Chương 70: Chương 70
Vào chủ nhật.
Cố Ngôn đi công tác đến nước M.
San cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh trong hai ngày qua nên sáng nay cô ngủ rất thoải mái.
Cô nằm trên chiếc giường lớn, lăn lộn, duỗi người và thư giãn, tâm trạng rất tốt.
Một tiếng "ding" vang lên, đó là tin nhắn của điện thoại di động.
Cô lăn lộn và đứng dậy, nhấc điện thoại lên và một tin nhắn hiện lên.
Đó là một tin nhắn từ Cố Ngôn, "Anh không thể về hôm nay, có lẽ ngày mai mới có thể quay về được"
Đọc xong, cô ném điện thoại sang một bên, liên quan gì đến cô nếu anh ta không thể quay về hôm nay? Như thể cô đang đợi anh vậy.
Cô quá lười để trả lời tin nhắn của anh.
Không buồn ngủ, San đơn giản đứng dậy tắm rửa và mặc một bộ quần áo bình thường.
Cô đến phòng khách và thấy rằng Triệu Cẩm Dung đã dậy sớm và đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Đã lâu rồi, bà không ra khỏi phòng, vẻ mặt San vui mừng khôn xiết, coi vội vàng đến gần, ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han.
"Bà ơi, hôm nay trông bà thật tốt."
“Gặp lại con khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn.” Triệu Cẩm Dung cười hiền hâu.
"Cảm ơn trời đất! Lần này việc sử dụng loại thuốc mới ở nước M đã thực sự phát huy tác dụng.
Không thể tin được là loại thuốc mới lại có thể có tác dụng tốt như vậy." Giọng San phấn khích, cô vô cùng nhẹ nhõm khi thấy tình trạng của bà mình ngày một tốt hơn những ngày này.
Sau một thời gian dài thân thiết, cô từ lâu đã coi Triệu Cẩm Dung như người thân duy nhất của mình.
“Bà ơi, con muốn ôm.” San hiếm khi làm nũng, cô chủ động rúc vào vòng tay của Triệu Cẩm Dung.
Cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, cảm giác thực sự khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Thật tốt” bà nhẹ nhàng vuốt v e cô, bà thực sự càng ngày càng thương đứa trẻ này.
“Giữa con và Cố Ngôn, ta nghĩ gần đây hai đứa khá hợp nhau.” Triệu Cẩm Dung đột nhiên nói, “Nếu con đổi ý, ta có thể giúp con.”
San sửng sốt một hồi, nhanh chóng phủ nhận, "Không được, rõ ràng là không phải.
Bà nội, Cố Ngôn và An Vân Tây họ đang yêu nhau sớm thôi sẽ sinh cháu trai cho người.
Nếu như con không thể là cháu dâu, con có thể làm cháu gái bà.
"
“Haha." Triệu Cẩm Dung cười mơ hồ.
Hai người trò chuyện một lúc.
San nhìn đồng hồ tây trong phòng khách rồi đứng dậy, "Bà ơi, đã đến giờ con phải tăng ca rồi." Nói cũng lạ, hôm nay cô không phải tăng ca, mà Từ An Ninh gọi cô tới, rõ ràng thứ hai mới có thể xử lý những chuyện này.
“Chà.” Triệu Cẩm Dung biết rất rõ rằng bà ấy đã yêu cầu Từ An Ninh sắp xếp cho San làm thêm ngày hôm nay.
San ngạc nhiên nhìn quanh và nói: "Quái lạ, sao hôm nay không thấy Quản gia?"
“Ta cho cậu ta nghỉ hai ngày." Triệu Cẩm Dung nói, “Không sao, con đi làm đi."
"Dạ, con làm xong trước năm giờ chiều.
Con đi mua đồ về và làm bữa tối cho bà.
Làm món thịt bò bông tuyết yêu thích của bà thì sao?" San cười ngọt ngào.
“Được rồi, được rồi.” Triệu Cẩm Dung mỉm cười.
San cầm áo khoác, đứng dậy rời đi.
Trước khi ra ngoài, cô để ý thấy cả bộ dụng cụ pha trà đã được sắp xếp gọn gàng trong phòng khách.
Như, hôm nay sẽ có khách ở nhà? Cô nhìn lại bà, và sau đó nhận thấy rằng bà hôm nay ăn mặc khá chỉnh tề.
Một thời gian dài, Triệu Cẩm Dung nán lại trên giường bệnh, mỗi ngày mặc một chiếc áo choàng màu trắng dễ thay giặt.
Biệt thự của gia đình họ Hạ.
An Vân Tây đứng trước gương soi toàn thân, liên tục chọn bộ quần áo sẽ mặc khi đến gặp Triệu Cẩm Dung hôm nay.
Cô đã thử đi thử lại vài bộ nhưng đều không hài lòng.
Phòng thay đồ sang trọng được trang trí với tông màu xám cao cấp, rộng hàng trăm mét vuông, hơn chục tủ quần áo rộng mở, là quần áo mới, hàng trăm túi xách, các nhãn hiệu cao cấp lớn, đủ loại.Tất cả các màu sắc và kích cỡ có sẵn, có thể trộn và kết hợp theo ý muốn.
Cuộc sống xa hoa như vậy là điều mà An Vân Tây trước đây không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ đầy kim cương và đeo nó quanh cổ.
Tôi chọn một đôi bông tại tua rua đầy kim cương.
Đôi hoa tại dài gần như rơi xuống xương quai xanh gầy của cô.
Dưới vô số ánh đèn sân khấu trên cao, ánh sáng chói lòa gần như có thể làm người ta lóa mắt.
Cuối cùng cô cũng hài lòng.
Kết hợp nó với một chiếc váy trắng tuyệt đối và giày cao gót.
Hiệu ứng muốn là hoa sen trắng thanh khiết như ánh trăng.
An Vân Tây chậm rãi đi ra khỏi phòng thay đồ.
Diêm Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài đợi cô, anh vẫn mặc bộ quân phục màu xanh lá cây với thân hình thẳng tắp.
Khoảnh khắc An Vân Tây bước ra khỏi phòng thay đồ, trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa còn là d*c vọng.
Anh nhìn cô thèm thuồng, ánh mắt không rời.
Nó thật đẹp, và thật thuần khiết và quyến rũ.
Anh muốn có người phụ nữ này đến nỗi anh cảm thấy ngứa ran khắp người.
Anh hầu như không thể chờ đợi.
“Chúng ta có thể đi.” An Vân Tây vung tay lên, nhìn chiếc đồng hồ mặt trăng tráng men kim cương phiên bản giới hạn trên cổ tay.
“Vâng, thưa cô.
Xe đã chuẩn bị xong.” Diêm Tuấn và An Vân Tây cùng nhau xuống lầu.
An Vân Tây đợi ở cửa.
Một lúc sau, anh lái chiếc xe quân sự Humvee, anh xuống xe mở cửa cho cô.
An Vân Tây ngồi vào ghế phụ.
Lúc này, Trịnh Nặc Trân đã ra khỏi nhà, cô vẫy tay với An Vân Tây.
An Vân Tây vội vàng ấn cửa kính xe xuống, nở một nụ cười ngọt ngào, "Mẹ, có chuyện gì sao? Con thấy mẹ đi cùng ông nội nên không quấy rầy."
Trịnh Nặc Trân hôm nay cũng mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người xuất chúng, bước tới.
Trước khi đến gần xe, cô ấy cười và nói: "Không sao đâu.
Vân Tây, hôm nay ông nội và mẹ sẽ trở lại thủ đô, hai ngày nữa chúng ta sẽ quay lại.
Hãy chăm sóc bản thân trong vài ngày này, và hãy gọi cho mẹ nếu con có bất cứ gì không ổn.
Diêm Tuấn, anh có trách nhiệm giữ an toàn cho con bé.
"
"Vâng! xin bà cứ yên tâm!" Diêm Tuấn lập tức trả lời.
“Mẹ, con không sao, con đã lớn rồi.
Mẹ không cần phải lo lắng cho con.” An Vân Tây nhẹ nhàng nói.
Sau một thời gian dài thân thiết, cô đã coi Trịnh Nặc Trân hiền lành và rộng lượng như mẹ ruột của mình, từ nhỏ cô chưa bao giờ cảm nhận được sự sủng ái của cha mẹ.
Cô rất biết ơn vì bà đã cho cô trải nghiệm điều đó.
Trịnh Nặc Trân đưa tay ra và chạm vào má cô, "Chà.
Mẹ đã gặp Triệu Cẩm Dung vài lần trước đây, và bà ấy rất lịch thiệp, vì vậy con không cần phải lo lắng quá nhiều.
Bà ấy sẽ không làm con khó xử đâu.
Bà ấy hỏi gì cũng được, con cứ nói đi.
Đừng lo.
"
“ Dạ con hiểu rồi.” An Vân Tây gật đầu, cô vẫy tay chào, “Tạm biệt!”
Sau khi chào tạm biệt Trịnh Nặc Trân.
Diêm Tuấn lái xe đến tận nhà chính họ Cố trên sườn đồi ở ngoại ô.
Khi đến, cánh cổng sắt lớn của ngôi nhà chính đã mở sẵn.
Diêm Tuấn lái xe thẳng vào và đậu trước tòa nhà chính theo phong cách châu Âu màu vàng.
Anh ta không ra khỏi xe.
Thay vào đó, anh ta xoay người sang một bên, lấy ra một cái chai nhỏ đưa cho An Vân Tây, trầm giọng nói: "Có cần anh giải thích cách sử dụng lại không?" An Vân Tây lắc đầu, cất cái lọ nhỏ vào trong túi xách..
Bình luận truyện