Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 348: Có Tính Là Xấu Bụng Hay Không 2
Trong khoảnh khắc con trai đi vào, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đẩy Cố Thừa Diệu ra, lùi về sau một bước dài.
Cố Dịch Phàm giống như không nhìn thấy, sau khi ngây ra một lát thì lè lưỡi: "Xấu hổ thẹn thùng, nam sinh yêu nữ sinh."
"Cố Dịch Phàm." Cố Thừa Diệu đỏ mặt, xấu hổ vô cùng: "Con không biết vào phòng người ta phải gõ cửa trước sao?"
"Vậy tại sao ba vào phòng con chưa bao giờ gõ cửa?"
"Ba là người lớn, con là trẻ con." Cố Thừa Diệu rất bất mãn, vô cùng bất mãn: "Chuyện này không giống nhau."
"Ba tiêu chuẩn kép nha." Cố Dịch Phàm chẳng thèm quan tâm: "Mẹ từng nói, người lớn và trẻ con giống nhau, chúng ta bình đẳng."
,
Cố Thừa Diệu bị trẻ con chặn cho không nói nên lời.
Lần này Diêu Hữu Thiên không còn lúng túng nữa, lại cười khanh khách.
Cô nghĩ cực kỳ xấu bụng, nhìn thấy Cố Thừa Diệu chịu thua trước mặt con trai, cô vẫn rất vui vẻ.
"Ba không nói con và ba không bình đẳng, ba chỉ nói với con, lần sau con vào phòng ba, con phải gõ cửa."
Ngộ nhỡ anh và Diêu Hữu Thiên nhất thời tình mê ý loạn làm ra chút chuyện gì đó quá hạn chế, vậy không phải xấu hổ sao?
"Được." Cố Dịch Phàm gật đầu, không có chút không vui nào: "Vậy con cũng nói cho ba biết, lần sau ba vào phòng con. Cũng phải gõ cửa."
Cố Thừa Diệu buồn bực. Anh muốn thu hồi lời trước đây, đứa con trai này, không đáng yêu chút nào, cực kỳ không đáng yêu.
*************************
Tối hôm đó, Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu thích ghen tuông, lại nhỏ mọn, hơn nữa còn tính khí trẻ con hung hăng giày vò đến nửa đêm.
Làm đủ loại tư thế và thủ đoạn xong, cô ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có, càng không nói đến phản kháng nữa.
Đàn ông ghen tuông lại không thỏa mãn dục vọng, là vô cùng đáng sợ. Hoàn toàn không chọc nổi.
Cô cho rằng anh đã đủ rồi, nhưng anh lại chưa đủ. Cùng lúc người lại một lần nữa bị lấp đầy, cô kêu lên: "Thừa Diệu, đủ rồi. Dừng lại. Dừng lại."
"Không dừng." Cố Thừa Diệu cực kỳ cố chấp, tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu khích, thì nhất định phải tìm lại một chút cân bằng: "Thiên Thiên, gọi anh là chồng."
"Ưmh ——"
,
Một cú thúc mạnh: "Gọi anh là chồng, anh sẽ tha cho em."
"Ch..chồng ——"
Sâu quá, Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã sắp chết rồi: "Đủ rồi."
"Nói chồng em đẹp trai nhất." Mục đích hôm nay của Cố Thừa Diệu, là phải khiến biết thật rõ, trên thế giới này, cho dù có một ngàn gã đàn ông khác đẹp trai hơn anh, cô đều phải nhận định chỉ có anh mới đẹp trai nhất.
Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, người đàn ông này, phải hẹp hòi đến mức nào đây.
"Nói hay không? Không nói anh sẽ tiếp tục."
Dùng hết toàn bộ tinh lực, và cả mánh lới. Chính là để khiến cô xin tha: "Nói, ai đẹp trai nhất."
"Chồng." Diêu Hữu Thiên gần như sắp khóc rồi: "Chồng đẹp trai nhất."
"Còn dám khen người đàn ông khác đẹp trai không?"
"Không dám nữa." Khóe mắt Diêu Hữu Thiên đã chứa lệ: "Chồng, đủ rồi."
"Chưa đủ." Chút dạy dỗ này, sao có thể đủ? Cố Thừa Diệu lật người cô lại, lại đổi một loại tư thế: "Nhớ lấy, chồng của em là đẹp trai nhất."
Đưa mình vào trong cơ thể cô, nhìn cô giống như sắp khóc.
,
Lòng Cố Thừa Diệu đều ấm áp.
Đây là vợ của anh, là người anh yêu nhất, là bạn đời của anh.
"Ưmh. Không cần nữa." Ánh mắt Diêu Hữu Thiên hoàn toàn mông lung: "Em, em đã nói rồi, anh đủ rồi, dừng lại."
"Anh biết." Cố Thừa Diệu mút mạnh một cái lên cổ cô: "Đây là phần thưởng với sự nghe lời của em. Ngon. Đừng nhanh ra quá, chờ anh một lát."
Ưmh ưmh. Diêu Hữu Thiên muốn kháng nghị.
"Đừng. Ngày mai em còn phải đi làm." Như vậy sẽ không dậy nổi.
"Không sao." Cố Thừa Diệu hôn xương quai xanh của cô, giọng nói có một chút hưng phấn không dễ phát hiện: "Anh xin nghỉ giúp em."
,
"Không cần ——" Cô có thể từ chối hay không. Cô còn có một dự án thu mua đang đàm phán mà.
"Lúc này vẫn có thể nghĩ đến công việc?" Ánh mắt Cố Thừa Diệu càng tối đi: "Xem ra là lỗi của anh rồi, chưa đủ cố gắng."
Anh còn phải cố gắng hơn một chút, khiến cô quên hết tất cả. Chỉ nghĩ đến anh, cảm nhận anh.
Anh gia tăng động tác, lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nói nổi một câu nào đó.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Cố Thừa Diệu, anh quá đáng lắm rồi.
,
Chờ ngày mai em hồi phục tinh thần, anh sẽ chết chắc. Cút ra ghế sofa mà ngủ cho em đi.
Ưmh ưmh, có điều trước tiên cũng phải có ngày mai rồi mới nói tiếp.
Tay chân vô lực, giãy giụa phí công.
Diêu Hữu Thiên mấy lần mất đi ý thức, cơ thể giống như một đám lục bình giữa biển khơi. Chìm chìm nổi nổi, vĩnh viễn cũng không có lúc dừng lại.
Cuối cùng chỉ có thể để mặc Cố Thừa Diệu.
..............................
Lúc Diêu Hữu Thiên mở mắt ra lần nữa, phát hiện toàn thân đều mềm nhĩn.
Không có một chút hơi sức nào.
Cúi đầu phát hiện trên người vẫn mặc áo ngủ. Có điều lại không phải bộ tối hôm qua.
Muốn ngồi dậy, lại đột nhiên phát hiện mình ở trong một môi trường xa lạ.
Mở to hai mắt, cô ngồi bật dậy, cũng không quản động tác này sẽ khiến chỗ nào đó của cô khó chịu hơn, ánh mắt lướt qua căn phòng trước mặt.
Trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, bức tường hồng lam đan xen.
Ngay cả vật dụng trên giường, cũng là màu lam nhàn nhạt, khiến gười ta cảm thấy như đặt mình trong biển rộng vậy.
,
Cửa sổ sát đất trong phòng được mở ra, trên ban công bên ngoài bày hai chiếc sofa mềm mại màu trắng, bàn trà màu lam và ghế sofa tô điểm lẫn nhau.
Lại là phong cách Địa Trung Hải. Cùng lúc Diêu Hữu Thiên muốn cười lại thở phào một hơi.
Nơi đẹp thế này, không thể là bị người ta bắt cóc tới đây.
Cô xuống giường, chân giẫm lên thảm lông rậm ở bên giường, từ từ đi đến ban công, khi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, cả người đều ngây ngẩn.
..................................................................
【 Ngoại truyện 】
Tam thiếu: Tôi kháng nghị.
Má Nguyệt: Kháng nghị cái gì?
Tam thiếu: Kháng nghị cô không có việc gì lại lôi Triệu Bách Xuyên ra. Tôi ghét anh ta.
Má Nguyệt: Khụ. Lẽ nào anh thích tôi lôi Chiến Li ra hơn?
Tam thiếu: Đều không được, cô nên khiến toàn bộ sinh vật giống đực cách xa Thiên Thiên ba mét, không, mười mét.
Má Nguyệt: ha ha.
Tam thiếu: Ha ha cái em gái cô. Nếu như cô tiếp tục thả Triệu Bách Xuyên ra, tôi sẽ, tôi sẽ ——
Má Nguyệt: Anh sẽ làm sao?
Tam thiếu: Tôi sẽ đưa cô cho anh ta. Rồi đóng gói các người, ném lên mặt trăng.
Má Nguyệt: Cạn lời, có năng lực thì tự mình giải quyết tình định đi. Học ba anh một chút, rồi lại học anh em của anh một chút. Anh ——
Tam thiếu: Nhấc chân, đá ngang.
Hôm nay má Nguyệt đã đến sao Hảo, dự tính... chưa biết ngày về!
Cố Dịch Phàm giống như không nhìn thấy, sau khi ngây ra một lát thì lè lưỡi: "Xấu hổ thẹn thùng, nam sinh yêu nữ sinh."
"Cố Dịch Phàm." Cố Thừa Diệu đỏ mặt, xấu hổ vô cùng: "Con không biết vào phòng người ta phải gõ cửa trước sao?"
"Vậy tại sao ba vào phòng con chưa bao giờ gõ cửa?"
"Ba là người lớn, con là trẻ con." Cố Thừa Diệu rất bất mãn, vô cùng bất mãn: "Chuyện này không giống nhau."
"Ba tiêu chuẩn kép nha." Cố Dịch Phàm chẳng thèm quan tâm: "Mẹ từng nói, người lớn và trẻ con giống nhau, chúng ta bình đẳng."
,
Cố Thừa Diệu bị trẻ con chặn cho không nói nên lời.
Lần này Diêu Hữu Thiên không còn lúng túng nữa, lại cười khanh khách.
Cô nghĩ cực kỳ xấu bụng, nhìn thấy Cố Thừa Diệu chịu thua trước mặt con trai, cô vẫn rất vui vẻ.
"Ba không nói con và ba không bình đẳng, ba chỉ nói với con, lần sau con vào phòng ba, con phải gõ cửa."
Ngộ nhỡ anh và Diêu Hữu Thiên nhất thời tình mê ý loạn làm ra chút chuyện gì đó quá hạn chế, vậy không phải xấu hổ sao?
"Được." Cố Dịch Phàm gật đầu, không có chút không vui nào: "Vậy con cũng nói cho ba biết, lần sau ba vào phòng con. Cũng phải gõ cửa."
Cố Thừa Diệu buồn bực. Anh muốn thu hồi lời trước đây, đứa con trai này, không đáng yêu chút nào, cực kỳ không đáng yêu.
*************************
Tối hôm đó, Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu thích ghen tuông, lại nhỏ mọn, hơn nữa còn tính khí trẻ con hung hăng giày vò đến nửa đêm.
Làm đủ loại tư thế và thủ đoạn xong, cô ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có, càng không nói đến phản kháng nữa.
Đàn ông ghen tuông lại không thỏa mãn dục vọng, là vô cùng đáng sợ. Hoàn toàn không chọc nổi.
Cô cho rằng anh đã đủ rồi, nhưng anh lại chưa đủ. Cùng lúc người lại một lần nữa bị lấp đầy, cô kêu lên: "Thừa Diệu, đủ rồi. Dừng lại. Dừng lại."
"Không dừng." Cố Thừa Diệu cực kỳ cố chấp, tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu khích, thì nhất định phải tìm lại một chút cân bằng: "Thiên Thiên, gọi anh là chồng."
"Ưmh ——"
,
Một cú thúc mạnh: "Gọi anh là chồng, anh sẽ tha cho em."
"Ch..chồng ——"
Sâu quá, Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã sắp chết rồi: "Đủ rồi."
"Nói chồng em đẹp trai nhất." Mục đích hôm nay của Cố Thừa Diệu, là phải khiến biết thật rõ, trên thế giới này, cho dù có một ngàn gã đàn ông khác đẹp trai hơn anh, cô đều phải nhận định chỉ có anh mới đẹp trai nhất.
Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, người đàn ông này, phải hẹp hòi đến mức nào đây.
"Nói hay không? Không nói anh sẽ tiếp tục."
Dùng hết toàn bộ tinh lực, và cả mánh lới. Chính là để khiến cô xin tha: "Nói, ai đẹp trai nhất."
"Chồng." Diêu Hữu Thiên gần như sắp khóc rồi: "Chồng đẹp trai nhất."
"Còn dám khen người đàn ông khác đẹp trai không?"
"Không dám nữa." Khóe mắt Diêu Hữu Thiên đã chứa lệ: "Chồng, đủ rồi."
"Chưa đủ." Chút dạy dỗ này, sao có thể đủ? Cố Thừa Diệu lật người cô lại, lại đổi một loại tư thế: "Nhớ lấy, chồng của em là đẹp trai nhất."
Đưa mình vào trong cơ thể cô, nhìn cô giống như sắp khóc.
,
Lòng Cố Thừa Diệu đều ấm áp.
Đây là vợ của anh, là người anh yêu nhất, là bạn đời của anh.
"Ưmh. Không cần nữa." Ánh mắt Diêu Hữu Thiên hoàn toàn mông lung: "Em, em đã nói rồi, anh đủ rồi, dừng lại."
"Anh biết." Cố Thừa Diệu mút mạnh một cái lên cổ cô: "Đây là phần thưởng với sự nghe lời của em. Ngon. Đừng nhanh ra quá, chờ anh một lát."
Ưmh ưmh. Diêu Hữu Thiên muốn kháng nghị.
"Đừng. Ngày mai em còn phải đi làm." Như vậy sẽ không dậy nổi.
"Không sao." Cố Thừa Diệu hôn xương quai xanh của cô, giọng nói có một chút hưng phấn không dễ phát hiện: "Anh xin nghỉ giúp em."
,
"Không cần ——" Cô có thể từ chối hay không. Cô còn có một dự án thu mua đang đàm phán mà.
"Lúc này vẫn có thể nghĩ đến công việc?" Ánh mắt Cố Thừa Diệu càng tối đi: "Xem ra là lỗi của anh rồi, chưa đủ cố gắng."
Anh còn phải cố gắng hơn một chút, khiến cô quên hết tất cả. Chỉ nghĩ đến anh, cảm nhận anh.
Anh gia tăng động tác, lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không nói nổi một câu nào đó.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Cố Thừa Diệu, anh quá đáng lắm rồi.
,
Chờ ngày mai em hồi phục tinh thần, anh sẽ chết chắc. Cút ra ghế sofa mà ngủ cho em đi.
Ưmh ưmh, có điều trước tiên cũng phải có ngày mai rồi mới nói tiếp.
Tay chân vô lực, giãy giụa phí công.
Diêu Hữu Thiên mấy lần mất đi ý thức, cơ thể giống như một đám lục bình giữa biển khơi. Chìm chìm nổi nổi, vĩnh viễn cũng không có lúc dừng lại.
Cuối cùng chỉ có thể để mặc Cố Thừa Diệu.
..............................
Lúc Diêu Hữu Thiên mở mắt ra lần nữa, phát hiện toàn thân đều mềm nhĩn.
Không có một chút hơi sức nào.
Cúi đầu phát hiện trên người vẫn mặc áo ngủ. Có điều lại không phải bộ tối hôm qua.
Muốn ngồi dậy, lại đột nhiên phát hiện mình ở trong một môi trường xa lạ.
Mở to hai mắt, cô ngồi bật dậy, cũng không quản động tác này sẽ khiến chỗ nào đó của cô khó chịu hơn, ánh mắt lướt qua căn phòng trước mặt.
Trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, bức tường hồng lam đan xen.
Ngay cả vật dụng trên giường, cũng là màu lam nhàn nhạt, khiến gười ta cảm thấy như đặt mình trong biển rộng vậy.
,
Cửa sổ sát đất trong phòng được mở ra, trên ban công bên ngoài bày hai chiếc sofa mềm mại màu trắng, bàn trà màu lam và ghế sofa tô điểm lẫn nhau.
Lại là phong cách Địa Trung Hải. Cùng lúc Diêu Hữu Thiên muốn cười lại thở phào một hơi.
Nơi đẹp thế này, không thể là bị người ta bắt cóc tới đây.
Cô xuống giường, chân giẫm lên thảm lông rậm ở bên giường, từ từ đi đến ban công, khi nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, cả người đều ngây ngẩn.
..................................................................
【 Ngoại truyện 】
Tam thiếu: Tôi kháng nghị.
Má Nguyệt: Kháng nghị cái gì?
Tam thiếu: Kháng nghị cô không có việc gì lại lôi Triệu Bách Xuyên ra. Tôi ghét anh ta.
Má Nguyệt: Khụ. Lẽ nào anh thích tôi lôi Chiến Li ra hơn?
Tam thiếu: Đều không được, cô nên khiến toàn bộ sinh vật giống đực cách xa Thiên Thiên ba mét, không, mười mét.
Má Nguyệt: ha ha.
Tam thiếu: Ha ha cái em gái cô. Nếu như cô tiếp tục thả Triệu Bách Xuyên ra, tôi sẽ, tôi sẽ ——
Má Nguyệt: Anh sẽ làm sao?
Tam thiếu: Tôi sẽ đưa cô cho anh ta. Rồi đóng gói các người, ném lên mặt trăng.
Má Nguyệt: Cạn lời, có năng lực thì tự mình giải quyết tình định đi. Học ba anh một chút, rồi lại học anh em của anh một chút. Anh ——
Tam thiếu: Nhấc chân, đá ngang.
Hôm nay má Nguyệt đã đến sao Hảo, dự tính... chưa biết ngày về!
Bình luận truyện