Chương 85: Chương 85
Sau khi cắt quần áo hồi lâu, hiển nhiên anh hoàn toàn không động đậy, cô chỉ cảm thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm bóng lưng của mình.
Bị anh nhìn chằm chằm vào nửa người đang khỏa thân, cô cảm thấy rất khó chịu.
Anh không thể tỉnh táo hơn và giúp đắp chăn?
“Đừng nhìn nó, được không?” Giọng cô có chút gắt gỏng.
“Có đau không?” Cố Ngôn hỏi đột ngột.
Giọng anh trầm, từ tính, với sự nhẫn nhịn, tức giận và một chút đau khổ.
Ngọn lửa tức giận vừa mới bốc lên trong lòng San bỗng nhiên vụt tắt vào lúc này.
Cô cắn môi trả lời: "Không sao đâu."
“ Ai đã đánh em!” Cố Ngôn hung dữ nói.
“...” San không trả lời.
Đột nhiên, cô cảm thấy một đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng, hôn lên gần vết thương của cô, một nụ hôn nặng nề in hằn xuống, lưu luyến mãi không thôi.
Mặt San đột nhiên đỏ bừng.
Anh ta đang làm gì vậy? !
May mắn thay vào thời điểm này.
Chuông cửa vang lên.
Môi của Cố Ngôn cuối cùng cũng rời khỏi lưng cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng đang vùi trong ga trải giường của cô anh chỉ cảm thấy đầy thích thú.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa.
Là Dạ Hàn, mua thuốc đem đến.
“ Đêm nay ở lại đây đi." Cố Ngôn dặn dò.
Mấy ngày nay có rất nhiều việc phải chạy đi chạy lại, Dạ Hàn ở lại nhờ làm việc vặt sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Vâng.” Dạ Hàn đáp, anh đi đến phòng dành cho khách ở lầu một.
Cố Ngôn cũng lên lầu với một gói thuốc, và quay trở lại căn phòng trên tầng hai để đưa thuốc cho San.
Cô vẫn nằm sấp, không cử động được.
Anh ném một chiếc túi lên bàn cạnh giường.
San liếc nhìn nó và ngạc nhiên nói: " Anh thực sự lấy lại được điện thoại và súng của tôi?"
"Ừ.
Hôm nay để Dạ Hàn đến trạm thứ hai của đồn cảnh sát.
Anh ta cung cấp giấy phép sử dụng súng hợp pháp của em, và họ đã giao lại vật cá nhân cho em." thuốc đã được lấy ra và đặt trên bàn cạnh giường.
San đưa tay chạm vào khẩu súng lục của mình.
“Thật tuyệt, tưởng không lấy lại được.”
Đột nhiên, anh vỗ về bàn tay đang dang rộng của cô.
“ Ngoan, uống thuốc đi.” Anh nói.
" Ừm." Cô rút tay lại ngoan ngoãn uống thuốc.
Lúc này, anh mới tập trung chú ý vào việc xử lý vết thương trên lưng cô, vết thương do roi hung dữ, vết thương giống như con rết, khó có thể tưởng tượng được sẽ đau đớn như thế nào khi chịu đòn roi như vậy.
Anh lấy ra một chiếc tăm bông y tế, bôi iodophor, chỉ vào vết thương của cô, nhắc nhở: " Sẽ hơi đau."
Giọng nói rơi xuống.
San cảm thấy một cơn đau xuyên thấu khiến cô run lên, và răng cô kêu lục cục.
Nước mắt như muốn trào ra, nhưng cô vẫn cố kìm nén và không khóc.
Cố Ngôn nhíu mày thật sâu, anh biết cô rất đau, anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng những mảnh vải còn sót lại và cục máu đông lại dính vào nhau rất khó lấy ra.
Căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường.
San nghiến răng kìm lại cơn đau, cô mồ hôi nhễ nhại, tóc tai ướt sũng như mới bị lôi ra khỏi nước.
Mặt khác, Cố Ngôn thận trọng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Phải mất một lúc lâu, anh mới gỡ được những mảnh vải bị mắc kẹt trong vết thương.
Vào thời điểm tất cả đều được lấy xuống, đã hơn một giờ đồng hồ đã trôi qua một cách vô tình.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh liên tục khử trùng vết thương cho cô bằng iodophor, và sau đó bôi một loại thuốc trị vết thương đặc biệt lên lưng cô.
"Đau ..." San không kìm được khóc.
Giờ phút này cảm giác lạnh thấu xương cùng nóng như lửa đốt, hai tầng băng và lửa, lại khiến cô rùng mình một cái.
"Tốt hơn chưa?" Cố Ngôn nhẹ giọng hỏi, trong khi liên tục xoa lưng cô bằng lòng bàn tay mình, từ trên xuống dưới.
“Dừng lại, tôi không sao.” San vùi đầu mình vào chăn bông ngại ngùng nói
"Đừng chạm vào nó!" Vì anh ấy không dừng lại nên cô phải ngăn lại lần nữa.
Anh ta dừng lại đột ngột.
Khoảnh khắc dừng lại, cô dường như cảm thấy lưng mình bắt đầu đau trở lại.
Tuy nhiên, làm sao cô có thể yêu cầu anh tiếp tục?
Cô chỉ biết nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Cố Ngôn đắp chăn bông cho cô, nhẹ giọng nói: "Vết thương vừa mới bôi thuốc cần phải thông thoáng.
Trước tiên đừng mặc áo.
Cứ như vậy ngủ đi."
"..." San thực sự muốn bóp cổ anh.
Nhưng đã bốn giờ sáng, trằn trọc một ngày một đêm, cô buồn ngủ đến mức không ngăn được cơn buồn ngủ sâu, mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh sắp xếp lại thuốc, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống ghế sofa trong phòng.
Anh nhìn cô, người đã ngủ say, trầm ngâm.
Trong khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh hiện lên một tia thanh thản vô hại, cô ngủ rất ngon.
Có lẽ sau bao nhiêu biến cố, đây là lúc cô được ngủ yên nhất.
Khi San mở mắt lần nữa.
Cô thấy rằng anh đang ngủ bên cạnh mình ...
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, tiếng mưa “rơi” vào cửa sổ, thanh âm gấp gáp.
Khuôn mặt đẹp trai lộng lẫy của anh hoàn toàn hiện ra trước mặt cô, anh có vẻ rất mệt mỏi, khi quan sát kỹ hơn, cô nhận ra rằng đôi mắt của anh có màu xanh lam đậm.
Nghĩ đến đây, từ nước M anh lao về không nghỉ ngơi, anh lại mệt nhọc quần quật chữa trị vết thương cho cô.
Bóng dáng to lớn của anh cuộn mình bên cạnh cô có vẻ có chút phiền muộn.
Khi cô cố gắng di chuyển, một chấn động nhẹ khiến anh tỉnh giấc.
Hắn buồn ngủ mở mắt ra liếc nhìn đồng hồ, "Mới chín giờ, em sao không ngủ thêm."
“Sao anh lại ngủ trên giường?” San không nhịn được hỏi.
" Anh vốn dĩ ngủ trên ghế, nhưng em lúc ngủ cứ ậm ừ, không yên, kêu đau nên anh mới đến bên cạnh xoa vết thương cho em.
Mà em cứ rút vào lòng anh có cho anh đi đâu.
Nên đành ngủ trên giường thôi." Anh trêu chọc nói
Cô đỏ mặt ngay lập tức, và những gì anh nói dường như là thật.
“Tôi dậy đây." Cô di chuyển cánh tay, cố gắng để lấy điện thoại trên giường.
Nhưng vừa cử động, vết thương vừa kéo, đau đến mức không nhúc nhích được.
"Đừng cử động.
Để anh xem vết thương thế nào?" Anh trở mình và ngồi dậy.
"đừng....." Ngay khi cô nói xong, anh đã vén chăn bông lên.
Anh kiểm tra vết thương của cô cẩn thận, và vuốt v e những ngón tay mảnh mai của mình xuống vết thương, "Không sao đâu, vết thương đã đóng vảy.
Nằm nghỉ hai ngày, chắc em có thể ra khỏi giường và đi xung quanh."
" Còn phải nằm hai ngày! Làm sao có thể?!" Lúc nằm sấp thật khó chịu.
Nằm thêm hai ngày nữa, chắc cô ấy chán muốn phát điên lên rồi!
Cô cau mày hỏi: "Tại sao nhà anh không thuê người giúp việc? Anh có thể gọi người giúp việc, dù là tạm thời cũng được."
“Có chuyện gì mà anh không làm được sao?” Cố Ngôn nhìn cô với một chút chế giễu trong giọng nói của mình.
"Tôi ..." San cắn môi, "Tôi muốn gội đầu!"
Mấy ngày nay cô ấy không gội đầu, kể từ khi bị cảnh sát bắt đi ở nhà rồi đưa vào trại giam.
Cô bất lực vò đầu bứt tóc, ngứa ngáy, rất muốn gội.
“Nếu em không phiền, anh có thể làm cho em.
Đừng nói là gội đầu, em muốn đi tắm anh cũng giúp được.” Anh không khỏi nở nụ cười.
"Quên đi, giúp tôi mặc quần áo trước, tôi sẽ tự mình đứng dậy." Cô nhanh chóng từ chối.
"Vết thương của em còn chưa lành, hiện tại không thể đụng nước, có thể đem vật dụng cá nhân đến bên giường cho em đánh răng rửa mặt." Anh đề nghị.
“Không, cảm ơn” San từ chối.
Anh giúp cô mặc áo vào.
San đưa một tay về phía trước, từng tay một, và phải mất một lúc lâu mới có thể cài nút.
Áo sơ mi nam ở trên người cô, dài đến ngang đùi, lộ ra một đôi chân trắng nõn thon thả.
Nhưng cuối cùng, có còn hơn không.
Cô ấy phải đứng dậy tại vì.
Cô ấy muốn đi vệ sinh.
Cô đã kìm được một lúc, mặt đỏ bừng.
Đột nhiên, Cố Ngôn đặt tay dưới cô và ôm cô từ trên giường.
“Này!” San đá cả hai chân, tư thế ôm thật kỳ lạ.
Quần áo trước mặt cô rộng thùng thình, cô có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay của anh đang đặt trên ngực cô.
Anh ôm cô đi thẳng vào phòng vệ sinh, đặt cô trực tiếp lên toilet, "Em có muốn đi vệ sinh không? Có cần anh giúp em cởi....?"
" Không cần, đi ra ngoài!".
Bình luận truyện