Hôn Nội Mưu Ái
Chương 100: Đứa trẻ không mong đợi
"Anh trai..." Dịch Thanh thận trọng đẩy cửa biệt thự ra, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt khiến cô ho khan mấy tiếng.
“Anh hai, anh có ở đó không?” Thấy không có ai trả lời, Dịch Thanh không khỏi hét lên một lần nữa rồi chậm rãi đi vào trong nhà.
Rèm cửa trong phòng được kéo chặt, kín gió, trong không khí có một đám khói dày đặc khiến người ta không chịu nổi.
Khi cô bước đến ghế sô pha, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm suy sụp trên ghế sô pha với một chai rượu trên tay, trên mặt đất có nhiều chai rượu đã cạn nằm lăn lóc, trên bàn đầy tàn thuốc. Cô lại nhìn về phía người đàn ông với gương mặt tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, cằm cũng lún phún đầy râu. Thoạt nhìn, không ra hình dạng con người mà giống như một bóng ma.
"Anh trai..." Dịch Thanh khó chịu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh làm sao vậy? Anh không quan tâm đến chuyện của công ty, cũng không về nhà gặp mẹ. Anh có biết mẹ đang lo lắng cho anh lắm không."
“Đi ra ngoài.” Dịch Dương lãnh đạm nói, giơ tay uống thêm một ngụm rượu.
Dịch thanh có chút tức giận, trừng mắt nhìn anh rồi hét lên: "Anh nghĩ mình có thể trốn tránh hiện thực như thế này sao? Anh à, anh đừng hành hạ bản thân như vậy, chuyện của Tiểu Bối không phải lỗi của anh. Anh không nên sống như thế này."
“Tại sao lại không phải lỗi của anh.” Dịch Dương thì thào, giọng có chút buồn bã, “Chuyện của Tiểu Bối đều là lỗi của anh, đáng ra anh không nên làm phiền mẹ con họ, không nên để Tiểu Bối bị bắt cóc một cách bất cẩn như vậy. Tất cả lỗi đều do anh gây ra, anh không còn mặt mũi nào gặp lại Nhan Nhan. ”
"Nhưng cho dù đó có là lỗi của anh, điều anh nên làm bây giờ là phấn chấn trở lại và tìm ra tung tích của những kẻ bắt cóc, thay vì ở nhà như thế này."
Dịch Dương đôi mắt tối sầm lại, và đôi mắt đỏ rực đầy hận thù.
Hồi lâu, hắn nhẹ nói: "Thanh Thanh, ra ngoài, anh muốn yên lặng ở một mình."
"Nhưng..."
"Đi mau."
Dịch Thanh mím môi, nhìn anh một cách buồn bã rồi từ từ bước ra khỏi nhà. Đôi mắt cô luôn tràn đầy lo lắng.
Mất bao lâu để có thể chữa lành vết thương này?
Mạc Tâm Nhan đã nằm hơn mười ngày trên giường. Sự ra đi của Tiểu Bối đã ảnh hưởng quá lớn đến cô. Cô thường xuyên không ăn uống gì, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có khi nhìn đến lúc nước mắt vô thức chảy ra.
Tần Hiên biết cô đang nghĩ về Tiểu Bối nên mỗi khi cô ngẩn ngơ, anh sẽ không quấy rầy cô, để cô yên lặng chìm đắm trong ký ức.
Điều khiến anh lo lắng nhất chính là sức khỏe của cô, cô không ăn uống như thế này, cô đã đau đớn rất nhiều, sắc mặt trở nên phờ phạc. Nếu không được tiêm dinh dưỡng để bổ sung thể lực thì cô đã không thể chịu đựng được.
Anh thuyết phục cô nhiều lần để cô ăn gì đó, nhưng lần nào cô cũng nói rằng cô không thể ăn. Anh đã nhờ ba mẹ thuyết phục cô nhưng kết quả vẫn như vậy. Giờ phút này, e rằng chỉ cần Tiểu Bối xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ lập tức bình phục.
“Anh Tần, mấy ngày nay Nhan Nhan đều như vậy sao?” Dịch Thanh hơi buồn bã nhìn Mạc Tâm Nhan đang ngồi ở bên giường ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, cô ấy đã như vậy kể từ ngày đó.” Tần Hiên thì thào.
Dịch Thanh rũ mắt xuống, khổ sở nói: "Hai người bọn họ đều trở nên thế này, làm sao có thể làm cho bọn họ tốt hơn?"
“Ai cũng như thế này?” Tần Hiên sửng sốt, thấp giọng hỏi.
"Anh trai tôi..." Khi nhắc đến Dịch Dương, Dịch Thanh dường như đặc biệt tức giận. "Anh không biết anh trai tôi bây giờ như thế nào. Anh ấy uống rượu và hút thuốc cả ngày. Con người không giống người nữa mà giống như hồn ma."
Một tia buồn bã lướt qua mắt Tần Hiên, anh thấp giọng thở dài: "Kỳ thực, trong lòng Dịch Dương là khó chịu nhất. Mong rằng hai người họ đều sớm khỏe lại."
Ngay khi lời nói của Tần Hiên vừa thốt ra, Dịch Thanh đột nhiên chỉ vào đầu giường kêu lên: "Nhan Nhan … Nhan Nhan ngất rồi..."
Trái tim Tần Hiên nhảy dựng, anh vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Tâm Nhan cả người mềm nhũn ngã ở đầu giường, cánh tay gầy guộc buông thõng ở mép giường, trông vô cùng bất lực.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Tần Hiên lo lắng hỏi sau khi bác sĩ kiểm tra cho Mạc Tâm Nhan. Dịch Thanh cũng đang lo lắng đứng ở bên cạnh.
"Cơ thể bệnh nhân đang rất yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ đứa trẻ không giữ được".
"Cái gì? Đứa trẻ?"
Tần Hiên và Dịch Thanh đồng thanh, trong giọng nói đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô ấy đang có thai, đã được một tháng."
Nghe được lời của bác sĩ, Tần Hiên ánh mắt lặng lẽ xẹt qua một tia phức tạp, không thể nghi ngờ, đứa nhỏ này là... Nhưng bất chấp điều này, anh vẫn chăm sóc cho cô, mang lại hạnh phúc cho cô. Anh hy vọng đứa trẻ này có thể bù đắp những tổn thương mà Tiểu Bối đã mang lại cho cô ấy. Nếu cuối cùng, cô có thể đến cùng Dịch Dương, thì anh cũng sẽ chúc phúc cho cô. Suy cho cùng, trong lòng anh, hạnh phúc của cô mới là quan trọng nhất, cho dù nhìn thấy cô cười trong vòng tay của người đàn ông khác, anh cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.
"Thật tuyệt..." Dịch Thanh vui mừng nhìn Mạc Tâm Nhan, thấp giọng nói: "Có như vậy, Nhan Nhan sẽ vì đứa nhỏ này mà không tiếp tục hành hạ bản thân nữa."
“Đừng vui mừng quá sớm.” Lời nói nghiêm túc của bác sĩ khiến trái tim Tần Hiên và Dịch Thanh run lên.
“Ý của bác sĩ là gì?” Tần Hiên trầm giọng nói, có chút gấp gáp.
"Cơ thể cô ấy quá yếu. Mấy ngày nay chỉ dựa vào tiêm dinh dưỡng để bổ sung thể lực và dưỡng chất cần thiết cho cơ thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa trẻ thật sự sẽ không giữ được".
“Vậy chúng tôi phải làm gì?” Dịch Thanh lo lắng hỏi.
"Mọi người nên để cô ấy ăn uống những thứ bổ dưỡng. Quan trọng nhất là phải giữ trạng thái tinh thần tốt. Suy nhược như thế này không tốt cho trẻ nhỏ và cả người mẹ."
Tần Hiên lông mày nhăn lại, không nói chuyện, chỉ nhìn Mạc Tâm Nhan đang hôn mê với vẻ mặt phức tạp, tự hỏi khi cô biết mình mang thai sẽ phản ứng như thế nào. Anh hy vọng cô có thể nghĩ cho đứa trẻ.
Vào buổi tối, Mạc Tâm Nhan lặng lẽ thức dậy. Có những cơn gió thoảng qua cửa sổ thổi vào, mang đến cho căn phòng một hơi thở trong lành và mát mẻ.
Cô thất thần nhìn lên trần nhà, khuôn mặt tái nhợt im lặng.
“Nhan Nhan, em tỉnh rồi à?” Tần Hiên ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô mở mắt, không khỏi vui mừng nói: “Em muốn ăn gì, nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em.
“Em không muốn ăn.” Mạc Tâm Nhan thì thào, giọng nói có chút khàn khàn, giống như người đã lâu không nói chuyện đột nhiên nói ra câu đầu tiên.
“Nhan Nhan, em không thể tiếp tục như vậy nữa.” Tần Hiên nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Em phải nghĩ đến Tiểu Bảo, mấy ngày nay Tiểu Bảo nhìn thấy em bệnh nằm trên giường, rất lo lắng. Thằng nrs thậm chí không thể ăn ngon. "
"E, biết mọi người đều lo lắng cho em..." Mạc Tâm Nhan bất lực nói, giọng khàn khàn có chút kêu lên, "Nhưng em thật sự không ăn được. Bây giờ em còn không ngủ được mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu em toàn là giọng nói và tiếng khóc của Tiểu Bối. Con bé gọi mẹ hết lần này đến lần khác... Tần Hiên, em buồn quá, buồn đến mức như muốn chết đi... "
Tần Hiên ánh mắt tối sầm lại, nhìn cô có chút tức bất lực nói: "Em buồn bac muốn chết, nhưng những người thân của em phải làm sao bây giờ? Nhan Nhan, em không thể ích kỷ như vậy, em phải nghĩ đến người còn sống, đồng ý với anh đi."
"Nhưng em đau quá, Tần Hiên, sao những chuyện tàn nhẫn như vậy lại xảy ra với Tiểu Bối của em? Con bé thật đáng yêu, thật ngây thơ, tại sao những chuyện tàn nhẫn rơi vào người con bé, em thật sự muốn thay con bé... gánh lấy tai họa này thay cho con bé... "
"Nhan Nhan..." Tần Hiên cau mày cắt ngang lời nói của cô, do dự hồi lâu, cuối cùng anh nói: “Nhan Nhan, em đag có thai."
Mạc Tâm Nhan kinh ngạc mà nhìn anh: "Làm sao có khả năng, Tần Hiên, đừng nói dối em như vậy..."
Nói đến đó, đầu óc cô bất giác nhớ lại những sự việc xảy ra trong đêm hôm đó, và trái tim cô khẽ thắt lại.
Tần Hiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cười khổ: “Em cho rằng anh sẽ nói dối em những chuyện như vậy sao?"
Nhìn thấy khóe môi anh chua xót, lòng Mạc Tâm Nhan run lên: "Làm sao có thể? Em xin lỗi, Tần Hiên, em xin lỗi..."
Giờ phút này, cô không biết lòng mình nên vui hay nên buồn. Rõ ràng cô muốn đoạn tuyệt với người đàn ông đó, không muốn sống nưa, nhưng tại sao vào lúc này, trong hoàn cảnh như vậy, cô nên mang thai đứa con của người đàn ông đó, cô nên làm gì, và đứa trẻ này nên làm như thế nào?
“Cô gái ngớ ngẩn, em không có việc gì có lỗi với anh…” Tần Hiên sờ sờ đầu cô nói nhỏ, “Anh biết đứa nhỏ này là của Dịch Dương, xem ra ngay cả ông trời cũng không nỡ chia cách hai người. "
“Anh sai rồi, Tần Hiên. Đứa nhỏ này là sai lầm.” Mạc Tâm Nhan ôm gối buồn bực nói: “Ngày hôm đó em uống nhầm thứ nước gì đó, nếu không, sẽ không có đứa nhỏ này, nếu không đứa nhỏ này không thể tồn tại được. Lần đó là một tai nạn, và sự xuất hiện của đứa trẻ này cũng là một sự tình cờ, một sai lầm. "
“Nhưng dù vậy, đây cũng là con của em, phải không?” Tần Hiên nắm chặt tay cô nói, “Nhan Nhan, vui lên, vui lên cho anh và cho đứa trẻ trong bụng. "
“Nhưng em không đủ dũng khí để sinh ra nó.” Mạc Tâm Nhan vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình và khó chịu nói, “Tiểu Bối của em vừa mới đi, làm sao em có thể… làm sao em có thể có đứa con khác sớm như vậy, Tiểu Bối của em... con bé rất thích ghen tị, rất thích làm nũng... "
Mỗi khi nói về Tiểu Bối, trái tim Mạc Tâm Nhan lại đau nhói.
“Nhan Nhan, đừng nghĩ như vậy.” Tần Hiên đau khổ nhìn cô nói: “Em nên nghĩ rằng đứa trẻ này có thể là Tiểu Bối đầu thai, và con bé sẽ lại là con của em. Nó không có rời đi, con bé đang ở trong bụng của em... "
“Thật sao?” Mạc Tâm Nhan vuốt ve Tiểu Bối, buồn bực nhìn anh, “Tiểu Bối thật sự không có rời đi sao? Thật sự sẽ lại là con của em sao.”
“Nhất định là con bé rất yêu em, em cũng yêu con bé nhiều như vậy, con bé làm sao có thể rời bỏ em được.” Tần Hiên trầm giọng nói. Nhưng có một nét buồn lặng lẽ trong mắt anh. Dù ai cũng biết rằng Tiểu Bối đã ra đi, nhưng đôi khi tự lừa dối mình cũng tốt.
Mạc Tâm Nhan nhìn bụng dưới trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Tần Hiên, đừng nói cho ai biết chuyện em mang thai được không? Đặc biệt là... đặc biệt là anh ta."
“Được…” Tần Hiên gật đầu, trầm giọng nói: “Tuy nhiên, Dịch Thanh đã biết, hôm nay cô ấy đến đây cùng với nah, em vừa mới ngất đi nên khi bác sĩ đã chẩn đoán cho em, còn cô ấy thì đứng kế bên"
“Anh làm gì để cô ấy không được nói cho người đàn ông đó biết, em không muốn người đàn ông đó biết.” Mạc Tâm Nhan vội vàng nói.
Tần Hiên ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói: "Em tại sao không để cho anh ta đó biết? Nghe Dịch Thanh nói bây giờ anh ta cũng đã từ bỏ chính mình, làm cho bản thân sống không bằng chết. Nếu nói cho anh ta biết điều này, anh ta nhăt định sẽ phấn chấn lại. "
“Vì em đã quyết định không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa, đây là điều không cần thiết.” Mạc Tâm Nhan trầm giọng nói, và một thoáng buồn thoáng qua mắt cô.
Tần Hiên im lặng một lúc mới nói: "Đừng lo lắng, Dịch Thanh nghĩ đứa nhỏ này là của anh, có lẽ cô ấy sẽ không nói cho Dịch Dương biết."
“Vậy thì tốt.” Mạc Tâm Nhan thở dài ba chữ, trong lòng buồn bực không thôi.
Tần Hiên vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: "Nhan Nhan, em nằm xuống trước đi, anh làm chút đồ ăn cho em."
Mạc Tâm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa lông mày cô lại thêm một nỗi buồn.
“Thần Phong, em có tin vui cho anh.” Dịch Thanh đi vào phòng làm việc, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, mỉm cười, “ Nhan Nhan đang mang thai.”
“Anh hai, anh có ở đó không?” Thấy không có ai trả lời, Dịch Thanh không khỏi hét lên một lần nữa rồi chậm rãi đi vào trong nhà.
Rèm cửa trong phòng được kéo chặt, kín gió, trong không khí có một đám khói dày đặc khiến người ta không chịu nổi.
Khi cô bước đến ghế sô pha, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang nằm suy sụp trên ghế sô pha với một chai rượu trên tay, trên mặt đất có nhiều chai rượu đã cạn nằm lăn lóc, trên bàn đầy tàn thuốc. Cô lại nhìn về phía người đàn ông với gương mặt tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, cằm cũng lún phún đầy râu. Thoạt nhìn, không ra hình dạng con người mà giống như một bóng ma.
"Anh trai..." Dịch Thanh khó chịu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh làm sao vậy? Anh không quan tâm đến chuyện của công ty, cũng không về nhà gặp mẹ. Anh có biết mẹ đang lo lắng cho anh lắm không."
“Đi ra ngoài.” Dịch Dương lãnh đạm nói, giơ tay uống thêm một ngụm rượu.
Dịch thanh có chút tức giận, trừng mắt nhìn anh rồi hét lên: "Anh nghĩ mình có thể trốn tránh hiện thực như thế này sao? Anh à, anh đừng hành hạ bản thân như vậy, chuyện của Tiểu Bối không phải lỗi của anh. Anh không nên sống như thế này."
“Tại sao lại không phải lỗi của anh.” Dịch Dương thì thào, giọng có chút buồn bã, “Chuyện của Tiểu Bối đều là lỗi của anh, đáng ra anh không nên làm phiền mẹ con họ, không nên để Tiểu Bối bị bắt cóc một cách bất cẩn như vậy. Tất cả lỗi đều do anh gây ra, anh không còn mặt mũi nào gặp lại Nhan Nhan. ”
"Nhưng cho dù đó có là lỗi của anh, điều anh nên làm bây giờ là phấn chấn trở lại và tìm ra tung tích của những kẻ bắt cóc, thay vì ở nhà như thế này."
Dịch Dương đôi mắt tối sầm lại, và đôi mắt đỏ rực đầy hận thù.
Hồi lâu, hắn nhẹ nói: "Thanh Thanh, ra ngoài, anh muốn yên lặng ở một mình."
"Nhưng..."
"Đi mau."
Dịch Thanh mím môi, nhìn anh một cách buồn bã rồi từ từ bước ra khỏi nhà. Đôi mắt cô luôn tràn đầy lo lắng.
Mất bao lâu để có thể chữa lành vết thương này?
Mạc Tâm Nhan đã nằm hơn mười ngày trên giường. Sự ra đi của Tiểu Bối đã ảnh hưởng quá lớn đến cô. Cô thường xuyên không ăn uống gì, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có khi nhìn đến lúc nước mắt vô thức chảy ra.
Tần Hiên biết cô đang nghĩ về Tiểu Bối nên mỗi khi cô ngẩn ngơ, anh sẽ không quấy rầy cô, để cô yên lặng chìm đắm trong ký ức.
Điều khiến anh lo lắng nhất chính là sức khỏe của cô, cô không ăn uống như thế này, cô đã đau đớn rất nhiều, sắc mặt trở nên phờ phạc. Nếu không được tiêm dinh dưỡng để bổ sung thể lực thì cô đã không thể chịu đựng được.
Anh thuyết phục cô nhiều lần để cô ăn gì đó, nhưng lần nào cô cũng nói rằng cô không thể ăn. Anh đã nhờ ba mẹ thuyết phục cô nhưng kết quả vẫn như vậy. Giờ phút này, e rằng chỉ cần Tiểu Bối xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ lập tức bình phục.
“Anh Tần, mấy ngày nay Nhan Nhan đều như vậy sao?” Dịch Thanh hơi buồn bã nhìn Mạc Tâm Nhan đang ngồi ở bên giường ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy, cô ấy đã như vậy kể từ ngày đó.” Tần Hiên thì thào.
Dịch Thanh rũ mắt xuống, khổ sở nói: "Hai người bọn họ đều trở nên thế này, làm sao có thể làm cho bọn họ tốt hơn?"
“Ai cũng như thế này?” Tần Hiên sửng sốt, thấp giọng hỏi.
"Anh trai tôi..." Khi nhắc đến Dịch Dương, Dịch Thanh dường như đặc biệt tức giận. "Anh không biết anh trai tôi bây giờ như thế nào. Anh ấy uống rượu và hút thuốc cả ngày. Con người không giống người nữa mà giống như hồn ma."
Một tia buồn bã lướt qua mắt Tần Hiên, anh thấp giọng thở dài: "Kỳ thực, trong lòng Dịch Dương là khó chịu nhất. Mong rằng hai người họ đều sớm khỏe lại."
Ngay khi lời nói của Tần Hiên vừa thốt ra, Dịch Thanh đột nhiên chỉ vào đầu giường kêu lên: "Nhan Nhan … Nhan Nhan ngất rồi..."
Trái tim Tần Hiên nhảy dựng, anh vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Tâm Nhan cả người mềm nhũn ngã ở đầu giường, cánh tay gầy guộc buông thõng ở mép giường, trông vô cùng bất lực.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Tần Hiên lo lắng hỏi sau khi bác sĩ kiểm tra cho Mạc Tâm Nhan. Dịch Thanh cũng đang lo lắng đứng ở bên cạnh.
"Cơ thể bệnh nhân đang rất yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ đứa trẻ không giữ được".
"Cái gì? Đứa trẻ?"
Tần Hiên và Dịch Thanh đồng thanh, trong giọng nói đầy kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô ấy đang có thai, đã được một tháng."
Nghe được lời của bác sĩ, Tần Hiên ánh mắt lặng lẽ xẹt qua một tia phức tạp, không thể nghi ngờ, đứa nhỏ này là... Nhưng bất chấp điều này, anh vẫn chăm sóc cho cô, mang lại hạnh phúc cho cô. Anh hy vọng đứa trẻ này có thể bù đắp những tổn thương mà Tiểu Bối đã mang lại cho cô ấy. Nếu cuối cùng, cô có thể đến cùng Dịch Dương, thì anh cũng sẽ chúc phúc cho cô. Suy cho cùng, trong lòng anh, hạnh phúc của cô mới là quan trọng nhất, cho dù nhìn thấy cô cười trong vòng tay của người đàn ông khác, anh cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.
"Thật tuyệt..." Dịch Thanh vui mừng nhìn Mạc Tâm Nhan, thấp giọng nói: "Có như vậy, Nhan Nhan sẽ vì đứa nhỏ này mà không tiếp tục hành hạ bản thân nữa."
“Đừng vui mừng quá sớm.” Lời nói nghiêm túc của bác sĩ khiến trái tim Tần Hiên và Dịch Thanh run lên.
“Ý của bác sĩ là gì?” Tần Hiên trầm giọng nói, có chút gấp gáp.
"Cơ thể cô ấy quá yếu. Mấy ngày nay chỉ dựa vào tiêm dinh dưỡng để bổ sung thể lực và dưỡng chất cần thiết cho cơ thể. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa trẻ thật sự sẽ không giữ được".
“Vậy chúng tôi phải làm gì?” Dịch Thanh lo lắng hỏi.
"Mọi người nên để cô ấy ăn uống những thứ bổ dưỡng. Quan trọng nhất là phải giữ trạng thái tinh thần tốt. Suy nhược như thế này không tốt cho trẻ nhỏ và cả người mẹ."
Tần Hiên lông mày nhăn lại, không nói chuyện, chỉ nhìn Mạc Tâm Nhan đang hôn mê với vẻ mặt phức tạp, tự hỏi khi cô biết mình mang thai sẽ phản ứng như thế nào. Anh hy vọng cô có thể nghĩ cho đứa trẻ.
Vào buổi tối, Mạc Tâm Nhan lặng lẽ thức dậy. Có những cơn gió thoảng qua cửa sổ thổi vào, mang đến cho căn phòng một hơi thở trong lành và mát mẻ.
Cô thất thần nhìn lên trần nhà, khuôn mặt tái nhợt im lặng.
“Nhan Nhan, em tỉnh rồi à?” Tần Hiên ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô mở mắt, không khỏi vui mừng nói: “Em muốn ăn gì, nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em.
“Em không muốn ăn.” Mạc Tâm Nhan thì thào, giọng nói có chút khàn khàn, giống như người đã lâu không nói chuyện đột nhiên nói ra câu đầu tiên.
“Nhan Nhan, em không thể tiếp tục như vậy nữa.” Tần Hiên nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Em phải nghĩ đến Tiểu Bảo, mấy ngày nay Tiểu Bảo nhìn thấy em bệnh nằm trên giường, rất lo lắng. Thằng nrs thậm chí không thể ăn ngon. "
"E, biết mọi người đều lo lắng cho em..." Mạc Tâm Nhan bất lực nói, giọng khàn khàn có chút kêu lên, "Nhưng em thật sự không ăn được. Bây giờ em còn không ngủ được mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu em toàn là giọng nói và tiếng khóc của Tiểu Bối. Con bé gọi mẹ hết lần này đến lần khác... Tần Hiên, em buồn quá, buồn đến mức như muốn chết đi... "
Tần Hiên ánh mắt tối sầm lại, nhìn cô có chút tức bất lực nói: "Em buồn bac muốn chết, nhưng những người thân của em phải làm sao bây giờ? Nhan Nhan, em không thể ích kỷ như vậy, em phải nghĩ đến người còn sống, đồng ý với anh đi."
"Nhưng em đau quá, Tần Hiên, sao những chuyện tàn nhẫn như vậy lại xảy ra với Tiểu Bối của em? Con bé thật đáng yêu, thật ngây thơ, tại sao những chuyện tàn nhẫn rơi vào người con bé, em thật sự muốn thay con bé... gánh lấy tai họa này thay cho con bé... "
"Nhan Nhan..." Tần Hiên cau mày cắt ngang lời nói của cô, do dự hồi lâu, cuối cùng anh nói: “Nhan Nhan, em đag có thai."
Mạc Tâm Nhan kinh ngạc mà nhìn anh: "Làm sao có khả năng, Tần Hiên, đừng nói dối em như vậy..."
Nói đến đó, đầu óc cô bất giác nhớ lại những sự việc xảy ra trong đêm hôm đó, và trái tim cô khẽ thắt lại.
Tần Hiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, cười khổ: “Em cho rằng anh sẽ nói dối em những chuyện như vậy sao?"
Nhìn thấy khóe môi anh chua xót, lòng Mạc Tâm Nhan run lên: "Làm sao có thể? Em xin lỗi, Tần Hiên, em xin lỗi..."
Giờ phút này, cô không biết lòng mình nên vui hay nên buồn. Rõ ràng cô muốn đoạn tuyệt với người đàn ông đó, không muốn sống nưa, nhưng tại sao vào lúc này, trong hoàn cảnh như vậy, cô nên mang thai đứa con của người đàn ông đó, cô nên làm gì, và đứa trẻ này nên làm như thế nào?
“Cô gái ngớ ngẩn, em không có việc gì có lỗi với anh…” Tần Hiên sờ sờ đầu cô nói nhỏ, “Anh biết đứa nhỏ này là của Dịch Dương, xem ra ngay cả ông trời cũng không nỡ chia cách hai người. "
“Anh sai rồi, Tần Hiên. Đứa nhỏ này là sai lầm.” Mạc Tâm Nhan ôm gối buồn bực nói: “Ngày hôm đó em uống nhầm thứ nước gì đó, nếu không, sẽ không có đứa nhỏ này, nếu không đứa nhỏ này không thể tồn tại được. Lần đó là một tai nạn, và sự xuất hiện của đứa trẻ này cũng là một sự tình cờ, một sai lầm. "
“Nhưng dù vậy, đây cũng là con của em, phải không?” Tần Hiên nắm chặt tay cô nói, “Nhan Nhan, vui lên, vui lên cho anh và cho đứa trẻ trong bụng. "
“Nhưng em không đủ dũng khí để sinh ra nó.” Mạc Tâm Nhan vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình và khó chịu nói, “Tiểu Bối của em vừa mới đi, làm sao em có thể… làm sao em có thể có đứa con khác sớm như vậy, Tiểu Bối của em... con bé rất thích ghen tị, rất thích làm nũng... "
Mỗi khi nói về Tiểu Bối, trái tim Mạc Tâm Nhan lại đau nhói.
“Nhan Nhan, đừng nghĩ như vậy.” Tần Hiên đau khổ nhìn cô nói: “Em nên nghĩ rằng đứa trẻ này có thể là Tiểu Bối đầu thai, và con bé sẽ lại là con của em. Nó không có rời đi, con bé đang ở trong bụng của em... "
“Thật sao?” Mạc Tâm Nhan vuốt ve Tiểu Bối, buồn bực nhìn anh, “Tiểu Bối thật sự không có rời đi sao? Thật sự sẽ lại là con của em sao.”
“Nhất định là con bé rất yêu em, em cũng yêu con bé nhiều như vậy, con bé làm sao có thể rời bỏ em được.” Tần Hiên trầm giọng nói. Nhưng có một nét buồn lặng lẽ trong mắt anh. Dù ai cũng biết rằng Tiểu Bối đã ra đi, nhưng đôi khi tự lừa dối mình cũng tốt.
Mạc Tâm Nhan nhìn bụng dưới trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Tần Hiên, đừng nói cho ai biết chuyện em mang thai được không? Đặc biệt là... đặc biệt là anh ta."
“Được…” Tần Hiên gật đầu, trầm giọng nói: “Tuy nhiên, Dịch Thanh đã biết, hôm nay cô ấy đến đây cùng với nah, em vừa mới ngất đi nên khi bác sĩ đã chẩn đoán cho em, còn cô ấy thì đứng kế bên"
“Anh làm gì để cô ấy không được nói cho người đàn ông đó biết, em không muốn người đàn ông đó biết.” Mạc Tâm Nhan vội vàng nói.
Tần Hiên ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói: "Em tại sao không để cho anh ta đó biết? Nghe Dịch Thanh nói bây giờ anh ta cũng đã từ bỏ chính mình, làm cho bản thân sống không bằng chết. Nếu nói cho anh ta biết điều này, anh ta nhăt định sẽ phấn chấn lại. "
“Vì em đã quyết định không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa, đây là điều không cần thiết.” Mạc Tâm Nhan trầm giọng nói, và một thoáng buồn thoáng qua mắt cô.
Tần Hiên im lặng một lúc mới nói: "Đừng lo lắng, Dịch Thanh nghĩ đứa nhỏ này là của anh, có lẽ cô ấy sẽ không nói cho Dịch Dương biết."
“Vậy thì tốt.” Mạc Tâm Nhan thở dài ba chữ, trong lòng buồn bực không thôi.
Tần Hiên vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: "Nhan Nhan, em nằm xuống trước đi, anh làm chút đồ ăn cho em."
Mạc Tâm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa lông mày cô lại thêm một nỗi buồn.
“Thần Phong, em có tin vui cho anh.” Dịch Thanh đi vào phòng làm việc, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, mỉm cười, “ Nhan Nhan đang mang thai.”
Bình luận truyện