi ôm bó hoa quay lưng đi.
Niên Bạch Phong nắm chặt ba tờ tiền trong tay, anh ta đang hối hận sao?
Bây giờ nhận ra sai lầm của mình có quá trễ không? Nếu lúc đó anh ngăn cản cô kết hôn với người đàn ông này bi kịch cũng không xảy ra.
Mộ Dương ra xe, anh đặt bó hoa xuống rồi im lặng một lúc lâu, không biết anh nghĩ gì, cuối cùng anh cũng chịu khởi động xe trở về nhà.
Tiệm hoa này cũng khá xa thành phố, anh chạy về nhà cũng đã gần tối rồi, Mộ Dương về nhà, đứng trước cửa anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy bình tĩnh.
Anh phải đối mặt với cô.
Anh mở khóa bằng vân tay rồi vào nhà, Từ Ninh Hi lúc này ở trong phòng, anh không nói gì nhìn Tạ Như Phương một cái rồi đến phòng của cô.
Tạ Như Phương nhìn bó hoa anh ôm trên tay, cô đoán anh đã đến đó hỏi chuyện người đàn ông tên Niên Bạch Phong.
Anh mở cửa phòng cô ra rồi lên tiếng: "Tôi về rồi."
"Dương." Từ Ninh Hi gọi tên anh.
Mộ Dương đi đến, anh đặt bó hoa lớn vào tay cô.
"Tặng em." Mộ Dương nhẹ nhàng nói.
Cô ôm bó hoa trong tay bất ngờ, đây là lần đầu anh mua gì đó tặng cho cô, còn là hoa nữa.
"Hoa hướng dương, em thích không?" Anh ngồi xuống đưa tay chạm vào tóc cô.
Từ Ninh Hi không biết anh bị gì mà hôm nay đối xử tốt với cô như thế, còn dịu dàng và nhẹ nhàng như vậy, cô có cảm giác anh đang tạ lỗi với cô ấy.
"Em thích." Từ Ninh Hi đáp.
Mộ Dương không kiềm lòng được mà ôm cô vào lòng, Từ Ninh Hi buông bó hoa xuống, cô đưa tay lên ôm lấy anh.
"Tôi xin lỗi..."
"Xin lỗi em..."
"Anh làm sao vậy?"
"..."
"Xin lỗi em."
"Anh làm sao?"
"Chỉ muốn xin lỗi em thôi, có nói cả đời này cũng không đủ."
Bình luận truyện