Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 19: Khốn kiếp, anh thả tôi ra
Editor: VinJR
Tần Tích chỉ thấy khóe miệng Cố Mộ Nghiêm mất tự nhiên co quắp một cái, sau đó liếc nhìn cô, giống như đang nói cô ngây thơ, chứng tỏ đối với uy hiếp của cô một chút cũng không để vào mắt.
Ở phía sau cô cũng không biết Cố Mộ Nghiêm có tháo chiếc nhẫn ra hay không, bởi vì tay anh luôn để trong túi quần, cô lại không thể lấy ra ngoài xem.
Đang đi, di động của Cố Mộ Nghiêm vang lên, anh nhìn một cái liền nhận, bên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Lý Mặc, "Cố đại thiếu, đang làm gì vậy? Đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Cố Mộ Nghiêm quét mắt nhìn Tần Tích một cái, sau đó đi qua bên cạnh vài bước, giống như không muốn để cô nghe được, Tần Tích thấy anh đề phòng mình giống như đề phòng cướp, trong lòng nghẹn một ngụm uất ức, con bà nó, đừng tưởng rằng cô rất muốn nghe, nhìn thấy bên cạnh có một tiệm bán quần áo, Tần Tích sải bước đi tới.
"Lý Mặc, tôi hỏi cậu, chuyện tối ngày hôm qua, có phải cậu báo cho ông nội tôi biết phải không?"
Lý Mặc cười mỉm mở miệng, "Hắc hắc, Cố đại thiếu, tôi đơn thuần là có ý tốt, cậu xem cậu những năm này, bên cạnh ngay cả phụ nữ cũng không có, ông cụ rất lo lắng, thiếu chút nữa cho rằng hai chúng ta léng phéng, còn lén cảnh cáo tôi ít đi với cậu, tôi chỉ muốn làm ông cụ yên tâm, đúng rồi, tối hôm qua cậu đuổi theo đã xảy ra chuyện gì? Hai người có phải ‘Ra vào’ rồi hay không, cô gái kia như thế nào, mặc dù gầy một chút, nhưng vẫn có ngực, làn da lại trắng, chân lại dài..."
Lý Mặc còn chưa nói dứt, Cố Mộ Nghiêm liền lạnh lùng ngắt lời cậu ta, "Lý Mặc, cậu lau miệng sạch cho tôi một chút."
Cố Mộ Nghiêm đột nhiên tức giận làm Lý Mặc giật mình, trước kia hai người cũng cười giỡn một chút cũng không ảnh hưởng gì, nói chuyện hạ lưu cũng không phải không có, hôm nay là thế nào, uống lộn thuốc.
"Tôi nói sai cái gì, cậu lại phát hỏa lớn như vậy?" Mặt Lý Mặc tràn đầy vô tội.
Cố Mộ Nghiêm giống như cũng cảm thấy mình luống cuống, thu hồi tâm tình, "Tóm lại sau này nói chuyện phải suy nghĩ, đừng miệng chó không phun ra ngà voi."
"Như thế nào tôi miệng chó không phun ra ngà voi? Cậu rất kỳ lạ nha. . ." Bên này Lý Mặc còn chưa nói hết, Cố Mộ Nghiêm trực tiếp cúp điện thoại, mặt Lý Mặc buồn bực nhìn di động, "Cái rắm, tôi trêu ai ghẹo ai chứ, có ý tốt gọi cậu tới ăn cơm, kết quả không giải thích được liền nhận một trận mắng."
Cố Mộ Nghiêm đi vào tiệm bán quần áo, liền nghe được giọng cười của Tần Tích, "Hóa đơn đưa cho anh ta là được."
Sáng sớm bị bức ép hôn, Cố Mộ Nghiêm lại mua chiếc nhẫn mười đồng nhục mạ cô, trong lòng Tần Tích kìm nén bực bội, lại phát tiết không được, trong lòng nén giận, cho nên muốn hung hăng làm thịt Cố Mộ Nghiêm một khoản.
Nhân viên bán hàng giống như nhìn thấy thần tài đi tới, con mắt sáng lóa, trong tay là hóa đơn, Cố Mộ Nghiêm lấy đến nhìn, thoáng nhíu mày, cô nhóc này thật đúng là không khách khí, anh chỉ nhận điện thoại năm phút, thế nhưng cô lại mua mười mấy vạn.
Mặc dù chút tiền kia anh không để ở trong mắt, nhưng không thể không nói tâm tư cô nhóc này thật đen.
Cố Mộ Nghiêm nghĩ nghĩ, mua thì mua đi, sau khi kết hôn nhất định phải gặp người thân họ hàng, bà xã của mình cũng không thể ăn mặc quá khó coi, vốn hôm nay dẫn cô ra ngoài chính là vì muốn mua quần áo còn có nhẫn cưới, chỉ là khi chuẩn bị quét thẻ, ánh mắt lơ đãng quét mắt nhìn quần áo đang đóng gói, lập tức động tác ngừng lại, mặt đen.
Váy ngắn, lộ lưng, thật vất vả mới thấy một cái quần bò, kết quả đằng sau còn khoét hai cái lỗ lớn phía dưới mông, cô không biết nó hở sao?
Vừa nghĩ tới bà xã của mình ăn măc thiếu vải như vậy đi tản bộ ở ngoài, trong lòng anh liền khó chịu.
Tay của nhân viên bán hàng đưa đến giữa không trung, đột nhiên thấy anh dừng lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ không mua sao? Đừng nha, đây chính là thần tài lớn, nếu mua bán xong, cô đạt chỉ tiêu bán hàng rất nhanh.
Mặt Cố Mộ Nghiêm âm trầm, nhân viên bán hàng không rõ tình huống lắm, cũng không dám lên tiếng, dè dặt quan sát.
"Những bộ quần áo này, toàn bộ đều không cần."
Mặt nhân viên bán hàng lập tức liền đen xuống, con vịt nấu chín đã bay rồi.
"Vì sao không cần?" Tần Tích vội vàng đi tới, "Cố Mộ Nghiêm, như thế nào anh lại keo kiệt như vậy?"
Kỳ thật vừa rồi khi thấy anh thật sự chuẩn bị đi quét thẻ, Tần Tích có chút do dự có nên ngăn cản hay không, dù sao cô cũng chỉ giận dỗi, chứ không phải muốn mua những món đồ này, nhưng thấy anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, bộ dáng keo kiệt, bỗng chốc trong lòng liền khó chịu.
Chưa kết hôn đã keo kiệt thành như vậy, sau khi kết hôn, cô còn không bị ngược đãi đến chết sao.
Cố Mộ Nghiêm chau mày, "Đây không phải là vấn đề hẹp hòi, những bộ quần áo này hoàn toàn không thích hợp với cô." Nói xong, cầm một bộ khoét eo, khoa tay múa chân ở trên người của cô, vẻ mặt ghét bỏ. "Eo lớn như vậy, lộ ra cho ai xem chứ."
Tần Tích nổi cáu, eo cô to? Diệp Thập Nhất hâm mộ nhất chính là eo của cô. Ánh mắt anh ta có phải có vấn đề rồi hay không?
Bên này còn chưa kịp phản ứng, Cố Mộ Nghiêm lại cầm một cái váy, không chút lưu tình nói, "Chân lại không trắng, mua váy ngắn như vậy làm gì?"
Tần Tích biết mình không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng không cảm thấy mình rất xấu, bị anh nói như vậy, đương nhiên lòng tự trọng bị làm nhục, hàm răng mài kêu răng rắc, "Cố Mộ Nghiêm, anh lập lại lần nữa."
Cố Mộ Nghiêm từ bên cạnh lấy ra một bộ quần áo, váy suông, một chút đường cong cũng không có, từ cổ áo bao đến cổ tay, đánh giá cô nói, "Tôi cảm thấy cái này dường như thích hợp với cô hơn."
"Anh tự mình giữ lại mặc đi." Tần Tích rống một tiếng, đẩy Cố Mộ Nghiêm một cái, sau đó tức giận đi ra ngoài, liều mạng muốn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, vừa đi vừa chửi bới, "Cố Mộ Nghiêm, anh là tên khốn kiếp, đầu tôi bị nước vào mới có thể gả cho anh. Cái rắm, ngay cả chiếc nhẫn cũng bắt nạt tôi. Tôi đi tìm ông nội anh."
Bây giờ Tần Tích thực sự sắp làm đứt đầu ngón tay.
Cố Mộ Nghiêm bị Tần Tích rống như vậy hơi sững sờ một chút, kịp phản ứng vội vàng đuổi theo, thấy cô sải bước đi ở phía trước, tiến lên một phát bắt được cánh tay của cô, "Này. . .Cô nhóc kia. . ."
"Khốn kiếp, anh thả tôi ra." Tâm tình của Tần Tích hết sức kích động, xoay người đá Cố Mộ Nghiêm một cước, ở giữa đầu gối, thừa dịp anh nhẹ buông tay, Tần Tích nhanh chóng chạy về phía trước.
Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nhìn dấu chân in rõ ràng trên quần, nhìn lại Tần Tích đã nhanh biến mất trong đám người, cũng bất chấp mọi thứ, nhanh đuổi theo cô.
Tần Tích chỉ thấy khóe miệng Cố Mộ Nghiêm mất tự nhiên co quắp một cái, sau đó liếc nhìn cô, giống như đang nói cô ngây thơ, chứng tỏ đối với uy hiếp của cô một chút cũng không để vào mắt.
Ở phía sau cô cũng không biết Cố Mộ Nghiêm có tháo chiếc nhẫn ra hay không, bởi vì tay anh luôn để trong túi quần, cô lại không thể lấy ra ngoài xem.
Đang đi, di động của Cố Mộ Nghiêm vang lên, anh nhìn một cái liền nhận, bên kia truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Lý Mặc, "Cố đại thiếu, đang làm gì vậy? Đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."
Cố Mộ Nghiêm quét mắt nhìn Tần Tích một cái, sau đó đi qua bên cạnh vài bước, giống như không muốn để cô nghe được, Tần Tích thấy anh đề phòng mình giống như đề phòng cướp, trong lòng nghẹn một ngụm uất ức, con bà nó, đừng tưởng rằng cô rất muốn nghe, nhìn thấy bên cạnh có một tiệm bán quần áo, Tần Tích sải bước đi tới.
"Lý Mặc, tôi hỏi cậu, chuyện tối ngày hôm qua, có phải cậu báo cho ông nội tôi biết phải không?"
Lý Mặc cười mỉm mở miệng, "Hắc hắc, Cố đại thiếu, tôi đơn thuần là có ý tốt, cậu xem cậu những năm này, bên cạnh ngay cả phụ nữ cũng không có, ông cụ rất lo lắng, thiếu chút nữa cho rằng hai chúng ta léng phéng, còn lén cảnh cáo tôi ít đi với cậu, tôi chỉ muốn làm ông cụ yên tâm, đúng rồi, tối hôm qua cậu đuổi theo đã xảy ra chuyện gì? Hai người có phải ‘Ra vào’ rồi hay không, cô gái kia như thế nào, mặc dù gầy một chút, nhưng vẫn có ngực, làn da lại trắng, chân lại dài..."
Lý Mặc còn chưa nói dứt, Cố Mộ Nghiêm liền lạnh lùng ngắt lời cậu ta, "Lý Mặc, cậu lau miệng sạch cho tôi một chút."
Cố Mộ Nghiêm đột nhiên tức giận làm Lý Mặc giật mình, trước kia hai người cũng cười giỡn một chút cũng không ảnh hưởng gì, nói chuyện hạ lưu cũng không phải không có, hôm nay là thế nào, uống lộn thuốc.
"Tôi nói sai cái gì, cậu lại phát hỏa lớn như vậy?" Mặt Lý Mặc tràn đầy vô tội.
Cố Mộ Nghiêm giống như cũng cảm thấy mình luống cuống, thu hồi tâm tình, "Tóm lại sau này nói chuyện phải suy nghĩ, đừng miệng chó không phun ra ngà voi."
"Như thế nào tôi miệng chó không phun ra ngà voi? Cậu rất kỳ lạ nha. . ." Bên này Lý Mặc còn chưa nói hết, Cố Mộ Nghiêm trực tiếp cúp điện thoại, mặt Lý Mặc buồn bực nhìn di động, "Cái rắm, tôi trêu ai ghẹo ai chứ, có ý tốt gọi cậu tới ăn cơm, kết quả không giải thích được liền nhận một trận mắng."
Cố Mộ Nghiêm đi vào tiệm bán quần áo, liền nghe được giọng cười của Tần Tích, "Hóa đơn đưa cho anh ta là được."
Sáng sớm bị bức ép hôn, Cố Mộ Nghiêm lại mua chiếc nhẫn mười đồng nhục mạ cô, trong lòng Tần Tích kìm nén bực bội, lại phát tiết không được, trong lòng nén giận, cho nên muốn hung hăng làm thịt Cố Mộ Nghiêm một khoản.
Nhân viên bán hàng giống như nhìn thấy thần tài đi tới, con mắt sáng lóa, trong tay là hóa đơn, Cố Mộ Nghiêm lấy đến nhìn, thoáng nhíu mày, cô nhóc này thật đúng là không khách khí, anh chỉ nhận điện thoại năm phút, thế nhưng cô lại mua mười mấy vạn.
Mặc dù chút tiền kia anh không để ở trong mắt, nhưng không thể không nói tâm tư cô nhóc này thật đen.
Cố Mộ Nghiêm nghĩ nghĩ, mua thì mua đi, sau khi kết hôn nhất định phải gặp người thân họ hàng, bà xã của mình cũng không thể ăn mặc quá khó coi, vốn hôm nay dẫn cô ra ngoài chính là vì muốn mua quần áo còn có nhẫn cưới, chỉ là khi chuẩn bị quét thẻ, ánh mắt lơ đãng quét mắt nhìn quần áo đang đóng gói, lập tức động tác ngừng lại, mặt đen.
Váy ngắn, lộ lưng, thật vất vả mới thấy một cái quần bò, kết quả đằng sau còn khoét hai cái lỗ lớn phía dưới mông, cô không biết nó hở sao?
Vừa nghĩ tới bà xã của mình ăn măc thiếu vải như vậy đi tản bộ ở ngoài, trong lòng anh liền khó chịu.
Tay của nhân viên bán hàng đưa đến giữa không trung, đột nhiên thấy anh dừng lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ không mua sao? Đừng nha, đây chính là thần tài lớn, nếu mua bán xong, cô đạt chỉ tiêu bán hàng rất nhanh.
Mặt Cố Mộ Nghiêm âm trầm, nhân viên bán hàng không rõ tình huống lắm, cũng không dám lên tiếng, dè dặt quan sát.
"Những bộ quần áo này, toàn bộ đều không cần."
Mặt nhân viên bán hàng lập tức liền đen xuống, con vịt nấu chín đã bay rồi.
"Vì sao không cần?" Tần Tích vội vàng đi tới, "Cố Mộ Nghiêm, như thế nào anh lại keo kiệt như vậy?"
Kỳ thật vừa rồi khi thấy anh thật sự chuẩn bị đi quét thẻ, Tần Tích có chút do dự có nên ngăn cản hay không, dù sao cô cũng chỉ giận dỗi, chứ không phải muốn mua những món đồ này, nhưng thấy anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, bộ dáng keo kiệt, bỗng chốc trong lòng liền khó chịu.
Chưa kết hôn đã keo kiệt thành như vậy, sau khi kết hôn, cô còn không bị ngược đãi đến chết sao.
Cố Mộ Nghiêm chau mày, "Đây không phải là vấn đề hẹp hòi, những bộ quần áo này hoàn toàn không thích hợp với cô." Nói xong, cầm một bộ khoét eo, khoa tay múa chân ở trên người của cô, vẻ mặt ghét bỏ. "Eo lớn như vậy, lộ ra cho ai xem chứ."
Tần Tích nổi cáu, eo cô to? Diệp Thập Nhất hâm mộ nhất chính là eo của cô. Ánh mắt anh ta có phải có vấn đề rồi hay không?
Bên này còn chưa kịp phản ứng, Cố Mộ Nghiêm lại cầm một cái váy, không chút lưu tình nói, "Chân lại không trắng, mua váy ngắn như vậy làm gì?"
Tần Tích biết mình không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng không cảm thấy mình rất xấu, bị anh nói như vậy, đương nhiên lòng tự trọng bị làm nhục, hàm răng mài kêu răng rắc, "Cố Mộ Nghiêm, anh lập lại lần nữa."
Cố Mộ Nghiêm từ bên cạnh lấy ra một bộ quần áo, váy suông, một chút đường cong cũng không có, từ cổ áo bao đến cổ tay, đánh giá cô nói, "Tôi cảm thấy cái này dường như thích hợp với cô hơn."
"Anh tự mình giữ lại mặc đi." Tần Tích rống một tiếng, đẩy Cố Mộ Nghiêm một cái, sau đó tức giận đi ra ngoài, liều mạng muốn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, vừa đi vừa chửi bới, "Cố Mộ Nghiêm, anh là tên khốn kiếp, đầu tôi bị nước vào mới có thể gả cho anh. Cái rắm, ngay cả chiếc nhẫn cũng bắt nạt tôi. Tôi đi tìm ông nội anh."
Bây giờ Tần Tích thực sự sắp làm đứt đầu ngón tay.
Cố Mộ Nghiêm bị Tần Tích rống như vậy hơi sững sờ một chút, kịp phản ứng vội vàng đuổi theo, thấy cô sải bước đi ở phía trước, tiến lên một phát bắt được cánh tay của cô, "Này. . .Cô nhóc kia. . ."
"Khốn kiếp, anh thả tôi ra." Tâm tình của Tần Tích hết sức kích động, xoay người đá Cố Mộ Nghiêm một cước, ở giữa đầu gối, thừa dịp anh nhẹ buông tay, Tần Tích nhanh chóng chạy về phía trước.
Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nhìn dấu chân in rõ ràng trên quần, nhìn lại Tần Tích đã nhanh biến mất trong đám người, cũng bất chấp mọi thứ, nhanh đuổi theo cô.
Bình luận truyện